Ở nhà họ Đồng bên cạnh, bà Cao Mỹ Tuệ chăm sóc con trai cả ngày quá mệt, ăn xong cơm tối đi vào phòng ngủ, đang mơ màng thì bị tiếng động đánh thức, trợn mắt nhìn đồng hồ còn chưa đến chín giờ. Bà đi ra phòng khách, ngáp hỏi Đồng Xán Xán: "Vừa rồi là tiếng gì thế?"
Đồng Xán Xán đang ôm em trai xem phim hoạt hình, đang tập trung vào nội dung cốt truyện, nhìn chằm chằm vào TV, qua loa đáp: "Tiếng gì? Không có mà."
Bà Cao Mỹ Tuệ: "Đang ngủ ngon thì bị đánh thức, xem ra là do con bật TV quá to rồi, giảm nhỏ đi!"
Đồng Xán Xán cãi lại: "Mẹ đừng có đổ oan cho con, có phải mèo hoang dưới nhà kêu không?"
Bà Cao Mỹ Tuệ suy nghĩ: "Mùa xuân đã qua rồi còn kêu gì?" Bà xả một lát, đột nhiên nói, "Đúng là nhắc mẹ nên sắp xếp xem mặt cho anh con rồi."
Đồng Xán Xán: "..."
Cô không biết sao suy nghĩ của mẹ mình lại nhảy lên mấy cấp, "Sao vô duyên vô cớ mẹ lại nghĩ đến chuyện này?"
Bà Cao Mỹ Tuệ: "Sang năm tính cả tuổi mụ anh con đã ba mươi rồi, ngay cả đối tượng cũng không có, có lẽ đám y tá chỗ con chả có mấy người nhìn được, chắc anh con chướng mắt."
Đồng Xán Xán ôm em trai vào lòng, cho cậu bé uống sữa, "Hình như anh con đi xem mặt là ba năm trước đây?"
Bà Cao Mỹ Tuệ: "Đúng vậy, cũng đã qua ba năm rồi, nó còn không có động tĩnh gì, cũng không thể trách mẹ nhiều chuyện?"
Đồng Xán Xán không ôm hi vọng, "Lúc trước mọi người sắp xếp cho anh ấy xem mặt bốn lần, anh ấy đi hết ba lần, lần thứ tư vừa nghe đã trực tiếp từ chối, chứng tỏ rất phản cảm với chuyện này, mẹ cũng đừng ép anh ấy nữa."
Bà Cao Mỹ Tuệ chọc đầu cô: "Trẻ con thì biết gì, chuyện này con không cần quan tâm.Đợi xong chuyện của anh con, mẹ cũng sẽ sắp xếp cho con."
Đồng Xán Xán rướn cổ lên, tiến đến trước mặt mẹ kháng nghị: "Mẹ, con là trẻ con!"
Bà Cao Mỹ Tuệ ôm con trai đi, "Bắt đầu từ mai đừng xem phim hoạt hình với em trai con nữa."
Đồng Xán Xán giận dữ, gầm gừ trong cổ họng.
Tóc Cố Tương đã khô. Cô quay về phòng tắm treo khăn mặt, lúc đi qua bể cá, cô dừng bước. Cô nhìn một lát, mở hộp thức ăn ra, quăng vào trong một chút. Cô không biết phương pháp cho cá ăn như vậy có chính xác hay không, nhưng mấy ngày nay chú cá nhỏ rất có tinh thần, sinh khí dồi dào, nhìn trước mắt hẳn là không có vấn đề gì. Cô bất tri bất giác ngâm nga, nhìn cá đến ngẩn người.
I"ll me...
Anh ở ngay bên khi em cần...
Điện thoại vang lên, cô ấn xem.
Cao Kình: "Ngày mai đến đại học Thanh Đông, thế nào?"
Cố Tương mấp máy môi, "Vâng."
Ngày hôm sau, Cao Kình phải đến giữa trưa mới dậy, hiếm có ngày ngủ nướng như vậy. Anh đi tắm một cái, sau khi đi ra nghe thấy có người gõ cửa, cầm khăn mặt nhìn về phía mắt mèo, mở cửa ra.
"Sao cậu lại tới đây?"
"Tôi nhắn tin không thấy cậu trả lời." Đinh Tử Chiêu đi vào nhà, quen thuộc đá giầy, thay dép lê.
"Có việc gì?" Cao Kình lau bọt nước trên người.
"Mới sáng ra mà đã tắm." Đinh Tử Chiêu liếc phòng khách, "Máy tính cậu đâu? Tôi cần tài liệu mấy quyển luận văn, chỗ cậu có tôi đỡ tốn tiền."
Ánh mắt Cao Kình hất về phía bàn uống nước, "Ở đằng kia. Cậu cần phần nào nói một tiếng tôi gửi cho cậu không được sao."
Đinh Tử Chiêu sờ mũi, giọng nói mập mờ: "Tôi rảnh thì đi một chút, nhân tiện..." Anh ta mở máy tính, "Ê chiều đi chơi bóng không?"
Cao Kình: "Tôi có hẹn rồi."
"À vậy thì thôi." Anh ta cũng không ép.
Cao Kình liếc anh ta, tìm tòi nghiên cứu vài giây, không nhiều lời, "Ở ổ D, tự tìm."
Đinh Tử Chiêu mở ổ D ra, quét qua, con chuột nhấp vào một file, nói: ""8023"? Tài liệu gì thế?"
Cao Kình đi qua, ngăn lại: "Không phải cái này."
Đinh Tử Chiêu đã ấn mở rồi, chỉ thấy bên trong lưu mấy video và mấy websites.
Cao Kình đóng file lại, Đinh Tử Chiêu nhìn anh cười mờ ám: "Cậu xấu thật, lén download coi nhiều lần."
Cao Kình thản nhiên: "Tẩy sạch những thứ dơ bẩn trong đầu cậu cho tôi."
"Xấu hổ gì chứ, tất cả mọi người là đàn ông, đồ tốt nên chia sẻ nha."
Cao Kình mặc kệ anh ta: "Cậu cóp nhanh đi."
Anh cũng không ở bên cạnh giám sát Đinh Tử Chiêu, quay vào nhà tắm giặt khăn mặt. Đinh Tử Chiêu ngoài miệng cợt nhả, nhưng hành động vẫn đứng đắn, anh ta cop tài liệu xong, đi vào phòng bếp lấy hai chai sữa đậu nành đi ra. Anh ta đi thang máy xuống một tầng, gọi điện thoại kêu người ra. Một lát sau nhìn thấy Đồng Xán Xán nhai đồ ăn trong miệng, đi ra hỏi anh ta: "Làm gì thế?"
Đinh Tử Chiêu đưa cho cô một chai sữa, "Mời cô uống."
Đồng Xán Xán nghi ngờ: "Anh không có bệnh đấy chứ."
Đinh Tử Chiêu: "Mời cô uống còn bị nghĩ xấu!" Anh ta lại hỏi, "Tan tầm cô có bận gì không?"
Đồng Xán Xán từ chối: "Tôi không đi quán bar."
"Ai nói đi quán bar, tôi muốn tìm cô đi ăn buffet, cô quên có phiếu ăn à."
Đồng Xán Xán: "Sao tôi phải đi với anh, tôi hẹn Hương Hương và Thi Thi."
Đang nói, cửa đối diện mở, Đồng Xán Xán kêu một tiếng: "Hương Hương!" Sau đó chằm chằm vào túi của Cố Tương, hâm mộ thở dài.
Cố Tương dùng tay che túi, lập tức kịp phản ứng, thả tay xuống, thoải mái gật đầu.
Đinh Tử Chiêu vẫy tay: "Cô Cố."
Cố Tương đáp lại: "Chào anh."
Cô ấn thang máy, nghe thấy Đồng Xán Xán hỏi: "Cô muốn đi ra ngoài à?"
"Vâng." Cố Tương nói.
Đồng Xán Xán: "Buổi tối có về không? Tôi mời cô đi ăn buffet."
Cố Tương: "Không được rồi, tôi có hẹn."
Đồng Xán Xán: "Vậy chờ cô rảnh chúng ta đi."
"Ừ." Cố Tương bước vào thang máy.
Đinh Tử Chiêu tự đề cử mình: "Hôm nay đi với tôi đi, tôi thèm chết rồi, muốn ăn đống hải sản kia."
Đồng Xán Xán cũng không làm khó anh ta: "Được rồi, chờ tôi tan làm."
Cố Tương ra khỏi cư xá, gọi xe taxi, đi thẳng đến trung tâm thương mại. Cô tìm hết ba cửa hàng, cuối cùng nhìn trúng một ví tiền ở cửa hàng thứ tư, nhân viên bán hàng nhiệt tình nói: "Mắt cô tinh thật, chất liệu là da bò hoàn toàn đấy, vừa nhẹ vừa dùng bền, kiểu dáng kinh điển, là loại bán chạy nhất chỗ chúng tôi, giá cả còn hợp lý nữa."
Cố Tương lật giá, là bốn đơn vị. Nhân viên lại nói tiếp: "Bạn trai cô nhất định sẽ thích, là quà sinh nhật à? Chỗ chúng tôi còn có hộp quà bản giới hạn."
Cố Tương hơi do dự, lỗ tai nóng lên, đang nghĩ xem có nên bỏ chiếc ví này xuống, đúng lúc này điện thoại vang lên. Nghe mấy câu, là Tiêu Mân hẹn cô, cô báo địa chỉ cửa hàng, Tiêu Mân hỏi: "Một mình em dạo phố?"
"Vâng...Em chờ anh ở đó."
Nhân viên bán hàng vẫn còn chờ mong nhìn, Cố Tương cúp điện thoại, yên lặng đưa cho đối phương một tấm thẻ. Nhân viên bán hàng cười tươi như hoa.
Mua xong ví, Cố Tương đi vào một quán cà phê đợi Tiêu Mân, hơn mười phút đồng hồ sau người đến. Cố Tương hỏi: "Tìm em có việc gì?"
"Không có việc gì không thể tìm em uống cà phê sao?"
"Hôm qua mới gặp." Cố Tương nói.
Tiêu Mân ngoắc nhân viên gọi đồ, nói: "Tạm thời anh có việc phải về Bắc Kinh, cũng không biết mất mấy ngày, em chịu khó qua căn hộ mở cửa thoáng khí và tưới cây giúp anh."
Cố Tương đồng ý: "Vâng."
Tiêu Mân nói cho cô biết mật mã khoá, còn đưa cả chìa khóa cho cô, "Có lẽ sẽ có mấy bưu phẩm, đến lúc đó em ký nhận giúp anh. Anh cũng cho Quách Thiên Bổn nghỉ mấy ngày, đã hai tháng cậu ta không được nghỉ rồi, mấy ngày nay em có việc gì thì tìm cậu ta, đừng tự mình mò mẫm. Thế nào, ông chủ anh đây có khéo hiểu lòng người không?"
Cố Tương gật đầu, nghe anh ta nhắc nhở từng chuyện, chờ anh ta nói xong, cô mới nói: "Em đi WC."
"Ừ, đi đi."
Nhân viên phục vụ bưng đồ uống tới, Tiêu Mân đặt túi sang góc, vừa chạm vào túi lộ ra một túi mua sắm. Tiêu Mân nhìn nhãn hiệu, lại liếc về phía WC, lập tức cầm túi mua sắm qua, lấy ra chiếc hộp bên trong. Mở ra xem, là một ví tiền nam. Tiêu Mân nhếch miệng, đóng hộp, thả túi mua sắm lại.
Cố Tương từ WC quay lại, sau khi ngồi xuống lấy điện thoại ra, nhìn thời gian, nói: "Còn có việc gì nữa không, em phải đi rồi."
Hôm nay Tiêu Mân rộng lượng, "Không còn việc gì nữa, em có việc thì đi mau, đúng rồi... "
Cố Tương xách túi, nhìn về phía anh ta.
"...Trước sinh nhật vào chủ nhật anh sẽ về."
Cố Tương ngừng lại, "Vâng." Suýt chút nữa cô đã quên chủ nhật tuần sau là sinh nhật Tiêu Mân.
Từ quán cà phê đi ra, Cố Tương gọi xe đi đến đại học Thanh Đông, vừa xuống xe, thấy ngay Cao Kình chờ ở cửa ra vào. Đã hai ngày cô không gặp anh rồi, hôm nay Cao Kình mặc chiếc áo sơ mi màu lam nhạt kia.
Cao Kình tiến lên đón: "Đến rồi?"
Cố Tương: "Vâng."
"Ăn trưa chưa?"
"Đã ăn một chút rồi."
"Không ăn ở nhà?"
" Ăn ở bên ngoài."
Cao Kình: "Trưa nay tôi cũng ăn tùy tiện một chút, vậy chúng ta có thể thử sushi ở gần đây. Cửa trường học có nhà hàng sushi, vừa rẻ lại ngon."
Cố Tương đi theo anh vào trường, hỏi: "Anh rất quen thuộc với nơi này?"
"Tôi tốt nghiệp đại học Thanh Đông đấy."
Hoá ra anh học đại học ở đây. Cố Tương tính toán thời gian: "Lúc tôi tốt nghiệp tiểu học, anh vừa mới vào đại học."
"Đúng vậy, nào, đi theo tôi."
Mấy năm trước trường chính thức phân thành các học viện, nhân viên chia ra, hiện tại nơi này không còn kín người đọc sách như khi Cao Kình còn học. Nhưng kiến trúc vẫn không khác lắm. Cao Kình vừa đi vừa giới thiệu với Cố Tương, Cố Tương quan sát từng ngọn cây cọng cỏ, ngay cả thùng rác cũng không buông tha. Cô đang cố gắng nhớ kỹ vị trí những vật này, tìm kiếm xem chúng có chút ấn tượng nào trong đầu mình không. Đi đến bên hồ, Cao Kình bảo cô cẩn thận đá dưới chân, hai người ngồi xuống một tảng đá lớn. Cố Tương nhìn xung quanh một lát, sau đó nhắm mắt lại. Cao Kình không nói lời nào, lặng yên ngồi cùng cô. Lông mày cô hơi nhíu lại, hiển nhiên đang suy nghĩ, bên hồ có gió nhẹ, tóc cô bay bay dưới ánh mặt trời. Anh chợt thấy một con muỗi đậu trên cánh tay cô, khẽ vung tay lên, con muỗi lù lù bất động. Cao Kình tăng thêm chút sức.
Một hồi gió thổi qua cánh tay cô, Cố Tương mở mắt ra, trông thấy Cao Kình đang nhìn chằm chằm vào tay mình. Cô hơi dịch người.
Cao Kình ngẩng đầu: "À...có con muỗi."
"Vâng." Cố Tương nhìn về phía mặt hồ.
Cao Kình hỏi: "Có muốn đi ăn gì không?"
"Vâng." Cố Tương đáp.
Trên đường ra khỏi trường, Cố Tương chú ý tới một đám sinh viên cách đó không xa đang tập trung một chỗ. Hai người đi qua quan sát, Cao Kình nói: "Là góc học tập."
"Vâng."
Các sinh viên đang thảo luận đề toán, trên bảng tin đúng là đề Sudoku. Bọn họ đang thi đấu, cả đám lẩm bẩm, tính toán trên giấy. Cố Tương không nhịn được chằm chằm vào đề trên bảng tin kia. Cao Kình suy nghĩ, thấp giọng đọc cho cô: "R1C1 là 1, R2C2 là..."
Cố Tương nhìn anh. Cao Kình dừng một chút: "Như vậy được không?"
Cố Tương nhìn bảng tin, qua mấy giây, nói: "Anh có tin tôi làm nhanh hơn bọn họ không?"
Cao Kình cười: "Chắc chắn cô nhanh hơn họ."
Cố Tương lại nhìn anh, sau đó nói: "Vậy anh đọc cho tôi một lần."
"Ừ."
Cao Kình lại đọc từ đầu. Bờ môi Cố Tương mấp máy, vẻ mặt chăm chú, đầu nhanh chóng hoạt động, thành lập một hình vẽ hư cấu, điền một đống số ở phía trên, sau đó tính toán. Cô nhanh chóng báo ra đáp án. Giọng cô không hề nhỏ, bị sinh viên bên cạnh nghe thấy, người đó đối chiếu với đáp án, kinh ngạc nói: "Wow, đàn chị giỏi thật đấy!"
Cố Tương im lặng, khóe miệng hơi nhếch lên, nói với Cao Kình: "Chúng ta đi thôi."
Cô ngẩng đầu bước đi trước dẫn đường. Cao Kình cúi đầu cười.
Trước khi trời tối hai người về đến nhà. Bà Văn Phượng Nghi còn chưa nấu xong, bà bảo Cố Tương đi rửa tay trước, Cố Tương hỏi hôm nay có mấy món ăn, bà Văn Phượng Nghi báo ba món.
Cố Tương nói: "Bà nội, hôm nay cháu đã ăn một chút bên ngoài rồi, không thể ăn hết."
Bà Văn Phượng Nghi: "Vậy bà không nấu nữa."
"Vâng."
"Buổi chiều cháu ăn gì thế?"
"Sushi."
Sau khi ăn xong, Cố Tương lại ra ban công hóng gió. Cô nhìn lên trên, phía trên là cây cột treo đồ. Cố Tương cầm khăn mặt chậm rãi lau tóc, lau một lúc, tóc đã khô một nửa, cô mới quay về phòng khách.
Bà Văn Phượng Nghi đã trở về phòng nghỉ ngơi, Cố Tương di chuyển ghế, ngồi trước bể cá, ngón tay với vào trong nước, đùa với chú cá, chú cá thấy cô bỏ chạy. Chuông điện thoại vang lên, Cố Tương đi qua nghe. "A lô."
"Cố Tương..."
"Vâng..."
"Tôi có thể tới xem cá con không?"
"...Hiện tại sao?"
"Có phải không tiện không?"
Cố Tương nhìn về phía phòng ngủ: "Bà nội ngủ rồi."
"Vậy tôi sẽ nhẹ chân nhẹ tay."
"...Vâng."
Năm phút sau, Cố Tương mở cửa. Cao Kình còn chưa rửa mặt, trên người vẫn là chiếc áo sơ mi ban ngày. Cố Tương cầm dép lê đưa cho anh, dặn dò: "Anh khẽ chút."
"Ừ." Cao Kình hạ giọng.
Cố Tương dẫn anh đi xem cá. Cao Kình nhìn bể cá, hỏi: "Cô mua à?"
"Vâng."
"Mua ở đâu thế?"
Cố Tương báo tên cửa hàng. Cao Kình hỏi: "Mua xong tự mình chuyển về?"
Cố Tương: "Vâng."
Cao Kình: "Nặng lắm đấy."
Cố Tương không lên tiếng. Cao Kình khẽ ho, lại hỏi: "Nó ăn gì thế?"
"Bèo và mồi câu, tôi cũng không biết có đúng hay không."
"Có lẽ không có vấn đề gì đâu."
Hai người ghé vào bể, cúi đầu nhìn chú cá nhỏ trong nước. Nhìn một lúc, Cao Kình hỏi: "Có muốn đi dạo không?"
Cố Tương nhìn anh không đáp. Cao Kình: "Thời gian còn sớm, tiêu hóa một chút."
Cố Tương gật đầu.
Hai người lại lặng lẽ đi ra ngoài, đi thẳng xuống dưới. Trong vườn hoa vẫn không có người. Hai người đi vòng quanh, lúc đi song song, hai cánh tay dựa thật gần, Cao Kình thỉnh thoảng thấp giọng nói một hai câu với cô. Giọng anh ấm áp tựa như đêm qua.
Cố Tương ngước mắt nhìn về phía ánh trăng. Cánh tay hai người không cẩn thận đụng một cái.
Cố Tương đột nhiên quay đầu nhìn anh. Cao Kình nhếch môi.
Cố Tương hất cằm, nói: "Anh muốn nắm tay tôi sao?"
Cao Kình: "..."
Im lặng mấy giây.
Cằm Cố Tương vẫn hếch cao như trước, vẻ mặt như thể từ trên cao nhìn xuống, chỉ có cổ họng hơi dịch chuyển.
Cao Kình cúi đầu cười, "Muốn."
Cố Tương há miệng.
Qua một lát, tay cô bị người nắm chặt.
Đồng Xán Xán đang ôm em trai xem phim hoạt hình, đang tập trung vào nội dung cốt truyện, nhìn chằm chằm vào TV, qua loa đáp: "Tiếng gì? Không có mà."
Bà Cao Mỹ Tuệ: "Đang ngủ ngon thì bị đánh thức, xem ra là do con bật TV quá to rồi, giảm nhỏ đi!"
Đồng Xán Xán cãi lại: "Mẹ đừng có đổ oan cho con, có phải mèo hoang dưới nhà kêu không?"
Bà Cao Mỹ Tuệ suy nghĩ: "Mùa xuân đã qua rồi còn kêu gì?" Bà xả một lát, đột nhiên nói, "Đúng là nhắc mẹ nên sắp xếp xem mặt cho anh con rồi."
Đồng Xán Xán: "..."
Cô không biết sao suy nghĩ của mẹ mình lại nhảy lên mấy cấp, "Sao vô duyên vô cớ mẹ lại nghĩ đến chuyện này?"
Bà Cao Mỹ Tuệ: "Sang năm tính cả tuổi mụ anh con đã ba mươi rồi, ngay cả đối tượng cũng không có, có lẽ đám y tá chỗ con chả có mấy người nhìn được, chắc anh con chướng mắt."
Đồng Xán Xán ôm em trai vào lòng, cho cậu bé uống sữa, "Hình như anh con đi xem mặt là ba năm trước đây?"
Bà Cao Mỹ Tuệ: "Đúng vậy, cũng đã qua ba năm rồi, nó còn không có động tĩnh gì, cũng không thể trách mẹ nhiều chuyện?"
Đồng Xán Xán không ôm hi vọng, "Lúc trước mọi người sắp xếp cho anh ấy xem mặt bốn lần, anh ấy đi hết ba lần, lần thứ tư vừa nghe đã trực tiếp từ chối, chứng tỏ rất phản cảm với chuyện này, mẹ cũng đừng ép anh ấy nữa."
Bà Cao Mỹ Tuệ chọc đầu cô: "Trẻ con thì biết gì, chuyện này con không cần quan tâm.Đợi xong chuyện của anh con, mẹ cũng sẽ sắp xếp cho con."
Đồng Xán Xán rướn cổ lên, tiến đến trước mặt mẹ kháng nghị: "Mẹ, con là trẻ con!"
Bà Cao Mỹ Tuệ ôm con trai đi, "Bắt đầu từ mai đừng xem phim hoạt hình với em trai con nữa."
Đồng Xán Xán giận dữ, gầm gừ trong cổ họng.
Tóc Cố Tương đã khô. Cô quay về phòng tắm treo khăn mặt, lúc đi qua bể cá, cô dừng bước. Cô nhìn một lát, mở hộp thức ăn ra, quăng vào trong một chút. Cô không biết phương pháp cho cá ăn như vậy có chính xác hay không, nhưng mấy ngày nay chú cá nhỏ rất có tinh thần, sinh khí dồi dào, nhìn trước mắt hẳn là không có vấn đề gì. Cô bất tri bất giác ngâm nga, nhìn cá đến ngẩn người.
I"ll me...
Anh ở ngay bên khi em cần...
Điện thoại vang lên, cô ấn xem.
Cao Kình: "Ngày mai đến đại học Thanh Đông, thế nào?"
Cố Tương mấp máy môi, "Vâng."
Ngày hôm sau, Cao Kình phải đến giữa trưa mới dậy, hiếm có ngày ngủ nướng như vậy. Anh đi tắm một cái, sau khi đi ra nghe thấy có người gõ cửa, cầm khăn mặt nhìn về phía mắt mèo, mở cửa ra.
"Sao cậu lại tới đây?"
"Tôi nhắn tin không thấy cậu trả lời." Đinh Tử Chiêu đi vào nhà, quen thuộc đá giầy, thay dép lê.
"Có việc gì?" Cao Kình lau bọt nước trên người.
"Mới sáng ra mà đã tắm." Đinh Tử Chiêu liếc phòng khách, "Máy tính cậu đâu? Tôi cần tài liệu mấy quyển luận văn, chỗ cậu có tôi đỡ tốn tiền."
Ánh mắt Cao Kình hất về phía bàn uống nước, "Ở đằng kia. Cậu cần phần nào nói một tiếng tôi gửi cho cậu không được sao."
Đinh Tử Chiêu sờ mũi, giọng nói mập mờ: "Tôi rảnh thì đi một chút, nhân tiện..." Anh ta mở máy tính, "Ê chiều đi chơi bóng không?"
Cao Kình: "Tôi có hẹn rồi."
"À vậy thì thôi." Anh ta cũng không ép.
Cao Kình liếc anh ta, tìm tòi nghiên cứu vài giây, không nhiều lời, "Ở ổ D, tự tìm."
Đinh Tử Chiêu mở ổ D ra, quét qua, con chuột nhấp vào một file, nói: ""8023"? Tài liệu gì thế?"
Cao Kình đi qua, ngăn lại: "Không phải cái này."
Đinh Tử Chiêu đã ấn mở rồi, chỉ thấy bên trong lưu mấy video và mấy websites.
Cao Kình đóng file lại, Đinh Tử Chiêu nhìn anh cười mờ ám: "Cậu xấu thật, lén download coi nhiều lần."
Cao Kình thản nhiên: "Tẩy sạch những thứ dơ bẩn trong đầu cậu cho tôi."
"Xấu hổ gì chứ, tất cả mọi người là đàn ông, đồ tốt nên chia sẻ nha."
Cao Kình mặc kệ anh ta: "Cậu cóp nhanh đi."
Anh cũng không ở bên cạnh giám sát Đinh Tử Chiêu, quay vào nhà tắm giặt khăn mặt. Đinh Tử Chiêu ngoài miệng cợt nhả, nhưng hành động vẫn đứng đắn, anh ta cop tài liệu xong, đi vào phòng bếp lấy hai chai sữa đậu nành đi ra. Anh ta đi thang máy xuống một tầng, gọi điện thoại kêu người ra. Một lát sau nhìn thấy Đồng Xán Xán nhai đồ ăn trong miệng, đi ra hỏi anh ta: "Làm gì thế?"
Đinh Tử Chiêu đưa cho cô một chai sữa, "Mời cô uống."
Đồng Xán Xán nghi ngờ: "Anh không có bệnh đấy chứ."
Đinh Tử Chiêu: "Mời cô uống còn bị nghĩ xấu!" Anh ta lại hỏi, "Tan tầm cô có bận gì không?"
Đồng Xán Xán từ chối: "Tôi không đi quán bar."
"Ai nói đi quán bar, tôi muốn tìm cô đi ăn buffet, cô quên có phiếu ăn à."
Đồng Xán Xán: "Sao tôi phải đi với anh, tôi hẹn Hương Hương và Thi Thi."
Đang nói, cửa đối diện mở, Đồng Xán Xán kêu một tiếng: "Hương Hương!" Sau đó chằm chằm vào túi của Cố Tương, hâm mộ thở dài.
Cố Tương dùng tay che túi, lập tức kịp phản ứng, thả tay xuống, thoải mái gật đầu.
Đinh Tử Chiêu vẫy tay: "Cô Cố."
Cố Tương đáp lại: "Chào anh."
Cô ấn thang máy, nghe thấy Đồng Xán Xán hỏi: "Cô muốn đi ra ngoài à?"
"Vâng." Cố Tương nói.
Đồng Xán Xán: "Buổi tối có về không? Tôi mời cô đi ăn buffet."
Cố Tương: "Không được rồi, tôi có hẹn."
Đồng Xán Xán: "Vậy chờ cô rảnh chúng ta đi."
"Ừ." Cố Tương bước vào thang máy.
Đinh Tử Chiêu tự đề cử mình: "Hôm nay đi với tôi đi, tôi thèm chết rồi, muốn ăn đống hải sản kia."
Đồng Xán Xán cũng không làm khó anh ta: "Được rồi, chờ tôi tan làm."
Cố Tương ra khỏi cư xá, gọi xe taxi, đi thẳng đến trung tâm thương mại. Cô tìm hết ba cửa hàng, cuối cùng nhìn trúng một ví tiền ở cửa hàng thứ tư, nhân viên bán hàng nhiệt tình nói: "Mắt cô tinh thật, chất liệu là da bò hoàn toàn đấy, vừa nhẹ vừa dùng bền, kiểu dáng kinh điển, là loại bán chạy nhất chỗ chúng tôi, giá cả còn hợp lý nữa."
Cố Tương lật giá, là bốn đơn vị. Nhân viên lại nói tiếp: "Bạn trai cô nhất định sẽ thích, là quà sinh nhật à? Chỗ chúng tôi còn có hộp quà bản giới hạn."
Cố Tương hơi do dự, lỗ tai nóng lên, đang nghĩ xem có nên bỏ chiếc ví này xuống, đúng lúc này điện thoại vang lên. Nghe mấy câu, là Tiêu Mân hẹn cô, cô báo địa chỉ cửa hàng, Tiêu Mân hỏi: "Một mình em dạo phố?"
"Vâng...Em chờ anh ở đó."
Nhân viên bán hàng vẫn còn chờ mong nhìn, Cố Tương cúp điện thoại, yên lặng đưa cho đối phương một tấm thẻ. Nhân viên bán hàng cười tươi như hoa.
Mua xong ví, Cố Tương đi vào một quán cà phê đợi Tiêu Mân, hơn mười phút đồng hồ sau người đến. Cố Tương hỏi: "Tìm em có việc gì?"
"Không có việc gì không thể tìm em uống cà phê sao?"
"Hôm qua mới gặp." Cố Tương nói.
Tiêu Mân ngoắc nhân viên gọi đồ, nói: "Tạm thời anh có việc phải về Bắc Kinh, cũng không biết mất mấy ngày, em chịu khó qua căn hộ mở cửa thoáng khí và tưới cây giúp anh."
Cố Tương đồng ý: "Vâng."
Tiêu Mân nói cho cô biết mật mã khoá, còn đưa cả chìa khóa cho cô, "Có lẽ sẽ có mấy bưu phẩm, đến lúc đó em ký nhận giúp anh. Anh cũng cho Quách Thiên Bổn nghỉ mấy ngày, đã hai tháng cậu ta không được nghỉ rồi, mấy ngày nay em có việc gì thì tìm cậu ta, đừng tự mình mò mẫm. Thế nào, ông chủ anh đây có khéo hiểu lòng người không?"
Cố Tương gật đầu, nghe anh ta nhắc nhở từng chuyện, chờ anh ta nói xong, cô mới nói: "Em đi WC."
"Ừ, đi đi."
Nhân viên phục vụ bưng đồ uống tới, Tiêu Mân đặt túi sang góc, vừa chạm vào túi lộ ra một túi mua sắm. Tiêu Mân nhìn nhãn hiệu, lại liếc về phía WC, lập tức cầm túi mua sắm qua, lấy ra chiếc hộp bên trong. Mở ra xem, là một ví tiền nam. Tiêu Mân nhếch miệng, đóng hộp, thả túi mua sắm lại.
Cố Tương từ WC quay lại, sau khi ngồi xuống lấy điện thoại ra, nhìn thời gian, nói: "Còn có việc gì nữa không, em phải đi rồi."
Hôm nay Tiêu Mân rộng lượng, "Không còn việc gì nữa, em có việc thì đi mau, đúng rồi... "
Cố Tương xách túi, nhìn về phía anh ta.
"...Trước sinh nhật vào chủ nhật anh sẽ về."
Cố Tương ngừng lại, "Vâng." Suýt chút nữa cô đã quên chủ nhật tuần sau là sinh nhật Tiêu Mân.
Từ quán cà phê đi ra, Cố Tương gọi xe đi đến đại học Thanh Đông, vừa xuống xe, thấy ngay Cao Kình chờ ở cửa ra vào. Đã hai ngày cô không gặp anh rồi, hôm nay Cao Kình mặc chiếc áo sơ mi màu lam nhạt kia.
Cao Kình tiến lên đón: "Đến rồi?"
Cố Tương: "Vâng."
"Ăn trưa chưa?"
"Đã ăn một chút rồi."
"Không ăn ở nhà?"
" Ăn ở bên ngoài."
Cao Kình: "Trưa nay tôi cũng ăn tùy tiện một chút, vậy chúng ta có thể thử sushi ở gần đây. Cửa trường học có nhà hàng sushi, vừa rẻ lại ngon."
Cố Tương đi theo anh vào trường, hỏi: "Anh rất quen thuộc với nơi này?"
"Tôi tốt nghiệp đại học Thanh Đông đấy."
Hoá ra anh học đại học ở đây. Cố Tương tính toán thời gian: "Lúc tôi tốt nghiệp tiểu học, anh vừa mới vào đại học."
"Đúng vậy, nào, đi theo tôi."
Mấy năm trước trường chính thức phân thành các học viện, nhân viên chia ra, hiện tại nơi này không còn kín người đọc sách như khi Cao Kình còn học. Nhưng kiến trúc vẫn không khác lắm. Cao Kình vừa đi vừa giới thiệu với Cố Tương, Cố Tương quan sát từng ngọn cây cọng cỏ, ngay cả thùng rác cũng không buông tha. Cô đang cố gắng nhớ kỹ vị trí những vật này, tìm kiếm xem chúng có chút ấn tượng nào trong đầu mình không. Đi đến bên hồ, Cao Kình bảo cô cẩn thận đá dưới chân, hai người ngồi xuống một tảng đá lớn. Cố Tương nhìn xung quanh một lát, sau đó nhắm mắt lại. Cao Kình không nói lời nào, lặng yên ngồi cùng cô. Lông mày cô hơi nhíu lại, hiển nhiên đang suy nghĩ, bên hồ có gió nhẹ, tóc cô bay bay dưới ánh mặt trời. Anh chợt thấy một con muỗi đậu trên cánh tay cô, khẽ vung tay lên, con muỗi lù lù bất động. Cao Kình tăng thêm chút sức.
Một hồi gió thổi qua cánh tay cô, Cố Tương mở mắt ra, trông thấy Cao Kình đang nhìn chằm chằm vào tay mình. Cô hơi dịch người.
Cao Kình ngẩng đầu: "À...có con muỗi."
"Vâng." Cố Tương nhìn về phía mặt hồ.
Cao Kình hỏi: "Có muốn đi ăn gì không?"
"Vâng." Cố Tương đáp.
Trên đường ra khỏi trường, Cố Tương chú ý tới một đám sinh viên cách đó không xa đang tập trung một chỗ. Hai người đi qua quan sát, Cao Kình nói: "Là góc học tập."
"Vâng."
Các sinh viên đang thảo luận đề toán, trên bảng tin đúng là đề Sudoku. Bọn họ đang thi đấu, cả đám lẩm bẩm, tính toán trên giấy. Cố Tương không nhịn được chằm chằm vào đề trên bảng tin kia. Cao Kình suy nghĩ, thấp giọng đọc cho cô: "R1C1 là 1, R2C2 là..."
Cố Tương nhìn anh. Cao Kình dừng một chút: "Như vậy được không?"
Cố Tương nhìn bảng tin, qua mấy giây, nói: "Anh có tin tôi làm nhanh hơn bọn họ không?"
Cao Kình cười: "Chắc chắn cô nhanh hơn họ."
Cố Tương lại nhìn anh, sau đó nói: "Vậy anh đọc cho tôi một lần."
"Ừ."
Cao Kình lại đọc từ đầu. Bờ môi Cố Tương mấp máy, vẻ mặt chăm chú, đầu nhanh chóng hoạt động, thành lập một hình vẽ hư cấu, điền một đống số ở phía trên, sau đó tính toán. Cô nhanh chóng báo ra đáp án. Giọng cô không hề nhỏ, bị sinh viên bên cạnh nghe thấy, người đó đối chiếu với đáp án, kinh ngạc nói: "Wow, đàn chị giỏi thật đấy!"
Cố Tương im lặng, khóe miệng hơi nhếch lên, nói với Cao Kình: "Chúng ta đi thôi."
Cô ngẩng đầu bước đi trước dẫn đường. Cao Kình cúi đầu cười.
Trước khi trời tối hai người về đến nhà. Bà Văn Phượng Nghi còn chưa nấu xong, bà bảo Cố Tương đi rửa tay trước, Cố Tương hỏi hôm nay có mấy món ăn, bà Văn Phượng Nghi báo ba món.
Cố Tương nói: "Bà nội, hôm nay cháu đã ăn một chút bên ngoài rồi, không thể ăn hết."
Bà Văn Phượng Nghi: "Vậy bà không nấu nữa."
"Vâng."
"Buổi chiều cháu ăn gì thế?"
"Sushi."
Sau khi ăn xong, Cố Tương lại ra ban công hóng gió. Cô nhìn lên trên, phía trên là cây cột treo đồ. Cố Tương cầm khăn mặt chậm rãi lau tóc, lau một lúc, tóc đã khô một nửa, cô mới quay về phòng khách.
Bà Văn Phượng Nghi đã trở về phòng nghỉ ngơi, Cố Tương di chuyển ghế, ngồi trước bể cá, ngón tay với vào trong nước, đùa với chú cá, chú cá thấy cô bỏ chạy. Chuông điện thoại vang lên, Cố Tương đi qua nghe. "A lô."
"Cố Tương..."
"Vâng..."
"Tôi có thể tới xem cá con không?"
"...Hiện tại sao?"
"Có phải không tiện không?"
Cố Tương nhìn về phía phòng ngủ: "Bà nội ngủ rồi."
"Vậy tôi sẽ nhẹ chân nhẹ tay."
"...Vâng."
Năm phút sau, Cố Tương mở cửa. Cao Kình còn chưa rửa mặt, trên người vẫn là chiếc áo sơ mi ban ngày. Cố Tương cầm dép lê đưa cho anh, dặn dò: "Anh khẽ chút."
"Ừ." Cao Kình hạ giọng.
Cố Tương dẫn anh đi xem cá. Cao Kình nhìn bể cá, hỏi: "Cô mua à?"
"Vâng."
"Mua ở đâu thế?"
Cố Tương báo tên cửa hàng. Cao Kình hỏi: "Mua xong tự mình chuyển về?"
Cố Tương: "Vâng."
Cao Kình: "Nặng lắm đấy."
Cố Tương không lên tiếng. Cao Kình khẽ ho, lại hỏi: "Nó ăn gì thế?"
"Bèo và mồi câu, tôi cũng không biết có đúng hay không."
"Có lẽ không có vấn đề gì đâu."
Hai người ghé vào bể, cúi đầu nhìn chú cá nhỏ trong nước. Nhìn một lúc, Cao Kình hỏi: "Có muốn đi dạo không?"
Cố Tương nhìn anh không đáp. Cao Kình: "Thời gian còn sớm, tiêu hóa một chút."
Cố Tương gật đầu.
Hai người lại lặng lẽ đi ra ngoài, đi thẳng xuống dưới. Trong vườn hoa vẫn không có người. Hai người đi vòng quanh, lúc đi song song, hai cánh tay dựa thật gần, Cao Kình thỉnh thoảng thấp giọng nói một hai câu với cô. Giọng anh ấm áp tựa như đêm qua.
Cố Tương ngước mắt nhìn về phía ánh trăng. Cánh tay hai người không cẩn thận đụng một cái.
Cố Tương đột nhiên quay đầu nhìn anh. Cao Kình nhếch môi.
Cố Tương hất cằm, nói: "Anh muốn nắm tay tôi sao?"
Cao Kình: "..."
Im lặng mấy giây.
Cằm Cố Tương vẫn hếch cao như trước, vẻ mặt như thể từ trên cao nhìn xuống, chỉ có cổ họng hơi dịch chuyển.
Cao Kình cúi đầu cười, "Muốn."
Cố Tương há miệng.
Qua một lát, tay cô bị người nắm chặt.
Danh sách chương