Sau khi lên xe cậu dựa vào hành lang xe, sau đó người lên xe cũng dần dần nhiều lên, vì vậy cậu đã dứng dậy nhường chỗ ngồi cho một ông lão.
Đến nơi gọi xe taxi, cậu xuống xe.
Xe chưa tới, cậu chỉ có thể đứng chờ. Đột nhiên cậu phát hiện ra bầu trời tối hơn, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì đã không còn nhìn thấy được mặt trời. Trương Viễn Hằng vì người yêu của mình mà tính toán rất chu toàn, dầu cạo gió hay ô che mua đều mang đủ cả. Hắn lấy cây dù che mưa ra, xe taxi cũng vừa vặn đi đến.
"Xin lỗi, phía trước kẹt xe."
Du Hành chui vào, cười nói: "Không sao, chúng ta có cần đổi sang đường khác không?"
"Nên đổi, hồi nãy tôi nghe nói bên kia xảy ra tại nạn xe cộ, không biết lúc nào mới lưu thông được nữa." Bác tài vừa nói vừa quay xe.
"Sao hôm nay lại tối nhanh vậy nhỉ?" Vừa mới đi được mười mấy phút, bác tài đã phải bật đèn xe lên.
Du Hành cầm lọ dầu gió chấm nhẹ trước mũi, rồi xoa hai bên thái dương, nguyên chủ không say xe nhưng do mấy ngày này thân thể vì mệt mỏi mà trở nên yếu ớt hơn, hiện tại cậu chỉ cảm thấy đầu mình đang choáng váng từng cơn. Mắt hơi híp lại nghỉ ngơi, vừa nghe được lời bác tài, cậu lập tức giật mình ngồi thẳng.
Quả nhiên, bên ngoài tối om, chỉ có đèn xe đang chiếu sáng con đường. Ngay cả đèn đường cũng không sáng, xem đồng hồ, mới hơn một giờ chiều.
"Bác tài, chỗ bác có thường xuyên như vậy không?"
"Hôm nay là lần đầu tiên. Không lẽ sắp mưa rồi?"
Du Hành hạ cửa kính xe xuống nhìn ra ngoài, trời đen thui, một cơn gió nhẹ cũng không hề có, khắp không gian đều trở nên ngột ngạt.
"Bác tài, bây giờ cũng mới hơn một giờ, cho dù trời mưa cũng không thể tối như vậy chứ?!"
Bác tài nghe vậy thì nhìn qua đồng hồ, sau đó kít một tiếng, dừng xe bên lề đường: "Sao có thể kỳ lạ vậy." Sau đó ông ấy xuống xe nhìn thử, lúc quay lại liền nói: "Cậu nhóc, tính huống hiện tại tôi cũng không dám chắc, sợ đi tiếp sẽ xảy ra tai nạn." Nói xong thì lẩm bẩm một tiếng xui xẻo.
Du Hành lại cảm thấy sắp "tới" rồi, tảng đá lớn đè trong lòng rơi xuống.
Cậu nói: "Được, vậy gần đây có nhà nghỉ nào không? Đưa tôi tới đó cũng được."
Lúc này bác tài liền nói: "Có, nhiều lắm, yêu cầu của cậu là gì?" Thành phố này tuy nhỏ nhưng lại là thành phố du lịch, cái khác không có không nói nhưng thứ nhiều nhất chính là nhà nghỉ và khách sạn.
"Cao tầng, bên cạnh có cửa hàng tiện lợi và siêu thị càng nhiều càng tốt."
Bác tài nghĩ ngợi một hồi liền khởi động xe. Lần này ông ta lái rất chậm, đèn xe mở hết lên, trong lúc di chuyển cũng có một xe gặp tai nạn nhưng xe của hai người lại không có ảnh hưởng gì cả. Nhưng vẫn bị dọa một trận, dù sao chiếc xe kia cũng suýt đâm phải xe họ.
Đến nhà nghỉ, trả tiền xe xong, bác tài đậu xe ở tầng hầm xong thì đi vào trong cùng Du Hành.
"Hiện tại tôi cũng không dám đánh liều, chờ trời tốt hơn mọt chút thì đi, ta cũng vào ngồi một hồi."
Người này cũng khá có lý trí.
Du Hành làm xong thủ tục nhận phòng thì bước lên lầu, nhìn xuống bác tài đang ngồi ở ghế uống nước.
Lúc này điện thoại reo lên, là Trương Hằng Tuệ.
"Hằng Viễn, giờ em đang ở đâu? Không biết tại sao trời lại đột nhiên tốt sầm, em có xảy ra chuyện gì không?"
"Em đang ở trong nhà nghỉ, đừng lo."
Lúc này Trương Hằng Tuệ mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Du Hành: "Nghe chị, tạm thời em đừng ra ngoài, nhà nghỉ có đưa bữa ăn không? Không có thì đặt đồ ăn bên ngoài, em đừng đi ra, ví tiền và điện thoại cất giữ cẩn thận, không cần để ý tới người lạ..."
Du Hành bật cười: "Vậy chị đang ở đâu? Đã mua được đồ chưa?"
"Mua rồi! Đồ em thích ăn chị cũng mua rồi. Chị đang ở nhà rồi, em đừng lo, em đừng có ra ngoài nghe chưa, hiện tại thì ngay cả cửa cũng không được." Trương Hằng Tuệ vừa về tới nhà trời đã tối, lúc ấy đã bị dọa cho giật mình.
Hiện tại cô em chồng kia đang sợ hãi khóc ầm lên, còn la hét gì mà mạt thế đến rồi, hiện tại ngay cả bố mẹ chồng cô cũng đang dỗ con bé, một chốc lát lại kêu cô ra ngoài, cô không có cách nào khác là tranh thủ gọi điện nhắc nhở em trai mấy câu, cuối cùng còn nói: "Có chuyện gì thì gọi cho chị, em nhớ không được ra ngoài đấy."
Du Hành cúp điện thoại, trong đầu thầm nghĩ lần này không biết là tốt hay vẫn là họa. Nhưng cũng may Hằng Tuệ đang chờ ở nhà, tạm thời cậu cũng thấy yên tâm.
Lúc này âm báo tin nhắn vang lên, vừa mở ra, Trương Hằng Tuệ vừa chuyển cho cậu 5 nghìn tệ.
Cậu không nhịn được mà bật cười. Cậu thật sự rất hâm mộ Trương Hằng Viễn, cậu là con trai một trong nhà, nhà ngoại lại ở xa tít tắp, cha hắn cũng là con một, từ nhỏ chưa được hưởng qua tình thương của chị em ruột thịt trong nhà. Nhiệm vụ trước tuy có một em gái nhưng lại không giống với Trương Hằng Tuệ này, lo lắng cho em trai như mẹ vậy.
Cậu đổ hết đồ trong túi ra, đeo lên lưng cái túi rỗng ra cửa. Có một siêu thị đối diện nhà nghỉ, vừa ra là thấy. Tiếp tân ở nhà nghỉ nói có một tiệm thuốc ở đầu phố, vì vậy cậu quyết định đi tới đó trước.
Dù sao bây giờ cũng có tiền, cho dù có ở không cũng nên mua phòng trước một chút thuốc men.
Những chuyện như vậy cậu đã quen, sau khi vào nói chuyện với nhân viên bán hàng, vừa tiết kiệm thời gian lại lấy đủ những thứ mình muốn mua. Thấy trên quầy treo biển giảm giá cẩu kỷ và táo chín, vì vậy lấy thêm mỗi loại một túi.
Tổng tất cả hết gần một nghìn tệ. Cậu nhét đồ đầy balo, trong tay cũng cầm một ít.
Đi đến hẻm vắng thì để hết đồ vào nhẫn trữ vật, lúc này mới an tâm quay về, hiện tại cậu muốn vào siêu thị đối diện nhà nghỉ.
Trên đường đi có một nhóm người đang tụ lại một chỗ nói chuyện.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chắc là nhật thực."
"Có thể..."
Cũng có mấy đứa trẻ chạy ra chạy lại trong ngõ nhỏ, tiếng cười vang lên không ngớt.
Lúc đi tới siêu thị, ti vi treo tường phát ra tin tức vắn, mọi người phỏng đoán đây có thể là nhật thực trăm năm một lần, lần này thời gian kéo dài hơn mọi lần, rất hiếm... Những người yêu thích thiên văn lúc ngắm nhật thực cũng nên chú ý tới an toàn của mình, không nên đi tới những nơi quá cao... Các địa phương làm tốt công tác trị an, phòng trộm chống cướp...
Du Hành lắng tay nghe, tay chân không ngừng đẩy xe chở đồ, theo thói quen lấy những món ăn đựng trong túi chân không, những đồ khô có thể để lâu là những thứ cậu lấy nhiều nhất. Cuối cùng còn lấy thêm một thùng sữa bò đặt lên xe đẩy hàng.
Lúc này trời tối sầm, không còn ai tới siêu thị mua đồ. Nhân viên quầy thu ngân thấy Du Hành mua nhiều như vậy thì ngạc nhiên. Hai bàn tay thoăn thoắt quét mã hàng, miệng lại nói: "Anh trai mua đồ đi dã ngoại sao?" Vừa nói xong lại cảm thấy không đúng, đồ ăn dã ngoại thì nên mua những thứ như khoai tây chiên hay cô ca các thứ, nhưng trong giỏ hàng của cậu thanh niên này lại không hề có những thứ kia.
Du Hành mỉm cười không trả lời, cô ấy cũng không hỏi lại.
"Ừm, hộp thịt này, tôi muốn mua hai thùng." Du Hành chỉ vào hộp thịt ăn trưa, đó là món ăn yêu thích trong trí nhớ của Trương Hằng Viễn.
"Được chứ, tiểu Vương! Anh vào kho hàng lấy hai thùng ra đi."
Hai thùng có tám mươi hộp, tổng cộng hết hơ tám trăm tệ.
Mấy thứ linh tinh khác tổng cộng hết hơn hai nghìn tệ. Du Hành quẹt thẻ, đồ thật sự rất nhiều, cậu từ chối khéo sự hỗ trợ của nhân viên, tự mình bê đồ ra ngoài. Trong hẻm tối cất hết sữa bò và đồ ăn vào trong nhẫn trữ vật. Còn lại những thứ nhỏ nhắn hơn thì để vào túi sau lưng làm dáng, sau đó chậm rãi quay lại nhà nghỉ.
Ngoài phòng khách đèn đóm sáng trưng, không ít người đang ngồi bên trong uống trà ăn bánh nói chuyện phiếm. Cậu phát hiện bác tài xế kia đã không còn ở đây.
Cậu trựa tiếp đi lên lầu. Đầu tiên tắm rửa thay quần áo, lúc này vừa vặn đã năm giờ chiều, cậu gọi điện tới quầy lễ tân đặt đồ ăn, chờ hơn ba mươi phút thì xe đẩy đồ ăn đến nơi, Du Hành mở cửa phòng trả tiền cơm và phí dịch vụ khoảng hai mươi tệ.
Cơm nước xong xuôi, cậu nằm trên giường nghịch điện thoại di động.
Hiện tại trên mạng đang xôn xao tin tức hôm nay, cái gì mà người ngoài hành tinh sắp xâm chiếm trái đất, rồi thì mạt thế sắp tới... Cũng có người nói đáng tiếc, chưa kịp thi vào trường đại học đã kết thúc.
Rối loạn.
Du Hành lấy thái độ tiêu cực để nhìn cái thế giới này. Thật ra thì những người đang chém gió trên mạng kia mới là người phản ứng bình thường nhất, trong miệng thì luôn nói thật mong chờ tận thế, nhưng trong lòng họ lại không hề tin vào điều này.
Những người thật sự nghi ngờ tận thế đều đã bắt đầu hành động, lấy đâu ra thời gian lên mạng đùa giỡn ba hoa?!
Cậu đã kiểm tra những tiệm sách gần đây, gần nhất cũng đi mất hai mươi phút.
Hiện tại không phải là thời cơ tốt, cậu cũng không thể mua một lúc hết được.
Nhịn một chút, chỉ cần sống, sách lúc nào muốn cũng có thể đi kiếm được. Trong lòng cậu cảm thấy bất an, luôn cảm thấy trong bóng tối đang có thứ đáng sợ nào đó sắp tới gần. Thậm chí cậu còn cảm thấy đầu mình có chút nóng, nhưng trong phòng này có máy điều hòa không khí rồi.
Vừa sờ trán, quả nhiên toàn mồ hôi lạnh.
Du Hành đứng dậy lấy nhiệt kế ra đo, ba mươi tám độ.
Giật mình, muốn đi rót một cốc nước lại không nghĩ tới trời đất lập tức quay cuồng, cậu ngã vật xuống giường.
Cậu thấy khó chịu.
Tựa như cái ngày ở hiện thực kia, đêm đó cậu bị nóng hun tới tỉnh, ác mộng kia thì cậu không nhớ, chỉ biết trong mộng rất nóng... chỉ sợ nhiệt độ đó ngay cả xương cốt cũng có thể hòa tan, hóa thành bùn đất dung nhập vào trong dòng dung nham nóng bỏng.
Du Hành khó chịu lăn lọn mấy vòng, nhưng vẫn chưa hề tỉnh lại.
Không ổn! Cậu cắn mạnh đầu lưỡi một cái, nhờ vậy mà mới có thể thanh tỉnh một chút, dùng hết sức lực của mình để kêu gào: "Rt9009, tôi làm sao vậy?"
"Cơ thể nguyên chủ bị một virut không rõ nguồn gốc tấn công, lấy theo tiến triển của thế giới này mà nói thì cậu đang ở trong giai đoạn thi hóa, nếu như không dùng biện pháp nào thì cơ thể của nguyên chủ sắp chết, mà nhiệm vụ của cậu cũng tương đương thất bại."
"Có biện pháp gì không?"
"Ký chủ có thể uống dung dịch tu bổ gen, thứ đó có thể khiến quá trình thi hóa thất bại."
Vật này Du Hành đã mua từ trước, chuẩn bị để Thôi Nam uống.
Cậu lấy ống dung dịch trong nhẫn trữ vật ra, nhắm mắt uống hết.
Nhiệt độ nóng lạnh trong cơ thể hòa vào nhau, lý trí của cậu càng ngày càng trở nên mơ hồ nhưng sự huy hiếp phát ra từ cơ thể đã biến mấy. Hẳn là dược hiệu đã được phát huy.
Cậu rơi vào giấc ngủ mê man. Lúc tỉnh lại thì thân thể đã hơi cứng đơ rồi, nhúc nhích người bò dậy, vừa mệt lại vừa khát, lấy một chai nước lớn lên uống.
Kiểm tra cơ thể lại một lần nữa, trên người không xuất hiện thi ban, khứu giác và vị giác bình thường. Cũng may không biến đổi thành tang thi, Du Hành thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó vội vàng cầm điện thoại gọi cho Trương Hằng Tuệ, không ngờ lại không có tín hiện. Pin điện thoại chỉ còn lại một chút, mười mấy cuộc điện thoại đều là Trương Hằng Tuệ gọi nhỡ.
Đã qua ba ngày.
Cậu chỉ hy vọng lúc cậu mê mang là Trương Hằng Tuệ gọi tới báo an toàn.
Cậu bước tới cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, có tiếng bước chân đứt quãng, giống như vừa đi bộ vừa kéo lên.
Loại âm thanh này rất quen tai, trong lúc làm nhiệm vụ đầu tiên cậu đã nghe âm thanh này rất nhiều trong đêm tối. Đó là tiếng lê chân của tang thi, nghe kĩ còn có thể nghe thấy tiếng móng tay cào lên vách tường khiến người ta nổi da gà.
Đến nơi gọi xe taxi, cậu xuống xe.
Xe chưa tới, cậu chỉ có thể đứng chờ. Đột nhiên cậu phát hiện ra bầu trời tối hơn, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì đã không còn nhìn thấy được mặt trời. Trương Viễn Hằng vì người yêu của mình mà tính toán rất chu toàn, dầu cạo gió hay ô che mua đều mang đủ cả. Hắn lấy cây dù che mưa ra, xe taxi cũng vừa vặn đi đến.
"Xin lỗi, phía trước kẹt xe."
Du Hành chui vào, cười nói: "Không sao, chúng ta có cần đổi sang đường khác không?"
"Nên đổi, hồi nãy tôi nghe nói bên kia xảy ra tại nạn xe cộ, không biết lúc nào mới lưu thông được nữa." Bác tài vừa nói vừa quay xe.
"Sao hôm nay lại tối nhanh vậy nhỉ?" Vừa mới đi được mười mấy phút, bác tài đã phải bật đèn xe lên.
Du Hành cầm lọ dầu gió chấm nhẹ trước mũi, rồi xoa hai bên thái dương, nguyên chủ không say xe nhưng do mấy ngày này thân thể vì mệt mỏi mà trở nên yếu ớt hơn, hiện tại cậu chỉ cảm thấy đầu mình đang choáng váng từng cơn. Mắt hơi híp lại nghỉ ngơi, vừa nghe được lời bác tài, cậu lập tức giật mình ngồi thẳng.
Quả nhiên, bên ngoài tối om, chỉ có đèn xe đang chiếu sáng con đường. Ngay cả đèn đường cũng không sáng, xem đồng hồ, mới hơn một giờ chiều.
"Bác tài, chỗ bác có thường xuyên như vậy không?"
"Hôm nay là lần đầu tiên. Không lẽ sắp mưa rồi?"
Du Hành hạ cửa kính xe xuống nhìn ra ngoài, trời đen thui, một cơn gió nhẹ cũng không hề có, khắp không gian đều trở nên ngột ngạt.
"Bác tài, bây giờ cũng mới hơn một giờ, cho dù trời mưa cũng không thể tối như vậy chứ?!"
Bác tài nghe vậy thì nhìn qua đồng hồ, sau đó kít một tiếng, dừng xe bên lề đường: "Sao có thể kỳ lạ vậy." Sau đó ông ấy xuống xe nhìn thử, lúc quay lại liền nói: "Cậu nhóc, tính huống hiện tại tôi cũng không dám chắc, sợ đi tiếp sẽ xảy ra tai nạn." Nói xong thì lẩm bẩm một tiếng xui xẻo.
Du Hành lại cảm thấy sắp "tới" rồi, tảng đá lớn đè trong lòng rơi xuống.
Cậu nói: "Được, vậy gần đây có nhà nghỉ nào không? Đưa tôi tới đó cũng được."
Lúc này bác tài liền nói: "Có, nhiều lắm, yêu cầu của cậu là gì?" Thành phố này tuy nhỏ nhưng lại là thành phố du lịch, cái khác không có không nói nhưng thứ nhiều nhất chính là nhà nghỉ và khách sạn.
"Cao tầng, bên cạnh có cửa hàng tiện lợi và siêu thị càng nhiều càng tốt."
Bác tài nghĩ ngợi một hồi liền khởi động xe. Lần này ông ta lái rất chậm, đèn xe mở hết lên, trong lúc di chuyển cũng có một xe gặp tai nạn nhưng xe của hai người lại không có ảnh hưởng gì cả. Nhưng vẫn bị dọa một trận, dù sao chiếc xe kia cũng suýt đâm phải xe họ.
Đến nhà nghỉ, trả tiền xe xong, bác tài đậu xe ở tầng hầm xong thì đi vào trong cùng Du Hành.
"Hiện tại tôi cũng không dám đánh liều, chờ trời tốt hơn mọt chút thì đi, ta cũng vào ngồi một hồi."
Người này cũng khá có lý trí.
Du Hành làm xong thủ tục nhận phòng thì bước lên lầu, nhìn xuống bác tài đang ngồi ở ghế uống nước.
Lúc này điện thoại reo lên, là Trương Hằng Tuệ.
"Hằng Viễn, giờ em đang ở đâu? Không biết tại sao trời lại đột nhiên tốt sầm, em có xảy ra chuyện gì không?"
"Em đang ở trong nhà nghỉ, đừng lo."
Lúc này Trương Hằng Tuệ mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Du Hành: "Nghe chị, tạm thời em đừng ra ngoài, nhà nghỉ có đưa bữa ăn không? Không có thì đặt đồ ăn bên ngoài, em đừng đi ra, ví tiền và điện thoại cất giữ cẩn thận, không cần để ý tới người lạ..."
Du Hành bật cười: "Vậy chị đang ở đâu? Đã mua được đồ chưa?"
"Mua rồi! Đồ em thích ăn chị cũng mua rồi. Chị đang ở nhà rồi, em đừng lo, em đừng có ra ngoài nghe chưa, hiện tại thì ngay cả cửa cũng không được." Trương Hằng Tuệ vừa về tới nhà trời đã tối, lúc ấy đã bị dọa cho giật mình.
Hiện tại cô em chồng kia đang sợ hãi khóc ầm lên, còn la hét gì mà mạt thế đến rồi, hiện tại ngay cả bố mẹ chồng cô cũng đang dỗ con bé, một chốc lát lại kêu cô ra ngoài, cô không có cách nào khác là tranh thủ gọi điện nhắc nhở em trai mấy câu, cuối cùng còn nói: "Có chuyện gì thì gọi cho chị, em nhớ không được ra ngoài đấy."
Du Hành cúp điện thoại, trong đầu thầm nghĩ lần này không biết là tốt hay vẫn là họa. Nhưng cũng may Hằng Tuệ đang chờ ở nhà, tạm thời cậu cũng thấy yên tâm.
Lúc này âm báo tin nhắn vang lên, vừa mở ra, Trương Hằng Tuệ vừa chuyển cho cậu 5 nghìn tệ.
Cậu không nhịn được mà bật cười. Cậu thật sự rất hâm mộ Trương Hằng Viễn, cậu là con trai một trong nhà, nhà ngoại lại ở xa tít tắp, cha hắn cũng là con một, từ nhỏ chưa được hưởng qua tình thương của chị em ruột thịt trong nhà. Nhiệm vụ trước tuy có một em gái nhưng lại không giống với Trương Hằng Tuệ này, lo lắng cho em trai như mẹ vậy.
Cậu đổ hết đồ trong túi ra, đeo lên lưng cái túi rỗng ra cửa. Có một siêu thị đối diện nhà nghỉ, vừa ra là thấy. Tiếp tân ở nhà nghỉ nói có một tiệm thuốc ở đầu phố, vì vậy cậu quyết định đi tới đó trước.
Dù sao bây giờ cũng có tiền, cho dù có ở không cũng nên mua phòng trước một chút thuốc men.
Những chuyện như vậy cậu đã quen, sau khi vào nói chuyện với nhân viên bán hàng, vừa tiết kiệm thời gian lại lấy đủ những thứ mình muốn mua. Thấy trên quầy treo biển giảm giá cẩu kỷ và táo chín, vì vậy lấy thêm mỗi loại một túi.
Tổng tất cả hết gần một nghìn tệ. Cậu nhét đồ đầy balo, trong tay cũng cầm một ít.
Đi đến hẻm vắng thì để hết đồ vào nhẫn trữ vật, lúc này mới an tâm quay về, hiện tại cậu muốn vào siêu thị đối diện nhà nghỉ.
Trên đường đi có một nhóm người đang tụ lại một chỗ nói chuyện.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chắc là nhật thực."
"Có thể..."
Cũng có mấy đứa trẻ chạy ra chạy lại trong ngõ nhỏ, tiếng cười vang lên không ngớt.
Lúc đi tới siêu thị, ti vi treo tường phát ra tin tức vắn, mọi người phỏng đoán đây có thể là nhật thực trăm năm một lần, lần này thời gian kéo dài hơn mọi lần, rất hiếm... Những người yêu thích thiên văn lúc ngắm nhật thực cũng nên chú ý tới an toàn của mình, không nên đi tới những nơi quá cao... Các địa phương làm tốt công tác trị an, phòng trộm chống cướp...
Du Hành lắng tay nghe, tay chân không ngừng đẩy xe chở đồ, theo thói quen lấy những món ăn đựng trong túi chân không, những đồ khô có thể để lâu là những thứ cậu lấy nhiều nhất. Cuối cùng còn lấy thêm một thùng sữa bò đặt lên xe đẩy hàng.
Lúc này trời tối sầm, không còn ai tới siêu thị mua đồ. Nhân viên quầy thu ngân thấy Du Hành mua nhiều như vậy thì ngạc nhiên. Hai bàn tay thoăn thoắt quét mã hàng, miệng lại nói: "Anh trai mua đồ đi dã ngoại sao?" Vừa nói xong lại cảm thấy không đúng, đồ ăn dã ngoại thì nên mua những thứ như khoai tây chiên hay cô ca các thứ, nhưng trong giỏ hàng của cậu thanh niên này lại không hề có những thứ kia.
Du Hành mỉm cười không trả lời, cô ấy cũng không hỏi lại.
"Ừm, hộp thịt này, tôi muốn mua hai thùng." Du Hành chỉ vào hộp thịt ăn trưa, đó là món ăn yêu thích trong trí nhớ của Trương Hằng Viễn.
"Được chứ, tiểu Vương! Anh vào kho hàng lấy hai thùng ra đi."
Hai thùng có tám mươi hộp, tổng cộng hết hơ tám trăm tệ.
Mấy thứ linh tinh khác tổng cộng hết hơn hai nghìn tệ. Du Hành quẹt thẻ, đồ thật sự rất nhiều, cậu từ chối khéo sự hỗ trợ của nhân viên, tự mình bê đồ ra ngoài. Trong hẻm tối cất hết sữa bò và đồ ăn vào trong nhẫn trữ vật. Còn lại những thứ nhỏ nhắn hơn thì để vào túi sau lưng làm dáng, sau đó chậm rãi quay lại nhà nghỉ.
Ngoài phòng khách đèn đóm sáng trưng, không ít người đang ngồi bên trong uống trà ăn bánh nói chuyện phiếm. Cậu phát hiện bác tài xế kia đã không còn ở đây.
Cậu trựa tiếp đi lên lầu. Đầu tiên tắm rửa thay quần áo, lúc này vừa vặn đã năm giờ chiều, cậu gọi điện tới quầy lễ tân đặt đồ ăn, chờ hơn ba mươi phút thì xe đẩy đồ ăn đến nơi, Du Hành mở cửa phòng trả tiền cơm và phí dịch vụ khoảng hai mươi tệ.
Cơm nước xong xuôi, cậu nằm trên giường nghịch điện thoại di động.
Hiện tại trên mạng đang xôn xao tin tức hôm nay, cái gì mà người ngoài hành tinh sắp xâm chiếm trái đất, rồi thì mạt thế sắp tới... Cũng có người nói đáng tiếc, chưa kịp thi vào trường đại học đã kết thúc.
Rối loạn.
Du Hành lấy thái độ tiêu cực để nhìn cái thế giới này. Thật ra thì những người đang chém gió trên mạng kia mới là người phản ứng bình thường nhất, trong miệng thì luôn nói thật mong chờ tận thế, nhưng trong lòng họ lại không hề tin vào điều này.
Những người thật sự nghi ngờ tận thế đều đã bắt đầu hành động, lấy đâu ra thời gian lên mạng đùa giỡn ba hoa?!
Cậu đã kiểm tra những tiệm sách gần đây, gần nhất cũng đi mất hai mươi phút.
Hiện tại không phải là thời cơ tốt, cậu cũng không thể mua một lúc hết được.
Nhịn một chút, chỉ cần sống, sách lúc nào muốn cũng có thể đi kiếm được. Trong lòng cậu cảm thấy bất an, luôn cảm thấy trong bóng tối đang có thứ đáng sợ nào đó sắp tới gần. Thậm chí cậu còn cảm thấy đầu mình có chút nóng, nhưng trong phòng này có máy điều hòa không khí rồi.
Vừa sờ trán, quả nhiên toàn mồ hôi lạnh.
Du Hành đứng dậy lấy nhiệt kế ra đo, ba mươi tám độ.
Giật mình, muốn đi rót một cốc nước lại không nghĩ tới trời đất lập tức quay cuồng, cậu ngã vật xuống giường.
Cậu thấy khó chịu.
Tựa như cái ngày ở hiện thực kia, đêm đó cậu bị nóng hun tới tỉnh, ác mộng kia thì cậu không nhớ, chỉ biết trong mộng rất nóng... chỉ sợ nhiệt độ đó ngay cả xương cốt cũng có thể hòa tan, hóa thành bùn đất dung nhập vào trong dòng dung nham nóng bỏng.
Du Hành khó chịu lăn lọn mấy vòng, nhưng vẫn chưa hề tỉnh lại.
Không ổn! Cậu cắn mạnh đầu lưỡi một cái, nhờ vậy mà mới có thể thanh tỉnh một chút, dùng hết sức lực của mình để kêu gào: "Rt9009, tôi làm sao vậy?"
"Cơ thể nguyên chủ bị một virut không rõ nguồn gốc tấn công, lấy theo tiến triển của thế giới này mà nói thì cậu đang ở trong giai đoạn thi hóa, nếu như không dùng biện pháp nào thì cơ thể của nguyên chủ sắp chết, mà nhiệm vụ của cậu cũng tương đương thất bại."
"Có biện pháp gì không?"
"Ký chủ có thể uống dung dịch tu bổ gen, thứ đó có thể khiến quá trình thi hóa thất bại."
Vật này Du Hành đã mua từ trước, chuẩn bị để Thôi Nam uống.
Cậu lấy ống dung dịch trong nhẫn trữ vật ra, nhắm mắt uống hết.
Nhiệt độ nóng lạnh trong cơ thể hòa vào nhau, lý trí của cậu càng ngày càng trở nên mơ hồ nhưng sự huy hiếp phát ra từ cơ thể đã biến mấy. Hẳn là dược hiệu đã được phát huy.
Cậu rơi vào giấc ngủ mê man. Lúc tỉnh lại thì thân thể đã hơi cứng đơ rồi, nhúc nhích người bò dậy, vừa mệt lại vừa khát, lấy một chai nước lớn lên uống.
Kiểm tra cơ thể lại một lần nữa, trên người không xuất hiện thi ban, khứu giác và vị giác bình thường. Cũng may không biến đổi thành tang thi, Du Hành thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó vội vàng cầm điện thoại gọi cho Trương Hằng Tuệ, không ngờ lại không có tín hiện. Pin điện thoại chỉ còn lại một chút, mười mấy cuộc điện thoại đều là Trương Hằng Tuệ gọi nhỡ.
Đã qua ba ngày.
Cậu chỉ hy vọng lúc cậu mê mang là Trương Hằng Tuệ gọi tới báo an toàn.
Cậu bước tới cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, có tiếng bước chân đứt quãng, giống như vừa đi bộ vừa kéo lên.
Loại âm thanh này rất quen tai, trong lúc làm nhiệm vụ đầu tiên cậu đã nghe âm thanh này rất nhiều trong đêm tối. Đó là tiếng lê chân của tang thi, nghe kĩ còn có thể nghe thấy tiếng móng tay cào lên vách tường khiến người ta nổi da gà.
Danh sách chương