Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Thì ra, Tô Tình chỉ là một trong một người hắn thầm mến, đằng sau còn có mấy chục người xếp hàng nữa.

Vân Phi Dương nhìn qua xấp tư liệu, cả người phát mộng, phải biết, sau khi sống lại, hắn cũng tự xưng phong lưu, nhưng so sánh với gia hỏa thích một lượt cả trăm nữ hài, quả thực quá yếu!

- Đại ca, ngươi được hay không thế? Chung Vũ đặt mông ngồi sau lưng Vân Phi Dương, thấy hắn lật xem tư liệu, khi thì cau mày, khi thì lắc đầu, nhất thời cảm thấy tên này không đáng tin cậy.

Vân Phi Dương dừng lại, nhìn hắn nói:

- Tiểu tử, ngươi có phải bị bệnh hay không, để ý những cô bé đều có người trong lòng, ta giúp ngươi thế nào đây!

- Hắc hắc.

Chung Vũ gãi đầu nói:

- Đại ca, không phải còn câu, nói thế nào ta, à…là chỉ cần vung cuốc siêng năng đào, không có góc tường nào không ngã cả!

"Loảng xoảng bang"

Vân Phi Dương cầm văn kiện đánh vào đầu hắn, nói:

- Đào đào đào, chỉ biết đào góc tường, chả có chút chí khí nào cả!

Chung Vũ ôm đầu, vẻ mặt cầu xin, nói:

- Đại ca, ta cũng không muốn để đào góc tường người ta đâu, thực ngay từ đầu, cô bé này đều độc thân, nhưng một mực không dám thổ lộ, kết quả bị người ta cướp đi.

Vân Phi Dương chỉ hắn trán nói:

- Thích thì cứ nói, muốn thì truy, âm thầm cái rắm ấy.

Chung Vũ nói:

- Ta không có can đảm này a.

"Ai."

Vân Phi Dương nâng cằm nói:

- Kỹ thuật tán gái có thể truyền thụ, nhưng da mặt ngươi thế này, cho dù sư phụ tốt cũng không dạy nổi.

Chung Vũ vội la lên:

- Vậy làm sao bây giờ?

"Ba."

Vân Phi Dương búng tay một cái, nói:

- Đương nhiên phải ma luyện da mặt ngươi trước đã!

- Luyện thế nào?

- Đây này…

Vân Phi Dương chỉ hướng hai nữ sinh vừa mới đi tới, nói:

- Xem nè, da mặt dày là như thế nào.

Nói xong, hắn đi lên trước, chào hỏi:

- Chào mỹ nữ!

- A!

- Là Vân Phi Dương!

Hai nữ hài ngại ngùng cúi đầu xuống.

Trong khoảng thời gian này, Vân Phi Dương như danh nhân tại học phủ, không thiếu nam sinh ghen ghét, cũng bắt được rất nhiều nữ tâm, hai vị này cũng là người sùng bái hắn.

- Hai vị, muốn đi đến phòng ăn sao?

- Ừm.

Nhị nữ thủy chung cúi đầu, trái tim nhỏ phanh phanh nhảy loạn.

Vân Phi Dương hất tóc đen, tiêu sái nói:

- Ai, đáng tiếc nha, ta vừa ăn xong cơm, nếu không thì…

Lời còn nói hết, sau lưng bay tới một hòn đá trúng giữa cái ót, hắn lấy đầu, cả giận quát hỏi:

- Ai?!

Nơi xa, Lương Âm chắp tay sau lưng, hừ khẽ rời đi.

- Lương Âm.

Nộ khí Vân Phi Dương biến mất, tiện tay vung lên cười nói:

- Quá nghịch ngợm.

Bên trong đình nghỉ mát, Chung Vũ sùng bái nhìn Vân Phi Dương, tuy vừa rồi Lương Âm xuất hiện cắt ngang việc học, nhưng người ta chỉ hô một câu mỹ nữ, hai nữ hài đã ngượng ngùng cúi đầu xuống, cái này! Cũng quá ngưu đi!

"Khụ khụ."

Vân Phi Dương hắng giọng cất tiếng.

- Vừa rồi, tuy bị đánh gãy, nhưng ngươi nhìn ra được chút gì chứ?

Chung Vũ mờ mịt hỏi lại.

- Nhìn ra cái gì?

Vân Phi Dương kéo hắn qua, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

- Cái tên đầu đất này, sao ngươi không thắc mắc, ta làm sao biết hai người bọn họ là muốn đi đến phòng ăn!

Chung Vũ tỉnh ngộ.

- Đúng thế, đại ca, làm sao ngươi biết?!

"Ba ——"

Vân Phi Dương một quyền đánh vào đầu hắn, nói:

- Ngươi ngốc quá, giờ này không phải lúc ăn cơm à, đường nhỏ thông tới nhà ăn chứ đâu!

Chung Vũ ôm đầu, nói:

- Đúng đúng, ta làm sao lại không nghĩ tới chứ?

Vân Phi Dương thả ra hắn, phủi phủi tay nói:

- Yếu tố đầu tiên để tán gái, tìm đúng thời gian, tỉ như vừa rồi, ngươi có thể hoàn toàn giả bộ ngẫu nhiên gặp, sau đó suy đoán hành trình các nàng, mặt dày mày dạn nói, oa, thật đúng dịp, chúng ta cùng đi chứ. Dạng này, coi như thành công bước đầu tiên!

Chung Vũ nói:

- Đại ca, nếu các nàng không đồng ý?

Vân Phi Dương không còn cách nào khác nói:

- Ngươi biết cái gì gọi là mặt dày không? Ngươi biết cái gì gọi là không biết xấu hổ không? Không làm được đến mức này, ngươi còn đơi truy muội tử!

- Ta rõ rồi!

Chung Vũ đứng lên, trong con ngươi lóe ra hừng hực Liệt Hỏa, nói:

- Vì muội tử, ta không ngại gì mất mặt!

- Đúng!

Vân Phi Dương vỗ bả vai hắn, khích lệ.

- Cứ lớn mật truy cầu hạnh phúc!

- Tốt!

Ánh mắt Chung Vũ kiên định đi ra ngoài.

Một khắc này, thấy không rõ mặt hắn nữa, bời vì hắn đã không biết xấu hổ!

Sau khi Chung Vũ rời đi, Vân Phi Dương đưa tay khoác lên ghế dài, cười nói:

- Lén lén lút lút núp ở phía sau, lại muốn ném cục đá nữa à?

- Cắt.

Lương Âm từ chỗ tối đi ra, tiện tay vứt tảng đá lớn trên mặt đất, sau đó đi đến đình nghỉ mát, bĩu môi nói:

- Vân Phi Dương, ngươi cho rằng mình là ai nha, Lương Âm ta không rảnh đi đánh lén ngươi.

- Thật sao?

Vân Phi Dương đột nhiên đứng lên, một bước lại gần nắm lấy tay nhỏ của nàng.

- Nếu không muốn đánh lén ta, trong tay cầm cục đá làm gì?

- Ngươi..

Lương Âm nhìn hắn chằm chằm, cả giận nói:

- Thả ra ta!

Nàng càng giãy dụa, Vân Phi Dương càng nắm chặt, thậm chí kéo nàng qua, dán miệng vào lỗ tai nàng thấp giọng nói.

- Ta là nam nhân của cô, cô lại nghĩ đến việc ám toán ta, bị người ta biết rất không tốt.

- Vân Phi Dương…

Tay nhỏ bị nắm đau, hốc mắt Lương Âm nhất thời hiện ra nước mắt, nàng cắn răng, nói:

- Ta muốn giết ngươi!

"Ách"

Nhìn lấy vành mắt cô gái đỏ chót, Vân Phi Dương ý thức được mình dùng lực có chút lớn, sau đó vội vàng thả ra, giúp nàng xoa xoa, tự trách.

- Thật xin lỗi, ta vừa rồi…

- Đi chết đi!

Đột nhiên, ngọc thủ Lương Âm xuất chưởng đập tới. Vân Phi Dương vội vàng không kịp chuẩn bị bị đánh trúng, thân thể lui lại hai bước, đặt mông ngồi trên ghế dài, ngạc nhiên nói:

- Được nha, IQ có tiến bộ, chơi trò lừa gạt!

Lương Âm đắc ý.

- Đối phó loại vô sỉ như ngươi, không chút thủ đoạn sao được!

Vân Phi Dương lắc đầu, hai tay khoác lên trên đùi, mười ngón chụp cùng một chỗ, nói:

- Lương Âm, cô phải biết, ta quan tâm cô mới mắc lừa, nếu như đổi lại người khác, ai sẽ quản cô khóc, quản cô cười chứ.

Thần sắc Lương Âm ngốc trệ, đúng vậy a, chính mình điểm ấy quỷ kế, đối phó người khác, căn bản vô dụng, bời vì không ai sẽ quan tâm ngươi khóc, quan tâm ngươi cười.

- Bất quá, cô yên tâm.

Vân Phi Dương nói tiếp.

- Ta sẽ không để cho cô khóc, sẽ chỉ làm cô cười.

- Ngươi…

Nàng nhẹ nhàng cúi đầu xuống hỏi han.

- Ngươi không sao chứ?

Vân Phi Dương vừa cười vừa đáp.

- Nam nhân ta cũng để cho lão bà hả giận, không có việc gì, rất cường tráng.

- Vô sỉ.

Lương Âm thấp giọng chửi một câu.

Vân Phi Dương cười nói:

- Nói đi, tìm ta có chuyện gì?

Hắn biết ta tới tìm hắn?

Vân Phi Dương tiếp tục nói:

- Có phải tu luyện gặp bình cảnh?

- Làm sao ngươi biết?

Lương Âm hoảng hốt.

Vân Phi Dương xòe tay.

- Ngươi vừa rồi không nghe thấy ta dạy Chung Vũ thế nào à, muốn truy nữ nhân, đầu tiên phải suy đoán trong nội tâm nàng đang nghĩ gì.

- Cắt."

Lương Âm quệt miệng nói:

- Người như ngươi chỉ đẩy Chung Vũ vào trong hố.

Vân Phi Dương tự tin nói:

- Không có khả năng, ta…

Lời nói còn chưa nói hết, đã thấy Chung Vũ từ đằng xa đi tới, mặt mũi bầm dập, vô cùng chật vật, rõ ràng hung hăng bị đánh!

"Phốc xích —— "

Lương Âm che miệng cười trêu:

- Nhìn xem, ta nói không sai mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện