Đỗ Thành cười khổ: "Tôi không tới để gây chuyện, lão Du, lão đệ đệ, chúng ta đã giao tình với nhau từ lâu, không lẽ còn không tin tôi?"
"Lão ca, do thấy anh nên tôi mới mở cửa. Thế đạo hiện tại chắc anh cũng biết cửa nhà không thể tùy tiện mở được đúng không? Anh nhìn mặt mũi tôi xem, nếu mở cửa tùy tiện để người khác lừa gạt sao!"
Cha Du chỉ vào mặt, nói: "Tôi cũng biết anh định nói gì, một lòng nhiệt tình của anh tôi biết, trước đây tôi bị bệnh cũng là anh tới nhà tôi đi họp... Nhưng chuyện này chỉ cần người có đầu óc liền biết không liên quan tới con nhà tôi!
Anh thử đi hỏi những người khác xem thằng bé đã nhắc nhở hay chưa đi? Nói ra đi! Sau đó bọn họ còn bỏ lại con tôi và Thôi Nam để chạy trốn, có đúng không?"
Đỗ Thành cười khổ: "Nhưng Du Hành và Thôi Nam đều không bị thương, những người khác... Ai, hôm qua năm mươi sáu mươi người ra ngoài, trừ đứa trẻ nhà anh và Thôi Nam ra thì cũng chỉ có hai mươi mốt người quay lại. Có một người vừa mới sáng nay tắc thở, chính là con trai lớn nhà ông Khâu hàng xóm tôi."
"Vậy tôi chỉ có thể nói nén bi thương, nhưng nếu giống người đàn bà hôm qua đòi liều mạng với con trai tôi vậy tôi cũng sẽ liều mạng với bọn họ trước!"
"Ôi, ôi, anh đừng nghĩ như vậy." Đỗ Thành nhìn mẹ Du ngồi bên cạnh, còn có Du Hành ngồi đối diện, hai mắt bình thản nhìn ông, thở dài.
"Thật ra chú tới để nói chuyện với các cháu, cháu nhìn nhiều người chết như vậy, lại bị thương rất nhiều, chắc cũng nên giải thích một chút chứ? Chúng ta đều là hàng xóm, nhiều gia đình như vậy, ồn ào quá mức cũng chẳng có ích lợi gì, đúng không? Coi như là trước kia thợ công nhân trong công xưởng trong lúc làm việc bị thương, công xưởng vẫn cho người tới hỏi thăm đó! Đấy chính là ân huệ! Cháu nhìn thử, bây giờ chuyện đã thành như vậy, nhà cháu chỉ cần lấy ra ít đồ, thức ăn hoặc thuốc men... đều được! Hòa nhã nói với nhau mấy câu để lòng người ta thoải mái một xíu, cũng là một loại thái độ tốt đúng không? Chú cũng không hại cháu."
Đỗ Thành nhỏ giọng nói tiếp: "Cháu cẩn thận nghĩ đi, chuyện chú nói rất đạo lý đúng không?"
Cha Du cẩn thận nghĩ lại, đúng vậy. Đây đúng là một ý kiến hay để cải tạo quan hệ... nhưng, ông không muốn.
"Cháu không đồng ý."
Cha Du vừa định nói thì con trai ông đã nói trước, vội vàng trừng mắt nhìn con một cái, không muốn con trai tỏ ra quá hung ác trước mặt người lớn, chuyện xấu để ông làm cũng được.
Kết quả con trai không thèm để ý tới ông, nói tiếp: "Chú Đỗ, ý tốt của chú nhà con nhận. Nếu như mấy nhà kia làm tang sự, chúng ta là hàng xóm, trong tang lễ cháu nhất định sẽ hỏi thăm, nhưng tuyệt đối sẽ không vì xin lỗi, dùng danh nghĩa chuộc tội mà tặng đồ cho họ.
Dùng cách nói của chú thì chúng ta không thiếu hàng xóm như vậy, cũng chẳng sợ cô lập. Người có bản lĩnh thế nào cũng sống được, cũng chẳng cần phải nghe mấy câu đàm tiếu không ra gì của người ngoài để sống."
Những lời nói Đỗ Thành định nói bị chặn lại trong miệng, cực kì kinh ngạc nhìn Du Hành, thế nào cũng không ngờ cậu lại có thể nói những lời bất cập nhân tình mà mặt không đổi sắc như vậy.
Nhưng đúng thật người ta có bản lĩnh, có thể nghe được tiếng động cách hơn năm mươi thước đang đi tới, năng lực đó đáng sợ tới mức nào?
Sau đó Du Hành và Thôi Nam còn rơi lại phía sau, kết quả những người chạy phía trước vẫn bị chó sói đuổi kịp! Bọn họ vốn cho rằng bọn Du Hành lành ít dữ nhiều, kết quả hai người họ lại nguyên vẹn không chút tổn hao quay trở lại?
Chuyện đó nói rõ cái gì? Là người ta có thể tránh được trước thời hạn!
Ông tới nơi này khuyên chủ yếu có hai ý nghĩ, một là để hòa giải, một là để cho thằng bé nhà họ Du này sau này có thể cống hiến cho tiểu khu.
Có thể làm phiền họ, hơn nữa sau khi đưa lễ xin lỗi, sau này ở trong tiểu khu này không ngóc đầu lên nổi! Lúc ấy sẽ càng ra sức cống hiến.
Nhưng người thanh niên trước kia vừa gặp mặt đã khôn khéo chào hỏi, không muốn làm to chuyện đã thay đổi từ khi nào?
"Cháu, cháu, cháu---"
Cha Du hấp tấp nói: "Ý của thằng bé cũng chính là ý của tôi! Cả nhà chúng tôi đều có ý đó, phiền toái anh đi một chuyến rồi!"
Đỗ Thành tức giận nói: "Nhà các người cứ như vậy thì sau này trong tiểu khu có tổ chức gì còn ai gọi các người nữa! Các người một mình một ngựa, ra ngoài tìm đồ ăn thế nào?"
Cha Du nghiêm nghị nói: "Hôm qua Du Hành nhà chúng tôi cũng một mình một ngựa quay lại, không thể kém hơn so với những người kết đoàn kết đội ngoài kia được. Cũng bởi vì thằng bé quay lại an toàn nên mới bị tai bay vạ gió như vậy."
Nếu hôm qua Du Hành và Thôi Nam không về được, hoặc bị thương thì sao những người đó lại có thể giận cá chém thớt chứ?
Đỗ Thành thấy không khuyên nổi nữa, đứng dậy nói: "Tôi đi, nhà các người cân nhắc cho kĩ, thời đại này, thoát khỏi đoàn đội lớn sao có thể sống được?!"
"Con trai ngoan, con nói làm gì, để cha nói là được..." Dù sao nếu là cha Du tỏ thái độ cũng là người đứng đầu một nhà, Du Hành tỏ thái độ thì sẽ bị người ta nói là không hiểu chuyện, phách lối, không lễ phép.
Chuyện này ở chỗ bọn họ tương đối phổ biến, nhà nào có cha chú còn khỏe mạnh, thanh niên trong nhà chưa kết hôn sinh còn đều không có quyền phát ngôn bên ngoài, hay còn gọi là "trẻ ranh" trong mắt người lớn!
"Cha, không sao đâu."
"Ái Quốc, anh đừng lo, em nhìn là biết rồi, người anh em kia của anh tính toán rất tốt. Bảo nhi nói đúng, làm cũng rất đúng! Anh cũng phải mạnh mẽ một chút."
Cha Du nghi ngờ nói: "Anh Đỗ đang tính toán cái gì?"
Mẹ Du liền đem những suy đoán của mình nói ra, bà không giống như cha Du có giao tình với Đỗ Thành, nên nghe nhìn mọi chuyện tương đối khách quan, vì vậy cũng nhìn được được cạm bẫy trong lời nói của ông ta. Mặc dù khắp nơi giống như đang lo nghĩ cho nhà họ nhưng thực tế chỉ cần nhà họ đồng ý, cũng đồng nghĩa với việc gánh "tội danh" đó.
"Sao ông ta có thể như vậy được!" Cha Du vỗ đùi, bị chọc tức không nhẹ, mẹ Du ngồi cạnh khuyên can.
"Bảo sao tôi cứ nghĩ mãi, làm sao lần này một người nói chuyện phải trái cũng không có! Hóa ra là nhìn chằm chằm vào năng lực của Bảo nhi nhà chúng ta, muốn chiếm một phần thực lực của con trai, sau này sai bảo nó! Đúng là chọc tôi tức chết mà!"
Nhưng nếu là tính cách ngày xưa của Du Hành thì rất có thể sẽ bị những lời nói "đạo lý" ấy lừa phỉnh, tự cho rằng bản thân có tội, sau này còn nươm nướp lo sợ mà "chuộc tội".
Tại sao họ lại không tìm Thôi Nam mà đòi hỏi chứ? Cậu từng nghe mẹ nói, trước kia, khi cha mẹ Thôi Nam xảy ra chuyện, Thôi Nam đã cầm theo con dao chém thân thích muốn cướp đoạt gia sản ra ngoài. Cho nên bây giờ thoạt nhìn Thôi Nam đeo kính nhìn văn nhã nhưng người ta cũng rất sợ anh!
Nói cho cùng, cậu vẫn luôn là người hiền lành nên mới bị người ta khi dễ.
Trong lòng Du Hành rõ ràng, nhìn cha mẹ đã tỉnh táo lại, nói: "Tối qua mẹ nói đúng, đồ của chúng ta tạm thời đủ dùng, chưa cần ra ngoài tiếp, hơn nữa bây giờ ra ngoài cũng khó mà tìm thức ăn." Cửa hàng tổng hợp lớn như vậy cũng bị vét sạch chứ đừng nói là những cửa hàng thực phẩm nhỏ lẻ khác.
Những biến đổi của thế giới đã xảy ra gần một tháng, nhận thức sinh tồn của loài người cũng được phát huy mạnh mẽ. Mọi người không ngừng thăm dò, bước ra khỏi nhà.
Đây cũng chẳng phải là thời đại tang thi, dân số không giảm nhanh, trước cửa siêu thị và cửa hàng cũng chẳng có tang thi làm trở ngại, không phải trong thời gian ngắn là có thể lấy hết và dùng hết được.
Theo như quan sát những ngày qua của Du Hành, khu vực của bọn họ hình như khá thuận lợi, trừ một chút kiến trúc bị hư hại hoàn toàn ra thì những người sống sót cực kì nhiều.
Nhiều người thì tốn nhiều cơm, lượng thức ăn cần cũng cực lớn.
Những dân cư cạnh siêu thị sẽ tiên hạ thủ vi cường. Tiểu khu của Du hành lại nằm ở nơi khá vắng, có lẽ giờ đi tìm ngay cả mảnh vụn của đồ ăn cũng không có.
"Cha, ngày đó chúng ta lấy rất nhiều hạt giống ở phố cổ đúng không, chỉ cần chúng ta trồng xong thì ít nhất cũng có rau để ăn."
Cha Du hiểu ra, nói: "Không sai, như vậy cũng khá an toàn, để cha đi xem một chút là loại gì, hiện tại khí trời nóng như vậy, phải lựa chọn loại phù hợp mới được." Bây giờ ông chỉ muốn cuộc sống của gia đình mình càng ngày càng tốt hơn, để những người ngoài kia không còn lời qua tiếng lại nữa.
"Hay là con có biện pháp, tìm chuyện dỗ ông ấy vui trở lại." Mẹ Du cười, nói: "Cha con ấy, là người rất trọng tình cảm."
"Đúng rồi, chúng ta có... vòi nước nhà chúng ta có thể tưới cây không?"
Du Hành suy nghĩ một lúc, nói: "Có thể, đến lúc đó phơi một chút ngoài mặt trời là được."
"Nguyệt Hương, chúng ta trồng thử một ít rau hẹ xem có được không? Hôm qua tiểu Hành mang về không ít chậu nhựa, để tôi đi xuống lầu đào ít đất, bây giờ trồng thử trong nhà một ít..."
"Được! Trông rau hẹ để nấu sủi cảo nhân rau hẹ cho Bảo Nhi ăn."
Nhìn cha mẹ bàn bạc nấu đồ ăn trước nhà, Du Hành trở người, trước tiên đi thu thập dây mây vàng.
Cậu định lấy đám dây mây bên ngoài chặt xuống, dựa theo giới thiệu bên trong "Bách khoa thực vật toàn thư", dùng chày cán mỏng, chế thành bột phòng côn trùng. Còn dư lại bã có thể đan thành áo, tốt nhất là đan thành áo tay dài và quần dài.
Mặc lên người không chỉ làm chậm công kích mà còn có công hiệu phòng côn trùng. Còn một cách nữa là cứ bốn mươi chín ngày lại cho người nhà uống "Vạn cổ chi vương" một lần, trong ngoài đồng thời phòng ngự, tin tưởng có thể bảo vệ được người nhà thân thể khỏe mạng.
Bận rộn mất bốn ngày, Du Hành cuối cùng cũng thu dọn xong đống dây mây màu vàng. Giã nát dây mây xong rồi dùng vải thưa lọc sạch, phơi nắng mặt trời một ngày liền khô. Sau đó cho thêm muối hạt tiếp tục giã nát, thành phẩm sau cùng ngửi thử cũng rất được, hương vị thực vật thoang thoảng quanh chóp mũi.
Mẹ Du nhìn thấy thì cực kì thích, đan hai mươi cái túi hương nhỏ, một đưa cho Thôi Nam, để anh ta để trên người, những túi khác thì đặt khắp nhà, như ở đầu giường, tủ quần áo...
"Mấy cái này chất liệu hơi cứng, rất khó đan... nhưng dùng rất được." Mẹ Du dùng sức uốn cong dây mây, chỉ sợ không để ý sẽ gãy mất.
"Xem ra mẹ phải rèn luyện thân thể, học môn thể thao nào đó, nếu không không đủ khí lực mất."
"Vậy mẹ dạy con đan trước đi, để con thử một chút.:
"Được, gọi cả cha con tới giúp đi, khí lực cha con lớn hơn mẹ."
Vì vậy, hai cha con nhà họ Du bắt đầu ngồi nhà "đan quần áo", mẹ Du thì làm người hướng dẫn tạm thời.
Trong khoảng thời gian này, Đỗ Thành lại tới ba lần, một lần là vì chuyện lần trước. Nhà họ Du vẫn không thỏa hiệp, chỉ lúc những nhà kia làm tang lễ- đi hạ mộ mới tới một chuyến, vì lúc thời bình cũng không có giao tình gì, chỉ hỏi thăm đơn giản như những người hàng xóm cùng tiểu khu như bình thường.
Hai lần sau là vì chuyện ra ngoài.
Tiểu khu Lệ Cảnh Uyển lại tổ chức ra ngoài. Lần này nghe nói là tới một quảng trường mua sắm xa hơn.
Ý của Đỗ Thành là muốn Du Hành cùng đi, lần đầu tiên đã nói như vậy: "Đã nửa tháng rồi, đồ nhà mọi người chắc cũng không đủ đúng không? Đều là hàng xóm nhiều năm với nhau, thế nào, có cùng đi không?"
Là ý nói không so đo với sai lầm trước của Du Hành nữa, ý của ông ta khiến cha Du ghét bỏ không thôi! Chỉ nói một câu nhà tôi vẫn đủ ăn! Sau đó liền đóng cửa- Không sai, lần này ông cũng chẳng buồn cho người ta vào cửa.
Lần thứ hai tới, Đỗ Thành cũng không vòng vo nữa, nói thằng: "Bản lĩnh của Du Hành nhà anh thật sự là--" giơ ngón tay cái. "Có thể tới hỗ trợ chúng tôi không? Đều là hàng xóm nhiều năm, anh chẳng lẽ có thể nhẫn tâm nhìn mọi người gặp nguy hiểm sao?"
Du Hành liền nói: "Chú Đỗ, chú có chuyện gì cứ tìm cháu nói, không cần đi kích cha cháu."
Cuối cùng vẫn không đồng ý hay sao, lời của Du Hành chọc tức Đỗ Thành, trước khi đi còn nói lời độc ác với cha Du, nói muốn tuyệt giao.
"Nói mới nhớ, bên chỗ Thôi Nam đồ ăn có đủ không?" mẹ Du nói.
"Mẹ, để con đi hỏi là được."
Bây giờ nhà họ không thiếu ăn, những cũng không còn có Thôi Nam nữa.
"Lão ca, do thấy anh nên tôi mới mở cửa. Thế đạo hiện tại chắc anh cũng biết cửa nhà không thể tùy tiện mở được đúng không? Anh nhìn mặt mũi tôi xem, nếu mở cửa tùy tiện để người khác lừa gạt sao!"
Cha Du chỉ vào mặt, nói: "Tôi cũng biết anh định nói gì, một lòng nhiệt tình của anh tôi biết, trước đây tôi bị bệnh cũng là anh tới nhà tôi đi họp... Nhưng chuyện này chỉ cần người có đầu óc liền biết không liên quan tới con nhà tôi!
Anh thử đi hỏi những người khác xem thằng bé đã nhắc nhở hay chưa đi? Nói ra đi! Sau đó bọn họ còn bỏ lại con tôi và Thôi Nam để chạy trốn, có đúng không?"
Đỗ Thành cười khổ: "Nhưng Du Hành và Thôi Nam đều không bị thương, những người khác... Ai, hôm qua năm mươi sáu mươi người ra ngoài, trừ đứa trẻ nhà anh và Thôi Nam ra thì cũng chỉ có hai mươi mốt người quay lại. Có một người vừa mới sáng nay tắc thở, chính là con trai lớn nhà ông Khâu hàng xóm tôi."
"Vậy tôi chỉ có thể nói nén bi thương, nhưng nếu giống người đàn bà hôm qua đòi liều mạng với con trai tôi vậy tôi cũng sẽ liều mạng với bọn họ trước!"
"Ôi, ôi, anh đừng nghĩ như vậy." Đỗ Thành nhìn mẹ Du ngồi bên cạnh, còn có Du Hành ngồi đối diện, hai mắt bình thản nhìn ông, thở dài.
"Thật ra chú tới để nói chuyện với các cháu, cháu nhìn nhiều người chết như vậy, lại bị thương rất nhiều, chắc cũng nên giải thích một chút chứ? Chúng ta đều là hàng xóm, nhiều gia đình như vậy, ồn ào quá mức cũng chẳng có ích lợi gì, đúng không? Coi như là trước kia thợ công nhân trong công xưởng trong lúc làm việc bị thương, công xưởng vẫn cho người tới hỏi thăm đó! Đấy chính là ân huệ! Cháu nhìn thử, bây giờ chuyện đã thành như vậy, nhà cháu chỉ cần lấy ra ít đồ, thức ăn hoặc thuốc men... đều được! Hòa nhã nói với nhau mấy câu để lòng người ta thoải mái một xíu, cũng là một loại thái độ tốt đúng không? Chú cũng không hại cháu."
Đỗ Thành nhỏ giọng nói tiếp: "Cháu cẩn thận nghĩ đi, chuyện chú nói rất đạo lý đúng không?"
Cha Du cẩn thận nghĩ lại, đúng vậy. Đây đúng là một ý kiến hay để cải tạo quan hệ... nhưng, ông không muốn.
"Cháu không đồng ý."
Cha Du vừa định nói thì con trai ông đã nói trước, vội vàng trừng mắt nhìn con một cái, không muốn con trai tỏ ra quá hung ác trước mặt người lớn, chuyện xấu để ông làm cũng được.
Kết quả con trai không thèm để ý tới ông, nói tiếp: "Chú Đỗ, ý tốt của chú nhà con nhận. Nếu như mấy nhà kia làm tang sự, chúng ta là hàng xóm, trong tang lễ cháu nhất định sẽ hỏi thăm, nhưng tuyệt đối sẽ không vì xin lỗi, dùng danh nghĩa chuộc tội mà tặng đồ cho họ.
Dùng cách nói của chú thì chúng ta không thiếu hàng xóm như vậy, cũng chẳng sợ cô lập. Người có bản lĩnh thế nào cũng sống được, cũng chẳng cần phải nghe mấy câu đàm tiếu không ra gì của người ngoài để sống."
Những lời nói Đỗ Thành định nói bị chặn lại trong miệng, cực kì kinh ngạc nhìn Du Hành, thế nào cũng không ngờ cậu lại có thể nói những lời bất cập nhân tình mà mặt không đổi sắc như vậy.
Nhưng đúng thật người ta có bản lĩnh, có thể nghe được tiếng động cách hơn năm mươi thước đang đi tới, năng lực đó đáng sợ tới mức nào?
Sau đó Du Hành và Thôi Nam còn rơi lại phía sau, kết quả những người chạy phía trước vẫn bị chó sói đuổi kịp! Bọn họ vốn cho rằng bọn Du Hành lành ít dữ nhiều, kết quả hai người họ lại nguyên vẹn không chút tổn hao quay trở lại?
Chuyện đó nói rõ cái gì? Là người ta có thể tránh được trước thời hạn!
Ông tới nơi này khuyên chủ yếu có hai ý nghĩ, một là để hòa giải, một là để cho thằng bé nhà họ Du này sau này có thể cống hiến cho tiểu khu.
Có thể làm phiền họ, hơn nữa sau khi đưa lễ xin lỗi, sau này ở trong tiểu khu này không ngóc đầu lên nổi! Lúc ấy sẽ càng ra sức cống hiến.
Nhưng người thanh niên trước kia vừa gặp mặt đã khôn khéo chào hỏi, không muốn làm to chuyện đã thay đổi từ khi nào?
"Cháu, cháu, cháu---"
Cha Du hấp tấp nói: "Ý của thằng bé cũng chính là ý của tôi! Cả nhà chúng tôi đều có ý đó, phiền toái anh đi một chuyến rồi!"
Đỗ Thành tức giận nói: "Nhà các người cứ như vậy thì sau này trong tiểu khu có tổ chức gì còn ai gọi các người nữa! Các người một mình một ngựa, ra ngoài tìm đồ ăn thế nào?"
Cha Du nghiêm nghị nói: "Hôm qua Du Hành nhà chúng tôi cũng một mình một ngựa quay lại, không thể kém hơn so với những người kết đoàn kết đội ngoài kia được. Cũng bởi vì thằng bé quay lại an toàn nên mới bị tai bay vạ gió như vậy."
Nếu hôm qua Du Hành và Thôi Nam không về được, hoặc bị thương thì sao những người đó lại có thể giận cá chém thớt chứ?
Đỗ Thành thấy không khuyên nổi nữa, đứng dậy nói: "Tôi đi, nhà các người cân nhắc cho kĩ, thời đại này, thoát khỏi đoàn đội lớn sao có thể sống được?!"
"Con trai ngoan, con nói làm gì, để cha nói là được..." Dù sao nếu là cha Du tỏ thái độ cũng là người đứng đầu một nhà, Du Hành tỏ thái độ thì sẽ bị người ta nói là không hiểu chuyện, phách lối, không lễ phép.
Chuyện này ở chỗ bọn họ tương đối phổ biến, nhà nào có cha chú còn khỏe mạnh, thanh niên trong nhà chưa kết hôn sinh còn đều không có quyền phát ngôn bên ngoài, hay còn gọi là "trẻ ranh" trong mắt người lớn!
"Cha, không sao đâu."
"Ái Quốc, anh đừng lo, em nhìn là biết rồi, người anh em kia của anh tính toán rất tốt. Bảo nhi nói đúng, làm cũng rất đúng! Anh cũng phải mạnh mẽ một chút."
Cha Du nghi ngờ nói: "Anh Đỗ đang tính toán cái gì?"
Mẹ Du liền đem những suy đoán của mình nói ra, bà không giống như cha Du có giao tình với Đỗ Thành, nên nghe nhìn mọi chuyện tương đối khách quan, vì vậy cũng nhìn được được cạm bẫy trong lời nói của ông ta. Mặc dù khắp nơi giống như đang lo nghĩ cho nhà họ nhưng thực tế chỉ cần nhà họ đồng ý, cũng đồng nghĩa với việc gánh "tội danh" đó.
"Sao ông ta có thể như vậy được!" Cha Du vỗ đùi, bị chọc tức không nhẹ, mẹ Du ngồi cạnh khuyên can.
"Bảo sao tôi cứ nghĩ mãi, làm sao lần này một người nói chuyện phải trái cũng không có! Hóa ra là nhìn chằm chằm vào năng lực của Bảo nhi nhà chúng ta, muốn chiếm một phần thực lực của con trai, sau này sai bảo nó! Đúng là chọc tôi tức chết mà!"
Nhưng nếu là tính cách ngày xưa của Du Hành thì rất có thể sẽ bị những lời nói "đạo lý" ấy lừa phỉnh, tự cho rằng bản thân có tội, sau này còn nươm nướp lo sợ mà "chuộc tội".
Tại sao họ lại không tìm Thôi Nam mà đòi hỏi chứ? Cậu từng nghe mẹ nói, trước kia, khi cha mẹ Thôi Nam xảy ra chuyện, Thôi Nam đã cầm theo con dao chém thân thích muốn cướp đoạt gia sản ra ngoài. Cho nên bây giờ thoạt nhìn Thôi Nam đeo kính nhìn văn nhã nhưng người ta cũng rất sợ anh!
Nói cho cùng, cậu vẫn luôn là người hiền lành nên mới bị người ta khi dễ.
Trong lòng Du Hành rõ ràng, nhìn cha mẹ đã tỉnh táo lại, nói: "Tối qua mẹ nói đúng, đồ của chúng ta tạm thời đủ dùng, chưa cần ra ngoài tiếp, hơn nữa bây giờ ra ngoài cũng khó mà tìm thức ăn." Cửa hàng tổng hợp lớn như vậy cũng bị vét sạch chứ đừng nói là những cửa hàng thực phẩm nhỏ lẻ khác.
Những biến đổi của thế giới đã xảy ra gần một tháng, nhận thức sinh tồn của loài người cũng được phát huy mạnh mẽ. Mọi người không ngừng thăm dò, bước ra khỏi nhà.
Đây cũng chẳng phải là thời đại tang thi, dân số không giảm nhanh, trước cửa siêu thị và cửa hàng cũng chẳng có tang thi làm trở ngại, không phải trong thời gian ngắn là có thể lấy hết và dùng hết được.
Theo như quan sát những ngày qua của Du Hành, khu vực của bọn họ hình như khá thuận lợi, trừ một chút kiến trúc bị hư hại hoàn toàn ra thì những người sống sót cực kì nhiều.
Nhiều người thì tốn nhiều cơm, lượng thức ăn cần cũng cực lớn.
Những dân cư cạnh siêu thị sẽ tiên hạ thủ vi cường. Tiểu khu của Du hành lại nằm ở nơi khá vắng, có lẽ giờ đi tìm ngay cả mảnh vụn của đồ ăn cũng không có.
"Cha, ngày đó chúng ta lấy rất nhiều hạt giống ở phố cổ đúng không, chỉ cần chúng ta trồng xong thì ít nhất cũng có rau để ăn."
Cha Du hiểu ra, nói: "Không sai, như vậy cũng khá an toàn, để cha đi xem một chút là loại gì, hiện tại khí trời nóng như vậy, phải lựa chọn loại phù hợp mới được." Bây giờ ông chỉ muốn cuộc sống của gia đình mình càng ngày càng tốt hơn, để những người ngoài kia không còn lời qua tiếng lại nữa.
"Hay là con có biện pháp, tìm chuyện dỗ ông ấy vui trở lại." Mẹ Du cười, nói: "Cha con ấy, là người rất trọng tình cảm."
"Đúng rồi, chúng ta có... vòi nước nhà chúng ta có thể tưới cây không?"
Du Hành suy nghĩ một lúc, nói: "Có thể, đến lúc đó phơi một chút ngoài mặt trời là được."
"Nguyệt Hương, chúng ta trồng thử một ít rau hẹ xem có được không? Hôm qua tiểu Hành mang về không ít chậu nhựa, để tôi đi xuống lầu đào ít đất, bây giờ trồng thử trong nhà một ít..."
"Được! Trông rau hẹ để nấu sủi cảo nhân rau hẹ cho Bảo Nhi ăn."
Nhìn cha mẹ bàn bạc nấu đồ ăn trước nhà, Du Hành trở người, trước tiên đi thu thập dây mây vàng.
Cậu định lấy đám dây mây bên ngoài chặt xuống, dựa theo giới thiệu bên trong "Bách khoa thực vật toàn thư", dùng chày cán mỏng, chế thành bột phòng côn trùng. Còn dư lại bã có thể đan thành áo, tốt nhất là đan thành áo tay dài và quần dài.
Mặc lên người không chỉ làm chậm công kích mà còn có công hiệu phòng côn trùng. Còn một cách nữa là cứ bốn mươi chín ngày lại cho người nhà uống "Vạn cổ chi vương" một lần, trong ngoài đồng thời phòng ngự, tin tưởng có thể bảo vệ được người nhà thân thể khỏe mạng.
Bận rộn mất bốn ngày, Du Hành cuối cùng cũng thu dọn xong đống dây mây màu vàng. Giã nát dây mây xong rồi dùng vải thưa lọc sạch, phơi nắng mặt trời một ngày liền khô. Sau đó cho thêm muối hạt tiếp tục giã nát, thành phẩm sau cùng ngửi thử cũng rất được, hương vị thực vật thoang thoảng quanh chóp mũi.
Mẹ Du nhìn thấy thì cực kì thích, đan hai mươi cái túi hương nhỏ, một đưa cho Thôi Nam, để anh ta để trên người, những túi khác thì đặt khắp nhà, như ở đầu giường, tủ quần áo...
"Mấy cái này chất liệu hơi cứng, rất khó đan... nhưng dùng rất được." Mẹ Du dùng sức uốn cong dây mây, chỉ sợ không để ý sẽ gãy mất.
"Xem ra mẹ phải rèn luyện thân thể, học môn thể thao nào đó, nếu không không đủ khí lực mất."
"Vậy mẹ dạy con đan trước đi, để con thử một chút.:
"Được, gọi cả cha con tới giúp đi, khí lực cha con lớn hơn mẹ."
Vì vậy, hai cha con nhà họ Du bắt đầu ngồi nhà "đan quần áo", mẹ Du thì làm người hướng dẫn tạm thời.
Trong khoảng thời gian này, Đỗ Thành lại tới ba lần, một lần là vì chuyện lần trước. Nhà họ Du vẫn không thỏa hiệp, chỉ lúc những nhà kia làm tang lễ- đi hạ mộ mới tới một chuyến, vì lúc thời bình cũng không có giao tình gì, chỉ hỏi thăm đơn giản như những người hàng xóm cùng tiểu khu như bình thường.
Hai lần sau là vì chuyện ra ngoài.
Tiểu khu Lệ Cảnh Uyển lại tổ chức ra ngoài. Lần này nghe nói là tới một quảng trường mua sắm xa hơn.
Ý của Đỗ Thành là muốn Du Hành cùng đi, lần đầu tiên đã nói như vậy: "Đã nửa tháng rồi, đồ nhà mọi người chắc cũng không đủ đúng không? Đều là hàng xóm nhiều năm với nhau, thế nào, có cùng đi không?"
Là ý nói không so đo với sai lầm trước của Du Hành nữa, ý của ông ta khiến cha Du ghét bỏ không thôi! Chỉ nói một câu nhà tôi vẫn đủ ăn! Sau đó liền đóng cửa- Không sai, lần này ông cũng chẳng buồn cho người ta vào cửa.
Lần thứ hai tới, Đỗ Thành cũng không vòng vo nữa, nói thằng: "Bản lĩnh của Du Hành nhà anh thật sự là--" giơ ngón tay cái. "Có thể tới hỗ trợ chúng tôi không? Đều là hàng xóm nhiều năm, anh chẳng lẽ có thể nhẫn tâm nhìn mọi người gặp nguy hiểm sao?"
Du Hành liền nói: "Chú Đỗ, chú có chuyện gì cứ tìm cháu nói, không cần đi kích cha cháu."
Cuối cùng vẫn không đồng ý hay sao, lời của Du Hành chọc tức Đỗ Thành, trước khi đi còn nói lời độc ác với cha Du, nói muốn tuyệt giao.
"Nói mới nhớ, bên chỗ Thôi Nam đồ ăn có đủ không?" mẹ Du nói.
"Mẹ, để con đi hỏi là được."
Bây giờ nhà họ không thiếu ăn, những cũng không còn có Thôi Nam nữa.
Danh sách chương