Diệp Tường không nói gì, dù sao tin tức này là do hắn khẳng định, muốn trách thì trách hắn tin sai người, dễ dàng tin Cát Vi như vậy. Diệp Tường cảm thấy có chút căm tức đôi chị em hồ li tinh kia, lần sau mà nhìn thấy các nàng, nhất định phải cho họ biết thế nào là đẹp mặt mới được.
“Làm sao bây giờ? Đại nhân? Chúng ta rút lui chứ?” Độc Phàm ở bên cạnh lại bắt đầu phát huy tinh thần cao đẹp: mọi lúc mọi nơi luôn chú ý bảo vệ tính mạng vô địch của mình, lải nhải không ngừng, đồng thời—— lòng bàn chân cũng đang lặng lẽ lui ra sau, chuồn êm.
“Thi hành kế hoạch B! Ta đã phát ra đạn tín hiệu rồi! Bọn người Nạp Khắc chắc sẽ rất nhanh có động tĩnh thôi!” Diệp Tường trầm giọng nói, những chỗ tốt còn lại không thể thu thập nữa rồi, đành phải bỏ qua thôi, trước khi kế sách hoàn thành, hắn không thể tùy tiện nhập hổ khẩu được. Hơn nữa, nghe nói mấy tên Ngưu Đầu Nhân này có gien ‘cuồng bạo ma hóa’ rất mạnh, có thể trong nháy mắt làm tăng lên một tầng thực lực của bản thân khiến cho trong nội tâm Diệp Tường đang rất hiếu kỳ, và tất nhiên là hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho lần “Hấp huyết ” này rồi.
Bên ngoài, Ngưu Đầu Nhân đã bắt đầu ổn định trở lại, có không ít Ngưu Đầu Nhân đang tiến hành tưới nước dập tắt lửa, nhưng đa số là đang tập trung tìm kiếm kẻ phóng hỏa.
Nhưng ngay tại lúc Ngưu Đầu Nhân đang ồn ào tiến hành cứu hoả, thì từ trên không trung, dưới ánh sao mờ ảo chậm rãi xuất hiện một thân ảnh, một thân hình to lớn cùng đôi cánh cực đại chậm rãi hiện ra trong tầm mắt mọi người.

“Rống!” Một tiếng long ngâm vang vọng từ không trung, một Cự Long màu đen chậm rãi bay đến, lập tức từ trên thân cự long có không ít bột phấn màu trắng được rắc xuống, mà trên lưng cự long cũng chậm rãi xuất hiện hai người, một là Nạp Khắc, và người còn lại là Ô Ô.
Nạp Khắc liều mạng đem mê phấn màu trắng trong túi rải xuống dưới, còn Ô Ô đáng yêu thì đang rất hưng phấn vuốt ve lưng Ba Nhĩ Bác, trong miệng luôn lắp bắp không ngừng những câu không rõ ràng như : “Bay… Cao… Bay, nếu không… Nướng, ha ha ăn… Nướng thịt rồng…ha ha ha….”
Ba Nhĩ Bác nghe xong suýt nữa từ không trung ngã nhào xuống đất, tiểu cô nương quả thực quá mạnh mẽ, quá…vô địch rồi. Lúc còn ở trong phủ bá tước nàng là thái thượng hoàng, có làm hay nói gì nó, Ba Nhĩ Bác cũng không có kháng nghị, bởi vì… đến ngay cả Diệp Tường cũng bó tay với tiểu cô nương này rồi, nhất là khi nàng khóc, ai cũng phải chiều theo nàng. Nó cũng phải chịu không ít tủi nhục, nên Diệp Tường mỗi tháng thưởng cho nó thêm hơn mười thùng rượu gọi là …ờm…phí an ủi . Cự long Ba Nhĩ Bác này vì hơn mười thùng rượu yêu quí kia, cũng chỉ có thể nén giận, dù sao thì Diệp Tường cũng là ân nhân của nó, lại còn giúp nó cải tạo gien, giúp nó có được một đôi cánh để tự do bay lượn, không còn là thổ long đê tiện nữa… Hết thảy những điều này quả thật khiến cho hắc long này cảm động vô cùng, trong nội tâm cũng đã quyết định sẽ luôn đi theo Diệp Tường, trung thành với hắn. Vì thế, tất nhiên là tri ân báo đáp hết sức rồi, nó cũng không phải loại rồng vong ân phụ nghĩa nhá! Lúc này, cái mũi của nó đang được bao quanh bằng một mớ vải ướt rất dày, đã thế lại còn hếch lên trời nữa, trông buồn cười vô cùng.
Việc Nạp Khắc rắc bạch phấn làm cho Ngưu Đầu Nhân ở dưới kinh ngạc không thôi, ngay cả Cát Chiến đang chiến đấu với Lôi Khắc Tư cũng phải nhíu mày, hắn biết bột phấn rắc từ trên con rồng này xuống là cái gì, đó là… mê phấn! Chỉ cần hút vào một chút thôi, thì ngay cả rồng cũng phải mê man mất nửa giờ chứ đừng nói tới ngưu.
Loại mê phấn này công dụng rất mạnh, sau khi rắc xuống phía dưới , không bao lâu sau một đám Ngưu Đầu Nhân đang hỗn loạn đã toàn bộ té xỉu, nếu không xỉu thì cũng tứ chi vô lực… Ngay khi thấy Ba Nhĩ Bác xuất hiện Lôi Khắc Tư đã vội vàng dùng ống tay áo che miệng của mình để ngừa việc hít phải mê phấn.
Mà Cát Chiến thấy hắn bịt miệng, cũng lập tức giật xuống một miếng vải che miệng mình lại.
Lúc này, trong doanh địa của tộc Ngưu Đầu Nhân đã không còn mấy đầu trâu còn có thể đứng vững, đa số đều đã ngã xuống đất hôn mê, bất tỉnh nhân sự, điều này có thể thấy được thuốc bột do Diệp Tường chế ra mạnh cỡ nào. Lập tức, Diệp Tường liền mang theo bọn người Diane Lâm nghênh ngang đi ra doanh địa, trên mặt người nào cũng là một khối vải ướt trông như ninja vậy.
Hiển nhiên Cát Chiến cũng đã nhận ra Diệp Tường, nhận ra hắn chính là gã lão bản luôn vung roi mang đám vũ nữ đến, lập tức hắn nổi giận, rống to một tiếng, muốn lao tới đập cho Diệp Tường một trận.
“Rầm rầm!” Một quả cầu lửa đột nhiên rơi xuống trước mặt Cát Chiến, “Rống!” Trên không, một tiếng long ngâm vọng tới, đồng thời một Cự Long màu đen từ không trung chậm rãi hạ xuống.
Tại sao đối phương lại có cự long? Điều này khiến cho Ngưu Đầu Nhân Cát Chiến rất kinh ngạc, nếu hiện giờ trong doanh địa có năm mươi Ngưu Đầu Nhân có thể chiến đấu, hắn dám nói, con rồng này tuyệt đối không phải đối thủ của bọn hắn! Phải biết rằng Ngưu Đầu Nhân mà đã tiến hành cuồng bạo ma hóa thì sức chiến đấu không phải là bình thường, và việc hạ gục một con rồng cũng là việc hoàn toàn có thể. Nhưng mà, hiện tại, chỉ còn lại một mình hắn, để đối phó với một con rồng là rất khó, vừa rồi đối phương mới nhả ra một ngụm long tức thôi đã khiến hắn suýt nữa đi đời rồi, nói chi tới chiến đấu.

Diệp Tường mỉm cười đi tới chỗ Ba Nhĩ Bác, Ba Nhĩ Bác mang theo Nạp Khắc cùng Ô Ô tiến tới trước mặt hắn, Ô Ô rất hưng phấn, vui mừng nhào vào trong ngực Diệp Tường, bộ dạng như một cha con vậy.
” Rốt cuộc ngươi là ai?” Cát Chiến đang cố gắng khắc chế cảm xúc phẫn nộ của chính mình, hỏi một câu.
Đầu ngưu to lớn lắc lắc liên tục để giữ tỉnh táo, một đôi mắt đỏ rực gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Tường, sát khí dày đặc.
Diệp Tường cười lạnh một tiếng, không trả lời hắn, chỉ cất tiếng gọi hắc long .
“Ba Nhĩ bác!”
“Đến! Lão bản có gì phân phó?” Ba Nhĩ Bác đem đầu hạ thấp xuống trước mặt Diệp Tường, cung kính hỏi.
” Con cọp ngươi bắt lúc trước không phải là đã bị ngươi đùa chết rồi sao? Bây giờ đổi đầu ngưu cho ngươi chơi đùa nhé, được không?” Vẻ mặt Diệp Tường bình thản nhưng ngữ điệu hết sức âm hiểm nói, con rồng này bình thường thật sự quá mạnh mẽ, tùy tiện tìm ma thú làm sủng vật đều bị nó đùa chết, nên chắc giờ đang rất nhàm chán.
Bạn nhỏ Hắc long vừa nghe thấy vậy, hai mắt sáng như sao, quay đầu lại nhìn thoáng qua lão ngưu cao ba thước kia, sau đó quay đầu hướng Diệp Tường cảm động tới mức lệ tràn đầy mi, nói: “Lão bản, ngài thật sự là cha mẹ sinh ra ta mà ~. Người hiểu ta cũng chỉ có lão bản ngài thôi!”
“Khụ khụ, cái này… Chơi cẩn thận, đừng đem hắn đùa chơi chết là được!” Diệp Tường khoát khoát tay, con rồng này cũng học được thói vuốt mông ngựa (nịnh hót) cơ đấy, chắc là theo Nạp Khắc, Đạt Cổ…cùng mấy tên kia lêu lổng nên học được đây, chậc chậc, sao ta ngửi thấy mùi nguy hiểm nhỉ…
“Lão bản, làm sao ta có thể nhẫn tâm giết sủng vật đáng yêu này được? Ta không đành long đâu!” Cự Long bày ra bộ dạng vô cùng…vô cùng vô hại đối với cả người lẫn vật, nhưng đôi mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào Cát Chiến, trông thập phần nguy hiểm, đồng thời cũng làm cho Cát Chiến không thoải mái, hắn lập tức xoay người bắt đầu chạy như điên…
Hắc long giương cánh lên đuổi theo, một thân hình vĩ đại đảo qua đem Cát Chiến quét bay ra ngoài, búa cầm trên tay do bối rối, kinh hãi mà rơi trên đất. Cái đuôi của hắc long lập tức vươn ra,quấn lấy Ngưu Đầu Nhân đáng thương kia, trầm tư suy nghĩ: “Này, đầu tiên chúng ta chơi bóng đá đi? Hay là bóng chuyền? A, không, lão bản nói bóng bầu dục có vẻ mạnh mẽ hơn một chút, được, vậy trước hết chúng ta chơi bóng bầu dục đã…” Nói xong, cái đuôi lại vung lên đem Cát Chiến văng ra ngoài! Ầm ầm! Hắn còn chưa kịp đứng lên, lập tức cái đuôi chết bầm kia lại quét tới, một lần nữa đem hắn quét bay ra ngoài…

“Tốt lắm, bây giờ chúng ta chơi bóng rổ đi…” Hắc long hưng phấn rủ rê.
“Kẻ sĩ có thể chịu chết chứ không thể chịu nhục, nữ thần đầu bò
~ cứu… Cứu ta đi… A… Đừng…”
Đoàn người đứng ở một bên trông thấy như vậy hoàn toàn chấn kinh rồi, bóng rổ, bóng bầu dục, bóng đá … Hiển nhiên, và, không cần phải nói, những thứ vận động nguy hiểm này chắc chắn đều là do Diệp Tường dạy cả, quần chúng không khỏi sợ run cả người, nhìn đồng chí đầu trâu bị Ba Nhĩ Bác ngược đãi muốn chết kia, vô cùng thương cảm .
“Lão bản, có thể khởi công chưa?” Lúc này, Đạt Cổ mang theo mấy tên hộ vệ xuất hiện.
“Declan, ngươi làm gì vậy?” Diane Lâm cau mày nhìn Đạt Cổ, còn có Nạp Khắc trong tay cầm vật gì đó rất kỳ quái, sau đó thấy bọn họ cắm một nhát chuẩn xác vào mạch máu trên cánh tay của ngưu đầu nhân bất tỉnh nằm trên mặt đất, rút ra một lượng máu lớn, tuy động tác đông cứng chưa thuần thục cho lắm, nhưng như vậy cũng đã tạm phù hợp với yêu cầu của Diệp Tường rồi .
“Chuẩn bị lấy ít máu trâu trở về làm chút thí nghiệm mà thôi…” Diệp Tường nhún nhún vai nói,bộ dạng như không có gì to tát lắm nhưng hiển nhiên là mọi người đều cảm thấy lời này giả tạo vô cùng. Việc rút máu này là do nhất thời hay là kế hoạch được lập ra từ trước chỉ có trời mới biết được, người này, người này thật đúng là “Hấp Huyết Quỷ”đầu thai mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện