Hai tuần liên tiếp Ngàn năm đứng đầu bảng xếp hạng doanh thu. Các phương tiện truyền thông đều khen ngợi bộ phim, mà dù cho có một hai phóng viên đưa ra ý kiến phản đối thì cũng bị dìm chết bởi nước miếng của đám người mê phim. Rất nhiều chuyên gia bình luận phim ảnh đã nói, trong nhiều năm qua, Ngàn năm là bộ phim được chuyển thể duy nhất nhận được sự ủng hộ và tôn vinh của tất cả mọi người
Vài năm gần đây, các bộ phim được chuyển thể trong nước mặc dù có phát triển, song lại rơi vào một vòng lẩn quẩn đê mê “Remake” trở thành phong trào. Mà cứ nhìn vào những bộ phim kinh điển được quay lại thì thấy, nếu như làm lại tốt thì khán giả còn thấy đáng giá. Thế nhưng, remake một cách cẩu thả, không chỉ lãng phí tiền bạc mà còn phá hỏng cả tác phẩm của người ta. Đạo diễn không chú trọng đến tố chất của diễn viễn, mà một mực chỉ quan tâm đến mảng tuyên truyền, bắt được cơ hội để nổi tiếng là mặc kệ tích cực hay tiêu cực, cứ miễn sao được càng nhiều người biết đến càng tốt. Lại nói, mấy ngày nay khán giả cực lực lên án một bộ phim thuộc hàng kinh điển bị làm lại, dù phá nát bộ phim nhưng rating lại rất tốt. Đây chính là một tác động tiêu cực, khiến nhiều nhà sản xuất chỉ cần phim thu hút được sự quan tâm của công chúng là được rồi.
Rất nhiều phim làm lại rất tệ, nội dung không có gì mới lạ, khiến khan giả chỉ cần coi mười phút đầu là có thể đoán trước nội dung đoạn còn lại của phim. Diễn viên đóng không đặc sắc, rất nhiều người chỉ có một biểu cảm, hiện tượng như vậy nhìn mãi cũng quen. Mà như thế còn đỡ chán, ít nhất có diễn viên còn nhìn được, chứ gặp mấy ông đạo diễn đen tối, dựa vào mấy cái quy tắc ngầm trong ngành tìm ra một số nữ diễn viên thậm chí còn có thể đi đóng phim kinh dị. Trang phục, đạo cụ thì lại càng không tham khảo qua lịch sử, nếu có phóng viên hỏi tới, bên chế tác thế nào cũng tìm ra một đống lý do, nào là bộ phim này thuộc thể loại “giả tưởng”, hoặc nói đây là thử nghiệm táo bạo, rồi nói luôn khán giả không hiểu lịch sử, loại trang phục, đạo cụ như thế này mới là chính xác. Những tình huống như vậy càng khiến nhiều người xem mất đi niềm tin đối với điện ảnh nước nhà, chỉ trích càng lúc càng nhiều.
Mà Ngàn năm thu hút khán giả bởi đề tài mới lạ, cũng không có cảnh nhân vật trong phim hở lưng khoe ngực, diễn viên không cần dựa vào mấy cảnh “hương diễm” để hấp dẫn người xem. Trang phục chế tác hoàn hảo, yêu tinh là dáng vẻ yêu tinh, thần tiên là dáng vẻ thần tiên, sẽ không có chuyện đem một bộ phim tiên hiệp quay thành phim kinh dị. Diễn xuất của các diễn viên cũng rất sinh động, không làm cho khán giả có cảm giác như đang coi múa rối. Từ các nhân vật, cảnh quay, đạo cụ, trang phục, ánh sáng, âm nhạc, cắt nối biên tập hay kỹ xảo trong phim đều rất tốt. Khán giả đánh giá, phim này không chỉ là bữa tiệc của thị giác mà còn rửa sạch được linh hồn. Bởi mặc dù là đề tài đồng tính, nhưng có khi còn “sạch” hơn không ít phim về tình yêu khác phái.
Dù thế nào thì Ngàn năm vẫn nổi tiếng không chỉ trong nước, mà còn vang xa đến cả những quốc gia ở khu vực Châu Á và Châu Âu. Một trang tin tức bên Mỹ đã bình luận, đây là sự cải cách của một nền điện ảnh, nước Z sắp nghênh đón thời đại huy hoàng của điện ảnh và phim truyền hình.
Đương nhiên cũng có một số ý kiến hết sức chói tai. Một số fan của thần tượng nọ nói diễn viên trong phim không đẹp trai bằng oppa của bọn họ, kết quả là bị tất cả mọi người “ném đá”, đồng thời cap hàng loạt hình ảnh của idol đó lên mạng để so sánh. Những người này bị cư dân mạng cho là não phẳng, không có mắt, còn có người bình luận ác ý hơn là nên quyên tiền mua thuốc nhỏ mắt với thuốc bổ não cho nữa chứ. Mà lý do của vụ việc chỉ vì dám lên tiếng chê trách thần tượng của họ.
Nhân vật trong phim được các fan yêu thích nhất đương nhiên là Đan Á Đồng. Có người nói cả người cậu chỗ nào cũng đẹp, mà ngay cả ảnh ngủ gà ngủ gật ở phim trường của cậu bị lộ ra cũng được khen nức nở. Các trang web lớn đều có “nhà” của Đan Á Đồng, tất cả các fan đều gọi Đan Á Đồng là công tử Đồng, còn bọn họ tự xưng là fan Đồng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, fan của Đồng đã nhanh chóng lớn mạnh, thậm chí còn phát triển ra cả nước ngoài. Mức độ nổi tiếng của cậu khiến nhiều người thấy cực kỳ ghen tị.
So với sự nổi tiếng của Đan Á Đồng thì thanh thế của hai diễn viên còn lại là Tiếu Kỳ Thậm và Lạc Viêm Kiềm có vẻ ít hơn nhiều. Lạc Viêm Kiềm là vì cậu rời khỏi giới giải trí, báo giới chú ý một hồi rồi về sau đều chuyển sang quan tâm đến sự phát triển trong giới giải trí của Đan Á Đồng. Còn Tiếu Kỳ Thậm là cố ý đè tin tức của mình xuống để truyền thông chú ý Đan Á Đồng nhiều hơn. Sức lực của hắn lúc này đều đặt vào chuyện gia tộc, hắn và Tiếu Trình Ngự đối chọi càng lúc càng gay gắt. Trong đó có một vụ việc, một người lạ mặt đã cung cấp cho hắn những chứng cứ xác thực để khiến thanh danh Tiếu Trình Ngự mất sạch, nhưng hắn thật sự không rõ vì sao người vô danh này lại giúp đỡ hắn.
Hắn có mời một hacker cao cấp đến nhưng cũng không tra ra người gửi tài liệu qua đường bưu điện là ai, chỉ biết được một thông tin đó là nguồn cung cấp tin đang ở nước Mỹ. Hơn nữa, những tài liệu này hắn đã cẩn thận thẩm tra, không phải giả, kỹ càng đến độ làm hắn không thể không nghi ngờ người này hận Tiếu Trình Ngự thấu xương. Trong đó có một chi tiết khiến hắn vô cùng khiếp sợ. Cái chết năm đó của Cảnh An Tước, đằng sau màn độc thủ vậy mà là Tiếu Trình Ngự.
Hắn nghĩ tới việc Tiếu Trình Ngự đã làm ra chuyện có lỗi với Đan Á Đồng, nhưng thật không ngờ chân tướng lại đáng sợ như vậy. Đan Á Đồng có phải là đã biết chuyện này, nếu không sao thái độ em ấy lại ác liệt với Tiếu Trình Ngự như vậy? Sáu giờ chiều, các nhân viên ở tổng bộ Tiếu thị đều chăm chú làm việc, mà cho dù không có việc gì làm thì cũng phải giả bộ chăm chỉ. Dù sao hai cậu chủ của Tiếu gia còn chưa tan ca, bọn họ cũng không có gan tự ý rời khỏi cương vị của mình.
Lúc này ai cũng không dám vì cậu hai là siêu sao Thiên vương mà đi tìm hắn xin chữ ký hoặc xin chụp ảnh chung. Anh đẹp trai cũng quý đấy, cơ mà công việc có giá còn cao hơn, nếu chỉ vì đuổi theo ngôi sao mà bị sa thải, vậy thật sự là muốn mạng người rồi.
Trong văn phòng, người họ Tiếu nào đó đang xử lý phần văn kiện cuối cùng. Nhìn đồng hồ, đã sắp 7 giờ. Nghe Lộ Phàm nói vị kia nhà mình tầm 8 giờ phải tham gia một chương trình trên TV. Bây giờ nếu chạy qua thì cũng vừa tầm thời gian đang ăn, ừ, giờ đi thôi. Nghĩ sao làm vậy, người nào đó rất lưu loát cầm áo khoác ở ghế sofa, kéo cửa ra liền gặp anh trai của mình đứng bên ngoài.
“Chú có việc?” Tiếu Trình Ngự mở miệng hỏi “Giờ mới 6 giờ thôi đấy.”
“Giờ đã là giờ tan sở theo quy định rồi.” Tiếu Tử Mặc chỉ chỉ đồng hồ treo tường, giống như cười mà không phải cười nói “Huống chi giờ em chỉ là giúp ông xử lý một số chuyện. Còn mấy việc lớn thì anh và ông phải thương lượng với nhau mới đúng.” Nói xong, liền đóng cánh cửa phía sau lại, rồi mỉm cười hỏi “Đêm nay em và một người bạn cùng dùng bữa tối, anh có muốn đi chung không?”
Tiếu Trình Ngự nhìn cánh cửa đã khóa lại “Không cần, buổi tối anh với chị dâu chú dùng cơm chung rồi.”
“Đúng rồi, sao em lại quên mất anh và chị dâu vợ chồng tình thâm nhỉ.” Lúc Tiếu Tử Mặc nói ra lời này, giọng hắn lạnh lại. Hắn quên không được những tư liệu trên bàn, về cái chết của Cảnh An Tước, còn có những chuyện ông anh này đã làm ra.
Nói xong câu đó, hắn lạnh nhạt đi đến thang máy, để lại một nhân viên nữ chảy nước miếng nhìn theo bóng lưng của hắn.
Sắc mặt Tiếu Trình Ngự trầm xuống, nhìn bóng lung của hắn, sắc mặt càng khó coi.
Tại đài truyền hình, Đan Á Đồng mặc trang phục thoải mái, cùng MC nữ nói về mối quan hệ giữa nhân sinh và nghệ thuật. Nhìn cô này “lái xe” không ngừng nghỉ để đào ra một ít tin tức độc nhất vô nhị, hỏi xong tình cảm, lại sang công việc, hỏi xong công việc lại hỏi đến những dự định trong tương lai, nhưng cuối cùng vẫn bị Đan Á Đồng đánh Thái Cực quyền cho đi hết.
“Mọi người đều biết Á Đồng và Nguyên Văn từng là một nhóm, hồi đó lại xảy ra rất nhiều chuyện. Khi ấy Á Đồng đối mặt với những lời đồn tiêu cực như thế nào? Lúc nghe thấy những lời chỉ trích của mọi người cậu có thấy buồn không?” Lúc người chủ trì hỏi những lời này, trên sân khấu vang lên một đoạn nhạc dương cầm đủ để khiến thính giả rơi lệ.
“Lúc vừa bước chân vào làng giải trí, cái gì tôi cũng không hiểu.” Đan Á Đồng quay sang ống kính mỉm cười, nhưng lại mang theo sự thất vọng cay đắng “Không biết bao nhiêu người đã từng có kinh nghiệm giống tôi. Khi còn bé đã không có cơ hội học tập, lúc vào được nhóm nhạc thì bị tụt lại ở phía sau, còn tin đồn hát nhép…” Cậu dừng lại, dường như đang nhớ lại những lời Nguyên Văn từng phỉ báng mình, mắt hơi đỏ lên, sau đó rất nhanh khôi phục lại nụ cười như trước “Mà dù nói thế nào cũng vậy thôi, mọi người bây giờ không phải đều đã thấy rồi sao? Tôi tin tưởng đôi mắt của mọi người sáng như tuyết đó.”
Lời này vừa dứt, bên dưới trường quay liền vang lên tiếng vỗ tay, một ít cô gái cùng hô to “Công tử! Công tử!” Trong giọng của các cô đều lộ ra sự tin tưởng và đau lòng cho Đan Á Đồng.
Đan Á Đồng đứng dậy cúi đầu thật thấp với tất cả khán giả bên dưới, sau đó quay sang cúi đầu trước ống kính camera, giọng nói có chút nức nở “Cám ơn.”
Ở phía sau, người chủ trì còn sợ không khí ở trường quay chưa đủ xúc động, tiếp tục dùng lời nói thúc đẩy khán giải rơi lệ “Á Đồng dùng thực lực, thành tích của bản thân để nói cho mọi người biết, đó mới là con người thật sự của cậu ấy. Có lẽ lúc chúng ta đang nhàn nhã nghe các bài hát, lúc chúng ta chơi game, Á Đồng còn phải tập luyện không ngừng nghỉ. Hôm nay Á Đồng nói lời cảm ơn với chúng ta, nhưng chẳng lẽ chúng ta không nói được lời cảm ơn tới cậu ấy sao? Cậu ấy đã hát rất nhiều ca khúc hay cho chúng ta như vậy, còn đóng nhiều vai diễn xúc động cho chúng ta. Giờ tôi thay mặt mọi người nói một tiếng cảm ơn với Á Đồng.”
Bên dưới có một số người đã đỏ mắt, tiếng vỗ tay càng lúc càng nhiệt liệt.
Trên sân khấu, tiếng đàn dương cầm càng lúc càng bi ai, mà khán giả thì càng lúc càng cảm động, Đan Á Đồng và người chủ trì càng lúc càng ăn ý. Dưới sân khấu, Dương Quân liếc mắt, con hồ ly này am hiểu nhất chính là diễn trò, đám con gái bị hồ ly này lừa hết rồi.
Mặc kệ Dương Quân có xỉa xói cỡ nào thì chương trình lần này buôn bán lời không ít nước mắt, đài truyền hình và Đan Á Đồng đều có thu hoạch. Sau khi chương trình kết thúc, Đan đại công tử biểu lộ lạnh nhạt ở phòng hóa trang, đồng thời còn rảnh rỗi ngồi lật qua một số quyển tạp chí. Không có tin nào bất ngờ xảy ra liên quan tới mình, chẳng có gì đặc biệt ngoài mấy lời khen thiên tài này nọ.
Một số tờ báo nhỏ cũng cho ra một ít tiêu đề như “Bàn luận vì sao Đan công tử bị Nguyên Văn xa lánh”, đương nhiên cuối cùng cơ bản đều thống nhất về một đường, đó là bạn trẻ Nguyên ghen ghét Đan công tử thiên tài của chúng ta. Cái gì? Cô nói Cố Sâm, cái thằng cha phát điên đó không phải đang ngồi tù sao? Cái loại chuyện mưu sát này cũng dám làm, truyền thông đã tìm không ra từ ngữ nào để hình dung gương mặt cùng suy nghĩ đáng sợ của hắn. Ngoài ra còn có một tạp chí không biết từ đâu mà lấy ra được tấm hình chụp Cố Sâm ở trong tù, có vẻ hơi chật vật, nhưng vẫn còn dáng vẻ một diễn viên hàng đầu, gã bị rất nhiều người mắng báo ứng.
Tiếu Tử Mặc tới đón Đan Á Đồng, Lộ Phàm và Dương Quân đều không thấy bất ngờ vì chuyện này. Cả hai mặt dày mày dạn theo Đan Á Đồng đi ăn cơm, bình tĩnh khi thấy dáng vẻ chân chó của Tiếu Thiên vương.
Nhưng khi Đan Á Đồng nói muốn xuất ngoại cùng vị đạo diễn quốc tế để hợp tác một phim, mặt Tiếu Thiên vương liền đen lại.
“Phải đi bao lâu?” Tiếu Thiên vương có chút mất mát hỏi lại, ngay cả những món ăn ngon miệng trước mắt cũng mất đi mỹ vị.
“Không lâu đâu, dù sao cũng chỉ là nam thứ. Hơn nữa các đạo diễn nước ngoài hiệu suất quy phim tương đối cao, nhiều nhất khoảng hai tháng có thể trở về.” Đan Á Đồng biết rõ hắn không vui, nên cũng rất nhẫn nại trả lời hắn.
Tiếu Tử Mặc đâm đâm cơm trong chén, hai tháng này hắn cũng có thể xử lý xong chuyện của Tiếu gia, không làm liên luỵ tới Á Đồng cũng tốt. Vừa nghĩ như thế, người nào đó mới nói “Ngày mai sẽ đi?”
Đan Á Đồng gật đầu.
Tiếu Thiên vương biến thành lải nhải một đống chuyện phải chú ý. Về phần buổi tối, hai người kịch liệt vận động một phen, mặc kệ người khác nói thế nào cũng không đủ.
Lộ Phàm chỉ biết là, ngày hôm sau trên phi cơ, Đan Á Đồng ngủ sâu hơn ngày thường một ít, về phần nguyên nhân… Anh giai Lộ Phàm chỉ đẩy đẩy kính mắt, không thể nói, không thể nói.
Vài năm gần đây, các bộ phim được chuyển thể trong nước mặc dù có phát triển, song lại rơi vào một vòng lẩn quẩn đê mê “Remake” trở thành phong trào. Mà cứ nhìn vào những bộ phim kinh điển được quay lại thì thấy, nếu như làm lại tốt thì khán giả còn thấy đáng giá. Thế nhưng, remake một cách cẩu thả, không chỉ lãng phí tiền bạc mà còn phá hỏng cả tác phẩm của người ta. Đạo diễn không chú trọng đến tố chất của diễn viễn, mà một mực chỉ quan tâm đến mảng tuyên truyền, bắt được cơ hội để nổi tiếng là mặc kệ tích cực hay tiêu cực, cứ miễn sao được càng nhiều người biết đến càng tốt. Lại nói, mấy ngày nay khán giả cực lực lên án một bộ phim thuộc hàng kinh điển bị làm lại, dù phá nát bộ phim nhưng rating lại rất tốt. Đây chính là một tác động tiêu cực, khiến nhiều nhà sản xuất chỉ cần phim thu hút được sự quan tâm của công chúng là được rồi.
Rất nhiều phim làm lại rất tệ, nội dung không có gì mới lạ, khiến khan giả chỉ cần coi mười phút đầu là có thể đoán trước nội dung đoạn còn lại của phim. Diễn viên đóng không đặc sắc, rất nhiều người chỉ có một biểu cảm, hiện tượng như vậy nhìn mãi cũng quen. Mà như thế còn đỡ chán, ít nhất có diễn viên còn nhìn được, chứ gặp mấy ông đạo diễn đen tối, dựa vào mấy cái quy tắc ngầm trong ngành tìm ra một số nữ diễn viên thậm chí còn có thể đi đóng phim kinh dị. Trang phục, đạo cụ thì lại càng không tham khảo qua lịch sử, nếu có phóng viên hỏi tới, bên chế tác thế nào cũng tìm ra một đống lý do, nào là bộ phim này thuộc thể loại “giả tưởng”, hoặc nói đây là thử nghiệm táo bạo, rồi nói luôn khán giả không hiểu lịch sử, loại trang phục, đạo cụ như thế này mới là chính xác. Những tình huống như vậy càng khiến nhiều người xem mất đi niềm tin đối với điện ảnh nước nhà, chỉ trích càng lúc càng nhiều.
Mà Ngàn năm thu hút khán giả bởi đề tài mới lạ, cũng không có cảnh nhân vật trong phim hở lưng khoe ngực, diễn viên không cần dựa vào mấy cảnh “hương diễm” để hấp dẫn người xem. Trang phục chế tác hoàn hảo, yêu tinh là dáng vẻ yêu tinh, thần tiên là dáng vẻ thần tiên, sẽ không có chuyện đem một bộ phim tiên hiệp quay thành phim kinh dị. Diễn xuất của các diễn viên cũng rất sinh động, không làm cho khán giả có cảm giác như đang coi múa rối. Từ các nhân vật, cảnh quay, đạo cụ, trang phục, ánh sáng, âm nhạc, cắt nối biên tập hay kỹ xảo trong phim đều rất tốt. Khán giả đánh giá, phim này không chỉ là bữa tiệc của thị giác mà còn rửa sạch được linh hồn. Bởi mặc dù là đề tài đồng tính, nhưng có khi còn “sạch” hơn không ít phim về tình yêu khác phái.
Dù thế nào thì Ngàn năm vẫn nổi tiếng không chỉ trong nước, mà còn vang xa đến cả những quốc gia ở khu vực Châu Á và Châu Âu. Một trang tin tức bên Mỹ đã bình luận, đây là sự cải cách của một nền điện ảnh, nước Z sắp nghênh đón thời đại huy hoàng của điện ảnh và phim truyền hình.
Đương nhiên cũng có một số ý kiến hết sức chói tai. Một số fan của thần tượng nọ nói diễn viên trong phim không đẹp trai bằng oppa của bọn họ, kết quả là bị tất cả mọi người “ném đá”, đồng thời cap hàng loạt hình ảnh của idol đó lên mạng để so sánh. Những người này bị cư dân mạng cho là não phẳng, không có mắt, còn có người bình luận ác ý hơn là nên quyên tiền mua thuốc nhỏ mắt với thuốc bổ não cho nữa chứ. Mà lý do của vụ việc chỉ vì dám lên tiếng chê trách thần tượng của họ.
Nhân vật trong phim được các fan yêu thích nhất đương nhiên là Đan Á Đồng. Có người nói cả người cậu chỗ nào cũng đẹp, mà ngay cả ảnh ngủ gà ngủ gật ở phim trường của cậu bị lộ ra cũng được khen nức nở. Các trang web lớn đều có “nhà” của Đan Á Đồng, tất cả các fan đều gọi Đan Á Đồng là công tử Đồng, còn bọn họ tự xưng là fan Đồng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, fan của Đồng đã nhanh chóng lớn mạnh, thậm chí còn phát triển ra cả nước ngoài. Mức độ nổi tiếng của cậu khiến nhiều người thấy cực kỳ ghen tị.
So với sự nổi tiếng của Đan Á Đồng thì thanh thế của hai diễn viên còn lại là Tiếu Kỳ Thậm và Lạc Viêm Kiềm có vẻ ít hơn nhiều. Lạc Viêm Kiềm là vì cậu rời khỏi giới giải trí, báo giới chú ý một hồi rồi về sau đều chuyển sang quan tâm đến sự phát triển trong giới giải trí của Đan Á Đồng. Còn Tiếu Kỳ Thậm là cố ý đè tin tức của mình xuống để truyền thông chú ý Đan Á Đồng nhiều hơn. Sức lực của hắn lúc này đều đặt vào chuyện gia tộc, hắn và Tiếu Trình Ngự đối chọi càng lúc càng gay gắt. Trong đó có một vụ việc, một người lạ mặt đã cung cấp cho hắn những chứng cứ xác thực để khiến thanh danh Tiếu Trình Ngự mất sạch, nhưng hắn thật sự không rõ vì sao người vô danh này lại giúp đỡ hắn.
Hắn có mời một hacker cao cấp đến nhưng cũng không tra ra người gửi tài liệu qua đường bưu điện là ai, chỉ biết được một thông tin đó là nguồn cung cấp tin đang ở nước Mỹ. Hơn nữa, những tài liệu này hắn đã cẩn thận thẩm tra, không phải giả, kỹ càng đến độ làm hắn không thể không nghi ngờ người này hận Tiếu Trình Ngự thấu xương. Trong đó có một chi tiết khiến hắn vô cùng khiếp sợ. Cái chết năm đó của Cảnh An Tước, đằng sau màn độc thủ vậy mà là Tiếu Trình Ngự.
Hắn nghĩ tới việc Tiếu Trình Ngự đã làm ra chuyện có lỗi với Đan Á Đồng, nhưng thật không ngờ chân tướng lại đáng sợ như vậy. Đan Á Đồng có phải là đã biết chuyện này, nếu không sao thái độ em ấy lại ác liệt với Tiếu Trình Ngự như vậy? Sáu giờ chiều, các nhân viên ở tổng bộ Tiếu thị đều chăm chú làm việc, mà cho dù không có việc gì làm thì cũng phải giả bộ chăm chỉ. Dù sao hai cậu chủ của Tiếu gia còn chưa tan ca, bọn họ cũng không có gan tự ý rời khỏi cương vị của mình.
Lúc này ai cũng không dám vì cậu hai là siêu sao Thiên vương mà đi tìm hắn xin chữ ký hoặc xin chụp ảnh chung. Anh đẹp trai cũng quý đấy, cơ mà công việc có giá còn cao hơn, nếu chỉ vì đuổi theo ngôi sao mà bị sa thải, vậy thật sự là muốn mạng người rồi.
Trong văn phòng, người họ Tiếu nào đó đang xử lý phần văn kiện cuối cùng. Nhìn đồng hồ, đã sắp 7 giờ. Nghe Lộ Phàm nói vị kia nhà mình tầm 8 giờ phải tham gia một chương trình trên TV. Bây giờ nếu chạy qua thì cũng vừa tầm thời gian đang ăn, ừ, giờ đi thôi. Nghĩ sao làm vậy, người nào đó rất lưu loát cầm áo khoác ở ghế sofa, kéo cửa ra liền gặp anh trai của mình đứng bên ngoài.
“Chú có việc?” Tiếu Trình Ngự mở miệng hỏi “Giờ mới 6 giờ thôi đấy.”
“Giờ đã là giờ tan sở theo quy định rồi.” Tiếu Tử Mặc chỉ chỉ đồng hồ treo tường, giống như cười mà không phải cười nói “Huống chi giờ em chỉ là giúp ông xử lý một số chuyện. Còn mấy việc lớn thì anh và ông phải thương lượng với nhau mới đúng.” Nói xong, liền đóng cánh cửa phía sau lại, rồi mỉm cười hỏi “Đêm nay em và một người bạn cùng dùng bữa tối, anh có muốn đi chung không?”
Tiếu Trình Ngự nhìn cánh cửa đã khóa lại “Không cần, buổi tối anh với chị dâu chú dùng cơm chung rồi.”
“Đúng rồi, sao em lại quên mất anh và chị dâu vợ chồng tình thâm nhỉ.” Lúc Tiếu Tử Mặc nói ra lời này, giọng hắn lạnh lại. Hắn quên không được những tư liệu trên bàn, về cái chết của Cảnh An Tước, còn có những chuyện ông anh này đã làm ra.
Nói xong câu đó, hắn lạnh nhạt đi đến thang máy, để lại một nhân viên nữ chảy nước miếng nhìn theo bóng lưng của hắn.
Sắc mặt Tiếu Trình Ngự trầm xuống, nhìn bóng lung của hắn, sắc mặt càng khó coi.
Tại đài truyền hình, Đan Á Đồng mặc trang phục thoải mái, cùng MC nữ nói về mối quan hệ giữa nhân sinh và nghệ thuật. Nhìn cô này “lái xe” không ngừng nghỉ để đào ra một ít tin tức độc nhất vô nhị, hỏi xong tình cảm, lại sang công việc, hỏi xong công việc lại hỏi đến những dự định trong tương lai, nhưng cuối cùng vẫn bị Đan Á Đồng đánh Thái Cực quyền cho đi hết.
“Mọi người đều biết Á Đồng và Nguyên Văn từng là một nhóm, hồi đó lại xảy ra rất nhiều chuyện. Khi ấy Á Đồng đối mặt với những lời đồn tiêu cực như thế nào? Lúc nghe thấy những lời chỉ trích của mọi người cậu có thấy buồn không?” Lúc người chủ trì hỏi những lời này, trên sân khấu vang lên một đoạn nhạc dương cầm đủ để khiến thính giả rơi lệ.
“Lúc vừa bước chân vào làng giải trí, cái gì tôi cũng không hiểu.” Đan Á Đồng quay sang ống kính mỉm cười, nhưng lại mang theo sự thất vọng cay đắng “Không biết bao nhiêu người đã từng có kinh nghiệm giống tôi. Khi còn bé đã không có cơ hội học tập, lúc vào được nhóm nhạc thì bị tụt lại ở phía sau, còn tin đồn hát nhép…” Cậu dừng lại, dường như đang nhớ lại những lời Nguyên Văn từng phỉ báng mình, mắt hơi đỏ lên, sau đó rất nhanh khôi phục lại nụ cười như trước “Mà dù nói thế nào cũng vậy thôi, mọi người bây giờ không phải đều đã thấy rồi sao? Tôi tin tưởng đôi mắt của mọi người sáng như tuyết đó.”
Lời này vừa dứt, bên dưới trường quay liền vang lên tiếng vỗ tay, một ít cô gái cùng hô to “Công tử! Công tử!” Trong giọng của các cô đều lộ ra sự tin tưởng và đau lòng cho Đan Á Đồng.
Đan Á Đồng đứng dậy cúi đầu thật thấp với tất cả khán giả bên dưới, sau đó quay sang cúi đầu trước ống kính camera, giọng nói có chút nức nở “Cám ơn.”
Ở phía sau, người chủ trì còn sợ không khí ở trường quay chưa đủ xúc động, tiếp tục dùng lời nói thúc đẩy khán giải rơi lệ “Á Đồng dùng thực lực, thành tích của bản thân để nói cho mọi người biết, đó mới là con người thật sự của cậu ấy. Có lẽ lúc chúng ta đang nhàn nhã nghe các bài hát, lúc chúng ta chơi game, Á Đồng còn phải tập luyện không ngừng nghỉ. Hôm nay Á Đồng nói lời cảm ơn với chúng ta, nhưng chẳng lẽ chúng ta không nói được lời cảm ơn tới cậu ấy sao? Cậu ấy đã hát rất nhiều ca khúc hay cho chúng ta như vậy, còn đóng nhiều vai diễn xúc động cho chúng ta. Giờ tôi thay mặt mọi người nói một tiếng cảm ơn với Á Đồng.”
Bên dưới có một số người đã đỏ mắt, tiếng vỗ tay càng lúc càng nhiệt liệt.
Trên sân khấu, tiếng đàn dương cầm càng lúc càng bi ai, mà khán giả thì càng lúc càng cảm động, Đan Á Đồng và người chủ trì càng lúc càng ăn ý. Dưới sân khấu, Dương Quân liếc mắt, con hồ ly này am hiểu nhất chính là diễn trò, đám con gái bị hồ ly này lừa hết rồi.
Mặc kệ Dương Quân có xỉa xói cỡ nào thì chương trình lần này buôn bán lời không ít nước mắt, đài truyền hình và Đan Á Đồng đều có thu hoạch. Sau khi chương trình kết thúc, Đan đại công tử biểu lộ lạnh nhạt ở phòng hóa trang, đồng thời còn rảnh rỗi ngồi lật qua một số quyển tạp chí. Không có tin nào bất ngờ xảy ra liên quan tới mình, chẳng có gì đặc biệt ngoài mấy lời khen thiên tài này nọ.
Một số tờ báo nhỏ cũng cho ra một ít tiêu đề như “Bàn luận vì sao Đan công tử bị Nguyên Văn xa lánh”, đương nhiên cuối cùng cơ bản đều thống nhất về một đường, đó là bạn trẻ Nguyên ghen ghét Đan công tử thiên tài của chúng ta. Cái gì? Cô nói Cố Sâm, cái thằng cha phát điên đó không phải đang ngồi tù sao? Cái loại chuyện mưu sát này cũng dám làm, truyền thông đã tìm không ra từ ngữ nào để hình dung gương mặt cùng suy nghĩ đáng sợ của hắn. Ngoài ra còn có một tạp chí không biết từ đâu mà lấy ra được tấm hình chụp Cố Sâm ở trong tù, có vẻ hơi chật vật, nhưng vẫn còn dáng vẻ một diễn viên hàng đầu, gã bị rất nhiều người mắng báo ứng.
Tiếu Tử Mặc tới đón Đan Á Đồng, Lộ Phàm và Dương Quân đều không thấy bất ngờ vì chuyện này. Cả hai mặt dày mày dạn theo Đan Á Đồng đi ăn cơm, bình tĩnh khi thấy dáng vẻ chân chó của Tiếu Thiên vương.
Nhưng khi Đan Á Đồng nói muốn xuất ngoại cùng vị đạo diễn quốc tế để hợp tác một phim, mặt Tiếu Thiên vương liền đen lại.
“Phải đi bao lâu?” Tiếu Thiên vương có chút mất mát hỏi lại, ngay cả những món ăn ngon miệng trước mắt cũng mất đi mỹ vị.
“Không lâu đâu, dù sao cũng chỉ là nam thứ. Hơn nữa các đạo diễn nước ngoài hiệu suất quy phim tương đối cao, nhiều nhất khoảng hai tháng có thể trở về.” Đan Á Đồng biết rõ hắn không vui, nên cũng rất nhẫn nại trả lời hắn.
Tiếu Tử Mặc đâm đâm cơm trong chén, hai tháng này hắn cũng có thể xử lý xong chuyện của Tiếu gia, không làm liên luỵ tới Á Đồng cũng tốt. Vừa nghĩ như thế, người nào đó mới nói “Ngày mai sẽ đi?”
Đan Á Đồng gật đầu.
Tiếu Thiên vương biến thành lải nhải một đống chuyện phải chú ý. Về phần buổi tối, hai người kịch liệt vận động một phen, mặc kệ người khác nói thế nào cũng không đủ.
Lộ Phàm chỉ biết là, ngày hôm sau trên phi cơ, Đan Á Đồng ngủ sâu hơn ngày thường một ít, về phần nguyên nhân… Anh giai Lộ Phàm chỉ đẩy đẩy kính mắt, không thể nói, không thể nói.
Danh sách chương