Editor: Towf

Beta: Chang



Qua hơn một tiếng, Thiệu Hi theo đúng hẹn mà đi tới quầy bar ở trên du thuyền nhưng đã thấy Phó Đình Sinh ở đó rồi.



Đại khái là do thói quen nghề nghiệp hoặc là tính cách, anh ngồi ở vị trí hơi khó nhìn, nhưng rất nhanh cô đã tìm thấy anh, vẫn như cũ là một bộ tây trang tối màu, nút áo trên áo sơmi không chút cẩu thả, trong tay là một ly pha lê đựng rượu, ngón tay anh chậm rãi vuốt ve miệng ly, ở dưới ánh đèn tối tăm, bóng tối đánh vào trên mặt anh, biểu cảm không thấy rõ, nhưng Thiệu Hi lại cảm thấy chắc chắn anh đang cau mày.



Mấy năm nay, Thiệu Hi gặp được vô số người đàn ông muôn hình muôn vẻ, nhưng có thể lọt được vào trong mắt cô thì không có mấy người, người được cô ghi tạc trong lòng như thế vẫn là lần đầu tiên xuất hiện.



Cô không muốn bỏ lỡ đâu.



Cô dựa vào cây cột thưởng thức trong chốc lát, mới chậm rãi đi qua, ngồi xuống ở bên cạnh anh.



Đại khái đoán được người tới chính là cô, Phó Đình Sinh cũng không có quay đầu lại.



Ngay sau khi cô vào chỗ ngồi lập tức liền có phục vụ tới hỏi: "Tiểu thư, cô muốn gọi gì?"



Thiệu Hi không nhìn thực đơn, tùy ý gọi một ly, dù sao với ly rượu nào cô cũng cảm thấy vị gần giống như nhau.



Chờ phục vụ bưng đồ uống tới rồi rời đi, Phó Đình Sinh mới mở miệng, đi thẳng vào chủ đề, "Có phát hiện gì sao?"



Thiệu Hi đang chú ý nhìn sườn mặt anh, tầm mắt cô lơ đãng mà phác hoạ một lần hình dáng mặt anh, nghe vậy lại thu tâm tư, rốt cuộc việc chính vẫn quan trọng, cô cũng biết chút đúng mực, "Tôi cảm thấy tài liệu về buổi đấu giá có vấn đề."



"Tài liệu?" Lúc trước anh cũng từng kiểm tra qua rồi, không phát hiện cái gì.



"Mỗi tài liệu đều được đặt ở trong một phong thư, trên phong thư còn cố ý ghi số phòng, số phòng của các khách hàng đều được liên kết với phong thư, làm như vậy không khỏi có chút dư thừa, cho nên tôi liền nghĩ bên trong có thể có bí mật gì đó hay không." Thiệu Hi đơn giản nói qua quá trình, "Quả nhiên, tài liệu đánh số này không được giao cho tất cả mọi phòng, tôi suy đoán rằng có ít người nhận được tài liệu không giống với của chúng ta."



"Cô cảm thấy buổi đấu giá ngày mai sẽ có vấn đề sao?"



"Hẳn là có vài món, và họ bán những món đồ mà không phải giống như mặt ngoài mà chúng ta nhìn vào."



Lời nói của cô không nghi ngờ gì làm Phó Đình Sinh nghĩ tới những cô gái đã mất tích kia, có thể buổi đấu giá chính là ngụy trang, ngầm che giấu những loại giao dịch dơ bẩn, tay nắm ly pha lê của anh bỗng dưng siết chặt, ánh mắt trở nên sắc bén.



Thiệu Hi chú ý tới biến hoá của anh, thu hồi ánh mắt cầm lấy chén rượu uống một ngụm, cô nhấm một chút, thầm nghĩ quả nhiên là một vị.



"305, 321, hiện tại tôi xác định là hai phòng này."



Phòng 305 là phòng ở đối diện với phòng của Phó Đình Sinh, anh nhớ rõ đối phương là một người đàn ông hơn 30 tuổi.



Một hồi lâu không nghe thấy giọng nói của người bên cạnh, Thiệu Hi nhìn qua, thấy anh đang suy nghĩ, cô không muốn quấy rầy, liền gọi phục vụ tới gọi một ly rượu khác, uống một loại thì quá nhàm chán.



"Tôi nhớ rõ lần cuối em gái cô bị người khác nhìn thấy chính là trên chiếc du thuyền này."



Bên tai truyền đến giọng nói thanh lãnh của Phó Đình Sinh, Thiệu Hi đang tự pha chế một ly rượu, nghe vậy cô dừng tay một chút, sau đó gật đầu, "Không sai."



"Lúc bắt đầu chúng tôi cũng không đem em gái cô và vài người mất tích khác đặt liên hệ với nhau."



"Tôi biết, bởi vì tuổi đúng không, những người mất tích lúc trước đều không vượt quá 18 tuổi, mà em gái tôi lại 24 tuổi." Pha rượu xong, cô nhấp một ngụm, hương vị lại làm cô nhịn không được mà nhíu mi.



