Sự thật chứng minh, Hoàng Tố Mai cực kì dám nói.

Sáng ngày thứ hai, vừa mới chín giờ sáng bà ta đã tới, còn mang theo cả Hoàng Trinh Linh.

Mẹ Du trước đây còn không biết tâm tư của Hoàng Tố Mai, nên cũng không mấy tới chuyện Hoàng Trinh Linh thường xuyên theo tới. Bây giờ chú ý mới thấy, chỉ lắc đầu trong lòng.

Không nói gì khác, Hoàng Trinh Linh quá nhu nhược, mẹ cô ta nói gì thì làm cái đó. Một chút chủ kiến cũng không có, bà cảm thấy cô ta không hề xứng đôi với con trai bà.

Hoàng Tố Mai mỉm cười, nói: "Trinh Linh, tìm Du ca của con nói chuyện đi."

Hôm nay là lần đầu tiên Du Hành ngồi ở phòng khách khi bà ta tới, đang chăm chú xem sách.

Hoàng Trinh Linh nhìn cậu, cậu cũng không để ý tới cô ta.

"Nhìn xem, nhìn xem, hai đứa bé này---"

Mẹ Du vội cắt đứt lời bà ta, nói: "Bà định nói chuyện gì?"

"À, là chút chuyện nhỏ." Hoàng Tố Mai cười, nói: "Là chuyện tốt. Mấy hôm trước có một người hàng xóm của tôi phát hiện bên kia có đám lợn rừng, đếm đếm thì phát hiện có hơn mười con! Bọn họ còn đang tổ chức thêm người đi săn. Tôi thấy thân thủ Du Hành nhà bà không tệ, nếu muốn tham gia tôi có thể tìm hàng xóm nhà tôi nói để cho thằng bé một chỗ, thế nào?"

Mẹ Du trực tiếp nói: "Du Hành nhà tôi không đi."

"Đây là một cơ hội tốt, nếu chộp được thì thịt được chia không ít, có thể ăn trong thời gian dài."

Mẹ Du liên tục nói không được, Hoàng Tố Mai đành phải quay sang hỏi Du Hành, trong miệng nói gì mà "Đứa trẻ lớn như vậy, bà để cho thằng bé tự quyết định.""

Lời này khiến mẹ Du tức giận, nói: "Bà đừng tưởng tôi không biết bà định làm gì, được rồi, sau này bà đừng tới đây nữa, chúng ta không nói chuyện hợp được!"

Sau đó đẩy Hoàng Tố Mai ra khỏi cửa, Hoàng Trinh Linh cũng lơ mơ đi theo đuôi.

"Ai, là ai miệng rộng như vậy!"

Hoàng Tố Mai vỗ đùi, vội vàng gõ cửa giải thích, nhưng mẹ Du từ đầu tới cuối đều không thèm để ý tới bà ta.

"Giờ phải làm thế nào giờ?"

Về tới nhà, Hoàng Tố Mai gấp gáp không thôi, bà ta đã vỗ ngực đảm bảo với đám người đó, nói mình là mẹ vợ tương lai của con trai nhà họ Du, có thể làm chủ được, cũng cầm không ít hoa hồng.

Sớm biết vậy đã để họ tự tới tìm nhà họ Du nói chuyện, bây giờ thì hay lắm, mất luôn cả chì lẫn chài.

Nhưng bà ta cũng là người có dũng khí, biết lần này đã chọc giận nhà họ Du, còn chuyện muốn hàn gắn quan hệ sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Vì vậy đã thu dọn đồ đạc, đóng cửa không ra ngoài.

Dù sao đồ đã tới tay, đừng hòng bà ta giao ra.

Mặc kệ đám người đó ồn ào bên ngoài thế nào, dù sao bọn họ cũng không dám đập cửa xông vào. Hoàng Tố Mai thở phào nhẹ nhõm, nhìn đống đồ mà nở nụ cười đắc ý.

Tới chạng vạng tối, nhà họ Du nghênh đón một nhóm khách, đều là thanh niên trai tráng, có khoảng mười người.

Du Hành không cho họ vào cửa, để mọi người tới bãi đất trống dưới lầu nói chuyện.

Nghe thấy lời của họ, Du Hành hỏi: "Bình Hải rất ra, sao các người lại phát hiện ra lợn rừng?"

"Đất bên kia bị sạt lở... có một người quen của tôi chạy thoát được, nói bên kia một đêm liền sụp, lợn rừng chạy khắp nơi."

Hoàng Hồng Hoa nói: "Anh phản ứng rất nhanh, nếu có anh gia nhập thì chúng tôi có thể an toàn hơn. Hơn nữa, anh có... súng."

Sau đó, hắn ta tiếng tới cạnh tai Du Hành, nhỏ giọng nói: "Đây là cuộc mua bán lớn, nếu đi muộn thì lợn rừng cũng bị bắt hết."

Du Hành nói: "Anh thấy sao?"

Hoàng Hồng Hoa nhếch mi: "Anh cũng đừng phủ nhận, ngày đó anh với cha anh đi săn tôi cũng nhìn thấy, kĩ năng của anh không tồi. Sẽ không để anh thiệt thòi đâu, nếu chộp được cơ hội này thì anh sẽ được chia nhiều hơn người khác hai mươi cân thịt, thế nào?"

"Không đi. Tôi cũng khuyên mọi người đừng đi, bị cắn vừa bị thương lại vừa bị tàn phế, phiền toái."

Hoàng Hồng Hoa tức giận: "Nói cái gì vậy! Xui xẻo!" Còn nói: "Anh không đi cũng được, lấy súng ra cho tôi mượn."

Cuối cùng Du Hành dùng một cây súng để đổi lấy một trăm cân cành cây khô với Hoàng Hồng Hoa.

Một trăm cây cành cây được chất dưới lầu, dưới ánh mặt trời chói chang dần dần khô roong. Đây đều là những loại cây dễ đốt, cậu đã thử qua mười mấy loại, thấy đây là loại dễ dùng nhất.

Dùng chín điểm tân hỏa đổi một khẩu súng thứ phẩm, lại dùng khẩu súng này đổi lấy một trăm cân cành cây, thật lời.

Hoàng Hồng Hoa có súng, triệu tập nhiều người đi săn. Có người tới hỏi ý kiến Du Hành, cậu đều nói quá nguy hiểm, không muốn đi.

Lời của cậu khiến rất nhiều người vừa có can đảm lập tức hơi do dự. Nhưng cũng có người rục rịch.

Trần tẩu tử lại tới, đau lòng nói với mẹ Du: "Du Hành nhà bà sao lại dại dột bán súng như vậy?"

Súng sao? Sống cả đời người, nhiều nhất chỉ thấy được trên ti vi, vừa nghe đã biết là đồ rất hiếm rồi.

"Do thằng bé làm chủ, tôi không can thiệp tới."

Trần tẩu tử chỉ nói đáng tiếc, lại hỏi: "Mấy cành cây kia có hữu dụng không?"

"Nhà tôi đã dùng thử, đốt rất tốt, không phải bây giờ không còn khí ga hay sao? Sau này phải dùng củi để đốt."

"Thật sao? Nên tìm ở chỗ nào?"

"Ở xxx tiệm thuốc."

Trần tẩu tử vội vã về nhà, đồng thời đem tin tức này truyền ra ngoài.

Có không ít người đóng kín cửa ở lì trong nhà từ lâu, ngày ngày gặm bánh quy qua ngày, không phải không từng có người nghĩ tới dùng cách gây lửa nguyên thủy, nhưng lần trước trời mưa mười ngày, đợi mưa tạnh thì những cành cây lấy về cũng ẩm ướt, đốt thì khói lên dày đặc, sặc muốn chết.

Cũng có người nghe lời đi chặt chút cành khô, phát hiện ra một loại cây có ít nước, hơi nước bên trong gần như không có, lại đặc biệt giòn, dễ đốt, khói lên không nhiều.

"Sao con trai đi lâu vậy chứ?"

Người vừa chặt cành cây vừa xoa mồ hôi, cố định lại cái nón lá đơn sơ trên đầu, nghiêng đầu tránh ánh nắng chói chang.

"Ông nói xem, sao những người tới Bình Hải vẫn chưa quay lại?"

"Ở đó xa lắm! Tôi nghĩ không về nhanh được đâu."

Nhưng, những người đó cuối cùng cũng không quay lại.

Khoảng hai mươi bảy người một đi không trở lại dẫn tới khủng hoảng trong tiểu khu, cũng không biết Hoàng Hồng Hoa gọi thêm người ở chỗ nào, giờ người nhà của những người đó tới Lệ Cảnh Uyển tìm người, còn đánh nhau với người nhà của Hoàng Hồng Hoa.

Ầm ĩ một hồi, người nhà của Hoàng Hồng Hoa mang theo những người đó tới Bình Hải tìm người.

Lần này Du Hành cũng định đi xem thử.

Người của Lệ Cảnh Uyển, cộng thêm người ở những nơi khác, tổng cộng có khoảng năm mươi người. Vậy mà cả năm mươi người đều một đi không trở lại, nhất định bầy lợn rừng kia rất đáng sợ.

Cậu phải đi xem thử bầy lợn rừng kia và đám dã thú khác.

Lần này, tổng cộng có bốn mươi người đi. Vừa rạng sáng ngày thứ hai đã bắt đầu lên đường tới Bình Hải.

Bình Hải thật ra là tên một con đường ở trung tâm, bởi vì ở đó có suối nước nóng nổi tiếng nên mới được trở thành tên của cả thành phố.

Bình thường lái xe cũng mất nửa giờ mới tới nơi. Nhưng đường xá khó đi, bọn họ đi bộ mất bốn tiếng mới tới được.

Hơn nữa đường đi cực kì không yên bình, bọn họ đã gặp không biết bao nhiêu công kích của đám thú dữ không biết tên.

Có không ít người bị thương, khi tới gần Bình Hải, họ không ngừng sững sờ.

Mặc dù đã nghe nói bên này đã sụp hoàn toàn, nhưng lại không kinh ngạc bằng việc nhìn thấy tận mắt như vậy.

Bên này đã hoàn toàn biến thành thung lũng!

Không có bất kì chỗ bằng phẳng nào, nơi nào cũng bị cắt ngang, còn có những hố sâu hơn mười mét, phạm vi rất lớn, có hố đứng bên này không thấy được bên kia, chỉ thấy xa xa là bóng núi mập mờ.

Ai cũng biết, nơi này là trung tâm thành phố, lấy đâu ra núi? Bên trong những "thung lũng" này cây cối mọc xanh um, đứng trên bờ nhìn còn thấy từng mảng nấm màu sắc sặc sỡ.

Các loài động vật chạy nhảy bên dưới cực kì sống động, đặc biệt là những chấm đen nhìn rõ nhất trong đó.

"Đó chính là lượn rừng sao?"

"Chắc vậy, nhiều quá!"

"Quá lớn rồi, cách xa như vậy cũng có thể nhìn rõ dáng người, nếu nhìn gần thì to ngang ngọn núi nhỏ à?"

Mọi người cũng bị rung động, tất cả tâm tình đều bị thiên nhiên phía dưới thuần phục.

Có người nhà của những người bị mất tích tuyệt vọng khóc lên, kêu tên họ: "Đại Trí! Đại Trí của tôi!"

Thanh âm vang ra xa, rồi đập lại về, nhưng không có ai hưởng ứng.

"Nhìn kia, bên có có sợi dây!"

Có người phát hiện phía bên trái có sợi dây, cột chắc bên cạnh một cây đại thụ.

Du Hành nhìn thử, chắc chắn đây là dây mây vàng. Chắc hẳn là do bọn Hoàng Hồng Hoa buộc, vì tiểu khu của cậu bây giờ gần như nhà nào cũng có dây mây vàng cả.

Sợi giây dài rũ xuống bên dưới, có một người đàn ông nói: "Tôi muốn xuống bên dưới tìm!" Lập tức bị những người khác sống chết ngăn cản.

"Quá nguy hiểm!"

"Cao như vậy, nếu té xuống nhất định sẽ mất mạng!"

Nếu không tới đây thì còn có chút hy vọng, nhưng khi thấy tận mắt nơi nguy hiểm như này, cỗ tuyệt vọng như dâng lên nhanh, mạnh mẽ như thủy triều.

"Đáng ra tôi không nên để con tôi tới!"

"Ăn cỏ dại, đào rễ cây cũng được, đáng ra tôi không nên để thằng bé tới!"

Các thân nhân khác đều khóc lóc một trận, không biết đàn lợn rừng ở đáy cốc có phải bị những âm thanh này làm kinh động hay không mà rần rần chạy tới vách sụp của thung lũng thi nhau đụng mạnh vào.

Sức lực rất lớn, khiến mặt đất nơi họ đứng hơi rung lên, từng mảng đất không trụ được cứ thế rơi xuống.

Dọa mọi người sợ hãi lui về phía sau.

Trên đường trở về, bầu không khí xung quanh vô cùng ngột ngạt, tiếng khóc thút thít vẫn không có dấu hiệu dừng.

Du Hành đi phía trước, cầm hai nhánh cây lớn mở đường.

Đi được một lúc, bọn họ đi ngang qua một nơi không có bóng người, bụi cây nơi này cực kì rậm rạp, thỉnh thoảng còn lộ ra một chút gạch ngói xi măng, nhưng những kiến trúc hoàn chỉnh lại không thấy đâu.

Thật ra, khi ra ngoài mới biết bên Lệ Cảnh Uyển kia là khu vựa cực kì may mắn. Địa thế chỗ họ không có thay đổi gì nhiều, chỉ có vài nơi bị đại thụ phá hủy, còn nhiều địa phương như nơi này sau một đêm liền biến mất, không biết bao nhiêu người đã chết.

Theo Du Hành, trước tiên phải phòng thủ thật tốt, từng bước thích nghi cuộc sống mới.

Cho dù muốn đi săn cũng chỉ có thể săn mấy con thú nhỏ.

Còn bầy lợn rừng kia, cậu vừa nghe tên đã không có dũng khí đi đối mặt.

Sau chuyện này, Lệ Cảnh Uyển yên tĩnh không ít.

Người trong tiểu khu quyên góp một chút đồ cho đám người nhà bị mất con, cuộc sống vẫn phải tiếp tục xoay vòng.

Mẹ Du vừa trở về từ nhà Hoàng Hồng Hoa, hốc mắt bà đỏ bừng, cũng tỏ ra tức giận: "Mẹ không nghĩ Hoàng Tố Mai lại dám... Mẹ hận bà ta muốn chết." Đặc biệt khi thấy những người kia đau buồn như vậy, mặc dù con trai bà không đi nhưng bà vẫn hoảng sợ không thôi.

Bà không còn để ý tới Hoàng Tố Mai, thậm chí có những người tới nhà làm khách, Hoàng Tố Mai cũng mặt dầy đi theo, nhưng bà trực tiếp xệ mặt, nói không hoan nghênh.

Sau mấy lần, những người đàn bà khác cũng biết sự lợi hại, không dám để Hoàng Tố Mai đi cùng nữa. Chính bà ta cũng biết điều, không dám tới.

Nhưng bà ta lại để con gái mình tới, mẹ Du cũng không chịu nổi khuôn mặt như bị bỏ rơi của cô ta.

Du Hành trừ tu luyện thì chính là nhìn chằm chằm cha mẹ tu luyện, hoặc là ra ngoài tìm chút rau củ có thể ăn. Nhưng kết quả không lớn, chỉ tìm được một loại cây ăn quả, dáng dấp thấp lùn, trái cây cũng nhỏ, không khác bắp ngô là mấy. Màu xanh, nếu không để ý sẽ không thấy được.

Lúc ăn chua chua ngọt ngọt, mẹ Du rất thích.

Những người ở Lệ Cảnh Uyển đều chờ trời mưa, trời mưa vữa có thêm nước dự trữ, lại có thể đi hái thêm được nguyên liệu nấu ăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện