Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

- ------------------

- Này này, ánh mắt ngươi đây có ý gì?

Liễu Nhu nhìn Vân Phi Dương, cười nói:

- Chẳng lẽ chưa nghe nói qua sự tích Chiến Thần đứng đầu Thần Giới sao?

- Ách

Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.

- Không có.

Liễu Nhu nháy mắt mấy cái, nói:

- Đúng thế, Vạn Thế đại lục, có rất ít người nghiên cứu Vân đại chiến thần, ngươi chưa nghe nói qua cũng bình thường.

Tiểu ny tử chẳng lẽ nghiên cứu mình rất kỹ?

Vân Phi Dương giả bộ hiếu kỳ hỏi:

- Hắn rất lợi hại?

- Đương nhiên!

Liễu Nhu nâng cằm lên, sùng bái nói tiếp.

- Căn cứ sử thư ghi lại, Thần Giới có người thần vị ngàn vạn, xứng danh Chiến Thần cũng chỉ ba người, Vân chiến thần là Chiến Thần đứng đầu, nghe đồn, năm đó lực chiến hắn một người địch mười mấy Thần Giới đại năng mà không bại.

- Mạnh như vậy?

Vân Phi Dương giả vờ ngạc nhiên.

Làm người trong cuộc, hắn biết cái chiến tích bưu hãn này, đáng tiếc cuối cùng hắn cũng bại, sau khi thất bại hắn bị trấn áp tại Thập Vạn Đại Sơn của Phàm Giới, bị nhốt trọn vẹn một vạn năm mới thoát.

Vân Phi Dương vô liêm sỉ tự yy.

- Vân chiến thần thật lợi hại a!

- Đó còn cần phải nói.

Liễu Nhu ngắm nhìn mặt hồ, nói tiếp.

- Vân chiến thần từng thống ngự đại quân đóng tại Thiên Ma chi cốc trăm năm, sáu Đại Ma Tôn không dám vượt qua giới hạn, hắn đóng quân tại Băng Thiên, lấy lực lượng một người ngăn chặn Ma Quân tiến công, không cho ma quân bước vào cương thổ Cữu Nhật, trong lúc nói cười diệt ba Ma Tướng, cái này bực nào khí phách!

Nghe được nữ hài kể lại quá khứ chính mình, cả người Vân Phi Dương đều ngây ra, nàng nói tới sự việc phát sinh thật lâu, chính hắn cũng nhớ không rõ.

- Không nghĩ tới bên trong trần thế, còn có người sùng bái ta như thế.

Vân Phi Dương ngầm cười khổ.

Chính mình từng ngang dọc Thần Giới, không ai cản nổi, bây giờ lại luân lạc thành người bình thường, Thần Giới nơi hắn sinh tồn ba ngàn năm cũng vỡ nát, hắn hiện tại giống như cô nhi không có nhà, không có nơi để về.

Liễu Nhu tiếp tục nói:

- Vân đại chiến thần là cái thế anh hùng chân chính, năm đó nếu như không biến mất, có lẽ Thần Giới sẽ không vẫn lạc.

Vân Phi Dương ngạc nhiên:

- Có ý tứ gì?

Liễu Nhu phất phất tay, cười nói:

- Nhìn ngươi ưa thích lịch sử như thế, ta nói điều tra những này năm cho ngươi nghe.

Vân Phi Dương đi tới, lắng tai nghe.

Liễu Nhu đè ép thanh âm nói khẽ.

- Vạn Thế đại lục cũng không có ghi chép Thần Giới vì sao vẫn lạc, nhưng qua nhiều mặt kiểm chứng, nghiêm túc phân tích, ra kết luận nguyên nhân Thần Giới diệt vong rất có thể vì cao thủ cường đại của vị diện khác.

- Vị diện càng cường đại khác?

Vân Phi Dương trừng to mắt.

Thần Giới tọa lạc đỉnh đầu vũ trụ, tồn tại Vạn Thiên Vị Diện chí cao, còn có vị diện càng cường đại hơn?

Đây cũng quá giả đi!

Liễu Nhu nhìn hắn một mặt nghi vấn, bĩu môi:

- Ai, sự việc quá thâm ảo, ta nói ngươi khẳng định cũng không hiểu, ngươi phải hiểu, Thần Giới rất có thể bị ngoại tộc xâm lược, sau cùng mới hủy bên trong hư không.

Nàng không hứng thú đối với võ đạo, nhưng rất thích y thuật cùng lịch sử, những năm nay đọc qua vô số sách cổ cùng lịch sử bí tịch, đối với kết luận này của mình rất vững chắc, không mãy may nghi ngờ.

Cũng khó trách, liếc một chút đã nhìn ra bên trong thân thể Mục Oanh bạo phát năng lượng nguyền rủa, đổi lại người khác khẳng định sẽ không rõ, đương nhiên, đạt được kết luận kinh thế hãi tục như thế, trọng yếu nhất là trực giác của nữ nhân này rất đáng sợ!

- Bị ngoại tộc xâm lược

Vân Phi Dương nỉ non:

- Nếu như đây là thật, Đế Quân Thiên bọn họ đều không giải quyết được, ngoại tộc đến từ vị diện cao hơn thực lực mạnh bao nhiêu?

- Đáng giận!

Hắn âm thầm cả giận:

- Hết lần này tới lần khác ở thời khắc mấu chốt, ta bị phong ấn trấn áp, nếu không thật hi vọng cùng cường giả đến từ vị diện cao hơn so chiêu.

Năm đó Vân Phi Dương sở dĩ tiện, cũng bởi vì hắn muôn bức bách đám lão gia hỏa kia bạo tẩu, cùng mình đánh một trận thoải mái lâm ly. Tuy nhiên sau cùng chơi lớn một tí, bị trấn áp nhưng cũng nhìn ra được bản tính hắn hiếu chiến, danh xưng chiến thần hoàn toàn xứng đáng.

- Ai.

Liễu Nhu thở dài:

- Đáng tiếc, Vân đại chiến thần ly kỳ biến mất, nếu không, lấy thực lực của hắn, khẳng định có năng lực xoay chuyển tình thế, mà nhóm Thần Giới Sử Quan cũng quá đáng giận, nam nhân mạnh như thế, vậy mà chỉ lấy Vân chiến thần để hình dung ra một vị anh hùng, tên anh hùng đều không lưu lại.

Vân Phi Dương ngạc nhiên nói:

- Trên sử sách không có lưu tên Vân đại chiến?

Liễu Nhu cả giận:

- Đúng vậy, ta đọc qua vô số sách cổ, thủy chung không có tra ra tên Vân đại chiến Thần, khẳng định có người đố kỵ hắn cường đại, từ đó cản trở, xóa tên hắn đi.

- Ba!

Vân Phi Dương một chưởng vỗ bên trên bàn đá, cả giận:

- Khinh người quá đáng!

Hắn có thể đoán ra, chính mình năm đó ở Thần Giới đắc tội với quá nhiều người, khẳng định bị bọn họ cố ý xóa tên đi, trấn áp rồi còn không cho lão tử lưu danh bách thế, làm cũng quá tuyệt đi.

Nhìn thấy Vân Phi Dương nộ khí, Liễu Nhu mở to hai mắt, nghĩ thầm, tên này chẳng lẽ cũng là người sùng bái Vân đại chiến thần, vậy mà còn tức giận hơn chính mình.

Vân Phi Dương biểu hiện phẫn nộ, thành công đạt được hảo cảm của Liễu Nhu, nàng an ủi:

- Không có việc gì, tuy trên sử sách không có ghi chép, nhưng qua nhiều mặt kiểm chứng, ta biết, Vân đại chiến thần rất có thể gọi Vân Phi Dương!

Vân Phi Dương khẽ giật mình, cô gái nhỏ này không nên a.

- Liễu cô nương, chúng ta còn nói chuyện y đạo trước đi.

Sự việc có quan hệ Thần Giới. Vân Phi Dương muốn dò xét hiểu rõ, hiện tại cũng không thể làm, việc cấp bách hiện tại là tu luyện y đạo trước, tìm kiếm phương pháp phá giải nguyền rủa.

Liễu Nhu cười:

- Đi thôi, đi theo ta.

Bên trong Y Đường.

Vân Phi Dương vừa đi vào đã ngửi được một cỗ mùi dược thảo nồng đậm, bên trong cũng không lớn, sắp xếp rất nhiều giá thuốc, vị trí trung tâm còn để một đan lô.

- Ngươi cũng hiểu luyện đan a?

Nếu như đổi lại vừa rồi, Vân Phi Dương hỏi thế khẳng định sẽ khiến Liễu Nhu rất khó chịu, nhưng bây giờ hai người có cùng sở thích thích, nàng không thèm để ý cười nói:

- Đúng, cái gọi là y dược, cũng là y thuật cùng đan dược, cả hai không phân biệt.

Vân Phi Dương cười nói:

- Liễu cô nương, học rộng tài cao.

- Tất nhiên

Liễu Nhu tự tin:

- Ta không có thiên tư luyện võ, cố gắn tu luyện võ đạo chỉ đạt mức thường thường, nhưng yêu thích nghiên cứu y dược cùng lịch sử, về sau nhất định sẽ trở thành Y Dược Gia, Sử Học Gia vạn nhân kính ngưỡng.

- Có chí hướng!

Vân Phi Dương giơ ngón tay cái lên.

Liễu Nhu ngòn ngọt cười.

Vân Phi Dương còn hỏi:

- Đúng, Liễu cô nương

- Dừng lại.

Liễu Nhu cắt lời:

- Ngươi nếu muốn học tập y đạo, nhất định phải xưng ta sư tỷ.

Vân Phi Dương kinh ngạc:

- Ta đã theo ngươi học, lẽ ra cần phải xưng sư phụ, vì sao xưng sư tỷ?

Có thể bái mỹ nữ làm sư, hắn cảm thấy rất không tệ

Liễu Nhu bĩu môi:

- Sư phụ nghe có vẻ già, gọi ta sư tỷ được rồi.

Vân Phi Dương cười:

- Tốt.

- Đúng vậy.

Liễu Nhu ngừng chân, quay người hỏi:

- Nói như thế nửa ngày, ta còn không biết ngươi tên gì.

Vân Phi Dương gãi gãi đầu, nói:

- Ta tên Vân Phi Dương.

Nghe được danh tự, cái miệng nhỏ nhắn của Liễu Nhu khẽ nhếch, kinh ngạc thốt.

- A, ngươi cùng tên với Vân đại chiến thần!

- Đúng nha, thật đúng dịp.

Vân Phi Dương trong lòng tự nghĩ, nếu như cô bé này biết, mình là thần tượng nàng sùng bái, có thể kích động quá mức mà trực tiếp nhào lên cưỡng hiếp mình.

Hắn suy nghĩ nhiều.

Liễu Nhu căn bản sẽ không tin thần tượng Thần Giới còn sống.

- Ai.

Liễu Nhu đánh đo một hồi rồi nhìn Vân Phi Dương, lắc đầu:

- Đáng tiếc, lớn lên dung mạo bình thường, cùng Vân chiến thần trong lòng ta so ra kém quá xa.

- ..

Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.

Cái gì gọi lớn lên bình thường, cái gì kém rất xa, lão tử ta chính là Vân chiến thần không thể giả được, mặc dù bây giờ cải lão hoàn đồng, nhưng nhan trị còn rất cao mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện