Nhiệt độ sau mưa tăng lên rất nhanh. Lão Tứ sợ nhất là nóng, nhanh chóng cởi đi bộ quần áo dài mặc mấy hôm mưa thay vào đó là áo cộc tay và chiếc quần rộng rãi.
Từ Thiên nói với anh ta: "Cẩn thận một chút, đừng để bị zombie cắn được.", lão Tứ nghe hắn nói vậy thì lại thay quần áo ra mặc bộ ban đầu.
Bọn họ ở lại trong ngôi nhà trống kia.
Mỗi ngày ra khỏi nhà, họ đều không thể tìm được cái xe nào còn sử dụng được, hơn nữa họ lại tìm được rất nhiều xe bề ngoài có vẻ rất tốt nhưng động cơ lại bị hư hỏng, trong mấy người lại không có ai biết sửa chữa xe cả. Những thứ bọn họ khổ sở tích cóp được trong thười gian qua đều được để lại ngôi nhà trống kia, mỗi lần ra khỏi cửa đều cử một người ở lại trông coi.
Trong khu này có rất nhiều người còn sống ở xung quanh, bọn họ cũng gặp qua mấy người kia vài lần nhưng không có làm quen qua. Du Hành không nghĩ tới, vào đúng ngày cậu được phân ở lại canh đồ lại có người tông cửa vào muốn đoạt đồ.
Canh thời gian cũng thật chuẩn, vừa lúc bọn Từ Thiên vừa đi khỏi nhà được nửa giờ, cửa đã bị đập liên hồi.
"Mở cửa! Thức thời thì ra khỏi đây, nếu không ông đây sẽ phá cửa."
Du Hành nghe vậy cũng không quá khẩn trương cho lắm, bởi vì cửa này từ đầu đã bị mấy người bọn cậu phá hỏng ngay hôm đầu đến rồi, sau khi dừng chân ở nơi này, cửa cũng được sửa chữa lại, đinh đóng thật chặt xung quanh, phía sau lại dùng máy giặt và tủ lạnh ngăn lại, còn có bàn trà cũng được đặt phía trên máy giặt để gia tăng trọng lượng.
Bọn họ ra ngoài đều đi bằng ban công.
Cậu không còn nghe thấy tiếng đập cửa nữa thì bên ngoài lại có giọng người kêu lên: "Ông biết bên trong vẫn còn một đứa, ngoan ngoãn mở cửa cho ông đây vào, nếu không thì ông đây sẽ không khách khí nữa."
Thăm dò được luân phiên của họ thì chắc cũng là người trốn ở phụ cận, trong lòng Du Hành bực tức lại không có chỗ để phát tác. Tiếng tông cửa bên ngoài lại tiếp tục vang lên, Du Hành nghĩ, nếu tiếp tục tông cửa như vậy thì họ nhất định sẽ vào nhà được.
Cậu nhanh chóng thu dọn đồ vật của cả bọn, đồ cũng không tính là nhiều, cậu để những thứ không nặng vào một cái túi riêng, đeo lên lưng rồi xách đao lên, cẩn thận bò ra ngoài ban công.
Không nghĩ tới đang bò xuống lại đối mặt với một người đàn ông. gian phòng bọn họ chiếm là ở lầu bốn, ra vào đều là bò dọc theo ống dẫn nước ngoài ban công mà xuống, người đàn ông kia một mình che hết đường, Du Hành hơi kinh ngạc một chút liền nhanh chóng xoay người bò lên trên.
Người đàn ông phía dưới đang gọi thêm đồng bọn, Du Hành vững vàng bò một hơi lên lầu sáu, vừa quay đầu nhìn đã thấy người kia bò đến lầu năm rồi.
"Thằng nhóc thối, mày ngon thì đừng chạy, đem đồ vật để lại!"
"Tất cả đồ vật tôi để bên trong phòng, mấy người vào mà lấy, thả tôi đi đi."
Người đàn ông kia cười cười: "Tên nhóc chết dẫm, bây giờ lại chịu thua, nghĩ cũng hay, trên người mày ôm một đống đồ thế kia, coi ông đây mù à? Buông xuống cho ông." Vừa nói vừa tiếp tục bò lên trên. Bên hông hắn cũng cắm một con dao vẫn đang dính máu đỏ tươi, nhìn không giống như máu của zombie, máu của zombie là màu tím đen. Chắc chắn cũng không phải là máu gà máu heo vừa giết để lại đi?
Trong lòng cậu hiện tại có một chút sợ hãi, cậu đứng lên làm bộ muốn chạy. Người đàn ông kia quả nhiên đang coi khinh cậu, không chút phòng bị mà bò lên trên tầng sáu, vừa mới ló đầu lên đã bị hung hăng gõ một cái vào huyệt thái dương. Đầu óc hắn đau buốt, hơi hoảng thần một chút đã loạng choạng ngà xuống, cũng may tay hắn nhanh chóng vươn ra bắt lấy một đoạn ống nước, cả người treo leo giữa không trung.
"Lão Lưu! Vẫn chưa xong việc à? Không giải quyết nhanh mà xuống phía dưới thì đồ vật phần ngươi cũng không còn đâu."
Lão Lưu kia sau khi hoàn hồn thì hung hăng ngẩng đầu, phun ra một ngụm nước bọt: "Phi, thằng nhóc, mày chết chắc rồi, có gan thì đừng xuống dưới."
Du Hành không thể không dưới bên dưới được, cậu còn phải trông báo cho bọn Từ Thiên, không thể không phòng bị mà chui vào đầm rồng hang hổ được.
Những tòa nhà bên này có rất nhiều ống nước, bò đi theo thì rất đơn giản, khó khăn ở chỗ không có nơi để trợ lưc, đi rất nguy hiểm.
May mắn Du Hành bò được lên nóc nhà này, nơi này đã được phong kín lại không có cầu thang nào dẫn lên trên cho nên cậu tạm thời không có nguy hiểm. Cậu không hề hối hận khi làm như vậy, mạt thế xảy ra cũng sắp được một tháng, vài người bọn họ đã ở nơi này thong thả tìm kiếm đồ vật, cướp đoạt từng thước đất. Mỗi nơi có người còn sống cũng không ít, tiểu đoàn hay đại đoàn thể này càng nhiều, đồng nghĩa với việc đồ ăn càng thêm khan hiếm, những thứ bọn họ kiếm được thật sự quá trân quý. Những đồ trên lưng cậu là dùng mạng để đánh đổi, cậu tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Hơn nữa, hành động của nhóm người kia cực kì hung ác, cho dù cậu xin tha thì không nhất định họ sẽ thả cậu đi. Vậy thì cứ liều mạng đi.
Du Hành dạo quanh nóc nhà một vòng, khoảng cách từ tòa nhà cậu đang đứng đến tòa văn phòng phía đông khoảng ba bố thước. Cũng may tòa văn phòng này cũng năm sáu tầng, liều một lần cũng có khả năng sẽ thành công.
Trước tiên, Du Hành lấy chiếc túi trên lưng ném qua, sau đó hoạt dộng nhẹ làm nóng người rồi chạy lấy đà. Dáng người Trần Hằng lớn lên cao gầy, chân dài, hơn nữa Du Hành lại tiểu tâm rèn luyện cơ thể một thời gian khiến người cường tráng lên không ít. Cậu hít một hơi thật sâu rồi thả lỏng người chạy, hai tay vỗ mặt mấy cái coi như làm tiếng trống cho tinh thần hăng hái thêm.
Cậu cõng cái túi kia lên lưng, cửa sắt trên nóc nhà không thể mở ra được nên cậu tìm một ống dẫn nước dài, thành thạo bò xuống. Sau khi đáp xuống đất liền giải quyết được hai con zombie đang lảng vảng gần đấy rồi đi về phương hước mà bọn Từ Thiên đi lúc sáng.
Trước khi bọn họ ra khỏi cửa đều sẽ thông báo cho người ở lại biết khu vực hoạt động. Hôm nay bọn Từ Thiên đi về phía ngoại thành phía tây. Ở đấy có không ít người ở, người lui tới cũng nhiều nên zombie cũng được dọn khá sạch sẽ. Du Hành đi trên đường nhỏ, rẽ trái rồi lại rẽ phải, leo ra bên ngoài cái thang rồi lại bò lên đầu đường, nơi có rất nhiều bảng quảng cáo. Cậu chọn một nơi khá kín sau bảng quảng cáo để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nơi cậu ngồi đã có một bảng quảng cáo che đậy kín kẽ khiến cậu thở dài một hơi. Lấy chai nước trong túi ra uống một ngụm nhỏ, cậu bắt đầu đưa mắt để ý xung quanh. Gần giữa trưa, cậu nghe được âm thanh của động cơ xe đang đi lại gần. Dùng dao vạch một đoạn trên bảng quảng cáo tạo ra một cái lỗ nhỏ, Du Hành dán mắt vào cái lỗ nhỏ vừa tạo ra, thấy hai chiếc xe máy đang đi phía trước mở đường, đi theo phía sau là một chiếc minibus.
Thật trùng hợp, người đi xe máy lại là người vừa đuổi theo cậu lúc nãy. Nhìn đồ vật mà họ mang bên người là đồ mà cậu và bạn bè khổ sở lấy được mang về nơi của bọn chúng khiến cực cảm thấy cực kì tức giận.
Cậu trốn ở biển quảng cáo nguyên một ngày, đến chạng vạng mới nhìn thấy bọn Từ Thiên quay lại. Nhìn tình hình phía mấy người họ có chút không đúng, cậu kêu lên khiến bọn họ dừng lại, nhanh chóng chạy lại.
"Làm sao vậy? Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?"
Áo sau lưng Từ Thiên bị máu nhuộm đỏ một mảnh, mùi tanh của máu tươi hấp dẫn không ít zombie lại gần. Nhìn thấy zombie đuổi theo phía không xa, Du Hành nhanh chóng quyết định: "Đi theo mình."
bọn họ có chút quen thuộc với nơi này, nhưng trạng thái của bọn Từ Thiên có chút không tốt, Du Hành liền tự ý quyết định nơi ở mới, đưa bọn họ đến nơi an toàn.
"Sao lại không quay lại nhà?" Lão tứ thấy lạ liền mở miệng hỏi cậu.
Nơi đó cũng được bọn họ coi là nhà.
Du Hành có chút chua xót nói: "Chút nữa thì quên không nói với mấy cậu, lúc các cậu vừa đi không lâu liền có người tới cướp đồ của chúng ta, tôi chỉ có thể cứu vãn được mấy thứ này, nơi đó đã không thể trở lại. Mình trước tiên nên cầm máu cho Từ ca."
Trước khi ra cửa họ có mang theo băng gạc cùng thuốc men phòng ngừa bị thương giữa đường. Hiện tại băng vải trên người Từ Thiên đã nhuốm màu máu, lại phải tháo ra thay mới.
Du Hành thấy vậy thì kinh hãi lắp bắp, vết thương trên lưng dài chừng ba mươi centimet, thịt đều bị lôi lên.
"Mấy cậu nảy sinh xung đột với người khác?" Du Hành vừa gỡ băng gạc vừa nói. Cậu dùng nước khoáng rửa sạch miệng vết thương rồi dùng giấy lau khô xung quanh. Hoàn cảnh sinh hoạt của họ không có khăn lông sạch sẽ, ngay đến giấy cũng thành vật phẩm khan hiếm. Cẩn thận bôi một lớp bột thuốc trắng Vân Nam rồi mới dùng băng gạc mới bao lại.
"Chúng mình gặp được bọn Trần Thuần trong một cửa hàng, cô ấy mời bọn mình nhập bọn đi đến xưởng sản xuất bánh mì, nhưng nơi đó có rất nhiều zombie. Chúng mình có ít người, trước kia không thể vọng động đến chỗ kia liền nghĩ rằng hiện tại có nhiều người lại là bạn học với nhau nên đồng ý đi cùng."
Lão tứ nói tiếp lão nhi, tức giận nói: "Đến nơi rất thuận lợi, nhưng không ngờ bọn họ lại đổi ý không phân bánh mì cho chúng mình! Còn nói rằng chúng mình xuất lực ít, cuối cùng còn xem xét việc chúng ta là bạn học của Trần Thuần liền bố thí cho chúng mình mỗi người một cái bánh..." âm thanh lão tứ có chút nghẹn ngào: "Vì quá tức giận nên mình có mắng chửi bọn họ, là mình không tốt nên mới chọc giận họ."
Thật không nghĩ tới, đều từng là bạn học với nhau ngày xưa, hiện tại mười mấy người bọn họ trơ mắt nhìn bốn người Từ Thiên bị cả đoàn kia khi dễ.
"Sau đó xảy ra xô xát, Từ ca đã đưng ra chắn giúp mình một đao." Lão tứ khóc lóc nói tiếp: "Sớm biết như vậy thì mình đã không chọc giận bọn hắn, không lấy được liền không lấy, bây giờ lại khiến Từ ca bị chém một đao, phải làm sao đây?"
Từ Thiên mạnh mẽ an ủi hắn: "Mình không sao, nghỉ một chút là được." Lại nói với Du Hành: "Trần Hằng, may là còn có cậu, nếu không nếu chúng mình trở về nhà cũng không uống nổi một miếng nước." Cũng may mắn Trần Hằng là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu hắn đem đồ của mọi người chạy mất thì bọn họ cũng không biết tìm ở đâu. Có thể ở lại chờ bọn họ thôi cũng đã khiến bọn họ cảm kích rồi.
"Chúng ta là đồng bạn, các cậu cứ an tâm mà dưỡng thương."
Trên người những người khác đều có thương tích nhưng cũng không quá nghiêm trọng, Du Hành vẫn giúp họ bôi thuốc thật tốt. Đồ cậu không mang theo toàn bộ, nhưng thuốc men cần lại không để sót dù chỉ một viên.
Vẫn luôn trầm mặc nãy giờ, lão tam cuối cùng cũng mở miệng nói::"Của mình thì không cần phải băng bó." cự tuyệt sự giúp đỡ của Du Hành. Hắn nâng lên khuôn mặt vẫn luôn cúi thấp từ nãy, đôi mắt đỏ bừng, môi mím chặt, ánh mắt lộ ra tuyệt vọng.
"Cậu..." Du Hành trong nháy mắt đã hiểu được. "Bị cắn?"
Câu hỏi của cậu tuy nói ra rất nhẹ nhàng nhưng ba người kia lại nghe rất rõ.
"Lão tam! Cậu bị cắn lúc giết zombie?"
"BỊ cắn ở chỗ nào, để mình nhìn một chút."
Lão tam vén tay áo lên, trên cánh tay có một vết cắn, thực rõ ràng là vết cắn do zombie lưu lại.
Ba người Từ Thiên lộ ra biểu tình như bị xét đánh, lão tam nhịn không được, ngao ngao khóc lớn.
"Mình, mình không muốn chết, lão đai... mình không muốn chết....."
"Mình muốn về nhà.... mình muốn về nhà....."
Du Hành cũng nhanh chóng đỏ hốc mắt. Thế giới này, thật quá chân thật.
Lão tam khóc rống một hồi, Từ Thiên bị thương nặng lại khó một hồi đến hôn mê bất tỉnh. Lão nhị cùng lão tứ ngồi xung quanh ôm lấy hắn, cổ vũ nói: "Cậu sẽ không có việc gì, đừng sợ... đừng sợ mà...."
Lão tam được mọi người an ủi cũng chậm rãi bình tĩnh lại, hắn hít hít cái mũi, đẩy bọn họ ra: "Mấy cậu đừng đứng gần mình quá... mình bắt đầu cảm thấy hoa mắt rồi."
Nước mắt của lão tứ lại mất khống chế mà rơi xuống.
"Sau khi mình chết, nhờ mấy cậu đem mình đi hỏa táng, không cần phải mang theo tro cốt của mình đi, chỉ cần mang theo bên người thứ này là được." Nói rồi hắn lấy một tấm phù bình an đang đeo trên cổ ra, cởi nút thắt tơ hồng đưa cho lão tứ. "Nếu sau này các cậu có gặp được ba mẹ mình thì nhớ đưa cái này cho họ. Nói với họ rằng mình ở trên trời sẽ phù hộ cho họ, phù hộ cho họ bình bình an an, không lo áo cơm, nói với họ không cần nhớ mình, phải sống thật tốt."
Từ Thiên nói với anh ta: "Cẩn thận một chút, đừng để bị zombie cắn được.", lão Tứ nghe hắn nói vậy thì lại thay quần áo ra mặc bộ ban đầu.
Bọn họ ở lại trong ngôi nhà trống kia.
Mỗi ngày ra khỏi nhà, họ đều không thể tìm được cái xe nào còn sử dụng được, hơn nữa họ lại tìm được rất nhiều xe bề ngoài có vẻ rất tốt nhưng động cơ lại bị hư hỏng, trong mấy người lại không có ai biết sửa chữa xe cả. Những thứ bọn họ khổ sở tích cóp được trong thười gian qua đều được để lại ngôi nhà trống kia, mỗi lần ra khỏi cửa đều cử một người ở lại trông coi.
Trong khu này có rất nhiều người còn sống ở xung quanh, bọn họ cũng gặp qua mấy người kia vài lần nhưng không có làm quen qua. Du Hành không nghĩ tới, vào đúng ngày cậu được phân ở lại canh đồ lại có người tông cửa vào muốn đoạt đồ.
Canh thời gian cũng thật chuẩn, vừa lúc bọn Từ Thiên vừa đi khỏi nhà được nửa giờ, cửa đã bị đập liên hồi.
"Mở cửa! Thức thời thì ra khỏi đây, nếu không ông đây sẽ phá cửa."
Du Hành nghe vậy cũng không quá khẩn trương cho lắm, bởi vì cửa này từ đầu đã bị mấy người bọn cậu phá hỏng ngay hôm đầu đến rồi, sau khi dừng chân ở nơi này, cửa cũng được sửa chữa lại, đinh đóng thật chặt xung quanh, phía sau lại dùng máy giặt và tủ lạnh ngăn lại, còn có bàn trà cũng được đặt phía trên máy giặt để gia tăng trọng lượng.
Bọn họ ra ngoài đều đi bằng ban công.
Cậu không còn nghe thấy tiếng đập cửa nữa thì bên ngoài lại có giọng người kêu lên: "Ông biết bên trong vẫn còn một đứa, ngoan ngoãn mở cửa cho ông đây vào, nếu không thì ông đây sẽ không khách khí nữa."
Thăm dò được luân phiên của họ thì chắc cũng là người trốn ở phụ cận, trong lòng Du Hành bực tức lại không có chỗ để phát tác. Tiếng tông cửa bên ngoài lại tiếp tục vang lên, Du Hành nghĩ, nếu tiếp tục tông cửa như vậy thì họ nhất định sẽ vào nhà được.
Cậu nhanh chóng thu dọn đồ vật của cả bọn, đồ cũng không tính là nhiều, cậu để những thứ không nặng vào một cái túi riêng, đeo lên lưng rồi xách đao lên, cẩn thận bò ra ngoài ban công.
Không nghĩ tới đang bò xuống lại đối mặt với một người đàn ông. gian phòng bọn họ chiếm là ở lầu bốn, ra vào đều là bò dọc theo ống dẫn nước ngoài ban công mà xuống, người đàn ông kia một mình che hết đường, Du Hành hơi kinh ngạc một chút liền nhanh chóng xoay người bò lên trên.
Người đàn ông phía dưới đang gọi thêm đồng bọn, Du Hành vững vàng bò một hơi lên lầu sáu, vừa quay đầu nhìn đã thấy người kia bò đến lầu năm rồi.
"Thằng nhóc thối, mày ngon thì đừng chạy, đem đồ vật để lại!"
"Tất cả đồ vật tôi để bên trong phòng, mấy người vào mà lấy, thả tôi đi đi."
Người đàn ông kia cười cười: "Tên nhóc chết dẫm, bây giờ lại chịu thua, nghĩ cũng hay, trên người mày ôm một đống đồ thế kia, coi ông đây mù à? Buông xuống cho ông." Vừa nói vừa tiếp tục bò lên trên. Bên hông hắn cũng cắm một con dao vẫn đang dính máu đỏ tươi, nhìn không giống như máu của zombie, máu của zombie là màu tím đen. Chắc chắn cũng không phải là máu gà máu heo vừa giết để lại đi?
Trong lòng cậu hiện tại có một chút sợ hãi, cậu đứng lên làm bộ muốn chạy. Người đàn ông kia quả nhiên đang coi khinh cậu, không chút phòng bị mà bò lên trên tầng sáu, vừa mới ló đầu lên đã bị hung hăng gõ một cái vào huyệt thái dương. Đầu óc hắn đau buốt, hơi hoảng thần một chút đã loạng choạng ngà xuống, cũng may tay hắn nhanh chóng vươn ra bắt lấy một đoạn ống nước, cả người treo leo giữa không trung.
"Lão Lưu! Vẫn chưa xong việc à? Không giải quyết nhanh mà xuống phía dưới thì đồ vật phần ngươi cũng không còn đâu."
Lão Lưu kia sau khi hoàn hồn thì hung hăng ngẩng đầu, phun ra một ngụm nước bọt: "Phi, thằng nhóc, mày chết chắc rồi, có gan thì đừng xuống dưới."
Du Hành không thể không dưới bên dưới được, cậu còn phải trông báo cho bọn Từ Thiên, không thể không phòng bị mà chui vào đầm rồng hang hổ được.
Những tòa nhà bên này có rất nhiều ống nước, bò đi theo thì rất đơn giản, khó khăn ở chỗ không có nơi để trợ lưc, đi rất nguy hiểm.
May mắn Du Hành bò được lên nóc nhà này, nơi này đã được phong kín lại không có cầu thang nào dẫn lên trên cho nên cậu tạm thời không có nguy hiểm. Cậu không hề hối hận khi làm như vậy, mạt thế xảy ra cũng sắp được một tháng, vài người bọn họ đã ở nơi này thong thả tìm kiếm đồ vật, cướp đoạt từng thước đất. Mỗi nơi có người còn sống cũng không ít, tiểu đoàn hay đại đoàn thể này càng nhiều, đồng nghĩa với việc đồ ăn càng thêm khan hiếm, những thứ bọn họ kiếm được thật sự quá trân quý. Những đồ trên lưng cậu là dùng mạng để đánh đổi, cậu tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Hơn nữa, hành động của nhóm người kia cực kì hung ác, cho dù cậu xin tha thì không nhất định họ sẽ thả cậu đi. Vậy thì cứ liều mạng đi.
Du Hành dạo quanh nóc nhà một vòng, khoảng cách từ tòa nhà cậu đang đứng đến tòa văn phòng phía đông khoảng ba bố thước. Cũng may tòa văn phòng này cũng năm sáu tầng, liều một lần cũng có khả năng sẽ thành công.
Trước tiên, Du Hành lấy chiếc túi trên lưng ném qua, sau đó hoạt dộng nhẹ làm nóng người rồi chạy lấy đà. Dáng người Trần Hằng lớn lên cao gầy, chân dài, hơn nữa Du Hành lại tiểu tâm rèn luyện cơ thể một thời gian khiến người cường tráng lên không ít. Cậu hít một hơi thật sâu rồi thả lỏng người chạy, hai tay vỗ mặt mấy cái coi như làm tiếng trống cho tinh thần hăng hái thêm.
Cậu cõng cái túi kia lên lưng, cửa sắt trên nóc nhà không thể mở ra được nên cậu tìm một ống dẫn nước dài, thành thạo bò xuống. Sau khi đáp xuống đất liền giải quyết được hai con zombie đang lảng vảng gần đấy rồi đi về phương hước mà bọn Từ Thiên đi lúc sáng.
Trước khi bọn họ ra khỏi cửa đều sẽ thông báo cho người ở lại biết khu vực hoạt động. Hôm nay bọn Từ Thiên đi về phía ngoại thành phía tây. Ở đấy có không ít người ở, người lui tới cũng nhiều nên zombie cũng được dọn khá sạch sẽ. Du Hành đi trên đường nhỏ, rẽ trái rồi lại rẽ phải, leo ra bên ngoài cái thang rồi lại bò lên đầu đường, nơi có rất nhiều bảng quảng cáo. Cậu chọn một nơi khá kín sau bảng quảng cáo để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nơi cậu ngồi đã có một bảng quảng cáo che đậy kín kẽ khiến cậu thở dài một hơi. Lấy chai nước trong túi ra uống một ngụm nhỏ, cậu bắt đầu đưa mắt để ý xung quanh. Gần giữa trưa, cậu nghe được âm thanh của động cơ xe đang đi lại gần. Dùng dao vạch một đoạn trên bảng quảng cáo tạo ra một cái lỗ nhỏ, Du Hành dán mắt vào cái lỗ nhỏ vừa tạo ra, thấy hai chiếc xe máy đang đi phía trước mở đường, đi theo phía sau là một chiếc minibus.
Thật trùng hợp, người đi xe máy lại là người vừa đuổi theo cậu lúc nãy. Nhìn đồ vật mà họ mang bên người là đồ mà cậu và bạn bè khổ sở lấy được mang về nơi của bọn chúng khiến cực cảm thấy cực kì tức giận.
Cậu trốn ở biển quảng cáo nguyên một ngày, đến chạng vạng mới nhìn thấy bọn Từ Thiên quay lại. Nhìn tình hình phía mấy người họ có chút không đúng, cậu kêu lên khiến bọn họ dừng lại, nhanh chóng chạy lại.
"Làm sao vậy? Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?"
Áo sau lưng Từ Thiên bị máu nhuộm đỏ một mảnh, mùi tanh của máu tươi hấp dẫn không ít zombie lại gần. Nhìn thấy zombie đuổi theo phía không xa, Du Hành nhanh chóng quyết định: "Đi theo mình."
bọn họ có chút quen thuộc với nơi này, nhưng trạng thái của bọn Từ Thiên có chút không tốt, Du Hành liền tự ý quyết định nơi ở mới, đưa bọn họ đến nơi an toàn.
"Sao lại không quay lại nhà?" Lão tứ thấy lạ liền mở miệng hỏi cậu.
Nơi đó cũng được bọn họ coi là nhà.
Du Hành có chút chua xót nói: "Chút nữa thì quên không nói với mấy cậu, lúc các cậu vừa đi không lâu liền có người tới cướp đồ của chúng ta, tôi chỉ có thể cứu vãn được mấy thứ này, nơi đó đã không thể trở lại. Mình trước tiên nên cầm máu cho Từ ca."
Trước khi ra cửa họ có mang theo băng gạc cùng thuốc men phòng ngừa bị thương giữa đường. Hiện tại băng vải trên người Từ Thiên đã nhuốm màu máu, lại phải tháo ra thay mới.
Du Hành thấy vậy thì kinh hãi lắp bắp, vết thương trên lưng dài chừng ba mươi centimet, thịt đều bị lôi lên.
"Mấy cậu nảy sinh xung đột với người khác?" Du Hành vừa gỡ băng gạc vừa nói. Cậu dùng nước khoáng rửa sạch miệng vết thương rồi dùng giấy lau khô xung quanh. Hoàn cảnh sinh hoạt của họ không có khăn lông sạch sẽ, ngay đến giấy cũng thành vật phẩm khan hiếm. Cẩn thận bôi một lớp bột thuốc trắng Vân Nam rồi mới dùng băng gạc mới bao lại.
"Chúng mình gặp được bọn Trần Thuần trong một cửa hàng, cô ấy mời bọn mình nhập bọn đi đến xưởng sản xuất bánh mì, nhưng nơi đó có rất nhiều zombie. Chúng mình có ít người, trước kia không thể vọng động đến chỗ kia liền nghĩ rằng hiện tại có nhiều người lại là bạn học với nhau nên đồng ý đi cùng."
Lão tứ nói tiếp lão nhi, tức giận nói: "Đến nơi rất thuận lợi, nhưng không ngờ bọn họ lại đổi ý không phân bánh mì cho chúng mình! Còn nói rằng chúng mình xuất lực ít, cuối cùng còn xem xét việc chúng ta là bạn học của Trần Thuần liền bố thí cho chúng mình mỗi người một cái bánh..." âm thanh lão tứ có chút nghẹn ngào: "Vì quá tức giận nên mình có mắng chửi bọn họ, là mình không tốt nên mới chọc giận họ."
Thật không nghĩ tới, đều từng là bạn học với nhau ngày xưa, hiện tại mười mấy người bọn họ trơ mắt nhìn bốn người Từ Thiên bị cả đoàn kia khi dễ.
"Sau đó xảy ra xô xát, Từ ca đã đưng ra chắn giúp mình một đao." Lão tứ khóc lóc nói tiếp: "Sớm biết như vậy thì mình đã không chọc giận bọn hắn, không lấy được liền không lấy, bây giờ lại khiến Từ ca bị chém một đao, phải làm sao đây?"
Từ Thiên mạnh mẽ an ủi hắn: "Mình không sao, nghỉ một chút là được." Lại nói với Du Hành: "Trần Hằng, may là còn có cậu, nếu không nếu chúng mình trở về nhà cũng không uống nổi một miếng nước." Cũng may mắn Trần Hằng là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu hắn đem đồ của mọi người chạy mất thì bọn họ cũng không biết tìm ở đâu. Có thể ở lại chờ bọn họ thôi cũng đã khiến bọn họ cảm kích rồi.
"Chúng ta là đồng bạn, các cậu cứ an tâm mà dưỡng thương."
Trên người những người khác đều có thương tích nhưng cũng không quá nghiêm trọng, Du Hành vẫn giúp họ bôi thuốc thật tốt. Đồ cậu không mang theo toàn bộ, nhưng thuốc men cần lại không để sót dù chỉ một viên.
Vẫn luôn trầm mặc nãy giờ, lão tam cuối cùng cũng mở miệng nói::"Của mình thì không cần phải băng bó." cự tuyệt sự giúp đỡ của Du Hành. Hắn nâng lên khuôn mặt vẫn luôn cúi thấp từ nãy, đôi mắt đỏ bừng, môi mím chặt, ánh mắt lộ ra tuyệt vọng.
"Cậu..." Du Hành trong nháy mắt đã hiểu được. "Bị cắn?"
Câu hỏi của cậu tuy nói ra rất nhẹ nhàng nhưng ba người kia lại nghe rất rõ.
"Lão tam! Cậu bị cắn lúc giết zombie?"
"BỊ cắn ở chỗ nào, để mình nhìn một chút."
Lão tam vén tay áo lên, trên cánh tay có một vết cắn, thực rõ ràng là vết cắn do zombie lưu lại.
Ba người Từ Thiên lộ ra biểu tình như bị xét đánh, lão tam nhịn không được, ngao ngao khóc lớn.
"Mình, mình không muốn chết, lão đai... mình không muốn chết....."
"Mình muốn về nhà.... mình muốn về nhà....."
Du Hành cũng nhanh chóng đỏ hốc mắt. Thế giới này, thật quá chân thật.
Lão tam khóc rống một hồi, Từ Thiên bị thương nặng lại khó một hồi đến hôn mê bất tỉnh. Lão nhị cùng lão tứ ngồi xung quanh ôm lấy hắn, cổ vũ nói: "Cậu sẽ không có việc gì, đừng sợ... đừng sợ mà...."
Lão tam được mọi người an ủi cũng chậm rãi bình tĩnh lại, hắn hít hít cái mũi, đẩy bọn họ ra: "Mấy cậu đừng đứng gần mình quá... mình bắt đầu cảm thấy hoa mắt rồi."
Nước mắt của lão tứ lại mất khống chế mà rơi xuống.
"Sau khi mình chết, nhờ mấy cậu đem mình đi hỏa táng, không cần phải mang theo tro cốt của mình đi, chỉ cần mang theo bên người thứ này là được." Nói rồi hắn lấy một tấm phù bình an đang đeo trên cổ ra, cởi nút thắt tơ hồng đưa cho lão tứ. "Nếu sau này các cậu có gặp được ba mẹ mình thì nhớ đưa cái này cho họ. Nói với họ rằng mình ở trên trời sẽ phù hộ cho họ, phù hộ cho họ bình bình an an, không lo áo cơm, nói với họ không cần nhớ mình, phải sống thật tốt."
Danh sách chương