Ánh đèn đêm trông thật mông lung huyền ảo, ban ngày có chút tịch mịch thành phố giờ khắc này giống như hồi sinh. Tiếng huyên náo ồn ào không dứt, các ban ca nhạc rộn ràng khắp các nẻo đường, các chương trình quảng cáo thanh âm vang ầm ầm trên những bình đài giữa những hè phố.

Được tự do làm việc mình muốn, Hitomi rời khỏi cao ốc của Edge Shot và đi tìm kiếm chỗ ăn. Buổi chiều loanh quanh khắp nơi giúp cậu thuộc lòng khá nhiều địa danh của nơi này. Đây là một tin tức không thể tốt hơn dành cho dân mù đường.

Tạt qua ba ngõ nhỏ, Hitomi đến một cửa hàng be bé nằm khuất sau một con hẻm, khí trời về khuya mát lạnh, xung quanh có vẻ yên tĩnh khác hẳn với ngoài kia náo nhiệt.

Chủ quán là một bác gái đã có tuổi, nhìn quy mô kinh doanh cũng không làm ăn lớn, hết thảy một gian chỉ có duy nhất phục vụ là thằng nhỏ lao động.

Hitomi chọn phía bên trái góc bàn, gọi một phần Sushi ăn kèm với rau cải và ít takoyaki tráng miệng, tiện thể nghe ngóng tin tức nơi này.

Dùng bữa được năm phút, bên ngoài lịch kịch bước vào mấy người, vẫn còn đang to tiếng tranh cãi với nhau Hitomi hơi liếc mắt nhìn, hóa ra là bốn thanh niên trẻ trạc tuổi cậu, nhưng có vẻ du côn đầu to búa lớn hơn hẳn.

Dẫn đầu là một thằng nhuộm tóc nửa xanh nửa vàng, cắt ngang cuộc cãi cọ của hai thằng đàn em, đi tới sát quầy bà chủ quán và nói gì đó. Hitomi mặc dù không muốn quan tâm, nhưng tinh ý nhận thấy thái độ khác thường của bà chủ, trông có vẻ hốt hoảng, liền lưu cái tâm nhãn để tai nghe ngóng.

“Bà già…Tháng này phí bảo hộ vẫn chưa giao đấy!”

“Tôi biết, cậu thương tình quán kinh doanh không tốt, cho tôi khất vài hôm…!”

“Hừ…Bà nói hay nhỉ, bà khất, thế ai giao giúp bọn này…!”

“Thôi, hạn trong ngày mai bà phải giao cho đủ…Không thì đừng trách tụi tôi vô tình!”

Thằng đầu lĩnh nói xong, hai mắt chớp động hàn quang. Bà chủ quán thân thể run lên một cái, nhỏ giọng cầu khẩn, “T…Tôi…sẽ làm, sẽ nộp…mong mọi người nương tay đánh khẽ cho…( -.-)!”

“Hừ…thức thời là tốt nhất, nhớ lời hứa của bà đó!”

Hắn quay sang bảo với đồng bạn, “ĐI, tụi bay!”

Hitomi lạnh lùng nhìn hết thảy, hàn quang trong mắt đại thịnh, tuy nhiên không lên tiếng, âm thầm ghi nhớ rõ đặc điểm sóng sinh mệnh từng đứa.

Đợi cho tụi nó rời khỏi gian hàng được một lúc, Hitomi đứng dậy tính tiền và bám theo sau. Năng lực triển khai, Firudo giống như một cái rada cảm ứng, xung quanh cậu phạm vi năm trăm mét xuất hiện vô số lít nha lít nhít chấm đỏ, chấm xanh.

Đã xác định từ trước, Hitomi triển khai Soru kết hợp với Geppo, băng nhà vượt tường, trong màn đêm tịch mịch đuổi theo bốn tên côn đồ.

“Adan…” (Thằng tóc đen nhỏ nhất kéo chặt tay thằng tóc đỏ bên cạnh)

“… (0,0)…Gì mày, Riko…!?”

“Này…Mày có thấy…nó lạnh lạnh sao ấy ⊙﹏⊙!”

“Lạnh cái đầu nhà mày, (ノಠ益ಠ)! Đừng có lợi dụng mà sờ bố…ĐỜ F*CK!”

“Hai đứa bây có im đi không…Hôm nay không kiếm được xu nào, về lại bị đại ca chửi rồi… ►_◄!”

“Không đến nỗi chứ Yahiko…!”

“Mà sao mày lại tha mụ già đó…Mụ ta chuyên môn trốn tiền…Vậy mà đòi làm ăn…!”

“Ngu ngốc, mẹ nó, tụi bây tưởng tao muốn lắm hả…!” –Yahiko chửi thề một tiếng.

“Tụi mày nhớ là bọn mình đe dọa bả lấy tiền, nhưng không thể bị nắm cán đuôi, hiểu không…Nếu để bị phát hiện, quy vào tội phạm, là ba đứa bay cộng thêm tao chuẩn bị được lũ anh hùng cho vào ăn cơm tù miễn phí đó…ĐM!”

“Nói thật chớ tao chướng mắt lũ anh hùng ghê…Suốt ngày bô bô cái mõ…Có năng lực cấm sử dụng thì để năng lực làm gì…(- -)!”

“Khoan nói chuyện…” –Yahiko bỗng đưa tay ngăn đồng bọn lại, quay mặt về phía sau trầm giọng nói:

“Thằng chuột nhắt nào dấu đầu lòi đuôi đằng sau, mau lộ diện ra đây!”

“Hả…!?”

“Có người… ಠ▃ಠ!”

Ba tên kia vẻ mặt tức thì trở nên cảnh giác vô cùng, đứng quây vào nhau, tạo thành hình tam giác che chắn cho Yahiko ở chính giữa…

“Mau ra đây…Mày không thoát khỏi năng lực dò xét của tao đâu!”

Yahiko một lần nữa rống lên, phía trên cột điện bỗng nghe tiếng lạo rào, và một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt tụi nó.

Hitomi âm thầm cau mày, không ngờ tên đầu đàn lại sở hữu năng lực tra xét. Có điều ban nãy tụi nó không vận dụng quirk nên cậu cũng chẳng nhìn ra được thông số gì, tuy nhiên đã lộ tẩy thì dấu giếm đều trở nên vô ích.

Vả lại, với chỉ số hiện tại của tụi này, muốn chạy thoát khỏi tay cậu, đúng là nằm mơ.

Tên: Adan

LV 1+2

Quirk: Bùn Lầy (LV 1+3)

Tên: Riko

LV1 +4

Quirk: Sức mạnh ( LV1 +5)

Tên: Saido

LV1 +5

Quirk: Tăng cường (LV 1+3)

Tên: Yahiko

LV1 +3

Quirk: Cảm ứng (LV 1+4)

“Kẻ đến không thiện…xung quanh không có người, tiên hạ thủ vi cường, Adan, Riko, Saido, đánh hắn (- _ -)!”

Yahiko gầm lên, bên trái Adan lập tức hướng Hitomi bắn ra một chùm chất lỏng đặc sệt.

“Trò mèo…!”

Hitomi dễ dàng né tránh, nhưng Adan không hề buông tha mà liên tục bắn tới tấp chất lỏng. Riko và Saido cũng không ngồi chờ, tóc đỏ Riko lấy từ trong túi áo thứ gì đó nhét vào mồm, nhai nuốt rồi rống thật to, cả thân người có chút mập mạp bỗng phồng lên cơ bắp vô cùng.

Hitomi:!!!

[Cái quỷ gì…( 0.0)?!]

Nếu không phải Sato đi thực tập ở thành phố khác, và thanh niên này là con một, Hitomi thực sự nghi ngờ mình đang gặp phải anh em cùng cha khác mẹ của thanh niên đó.

Thậm chí giống nhau còn hơn cả Kirishima và Tetsut!

Vù ~~~

Một trái banh tennis từ đâu hiện ra, nhanh như chớp bắn thẳng về phía Hitomi, cậu lộn mèo một vòng thoát được, nhưng sau lưng bức tường giống như gặp phải trọng kích vậy, “Oành” một tiếng thật to, từng vệt rạn nứt lan ra bốn phía, khảm nạm chính giữa là quả banh tennis với một cái lỗ thật to do nó tạo ra.

Quả này mà dính vào người, chậc chậc…Thể chất dưới LV1 +4 liền muốn bị trọng thương nhập viện chứ chẳng đùa.

Yahiko thấy Hitomi dễ như ăn cháo toàn bộ tránh khỏi công kích của bọn hắn, sa sẩm mặt mày lại, quát to:

“Vừa đánh vừa lui, thằng chóa này không phải dạng vừa đâu…!”

[Định chạy ra chốn đông người sao…( -_-)!]

Hitomi nhạy bén nhận ra mưu đồ của tên đầu sỏ. Nếu mà để bọn chúng thoát được một đứa, sự tình có thể rắc rối nhiều lắm.

“Tao không thích phiền phức…Thế nên là…”

Hitomi thần tình nghiêm túc, vẻ đùa cợt biến mất sạch, toàn bộ sức mạnh phát động, giống như u linh lượn qua một vòng.

Pặc!

Pặc!

Pặc!

Ba tiếng va đập âm thanh vang lên, Saido, Riko cùng với Adan cảm thấy gáy mình nhói nhói, chỉ kịp lên một tiếng đau nhức rồi ngất xỉu tại chỗ.

“Còn mỗi mình ngươi… ಠ~ಠ!”

“Ta không phải tội phạm…Mà mày cũng không phải anh hùng…Mày dám làm vậy là phạm pháp…!”

–Yahiko có chút hoảng loạn thét lên, quơ quơ cánh tay uy hiếp Hitomi, “Không được tới gần…!”

“Hừ…Hành động thu phí bảo hộ, chẳng khác gì tội phạm, chẳng qua mi thay đổi phương thức mà thôi…!”

Hitomi lạnh giọng tiến đến…

Pằng!

“Ha ha…Mày mắc lừa rồi nghe con…!”

Yahiko giống như chó điên một dạng cười sặc sụa, trên tay hắn còn cầm một khẩu súng, nòng còn đang bốc hơi.

Phản ứng của thằng trước mắt làm Hitom liên tưởng đến một câu, “Tinh thần phân liệt…( 0.0)!?”

“Phân cmm mày, nói cho mày biết, mày đã trúng phải đạn vô hiệu hóa của bọn tao, từ giờ năng lực của mày sẽ bị xóa sổ…”

(o?o)…CLGT…Nó đang nói gì vậy!? Hitomi rút ra viên đạn dính ở trên người, chỉ có một chút xíu nhỏ vết thương trầy xước, không quan trọng lắm, Yahiko trợn tròn mắt như gặp quỷ, lắp bắp kêu lên:

“Không thể nào…Mày là sắt thép thân thể à…!?”

“Không phải…Nhưng cũng gần vậy đó!”

Hitomi trả lời, tiện thể tung vào mặt tằng kia một cú đấm…Bốp!

Yahimo mắt nổ đom đóm, ngã ngửa ra sau…

Hitomi phủi phủi tay thì thào, “Xong việc”, rồi ngồi xuống kiểm kê chiến lợi phẩm. Lần đầu tiên gặp phải trường hợp thế này nên cậu có chút hưng phấn. Trong quá khứ, cậu chỉ có bắt tội phạm, sau đó lẻn đi, làm anh hùng vô danh, kiếm tiền thêm cũng toàn mấy việc lặt vặt đâu đâu, có điều, trước mặt tiền của phi nghĩa, không thu thì phí.

Hitomi lục lọi người của bốn tên kia, lấy tổng cộng được vài ngàn yên, thâm hô to quỷ nghèo, có biết đâu rằng tích súc của tụi nó đều bị cấp trên thu sạch, chỉ để lại ít tiền chi tiêu…

“Gì đây…!?”

Hitomi sờ người Yahimo moi ra bao ni lon, có chứa vài viên đạn sẫm màu, cậu nghĩ nghĩ rồi cất luôn vào túi, tiện thể tịch thu khẩu súng của tên này.

[Bây giờ xử lý bốn đứa mặt l** kia sao đây…]

Thả chúng ra thì cậu không hài lòng, nhưng trừng phạt bọn nó vào tù thì cũng hơi quá đáng, chung quy lại thì cả bốn thằng nhãi này vẫn chưa thực sự làm điều gì quá xấu xa, bởi thế nên chưa hề có anh hùng lùng bắt tụi nó.

“Để cho tụi mày xấu mặt một phen, chừa cái tật bắt nạt người già đi…( -_-)!”

Hitomi cười hắc hắc, hai tay điểm điểm, quần áo trên người bốn tên côn đồ lập tức nổ bung ra thành từng mảnh, chỉ còn lại bốn cái trần truồng thanh thiếu niên, bên dưới còn chưa phát dục hoàn toàn, nhìn mà cay con mắt.

“Phẩm vị chỉ có từng đó mà cũng bày đặt đi làm giang hồ…Xì…!”

Hitomi bĩu môi, nhún nhẹ thân hình, nhảy thoăn thoắt, nhanh như chớp mắt đã mất hút trong màn đêm yên tĩnh.

To be continued…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện