Cố Tương bấm 120, cô nắm chặt tay bà Văn Phượng Nghi, bình tĩnh báo địa chỉ. Điện thoại tắt chưa đến mấy giây, cô lại không chờ được, vọt tới phía đối diện gõ cửa: "Bác ơi! Có người không? Bác ơi!"

Cửa nhanh chóng mở ra, bà Cao Mỹ Tuệ kinh ngạc: "Hương Hương, làm sao vậy?"

Cố Tương càng run rẩy: "Bà nội cháu không nói chuyện, cháu gọi xe cấp cứu rồi, nhưng sợ quá chậm." Đối diện là bệnh viện, có lẽ chạy tới nhanh hơn.

Cha Xán Xán còn chưa đi làm, trong nhà có đàn ông, tất cả đều dễ dàng hơn rất nhiều. Ông ôm lấy người bà Văn Phượng Nghi, Cố Tương đi theo ra thang máy. Bà Cao Mỹ Tuệ cẩn thận, bà gọi điện thoại hủy bỏ xe cấp cứu thay cho Cố Tương, tránh cho nhân viên đi mất công, hỏi Cố Tương nơi để sổ y bạ, vội vàng đưa cho cô. Tiểu Thiện Thiện ở nhà, bà Cao Mỹ Tuệ không đi được, bà dặn chồng gọi điện thoại.

Lúc Cao Kình chạy tới phòng bệnh, bà Văn Phượng Nghi đang thở máy nằm trên giường.

"Hương Hương!"

Cố Tương ngẩng đầu, lập tức rời khỏi ghế, vươn tay về phía Cao Kình, Cao Kình một phát bắt được ngay. Cố Tương cảm thấy sức lực trở lại một ít, cô nhỏ giọng nói: "Bà em bị bệnh."

"Bác sĩ nói như thế nào?"

"Còn có mấy mục kiểm tra chưa làm, đợi chạy máy thở xong thì làm."

Cao Kình nhìn về phía bà Văn Phượng Nghi. Bà nhắm mắt trên giường bệnh, sắc mặt xám xịt, rõ ràng đã tỉnh, nhưng cũng không có phản ứng. Cao Kình chợt phát hiện bà gầy hơn rất nhiều so với một năm trước, cánh tay khô khốc lộ ra ngoài chăn. Tình hình như vậy, sau khi anh gia nhập khoa quan tâm lâm chung đã thấy vô số lần.

Trong lòng Cao Kình chùng xuống, anh nghiêng đầu nhìn Cố Tương, thấy cô bình tĩnh chờ mong, anh không nói gì.

Cố Tương không để cho anh ở lâu, hiện tại vẫn là giờ làm việc, Cao Kình liếc nhìn đồng hồ, hỏi: "Một mình được chứ?"

Cố Tương gật đầu: "Anh yên tâm, anh mau đi đi."

Cao Kình nói: "Buổi trưa anh lại tới."

Một mình Cố Tương ở cùng bà Văn Phượng Nghi, làm xong kiểm tra, lại về truyền dịch. Bác sĩ biết Cố Tương là bạn gái Cao Kình, hơi quan tâm hơn một chút, có mấy lời tạm thời không nói thẳng ra.

Cao Kình bận rộn nhiều việc, rút ra một chút thời gian lúc nghỉ trưa, mua cơm ăn cùng Cố Tương, Cố Tương dùng sức nhai hai thìa cơm cơm, dường như không nuốt xuống được, Cao Kình đưa nước, nói: "Quên mua canh rồi."

Cố Tương uống xong nước, cố gắng ăn sạch sẽ cơm. Buổi chiều tất cả kết quả kiểm tra cũng đã có, bác sĩ không thể không nói thẳng với Cố Tương: "Bà cô cũng không bị bệnh gì."

"Thế sao bà lại đột nhiên như vậy? Không nhúc nhích, gọi bà cũng không có phản ứng?" Cố Tương hỏi.

Bác sĩ nói: "Trước tiên truyền dịch xong đã, rồi xem tình hình, xem liệu có thể điều trị tốt hay không. Người già lớn tuổi tình hình gì cũng có."

Cố Tương im lặng nhìn chằm chằm vào bác sĩ, bác sĩ không nói gì nữa, anh ta chỉ khẽ thở dài.

Cố Tương cụp mắt, một lát sau, cô trở lại bên cạnh bà Văn Phượng Nghi.

Chạng vạng tối, sau khi tan việc Cao Kình lại tới lần nữa, anh ngồi bên giường với Cố Tương. Cố Tương đang ngẩn người, nhìn thấy anh, ý thức mới trở lại. Cô đưa kết quả kiểm tra cho Cao Kình xem, Cao Kình xem hết, ôm bờ vai cô, hỏi: "Buổi chiều bà vẫn như vậy sao?"

Cố Tương nói: "Trước đó nói chuyện với bà, bà giống như nghe thấy, vừa rồi em hỏi bà có muốn đi WC không thì bà chả có phản ứng gì."

Cao Kình nói: "Có thể để bô...Em biết làm không?"

Cố Tương lắc đầu: "Cô ở giường bên cạnh hỗ trợ. "

"Anh giúp em tìm hộ lý?"

Cố Tương suy nghĩ, nói "Vâng".

Ăn đơn giản chút gì đó, hộ lý cũng đã tới, là một cô hơn năm mươi tuổi có kinh nghiệm hơn nhiều so với Cố Tương. Thời gian cũng đã muộn, hộ lý nói: "Bác sĩ Cao, Tiểu Cố, hai người trở về đi, yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc bà cho."

Cao Kình nhỏ giọng hỏi Cố Tương: "Em thế nào?"

Thời gian này, người nhà giường bên cạnh đã nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ, khắp nơi im lặng, tất cả mọi người cần nghỉ ngơi rồi. Cố Tương quan sát xong, nói: "Vậy trở về đi."

Hai người cầm đồ lên, chuẩn bị rời đi. Đi qua cuối giường, bước chân Cố Tương chậm dần, cô hình như nhận ra gì đó, quay đầu lại nhìn về phía giường bệnh. Bà lão trên giường bệnh yên lặng nhìn cô. Cố Tương lập tức dừng lại, "Em không về nữa." Cô nói.

Đêm nay, Cố Tương ghé vào bên cạnh giường bệnh nghỉ ngơi, khi mơ màng tỉnh lại, cô cảm giác được đỉnh đầu có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, ban đầu tưởng rằng ảo giác, qua một lát, cô chậm rãi ngẩng đầu—— "Bà nộii!"

Bà Văn Phượng Nghi mỉm cười với cô.

Sáu rưỡi sáng, Cao Kình mang theo điểm tâm tới, vào cửa trông thấy Cố Tương đang nhẹ chân nhẹ tay đi đi lại lại. Cố Tương nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn sang, thấy là Cao Kình, cô bước nhanh đi đến bên cạnh anh, giữ chặt cánh tay của anh, nói nhỏ: "Bà em có ý thức rồi, tay cũng đã cử động được." Khóe miệng cô hơi cong lên.

Sức ở tay cô lớn hơn so với bình thường, giống như là véo người, Cao Kình cúi đầu đảo qua cánh tay của mình, anh trở tay bắt lấy cô, dùng sức xoa bóp, lại nhìn tình hình của bà Văn Phượng Nghi trên giường bệnh. Tốt hơn hôm qua, nhưng cũng chả nhẹ lòng hơn được.

Cao Kình nói: "Ăn sáng đã, lát nữa em về nhà tắm rửa, anh ở lại đây với bà."

"Vâng."

"Tối hôm qua có ngủ không đấy?"

"Có."

Hộ lý xen vào: "Cô bé nằm sấp được có một lát, tôi ngủ giường."

Cao Kình nhíu mày, vuốt tóc Cố Tương, nhìn kỹ sắc mặt ảm đạm của cô. Cố Tương đang cúi đầu húp cháo, nghiêng đầu mỉm cười với anh, nói: "Em rất có tinh thần."

Cao Kình sờ mặt cô: "Đêm nay anh sẽ ở cùng với em."

"Không cần đâu, ban ngày anh còn phải đi làm, dù sao em cũng không có việc gì."

Có lẽ anh sắp phải nghỉ rồi, Cao Kình cũng không nhiều lời. Giờ làm việc, Cao Kình hoàn thành công việc, kiểm tra phòng, nghe người bệnh tâm sự, bàn giao dặn dò y tá, đã đến giờ rồi, anh theo chủ nhiệm Vu đi vào phòng họp.

Người nhà họ Chu đã chờ ở nơi đó.

Cao Kình đi vào liếc qua. Bà Chu không ở đây, người nhà họ Chu có năm người, khuôn mặt Chu Huân tiều tụy, ngồi ở giữa bọn họ. Chu Huân nhìn về phía Cao Kình, há to miệng, dường như muốn mở miệng, người thím bên cạnh cô ta thoáng đụng cô ta một phát, ánh mắt nhắc nhở, Chu Huân im lặng.

Lãnh đạo bệnh viện ở đây, người nhà họ Chu đã nói một lần, giờ nhấn mạnh thêm: "Đêm đó là ca trực của bác sĩ Cao, anh ta chỉ lo cho kẻ có tiền họ Chu, hoàn toàn không để mắt đến dân chúng bình thường chúng tôi, một mình em trai tôi nằm ở trên giường bệnh, chết lâu như vậy không có người phát hiện, bệnh viện các người, bác sĩ các người, phàm là có chút trách nhiệm, thì cũng phải nhìn phòng bệnh một cái, nếu không em trai tôi cũng sẽ chết không nhắm mắt như vậy! Mày chỉ biết làm lợi cho mình——"

Bác cả nhà họ Chu chỉ vào Cao Kình, tức giận đập bàn, nằm sấp qua cái bàn, muốn đi đánh người, "Mày nhận được lợi ích từ chỗ người ta, chỉ biết xun xoe ở trước mặt kẻ có tiền, không coi người bình thường chúng tao ra gì, mày là đồ cặn bã!"

Lãnh đạo bệnh viện kéo ông ta lại, khuyên đối phương từ từ nói chuyện, người nhà họ Chu lửa giận ngút trời, không ngừng chỉ trích, kêu khóc bảo sớm biết thì không nên đưa người vào khoa quan tâm lâm chung, mắng bệnh viện xem mạng người như cỏ rác.

Chu Huân không ngừng khuyên nhủ hai bên, một người yếu đuối như cô ta làm sao khuyên được, Chu Huân xin lỗi Cao Kình: "Bác sĩ Cao, xin lỗi..."

Người thím hất tay cô ta, "Cháu còn xin lỗi người ta, cha cháu bị kẻ này hại chết đấy!"

Cao Kình sớm đã đứng dậy khỏi ghế, anh cúi thấp người với đối phương, thấp giọng nói: "Thân là một bác sĩ, tôi chưa từng làm trái quy định của bệnh viện, pháp luật. Đối với sự ra đi của ông Chu, tôi thực sự xin lỗi, tình hình sức khoẻ của ông mỗi ngày đều được bệnh viện ghi chép, tôi có thể hiểu sự đau lòng của các vị, hi vọng các vị cho tôi một cơ hội giải thích rõ ràng, đây là bệnh án của người bệnh..."

Anh đưa tài liệu ra, bị đối phương giật mạnh lấy đi, ném thẳng vào mặt anh.

"Tao nhất định phải kiện mày, mày có dám thừa nhận không nhận hối lộ, mày còn ăn cơm với con trai Chu Bách Đông, chúng tao có nhân chứng vật chứng! Mấy vị lãnh đạo nhất định phải điều tra!"

Giấy ném trên mặt dần dần rơi xuống, như lưỡi dao sắc bén cứa lên người. Cao Kình không nói lời nào. Thái độ người nhà họ Chu cứng rắn, bệnh viện Thuỵ Hoa chú trọng nhất vấn đề y đức bác sĩ, bọn họ hứa nhất định sẽ điều tra rõ ràng, đưa ra giải thích cho đối phương. Đoàn người hùng hổ rời đi, lúc Chu Huân đi qua bên cạnh Cao Kình, áy náy nói: "Bác sĩ Cao, tôi xin lỗi, tôi sẽ khuyên người nhà mình."

Cao Kình cũng không nói gì.

Người nhà họ Chu rời khỏi bệnh viện, Chu Huân bất an nói: "Có phải chúng ta làm vậy không được tốt lắm..."

Mấy họ hàng đau lòng nói: "Con bé này, sao lại mềm lòng như vậy, đây rõ ràng là trách nhiệm của bác sĩ, đáng lẽ cha cháu còn sống được hai tháng nữa."

"Đúng vậy, cháu đó, đáng lẽ hôm cha cháu mất nên nói ra nghi ngờ với chúng ta, đêm đó cha cháu vẫn còn ở bệnh viện, chúng ta có thể gọi phóng viên đến làm lớn chuyện, không sợ bệnh viện chối bỏ trách nhiệm."

"Được rồi tôi thấy hiện tại bệnh viện cũng không dám làm qua loa đâu! Tiểu Huân cháu nghĩ lại cẩn thận xem còn gì để nói không. Đúng rồi, cháu nói tên nhà hàng bác sĩ kia ăn cùng con trai Chu Bách Đông. Chúng ta sẽ đi xem camera." Chu Huân ỡm ờ, cô ta nói từng chuyện mình biết ra.

Trong bệnh viện.

Cao Kình đợi lãnh đạo bệnh viện nói xong, anh dùng ngón cái lau má, dường như vẫn còn cảm giác đau đớn, anh cụp mắt nhìn về phía đầu ngón tay, cũng không có vết máu.

Trở lại văn phòng, anh sắp xếp lại công việc, cởi áo ra. Anh để áo khoác trước mặt, dưới sắc trời lờ mờ, cẩn thận xem, sau đó từ từ vuốt phẳng nếp nhăn, cầm áo treo lên. Chuyện truyền ra, đồng nghiệp nhao nhao tới hỏi thăm anh, Đồng Xán Xán chạy tới, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, "Anh!"

Cao Kình nói: "Em còn bé sao? Ngừng khóc đi, chăm chỉ làm việc." Anh nhắc nhở nói, "Về nhà đừng nói gì hết."

Bờ môi Đồng Xán Xán run rẩy, nước mắt không ngừng rơi.

Cao Kình nói: "Nghe chưa?"

Đồng Xán Xán run giọng: "Em biết rổi..."

Cao Kình xoa đầu cô, "Đi làm việc, đừng phân tâm."

Từ phòng làm việc đi ra, Cao Kình đi thẳng đến phòng bệnh của bà Văn Phượng Nghi.

Cố Tương xoay lưng về phía cửa, chỉ yên lặng nhìn bà Văn Phượng Nghi, trên bờ vai đột nhiên có một bàn tay để lên, đỉnh đầu được người khẽ hôn xuống. Cố Tương ngước mắt, bắt lấy bàn tay trên bờ vai. Cao Kình tăng thêm chút sức, anh cụp mắt, bờ môi lưu luyến trên đỉnh đầu Cố Tương.

Sắp đến giờ tan tầm, Cố Tương hoàn toàn không cảm thấy có gì khác thường.

Cao Kình lại hôn mấy cái, cuối cùng cũng đứng dậy, thở ra một hơi, dời ghế ngồi vào bên cạnh Cố Tương, dịu dàng hỏi: "Có mệt không?"

Cố Tương thành thật: "Có."

Cao Kình ôm bả vai cô: "Dựa vào anh một lát, đợi truyền dịch xong anh sẽ gọi."

Cố Tương thuận thế tựa vào bả vai anh, cô nhìn bà nhắm mắt nằm trên giường bệnh, nhỏ giọng hỏi: "Anh nói xem, bà sẽ tốt lên chứ?"

Cao Kình trả lời ừ, ôm sát cô, hôn trán của cô, thấp giọng nói: "Có anh ở đây."

Cố Tương cong khóe miệng, đôi mắt dần nóng lên, cô nhắm mắt lại, cọ cọ trên bờ vai rộng của Cao Kình. Cô ngủ một lát, khi tỉnh lại vẫn là cùng một tư thế, chỉ là đã truyền dịch xong, bên ngoài bầu trời đã tối đen từ lâu. Cô muốn ngồi dậy, Cao Kình đở lấy đầu và cổ cô, thấy cô đã tốt hơn, anh mới nói: "Bác nấu cơm rồi, chúng ta về ăn cơm trước đã, đêm nay em ở nhà, anh tới với bà."

"Không cần, cứ để em, ngày mai anh còn phải đi làm."

"Quên nói cho em biết, mấy ngày nay anh xin nghỉ."

"Xin nghỉ?"

"Ừ, gần đây công việc không bận mấy, trước đó anh đã tích lũy được rất nhiều ngày nghỉ."

Cố Tương không biết tình hình bệnh viện, Cao Kình nói gì, cô sẽ tin nấy. Tuy nhiên Cố Tương vẫn không đồng ý cho anh ở lại, cô cảm thấy bà hi vọng cô ở lại hơn. Hai người nói chuyện, chuẩn bị đi về ăn cơm, trên giường bệnh bà lão đột nhiên có động tĩnh, trong lòng Cố Tương căng thẳng, lập tức xông qua.

Bà Văn Phượng Nghi nhìn cô, há to miệng, chân tay Cố Tương luống cuống, không biết bà muốn gì.

Cao Kình nói: "Bà muốn nói chuyện, em dán sát tai qua nghe."

"Vâng..." Cố Tương nghe theo, cô ghé đầu vào bên miệng bà.

Bà Văn Phượng Nghi run rẩy, phát ra tiếng: "Xuất viện..."

Cố Tương hỏi: "Bà nói xuất viện sao?"

Bà Văn Phượng Nghi cố hết sức "Ừ" một tiếng.

"Chúng ta không thể xuất viện được, bà còn chưa khỏe, còn phải quan sát ạ."

Bà Văn Phượng Nghi nói tiếp, "Bà muốn xuất viện..."

Cố Tương dém chăn cho bà, "Chúng ta lại ở đây mấy ngày. Bà xem đấy, bà ở hai ngày, cơ thể đã từ từ bình phục. Hôm nay bà còn có thể nói chuyện được với cháu rồi."

Bà Văn Phượng Nghi rất mệt, đột nhiên bà chuyển mắt, ánh mắt nhìn Cao Kình, "Xuất viện..."

Cao Kình do dự, để tay lên bả vai Cố Tương, "Hương Hương, để cho bà về nhà điều trị nhé?"

Cố Tương luôn khom người, tóc dài che khuất mặt, Cao Kình không nhìn thấy nét mặt của cô, chỉ nghe thấy cô nói: "Nhưng nếu xuất viện, bà sẽ không tốt được."

Cao Kình nói: "Bà không bị bệnh gì, xuất viện vẫn điều trị được. Hoàn cảnh quen thuộc thích hợp dưỡng bệnh hơn, tâm trạng bà sẽ tốt hơn."

Cố Tương im lặng. Bà Văn Phượng Nghi dùng chút ý thức còn sót lại cầu khẩn. Cố Tương nhìn chằm chằm vào bà, rốt cục mở miệng: "Vậy...để cháu hỏi bác sĩ, nếu bác sĩ đồng ý, chúng ta xuất viện."

Không cần hỏi nhiều, bác sĩ lập tức đồng ý, dặn dò những điều bọn họ cần chú ý khi chăm sóc bà, còn nói thủ tục xuất viện có thể đợi ngày mai lại đến bổ sung, buổi tối ở lại hoặc về nhà đều không sao hết.

Bà Văn Phượng Nghi sốt ruột trở về nhà, Cao Kình lấy xe lăn ra, ôm bà lên, đẩy bà về nhà. Bà Văn Phượng Nghi cười khi về đến nhà, tuy bà không thể nói chuyện, nhưng con mắt lại nói cho người khác biết tâm trạng của bà.

Cố Tương chưa từng chăm sóc người khác, hộ lý cũng về cùng cô, động tác nhanh nhẹn chăm sóc sạch sẽ cho bà, dặn Cố Tương ngày mai đi siêu thị mua chút gì đó về, Cố Tương ghi nhớ từng cái một, sáng sớm hôm sau lập tức đi siêu thị.

Cao Kình giúp đẩy xe mua sắm, xem xét nhãn hiệu, nói: "Cái này đi." Anh cầm một túi tã dành cho người lớn.

Cao Kình có kinh nghiệm chăm sóc người già, nói chính xác hơn là có nhiều kinh nghiệm chăm sóc người bệnh lâm chung. Anh là chính, Cố Tương lặng yên đi theo bên cạnh anh, nhìn anh cầm tã, ga giường, bô, khăn mặt, ống hút...Lấy gì là để xuống luôn, tã người lớn rất lớn, lấy thêm mấy thứ đã đầy xe rồi.

Mua sắm trở về, hộ lý theo sát bên người bà Văn Phượng Nghi, đổ nước tiểu, mặc tã vào, Cao Kình ôm bà, hộ lý thay ga giường.

Cố Tương không thể giúp được gì, cô có chút thở không nổi, chạy tới ban công thông gió.

Trên ban công đầy ô, đây là vừa rồi dùng đi ra ngoài, để đây cho khô, quần áo còn ướt, Cố Tương cầm sào phơi đồ ở góc tường muốn chỉnh lại dây phơi. Lên xuống nhưng sợi dây kia như bị hỏng, đi đến nửa đường trở nên lỏng loẹt sụp xuống, vẫn không nhúc nhích. Cô hơi lo lắng, dùng sức, rung mấy cái, một bàn tay đi qua. Cố Tương nói: "Dây phơi hỏng rồi."

Một bàn tay khác giật lên xuống, chỉnh thẳng lại dây, nắm tay Cố Tương, chậm rãi lay động. Cuối cùng dây treo đồ cũng cao lên hơn.

Cao Kình ôm người từ phía sau, bờ môi khẽ dán lên trán cô, suy nghĩ, nói: "Hương Hương, anh dạy cho em làm như thế nào."

Cố Tương quay đầu lại, nhìn vào mắt anh, nỗi lòng xao động vội vàng của cô dần dần an ổn. Cao Kình dặn cô, bà có thể ăn được gì, không thể ăn được gì, đồ ăn mềm đến mức nào, làm thế nào giúp bà đi vệ sinh. Lại dặn cô, sau đó có thể bà sẽ xuất hiện cảm xúc, trạng thái khác thường, cô nên ứng phó như thế nào. Còn nói trong nhà nên có thêm một số loại thuốc nào, cuối cùng nói cho cô biết, là người nhà người bệnh, tâm trạng của cô nhất định phải thật tốt. Những điều này đều là thường thức cơ bản quan tâm lâm chung. Quan tâm lâm chung không chỉ có giới hạn ở bệnh viện.

Cao Kình ôm người vào trong ngực, thấp giọng nói: "Có cái gì không hiểu đều có anh, chúng ta không vội vàng, từ từ sẽ đến."

Cố Tương dồn hết sức nặng lên người anh. Cao Kình không về nhà mình, anh cầm laptop xuống dưới, ngồi ở phòng khách nhà họ Văn tra tài liệu làm luận văn, cả nhà bác anh sang đây thăm bà Văn Phượng Nghi, Đồng Xán Xán nhìn anh muốn nói lại thôi.

Một đống người ở trong phòng bà Văn Phượng Nghi, Cao Kình gõ bàn phím, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Đồ miệng rộng, em chưa nói gì đấy chứ?"

"Ai miệng rộng chứ!" Đồng Xán Xán cãi lại.

Cao Kình nói: "Vậy em đừng có làm."

"Phải giấu, em biết rồi!" Đồng Xán Xán nhỏ giọng quan tâm, "Anh, Đinh Tử Chiêu nói nếu không đi cửa sau chủ nhiệm Vu?"

Cao Kình nhíu mày: "Chủ ý cùi bắp, em đừng học theo cái xấu từ cậu ta."

"Vậy anh nói xem nên làm sao bây giờ!"

"Cây ngay không sợ chết đứng, em đừng quan tâm."

"Xã hội bây giờ công kích bạo lực ngôn ngữ rất nhiều, dư luận có thể định tội cho anh."

Cao Kình ngừng đánh chữ, "rửa mắt" nhìn Đồng Xán Xán: "Em có thể nghĩ đến những điều này sao?"

"Anh coi em là đồ ngốc sao?!"

Cao Kình mỉm cười, anh thở dài, nhẫn nại nói: "Trong lòng anh nắm chắc, em thật sự không cần lo lắng, đừng nhắc đến chuyện bệnh viện trước mặt cha mẹ em, nhất là đối với Hương Hương, cô ấy thông minh, em không cẩn thận sẽ để lộ."

"Anh có thể giấu giếm tới khi nào chứ?"

Cao Kình tiếp tục gõ chữ, đánh trống lảng: "Vừa vặn nhân lúc rảnh trong khoảng thời gian này, anh có thể viết xong luận văn."

Đáng tiếc, trên đời không có ngọn gió nào lọt khỏi tường. Hôm nay bà Cao Mỹ Tuệ đi mua thức ăn về, vọt tới tầng mười hai gõ cửa, không có người đáp, bà lại xông xuống dưới, gấp đến mức quên luôn trong phòng có người bệnh, lớn tiếng gọi: "Cao Kình! Cao Kình cháu đi ra cho bác!"

Cửa mở ra rồi, Cao Kình mặc đồ ở nhà đứng bên trong. Bà Cao Mỹ Tuệ vội vàng nói: "Cháu nói cho bác biết, rốt cuộc cháu xin nghỉ hay là bệnh viện cho cháu nghỉ, hôm nay bác gặp y tá trưởng của cháu, cô ấy hỏi tình hình hiện tại của cháu thế nào, cái gì thế nào hả? Rốt cuộc là kẻ khốn nạn nào tố cáo cháu thiếu trách nhiệm trong công việc?!"

Cao Kình chưa kịp ngăn lại, nước bọt bà Cao Mỹ Tuệ đã bay tứ tung nói cho hết lời.

"Cao Kình——"

Cao Kình quay đầu lại. Cố Tương cầm gạo đã trộn xong, nhìn anh: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Cao Kình không tìm được lí do gì, anh đành phải nói hết ra. Ngồi vào ghế sa lon, anh nói lại một lần, bà Cao Mỹ Tuệ khó thở, "Cháu nói cho bác gia đình kia sống ở đâu, bác đi tìm bọn hắn!"

Cao Kình bất đắc dĩ: "Được rồi bác ạ."

Cố Tương tỉnh táo hơn, cô chỉ cuộn chặt đầu ngón tay, Cao Kình lập tức cầm tay cô. Cố Tương hỏi: "Hiện tại bệnh viện đã có điều tra kết quả chưa?"

Cao Kình: "Không nhanh như vậy đâu."

Cố Tương: "Anh cảm thấy sẽ là dạng kết quả thế nào?"

Cao Kình: "Anh tin tưởng công bằng."

Cố Tương gật đầu: "Vậy em tin tưởng anh."

Cao Kình cười, sờ đầu ngón tay cô.

Bà Cao Mỹ Tuệ nhìn một màn này, "Cứ như vậy thôi hả?"

Hai người cùng không nói gì nhìn về phía bà. Bà Cao Mỹ tuệ không hiểu sao cảm thấy mình bị ăn đầy một miệng thức ăn cho chó.

Cao Kình rảnh rỗi, anh chuyển chậu hoa trên nhà xuống để vào phòng bà Văn Phượng Nghi, còn cống nạp cả máy lọc khí. Viết luận văn, trò chuyện cùng bà Văn Phượng Nghi, cách một đoạn thời gian anh lại ghi chép bệnh tình bà Văn Phượng Nghi, nghiễm nhiên coi nơi đây cũng trở thành bệnh viện.

Bà Văn Phượng Nghi ăn cơm cũng cần người đút, răng bà vốn không tốt, hiện tại khả năng nhai nuốt cũng suy giảm, Cố Tương cả ngày cho bà ăn cháu thêm chút rau. Cao Kình chỉ đạo cô: "Ngày mai có thể ăn chút món chính."

Cố Tương hỏi: "Có thể ăn cơm không?"

"Nấu nát rau ra trộn vào cơm cho bà. Dạ dày bà có thể thích ứng, như vậy mới có lợi cho tiêu hoá." Cố Tương nhớ kỹ.

Vào ngày thứ tư Cao Kình nghỉ, trên mạng xuất hiện tin tức trung tâm điều trị an bình bệnh viện Thụy Hoa xem mạng người như cỏ rác. Cùng ngày Cố Tương nhận được điện thoại của mẹ. Bà Chử Cầm lập tức nói: "Hương Hương, mẹ chuẩn bị trở về Bắc Kinh rồi, con theo mẹ về đi."

Cố Tương nói: "Mẹ cũng biết bà đang bị bệnh cần người chăm sóc."

"Mời giúp việc và hộ lí là được rồi, bà còn có họ hàng khác."

Cố Tương đang dùng laptop của Cao Kình xem tin tức trên weibo, cư dân mạng bình luận "Lại là chấp hành pháp luật weibo".

Cô vén tóc, cả thể xác và tinh thần đều mệt, nói: "Mẹ, mẹ có thù hận gì với bà sao?" Đây là lần đầu tiên Cố Tương hỏi thẳng, bên đầu kia điện thoại bà Chử Cầm chưa chuẩn bị tâm lý, im lặng một lúc lâu. Cố Tương chậm rãi nói: "Trước đó bà vẫn khoẻ, buổi sáng hôm đó chân bà chỉ hơi đau một chút, đột nhiên biến thành như vậy. Bà không xoay nổi người, nói chuyện người khác cũng không nghe rõ. Mẹ không cần đến thăm bà, nhưng con hi vọng mẹ đừng can thiệp vào chuyện của con."

"Con nói chuyện như vậy với mẹ sao?"

Cố Tương không lên tiếng.

Bà Chử Cầm: "Có phải con cho rằng người sắp chết nên xóa bỏ hết, người chết là lớn nhất? Xin lỗi, mẹ không rộng rãi được như vậy, thanh xuân của mẹ đều hiến hết cho nhà họ Cố, nhưng bọn họ không coi mẹ là người. Mẹ có thể tha thứ cha con không để ý đến mẹ con chúng ta, đánh bạc đều thua sạch, nhưng mẹ tuyệt đối không thể nhẫn nhịn chuyện cha con ngoại tình, còn bà nội tốt của con lại giúp đỡ bọn họ, giấu giếm mẹ suốt hai năm, hai năm đấy!"

Cố Tương khẽ giật mình. Cô đi đến cửa phòng bà, nhìn qua người nằm ở trên giường bệnh.

Bà Văn Phượng Nghi nằm nghiêng, lúc này bà không ngủ, ánh mắt nhìn bên ngoài, nhìn thấy Cố Tương, trong mắt bà có một tia sáng, vẫy tay ra ngoài.

Cố Tương nghe thấy đầu bên kia điện thoại vẫn còn nói: "Đây là chuyện giữa người lớn, bây giờ con đã đến tuổi yêu đương, cho nên mẹ cũng không che giấu nữa. Mẹ đã đã hết lòng tận sức với nhà họ Cố." Bà Chử Cầm thở dài, "Hương Hương, mẹ không phải không cho con chăm sóc bà, bà đối xử tốt với con, cho nên lần này mẹ mới đồng ý để con trở lại ở chung với bà. Nhưng xem ra quyết định đó là sai lầm. Trí nhớ của con không khôi phục, trên mạng còn truyền ra những lời đồn không hợp lẽ thường, bạn trai con cũng chọc nhầm người, mẹ hi vọng con có thể trở về nghỉ ngơi một thời gian ngắn với mẹ, rồi tìm cách tiếp."

Cố Tương vẫn đứng trước cửa phòng, cô nhìn bà, nói: "Cao Kình không có việc gì, anh ấy là bị đổ oan."

"Mẹ cũng không nói cậu ta đã làm chuyện trái đạo đức, nhưng không có lửa làm sao có khói. Mẹ hi vọng con có thể dành chút thời gian suy nghĩ kỹ càng."

Cố Tương không trả lời.

Chấm dứt cuộc trò chuyện, cô lại đứng một lúc lâu ở cửa phòng, bà lão trên giường khát vọng nhìn cô, Cố Tương do dự mấy giây, chậm rãi tiến lên, đứng bên cạnh giường bà.

Bàn tay trên giường run rẩy rẩy vươn lên. Cố Tương cầm chặt.

Nửa tiếng sau, cô đi thang máy xuống tầng hầm thứ hai, đi đến chỗ Cao Kình đậu xe. Cao Kình từ trong xe chui ra, trên tay anh còn cầm khăn lau, bên chân là một cái thùng."Sao lại xuống đây?"

Cố Tương nói: "Thấy anh lau xe nên đi xuống xem."

Cao Kình vắt khăn, cười nói: "Tháng này trời luôn mưa, anh cũng không đi rửa xe, trong xe toàn là bùn, dù sao cũng có thời gian, từ từ lau."

Cố Tương nói: "Em giúp anh."

Cao Kình đưa một chiếc khăn sạch cho cô, "Em lau cửa sổ đi."

Cố Tương nghe theo anh chỉ huy, lau hết một bên cửa sổ, tính vò khăn, Cao Kình không cho cô chạm vào nước, vắt khô khăn trên tay đổi với cô. Hai người từ từ lau đến chỗ ngồi phía sau, mặt đối mặt, khăn lau chạm vào, hai tay cùng bất động.

Cao Kình bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Cố Tương cảm nhận được trong lòng bàn tay anh vẫn nóng bỏng giống như lúc trước. Anh dùng tâm đối xử với mỗi một người bệnh, anh nhiệt tình với công việc, anh nói mình không giúp được bọn họ, chỉ là tiễn đưa bọn họ một đoạn đường. Anh nói cho cô biết, có lúc là điều trị, nhưng thường là trợ giúp, luôn đi an ủi. Thế nhưng thế giới này chưa từng an ủi anh.

Trong xe không gian nhỏ hẹp, Cố Tương tới gần, hôn anh. Cao Kình nhắm mắt, trằn trọc trên môi cô. Đầu gối Cố Tương chống đỡ trên mặt ghế, chậm rãi ngồi xuống, Cao Kình buông khăn lau ra, ôm lấy người, đặt lên thành ghế. Qua một lúc lâu, Cố Tương thiếu dưỡng khí, mặt đỏ tới mang tai, Cao Kình hôn lỗ tai và đôi má cô.

Cố Tương hơi thở gấp, nhỏ giọng nói: "Cao Kình."

"Ừ?"

"Anh còn có em."

Cao Kình sững người, ôm chặt người, nâng cằm cô lên, tiếp tục khẽ khàng hôn cô.

Sau khi lên nhà, Cố Tương nhắn tin cho mẹ. "Con không đi."

Buổi tối, nhà Cao Kình bày một bàn trà, Đinh Tử Chiêu, Nguyễn Duy Ân, Đồng Xán Xán, Quách Thiên Bổn, còn có những người bạn khác của Cao Kình, gần hai mươi người, ngồi ghế sô pha hoặc ngồi xổm trên sàn nhà, tất cả đều tụ lại với nhau.

Bà Văn Phượng Nghi đã ngủ, có hộ lý ở đó, Cố Tương cầm dưa hami, thanh long cùng nho lên trên, Cao Kình mở cửa tiếp nhận, lấy dép lê cho cô.

Bạn bè Cao Kình nhao nhao chào hỏi: "Chị dâu đến rồi!"

Cố Tương không quá thích ứng, nhưng cô biểu hiện vô cùng bình tĩnh, "Chào mọi người."

Những người này đều là nhận được tin tức, tới hỏi thăm Cao Kình. Quách Thiên Bổn là đến thăm bà Văn Phượng Nghi, thuận tiện hỏi thăm chuyện của Cao Kình, Cố Tương dứt khoát bảo anh ta lên cùng. Cố Tương lại bảo Cao Kình tiếp khách, cô đi gọt hoa quả, Cao Kình lo lắng cô cầm dao, theo vào phòng bếp, giúp cắt dưa hami xong, anh mới quay về phòng khách.

Đinh Tử Chiêu "chậc chậc" nói: "Lo lắng suông cho cậu rồi, tôi thấy cậu rất thoải mái nha."

Đồng Xán Xán không vui: "Anh đừng có châm chọc, anh tôi thoải mái ở đâu chứ!"

Đinh Tử Chiêu bị nói lại, anh ta không so đo với đồ ngốc, lặng lẽ nhéo tay Đồng Xán Xán, Đồng Xán Xán không quan tâm đến anh ta. Cô còn chưa nguôi giận sau lần cãi nhau trước đâu.

Cao Kình để mấy cái đệm trên sàn nhà, nói với mọi người: "Mọi người tới cũng không nói trước, trong nhà cũng không có gì tiếp đãi."

"Là đột nhiên tập kích xem cậu và chị dâu đang làm gì thôi!"

Cao Kình liếc nhìn phòng bếp, cảnh cáo bạn, "Nói chuyện cẩn thận."

"Hiểu hiểu hiểu, chị dâu còn nhỏ!"

Cố Tương nhỏ tuổi nhất, bọn họ tất nhiên sẽ chú ý đúng mực. Cố Tương bưng hoa quả ra, Cao Kình vội đón lấy, bảo mọi người đừng khách sáo.

Một chiếc đĩa được để tới trước mặt Nguyễn Duy Ân, đây cũng là lần đầu tiên sau chuyện kia Nguyễn Duy Ân gặp lại Cố Tương, còn hơi xấu hổ, Cố Tương lại rất tự nhiên, "Ăn đi, nhà tôi còn rất nhiều hoa quả." Hoa quả đều là mang đến thăm người bệnh.

Nguyễn Duy Ân thấy cô không có khúc mắc, khẽ thở ra, nhỏ giọng trò chuyện với cô: "Tình hình bà cô thế nào rồi?"

Cố Tương nói: "Không tốt lắm, nhưng cũng chưa đến lúc xấu nhất."

Quách Thiên Bổn ở bên cạnh hỏi: "Bác sĩ nói như thế nào, ở đây không được thì đi bệnh viện khác?"

Cố Tương lắc đầu: "Chỉ là cần chậm rãi điều trị, đợi một thời gian ngắn xem sao đã."

Một đám người nói chuyện, ở bên trong TV phát tin tức, là về con cái ông Chu Bách Đông. Chuyện của Cao Kình cũng có một phần dính đến ông Chu Bách Đông, mọi người không lên tiếng, nghiêm túc xem tin tức. Sóng gió về di sản của ông Chu Bách Đông vẫn còn tiếp tục, theo tin tức truyền thông nắm giữ, ông giao tập đoàn cho con gái lớn làm chủ, chức vị của con trai không thay đổi, tài sản chia thành mấy phần, con gái lớn được 10%, con trai 10%, quyên góp từ thiện 30%, còn lại toàn bộ 50% thuộc về con gái thứ hai. Con gái lớn và con trai đưa ra nghi vấn về phân chia tài sản, hoài nghi di chúc làm giả, đủ loại tin tức, bọn họ tranh giành tài sản chả liên quan đến Cao Kình, phần quyên góp từ thiện 30% kia, trong đó có một phần trong di chúc điểm danh quyên góp cho trung tâm điều trị an bình bệnh viện Thụy Hoa.

Đám bạn bè đều kinh ngạc nhìn về phía Cao Kình.

Cao Kình ngồi dưới đất, ôm eo Cố Tương, tiếp tục xem tin tức.

Trong tin tức tại giới thiệu về trung tâm điều trị an bình, thời gian cuối cùng ông Chu Bách Đông đã trải qua ở chỗ này. Kiến thức của xã hội về quan tâm lâm chung vô cùng thấp, lợi nhuận ít, tài nguyên khan hiếm, đây là tình trạng trước mắt trong nước, trước đó không lâu Chủ nhiệm Vu và Cao Kình đi Bắc Kinh tham gia hội nghị, bọn họ đưa ra đề tài thảo luận, chính là tài nguyên khan hiếm này. Tiền ông Chu Bách Đông quyên góp có thể đủ để thay hình đổi dạng mười trung tâm điều trị an bình.

Cố Tương nghe tin tức, lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm, Cao Kình tới gần: "Đang nhìn gì thế?"

Cố Tương đang lướt di động. Cao Kình liếc cô, che tay cô, "Này?"

Cố Tương im lặng, đưa di động cho anh, nói: "Anh xem đi."

Cao Kình lướt thoáng một qua. Cư dân mạng nói bên trong bệnh viện Thụy Hoa quả nhiên là có chuyện khuất tất, đặc biệt chăm sóc Chu Bách Đông, tin tức hôm nay là bằng chứng, để đạt được quyên tiền, bọn họ bỏ qua tính mạng của những người dân bình thường khác. Cao Kình úp di động xuống, thấp giọng nói chuyện với Cố Tương.

Đám người trong phòng khách kia chỉ im lặng nhìn, chọc chọc cánh tay nhau, vẻ mặt trêu chọc.

Quách Thiên Bổn và Nguyễn Duy Ân yên lặng nhìn, không tự chủ được thò tay, đi lấy dưa hami, tay đụng phải nhau. Hai người nhìn thoáng qua, nói mấy câu, cầm lấy một miếng dưa hami cho mình. Bọn họ vẫn là người xa lạ như trước, chỉ là không còn thù hận đối phương.

Nửa đêm, cuối cùng đã tiễn hết đám khách, Cao Kình ôm người đến ghế sa lon, nói: "Mấy tên này nhao nhao cả đêm."

Cố Tương xoa vai cho anh, "Mệt không?"

"Cho anh ôm lập tức tốt ngay." Cao Kình ôm người, hấp thu nhiệt độ cơ thể cô. Hai người đều không muốn nhúc nhích, dựa vào lẫn nhau.

Ngày hôm sau, Cao Kình có việc ra ngoài, chưa nói đi nơi nào, anh kiểm tra hết tình hình bà Văn Phượng Nghi, dặn dò Cố Tương mấy câu, trước khi đi lại hôn cô ở cửa ra vào, Cố Tương hỏi: "Anh có về ăn trưa không?"

"Trưa anh ăn với bạn, buổi chiều về."

Cao Kình rời đi không bao lâu, bên ngoài có người gõ cửa, Cố Tương đang ở trong phòng ngủ với bà, là hộ lý đi ra mở.

Hộ lý gọi: "Tiểu Cố, bạn cháu đến thăm nè!"

Cố Tương tưởng rằng Vu Thi Thi hoặc là Quách Thiên Bổn, đi ra ngoài xem xét, chỉ thấy một người xoay lưng về phía cô, để một đống thực phẩm sức khoẻ trên bàn, quay đầu lại, mỉm cười với cô:

"Hương Hương." Khóe miệng Tiêu Mân cong lên, nhìn chằm chằm Cố Tương.

Trong lòng Cố Tương khó chịu.

Tiêu Mân đi vào phòng ngủ thăm bà, không bao lâu đi ra uống nước, Cố Tương rót cho anh ta một cốc, lúc Tiêu Mân nhận lấy vô tình chạm vào ngón tay cô, tay Cố Tương run lên, bất giác không cẩn thận buông ra.

Tiêu Mân vội cầm cốc, "Sao lại mất hồn mất vía vậy."

Cố Tương nhìn về phía anh ta, nói: "Anh còn phải đi làm, em sẽ không tiễn."

Tiêu Mân sững người, anh ta uống một hơi cạn sạch nước, sau đó nói: "Anh có lời muốn nói với em."

Cố Tương suy nghĩ một chút, dẫn anh ta xuống nhà. Bầu trời lác đác mưa, bọn họ đứng ở hành lang nói chuyện. Tiêu Mân hỏi cô: "Tại sao không nghe điện thoại của anh?"

Cố Tương nói thẳng: "Không muốn nghe."

Tiêu Mân híp mắt: "Tại sao không muốn nghe?"

Cố Tương im lặng. Qua một lát, Tiêu Mân thở dài, có chút bất đắc dĩ, thay đổi đề tài: "Chuyện của bác sĩ Cao thế nào rồi?"

Cố Tương nhìn về phía anh ta.

Tiêu Mân nói: "Trên mạng đều lan truyền, anh biết là bình thường."

Cố Tương nói: "Anh ấy không có việc gì."

"Thật sao?" Tiêu Mân nhếch môi, "Hương Hương, anh đã sớm nói, em mới quen biết anh ra không bao lâu, cũng không hiểu sâu về anh ta. Em nghĩ anh ta thực sự vì người khác sao? Anh ta chỉ là là một kẻ ngụy quân tử."

Cố Tương nói: "Anh muốn nói với em những lời này?"

Tiêu Mân: "Có phải em cảm thấy anh đang khích bác ly gián hay không." Anh ta thò tay vào túi, đang muốn lấy ra gì đó, đột nhiên nghe thấy Cố Tương mở miệng.

"Em cảm thấy, em biết anh mười năm nhưng không hiểu gì về anh."

Tiêu Mân ngừng cười, "Em có ý gì?"

Cố Tương cắn môi, quan sát đối phương, cô bất giác lui ra phía sau một bước, kiềm chế nói: "Tiêu Mân, em muốn lên nhà."

Tiêu Mân sửng sốt, trên mặt anh ta hơi bối rối, nhanh chóng bình tình, nhìn chằm chằm vào Cố Tương.

Cố Tương ngẩng lên đầu, nói: "Em đã nhớ ra chuyện đêm hôm đó, chuyện anh làm trong khách sạn."

"Hương Hương——"

Cố Tương lui về sau: "Đừng tới đây!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện