Tao không biết vì lý do gì mà Thi Yến không chịu về nhà nhưng thực sự là sáng hôm qua Yến đã về rồi chỉ tại tao bận đi tour nên không về kịp để đón nó thôi”.
“Tại sao lại về ngay lúc này chứ??? mười năm qua tao đã rất khó khăn mới khiến cho Thế Phương có được chút tình cảm với tao vậy mà bây giờ nó lại về để phá tan mọi thứ sao, nhất định tao không để chuyện này xảy ra đâu”.
“Mày thay đổi nhiều quá Liên à lúc còn đi học tụi bây thân nhau biết chừng nào Thi Yến nó cũng luôn đối xử thật lòng với mày mà tại sao mày lại…”.
“Tao không quan tâm tao chỉ biết là nó không thể cướp mất anh Thế Phương cùng với gia đình tao được đâu”.
“Mày nghĩ lại đi chính mày mới là đứa cướp đi mọi thứ của Thi Yến, lời nói dối đó không tồn tại mãi mãi được đâu, tao thấy bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để mày nói ra sự thật và chuộc lại lỗi lầm đó Liên à”.
Thảo Ngân đứng dậy đi trước tôi thấy được vẻ tức giận trong đôi mắt của Thảo Ngân, rốt cuộc lời nói dối mà Thảo Ngân đề cập đến là gì chứ???? tôi phải điều tra chuyện này cho rõ ràng mới được.
Hôm sau tôi đến nhà tìm Thảo Ngân nhưng mẹ cô ấy bảo là cô ấy bận đi tour rồi chắc khoảng ba ngày nữa mới về nên tôi đành gác lại chuyện đó chờ Ngân về nói cho ra lẽ rồi tính tiếp.
Liên phải nhập viện vì bị hẹp van tim tôi lại không được phép phẫu thuật cho Liên, tình trạng sức khỏe của Liên không bình thường như người khác lỡ như các bác sĩ khác không thể khống chế tình hình thì sao tôi thật chẳng an tâm chút nào.
Lúc nhìn thấy sắc mặt trắng bệnh, trán lấm tấm mồ hôi của em và câu nói “ Chúng tôi đã cố gắng hết sức” của y tá Lan từ phòng phẫu thuật đi ra tôi thấy lòng mình đau lắm... không phải đau vì người nằm đó là người tôi yêu mà tôi đau vì mình là một kẻ thất hứa, tôi từng hứa nhất định sẽ trị khỏi bệnh cho Liên nhưng bây giờ tôi lại bất lực nhìn cô ấy ra đi…tôi đúng là thằng ngốc mà chưa điều tra rõ mọi chuyện mà đã mắng em, tôi còn quá đáng hơn khi gọi em là “ cô” một đại từ nhân xưng quá xa lạ giữa tôi và em.
Sau khi biết mọi chuyện tôi thấy mình rất có lỗi với em nhưng lại không dám đi xin lỗi vì tôi sợ em sẽ không tha thứ cho tôi.
Suy nghĩ suốt một tiếng đồng hồ tôi lấy hết cam đảm đi qua phòng làm việc của em để xin lỗi nhưng lại nghe Khoa nói “ Cô Thi Yến bị ngất sau ca phẫu thuật cho Liên bây giờ cô ấy đang nằm nghỉ ở phòng 103 đó anh”.
Tôi thất thần khi nghe Khoa nói như vậy liền qua loa gật đầu “ Uh tôi hiểu rồi” sau đó liền đi nhanh qua phòng 103 nhưng từ xa tôi lại vô tình nhìn thấy cái tên Johnny đó đang ôm em vào lòng, bất giác tôi thấy lo sợ phải chăng em thay đổi em rồi em đã yêu người khác và quên tôi thật rồi.
Tôi quay về phòng làm việc ngồi thơ thẫn cả buổi chiều...chẳng tập trung làm được việc gì hết.
Buổi chiều tan sở, tôi tìm em mãi mà không thấy, tôi cũng chẳng có tâm trạng vui vẻ nữa... đang lái xe ra cổng thì tôi thấy em đứng chờ xe bus đột nhiên lại bất giác mỉm cười thật vui vẻ vì thấy em vẫn còn ở lại đây chứ không về Úc cùng với đoàn đại sứ kia, trời lại đang mưa rất to nên tôi mới tấp xe vào cho em hóa giang về, em có chút giận hờn cứ y như cái thời còn là học sinh học cấp ba nhưng rất nhanh sau đó em cũng tha lỗi cho tôi.
Tôi thú thật tình cảm của mình nhưng em lại cố ý không cho tôi nói hết câu, biết sao được là tôi làm em đau trước mà, đến ngõ nhà Hạ đáng lẽ ra tôi phải rẽ vào nhưng tôi lại tham lam lái xe lướt qua luôn vì tôi muốn em ở bên cạnh tôi nhiều hơn một chút, tôi muốn bắt đầu lại với em.
“Tại sao lại về ngay lúc này chứ??? mười năm qua tao đã rất khó khăn mới khiến cho Thế Phương có được chút tình cảm với tao vậy mà bây giờ nó lại về để phá tan mọi thứ sao, nhất định tao không để chuyện này xảy ra đâu”.
“Mày thay đổi nhiều quá Liên à lúc còn đi học tụi bây thân nhau biết chừng nào Thi Yến nó cũng luôn đối xử thật lòng với mày mà tại sao mày lại…”.
“Tao không quan tâm tao chỉ biết là nó không thể cướp mất anh Thế Phương cùng với gia đình tao được đâu”.
“Mày nghĩ lại đi chính mày mới là đứa cướp đi mọi thứ của Thi Yến, lời nói dối đó không tồn tại mãi mãi được đâu, tao thấy bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để mày nói ra sự thật và chuộc lại lỗi lầm đó Liên à”.
Thảo Ngân đứng dậy đi trước tôi thấy được vẻ tức giận trong đôi mắt của Thảo Ngân, rốt cuộc lời nói dối mà Thảo Ngân đề cập đến là gì chứ???? tôi phải điều tra chuyện này cho rõ ràng mới được.
Hôm sau tôi đến nhà tìm Thảo Ngân nhưng mẹ cô ấy bảo là cô ấy bận đi tour rồi chắc khoảng ba ngày nữa mới về nên tôi đành gác lại chuyện đó chờ Ngân về nói cho ra lẽ rồi tính tiếp.
Liên phải nhập viện vì bị hẹp van tim tôi lại không được phép phẫu thuật cho Liên, tình trạng sức khỏe của Liên không bình thường như người khác lỡ như các bác sĩ khác không thể khống chế tình hình thì sao tôi thật chẳng an tâm chút nào.
Lúc nhìn thấy sắc mặt trắng bệnh, trán lấm tấm mồ hôi của em và câu nói “ Chúng tôi đã cố gắng hết sức” của y tá Lan từ phòng phẫu thuật đi ra tôi thấy lòng mình đau lắm... không phải đau vì người nằm đó là người tôi yêu mà tôi đau vì mình là một kẻ thất hứa, tôi từng hứa nhất định sẽ trị khỏi bệnh cho Liên nhưng bây giờ tôi lại bất lực nhìn cô ấy ra đi…tôi đúng là thằng ngốc mà chưa điều tra rõ mọi chuyện mà đã mắng em, tôi còn quá đáng hơn khi gọi em là “ cô” một đại từ nhân xưng quá xa lạ giữa tôi và em.
Sau khi biết mọi chuyện tôi thấy mình rất có lỗi với em nhưng lại không dám đi xin lỗi vì tôi sợ em sẽ không tha thứ cho tôi.
Suy nghĩ suốt một tiếng đồng hồ tôi lấy hết cam đảm đi qua phòng làm việc của em để xin lỗi nhưng lại nghe Khoa nói “ Cô Thi Yến bị ngất sau ca phẫu thuật cho Liên bây giờ cô ấy đang nằm nghỉ ở phòng 103 đó anh”.
Tôi thất thần khi nghe Khoa nói như vậy liền qua loa gật đầu “ Uh tôi hiểu rồi” sau đó liền đi nhanh qua phòng 103 nhưng từ xa tôi lại vô tình nhìn thấy cái tên Johnny đó đang ôm em vào lòng, bất giác tôi thấy lo sợ phải chăng em thay đổi em rồi em đã yêu người khác và quên tôi thật rồi.
Tôi quay về phòng làm việc ngồi thơ thẫn cả buổi chiều...chẳng tập trung làm được việc gì hết.
Buổi chiều tan sở, tôi tìm em mãi mà không thấy, tôi cũng chẳng có tâm trạng vui vẻ nữa... đang lái xe ra cổng thì tôi thấy em đứng chờ xe bus đột nhiên lại bất giác mỉm cười thật vui vẻ vì thấy em vẫn còn ở lại đây chứ không về Úc cùng với đoàn đại sứ kia, trời lại đang mưa rất to nên tôi mới tấp xe vào cho em hóa giang về, em có chút giận hờn cứ y như cái thời còn là học sinh học cấp ba nhưng rất nhanh sau đó em cũng tha lỗi cho tôi.
Tôi thú thật tình cảm của mình nhưng em lại cố ý không cho tôi nói hết câu, biết sao được là tôi làm em đau trước mà, đến ngõ nhà Hạ đáng lẽ ra tôi phải rẽ vào nhưng tôi lại tham lam lái xe lướt qua luôn vì tôi muốn em ở bên cạnh tôi nhiều hơn một chút, tôi muốn bắt đầu lại với em.
Danh sách chương