Trò khôi hài ra đời từ miệng Mộng Dao bị đàn áp như vậy khiến mọi người có mặt đều tiếc hận không thôi.

Phấn khích làm sao! Đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc người nào đó không hiểu phong tình – Thi vũ âm thầm cảm thán – Vào những lúc này thì Viên Nhất Kỳ nên lôi Mộng Dao vào phòng tâm sự! Vấn đề cưới gả sao có thể nói rõ ràng trong tức thì được? Thật đáng tiếc! Ngay cả Thi vũ vẫn luôn bên cạnh Đan Ny mà cũng có ngày càng nhiều ý nghĩ xấu xa, thật tội lỗi!

Ba cầm thú cũng cảm thán, cơ hội tốt như vậy! Kỳ, ngươi nên chọn lột sạch quần áo! Không phải ngươi luôn nói muốn tập kích Mộng Dao sao? Ngay cả chút chuyện như thế còn chưa dám thì ngươi tập kích kiểu gì! Tiếc hận không thôi.

- Được rồi được rồi, bây giờ hãy để chúng ta nhìn xem bốn các ngươi trong bảy ngày qua học nghệ thế nào đi - Đan Ny cũng không dám để các nàng làm loạn tiếp nữa, đến cả Mộng Dao cũng phát hỏa, mà chuyện này vốn còn khó hơn cả chuyện mặt trời mọc đằng Tây! Ngay cả ngày đó cũng không khiến Mộng Dao phát hỏa, người tên Viên Nhất Kỳ này cũng có chút bản lĩnh.

Vô lại quả là vô lại!

- Ai bắt đầu trước? – Hứa Dương cố ý không nhìn Trương Hân mà nhìn về phía Trần Kha.

Trần Kha bị Hứa Dương nhìn thì kinh động - Shit, ngươi nhìn ta làm gì chứ!

Trương Hân cau mày – Hứa Dương đang động tâm với ta sao? Mới vậy đã thẹn thùng rồi sao?

Hứa Dương cũng không biết sao mình lại thế, nhìn cảnh Trương Hân mặc nữ trang khiến nàng luôn cảm thấy quái dị vô cùng, rõ ràng biết nàng ta là nữ tử nhưng mà, thấy nàng ta ăn mặc như vậy thì trong lòng nàng loạn loạn nên không dám nhìn thẳng vào nàng ta.

Hứa Dương vừa nói ra lời này thì ai nấy đều không lên tiếng, nói đùa, không học được gì thì làm sao biểu diễn cho các ngươi xem!

Mộng Dao thấy Viên Nhất Kỳ nhìn quanh rõ vẻ giả ngu thì trong lòng lại có khí, chỉ biết ăn đậu hũ của nàng thôi, thổi một khúc cũng không được, sao trên đời lại có người ngu xuẩn như vậy? Đã ngu xuẩn lại còn vô lại muốn chết! Nhớ tới một màn vừa rồi bị Đan Ny, Thi vũ, Hứa Dương nhìn thấy...xem ra cuộc sống của nàng không thể thanh bình như trước nữa.

- Viên Nhất Kỳ, ngươi lên đi! – Lời Mộng Dao làm tất cả người có mặt đều sửng sốt, quả nhiên Mộng Dao đã tức giận, bình thường với những chuyện này nàng đều chỉ đứng ngoài nhìn chứ không hề quản.

- Hả? Ta? – Viên Nhất Kỳ nhìn Mộng Dao mặt lạnh, biết nàng ta đang trả thù, nhưng trả thù thì trả thù, không sao cả, không sợ ngươi trả thù, chỉ sợ ngươi không cần ta - Được! Để ta vì tứ đại hoa khôi của chúng ta mà tấu một danh khúc tuyệt thế chưa từng có từ trước tới giớ! – Tuy rằng nàng không học được gì nhưng tuyên bố hùng hồn vẫn không thể thiếu được.

Từ bên hông rút ra ống tiêu đồ đôi với Mộng Dao mà nàng cứng rắn đoạt được từ trong tay Mộng Dao, lựa tư thế đẹp rồi bắt đầu thổi.

Khúc tiêu của Viên Nhất Kỳ không có giai điệu cũng không liền mạch, so với Mộng Dao thì thật khác nhau một trời một vực, không hơn nổi đống bầy nhầy.

- Fuck! Đừng thổi nữa, sắp có người chết! – Trần Kha chịu không nổi nữa lấy tay bịt lỗ tai – Nhạc đám tang sao!

Trương Hân cũng lấy tay xoa vành tai, vẻ mặt ghét bỏ nói:

- Có lầm không thế, khó nghe như vậy?

Vương Dịch vỗ trán:

- Hình như ta thấy Diêm Vương ngoắc tay với ta!

Viên Nhất Kỳ thấy phản ứng của mọi người không tốt cũng không thổi nữa, gì chứ, vốn ta không thể mà.

Mọi người đổ mắt về phía Mộng Dao, đây là người ngươi dạy dỗ?

Mộng Dao mặt vốn đen lại càng đen, thiếu chút nữa thành than chì, Viên Nhất Kỳ! Mình dạy tận tâm hết sức như vậy mà nàng ta không chăm chỉ học, chỉ biết đùa giỡn vui chơi, giờ hại mình mất mặt, thật là...nàng đều có ý muốn bóp chết người.

- Được rồi, Lạc Nhân, ngươi lên đi – Thi vũ thừa dịp lúc Viên Nhất Kỳ biểu diễn đã kêu Tiểu Linh quay vào lấy kiếm, hiện tại vừa lúc đến lượt Vương Dịch múa.

Ba cầm thú vừa rồi chưa để ý, giờ nghe biệt danh Thi vũ gọi cả ba người phát lạnh sau lưng. Lạc Nhân? Biệt danh này thật sự...rét lạnh quá đi! Các nàng đều tưởng tượng đến một màn như thế này:

"Ở trong Tuyệt Tình cốc, một nam một nữ kích động ôm nhau.

- Quá nhi...

- Cô cô...

- Quá nhi....

- Cô cô....

- Quá nhi......

- Cô cô......"

Hiện tại thì hai khuôn mặt trên biến thành Vương Dịch và Thi vũ, hừ hừ, gió lạnh ngàn năm!

Vương Dịch không biết suy nghĩ của ba cầm thú, nếu không kiếm trong tay nàng chắc chắn sẽ đâm thẳng đến người các nàng, tự kỉ cũng có mức độ thôi!

Rút bảo kiếm, Vương Dịch bắt đầu múa kiếm lần đầu tiên trước mặt đại chúng trong cuộc đời nàng.

Không thể không thừa nhận Vương Dịch múa cũng tạm được, vẫn có nề nếp vẫn có thể xem, Thi vũ cũng chậm rãi thả lỏng dần.

Chỉ có điều, có một câu nói rất đúng, là vui quá hóa buồn.

Cùng một sai lầm với Viên Nhất Kỳ, Vương Dịch cũng bị giẫm phải váy nữ trang, cũng may nàng tỉnh táo xoay người một cái, mặc dù hơi liêu xiêu nhưng cũng đã thoát khỏi nguy cơ bị ngã. Đang muốn vung kiếm múa tiếp thì...Hử? Kiếm trong tay đâu? Nhìn bàn tay trống trơn rồi nhìn hướng trước mặt, Vương Dịch hoảng sợ nhìn cảnh bảo kiếm cắm thẳng tắp trên cây đại thụ phía sau Thi vũ.

Phù, nguy hiểm thật!

Vương Dịch không thấy nhưng mọi người thấy hết.

Bảo kiếm rời tay Vương Dịch rồi bay thẳng đến mặt Thi vũ, cũng may Thi vũ là cao thủ nếu không thì đã chết trong tay tay mơ như Vương Dịch. Trong nháy mắt thanh kiếm đi chệch hướng và đâm vào thân cây sau lưng Thi vũ.

Vì thế, không thể nghi ngờ, Vương Dịch cũng thất bại kinh thiên động địa, người liên quan là Thi vũ thì sắc mặt tất nhiên không tốt. Viên Nhất Kỳ thổi khó nghe nhưng ít nhất không chết người được, còn Vương Dịch lại suýt giết chết nàng, thật là một người so với một người lại càng kém hơn! Thật không chịu nổi! Đây chính là đệ tử nàng tự dạy dỗ! Giờ nàng có thể lý giải tâm tình của Mộng Dao, rất bi thảm!

Thấy Tiểu Lục lấy ra giấy bút nghiên mực là Trương Hân biết đến lượt nàng lên sân khấu, thầm thấy may mắn vì cái mình học là thư pháp, hẳn sẽ không thất bại giống Viên Nhất Kỳ và Vương Dịch, cùng lắm cũng chỉ viết xấu một chút.

Sự thật chứng minh, chuyện ngoài ý muốn vẫn luôn xảy ra.

Ngay lúc Trương Hân hoa lệ hạ nét bút cuối cùng thì lỗ mũi nàng đột nhiên ngứa ngáy, nàng nhắm mắt nghiêng đầu hắt xì một cái, nghiên mực bên cạnh trực tiếp văng khỏi bàn. Còn lực tay nàng cắt một đường thẳng tắp qua tờ giấy bằng bút. Nếu chỉ có vậy thì chẳng nói, nhưng vấn đề là cái nghiêm mực vừa mới bị cái hắt xì tạo gió lớn thổi bay đi kia, toàn bộ mực nước trên nghiên dừng ở một bên mặt Hứa Dương đang đứng nhìn Trương Hân viết.

Trên làn da hồng nhuận loang lổ những vết đen, Trương Hân nhìn mà choáng váng, theo bản năng liền giúp Hứa Dương lau đi vết mực trên mặt mà quên mất chuyện mực nước càng lau càng lan.

Vì thế, một 'mỹ nữ châu Phi' được sinh ra dưới tay Trương Hân.

- Ngươi...- Hứa Dương đưa tay sờ lên mặt thì chỉ thấy lòng bàn tay nàng tràn đầy màu đen của mực nước - Trương Hân, ngươi cố ý! – Cho dù tính tình Hứa Dương hòa đồng thì cũng bị người này chọc tức chết, hận không thể cầm nghiên mực đập chết nàng ta! Từ lúc ra đời đến giờ nàng đã bao giờ phải chịu 'đãi ngộ' như thế này? Thật vô cùng nhục nhã!

- Không phải! – Oan uổng quá, bị hắt xì sao có thể trách ta? Ai kêu ngươi đứng bên cạnh ta!

Mọi người có mặt nhìn Hứa Dương từ một mỹ nữ tuyệt thế biến thành một bà cô mặt đen thì đều không nhịn được mà cười thành tiếng.

Mộng Dao cười giống như Tuyết Liên nở hoa, tuy rằng chỉ trong nháy mắt nhưng vẫn khiến Viên Nhất Kỳ choáng váng, nếu có một ngày Mộng Dao nhìn ta mà cười như vậy, cho dù là thần tiên ta cũng không làm.

Thi vũ cười lại tạo cảm giác phủ mị, mắt phượng cong lên, môi đỏ chu đan, cả người tản mát ra một luồng khí quyến rũ. Tim Vương Dịch nẩy mạnh lên, nàng cảm thấy như nhìn thấy Mẫu Đơn nở hoa, tuyệt thế khuynh thành.

- Tiểu thư, mặt của ngươi...- Tiểu Lục lau mặt cho Hứa Dương bằng ống tay áo rồi thì thầm bên tai nàng gì đó, Hứa Dương tức giận dậm chân một cái, hung hăng lườm Trương Hân một cái rồi bỏ đi thẳng. Còn gì để mà xem! Người đầu tiên như vậy, người thứ hai như vậy, người thứ ba cũng như vậy, người thứ tư khẳng định cũng như thế!

Hứa Dương bị Trương Hân chọc tức bỏ đi, ba hoa khôi còn lại cũng liên tục lắc đầu.

- Không cần xem tiếp, ngay cả dây đàn Trần Kha cũng chưa sờ qua! - Đan Ny cũng không muốn Trần Kha bôi nhọ mình nên nói thẳng, Hứa Dương cũng đi rồi, ba người các nàng còn tranh chấp làm gì?

- Bốn người thật sự là...- Thi vũ nhìn bốn cầm thú vô tội trước mặt – Vô dụng!

Mộng Dao nhớ tới mặt của Hứa Dương thì gật đầu thật mạnh.

- Các ngươi...bỏ đi, muốn làm gì thì làm! - Đan Ny thấy mặt bốn cầm thú thì đau đầu - Mặc kệ các ngươi biểu diễn cái gì, nếu không thắng được đại hội thanh lâu thì các ngươi tự biết hậu quả!

Bốnngười trầm mặc, vớ vẩn, hậu quả, hậu quả! Ngoài bán thân còn có hậu quả nào khác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện