"Bên phòng ăn còn không?"

Vẫn còn.

"Vậy thì mau sang lấy đi, chậm chân sẽ bị ăn hết."

Hai nhân viên trong này khó xử nói: "Nhưng sương mù bên ngoài còn..."

Các hành khách trố mắt nhìn nhau, không ai nhận đi lấy.

"Các người là nhân viên của trạm xe, không phải sẽ phục vụ cho chúng tôi hay sao? Là trạm xe các người nói sẽ khởi hành nên chúng tôi mới tới đây! Gặp chuyện như này chẳng lẽ các người không phải chịu trách nhiệm à?"

Một người đàn ông trung niên hấp tấp nói: "Đừng nói như vậy, sương độc tới nhanh với bất ngờ nên trạm xe lửa không lường trước được, phải thông cảm cho họ nữa!"

Không đợi nhân viên xe lửa cảm kích quá lâu, người đàn ông trung niên đã đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nói với họ: "Chất lượng phục vụ của Dân Điền các người quá rõ ràng, chúng tôi đều cực kì cảm ơn những gì các người đã bỏ ra, cảm ơn." Nói xong còn khom người chào.

"Anh trai nhìn xe, địa hình xe lửa của các người chúng tôi không hiểu. Bên ngoài lại có sương độc, đường đi lại càng khó khăn hơn, ra ngoài không biết sẽ bị lạc đường, gây lãng phí thời gian của mọi người."

Sắc mặt của nhân viên trạm xe ấm trầm, nghe câu cuối cùng người người đàn ông trung niên kia: "Cho nên vẫn nhờ các người, tin tưởng lấy tư chất phục vụ của hai người, nhất định có thể thuận lợi hoàn thành khiêu chiến khó nhằn lần này!"

Cả phòng này chỉ có hai nhân viên trạm xe ở đây, một người có hơi lớn tuổi, một người lại rất trẻ. Lúc này, vị nhân viên lớn tuổi chỉ hơi nhếch miệng, nhìn nhân viên còn lại.

"Chú Hoàng..."

"Tiểu Thông, cháu ở lại chăm sóc hành khách, chú đi một lúc là về."

Tiểu Thông chảy nước mắt nói: "Chú Hoàng, chú đừng đi."

"Haiz, thằng nhóc này, không đủ ý thức phục vụ đó! Không trách được, trẻ tuổi thế mà, sau này nhớ phỉa học tập tiền bối bên cạnh nhiều một chút, tích lũy kinh nghiệm, đừng làm hỏng danh tiếng của Dân Điền!"

Người đàn ông trung niên kia rất tận chức diễn giải một phen, phá vỡ không trí trầm lặng trong căn phòng, mọi người tựa như bị thức tỉnh, hăng say gia nhập đề tài: "Phòng ăn không xa đâu, đi nhanh tới lắm!"

"Phòng ăn có thức ăn khác không, tôi ăn bánh quy nhiều sắp nôn tới nơi rồi, có mì ăn liền vị gà hầm nấm không?" Mọi người không ngừng đưa ra yêu cầu.

Chú Hoàng khó chịu trong lòng, không nói một lời mặc áo bảo hộ, bộ quần áo này là loại không có chức năng ngăn sương độc, đã vô dụng từ lâu, ông kéo bộ quần áo trên người cho phẳng phiu, tỉ mỉ kiểm tra không phát hiện hư hại mới đóng khóa.

"Làm gì vậy? Không được phép đi!" Vừa nghiêng đầu đã thấy tiểu Thông cũng đang mặc quần áo bảo hộ, ông thất kinh ngăn lại: "Làm gì vậy! Có nghe chú hay không?"

Tiểu Thông nói: "Chú Hoàng, để cháu đi cùng chú đi, cháu khỏe mạnh, có thể giúp chú khuân đồ."

"Không được, cháu phải chờ ở đây." Chú Hoàng sờ tóc cậu ta, nói: "Cháu còn phải mở cửa cho chú. Cửa kính gắn thế nào cháu biết rõ hơn họ, sau khi chú ra cửa, cháu phải nhanh chóng gắn lại, đừng để sương độc tiến vào..."

Tiểu Thông lắc đầu nói: "Cháu không muốn." sau đó con ngươi di chuyển, nhỏ giọng nói: "Nếu không chúng ta đi rồi không quay lại..."

Cậu ta vừa mới vào làm không bao lâu, chưa bồi dưỡng được sự chuyên nghiệp và ý thức trách nhiệm.

Chú Hoàng bị dọa giật mình: "Chuyện này không thể nói bậy được." Sau đó, ông nhìn xung quanh, nói: "Ở đây chờ chú, nghe lời!" Tiểu Thông còn trẻ, khuôn mặt nhìn non nớt, phía trên không có một chút dấu vết bị ăn mòn nào, không giống lão già như ông.

Còn trẻ tuổi như thế, hủy khuôn mặt thì sao bây giờ? Vì vậy, chú Hoàng tuyệt đối không cho cậu ta đi theo.

Sau khi chuẩn bị xong, tất cả mọi người trong phòng đều đứng lên.

"Nhìn đi, cứ tháo như vậy--- chờ sau khi tôi rời khỏi mọi người liền gắn lại."

"Sương độc có tràn vào không?"

Sau khi xác định người ra cửa, vấn đề quan trọng lập tức được nhấc lên.

Chú Hoàng không lên tiếng.

Chờ một lúc, ông nói: "Vậy tôi ra ngoài?"

Những người khác nhìn nhau, rồi nhìn tiểu Thông.

Du Hành nói: "Để tôi đi cùng chú." Chú Hoàng kinh ngạc nhìn cậu.

"Tôi đi lấy cùng chú." Cậu nói lại lần nữa, đứng bên cạnh chú Hoàng.

Du Hành cũng định tới phòng ăn kia một lần.

Cửa kính được tháo xuống cẩn thận, trong nháy mắt cửa vừa mở ra, chỉ có tiểu Thông còn đứng phía sau chống, trên tay là gân xanh hiện lên rõ mồn một. Những người khác ôm đầu chui vào một góc, có người có chui vào nhà vệ sinh, xảy ra tranh chấp để được trốn vào bên trong.

Tiểu Thông đứng đầu cả đám, buồn bực nói: "Chú Hoàng, mau chạy đi, để cháu mở!"

Lui về phía sau hai bước, cửa kính đã lộ ra một khe hở. Đám sương độc đậm đặc lập tức lan tới.

Chú Hoàng và Du Hành nhanh chóng chạy ra ngoài, chạy nhanh như bay. Lồng bảo hộ tinh tú trên người Du Hành đã được mở ra, nhanh chóng chặn đám sương độc ở bên ngoài.

Nhưng lúc chạy ra sương độc đã táp vào người, cả người trở nên đau đớn, sau đó sương độc bị chặn bên ngoài, chú Hoàng cũng không phát hiện ra.

Phòng ăn không xa, chạy nhanh hai phút là tới. Trước khi tới cũng liên lạc với bên đó trước, sương độc dày đặc, vừa qua đã thấy có người đứng chờ, chuẩn bị mở cửa. Du Hành tắt lồng bảo hộ, chen vào trong cửa.

Đón bọn họ chính là sương trắng của bình chữa cháy, sau đó là tiếng cửa kính bị đập mạnh, đủ loại khăn, quần áo ướt được nhét vào kẽ hở.

Cạnh cửa chảy đầy nước đọng, Du Hành và chú Hoàng bị nhân viên vệ sinh kéo sang kiểm tra, nhân viên vệ sinh thán phục không thôi: "Hai người không hề bị thương!"

Du Hành nói: "Có lẽ là do chúng tôi chạy nhanh."

Sau đó, mọi người bắt đầu bàn chuyện thức ăn.

Chú Hoàng nói: "Bên chỗ chúng tôi có mười bảy người, cộng thêm tôi và tiểu Thông là mười chín người."

Người phụ trách đồ ăn khổ não xoa thái dương: "Đồ ăn còn lại không nhiều, không... không nghĩ lại nhiều chuyện phát sinh như thế..."

Cuối cùng, người đó nói: "Các người mới hai người tới, không mang được bao nhiêu, đầu tiên cứ lấy đủ của hai ngày đi, những thứ còn dư lại cũng chỉ đủ cho chúng ta ăn hai ngày."

Nhân viên kì cựu nói, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào. Người đó vội vàng đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Bên ngoài sao thế? Ngọc Tuyền!"

Ngọc Tuyền chạy vào, nói: "Hành khách bên khu B cũng tới rồi!"

"Làm sao cậu biết?!" Chú Hoàng cả kinh, vội vàng đi ra bên ngoài: "Tôi đã nói với tiểu Thông, để cậu ta ở lại chờ tôi."

Vừa ra đã thấy cửa kính đã mở, sương độc đang tràn vào, mấy bóng người quen mắt cũng chạy tới.

"Mau, mau đóng cửa!"

"Bình chữa cháy đâu? Mau phun!"

Náo loạn một lúc mới khống chế được tình hình, chú Hoàng nhỏ giọng hỏi tiểu Thông: "Sao cháu dẫn mọi người tới."

Cả mặt, tóc và tay của tiểu Thông đều bị thương, nhân viên vệ sinh đang xử lí vết thương cho cậu ta.

"Hai người vừa đi, cháu đang đóng cửa thì đột nhiên có một người vọt từ bên ngoài vào, nhào tới đè lên cửa..."

Cậu ta vừa nói vừa nhếch miệng kêu đau: "Những người khác bị dọa giật mình chạy ra ngoài, cháu không có cách nào khác đành mang mọi người tới đây."

Trong lòng cậu ta rất tức giận, nếu có người giúp cậu ta đóng cửa kính cùng, hoặc có người hỗ trợ lúc bị tập kích thì không tới nỗi để sương độc lan khắp phòng, bất đắc dĩ phải chạy tới đây như vậy.

Chú Hoàng thở dài: "Không sao, cháu đừng nói nữa." Sau đó hỏi thương thế của cậu ta.

"Có muốn cởi quần áo kiểm tra xem còn vết thương nào khống? Bây giờ thoạt nhìn bên ngoài có vết thương, tay trái bị gãy thì không có cách nào khác, chỉ chờ sương độc tản đi đưa tới bệnh viện." Nhân viên vệ sinh nói: "Tiểu Thông, cậu làm gì mà tới mức gãy xương vậy?"

"A, bị cửa kính đập phải."

"Haiz..."

Lập tức, bên trong nhiều thêm hai mươi người, phòng ăn cực kì chật chột. Vất vả nghỉ ngơi được một lúc đã tới giờ cơm tối.

Cơm tối hôm nay là cháo loãng ăn cùng ô liu và dưa muối.

Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa cũng vậy, ngày ăn hai lần, mỗi lần đều là cháo loãng.

Sau đó, thức ăn cũng cạn kiệt.

Ngày cạn lương thứ hai, nhân viên trạm xe đột nhiên phát hiện một đống đồ ăn! Ngay tại giá sắt bọn họ ngủ, bọn họ lập tức báo cáo cho người phụ trách.

Hai mắt người phụ trách sáng lên, nói: "Các người chắc chắn không?"

Chú Hoàng nhỏ giọng nói: "Chắc chắn, là thức ăn thật! Chúng tôi không làm lộ."

Người phụ trách xoa tay nói: "Tốt tốt tốt, bồ tát phù hộ chúng ta... Các người làm rất đúng! Hành khách không ai phát hiện đúng không?"

"Không ai cả."

Vậy thì tốt, nếu để hành khách phát hiện nhất định sẽ xảy ra tranh đấu, cũng không thể chia tới tay mỗi người được.

"Ngài nói xem, những thứ này xuất hiện từ đâu? Chúng tôi ngủ bên đó hoàn toàn không biết gì cả." Chú Hoàng vừa mừng lại vừa lo sợ.

Cái này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của ông.

Người phụ trách nói: "Ông và tiểu trang đi sắp xếp lại đi, nhìn xem số lượng là bao nhiều! Chút nữa tôi sẽ đưa ra phương án phân phối." Lại nhỏ giọng nói: "Đừng quan tâm tại sao xuất hiện, điều quan trọng bây giờ là chúng ta có thể sống sót."

Chú Hoàng ngập ngừng một lúc, nhớ tới khuôn mặt gầy gò của đồng nghiệp, cuối cùng gật đầu.

Rất nhanh, phương án đã được đề ra: "Mỗi người một bữa ăn một ngày, vừa đủ trong năm ngày."

Nhân viên trạm xe tập chung lại một chỗ, hành khách cũng tìm một góc thảo luận.

"Tôi cảm thấy, nhất định bọn họ còn tồn trữ lương thực."

"Tôi cũng thấy thế, họ chắc chắn sẽ để lại đường lui cho chính mình."

Không tin lại có người vô tư tới mức không chừa lại thức ăn cho bản thân.

"Nếu không chúng ta đi hỏi thử?"

Đẩy tới đẩy lui cũng không ai đứng ra nhận đi hỏi. Vẫn là người đàn ông trung niên lần trước đứng ra, đẩy mắt kính nói: "Tôi tin tưởng vào tư chất phục vụ của họ, nhưng vì không để giữa đôi bên nảy sinh hiểu lầm, tôi sẽ đi hỏi thử."

Không đợi người đàn ông đi hỏi, đại diện của trạm xe đã đi tới, nói trong góc của trạm xe còn một chút thức ăn!

Ý của người phụ trách là mỗi ngày phát một lần, nhưng chuyện này bị hành khách phản đối mãnh liệt, cuối cùng thức ăn được phát trong một lần.

Du Hành nhận bọc thức ăn của mình nhét vào túi đeo lưng, đúng như dự liệu của cậu, lượng đồ ăn được chia đủ cho mỗi người trong bốn năm ngày.

Đây là một nửa số thức ăn cậu cất trong nhẫn trữ vật. Không nhìn thấy không sao, cõi đời này rất nhiều người sinh sống khó khăn. Nhưng đúng lúc ở phòng ăn, cả tầm mắt của cậu không thể nhìn được những người này chết đói.

Nếu sau khi ăn hết mà vẫn không được cứu thì cậu không có cách nào khác, dù sao cũng phải bảo đảm mạng sống của bản thân trước.

Rất nhanh, đống thức ăn được chia đã hết, những người không biết tiết kiệm cũng ăn hết từ lâu.

Lại lần nữa lâm vào cảnh cạn lương, đám hành khách lại rơi vào tuyệt vọng: Bọn họ vẫn cảm thấy trạm xe còn dấu thức ăn!

"Bọn họ quá ích kỷ, để chúng ta đói mấy ngày mới đưa thức ăn cho chúng ta, chúng ta đói bụng như này, chắc chắn bọn họ đang lén lút ăn gì đó."

Vấn đề lần trước lại được nhắc tới, người đàn ông trung niên lần trước đi tìm người của trạm xe, đi theo ông ta còn có thêm mười người khác.

Người đàn ông trung niên gõ cửa, sau khi được mời vào thì rất nhanh chóng ra ngoài, mọi người vây tới hỏi thăm. Ông ta nói: "Bọn họ nói chúng ta có thể tùy ý tìm bên trong."

Thật ra thì nhân viên của trạm xe rất tức giận, lúc nói lời này, giọng nói cực kì châm chọc.

Người đàn ông trung niên cũng tức không kém, cảm giác bản thân mình nói rất có đạo lí. Nhìn đại cục, những người đó là ngu xuẩn hay là ích kỷ đây?

Lục thì lục, ông ta không tin không lục ra.

Lời của người đàn ông trung niên đả động không ít người, phần lớn mọi người la hét đòi lục soát.

Du Hành không nhúc nhích.

Sau khi lục soát, dĩ nhiên là lục tìm được gì.

Hành khách vẫn không tin, cuối cùng bùng nổ mâu thuẫn với người của trạm xe. Lần mâu thuẫn này khiến mối quan hệ của đôi bên có kẽ hở, không biết thế nào, hai bên liền chia ra, những hành khách kẹp ở giữa hành khách và nhân viên trạm xe đều rời đi toàn bộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện