Editor: Bạch Thị Cải

Nếu thật sự là trả thù, lúc này đã có bậc thang để xuống cũng giữ được mặt mũi, Từ Hạo khẳng định sẽ dựa vào đó mà đi xuống. Nhưng đây chỉ là cái cớ của hắn. Thứ hắn muốn không chỉ là gian phòng của Ngũ Hằng Nhạc mà là phòng tầng mười một và phòng ở tầng mười.

Hiện tại hắn một gian cũng không lấy được nên không dám nói ra.

Tất cả đều do Ngũ Hằng Nhạc. Từ Hạo nghĩ, chỉ cần xử lý hắn ta, những việc tiếp theo khẳng định sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Sau đó nói:

"Không nói những thứ khác, tôi cũng không cần đồ vật của cậu nhưng lại khá vừa ý với gian phòng kia cậu tranh thủ thời gian thu dọn đi nếu không kịp mai tôi sẽ tới giúp cậu một tay. "

Du Hành thử thăm dò, sau khi chứng thực suy nghĩ của mình vậy thì càng không có khả năng nhường cho hắn. Ngụ thúc muốn chiếm tầng triệt cậu tuyệt đối không có khả năng chắp tay nhường cho hắn. Huống chi Từ Hạo hoàn toàn không nhớ đòn lại xông thẳng tới, Du Hành cười nhạo một tiếng dơ một tay lên ngăn người lại rồi đẩy ra, trở tay cầm đao trong tay Trương Thao dơ lên hướng về phía Từ Hạo nói:

"Tới đây, đao kiếm không có mắt."

Trong đó có một người Từ gia giận dữ rút đao bên hông mình hướng về phía Du Hằng:

"Nhóc con rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, muốn dùng đao liền lên đi để tao xem mày giỏi bao nhiêu? "

Người của Từ gia cũng lần lượt lấy ra vũ khí của mình. Lần này đến cướp phòng bọn hắn đều đã chuẩn bị kĩ.

Trong tay Trương Thao không có đao, quay người trở về phòng dời một cái ghế ra, trừng mắt hung tợn nhìn mấy người đối diện. Mà lúc này Từ Huy cũng rút rìu ra, do chạy mà thở hồng hộc thấy thế hô to lên: "Các người muốn động thủ?"

"Là các người không nói đạo lý muốn động thủ. Tôi thành tâm muốn xin lỗi nhưng chính do các người không đồng ý.”

Du Hành lại nhìn về phía Từ Hạo:

"Tôi cũng nói xin lỗi và đồng ý bồi thường, mọi người nhẹ nhàng nói chuyện với nhau cậu đâu cần phải động thủ, đây là thái độ làm việc của người Từ gia các ngươi sao? Cửa hàng Tứ Quý Xuân Tửu ở Từ gia thôn có khoảng 300 người, nếu như tất cả đều là loại người như các người, như vậy tôi thực sự vì cuộc sống sau này của mình mà lo lắng. "

"Mong tất cả mọi người phân xử giúp. Tôi nói có đúng không hay không? Về sau mọi người đi ra ngoài cũng phải cẩn thận không nên đắc tội người của Từ gia thôn, nếu không có xin lỗi thì người ta cũng sẽ liều mạng với mọi người."

Những lời này mang hàm ý châm ngòi ly gián trắng trợn, không ít người đều lộ ra bộ dáng sợ hãi lo lắng.

Từ Nhị thúc suy cho cùng cũng ăn nhiều cơm hơn Từ Hạo mấy năm, lúc này Từ Hạo đã tức giận đến mức nói không ra lời, hắn ngược lại tỉnh táo nói:

"Em trai Ngũ, lời này của cậu tôi không dám nhận cháu trai của tôi tuổi còn trẻ! Thích hờn dỗi, làm việc cũng dễ xúc động, không muốn bồi thường đã muốn căn phòng này của cậu. Gian phòng dưới tầng của nó cũng sẽ tặng cho cậu ở. "

Du Hành cười ha hả:

"Vậy được! Nếu như anh có thể cam đoan các anh chỉ cần căn phòng này của tôi, phòng ở tầng 11 của những người khác nếu các người đều không được đánh chủ ý đến tôi liền để lại cho các người. “

Trong mắt những người vây xem lời bảo đảm này thật khó hiểu, nhưng nó lại có quan hệ tới ích lợi của mình nên đều không tự giác được chờ đợi câu trả lời của Từ gia.

Từ Nhị thúc cũng cảm thấy Ngũ Hằng Nhạc thật sự là rất giảo hoạt, bị hắn chặn họng hắn ta cũng đành nhịn xuống một bụng lửa giận.

Từ Hạo đụng nhẹ Từ nhị thúc, hắn gật gật đầu. Bây giờ chỉ còn cách dùng bạo lực, trong lòng lại có chút hối hận, hắn ta vốn không nên ra tay trước với cái gai nhọn này.

Mười một người đồng loạt ra tay, Du Hành cùng Trương Thao đều bị bọn hắn kiềm chế chặt chẽ.

Du Hành hô to:

"Các người nhìn đi, hiện tại là nhà chúng tôi kế tiếp chính là nhà các người! Bọn người Từ gia là muốn cướp phòng!"

Không ít người chần chừ đi tới, nhưng khi nhìn thấy đao trong tay đám người Từ gia lại không dám đến gần.

"Các ngươi làm như thế là thật sự muốn cướp phòng của chúng tôi sao? Giữa chúng ta đều không oán không hận làm như vậy cũng không tốt đâu?"

Chiếm được thế thượng phong, Từ Hạo đang đắc ý, nói thẳng:

"Quản chuyện này có quan hệ hay không, còn không mau trở về phòng thu dọn đồ đạc chờ bên này xong xuôi bọn ta sẽ sang thu phòng. Tình hình ở chỗ này, các người cũng nhìn thấy rồi đó, nếu còn lắm lời thì đây chính kết cục của các người."

Người vây xem kinh hãi lo lắng nhìn theo hướng Từ Hạo, tranh thủ về nhà thương lượng đối sách.

Hắn đấm một cái vào bụng Du Hành, nhìn cậu xoay người cuộn mình lại càng thêm đắc ý: "Trước tiên trói hai tên này lại, các ngươi đi vào khuân đồ, hừ, đem đồ vật mang đến phòng của tôi đi, tùy tiện cho bọn hắn ở một chút coi như xong."

Ban đầu hắn cũng không nghĩ cướp đồ, chỉ là sau khi bị Ngũ Hằng Nhạc ném đi làm mặt mũi của hắn trước mặt thúc thúc và huynh đệ trước mất hết, hắn nhất định phải đòi lại.

Trương Thao nhìn hai tên đàn ông vào nhà, Ngũ Thường Hân và đứa bé đều ở trong nhà, anh ta gấp đến độ dùng sức giãy giụa, kém chút nữa là thoát được lập tức lại bị đạp chân nặng nề mà quỳ trên mặt đất.

Du Hành lấy khuỷu tay thụy thật mạnh vào bụng người sau lưng áp lực trên người nhẹ đi một chút, cậu lập tức rút một con dao hoa quả tùy thân từ bên hông ra một đao xẹt qua trên người kiềm chế cậu và hai người khác, lập tức xuất hiện vết máu ở trên tay đau đến hắn phải lập tức buông tay ra.

Biến cố phát sinh quá nhanh, chờ tới khi Từ Hạo phản ứng kịp, Du Hành đã đạp hai cước cứu Trương Thao ra.

"Bắt chúng nó lại cho tôi!"

Hai tên đàn ông vừa vào nhà còn chưa kịp khuân đồ đã phải chạy ra.

Du Hành hơi hơi thở dốc. Mới vừa rồi là nhờ có kinh nghiệm nên mới có thể chiếm được ưu thế, thế nhưng lúc này phải đối mặt với mười một người có vũ khí trong tay cậu thật sự không có phần thắng cho dù có thêm Trương Thao giúp đỡ thì cũng rất khó khăn. Cậu trực tiếp lấy súng lục ra: "Tất cả chớ động."

Không khí lập tức lặng ngắt như tờ. Mấy người dân bình thường như họ có mấy ai đã từng thấy súng thật?

Từ Hạo giật nảy mình, sau đó cười lạnh đùa cợt nói: "Mang ra một cây súng đồ chơi là muốn hù dọa ai đây? Mày bắn đi! "

Du Hành mở chốt, xúc cảm có chút lạ cậu khẽ nhíu mày, lại không có thời gian kiểm tra: "Tao cũng không có yêu cầu gì, chúng mày từ chỗ nào đến thì mau cút về nơi đó muốn cướp phòng của tao... nằm mơ đi."

"Chỉ là một cây súng đồ chơi, sợ cái gì, bắt nó lại!"

Từ Hạo đoạt lấy rìu trong tay của Từ Huy tiến lên, mấy huynh đệ của hắn đều bị thương, hắn phải cho Ngũ Hằng Nhạc nếm thử tư vị đau là như thế nào, muốn chém tay hắn? Hay là chém bụng hắn? Hắn ta chưa làm qua những việc này lúc này trong lòng huyết dịch nóng hổi vọt lên mặt khiến hắn kích động đến đỏ ngầu cả mắt.

Dòng máu bạo ngược của hắn trong thời khắc đặc thù này mãnh liệt dâng lên.

"Ầm!"

Du Hành trực tiếp nổ súng, cũng không bắn người khác bắn thẳng vào cổ tay của Từ Hạo. Từ Hạo hét thảm một tiếng rìu trong tay hắn rơi xuống thật đúng lúc đập vào chân của mình lưỡi đao hướng xuống dưới. Lại một tiếng hét thảm, cả người Từ Hạo co quắp nằm trên mặt đất. Máu ở chân phải của hắn thấm đẫm giày bông lúc sau chảy xuôi đến mặt thảm.

"Tất cả... cút!"

Trong phòng kia hai tên đàn ông cùng chạy ra Du Hành và Trương Thao dần lùi đến phía sau cửa, mắt lạnh nhìn bọn người Từ gia loạn thành một đoàn.

Cổ tay của Từ Hạo trúng một viên đạn chân phải gần như bị chặt thành hai nửa hắn hét thảm mấy câu, liền đau đến hôn mê bất tỉnh.

"Làm sao bây giờ! Chảy thật là nhiều máu! "

"Em Hạo ngất đi rồi! "

"Mau... tranh thủ thời gian nhấc cậu ấy đi tìm Ngụ thúc lấy thuốc!"

Cũng không có thời gian đi gây phiền phức cho Du Hành.

Trương Thao kinh nghi mà nhìn Du Hành: "Hằng Nhạc cậu lấy đâu ra súng thế?"

( Kinh nghi: kinh ngạc + nghi ngờ)

"Một lần tình cờ lấy được nếu như không phải tình thế hôm nay quá cấp bách tôi cũng sẽ không lấy ra." 9 điểm Tân Hỏa đấy, cậu đau lòng chết mất.

Trương Thao cũng biết hơn ba năm không gặp, Ngũ Hằng Nhạc biến hóa rất lớn không dám hỏi nhiều. Hắn cảm thán nói:

"Lần này chúng ta đã chân chính đắc tội bọn họ rồi."

Nhưng trong giọng nói lại không có một chút hối hận:

"Hiện tại thế đạo này đâu thể tùy tiện nhượng bộ cho thứ gì? Hôm nay có thể là nhường phòng, ngày mai liền sẽ coi chúng ta là quả hồng mềm tùy tiện nắn bóp. Người nhà của chúng ta ít còn có Tiểu Hân và Bình An, không thể để cho người khác coi thường."

Mặc dù anh ta vừa bị dạo bởi một màn máu me vừa nãy, nhưng khi định thần lại rất ủng hộ cách làm này.

"Sao bọn chúng lại muốn căn phòng này của chúng ta?"

Trương Thao nghi hoặc nói:

"Cậu vừa mới nói, bọn hắn muốn căn phòng ở tầng này của chúng ta là thật?"

Du Hành nói:

"Chính Từ Hạo đã thừa nhận. Hắn không có năng lực làm như vậy, chỉ có thể là do Ngụ thúc sai hắn làm."

Ánh mắt của cậu xuyên qua hành lang rơi xuống chỗ của ngụ thúc:

"Chúng ta không thể đi."

"Đó là đương nhiên. Nghe anh nói thì tên Ngụ thúc kia chút thần thông, hắn nhìn trúng lầu mười một nhất định lầu mười một rất tốt. "

Càng có người đoạt thì càng đáng tiền. Trương Thao ý nghĩ tiểu thị dân có khi lại đánh trúng bản chất của vấn đề.

Hai người đóng cửa lại.

Lúc tiếng súng vang lên Ngũ Thường Hân liền chạy ra, thấy hai người không sao liền thở phào nhẹ nhõm.

Mà Hà Ngụ ở trong phòng bên sắc mặt tái xanh: “Cậu ta có súng?"

"Ngụ thúc mau cứu anh con đi! " Từ Vi nắm tay của Từ Hạo khóc. Từ Hạo nằm trên mặt đất sắc mặt đã xám xịt.

Bác sĩ của trạm y tế trong thôn lắc đầu với hắn:

"Không có thuốc tiêu viêm, thuốc giảm đau,...... Nếu như nhất quyết muốn lấy đạn ra, Từ Hạo sẽ đau đến chết. Còn có chân của hắn...... Nửa đoạn trước và phần sau bị lìa ra một đoạn thịt, chảy máu rất nhiều. Chúng tôi cũng không đủ thuốc và công cụ giải phẫu. Cho dù có, tôi cũng không có năng lực làm."

Trị bệnh đau đầu nhức óc hắn còn làm được, loại vết vết thương này hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm. Hiện tại thiếu bác sĩ lại ít thuốc, buổi chiều nếu như còn sốt cao người trẻ tuổi kia uống thuốc hạ sốt cũng không hạ sốt cứ như vậy sẽ bị thiêu chết.

Từ Hạo như bị thương nặng như thế, có thể làm sao đây?

Hà Ngụ nhắm mắt lại trầm giọng nói:

"Đưa cậu ấy trở về phòng, để cậu ấy... đi thôi. Tôi sẽ chăm sóc Vi Vi giúp cậu."

Mắt Từ Vi mắt khẽ lật hôn mê bất tỉnh.

Mặc dù sớm biết Từ Hạo không cứu nổi, nhưng là Hà Ngụ dứt khoát lưu loát như vậy đến cứu chữa cơ bản cũng bớt đi không ít người đều lộ ra vẻ không đành lòng.

Đều là người cùng một thôn, nhìn nhau lớn lên, nhìn một người sống sờ sờ cứ thế mà chết đi cho dù là ai cũng không dễ chịu

Từ Nhị thúc khóc lên: "Tiểu Hạo, chú đã cô phụ tấm lòng cha con!"

Nghe được tin tức, người Từ gia ồn ào nói muốn đi tìm Ngũ Hằng Nhạc báo thù.

Hà Ngụ phiền não trong lòng, hỏi:

“Đồ đạc của các ngươi đều đã thu dọn xong?"

Sớm đã thu dọn xong lại không có đồ vật tốt gì, quần áo chăn mền vật dụng vừa thu đã xong rồi.

Hà Ngụ gọi tên một vài người:

"Lập tức dọn vào phòng ở tầng mười một cùng tầng mười. Tôi nói thật với mọi người, trận hồng thủy lần này từ lầu sáu trở xuống đều không chống chọi được! Vì tất cả mọi người trong thôn chúng đều an toàn, chúng ta nhất định phải dọn vào ở tầng sáu trở lên, tốt nhất là tầng mười và tầng mười một, như thế mới có thể bảo đảm được tính mạng. "

Hắn liếc nhìn đám người kinh ngạc đến ngây người:

"Bây giờ không phải là lúc báo thù! Hồng thủy lúc nào đến tôi không thể nắm rõ nhưng thời gian không còn nhiều lắm! "

Hắn vẫn luyến tiếc đồ vật phân phó để tất cả người của Từ gia thôn, thanh niên trai tráng toàn bộ đều xuất động:

"Ngũ gia có súng, trước hết đừng động đến hắn vội, chờ chúng ta vượt đợt nguy cơ lần này, sẽ cùng hắn tính nợ cũ."

Liên quan đến tính mệnh, người Từ gia thôn rất nhanh liền bắt đầu động tác.

Không ai dám đi trêu chọc Ngũ gia, những gia đình khác đều gặp nạn.

"Chúng ta ở đây rất tốt, dựa vào cái gì...! "

Có người không thích gây chuyện thành thật chuyển, cũng có người chết sống không chịu chuyển.

"Khi ta ở đây các ngươi không biết đang ở nơi nào đâu! Các ngươi là cái cọng hành nào? Nói chuyển ta liền phải chuyển sao? Ngô Xuân Nghiên đâu? Liễu Quốc Huy đâu? Các người để cho bọn họ tới nói với tôi! Tôi giao phí ăn ở! Các ngươi tay không đã muốn chuyển vào ở, hiện tại lại muốn đến mạo xưng đại gia cái gì!"

Cãi lộn tranh chấp không ngừng thăng cấp, thế nhưng người của Từ gia thôn nhiều cuối cùng tầng mười và tầng mười một bị dọn dẹp sạch sẽ. Người Từ gia thôn ngay trong đêm đã dọn vào ở điệu bộ vội vàng ấy khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt bất an.

Có một nhà bị ép chuyển xuống còn tới tìm Du Hành, hi vọng Du Hành có thể giúp đỡ. Theo ý bọn họ là: Không phải anh có súng hay sao?

Giọng điệu vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Du Hành cự tuyệt:

"Đây là ý tứ của anh hay là ý tứ của tất cả mọi người? Anh cảm thấy tôi chỉ có một người có thể làm gì? Lấy một địch trăm sao?"

Nhiều người như vậy nếu như biết kết hợp lại, làm sao lại có thể dễ dàng bị đuổi xuống dưới? Cũng như khi bọn họ mắt lạnh nhìn Ngũ gia bị ức hiếp, cửa phòng đóng chặt nghe tiếng vang ở sát vách, khi đến lượt nhà bọn hắn còn mong ai có thể đến giúp đỡ.

Không đoàn kết

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lý Lệ liền lên đây.

“Hành động lần này của Từ gia thôn, dưới tầng mọi người đều đoán tới đoán lui. Tôi cảm thấy việc đang giá để bọn hắn đắc tội nhiều người như vậy mà vẫn cứng rắn muốn lên đây ở khẳng định phải có chỗ ích lợi nào đó. "

Lý Lệ đưa toàn bộ đồ vật của mình ra: "Tôi cũng không có da mặt dày như vậy, trước đó gạo và mì đều coi như các cậu, có thể mượn tôi ở nhờ một thời gian ngắn không."

Du Hành đồng ý nhưng không lấy toàn bộ mà đem hai túi gạo cùng hai thùng mì mặt trả lại cho cô ấy.

Lý Lệ dường như rất thích Ngũ Bình An nên đã giúp đỡ Ngũ Thường Hân chăm sóc đứa bé, việc này khiến Thường Hân rất cảm kích, dù sao thì Ngũ Thường Hân vẫn là một người mẹ trẻ, thật sự thiết hụt nhiều kinh nghiệm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện