Tiệc tối từ thiện cho đến lúc kết thúc cũng không phát sinh ra sự việc gì bất ngờ, thế nên ngoại trừ việc Tiếu Đại Thiên vương cả tối đều quay quanh Đan Á Đồng ra thì hết thảy mọi thứ đều rất bình thường.

Trong bữa tiệc, Tiếu Trình Ngự cũng không đến làm phiền cậu, có thể là vì Tiếu Kỳ Thậm luôn ở cạnh đó, hoặc cũng có thể là do cậu đã phá hủy kế hoạch của hắn, làm cho hắn không muốn nhìn thấy cậu nhiều.

Bước ra khỏi cửa lớn của khách sạn, Đan Á Đồng liền xoa xoa cái trán. Từ tờ mờ sáng đã phải gấp gáp trở về, chiều thì vội vàng tham gia một chương trình, sau đó lại vội vàng thử trang phục tham gia bữa tiệc từ thiện tổ chức vào buổi tối, mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã là rạng sáng rồi. Cậu nhìn những bộ trang phục đẹp đẽ xung quanh, liền nhớ lại kiếp trước bản thân khi du học ở nước ngoài đã từng được Tiếu Trình Ngự đưa đến tham dự bữa tiệc rượu do bạn hắn tổ chức. Khi đó, cậu giống như vịt con xấu xí lạc vào bầy thiên nga, mặc dù bên ngoài tỏ ra rất thản nhiên, nhưng trong lòng lại thấy gò bó chẳng ai có thể nhìn ra được.

Một móng vuốt đặt lên vai cậu, hiện ra trước mắt cậu đúng là một gương mặt tươi cười xán lạn “Á Đồng, anh đưa em về nhà nhé.”, nhân tiện ném luôn một ánh mắt chứa dao găm cho Dương Quân đang có ý định tới gần. Trong lòng hắn không khỏi xúc động, gọi Tạ Huân ngăn Lộ Phàm lại quả nhiên là chủ ý hay.

Tầm mắt Đan Á Đồng rơi xuống đầu vai mình, lại chuyển lên gương mặt cười tươi rói gần như chướng mắt của Tiếu Kỳ Thậm, rồi chậm rãi dời tầm nhìn đi “Đi thôi.”

Vừa nghe thấy Đan Á Đồng không từ chối, Tiếu Kỳ Thậm lập tức nói “Em chờ một chút, anh đi lấy xe, sẽ lên liền.”, biểu lộ giống như là sợ Đan Á Đồng không kiên nhẫn chờ mà đi trước. Đan Á Đồng thấy hắn như vậy, nhịn không được bật cười, gật đầu.

Tiếu Trình Ngự đứng ở trong góc nhìn Tiếu Kỳ Thậm đầy vẻ nịnh nọt với thiếu niên kia, hắn chợt hoảng hốt nhớ lại. Bản thân cũng đã từng khẩn trương như vậy vì một người, mà người kia cũng đã cho mình một nụ cười như vậy, nhưng về sau chính hắn đã làm hại người đó, cuối cùng thì không cách nào trở lại như trước đây. Rốt cuộc là vì cái gì mà lại đi đến bước kia, rốt cuộc là vì cái gì đã khiến hắn từ bỏ tình yêu của mình, rồi lựa chọn những vinh hoa phú quý này.

Tiếu Trình Ngự, tôi không biết anh, mà tôi cũng đã không phải là Cảnh Mục Ngôn nữa.

Tiếu Trình Ngự, trên cái thế giới này không có nhiều việc để hối hận như vậy đâu, những chuyện anh đã làm tôi không thể tha thứ được.

Khi đó, cậu ấy đã nói như vậy, nói ra những lời thể hiện sự thù hận, lạnh lùng và không quan tâm hắn nữa.

Đúng vậy, trên thế giới đào đâu ra chuyện được hối hận nhiều như vậy chứ. Nếu có cơ hội chọn lại lần nữa, hắn sẽ không làm như vậy đâu, sẽ không để người kia chết đi đâu. Rốt cuộc là vì cái gì, tại sao lại phải đi đến bước này. Hắn bước từng bước một đi về phía thiếu niên áo trắng, trên mặt là vẻ hoảng hốt mà chính bản thân hắn cũng không hay.

“Các người, sẽ không đi đến bước đó chứ, về sau muốn hối hận cũng không có cơ hội đâu…” Thiếu niên ở trước mắt vẫn mỉm cười, chỉ là nhiệt độ trong mắt dần hạ xuống, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn một người ngang qua đường.

Đan Á Đồng không có nhìn lầm, trong mắt Tiếu Trình Ngự trong phút chốc đã ánh lên vẻ yếu đuối. Cậu nhớ lại, rất nhiều năm về trước khi tiệc rượu kia kết thúc, Tiếu Trình Ngự cũng đã làm vẻ mặt giống như Tiếu Kỳ Thậm, cũng đã nói lời như vậy, cậu cười nhạo “Tổng giám đốc Tiếu, đã lâu không gặp.”

Một câu nói kia giống như đánh tan hết thảy sự yếu đuối, hết thảy ma chú của hồi ức, hắn cùng cậu, một người là Tổng giám đốc một tập đoàn, một người là nghệ sĩ, trừ cái đó ra, thì chẳng còn quan hệ gì nữa.

Tiếu Trình Ngự lui về phía sau một bước. Vừa rồi hắn làm sao vậy, sao lại bởi trên người này có hơi thở giống người nọ thì liền đến gần. Hắn điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt “Cậu Đan đã ký hợp đồng làm đại diện sản phẩm trong hai năm, tôi nghĩ chúng ta chẳng lâu nữa là có thể gặp lại thôi.”

Đan Á Đồng cười, con mắt cong cong thành mảnh trăng khuyết, đây là đang nhắc nhở chuyện hắn còn là ông chủ của cậu sao? Cậu gật đầu một cách tao nhã “Đương nhiên rồi, làm tốt công tác của bản thân là đạo đức nghề nghiệp của tôi mà.” Nói xong, giống như vô tình lộ ra cái đồng hồ trên cổ tay, cho thấy cậu lúc nào cũng không quên đi quảng cáo cho sản phẩm nhà anh đấy.

“Cậu Đan đương nhiên là một nghệ sĩ rất tốt rồi, tất cả ban lãnh đạo công ty đều rất hài lòng.” Tiếu Trình Ngự mặt không cảm xúc nói “Tôi nghĩ với mức phí trả cho người đại diện sản phẩm cao như thế, ngài Tiếu hẳn cũng tương đối hài lòng mới phải.”

“Á Đồng, đi thôi.” một chiếc xe thể thao màu đen dừng trước mắt hai người. Tiếu Kỳ Thậm thò đầu ra, dường như lúc này mới phát hiện ra có cả Tiếu Trình Ngự “Anh cũng ở đây à, hay là chúng ta cùng đi đi.”

“Không cần, chị dâu chú sẽ đi với tôi, chú cứ đi đi.” Tiếu Trình Ngự mắt nhìn Đan Á Đồng, phát hiện thiếu niên bên cạnh dù cho Tiếu Kỳ Thậm tự mình lái xe ra đón thì cũng chẳng có biểu lộ đặc biệt. Nên khen cậu ta không hổ danh là diễn viên sao, ngay cả lúc này mà cũng diễn xuất một cách hoàn hảo được? Một đứa cô nhi chẳng có tí điều kiện gì mà cũng leo lên được tới mức này, sao có thể không dùng thủ đoạn chứ. Vẻ phớt tỉnh của cậu ta là cho ai xem hả.

“Trình Ngự, anh ở đây à.” một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ sườn xám màu sáng mang theo nụ cười chuẩn mực đến gần, thấy người ngồi trên xe, liền cười thật tươi, nói “Tử Mặc, có thời gian về nhà ngồi chút nhé, nhà mình ai cũng nhớ chú đấy.”

“Cảm ơn chị dâu, em sẽ về ạ.” Nói xong thì xuống xe mở cửa cho Đan Á Đồng, đợi Đan Á Đồng ngồi lên xe xong rồi, hắn quay sang cười nói với hai người “Anh hai, chị dâu, tụi em đi trước nhé.”

“Chào chú.” Nữ nhân nhìn chiếc xe chạy đi xa, mới nhìn qua gương mặt lạnh lùng không độ ấm của Tiếu Trình Ngự, sự vui vẻ trên mặt cũng dần biến mất, gượng cười nói “Giờ cũng trễ rồi, chúng ta về đi.” Đáy lòng có chút chua xót, lúc trước lẽ ra cô không nên đồng ý gả cho hắn, hôm nay đến nước này cũng là bản thân tự tìm thôi.

Tiếu Kỳ Thậm thấy người ngồi chung xe với mình hình như có chút kỳ lạ. Bởi vì hắn lái xe rất ổn, không hề có sở thích phóng xe bạt mạng như đám cậu ấm con nhà giàu khác. Đan Á Đồng ngồi ở vị trí phụ lái, trên mặt không có vẻ buồn ngủ dù rằng rất mệt mỏi, nhưng lúc này mắt lại không nhắm được, cậu nhìn Tiếu Kỳ Thậm “Người phụ nữ lúc nãy là vợ anh hai anh hả?”

“Ừ, làm sao vậy?” Tiếu Kỳ Thậm dường như không cảm thấy kinh ngạc khi Đan Á Đồng đột nhiên hỏi về chị dâu của mình, chỉ là có chút lóe lên trong mắt, nhưng cuối cùng thì bị chìm vào trong đêm tối.

“Không có gì.” Đan Á Đồng vô ý thức đưa tay lên khẽ vuốt mắt, đột nhiên nở một nụ cười châm chọc, thật sự là buồn cười, quá buồn cười, cậu che đi đôi mắt của mình, thanh âm run lên nhè nhẹ “Báo ứng, đây là báo ứng.”

Tiếu Kỳ Thậm phát hiện ra Đan Á Đồng có gì đó không ổn, khóe miệng hắn giật giật, nhưng lại chẳng nói ra lời nào, chỉ là lái xe chậm lại. Lúc này dù lòng hắn đau đớn thế nào, thì hắn cái gì cũng không thể nói ra, cái gì cũng không thể nghĩ được.

Hắn không thể nghĩ đến vì sao sau khi Đan Á Đồng tự sát, diễn xuất lại tốt lên. Hắn không thể nghĩ vì sao nét chữ trong lá thư tuyệt mệnh và chữ viết của Đan Á Đồng sau này không giống nhau. Hắn không thể nghĩ vì sao Đan Á Đồng lại quen thuộc đường đi đến các phòng làm việc của Thiên Quan đến như vậy. Hắn thậm chí không thể nghĩ vì sao Đan Á Đồng lại căm thù Cố Sâm – kẻ hại chết Hàn Tinh như vậy, cũng không thể nghĩ vì sao một Đan Á Đồng luôn lạnh lùng lại hận anh trai hắn như vậy, cũng không thể nghĩ vì cái gì Á Đồng khi nhìn thấy chị dâu của hắn vẻ mặt lại khác thường như vậy. Thậm chí hắn không thể nghĩ sau khi Lâm Vũ Hân say rượu giữ chặt lấy Đan Á Đồng nói “thích anh” thì trên mặt Đan Á Đồng lại có vẻ bất đắc dĩ như vậy, không thể nghĩ tại sao Đan Á Đồng lại sợ độ cao như vậy. Có quá nhiều điều không thể nghĩ đến, quá nhiều điều không thể hỏi qua, hắn kỳ thật so với ai khác cũng nghi ngờ đến một chuyện không có khả năng tồn tại. Nhưng hắn không giống những người kia, hắn không cần đi tìm cái gì đó tồn tại, hắn chỉ cần làm bạn bên cạnh người này, chẳng liên quan gì đến việc cậu ấy là Đan Á Đồng hay là… Cảnh An Tước.

Không có ai biết được tâm trạng của hắn khi phát hiện ra di thư trong phòng sách của Đan Á Đồng, một người dù thay đổi nhiều như thế nào, thì nét chữ cũng chẳng thể nào thay đổi. Cũng không ai biết hắn đã tra được sự việc Cảnh An Tước khi còn nhỏ đã tận mắt chứng kiến người mẹ của mình nhảy lầu tự tử nên đã hình thành chứng sợ độ cao. Nhiều sự thật như vậy, nhiều hành động Đan Á Đồng không hề che dấu như vậy, nhưng những người kia lại luôn không dám xác định điều đó, cho dù là Đường Nguyễn Khanh, cho dù là Lý Nam, cho dù là Lạc Viêm Kiềm, cho dù là Lâm Vũ Hân, bọn họ quen thuộc Cảnh An Tước như vậy, rồi lại chẳng phát hiện ra.

“Anh sớm phát hiện đúng không.” Đan Á Đồng thả tay xuống, đôi mắt giữa đêm tối thật sáng “Rất nhiều việc như vậy, anh đã nghi ngờ từ sớm rồi phải không?”

Bàn tay Tiếu Kỳ Thậm nắm vô lăng chảy mồ hôi, hắn thở ra một hơi “Phải, đã nghi ngờ từ rất lâu rồi.”

“Em chỉ biết, nếu không phải thế thì anh đã không vô tình giúp chuyển hướng khi Lý Nam thăm dò rồi.” Đan Á Đồng cười cười “Buổi tối em lấy điện thoại của tên trợ lý kia, chỉ sợ ngoài Liêu Nhiễm thấy được, anh chắc hẳn đã tránh trong một góc nhỉ.” Giọng nói của cậu rất chắc chắn “Cậu hai Tiếu gia không phải thằng ngốc, cho dù là trợ lý bên người cũng sẽ không lơ là, em uy hiếp Tiếu Trình Ngự cũng giúp anh một ân lớn phải không?”

“Đúng.” Tiếu Kỳ Thậm lại vội vàng giải thích “Nhưng anh không có ý muốn lợi dụng em, đêm đó thật ra anh định tự mình ra tay, nhưng anh thật không ngờ em lại phát hiện ra La Dịch có điều bất thường…”

“Anh không cần lo lắng, em cũng có nói là anh lợi dụng em đâu.” Đan Á Đồng khoát khoát tay, trên mặt biểu lộ vẻ tôi đã hiểu rõ “Đêm hôm đó muốn giúp anh còn có cả Liêu Nhiễm, hai người chắc cũng không nghĩ tới em sẽ ra tay trước ha.” Đan Á Đồng đột nhiên cười lớn “Không có cách nào, con người em từ trước tới giờ đều không thích có người lợi dụng mình. Tiếu Trình Ngự kia muốn lợi dụng, em đương nhiên phải tự ra tay rồi. Trước kia bị người khi dễ là bởi vì bản thân không có năng lực, nhưng lúc đã có khả năng rồi, thì em thật sự rất ghét kẻ khác dìm mình xuống, đại khái chính là có thù tất báo trong truyền thuyết.”

“Rất có cá tính.” Tiếu Kỳ Thậm đem xe vòng một đường, tiến thẳng vào khu nhà ở cao cấp “Anh nghĩ chúng ta hẳn phải chính thức uống một ly làm quen mới được.”

Đan Á Đồng thấy Tiếu Kỳ Thậm đem xe chạy vào biệt thự của hắn cũng không khó chịu, chỉ là miễn cưỡng ngáp một cái “Xong rồi, em dù có sống lại thì cũng là người. Tối qua vội vàng hoàn thành cảnh quay nên chẳng được ngủ gì, giờ còn kêu em uống một ly, không bằng bảo em đi tìm cái chết.”

Nói xong chữ “Chết”, liền cảm thấy được bàn tay mình được ủ trong một lòng bàn tay ấm áp, cậu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt anh tuấn chăm chú nhìn lại.

“Đừng tùy tiện nói ra chữ này.” Đôi tay Tiếu Kỳ Thậm có chút run rẩy “Không ai có thể gặp lại vận may, mặc kệ em là ai, anh chỉ hy vọng em quý trọng bản thân mình một chút. Cho dù em không quý trọng, ít nhất cũng phải cho anh một cơ hội quý trọng em. Anh sẽ không để cho em đi tới con đường kia, tuyệt đối sẽ không.”

“Người trẻ tuổi luôn tự tin như vậy.” Đan Á Đồng rút khỏi tay Tiếu Kỳ Thậm, giống như cười mà không phải cười nói “Bây giờ điều anh cần làm nhất không phải thổ lộ, mà là để em ngủ ngon một giấc. Loại chuyện thổ lộ này, đối với người nhiều tuổi như em thì vô ích thôi.” Nói xong còn làm ra một bộ dạng trưởng bối vỗ vai Tiếu Kỳ Thậm, cộng với gương mặt của một thằng nhóc mới mười chín tuổi đầu, trong mắt người khác nhìn thế nào cũng thấy không chịu nổi.

Đáng tiếc Tiếu Đại Thiên vương nhưng lại cực kỳ hưng phấn mà gật đầu, không có trực tiếp cự tuyệt chính là đáp án tốt nhất, có thể được đến kết quả tốt đẹp như vậy, hắn còn bất mãn cái gì chứ.

Về phần Đan Á Đồng tại sao phải lại thẳng thắn với hắn, cái này nói rõ hắn thật đặc biệt, đây là chuyện tốt đẹp cỡ nào, trên cái thế giới này còn có có chuyện nào tốt đẹp hơn chuyện này sao? Có không hả?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện