Ngụy Tiểu Di nhận ra Tiếu Kỳ Thậm, gương mặt tái nhợt của cô nàng rất nhanh thay đổi, liền nở nụ cười “Anh Tiếu[i], không ngờ là được gặp anh ở đây, trông anh ngoài đời còn đẹp trai hơn trên TV rất nhiều.”
“Vậy à, cảm ơn Mã phu nhân đã khen ngợi.” Tiếu Kỳ Thậm khóe môi cong lên, nụ cười có chút gian tà nhưng lại trông vô cùng hấp dẫn “Mã phu nhân trông cũng rất trẻ trung, xinh đẹp.”
Mã Tuấn Huy năm nay đã gần 50 tuổi, một cô gái chưa đến 25 lại gả cho lão ta, cuối cùng cũng chỉ là vì số tài sản kếch xù của Mã gia thôi.
Khóe mắt chú ý đến cái gì đó trong tay Ngụy Tiểu Di, có chút giống tờ chi phiếu, nhìn khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì của Đan Á Đông “Á Đồng, chúng ta vào trong nói chuyện chút đi.”
Đan Á Đồng nghiên đầu, nhìn thấy Lâm Vũ Hân từ một gian phòng đi ra, đang hướng phía bên này bước tới, cậu thu ánh nhìn lại, mỉm cười từ chối “Không được rồi, em hơi mệt, nên muốn về nghỉ ngơi trước.”
Lâm Vũ Hân từ xa thấy Đan Á Đồng và một cô gái đang đứng cùng một chỗ, Tiếu Kỳ Thậm đứng ở bên cạnh không biết đang nói gì đó, cô khẽ nhíu mày, đi đến cạnh ba người “Kỳ Thậm, Á Đồng, chào hai cậu.”
“Chị Vũ Hân” Đan Á Đồng nhớ tới lời đồn về mối quan hệ giữa hai người, vậy giờ bọn họ là đang hẹn hò sao? Đan Á Đồng cũng không phải người nhiều chuyện, cậu mỉm cười nói với hai người “Em còn có việc phải giải quyết, nên không quấy rầy anh chị nữa.”
Ngụy Tiểu Di biết Đan Á Đồng đang quay một bộ phim, và hai người kia là diễn viên chính trong phim. Xem ra họ cùng Đan Á Đồng có mối quan hệ cũng không tệ lắm. Cô nàng mỉm cười với Lâm Vũ Hân, cái sự kiện này đúng là có chút ngượng ngùng.
“Nếu là vậy thì, Kỳ Thậm, chúng ta đi trước thôi.” Lâm Vũ Hân thấy nãy giờ Đan Á Đồng có biểu hiện không muốn nói chuyện, mắt nhìn qua gương mặt tươi cười của Tiếu Kỳ Thậm “Á Đồng, trên đường trở về cẩn thận nha.”
“Vâng, em biết rồi, chị Vũ Hân.” Đan Á Đồng gật đầu với hai người, rồi xoay người đi theo đường chuyên dụng ở sau lưng.
Ngụy Tiểu Di thấy thế, vội vàng đi theo, trên mặt đầy vẻ bất an.
Lâm Vũ Hân có chút đăm chiêu nhìn theo bóng lưng Ngụy Tiểu Di, lấy từ túi xách ra một điếu thuốc, liếc xéo Tiếu Kỳ Thậm “Không đi à?”
Tiếu Kỳ Thậm hai tay đút trong túi quần, thu hồi ánh mắt “Ladies first.”
“Xuy!” Lâm Vũ Hân bật cười, đi ở trước trước, giày cao gót bước trên sàn nhà không gây ra một tiếng động nào.
Ra khỏi nhà hàng chính là bãi đỗ xe ngầm, Đan Á Đồng mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào khi nhìn thấy người phụ nữ đi theo đằng sau mình, cậu nhìn đồng hồ tay “Bà Ngụy, giờ đã là 11h đêm, nếu như không còn chuyện gì để nói, thì bà có thể trở về nhà rồi. Làm người của công chúng, tôi không muốn có scandal gian díu vợ người khác đâu.”
“Đồng, tôi chỉ muốn xin lỗi cậu, trước kia…” Ngụy Tiểu Di có chút khó khăn nói “Sau này, trước các phương tiện truyền thông, cậu đừng nhắc lại chuyện quá khứ ở cô nhi viện được không?”
Đan Á Đồng cười nhưng cũng không phải cười nhìn người phụ nữ trước mặt, làn da trắng nõn, mặt trái xoan điển hình, cái cằm mỏng manh, nhưng mà bụng dạ của người phụ nữ này lại hoàn toàn không giống với vẻ ngoài của cô ta.
Một triệu không phải là vì áy náy, mà là vì lo lắng cho bản thân sao?
Người đàn bà như vậy, không hổ danh có thể bước vào giới thượng lưu, tàn nhẫn, cầm được thì cũng buông được, so với những người phụ nữ khác, cũng coi là nhân vật lợi hại. Mặc dù loại phụ nữ như vậy thực sự là đàn ông không thích nổi.
“Còn có yêu cầu nào khác nữa không?” Đan Á Đồng nở nụ cười nhìn Ngụy Tiểu Di, căn bản dường như không bị ảnh hưởng gì bởi những lời của đối phương “Có yêu cầu gì thì nói một lần cho hết, tôi không muốn lại phải gặp mặt một lần nữa, không may mà bị đám phóng viên chụp được hình, ảnh hưởng không tốt đến tôi.”
“Đồng, cậu thay đổi rồi, cậu hồi trước không có nói chuyện như vậy với tôi.” Ngụy Tiểu Di có chút mất mát nhìn thiếu niên lạ lẫm trước mắt.
“Đó là bởi vì trước kia bà là Ngụy Tiểu Di, chứ không phải Mã phu nhân, tôi nói vậy bộ không đúng sao?” Đan Á Đồng sửa sang lại ống tay áo của mình “Thời gian cũng không còn sớm, ngày mai tôi có việc, mời bà có chuyện gì thì nói càng nhanh càng tốt.”
“Không có… Không có gì nữa… ” Ngụy tiểu Di có chút lui về phía sau một bước, không biết vì sao cô cảm thấy sợ con người lạ lẫm ở trước mắt này.
“Vậy thì cứ thế đi, chào bà, Mã phu nhân.” Đan Á Đồng xoay người đi, đột nhiên eo bị người đứng phía sau ôm lấy, chân mày cậu cau lại.
Lạc Viêm Kiềm dừng xe lại, hơi mệt mỏi tựa lưng ở trên ghế lái, xoay xoay cái cổ đang có chút đau nhức của mình, vừa lúc nhìn thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau trong góc… Cậu kinh ngạc nhướn mày lên, nghệ sĩ nào lá gan to như vậy, ngay ở chỗ thế này nói chuyện yêu đường, tuy là giờ không có đám paparazzi, nhưng vẫn còn các nghệ sĩ khác lui tới mà.
Cậu cẩn thận nhìn kĩ hai người đó, lúc nhìn rõ tướng mạo người nam, toàn thân cậu cứng đờ, sao lại là người đó?
Trong lòng Lạc Viêm Kiềm đột nhiên cảm thấy vô cùng bối rối, nói không nên lời là vì cái gì. Có lẽ là do không may nhìn thấy bí mật của người khác, hay có lẽ là bản thân và Đan Á Đồng lâu rồi không gặp mặt, trong lúc nhất thời, cậu chỉ có ngơ ngác ngồi ở trong xe, không muốn bị hai người kia phát hiện.
Cậu đột nhiên nhớ tới thiếu niên từng trên chương trình TV nói về mối quan hệ của mình trong quá khứ, người con gái kia là thanh mai trúc mã, nhưng mà, điều duy nhất không nói tới chính là kết cục của anh ta cùng cô gái đó.
“Đồng, thực xin lỗi, thực xin lỗi, xin cậu tha thứ cho tôi được không. Tôi biết tôi đã tổn thương trái tim của cậu, nhưng mà, nhưng mà tôi thật sự thích cậu.” Ngụy Tiểu Di ôm Đan Á Đồng, khóc không thành tiếng “Tôi nhớ hết mọi chuyện trong quá khứ của chúng ta, chỉ là tôi sợ khoảng thời gian tăm tối trong quá khứ. Tôi không muốn lại phải sống một cuộc sồng nghèo khó, hèn mọn. Tôi sợ, tôi sợ lắm.”
Ngụy Tiểu Di biết bản thân thích cuộc sống xa xỉ, một cuộc sống ở tầng lớp thượng lưu. Nhưng mà, chàng trai này chính là người cô thích, lúc đó, thật sự rất thích.
Đan Á Đồng kéo tay của người phụ nữ đang ôm cậu ở đằng sau ra, lấy ra cái khăn tay đưa cho cô “Tôi nghĩ, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi chưa từng trách bà, nên không thể nói tha thứ hay không. Bà đã sợ nghèo khó, thì đừng nên làm cho chồng bà phải nghi ngờ, bà cùng tôi gặp mặt, vốn là hành động thiếu suy nghĩ. Thế nên, từ nay về sau không cần phải gặp lại, coi như tôi và bà không có quen nhau đi.”
Sợ nghèo khó, đương nhiên đó không phải là cái gì sai. Cậu hiểu được cảm giác của người phụ nữ này. Không nói là phản cảm hay không, chẳng qua là nhìn thấy gương mặt đã trang điểm của người phụ nữ này làm cậu thấy có chút buồn cười. Cậu đã sớm hiểu rõ, trên thế giới này có rất nhiều người yêu tiền tài, đó cũng chẳng phải là chuyện mà khiến người khác khó tiếp nhận gì, ít nhất là cậu có thể chấp nhận. Nhưng cậu không thể đại diện Đan Á Đồng, có lẽ, thiếu niên kia sẽ đau lòng, sẽ thất vọng, nhưng cậu thì không, bởi cậu là Đan Á Đồng, nhưng cũng là Cảnh An Tước.
“Đồng…” Ngụy Tiểu Di kinh ngạc nhìn chàng trai trước mắt, lo lắng trong lòng biến mất, nhưng lại ẩn ẩn cảm giác mất mát. Thiếu niên này, con người tốt đẹp lúc còn nhỏ sống trong cảnh tăm tối khi xưa, hôm nay, đã biến mất rồi.
Lau khô nước mắt, cô lùi lại vài bước “Tạm biệt.”
Xoay người bước từng bước duyên dáng đến ngồi vào trong xe, thêm một lớp make-up mỏng. Quá khứ dù tốt đẹp, rốt cuộc vẫn không thể bằng tương lai.
Cô không hối tiếc, cho nên, cô cũng không quay đầu lại nhìn thiếu niên một cái.
Chiếc xe Ferrari đỏ chói băng qua bên người, cái người phụ nữ tên Ngụy Tiểu Di không hề quay lại, mà Đan Á Đồng cũng không có hứng thú đi chú ý tới tâm trạng người phụ nữ không liên quan tới cậu. Đan Á Đồng mỉm cười nhìn chiếc xe rời bãi đỗ biến mất trong đêm tối, trên mặt nụ cười dần biến mất.
Lạc Viêm Kiềm nhìn chàng trai dưới ánh đèn, nhìn nụ cười dần tắt trên môi cậu, thân ảnh có vẻ mỏng manh và cô đơn, đột nhiên cảm thấy đau lòng, Đan Á Đồng bây giờ có phải là rất đau khổ không?
Cậu đột nhiên muốn đến gần chàng trai ấy, nói người ấy biết, không cần phải khổ sở, bởi thiếu niên thoạt nhìn cô đơn quá.
Người con gái kia là người cậu yêu, hôm nay cứ như vậy mà bỏ đi, lòng cậu rốt cuộc đau thế nào đây?
Không tự chủ được mở cửa xe ra, cậu đến gần thiếu niên kia “Á Đồng…”
Đan Á Đồng quay người lại nhìn người đang đi về hướng mình, con mắt màu trà giống như giếng cạn thật lâu rồi, bình tĩnh không chút gợn sóng..
Lạc Viêm Kiềm nhìn thấy một đôi mắt như vậy, tim nhảy dựng lên, làm cậu nhìn chằm chằm như bị cuốn lạc vào trong đôi mắt này.
Tim đập lạc nhịp, như trong phim từng nói tới, đây có nghĩa là gì?
[i] Ở đây “Anh Tiếu” của Tiểu Di và Dương Quân (Tiếu tiên sinh) gọi khác cách Á Đồng gọi (Tiếu ca)
“Vậy à, cảm ơn Mã phu nhân đã khen ngợi.” Tiếu Kỳ Thậm khóe môi cong lên, nụ cười có chút gian tà nhưng lại trông vô cùng hấp dẫn “Mã phu nhân trông cũng rất trẻ trung, xinh đẹp.”
Mã Tuấn Huy năm nay đã gần 50 tuổi, một cô gái chưa đến 25 lại gả cho lão ta, cuối cùng cũng chỉ là vì số tài sản kếch xù của Mã gia thôi.
Khóe mắt chú ý đến cái gì đó trong tay Ngụy Tiểu Di, có chút giống tờ chi phiếu, nhìn khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì của Đan Á Đông “Á Đồng, chúng ta vào trong nói chuyện chút đi.”
Đan Á Đồng nghiên đầu, nhìn thấy Lâm Vũ Hân từ một gian phòng đi ra, đang hướng phía bên này bước tới, cậu thu ánh nhìn lại, mỉm cười từ chối “Không được rồi, em hơi mệt, nên muốn về nghỉ ngơi trước.”
Lâm Vũ Hân từ xa thấy Đan Á Đồng và một cô gái đang đứng cùng một chỗ, Tiếu Kỳ Thậm đứng ở bên cạnh không biết đang nói gì đó, cô khẽ nhíu mày, đi đến cạnh ba người “Kỳ Thậm, Á Đồng, chào hai cậu.”
“Chị Vũ Hân” Đan Á Đồng nhớ tới lời đồn về mối quan hệ giữa hai người, vậy giờ bọn họ là đang hẹn hò sao? Đan Á Đồng cũng không phải người nhiều chuyện, cậu mỉm cười nói với hai người “Em còn có việc phải giải quyết, nên không quấy rầy anh chị nữa.”
Ngụy Tiểu Di biết Đan Á Đồng đang quay một bộ phim, và hai người kia là diễn viên chính trong phim. Xem ra họ cùng Đan Á Đồng có mối quan hệ cũng không tệ lắm. Cô nàng mỉm cười với Lâm Vũ Hân, cái sự kiện này đúng là có chút ngượng ngùng.
“Nếu là vậy thì, Kỳ Thậm, chúng ta đi trước thôi.” Lâm Vũ Hân thấy nãy giờ Đan Á Đồng có biểu hiện không muốn nói chuyện, mắt nhìn qua gương mặt tươi cười của Tiếu Kỳ Thậm “Á Đồng, trên đường trở về cẩn thận nha.”
“Vâng, em biết rồi, chị Vũ Hân.” Đan Á Đồng gật đầu với hai người, rồi xoay người đi theo đường chuyên dụng ở sau lưng.
Ngụy Tiểu Di thấy thế, vội vàng đi theo, trên mặt đầy vẻ bất an.
Lâm Vũ Hân có chút đăm chiêu nhìn theo bóng lưng Ngụy Tiểu Di, lấy từ túi xách ra một điếu thuốc, liếc xéo Tiếu Kỳ Thậm “Không đi à?”
Tiếu Kỳ Thậm hai tay đút trong túi quần, thu hồi ánh mắt “Ladies first.”
“Xuy!” Lâm Vũ Hân bật cười, đi ở trước trước, giày cao gót bước trên sàn nhà không gây ra một tiếng động nào.
Ra khỏi nhà hàng chính là bãi đỗ xe ngầm, Đan Á Đồng mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào khi nhìn thấy người phụ nữ đi theo đằng sau mình, cậu nhìn đồng hồ tay “Bà Ngụy, giờ đã là 11h đêm, nếu như không còn chuyện gì để nói, thì bà có thể trở về nhà rồi. Làm người của công chúng, tôi không muốn có scandal gian díu vợ người khác đâu.”
“Đồng, tôi chỉ muốn xin lỗi cậu, trước kia…” Ngụy Tiểu Di có chút khó khăn nói “Sau này, trước các phương tiện truyền thông, cậu đừng nhắc lại chuyện quá khứ ở cô nhi viện được không?”
Đan Á Đồng cười nhưng cũng không phải cười nhìn người phụ nữ trước mặt, làn da trắng nõn, mặt trái xoan điển hình, cái cằm mỏng manh, nhưng mà bụng dạ của người phụ nữ này lại hoàn toàn không giống với vẻ ngoài của cô ta.
Một triệu không phải là vì áy náy, mà là vì lo lắng cho bản thân sao?
Người đàn bà như vậy, không hổ danh có thể bước vào giới thượng lưu, tàn nhẫn, cầm được thì cũng buông được, so với những người phụ nữ khác, cũng coi là nhân vật lợi hại. Mặc dù loại phụ nữ như vậy thực sự là đàn ông không thích nổi.
“Còn có yêu cầu nào khác nữa không?” Đan Á Đồng nở nụ cười nhìn Ngụy Tiểu Di, căn bản dường như không bị ảnh hưởng gì bởi những lời của đối phương “Có yêu cầu gì thì nói một lần cho hết, tôi không muốn lại phải gặp mặt một lần nữa, không may mà bị đám phóng viên chụp được hình, ảnh hưởng không tốt đến tôi.”
“Đồng, cậu thay đổi rồi, cậu hồi trước không có nói chuyện như vậy với tôi.” Ngụy Tiểu Di có chút mất mát nhìn thiếu niên lạ lẫm trước mắt.
“Đó là bởi vì trước kia bà là Ngụy Tiểu Di, chứ không phải Mã phu nhân, tôi nói vậy bộ không đúng sao?” Đan Á Đồng sửa sang lại ống tay áo của mình “Thời gian cũng không còn sớm, ngày mai tôi có việc, mời bà có chuyện gì thì nói càng nhanh càng tốt.”
“Không có… Không có gì nữa… ” Ngụy tiểu Di có chút lui về phía sau một bước, không biết vì sao cô cảm thấy sợ con người lạ lẫm ở trước mắt này.
“Vậy thì cứ thế đi, chào bà, Mã phu nhân.” Đan Á Đồng xoay người đi, đột nhiên eo bị người đứng phía sau ôm lấy, chân mày cậu cau lại.
Lạc Viêm Kiềm dừng xe lại, hơi mệt mỏi tựa lưng ở trên ghế lái, xoay xoay cái cổ đang có chút đau nhức của mình, vừa lúc nhìn thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau trong góc… Cậu kinh ngạc nhướn mày lên, nghệ sĩ nào lá gan to như vậy, ngay ở chỗ thế này nói chuyện yêu đường, tuy là giờ không có đám paparazzi, nhưng vẫn còn các nghệ sĩ khác lui tới mà.
Cậu cẩn thận nhìn kĩ hai người đó, lúc nhìn rõ tướng mạo người nam, toàn thân cậu cứng đờ, sao lại là người đó?
Trong lòng Lạc Viêm Kiềm đột nhiên cảm thấy vô cùng bối rối, nói không nên lời là vì cái gì. Có lẽ là do không may nhìn thấy bí mật của người khác, hay có lẽ là bản thân và Đan Á Đồng lâu rồi không gặp mặt, trong lúc nhất thời, cậu chỉ có ngơ ngác ngồi ở trong xe, không muốn bị hai người kia phát hiện.
Cậu đột nhiên nhớ tới thiếu niên từng trên chương trình TV nói về mối quan hệ của mình trong quá khứ, người con gái kia là thanh mai trúc mã, nhưng mà, điều duy nhất không nói tới chính là kết cục của anh ta cùng cô gái đó.
“Đồng, thực xin lỗi, thực xin lỗi, xin cậu tha thứ cho tôi được không. Tôi biết tôi đã tổn thương trái tim của cậu, nhưng mà, nhưng mà tôi thật sự thích cậu.” Ngụy Tiểu Di ôm Đan Á Đồng, khóc không thành tiếng “Tôi nhớ hết mọi chuyện trong quá khứ của chúng ta, chỉ là tôi sợ khoảng thời gian tăm tối trong quá khứ. Tôi không muốn lại phải sống một cuộc sồng nghèo khó, hèn mọn. Tôi sợ, tôi sợ lắm.”
Ngụy Tiểu Di biết bản thân thích cuộc sống xa xỉ, một cuộc sống ở tầng lớp thượng lưu. Nhưng mà, chàng trai này chính là người cô thích, lúc đó, thật sự rất thích.
Đan Á Đồng kéo tay của người phụ nữ đang ôm cậu ở đằng sau ra, lấy ra cái khăn tay đưa cho cô “Tôi nghĩ, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi chưa từng trách bà, nên không thể nói tha thứ hay không. Bà đã sợ nghèo khó, thì đừng nên làm cho chồng bà phải nghi ngờ, bà cùng tôi gặp mặt, vốn là hành động thiếu suy nghĩ. Thế nên, từ nay về sau không cần phải gặp lại, coi như tôi và bà không có quen nhau đi.”
Sợ nghèo khó, đương nhiên đó không phải là cái gì sai. Cậu hiểu được cảm giác của người phụ nữ này. Không nói là phản cảm hay không, chẳng qua là nhìn thấy gương mặt đã trang điểm của người phụ nữ này làm cậu thấy có chút buồn cười. Cậu đã sớm hiểu rõ, trên thế giới này có rất nhiều người yêu tiền tài, đó cũng chẳng phải là chuyện mà khiến người khác khó tiếp nhận gì, ít nhất là cậu có thể chấp nhận. Nhưng cậu không thể đại diện Đan Á Đồng, có lẽ, thiếu niên kia sẽ đau lòng, sẽ thất vọng, nhưng cậu thì không, bởi cậu là Đan Á Đồng, nhưng cũng là Cảnh An Tước.
“Đồng…” Ngụy Tiểu Di kinh ngạc nhìn chàng trai trước mắt, lo lắng trong lòng biến mất, nhưng lại ẩn ẩn cảm giác mất mát. Thiếu niên này, con người tốt đẹp lúc còn nhỏ sống trong cảnh tăm tối khi xưa, hôm nay, đã biến mất rồi.
Lau khô nước mắt, cô lùi lại vài bước “Tạm biệt.”
Xoay người bước từng bước duyên dáng đến ngồi vào trong xe, thêm một lớp make-up mỏng. Quá khứ dù tốt đẹp, rốt cuộc vẫn không thể bằng tương lai.
Cô không hối tiếc, cho nên, cô cũng không quay đầu lại nhìn thiếu niên một cái.
Chiếc xe Ferrari đỏ chói băng qua bên người, cái người phụ nữ tên Ngụy Tiểu Di không hề quay lại, mà Đan Á Đồng cũng không có hứng thú đi chú ý tới tâm trạng người phụ nữ không liên quan tới cậu. Đan Á Đồng mỉm cười nhìn chiếc xe rời bãi đỗ biến mất trong đêm tối, trên mặt nụ cười dần biến mất.
Lạc Viêm Kiềm nhìn chàng trai dưới ánh đèn, nhìn nụ cười dần tắt trên môi cậu, thân ảnh có vẻ mỏng manh và cô đơn, đột nhiên cảm thấy đau lòng, Đan Á Đồng bây giờ có phải là rất đau khổ không?
Cậu đột nhiên muốn đến gần chàng trai ấy, nói người ấy biết, không cần phải khổ sở, bởi thiếu niên thoạt nhìn cô đơn quá.
Người con gái kia là người cậu yêu, hôm nay cứ như vậy mà bỏ đi, lòng cậu rốt cuộc đau thế nào đây?
Không tự chủ được mở cửa xe ra, cậu đến gần thiếu niên kia “Á Đồng…”
Đan Á Đồng quay người lại nhìn người đang đi về hướng mình, con mắt màu trà giống như giếng cạn thật lâu rồi, bình tĩnh không chút gợn sóng..
Lạc Viêm Kiềm nhìn thấy một đôi mắt như vậy, tim nhảy dựng lên, làm cậu nhìn chằm chằm như bị cuốn lạc vào trong đôi mắt này.
Tim đập lạc nhịp, như trong phim từng nói tới, đây có nghĩa là gì?
[i] Ở đây “Anh Tiếu” của Tiểu Di và Dương Quân (Tiếu tiên sinh) gọi khác cách Á Đồng gọi (Tiếu ca)
Danh sách chương