"Còn nữa, sau khi mấy người đó mất tích được một ngày thì người nhà của họ đều nhận được một bản thư tay tự viết, nhưng nhà của cô thì lại không nhận được."



Đây là lần đầu tiên Thiệu Hi nghe được, "Thì ra là như thế."



"Cho nên tôi phỏng đoán rằng, em gái cô không phải là mục tiêu của bọn họ, nhưng ở trên chiếc du thuyền này đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ấy biết được bí mật của bọn họ, nên mới bị bắt cóc." Phó Đình Sinh tạm dừng, nghiêng đầu nhìn cô nói: "Tôi cảm thấy rất có khả năng những cô gái đã mất tích đó và em gái cô vẫn còn ở trên chiếc du thuyền này."



Đây cũng là điều trước khi tới quầy bar Thiệu Hi nghĩ đến, cô âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Phó Đình Sinh thông minh hơn so với cô tưởng, bằng không cô còn đang nghĩ xem nên nhắc nhở anh như thế nào, như vậy sẽ thật mất chất xám.



Đại khái do đã có suy đoán, hiện tại vấn đề chính là làm sao để tìm được các cô ấy.



Buổi tối Thiệu Hi không ngủ được, thật ra cô rất muốn hành động đêm nay luôn, nhưng mà tìm lung tung như vậy không chỉ lãng phí thời gian mà còn có thể bại lộ, vì thế bọn họ quyết định là xem buổi đấu giá ngày mai trước.



Sau khi không tình nguyện cùng Phó Đình Sinh tách ra xong, Thiệu Hi trở về phòng. Thiệu Trình Vũ, người bắt đầu sinh hoạt theo giờ của người già đã đi ngủ. Sau khi rửa mặt xong, cô cũng chưa buồn ngủ chút nào. Không muốn lên giường, cô cởi giày ngồi xếp bằng ở trên sofa, mở TV ra tìm phim xem.



Xem được bốn bộ phim mà không bật tiếng, trời cũng đã sáng, chỉ là phòng không kéo rèm ra nên cô không có cảm giác gì.



Khi Thiệu Trình Vũ tỉnh ngủ, anh liền nhìn thấy vẻ mặt suy sút của Thiệu Hi đang nhìn chằm chằm TV.



Thấy như vậy, anh nhíu mày, "Cả đêm không ngủ?"



Nghe thấy giọng Thiệu Trình Vũ, cô ngẩng đầu chậm rì rì, có chút (1) hậu tri hậu giác, "Trời đã sáng rồi sao?"



(1) Hậu tri hậu giác: Quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. (Nguồn: Google)



"Ừ."



Bộ phim này vừa vặn cũng tới đoạn kết, đã đoán được kết cục nên Thiệu Hi không lưu luyến chút nào, đi từ trên sô pha xuống về phía anh, thấp thấp giọng nói: "Cháu đi ngủ đây."



Hai người nhìn thoáng qua nhau ở cửa phòng ngủ, Thiệu Trình Vũ quay đầu lại, nhìn người ngã vào trên giường, lông mày cũng chưa giãn ra.



Sau khi ngủ mấy tiếng, Thiệu Hi lại khôi phục tinh thần, nhưng quầng thâm mắt vẫn còn, kem nền cũng không che được, trong lúc vô tình Phó Đình Sinh cũng phát hiện điểm này, nhưng mà anh cảm thấy cô ngủ không được xét về mặt tình cảm cũng đúng, rốt cuộc thì em gái của cô còn chưa rõ ra sao.



Hai giờ chiều, buổi đấu giá được bắt đầu.



Trước khi vào chỗ ngồi, Phó Đình Sinh ra hiệu cho cô chú ý người đàn ông ngồi ở hàng phía trước bọn họ, Thiệu Hi nháy mắt đã hiểu, có tâm lưu ý.



Người đàn ông kia một hồi cũng không giơ bảng lên, mãi cho đến khi món đồ thứ sáu được mang lên.



Một bức tranh chữ.



Thiệu Hi xem không biết là thật hay giả cũng không hiểu giá trị của nó, nhưng không khó để phát hiện ra rằng trừ người đàn ông ở kia thì còn có vài người nữa cũng đấu giá, một lúc sau, cô chú ý thấy người đàn ông ở phòng 306 lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó anh ta lại giơ bảng lên một lần nữa, trả vượt qua cái giá của đối phương.



Xem ra sau lưng còn có người khác.



Từ từ.



Chẳng lẽ...... Trong lòng Thiệu Hi vừa động, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thiệu Trình Vũ.



Một phút sau, Thiệu Trình Vũ đứng dậy ra ngoài.



Cuối cùng món đồ này vẫn bị người đàn ông phòng 306 giành được, mà Thiệu Trình Vũ cũng đã "Đi WC" trở lại.



Đúng như Thiệu Hi đoán, người mua quả nhiên cũng ở đây để điều khiển cấp dưới nhằm xác định vẻ ngoài của cô gái bị bán. Sau đó rất thuận lợi, bọn họ đã biết được người mua thần bí đó ở phòng 317.



Phó Đình Sinh cho rằng việc người mua xuất hiện ở du thuyền này không chỉ để bảo đảm hắn ta có thể đấu giá được món đồ mà mình muốn, mà còn là vì để thuận tiện cho việc kiểm tra "hàng".



Đối với suy đoán này, Thiệu Hi tỏ vẻ tán đồng, buổi chiều mai về cảng rồi, như vậy thì không thể nghi ngờ gì rằng đêm nay là thời gian thích hợp nhất.



Phó Đình Sinh đương nhiên định hành động một mình, nhưng nếu Thiệu Hi mà không chen một chân vào thì không phải là Thiệu Hi. Sau khi cô hứa bằng mọi cách rằng chính cô sẽ không bốc đồng, sẽ không làm chuyện xấu, Phó Đình Sinh mới hết cách đành đáp ứng.



Thiệu Trình Vũ xem toàn bộ quá trình mà trợn mắt há hốc mồm, biểu cảm có thể so với chuyện nhìn thấy quỷ.



Đây nhất định là Thiệu Hi giả.



***



Đã gần 11 giờ đêm, phòng 317 mới có động tĩnh, phục vụ gõ cửa phòng. Một lát sau, một người đàn ông mặc âu phục xanh ngọc từ trong phòng đi ra, hai người một trước một sau biến mất ở cuối hành lang.



Có lẽ là vì để tiện kiểm "hàng", thiết bị theo dõi trên du thuyền đều đã bị tắt, nhưng mà như vậy cũng tiện cho Phó Đình Sinh và Thiệu Hi.



Bọn họ dường như lặng yên không một tiếng động đi theo một đoạn đường, nếu không phải liên quan đến mấy mạng người, thật ra Thiệu Hi sẽ cực hưởng thụ loại hành động kích thích này, đặc biệt là bên cạnh người đàn ông như Phó Đình Sinh vậy.



Con người chính là những sinh vật kì quái, nếu họ có thiện cảm với một người thì những đặc điểm ban đầu họ không thích có thể trở thành ưu điểm của người kia.



Nếu là lúc trước, tuyệt đối Thiệu Hi sẽ không thích kiểu người đàn ông cứng nhắc giống như đầu gỗ thế này, nhưng cô lại cảm thấy Phó Đình Sinh như vậy cực kỳ khiến người khác có cảm giác an toàn.



Tuy rằng nói trước mắt thì, dường như còn chưa đạt được tới trình độ đó.



Đang mải suy nghĩ, phía sau bọn họ đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, không biết có phải đi tới hướng bọn họ hay không.



Lo lắng là một người khách khác tới kiểm "hàng", Phó Đình Sinh nhanh chóng phản ứng, kéo Thiệu Hi núp vào chỗ bên cạnh, tầm nhìn ở nơi này có thể coi là một góc chết, người khác không để ý kĩ thì sẽ khó mà phát hiện được.



Người đàn ông có thân thể cao lớn đứng ở trước cô, cô bị chắn kín mít, chỉ là một hành động như vậy, lại nhẹ nhàng kích thích tiếng lòng cô.



Dường như đã lâu cô không được người nào che chở như vậy.



Việc xảy ra đột ngột, tay trái Phó Đình Sinh nắm lấy cánh tay phải cô, tinh thần anh cao độ và khẩn trương, thế cho nên quên buông ra.



Thiệu Hi đương nhiên có thể cảm giác được lực ở trên cánh tay mình chưa có biến mất, tầm mắt cô chậm rãi rời đi, bọn họ đang ở chỗ tối, cho nên cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng anh.



Nếu hôm nay theo dõi thuận lợi, ngày mai du thuyền về cảng xong, Phó Đình Sinh liền biết ba ngày này cô đang gạt anh, lấy tính cách của anh, chắc cô chỉ có một vận mệnh là bị "Kéo vào sổ đen".



Thật là có chút luyến tiếc haiz.



Ở dưới tình cảnh như vậy, trong đầu cô đột nhiên thoáng hiện qua hình ảnh trong bộ phim cô xem rạng sáng nay, có một tình tiết.



Đây là cơ hội cuối cùng của cô rồi......



Thân thể phản ứng trước nhanh hơn não, Thiệu Hi duỗi cánh tay trái không bị anh nắm về phía sau anh.



Phó Đình Sinh lúc này đang chuyên chú nghe ngóng động tĩnh bốn phía, anh phát hiện tiếng bước chân cũng không phải đi tới hướng bọn họ, mới vừa nhẹ nhàng thở ra, liền cảm giác được một bàn tay ôm vòng lấy cổ anh, tất cả phát sinh quá nhanh, anh không hề phòng bị, bị kéo thật mạnh về phía trước.



Tay trái anh vòng ngược ra sau tìm vách vách tường chống đỡ, liền cảm thấy trước mắt có cái gì tiến lên, ngay sau đó bờ môi của anh liền chạm vào gì đó.



Vừa mềm mại lại mang theo chút hơi ấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện