"Người tôi cũng quen này có phải họ Thiệu không?"
"Haha, không sai, đội trưởng."
Phó Đình Sinh nhìn hướng theo tầm mắt Trần Nguyên, không có gì bất ngờ xảy ra khi thấy được Thiệu Hi, cô mặc một bộ đồ đen đứng ở chỗ đèn có thể chiếu tới, ánh sáng ở trên mặt cô có chút nhu hoà, cái loại cảm giác này rất không giống bình thường, cô cụp mắt xuống, tay vô ý thức nghịch điện thoại, như là đang ngẩn người, hoặc như là đang trầm tư.
Một Thiệu Hi như vậy làm người ta có chút xa lạ, ánh mắt của anh dừng lại ở trên mặt cô, không dời đi.
Ngay sau đó, ước chừng là cảm nhận được có tầm mắt đang kéo dài ở trên người mình mà chưa dời đi, Thiệu Hi ngước mắt, chạm với ánh mắt anh ở giữa không trung.
Lập tức, cặp ngươi đen kia sáng lên, nụ cười tươi nhiễm trên cánh môi đỏ mọng.
"Phó Đình Sinh." Thiệu Hi đứng ở trước mặt anh, "Anh đã đến rồi sao."
Trần Nguyên yên lặng lui về phía sau một bước để nhường không gian riêng cho hai người.
Phó Đình Sinh cúi đầu nhìn cô, giọng hơi thấp, "Sao lại thế này?"
Thiệu Hi cho rằng anh đang hỏi mình chuyện vì sao lại tới quán bar, "Hôm nay tôi có một người bạn đi du học nước ngoài về cho nên mới đến quán bar, khi đó tôi đang định về, ai ngờ rằng..." Cô cảm thấy mình thật là oan uổng, thật "hiếm khi" có một lần đến quán bar lại gặp phải anh, "Còn nữa, tôi không uống rượu nha."
Đoạn hội thoại này mà dừng ở trong tai người khác thì quả thật giống như là giữa những người đang yêu nhau vậy, Thiệu Hi lại tận lực hạ giọng, không chỉ có Trần Nguyên mà vài cảnh sát bên cạnh cũng nhìn tới hướng bọn họ mấy lần, đáng tiếc toàn thân đội trưởng của bọn họ phát ra khí tràng quá mạnh mẽ, bọn họ không dám xem nhiều mà cúi đầu tiếp tục vội vàng thăm dò.
Phát hiện vấn đề của mình đang bị hiểu nhầm hoàn toàn, Phó Đình Sinh không thể không hỏi lại một lần nữa, "Tôi hỏi là tại sao cô lại phát hiện ra thi thể?"
À, thì ra là hỏi cái này sao.
"Mùi hương." Chỉ hai chữ, Thiệu Hi thốt ra.
"Chỉ như vậy?"
Thiệu Hi nhún vai, lặp lại ba chữ, "Chỉ như vậy."
"Cô đã từng động vào gói to kia chưa?"
Có camera theo dõi ở đây, điểm ấy không có cách nào khác để từ chối, "Tôi có mở ra xác nhận một chút."
"Sau đó?"
"Sau đó..." Ngữ điệu Thiệu Hi khẽ nâng, hé miệng, "Tôi hơi xem xét một chút chút."
Phó Đình Sinh không quá tin tưởng cái mà gọi là hơi xem xét với một chút chút ở trong lời cô.
Vì thế, anh làm bộ như không thèm để ý thuận miệng hỏi: "Nhìn ra chút gì không?"
"Thi thể nạn nhân sau khi chết mới bị tách rời, thời gian tử vong chắc cũng hơn mười hai tiếng rồi..." Thiệu Hi nói rồi mới phát hiện ra mình lỡ lời, sau đó không nói gì nữa mà nhanh chóng bổ sung một câu: "Yên tâm, toàn bộ quá trình tôi đều mang bao tay."
Hiển nhiên Trần Nguyên bắt được trọng điểm hơi quanh co, "Thiệu tiểu thư, cô tới quán bar mà còn mang theo bao tay sao."
Cậu ta vừa cảm thán xong thì chỉ thấy cô lấy thêm hai đôi bao tay từ trong túi ra, "Thói quen nghề nghiệp."
"..."
Sau khi thăm dò bên ngoài xong rồi vào quán bar, Phó Đình Sinh xem qua đoạn ghi hình từ camera kia, theo như lời chủ xe là Quý Hạo nói thì buổi tối, 7 giờ 17 phút, xe của anh ta xuất hiện rồi dừng tại chỗ, sau khi xuống xe thì anh ta trực tiếp đi vào quán bar, sau đó không có người nào khác tới gần chiếc xe này, mãi đến khi 9 giờ tối, Thiệu Hi mới xuất hiện trên màn hình theo dõi.
9 giờ 11 phút, Quý Hạo ra khỏi quán bar rồi tới trước xe của mình, vài phút sau Thiệu Hi thuyết phục nên Quý Hạo mới mở cốp xe ra.
Sau khi phát hiện ở trong cốp xe của mình có môt túi to màu đen, hiển nhiên Quý Hạo rất kinh ngạc, phản ứng đầu tiên của anh ta là muốn nhìn một chút xem bên trong là cái gì thì bị Thiệu Hi ngăn lại.
Tiếp theo đó, Phó Đình Sinh nhìn thấy cô lấy bao tay từ trong túi đeo vào, sau đó mở túi to đó ra.
Khi khối thi thể lộ ra, lúc thấy rõ đó là cái gì rồi thì Quý Hạo liên tiếp lùi về sau vài bước, đến một góc xó rồi nôn ra.
Ở bên kia, Thiệu Hi tựa như không có phản ứng gì, Phó Đình Sinh thấy không rõ biểu cảm của cô, chỉ có thể cảm giác được động tác của cô dừng một lát, nhưng rất nhanh, một tay cô dùng đèn từ điện thoại để chiếu vào, còn tay kia thì kiểm tra tình huống của thi thể.
Tuy rằng chỉ có vỏn vẹn vài phút nhưng đoạn ghi hình này có một cảm giác quái dị không nói nên lời.
Bởi vì, phản ứng của Thiệu Hi rất không bình thường, đây là một thi thể bị tách rời, sau khi người bình thường nhìn thấy thì sẽ có phản ứng giống như Quý Hạo vậy, thét chói tai hoặc là nôn mửa rồi chạy trốn.
Nhưng mà tất cả những phản ứng đó lại đều không có xảy ra trên người cô.
Phó Đình Sinh đi ra khỏi phòng, xuyên qua quầy bar, thấy được Thiệu Hi đang dựa vào cửa, một mình cô đứng ở nơi đó, thần sắc thản nhiên, giờ phút này dường như ngăn cách hết với tất cả mọi thứ xung quanh vậy.
Phó Đình Sinh đi lên phía trước, lưng của anh che đi ánh sáng đằng sau, bóng tối bao phủ ở trên người cô, "Sao còn chưa về?"
"Hả?" Suy nghĩ của Thiệu Hi như bị kéo mạnh về, cô ngẩng đầu, vừa thấy là anh thì nhếch môi nở nụ cười, "Chờ anh mà."
Anh không đáp lại, tựa như đang đợi cô giải thích.
Cô liền tiếp tục nói, "Về cục cảnh sát vừa vặn đi ngang qua tiểu khu của chúng ta, anh có phiền khi cho tôi đi nhờ xe không?"
Phó Đình Sinh bình tĩnh nhìn cô vài giây, gật đầu, "Đi thôi."
Trần Nguyên thấy Thiệu Hi đến đi nhờ xe nên rất thức thời mà đi một chiếc xe khác.
Thiệu Hi ngồi lên ghế phụ lái như ý nguyện, lúc thắt dây an toàn thì giọng nói trầm thấp của Phó Đình Sinh vang lên ở bên cạnh.
"Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy thi thể." Lời anh nói hoàn toàn là khẳng định.
Động tác trên tay Thiệu Hi hơi dừng một chút, cô nghiêng đầu nhìn anh, từ từ tươi cười rồi hỏi ngược lại: "Vì sao lại không thể như vậy chứ?"
Phó Đình Sinh chau mày lại, ngữ khí vẫn khẳng định như trước, "Phản ứng của cô không giống bình thường."
"Đại khái..." Cô nhấp miệng, ngữ khí tùy ý, "Là do lá gan tôi đủ lớn đi."
Cô cười rộ lên, ở sâu trong đáy mắt là sự sâu xa gì đó mà anh không nhìn thấu.
Lí do thoái thác này Phó Đình Sinh không tin nhưng cũng không tiếp tục truy vấn, anh cảm giác được là cô không muốn nói, ít nhất là hiện tại cũng không muốn nói với anh.
Một đường kế tiếp hai người cũng không ai mở miệng, xe chạy đến tiểu khu, dừng ở dưới nhà Thiệu Hi.
Xe dừng lại vững vàng, Phó Đình Sinh đánh vỡ không gian trầm mặc này, "Ngủ ngon."
"Ừm, hẹn gặp lại." Thiệu Hi tháo dây an toàn, mở cửa xe.
Phó Đình Sinh nhìn cô xuống xe rồi lại khởi động xe một lần nữa, sau khi lái được một đoạn thì anh nhìn kính chiếu hậu để xem phía sau.
Cô đứng ở chỗ không hề động đậy, ánh sáng ở sau lưng, không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô, nhưng anh lại cảm thấy giờ phút này hẳn là giống khi cô ở quán bar.
Tốc độ xe của anh rất chậm, nhưng đường rất ngắn, sau khi rẽ một cái thì bóng hình cô dần dần biến mất ở trong tầm mắt anh.
***
Thiệu Hi không có về nhà, khi xe Phó Đình Sinh chạy ra khỏi tiểu khu không lâu thì ngay sau đó cô cũng lái xe ra khỏi tiểu khu.
Khi xe chạy đến biệt thự của Thiệu Trình Vũ thì đã đến 12 giờ, theo cuộc sống của người già thì hẳn là anh đã đi ngủ rồi.
Thiệu Hi dùng chìa khoá dự phòng mở cửa ra, trong biệt thự là một mảnh tối đen, cô mượn ánh sáng từ điện thoại rồi tìm được cầu thang một cách quen thuộc rồi nhẹ nhàng đi xuống.
Rạng sáng 3 giờ, Thiệu Trình Vũ đi xuống lầu vào phòng bếp uống nước, đèn phòng khách đang bật, trong nháy mắt anh còn tưởng nhà mình có trộm vào.
Phòng khách, nhất là phòng bếp, đều có dấu vết bị người ta động tới, còn có cả đồ ăn thừa nữa.
Nếu không phải thấy được túi và giày của Thiệu Hi thì thiếu chút nữa là anh đã báo cảnh sát rồi.
Biết rõ ràng người đến là ai xong, anh nghi hoặc đứng lên, sao trễ như vậy rồi mà cô còn qua đây? Cũng không thể chỉ qua để ăn ké chứ?
Thiệu Trình Vũ đi lên phòng ngủ đã chuẩn bị sẵn cho cô trên lầu hai, kết quả là cô không ở đó.
Không ở trong phòng khách, không ở trong phòng bếp, cũng không ở trong phòng ngủ, vậy chỉ còn một chỗ.
Ở dưới tầng hầm ngầm, quả nhiên anh thấy Thiệu Hi ở đó, cô đang ngồi trước bàn làm việc, trên bàn là một đống tư liệu.
Thiệu Trình Vũ đi qua, gõ nhẹ mặt bàn, "Thiệu Hi, xảy ra chuyện gì?"
Phát hiện là anh đến, Thiệu Hi buông tư liệu ngẩng đầu, sắc mặt ngưng trọng hiếm thấy, "Là vụ án giết người, thi thể bị tách rời."
Nghe được hai chữ tách rời này, sắc mặt Thiệu Trình Vũ trở nên cực kỳ không tốt, "Là..."
Anh chỉ nói một chữ, cô liền đoán được anh muốn hỏi cái gì, "Không phải."
Thiệu Trình Vũ nhẹ nhàng thở ra, thấy cô đang xem gì đó, nháy mắt liền hiểu, "Nhưng cháu muốn điều tra?"
Thiệu Hi vuốt cằm, thân thể tựa vào ghế ngồi phía sau, nhẹ thở ra một hơi, "Cháu đã xem qua thi thể, đây không phải là lần đầu tiên hung thủ gây án."
Cặp mắt đào hoa thường xuyên mỉm cười kia loé lên một tia tàn nhẫn, cô cắn răng nói: "Cháu muốn xem tận mắt rằng đến cùng tên biến thái này là ai."