Lúc đồng hồ reo lên những tiếng chuông thúc giục, Tạ Đình cũng rời khỏi phòng làm việc của mình đi ra bên ngoài, hai bên vai vì cúi quá lâu đã trở nên nhức mỏi. Cô tùy tiện xoay người mấy cái sau đó nằm vật xuống chiếc ghê sofa nhung đỏ trong phòng, hàng mi dài xinh đẹp cong vút khẽ rung rung nhẹ, lúc nhắm hờ lúc lại mở ra, đan xen ở giữa là những tiếng thở dài mệt mỏi.
Suốt từ sáng tới bây giờ, cô đã nghiên cứu rất nhiều bức ảnh, nghiên cứu rất nhiều tài liệu nhưng không gì khiến cô có thể ưng ý được. Những tấm ảnh màu sắc đều không nói lên được tâm tư, những dẫn chứng chẳng đủ thuyết phục, tất cả mọi thứ bỗng chốc lúc này như một cánh hoa tàn trong vườn, héo úa không để lại được cảm xúc cho bất kì ai. Để rồi sau cùng, cô đã tức giận gạt hết mọi thứ vào thùng rác, đóng máy tính lại, quyết tâm không hao tâm tổn sức cho những vấn đề đấy nữa mà tìm cho mình một thú vui khác.
Với tay lấy chiếc bật lửa trên bàn châm cho mình một điếu thuốc đưa lên miệng hút, Tạ Đình nghiêng đầu nhìn ra thành phố bên ngoài khung cửa sổ, đường ấn giữa hơi nhíu lại. Thượng Hải vào tháng tư thời tiết không còn lạnh nữa, nắng phủ khắp hết cả mọi ngóc ngách, lại thêm hiệu ứng nhà kính nên chẳng thể nào có thể dùng được hai từ “ dễ chịu “ mà miêu tả được. Nóng nực, khói bụi, ồn ào, tất cả đều đã trở thành điểm đặc trưng của thành phố đô thị phồn hoa nơi đây, mỗi ngày đều làm cho cô cảm giác không thể nào vui được.
Tòa nhà nơi cô ở nằm ở tầng thứ hai mươi tám, từ trên cao nhìn xuống, phải nói là một độ cao dọa người, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến cho người đó cảm giác sợ hãi. Thế nhưng đối với Tạ Đình thì lại không hề như thế, cô thích độ cao đó, mỗi lần từ lan can nhìn xuống dưới, dây thần kinh sẽ được kích thích lên đến cực độ, thỏa mãn được những ham muốn điên rồ của mình.
Cô đứng đó, trên tay cầm thêm một ly rượu đỏ, mắt nhìn xa xăm về phía Bắc thành phố, rồi lại phía Nam, không nhìn ra được một điểm gì hứng thú, trong lòng cơ hồ dâng lên một cỗ bực tức. Cô ngửa cổ uống cạn rượu trong ly, chân trần đi vào trong nhà, đúng lúc điện thoại vang lên những tiếng chuông thúc giục, không cần nhìn cũng biết đó là Kha Luân gọi tới.
Kha Luân là một công tử khá giàu có ở Thượng Hải, đối với Tạ Đình có thể nói là một người bạn cũng như người tình, nói chung là mối quan hệ nhập nhằng không nói rõ. Anh ta có một công ty thiết kế khá là phát triển, tiền thu về hàng năm cũng đủ để ăn chơi sa đọa, gái bu quanh bên cạnh rất nhiều, chỉ cần vẫy một cái cũng có vài em tự động ngả lòng. Có điều tính cách không được cho là hòa nhã, phải nói thất thường không ai đoán trước được, lúc vui vẻ thì không sao, lúc tức giận lên đúng là chẳng ai muốn ở gần.
Tạ Đình ngước nhìn đồng hồ một giây, sau đó tiến lại cầm điên thoại lên nhận cuộc gọi, còn chưa kịp lên tiếng bên kia rất nhanh liền vang lên giọng nói đầy phấn khích của Kha Luân.
- Tạ Đình, dạo này em đổi tính hay sao ấy, gọi hoài mà không thấy em chịu bắt máy gì hết. Vẫn giận anh chuyện hôm trước à.
Kha Luân liến thoắng nói một tràng, đầu giây bên này Tạ Đình dường như chẳng hề chú tâm đến những lời ấy, cô đợi anh ta nói xong rồi mới lạnh nhạt hỏi ngược lại.
- Chuyện hôm trước là chuyện gì? Quên rồi, không nhớ? Đầu giây bên kia, Kha Luân đang ngồi ôm ấp thư kí ở trong văn phòng, rõ ràng không hề tin lời cô nên hỏi lại:” Tạ Đình, em đúng là phũ phàng đấy. Anh đối với em thì nhớ mãi không quên, còn em thì lại quên anh nhanh như một sợi lông con cún bay trong gió vậy”
“ Vậy sao”... Tạ Đình hờ hững trở lời lại, cô tiến về phía phòng ngủ mở cửa chọn cho mình một bộ váy màu đen bó sát sexy hở gần như hết tấm lưng trần trắng nõn, thuận miệng nói:” Thì đúng là như vậy rồi, bây giờ anh mới biết à”.
Kha Luân bị nói thẳng thừng như vậy thì thở dài, anh ta không đôi co với Tạ Đình nữa vì anh ta thừa biết trước sau gì mình cũng không thể miệng lưỡi sắc bén mà nói lại. Tính cách của cô anh ta ít nhiều cũng hiểu được phần nào, kiêu ngạo bất cần, không để ai vào mắt, mọi mối quan hệ đều chỉ dừng lại ở cuộc chơi và sự kích thích.
- Tối nay có một bữa party, em đi không? Đám người Tư Á đã chuẩn bị sẵn hết mọi thứ rồi, là ở nhà riêng của cô ấy, sẽ rất là vui đấy.
Tạ Đình nghe xong như không có động thái trở lời ngay, cô nhìn mình trước gương một lượt dặm lại lớp makeup trên khuôn mặt, sau khi cảm thấy mọi thứ đã ổn hẳn mới cất giọng hỏi lại.
- Có gì vui. Cũng chỉ là tiệc đồ nướng, ăn vài ba món linh tinh rồi nhảy nhót, không có gì vui hết. Tối nay em bận rồi, đừng gọi điện cho em.
Đáp trả lời Kha Luân xong, Tạ Đình cũng quyết định tắt máy ném vào túi xách, sau đó rất nhanh liền rời ra khỏi nhà.
Hồi sáng cô có nhận được điện thoại của mẹ nói về việc hôm nay phải đi cùng bà ấy tới dùng bữa với một người bạn lâu lăm chưa gặp ở nhà hàng Nhã Uyển. Tất nhiên là cô biết đó một kiểu mai mối mà mẹ của mình đã bày binh bố trận từ trước, mặc dù không muốn đi thật nhưng mà nghĩ đến công sức của bà gọi mấy cuộc điện thoại hẹn người ta, phận làm con như cô sao có thể nỡ lòng phá hoại.
Xuống hầm gara lấy xe, Tạ Đình lái một mạch về phía nhà hàng Nhã Uyển, sau đó lại tự mình tìm đường đi lên phía phòng bao mà mẹ đã gửi tin nhắn cho mình., khóe miệng không nhịn được mà cười khẩy một tiếng.
Vì nhà hàng Nhã Uyển lễ tân phục vụ khá là chu đáo nên Tạ Đình không mất quá lâu để tìm được nơi cần đến, cô đưa tay lên gõ cửa vài cái, nghe được tiếng của mẹ cất lên mới vặn chốt đi vào. Cô nhìn thấy một người đàn ông cùng một người phụ nữ trung niên ngồi đối diện với mẹ mình thì gật đầu, sau đó lại nhìn sang ánh mắt không hài lòng của mẹ, nhún vai.
- Con kẹt xe..
Mẹ của Tạ Đình là một diễn viên thập niên 90 nổi tiếng, phong cách của bà lúc nào cũng cao sang, toát lên vẻ có tiền, từng cử chỉ lời nói đều toát lên vẻ cao ngạo. Bà nhìn cô một lượt, biết con gái cũng ngang bướng như mình hồi trẻ nên chẳng hề một lời trách cứ, chỉ nhàn nhạt buông lời.
- Ngồi xuống đi, mọi người đợi con cũng phải đến gần nửa tiếng rồi đấy. Lần sau chú ý hơn một chút là được.
Tạ Đình không đáp mà chỉ gật đầu, cô tiến lại ngồi cạnh phía mẹ của mình, cử chỉ đều là tùy hứng không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh. Những cuộc gặp mặt như thế này đây không phải là lần đầu tiên, hầu như cứ hai tuần mẹ cô lại sắp xếp được vài ba bữa ăn với bạn học cũ, với đồng nghiệp cũ, bạn chơi mạt chượt cùng bàn, tất yếu cũng chỉ là muốn tìm cho cô một mối quan hệ yêu đương, nhưng đến cùng vẫn chẳng có một cái nào nên hồn hết cả.
Tính cách của cô trước giờ đều như thế, mẹ cô biết nhưng đều làm ngơ, nhiều lúc tỏ ra khó chịu thì cả hai sẽ gần như vài tháng không gặp mặt không nói chuyện. Vốn dĩ đối với Tạ Đình mà nói điều đấy cũng tốt thôi, thế nhưng chú Vương lại lo cho mối quan hệ của hai mẹ con đứt gánh nên đều là người đứng ra hòa giải, cô thật sự không nỡ là chú ấy thất vọng.
Ba đã mất sớm, mẹ cô tái hôn với chú Vương mấy năm gần đây, cuộc sống của họ nghe chừng khá là yên ổn và hạnh phúc nên cô không muốn chính mình ảnh hưởng đến bà quá nhiều. Thế nhưng bà cứ coi cô như một đứa trẻ, chưa từng bao giờ nghĩ cô muốn gì, luôn luôn áp đặt cô. Thậm chí bà còn dùng cái cách yêu thương đứa con nuôi hơn cô để cô phải tức giận mà nghe theo bà sắp đặt, chính vì điều đó, mối quan hệ càng thêm tệ đi.
- Tạ Đình năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Giọng nói của người đàn ông kia cất lên phá tan đi bầu không khí im lặng ngột ngạt trong phòng, Tạ Đình rời mắt khỏi điện thoại nhìn lên, chạm phải cái nhìn đầy rực lửa của hắn thì chỉ cười khẩy, cô đáp.
- Hai mươi bảy.
“ Hai mươi bảy sao”... Người phụ nữ vội reo lên, bà ta nói bằng giọng vui vẻ “ Con trai cô năm nay cũng ba mươi mốt, làm trưởng phòng của một công ty bất động sản lớn trong thành phố. Nói về tuổi thì hai đứa hợp quá rồi, nói về công việc cũng khá là ổn định, chi bằng...”
Tạ Đình im lặng lắng nghe, ánh mắt cô từ đầu đến cuối vẫn hờ hững như thế, chẳng hề quan tâm đến những gì người đàn bà kia thao thao bất tuyệt. Cô đợi màn khoe khoang xong hết rồi mới chậm rãi lên tiếng.
- Lương tháng của anh ta cũng chỉ có ba, bốn vạn một tháng, chừng nào kiếm được hai trăm vạn thì hãy khoe khoang với tôi...( Quay sang mẹ mình là Tố Vân, Tạ Đình nói luôn).. Con về trước đây, mẹ cứ ở lại ăn cơm với họ vui vẻ. Đừng vì con mà mất hứng.
Dứt lời cô cũng chẳng nán lại lâu hơn, cầm túi xách nhanh chóng bước đi ra bên ngoài, cả người mồ hôi bứt rứt khó chịu. Mấy năm gần lại đây, cuộc sống của cô bắt đầu trở nên vô cùng nhàm chán, không hề có mục tiêu nào để tiến tới hết cả. Công việc trong tòa soạn đủ khiến cho cô bận rộn, nhưng vẫn chẳng thể nào khiến cho cô cảm thấy hứng thú nên buộc phải xin nghỉ phép dài hạn, bởi vì càng làm thì sẽ càng cảm thấy mình đối với những bài viết không hề có một chút gì gọi là tâm huyết hay trách nhiệm nào hết.
Trời bây giờ đã sẩm tối, Tạ Đình chẳng biết được còn chỗ nào để đi để xả stress trong người nên xe cứ đỗ vậy bên lề đường, hết đèn đỏ rồi vẫn không có ý định lái đi tiếp. Cô gục đầu xuống vô lăng mệt mỏi nhắm mắt lại nghĩ về cuộc đời mình, từ khi ba mất đi cho đến bây giờ đều không hề có mục đích chính xác. Cô vô tư vô lự với cuộc sống chênh vênh ngoài xã hội bon chen này, tự tạo cho mình một cái vỏ bọc cứng rắn như mai rùa để không ai có thể xâm phạm được, nhưng tận sâu bên trong là tự mình chịu đựng từng nỗi đau ngặm nhấm. Bỗng nhiên cô ý thức được rằng, mình đã sớm không còn là một cô bé ngây ngô như ngày trước nữa rồi.
Nhìn đồng hồ trên điện thoại một lát, Tạ Đình cũng quyết định lái xe về phía khu căn hộ của Tư Á, lúc này mọi người hầu như đã tụ tập gần như là đông đủ. Có người mẫu, có diễn viên, có công tử tiểu thư nhà giàu, tất cả loại người đều không thiếu. Họ nhìn thấy cô bước vào thì lên tiếng chào hỏi, phấn khích hò hét thật lớn.
- Sao Kha Luân kêu là cậu không tới? Đúng là miệng lưỡi hắn không thể tin được mà?
Tạ Đình nhướn mày, cô cười như không cười, mọi muộn phiền rất nhanh bị cô ném ra sau đầu:” Vốn dĩ định không tới nhưng mà gặp chuyện không vui, cuối cùng lại phải tới xả stress”
Tư Á bơi lại phía thành bể, trên người cô ta mặc một bộ bikini khoe thân thể đầy nóng bỏng, hỏi:” Chuyện gì, ai lại làm cho Tạ Đình của chúng ta mất vui thế này. Kết cục của hắn có thê thảm không”
Tạ Đình châm cho mình một điếu thuốc hút mấy hơi dài, cô không đáp lời Tư Á mà đưa mắt nhìn một lượt khu party, vẫn chẳng thể nào tìm cho mình được một điểm gì đó thú vị, đành dứt khoát đứng dậy, nói.
- Mình đi nhà vệ sinh một lát.
Tư Á gật đầu, Tạ Đình ngay sau đấy cũng nhanh chóng rời khỏi khu ồn ào đi vào trong căn hộ, lúc này mọi thứ mới trở nên yên tĩnh hơn được một chút. Cô vào nhà tắm rửa qua tay cho sạch sẽ, còn đang định dặm lại lớp trang điểm trên khuôn mặt thì cả vòng eo đã bị một cánh tay săn chắc vòng qua ôm lấy, sau đó là nụ hôn đầy ướt át của một người đàn ông rơi xuống cổ của mình. Tạ Đình mặc kệ những điều ấy, ngược lại cô còn ngửa đầu nghênh đón, đôi mắt khẽ nhắm hờ, bên tai lúc này liền vang lên giọng nói trầm đục đầy kìm nén.
- Anh cứ tưởng là em sẽ không đến. Như vậy thì chẳng còn vui một chút nào hết.
Hành động cũng chỉ dừng lại ở những cái hôn đầy càn rỡ, Tạ Đình nhìn toàn cảnh thu lại trong gương, nhàn nhạt đáp.
- Chưa tìm được cái gì kích thích, cái gì cũng cảm thấy vô vị.
Kha Luân vươn tay đóng chặt cánh cửa nhà tắm lại, anh ta xoay người Tạ Đình đối diện với mình, hơi cúi đầu tính muốn hôn lên đôi môi của cô nhưng lại không được, vẻ rầu rĩ hiện rõ.
- Vậy tìm một chút gì đó kích thích để làm được không, cũng lâu rồi anh với em không có gần nhau. Anh thật sự rất nhớ mùi vị của em, thật sự rất nhớ.
Tạ Đình nhíu mày, cô gạt tay Kha Luân ra khỏi người mình, tay tùy tiện vuốt lại mái tóc rối trên đầu mình, khóe miệng cười cười.
- Không có hứng thú, em xuống nhà trước đây. Lần sau đừng có tùy tiện dùng hành động đó với em, anh thừa biết trước nay em luôn muốn mình là người nắm chủ cuộc chơi chứ không phải là bị động.
Kha Luân ngập ngừng:” Tạ Đình..”
Tạ Đình làm như không nghe thấy, cô chậm rãi bước chân rời khỏi đó đi xuống dưới bể bơi, không tham gia vào cuộc party và chỉ ngồi nhàn nhã một góc lướt điện thoại xem tin tức. Những bài báo quanh đi quẩn lại cũng chỉ nói về những người công tử lắm tiền, rồi thành phố phát triển ra sao, đọc riết hoài cô cũng cảm thấy mệt mỏi chẳng muốn đọc, cuối cùng lại tắt máy ném vào túi xách.
Phía xa xa, Tư Á cùng với đám người mẫu đang nói chuyện huyên thuyên rất nhiều chủ đề, tất cả đều không chỉ dừng lại ở một chỗ. Tạ Đình không nhìn về phía họ nhưng cũng không phải là không nghe, đến chừng giữa câu chuyện miệng liền mấp máy hai từ chỉ đủ bản thân mình nghe thấy.
” Núi Mộc Tử”.
Còn tiếp.....
Suốt từ sáng tới bây giờ, cô đã nghiên cứu rất nhiều bức ảnh, nghiên cứu rất nhiều tài liệu nhưng không gì khiến cô có thể ưng ý được. Những tấm ảnh màu sắc đều không nói lên được tâm tư, những dẫn chứng chẳng đủ thuyết phục, tất cả mọi thứ bỗng chốc lúc này như một cánh hoa tàn trong vườn, héo úa không để lại được cảm xúc cho bất kì ai. Để rồi sau cùng, cô đã tức giận gạt hết mọi thứ vào thùng rác, đóng máy tính lại, quyết tâm không hao tâm tổn sức cho những vấn đề đấy nữa mà tìm cho mình một thú vui khác.
Với tay lấy chiếc bật lửa trên bàn châm cho mình một điếu thuốc đưa lên miệng hút, Tạ Đình nghiêng đầu nhìn ra thành phố bên ngoài khung cửa sổ, đường ấn giữa hơi nhíu lại. Thượng Hải vào tháng tư thời tiết không còn lạnh nữa, nắng phủ khắp hết cả mọi ngóc ngách, lại thêm hiệu ứng nhà kính nên chẳng thể nào có thể dùng được hai từ “ dễ chịu “ mà miêu tả được. Nóng nực, khói bụi, ồn ào, tất cả đều đã trở thành điểm đặc trưng của thành phố đô thị phồn hoa nơi đây, mỗi ngày đều làm cho cô cảm giác không thể nào vui được.
Tòa nhà nơi cô ở nằm ở tầng thứ hai mươi tám, từ trên cao nhìn xuống, phải nói là một độ cao dọa người, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến cho người đó cảm giác sợ hãi. Thế nhưng đối với Tạ Đình thì lại không hề như thế, cô thích độ cao đó, mỗi lần từ lan can nhìn xuống dưới, dây thần kinh sẽ được kích thích lên đến cực độ, thỏa mãn được những ham muốn điên rồ của mình.
Cô đứng đó, trên tay cầm thêm một ly rượu đỏ, mắt nhìn xa xăm về phía Bắc thành phố, rồi lại phía Nam, không nhìn ra được một điểm gì hứng thú, trong lòng cơ hồ dâng lên một cỗ bực tức. Cô ngửa cổ uống cạn rượu trong ly, chân trần đi vào trong nhà, đúng lúc điện thoại vang lên những tiếng chuông thúc giục, không cần nhìn cũng biết đó là Kha Luân gọi tới.
Kha Luân là một công tử khá giàu có ở Thượng Hải, đối với Tạ Đình có thể nói là một người bạn cũng như người tình, nói chung là mối quan hệ nhập nhằng không nói rõ. Anh ta có một công ty thiết kế khá là phát triển, tiền thu về hàng năm cũng đủ để ăn chơi sa đọa, gái bu quanh bên cạnh rất nhiều, chỉ cần vẫy một cái cũng có vài em tự động ngả lòng. Có điều tính cách không được cho là hòa nhã, phải nói thất thường không ai đoán trước được, lúc vui vẻ thì không sao, lúc tức giận lên đúng là chẳng ai muốn ở gần.
Tạ Đình ngước nhìn đồng hồ một giây, sau đó tiến lại cầm điên thoại lên nhận cuộc gọi, còn chưa kịp lên tiếng bên kia rất nhanh liền vang lên giọng nói đầy phấn khích của Kha Luân.
- Tạ Đình, dạo này em đổi tính hay sao ấy, gọi hoài mà không thấy em chịu bắt máy gì hết. Vẫn giận anh chuyện hôm trước à.
Kha Luân liến thoắng nói một tràng, đầu giây bên này Tạ Đình dường như chẳng hề chú tâm đến những lời ấy, cô đợi anh ta nói xong rồi mới lạnh nhạt hỏi ngược lại.
- Chuyện hôm trước là chuyện gì? Quên rồi, không nhớ? Đầu giây bên kia, Kha Luân đang ngồi ôm ấp thư kí ở trong văn phòng, rõ ràng không hề tin lời cô nên hỏi lại:” Tạ Đình, em đúng là phũ phàng đấy. Anh đối với em thì nhớ mãi không quên, còn em thì lại quên anh nhanh như một sợi lông con cún bay trong gió vậy”
“ Vậy sao”... Tạ Đình hờ hững trở lời lại, cô tiến về phía phòng ngủ mở cửa chọn cho mình một bộ váy màu đen bó sát sexy hở gần như hết tấm lưng trần trắng nõn, thuận miệng nói:” Thì đúng là như vậy rồi, bây giờ anh mới biết à”.
Kha Luân bị nói thẳng thừng như vậy thì thở dài, anh ta không đôi co với Tạ Đình nữa vì anh ta thừa biết trước sau gì mình cũng không thể miệng lưỡi sắc bén mà nói lại. Tính cách của cô anh ta ít nhiều cũng hiểu được phần nào, kiêu ngạo bất cần, không để ai vào mắt, mọi mối quan hệ đều chỉ dừng lại ở cuộc chơi và sự kích thích.
- Tối nay có một bữa party, em đi không? Đám người Tư Á đã chuẩn bị sẵn hết mọi thứ rồi, là ở nhà riêng của cô ấy, sẽ rất là vui đấy.
Tạ Đình nghe xong như không có động thái trở lời ngay, cô nhìn mình trước gương một lượt dặm lại lớp makeup trên khuôn mặt, sau khi cảm thấy mọi thứ đã ổn hẳn mới cất giọng hỏi lại.
- Có gì vui. Cũng chỉ là tiệc đồ nướng, ăn vài ba món linh tinh rồi nhảy nhót, không có gì vui hết. Tối nay em bận rồi, đừng gọi điện cho em.
Đáp trả lời Kha Luân xong, Tạ Đình cũng quyết định tắt máy ném vào túi xách, sau đó rất nhanh liền rời ra khỏi nhà.
Hồi sáng cô có nhận được điện thoại của mẹ nói về việc hôm nay phải đi cùng bà ấy tới dùng bữa với một người bạn lâu lăm chưa gặp ở nhà hàng Nhã Uyển. Tất nhiên là cô biết đó một kiểu mai mối mà mẹ của mình đã bày binh bố trận từ trước, mặc dù không muốn đi thật nhưng mà nghĩ đến công sức của bà gọi mấy cuộc điện thoại hẹn người ta, phận làm con như cô sao có thể nỡ lòng phá hoại.
Xuống hầm gara lấy xe, Tạ Đình lái một mạch về phía nhà hàng Nhã Uyển, sau đó lại tự mình tìm đường đi lên phía phòng bao mà mẹ đã gửi tin nhắn cho mình., khóe miệng không nhịn được mà cười khẩy một tiếng.
Vì nhà hàng Nhã Uyển lễ tân phục vụ khá là chu đáo nên Tạ Đình không mất quá lâu để tìm được nơi cần đến, cô đưa tay lên gõ cửa vài cái, nghe được tiếng của mẹ cất lên mới vặn chốt đi vào. Cô nhìn thấy một người đàn ông cùng một người phụ nữ trung niên ngồi đối diện với mẹ mình thì gật đầu, sau đó lại nhìn sang ánh mắt không hài lòng của mẹ, nhún vai.
- Con kẹt xe..
Mẹ của Tạ Đình là một diễn viên thập niên 90 nổi tiếng, phong cách của bà lúc nào cũng cao sang, toát lên vẻ có tiền, từng cử chỉ lời nói đều toát lên vẻ cao ngạo. Bà nhìn cô một lượt, biết con gái cũng ngang bướng như mình hồi trẻ nên chẳng hề một lời trách cứ, chỉ nhàn nhạt buông lời.
- Ngồi xuống đi, mọi người đợi con cũng phải đến gần nửa tiếng rồi đấy. Lần sau chú ý hơn một chút là được.
Tạ Đình không đáp mà chỉ gật đầu, cô tiến lại ngồi cạnh phía mẹ của mình, cử chỉ đều là tùy hứng không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh. Những cuộc gặp mặt như thế này đây không phải là lần đầu tiên, hầu như cứ hai tuần mẹ cô lại sắp xếp được vài ba bữa ăn với bạn học cũ, với đồng nghiệp cũ, bạn chơi mạt chượt cùng bàn, tất yếu cũng chỉ là muốn tìm cho cô một mối quan hệ yêu đương, nhưng đến cùng vẫn chẳng có một cái nào nên hồn hết cả.
Tính cách của cô trước giờ đều như thế, mẹ cô biết nhưng đều làm ngơ, nhiều lúc tỏ ra khó chịu thì cả hai sẽ gần như vài tháng không gặp mặt không nói chuyện. Vốn dĩ đối với Tạ Đình mà nói điều đấy cũng tốt thôi, thế nhưng chú Vương lại lo cho mối quan hệ của hai mẹ con đứt gánh nên đều là người đứng ra hòa giải, cô thật sự không nỡ là chú ấy thất vọng.
Ba đã mất sớm, mẹ cô tái hôn với chú Vương mấy năm gần đây, cuộc sống của họ nghe chừng khá là yên ổn và hạnh phúc nên cô không muốn chính mình ảnh hưởng đến bà quá nhiều. Thế nhưng bà cứ coi cô như một đứa trẻ, chưa từng bao giờ nghĩ cô muốn gì, luôn luôn áp đặt cô. Thậm chí bà còn dùng cái cách yêu thương đứa con nuôi hơn cô để cô phải tức giận mà nghe theo bà sắp đặt, chính vì điều đó, mối quan hệ càng thêm tệ đi.
- Tạ Đình năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Giọng nói của người đàn ông kia cất lên phá tan đi bầu không khí im lặng ngột ngạt trong phòng, Tạ Đình rời mắt khỏi điện thoại nhìn lên, chạm phải cái nhìn đầy rực lửa của hắn thì chỉ cười khẩy, cô đáp.
- Hai mươi bảy.
“ Hai mươi bảy sao”... Người phụ nữ vội reo lên, bà ta nói bằng giọng vui vẻ “ Con trai cô năm nay cũng ba mươi mốt, làm trưởng phòng của một công ty bất động sản lớn trong thành phố. Nói về tuổi thì hai đứa hợp quá rồi, nói về công việc cũng khá là ổn định, chi bằng...”
Tạ Đình im lặng lắng nghe, ánh mắt cô từ đầu đến cuối vẫn hờ hững như thế, chẳng hề quan tâm đến những gì người đàn bà kia thao thao bất tuyệt. Cô đợi màn khoe khoang xong hết rồi mới chậm rãi lên tiếng.
- Lương tháng của anh ta cũng chỉ có ba, bốn vạn một tháng, chừng nào kiếm được hai trăm vạn thì hãy khoe khoang với tôi...( Quay sang mẹ mình là Tố Vân, Tạ Đình nói luôn).. Con về trước đây, mẹ cứ ở lại ăn cơm với họ vui vẻ. Đừng vì con mà mất hứng.
Dứt lời cô cũng chẳng nán lại lâu hơn, cầm túi xách nhanh chóng bước đi ra bên ngoài, cả người mồ hôi bứt rứt khó chịu. Mấy năm gần lại đây, cuộc sống của cô bắt đầu trở nên vô cùng nhàm chán, không hề có mục tiêu nào để tiến tới hết cả. Công việc trong tòa soạn đủ khiến cho cô bận rộn, nhưng vẫn chẳng thể nào khiến cho cô cảm thấy hứng thú nên buộc phải xin nghỉ phép dài hạn, bởi vì càng làm thì sẽ càng cảm thấy mình đối với những bài viết không hề có một chút gì gọi là tâm huyết hay trách nhiệm nào hết.
Trời bây giờ đã sẩm tối, Tạ Đình chẳng biết được còn chỗ nào để đi để xả stress trong người nên xe cứ đỗ vậy bên lề đường, hết đèn đỏ rồi vẫn không có ý định lái đi tiếp. Cô gục đầu xuống vô lăng mệt mỏi nhắm mắt lại nghĩ về cuộc đời mình, từ khi ba mất đi cho đến bây giờ đều không hề có mục đích chính xác. Cô vô tư vô lự với cuộc sống chênh vênh ngoài xã hội bon chen này, tự tạo cho mình một cái vỏ bọc cứng rắn như mai rùa để không ai có thể xâm phạm được, nhưng tận sâu bên trong là tự mình chịu đựng từng nỗi đau ngặm nhấm. Bỗng nhiên cô ý thức được rằng, mình đã sớm không còn là một cô bé ngây ngô như ngày trước nữa rồi.
Nhìn đồng hồ trên điện thoại một lát, Tạ Đình cũng quyết định lái xe về phía khu căn hộ của Tư Á, lúc này mọi người hầu như đã tụ tập gần như là đông đủ. Có người mẫu, có diễn viên, có công tử tiểu thư nhà giàu, tất cả loại người đều không thiếu. Họ nhìn thấy cô bước vào thì lên tiếng chào hỏi, phấn khích hò hét thật lớn.
- Sao Kha Luân kêu là cậu không tới? Đúng là miệng lưỡi hắn không thể tin được mà?
Tạ Đình nhướn mày, cô cười như không cười, mọi muộn phiền rất nhanh bị cô ném ra sau đầu:” Vốn dĩ định không tới nhưng mà gặp chuyện không vui, cuối cùng lại phải tới xả stress”
Tư Á bơi lại phía thành bể, trên người cô ta mặc một bộ bikini khoe thân thể đầy nóng bỏng, hỏi:” Chuyện gì, ai lại làm cho Tạ Đình của chúng ta mất vui thế này. Kết cục của hắn có thê thảm không”
Tạ Đình châm cho mình một điếu thuốc hút mấy hơi dài, cô không đáp lời Tư Á mà đưa mắt nhìn một lượt khu party, vẫn chẳng thể nào tìm cho mình được một điểm gì đó thú vị, đành dứt khoát đứng dậy, nói.
- Mình đi nhà vệ sinh một lát.
Tư Á gật đầu, Tạ Đình ngay sau đấy cũng nhanh chóng rời khỏi khu ồn ào đi vào trong căn hộ, lúc này mọi thứ mới trở nên yên tĩnh hơn được một chút. Cô vào nhà tắm rửa qua tay cho sạch sẽ, còn đang định dặm lại lớp trang điểm trên khuôn mặt thì cả vòng eo đã bị một cánh tay săn chắc vòng qua ôm lấy, sau đó là nụ hôn đầy ướt át của một người đàn ông rơi xuống cổ của mình. Tạ Đình mặc kệ những điều ấy, ngược lại cô còn ngửa đầu nghênh đón, đôi mắt khẽ nhắm hờ, bên tai lúc này liền vang lên giọng nói trầm đục đầy kìm nén.
- Anh cứ tưởng là em sẽ không đến. Như vậy thì chẳng còn vui một chút nào hết.
Hành động cũng chỉ dừng lại ở những cái hôn đầy càn rỡ, Tạ Đình nhìn toàn cảnh thu lại trong gương, nhàn nhạt đáp.
- Chưa tìm được cái gì kích thích, cái gì cũng cảm thấy vô vị.
Kha Luân vươn tay đóng chặt cánh cửa nhà tắm lại, anh ta xoay người Tạ Đình đối diện với mình, hơi cúi đầu tính muốn hôn lên đôi môi của cô nhưng lại không được, vẻ rầu rĩ hiện rõ.
- Vậy tìm một chút gì đó kích thích để làm được không, cũng lâu rồi anh với em không có gần nhau. Anh thật sự rất nhớ mùi vị của em, thật sự rất nhớ.
Tạ Đình nhíu mày, cô gạt tay Kha Luân ra khỏi người mình, tay tùy tiện vuốt lại mái tóc rối trên đầu mình, khóe miệng cười cười.
- Không có hứng thú, em xuống nhà trước đây. Lần sau đừng có tùy tiện dùng hành động đó với em, anh thừa biết trước nay em luôn muốn mình là người nắm chủ cuộc chơi chứ không phải là bị động.
Kha Luân ngập ngừng:” Tạ Đình..”
Tạ Đình làm như không nghe thấy, cô chậm rãi bước chân rời khỏi đó đi xuống dưới bể bơi, không tham gia vào cuộc party và chỉ ngồi nhàn nhã một góc lướt điện thoại xem tin tức. Những bài báo quanh đi quẩn lại cũng chỉ nói về những người công tử lắm tiền, rồi thành phố phát triển ra sao, đọc riết hoài cô cũng cảm thấy mệt mỏi chẳng muốn đọc, cuối cùng lại tắt máy ném vào túi xách.
Phía xa xa, Tư Á cùng với đám người mẫu đang nói chuyện huyên thuyên rất nhiều chủ đề, tất cả đều không chỉ dừng lại ở một chỗ. Tạ Đình không nhìn về phía họ nhưng cũng không phải là không nghe, đến chừng giữa câu chuyện miệng liền mấp máy hai từ chỉ đủ bản thân mình nghe thấy.
” Núi Mộc Tử”.
Còn tiếp.....
Danh sách chương