Vô Thương muội muội vừa ra, toàn thể lang sói sôi trào.
Tiếng cười huýt sáo nôn nóng cùng những lời nói khó nghe phiêu tán khắp đại sảnh, thi thoảng lẫn chút âm thanh hờn dỗi của nữ tử, nam nhân ư? Bề ngoài cao lớn tới đâu cũng không hiểu nổi một chút chuyện nhỏ như thế này! Một khi thổi tắt nến thì thịt lợn thịt bò thịt nướng đều không nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận bằng tay, cho nên trưởng bối nhà nghèo mới hay nói: "Con à! Con dâu xinh đẹp ta nhận không nổi, cho nên chỉ cần con thấy được là được, chỉ cần làn da đẹp là được. Đừng quá thô ráp là được."
Đương nhiên đó chỉ là lí tưởng của người không có tiền, công tử thiếu gia nhà có tiền thì ai mà không thích gái đẹp như hoa? Một người không đủ, hai người quá ít, thỉnh thoảng thích trêu hoa ghẹo nguyệt, đây là bản tính của con người.
Chính vì thế nên ngành thanh lâu mới phát triển mạnh như vậy, thị trường hoa khôi mới nóng bỏng như thế!
Vì sao? Vì ngoại hình là quan trọng nhất!
Bốn cầm thú tuy không phải là nam nhân nhưng máu cũng sôi trào, lần đầu tiên thực sự biết vì sao vào thanh lâu gặp hoa khôi lại không thể không kích động! Tuy rằng danh hiệu hoa khôi gì đều là mây bay, nhìn tứ đại hoa khôi là biết, bản chất của các nàng chính là sói đội lốt cừu. Đáng thương bốn cầm thú là cừu nhỏ ngụy trang sói, miệng cọp gan thỏ, không chịu nổi bị coi trọng.
- Các vị công tử an tâm chờ một chút, hôm nay là lần đầu tiên Vô Thương của chúng ta đi ra gặp khách, có chỗ nào chưa chu đáo mong các vị công tử bao dung. Mụ mụ ta có mấy câu muốn nói, Vô Thương của chúng ta là thanh quan, bán nghệ không bán thân. Chỉ có điều, hôm nay ai có thể trả lời vấn đề Vô Thương của chúng ta hỏi thì có thể trở thành của nhập mạc chi tân của nàng, về số lượng người thì phải xem Vô Thương có thể coi trọng mấy người - Lời này vừa ra thì tiếng cảm thán nổi lên bốn phía, tuy rằng đã sớm biết Vô Thương là thanh quan nhưng vẫn luôn có điểm không cam lòng, nhưng mọi người cũng biết rằng Phẩm Hương Các đối đầu với Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu, ai chẳng biết toàn bộ Ô Tô này chỉ có tứ đại hoa khôi là thanh quan. Nay lại xuất hiện một Vô Thương cũng như vậy, không phải là muốn chống đối tứ hoa khôi sao!
- Hiện tại để Vô Thương tấu cho các vị nghe một khúc, hoan nghênh sự cổ vũ của mọi người! – Dưới chỉ ý của tú bà, Vô Thương tiến lên một bước, nhìn quanh toàn bộ đại sảnh, tựa hồ đang tìm ai đó nhưng lại không thấy.
Ánh mắt thất vọng chợt thoáng qua, âm thanh tỳ bà nhẹ nhàng vang lên, ý tứ triền miên vô tận. Tiếng tỳ bà thanh thúy kết hợp với khúc hát của Vô Thương đột nhiên khiến người ta có cảm giác trầm trọng.
- Ta cảm thấy Vô Thương này rõ ràng là không muốn lên đài biểu diễn, tuy rằng ta không hiểu nổi một câu ca từ nhưng có màu sắc ai oán trong đó, tiếng tỳ bà nói hết cho chúng ta biết. Ngươi nhìn sắc mặt tú bà dưới đài kìa, rất không tốt! - Vương Dịch tuy rằng ngu âm nhạc nhưng cũng nghe ra một chút.
- Có ai muốn làm 'gà' đâu! Cho dù là gà bạch trảm (một món ăn chế biến từ gà) thì cũng là bị bắt buộc! - Viên Nhất Kỳ không có bao nhiêu đồng cảm, bị bắt buộc trên thế giới này có cả biển người, biết thì biết thế, đồng cảm gì, quên đi, thiên mệnh đã an bài.
- Cái này thì ngươi sai rồi, ngươi nhìn xem tứ đại hoa khôi sống có rất dễ chịu không! - Trương Hân lườm Viên Nhất Kỳ một cái - Đương nhiên ta không có ý bảo các nàng là gà!
- Các nàng là gà thì chúng ta là gà trống sao? - Viên Nhất Kỳ kích động – Con mẹ ngươi nói đi đâu vậy? Tứ đại hoa khôi có thể cùng một cấp bậc với gà sao? Tối thiểu cũng phải là đầu gà!
Trần Kha nghe Viên Nhất Kỳ và Trương Hân đối thoại thì không chịu được, phun ra một ngụm rượu. Hai tên này động kinh hả? Có kiểu so sánh như vậy sao!
- Hai người các ngươi muốn chết thì nói một tiếng, ta tuyệt đối sẽ thành toàn cho các ngươi!
Hai người bĩu môi xì một tiếng rồi tiếp tục xem kịch vui. Trần Kha và Vương Dịch bất đắc dĩ vỗ trán hạ quyết tâm, nếu không có tiền trả sẽ đem hai người kia cắm ở nơi này!
Một khúc nhạc đã xong, Vô Thương ảm đạm cúi đầu, không phát ra tiếng nào nữa. Tú bà thấy bộ dạng của Vô Thương thì trong lòng không khỏi tức giận, nhưng vẫn biết răn dạy nàng trước mặt công chúng là không tốt, chỉ có thể cười làm lành nói tiếp:
- Xin mời các vị công tử phía dưới miêu tả Vô Thường của chúng ta một chút, thơ từ ca phú đều được, nếu có thể trở thành nhập mạc chi tân của Vô Thương thì rượu và thức ăn hôm nay coi như là Phẩm Hương Các chúng ta mời vị công tử đó - Tú bà nói xong quay đầu lại, nhân lúc không ai nhìn đến thì hung hăng trừng mắt nhìn Vô Thương một cái, nhẹ nhàng nói – Nếu ngươi không ngoan thì đừng trách mụ mụ bắt ngươi tiếp khách!
Vô Thương ngẩng đầu, quật cường nhìn lại tú bà, nhưng chung quy thì nàng đã khuất phục, nâng tay lên nhẹ nhàng gỡ khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt làm cho người ta hít thở không thông.
Toàn bộ người đều im lặng, bốn cầm thú cũng choáng váng.
Ở dưới bàn tay hun đúc của tứ đại hoa khôi, các nàng coi như đã nhìn quen mỹ nữ, người bình thường thật là không vào nổi mắt, sức chống cự cũng tăng cường không ít.
Nhưng khuôn mặt của Vô Thương thật sự là...
Nụ cười miễn cưỡng kia, giống như ánh tà dương cuối cùng chiếu thẳng vào lòng người.
- Mẹ ơi, thật sự là lãng phí sắc đẹp! - Viên Nhất Kỳ nuốt rượu trong miệng xuống, vất vả trì hoãn quá khích - Ta thấy mà còn thích!
Vương Dịch lại khá trấn định, trừ bỏ màu đỏ thì hết thảy đều là cát bụi! Trừ bỏ Thi Vũ mặc hồng y thì hết thảy đều là mây bay.
Trương Hân đồng ý gật đầu:
- Tuyệt đối có thể so sánh với Hứa Dương các nàng.
- Chậc chậc, đẹp thật đấy, đáng tiếc không phải loại ta yêu! - Trần Kha lắc đầu – Chỉ có điều, sợ là Phẩm Hương Các này sẽ cướp đi không ít khách của Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu. Nếu một tháng sau là nàng ta lên sân khấu thì ta thấy chúng ta không cần so, chắc chắn là thua!
- Mặc kệ, có mấy thứ ta rất thích! - Vương Dịch nhớ tới lời nói của tú bà thì vạn phần cao hứng - Nàng ta nói trở thành nhập mạc chi tân thì không cần trả tiền.
Bốn cặp mắt sáng ngời, không cần trả tiền! Tiền đồ ăn này các nàng cũng không trả nổi, Viên Nhất Kỳ vốn đang tính cùng A Hân vụng trộm trốn đi đem lão đại và Nhất Nhất cắm ở đây, xem ra không cần làm thế nữa. [Tác giả: Các ngươi quả nhiên là cùng một loại mặt hàng]
Màn chính bắt đầu, giữa sân lại một trận sôi trào. Lần này có vẻ đặc biệt, mỗi bàn đều có nha hoàn bưng giấy và bút mực đặt lên, chờ các vị công tử viết.
Bàn bốn cầm thú này cũng có nha hoàn bưng tới giấy mực.
Nên viết gì cho tốt đây? Có chút khó khăn! Không thể quá xuất chúng nhưng cũng không thể quá kém! Tự làm thì tài hoa không đủ, tham khảo cổ nhân thì có vẻ hơi vô sỉ. Kệ, vô sỉ thì vô sỉ, dù sao vô sỉ cũng là tên của nhóm chúng ta!
Bốn người viết xong làm khô mực rồi giao cho nha hoàn đang ở một bên, đương nhiên bốn người cũng không quên viết tên mình lên, bằng không nếu trúng thì biết là ai? Thật lâu sau, cuối cùng mọi người đều viết xong, người làm đưa cho tú bà, tú bà lại giao cho Vô Thương. Vô Thương tuy vạn phần không muốn nhưng cũng không có cách khác, đành phải mở ra xem qua. Trong lúc nhất thời toàn bộ người đều yên tĩnh.
"Mỹ nhân quyển châu liêm,
Thâm toạ tần (túc) nga my.
Đản kiến lệ ngân thấp,
Bất tri tâm hận thuỳ."
(Oán tình – Lý Bạch)
(Dịch:
Người đẹp cuốn rèm châu
Ngồi lặng đôi mày chau
Chỉ thấy ngấn lệ ướt
Nào biết giận ai đâu.)
Tay Vô Thương cầm giấy khẽ run lên:
- Công tử Vương Dịch, mời đi ra – Hóa ra vẫn có người nhìn ra lớp ngụy trang của nàng.
Vương Dịch? Là ai? Không thể không nói thơ này là thơ hay, nhưng lại không hợp với tình hình, không biết vì sao Vô Thương lại coi trọng tác giả bài thơ này?
Vô sỉ! Mặt khác có ba người nhìn Vương Dịch tiêu sái đi ra mà khinh bỉ.
Gật đầu với Vương Dịch, Vô Thương tiếp tục nhìn xuống.
"Khinh la tiểu phiến bạch lan hoa
Tiên yêu ngọc đái vũ thiên sa
Nghi thị tiên nữ hạ phàm lai
Hồi mâu nhất tiếu thắng tinh hoa."
(Không rõ lai lịch)
(Dịch:
Váy lụa nhẹ bay, quạt nhỏ khẽ vung, nàng tựa đóa bạch lan thuần khiết
Eo nhỏ nhắn, thắt lưng bằng ngọc, mát lành tựa mưa rơi
Cứ ngỡ là tiên nữ giáng thế
Quay đầu hoa cũng ám sắc vì nụ cười.)
Vô Thương cười nhẹ một tiếng:
- Công tử Trương Hân, mời đi ra.
Trương Hân nhẹ ho khan một tiếng, vượt qua áp lực rồi đi ra ngoài. Trần Kha và Viên Nhất Kỳ lắc đầu, vô sỉ! Còn nói gì mà không nhớ được đầy đủ thi từ, mẹ kiếp.
"Vân tưởng y thường hoa tưởng dung,
Xuân phong phật hạm lộ hoa nùng.
Nhược phi quần ngọc san đầu kiến,
Hội hướng Dao đài nguyệt hạ phùng."
(Thanh bình điều tam thủ chi nhất – Lý Bạch)
(Dịch:
Trông mây hoa, tưởng dáng hồng,
Hiên xuân gió thổi đượm nồng sương sa.
Ví không vướng đám quần thoa,
Dao đài dưới ánh trăng ta gặp cùng.)
Vô Thương hơi sửng sốt, hôm nay các tài tử đều tới, ba bài thơ hay liên tục xuất hiện, nàng cũng có chút kích động. Tuy rằng khinh thường nam tử đến thanh lâu nhưng với thơ từ thì nàng vẫn thực thích.
- Công tử Viên Nhất Kỳ, xin hỏi là vị nào?
Viên Nhất Kỳ vừa nghe đến tên mình liền như bị trích máu gà, lập tức oai hùng khí phách hiên ngang tiêu sái đi ra ngoài.
Đạo văn! Ai không làm chứ! Trần Kha cảm thấy ba người các nàng bị chọn cũng không phải là chuyện tồi, nàng cũng không có đạo gì nên chắc Vô Thương sẽ không coi trọng.
Biết ba tên này sao chép, nàng mới không thèm.
Cái này gọi là khiêm tốn! Làm chuyện gì cũng phải khiêm tốn!
Chỉ có điều Vô Thương cũng không định buông tha nàng:
- Công tử Trần Kha, mời tiến lên.
Không phải chứ? Ta không viết thơ từ ca phú mà! Trần Kha có chút khó hiểu lên đài đứng cạnh ba cầm thú, khó hiểu nhìn Vô Thương:
- Ta cũng trúng cử? Ta không có tài hoa như các nàng!
- Trần công tử nói đùa, "Mỉm cười thực khuynh thành", không phải chính là lời ít ý nhiều sao? - Vô Thương đã không còn oán khí như lúc vừa mới lên đài, là do bị thơ từ làm chấn động.
Sau đó Vô Thương lại nhìn xuống nhưng cũng không vừa lòng thêm cái nào, cuối cùng có bốn cầm thú đứng trên đài. Trong lúc nhất thời, bốn người trở thành tiêu điểm chú ý của toàn bộ người có mặt.
Áp lực thật lớn! Các nàng không biết ở hai lô ghế trong lầu hai đang có bốn cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm các nàng.
- Mấy vị tỷ tỷ thấy Vô Thương thế nào? Cuộc tỉ thí thanh lâu một tháng sau Phẩm Hương Các chúng ta nhất định sẽ đứng nhất! – Người nói lời này là lão bản Phẩm Hương Các, cũng là đối thủ một mất một còn của tứ đại hoa khôi, Tái Kim Hoa.
Tái Kim Hoa là người ngoại bang, đến từ nơi nhiều sa mạc nên không giống nữ tử Giang Nam ôn nhu, mà có thêm một tia anh khí.
- Được! Rất được! Vô cùng được! - Đan Ny siết chén rượu, mỉm cười nhìn bốn người dưới lầu, trong mắt tràn đầy sát khí. Trần Kha, ngươi lại dám lấy bạc ta phát đi thanh lâu? To gan!
- Đúng vậy, tốt đến không thể tốt hơn - Thi Vũ híp mắt, mị hoặc nhìn lướt qua Vương Dịch dưới lầu, hừ, lại dám đi lượn kĩ viện? Còn nói cái gì mà trong mắt chỉ có một mình ta! Muốn chết!
- Phải, tốt lắm - Hứa Dương vuốt ve chiếc vòng vàng nhạt trên tay, ánh mắt ôn nhu hiện lên một tia lạnh thấu xương. Nhớ tới ánh mắt nóng rực của Trương Hân khi nhìn nàng, bây giờ thì nhìn nàng ta đứng ở bên người khác cười vui, thì ra không chỉ nam nhân không đáng tin cậy mà nữ nhân cũng thế, không đáng tin cậy!Nàng tự hỏi có nên mở ám khí trong tay trực tiếp giết nàng ta trong chớp mắt không, để tương lai nàng khỏi có nguy cơ động tâm với nàng ta, như thế thì không thể có kết quả tốt.
Mộng Dao lạnh lùng nhìn vẻ mặt đắc ý của Viên Nhất Kỳ, nhìn thoáng qua ngọc bích tiêu bên hông nàng ta, ánh mắt nàng lại lạnh thêm vài phần. Còn nói gì mà muốn ăn bám các nàng, mới đó đổi mục tiêu rồi? Hừ, thế gian nào có chuyện tiện nghi như vậy! Nhớ tới dáng vẻ vô sỉ của Viên Nhất Kỳ kia thì trong lòng nàng lại tức giận, ngươi như vậy còn muốn cưới ta? Nằm mơ! Muốn thành thân cũng phải là ta cưới!
Tuy rằng tứ hoa khôi còn chưa động tâm với bốn cầm thú, nhưng cũng không thể phủ nhận là có hảo cảm với các nàng. Vài năm nay, người có thể khiến tứ hoa khôi có hảo cảm thật sự chỉ có vài người này. Đương nhiên, khi dễ các nàng cũng là chuyện vui nhất.
Vậy mà bây giờ bốn người này lại dám đi thanh lâu sau lưng các nàng! Hiện tại đã như vậy thì tương lai sẽ còn thế nào?
Con người thường có ham muốn giữ đồ, tứ đại hoa khôi cũng không ngoại lệ.
Cho nên, có chút người sẽ gặp xui xẻo.
Kỳ thật cũng là bốn người kia đen đủi, ai có thể nghĩ rằng hôm nay tứ đại hoa khôi bị Tái Kim Hoa mời đến Phẩm Hương Các xem biểu diễn chứ?