Tại một chỗ trên Hỏa Vân đảo, giờ phút này cây cối tại phụ cận đều đã bị đốt cháy rụi, chà đạp thất thất bát bát (tàn phá hầu hết), càng làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình, chính là hiện trường Lang Tịch lúc này.
Mà vào giờ khắc này, một Cự Long (rồng lớn) màu đen, toàn thân không thể tìm thấy được đến một chỗ hoàn hảo, không bị tổn thương gì, nhưng đôi mắt hắn vẫn y nguyên, gắt gao nhìn chằm chằm vào không trung. Đang bay lượn trên không trung kia không phải là ai khác, đó đúng là đội bảo an của Hỏa Vân đảo, đại đội trưởng đội bảo an: Lỗ Phu Phàm, giờ phút này hắn đang vuốt ve đôi cánh rộng lớn của mình, ở trên không trung cảnh giác nhìn xuống Cự Long màu đen đang ở trên mặt đất kia, tuy rằng thân thể của nó đang có rất nhiều vết thương còn đang chảy máu, nhưng hắn vẫn không dãm buông lỏng sự cảnh giác.
“Ba Nhĩ Bác, ta cho ngươi cơ hội cuối, hãy theo ta trở lại nhà tù!” Lỗ Phu Phàm thận trọng ở trên không trung xoay quanh, quan sát nhất cử nhất động của đối phương .
“Hừ, chỉ dám lượn lờ không ngừng ở trên không thôi sao? Chẳng lẽ các ngươi đều đang e ngại đánh không lại ta chăng?” Địa Hành Long Ba Nhĩ Bác (rồng đất) ở phía dưới sử dụng phép khích tướng, hướng tới Lỗ Phu Phàm đang ở trên không trung thể hiện thái độ cùng giọng điệu coi thường không thèm che dấu.
“Hỗn trướng!” Ở giữa không trung, Lỗ Phu Phàm nghe được lời này hiển nhiên là nổi giận, “Đây là do ngươi tự tìm lấy!”

Rống! Lỗ Phu Phàm quát to một tiếng, lập tức vuốt cánh từ trên không trung lao thẳng xuống xuống dưới.
Rống! Trên mặt đất, hắc long cũng rống lên một tiếng.
Oanh! Hai Cự Long một đen một xanh lập tức uốn éo xông lại, đánh cùng một chỗ, hắc long Ba Nhĩ Bác bị đối phương trực tiếp đánh vào sau liền lùi lại mấy bước, ngay lập tức Lỗ Phu Phàm há mồm, hướng tới hắc long đang rút lui kia phun ra một ngụm Long Viêm (lửa rồng) nóng bỏng.
Làm cho Lỗ Phu Phàm kinh ngạc chính là, đối phương chỉ nhẹ nhàng giương lưỡng chích móng vuốt (hai móng) lên liền có thể dễ dàng đem Long Viêm của Lỗ Phu Phàm đẩy ra, mà đôi long trảo này lại chỉ bị thương nhẹ, hầu như không đáng kể… Hiển nhiên, loại năng lực chống lại vật lý này, thật sự là quá biến thái!
“Đáng chết! Không nghĩ tới ngươi -một phế vật ngũ giai lại có khả năng phòng ngự mạnh như vậy! Đi tìm chết đi…” Nói xong, Lỗ Phu Phàm nhào tới, long trảo sắc bén rất nhanh ở thân thể Ba Nhĩ Bác kéo lê vài đạo tạo thành vết máu.
Nhưng Ba Nhĩ Bác có vẻ như không bị ảnh hưởng từ mấy đòn tấn công vừa rồi, hắn ngửa mặt lên trời, rống lên một tiếng, trên đầu lóe ra tia sáng, lập tức toàn thân Lỗ Phu Phàm không kịp phòng vệ mà bổ té nhào trên mặt đất.
Oanh! Rầm, choang! ——
Từng nhát từng nhát một phát ra, Lỗ Phu Phàm trực tiếp bị hắc long đập bay ra xa, làm đụng ngã không ít cây cối ở trên đảo, thậm chí trên mặt đất còn lưu lại một đạo vết sâu kéo dài xen lẫn với vết máu…
Quan long (những long tộc có liên quan, quan hệ với Lỗ Phu Phàm) ở xung quanh thấy vậy liền nóng lòng muốn bay tới, nghĩ tiến lên hỗ trợ cho đồng bọn… Nhưng là, sinh vật kiêu ngạo này đã ngay lập tức đứng lên, hét lớn; “Đều cút hết cho ta, mau trở lại vị trí của mình,mạng hắn là của ta!”
Một câu nói đầy ngạo mạn, tự đại, làm cho các long tộc khác ở bên cạnh đang rục rịch liền ngay lập tức ngừng lại…
Lỗ Phu Phàm lay động thân thể đứng lên, mặc dù trên thân thể đã có nhiều chỗ bị thương, nhưng nếu so sánh với mục tiêu ở phía trước, hắn vẫn đang chiếm được thế thượng phong, lúc này, hắn không thể không nói, tại phương diện đối kháng long lực, xác thực hắn không bằng hắc long trước mắt này, đối phương so với trong tưởng tượng có thể nói mạnh hơn rất nhiều, đây sẽ không đơn thuần chỉ là chênh lệch giai vị.
Lỗ Phu Phàm khép lại lưỡng chích (hai) móng vuốt, ngay lập tức tại lòng bàn tay của hắn nổi lên một đoàn quang cầu to nhỏ nhấp nhô.

Trời ạ, đây là lục giai ma pháp (ma pháp cấp sáu), Lôi Điện Ngục Quang a! Tại bốn phía xung quanh nơi mà hai cự long đang giằng co, không hiểu từ đâu bỗng có tiếng gió thổi tới, lập tức có không ít bụi đất bị thổi bay lên.
“Hừ! Ta muốn cho ngươi biết, kết cục của việc chạy trốn chính là một chữ —— tử !” Nói xong, Lỗ Phu Phàm phóng Lôi Điện cầu đang nổi lên ở trong tay ầm ầm hướng về phía hắc long Ba Nhĩ Bác ở đối diện , một đạo dòng điện điện áp bàng bạc kinh người lập tức hướng phía hắc long đánh qua.
Rống! Hắc long hú lên một tiếng quái dị, lập tức toàn thân sáng lên một hồi hào quang thần thánh, gắt gao chống lại lục giai ma pháp của Lỗ Phu Phàm!
“Long Chi hộ giáp (áo giáp bảo hộ của rồng)! Làm sao có thể như thế!” Bên cạnh, một con rồng kinh hãi kêu lên, đây là ma pháp phòng ngự mà chỉ có hoàng Kim Long tộc mới có thể có được, kể cả những long tộc khác đang đứng bên ngoài xem cuộc chiến cũng đều bị chấn kinh rồi.
Thổ long không biết bay trước mắt này mới vài năm trước thôi còn bị Long tộc phỉ nhổ là long chi chi nhánh (một nhánh của long tộc) đê tiện nhất-thổ long mà giờ lại rõ ràng có được ma pháp phòng ngự mà chỉ thượng cổ Hoàng Kim Long tộc mới có được! Điều này tự nhiên làm cho không ít long tộc đều kinh ngạc đến chấn kinh rồi.
Mà, vào đúng lúc này, từ trên không trung bỗng xuất hiện một tiếng long ngâm vang tận mây xanh làm rung chuyển cả Hỏa Vân đảo.
Lập tức, có không ít long tộc đang đứng ở xung quanh xem cuộc chiến liền bạo động lên, bởi vì từ trên không trung xuất hiện một cự đại Kim Long đang gào thét xông đến, mà đây chính là nhất vương của bọn hắn!
Chân thân của Nhĩ Đốn so với trong tưởng tượng còn muốn lớn hơn, hơn nữa lực lượng so với trước kia càng muốn cường đại hơn, đó là điều mà tất cả Long tộc đang suy nghĩ tới, điều đó càng làm cho bọn hắn sùng bái hơn, kiêu ngạo hơn.
Nhĩ Đốn từ trên không trung giương lưỡng chích móng vuốt ra , ngay sau đó kim quang lóe lên.
Ầm! Ầm! Choang!
Hai tiếng động xuất hiện, lập tức, ma pháp của Lỗ Phu Phàm cùng thổ long Ba Nhĩ Bác hoàn toàn bị cưỡng chế cắt đứt, mà bản thân bọn họ tức thì liền bị kim quang kia đụng đến đầu óc choáng váng, thậm chí còn bị cưỡng chế, bức cho lùi lại mấy bước rồi mới dừng lại, sau đó thân thể lảo đảo như muốn ngã.
Phốc! Lỗ Phu Phàm phun ra một ngụm long huyết , tinh thần uể oải.

Mà hắc long bởi vì đã chịu nhiều ngược đãi khi ở trong nhà giam, thân thể vốn đã suy yếu nên càng không chịu nổi lực lượng cực đại vừa rồi đánh sâu vào, trực tiếp quỳ rạp, chết ngất trên mặt đất.
Tất cả long tộc đều chứng kiến rõ ràng thực lực của Long Vương Nhĩ Đốn, chỉ mới bắn ra trảo niệm chú (chú tạo ra móng vuốt), đã có thể đơn giản đem hai lục giai long (hai long tộc đạt cấp sáu) bức trọng thương, lập tức bọn họ trầm mặc mà cúi đầu hành lễ, không dám lên tiếng, hơn nữa, trong nội tâm không thể đè nén được sự kính nể cùng tôn sùng đối với vương của bọn họ .
Mà ở trên thân của cự đại kim long, Diệp Tường càng chấn động vô cùng, Long Vương này thật sự không phải là mạnh mẽ bình thường, mới thoáng thi triển một chút công phu thôi đã có thể thu phục xong hai long tộc khác, như vậy có thể nghĩ, lực lượng đã mạnh đến trình độ nào rồi, nếu chính mình mà có một tên long tộc mạnh mẽ, hoành tráng như vậy làm sủng vật, thì tại Đại Lục Cát Sĩ Đa Á này phỏng chừng sẽ không có ai dám trêu chọc hắn a.
Nói trở lại sau, thời điểm mà hắc long này từ lồng giam dưới mặt đất của long điện thoát ra, ngay sau đó liền bị cấp dưới của Lỗ Phu Phàm phát hiện được, tức giận thở phì phì, nên tự nhiên Lỗ Phu Phàm lỗ mãng kia cưỡi ngựa xung trận trước tiên, muốn tự tay bắt lấy hắn, oán khí kiềm nén đã lâu nên hắn không hề khách khí nữa , trực tiếp đánh nhau cùng thổ long tại Hỏa Vân đảo, đồng thời cũng ngăn cản long tộc khác tham chiến. Đây cũng là nguyên nhân xuất hiện hơn trăm đầu long đang thảnh thơi, ung dung đứng một bên mà xem cuộc chiến.
Trận chiến này làm rung động không ít những phi long luôn cao cao tại thượng ở đây, ít nhất thổ long không biết bay đê tiện trong miệng bọn họ kia không gầy yếu vô năng giống như trong suy nghĩ của bọn họ.
Nhĩ Đốn sau khi nhẹ nhàng đem Diệp Tường phóng trên mặt đất, hóa thân thành hình người, một đôi mắt u buồn nhìn về phía hắc long ở phía xa đang chết ngất trên mặt đất Lang Tịch, lập tức có vẻ càng thêm u buồn!
“Bệ hạ, xin hãy cho phép thần được thay người xử trí tên tù phạm đê tiện này!” Lỗ Phu Phàm tựa hồ đối với trọng thương mà Nhĩ Đốn vừa gây ra cho hắn không hề để ở trong lòng, ngược lại lại càng cam tâm tình nguyện phục vụ Nhĩ Đốn hơn .
Nhĩ Đốn không nói gì, vẫn nhìn chăm chăm vào thổ long đang hôn mê, mà Lỗ Phu Phàm cùng với các long tộc khác cũng trầm mặc theo, giờ phút này hào khí bỗng chốc biến thành sự yên tĩnh quỷ dị, âm thanh duy nhất có thể nghe thấy tại hải đảo này là tiếng gió thổi qua, cũng mang theo lam tóc của Nhĩ Đốn tung bay trong không trung…
“Khụ, bệ hạ! Thần xin có một yêu cầu hơi quá đáng!” Diệp Tường ở một bên đột nhiên chủ động đứng ra hành lễ thỉnh cầu, nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện