Thế giới của Đan Á Đồng là màu gì? Cậu mặc dù có một ít kí ức của Đan Á Đồng, nhưng là đối với những thứ người này yêu thích lại không có hứng thú.

Cậu đẩy ra cánh cửa phòng mà trước đây từ khi cậu tỉnh lại vẫn để đóng. Trong phòng này chất đầy đồ bị cậu thay thế, lớn thì như tủ bát, nhỏ thì như là thìa, những cái này, cậu hoàn toàn không thích, cho nên, ngay sau khi tỉnh lại, cậu liền không chút do dự mà thay thế toàn bộ chúng.

Căn phòng chứa đầy đồ đã phủ lên một lớp bụi mỏng, tay cậu lướt nhẹ qua mặt bàn, trên bàn liền lưu lại dấu vết rõ ràng.

Ly nước có hình phim hoạt hình, ghế sô pha màu sắc rực rỡ, còn có bộ đồ ăn với hình kì quặc. Cậu cười nhạt một tiếng, cho dù bên ngoài biểu hiện tính ngoan ngoãn, thì rốt cuộc cậu ta vẫn chỉ là một đứa nhỏ thích thú với những đồ vật theo trào lưu như vậy.

Nếu dùng màu sắc để hình dung, hẳn là màu đỏ và màu xanh lá cây.

Mặc dù những màu đỏ này cuối cũng cũng toàn bộ biến thành màu xám.

Cầm lấy một cái mũ lưỡi trai, cậu bấm một dãy số “Xin chào, đây là công ty dọn nhà phải không, chỗ của tôi cần xử lý một ít đồ, địa chỉ là…”

Mặc kệ quá khứ ra sao, cậu không có hứng thú đi quan tâm chuyện riêng của người khác. Cho dù bây giờ cậu là chủ nhân của thân thể này, thế nhưng, cũng chỉ là vậy thôi, cậu không cần phải men theo con đường quá khứ để tìm hiểu nó.

Con người khi còn sống thì dài như vậy, rồi cũng ngắn ngủi. Bị người khác hoài nghi cũng được, không hiểu cũng được, Cảnh An Tước cậu chỉ muốn sống cho thật vui vẻ, ngay cả cái chết cũng đã từng trải qua, vậy thì còn cái gì không thể tiếp nhận đây?

Chờ đến khi đồ đạc được thanh lý hết, đặt một chiếc đàn dương cầm có lẽ là một ý tưởng hay. Cậu đi đến bên cạnh giường, kéo màn cửa ra, nhìn mặt khác của cư xá, cũng giống như các nhà cao tầng khác đều không nhìn thấy rõ cảnh sắc của khu vườn nhỏ.

Khẽ chau mày, ánh mặt trời vàng ruộm lúc chiều tà chiếu lên trên mặt cậu, khiến gương mặt cậu có màu khác thường, nheo mắt, rồi hạ màn cửa xuống, trong nháy mặt gian phòng dường như so với lúc mới mở cửa càng tối mờ hơn.

Nhắm lại hai mắt, cậu cười nhạt một cái, người ở mãi trong bóng đêm mà tiếp xúc với ánh mặt trời, liền sẽ cảm thấy vô cùng chói mắt. Nhưng mà khi người đó một lần nữa đánh mất ánh mặt trời, liền sẽ ngẩn người đứng trước sự tối tăm, giống như có lẽ nó quá tối đến độ làm cho người đó không thể chịu đựng được nữa.

Đây là thói quen của con người, dù nỗ lực sửa cỡ nào cũng không thể sửa được.

Cậu không cho rằng trên thế giới này thật sự có người có thói quen giống nhau, mà cậu từ đầu đến cuối cũng không có nghĩ qua là bản thân cùng Đan Á Đồng có điểm gì tương tự. Cho dù muốn diễn trò, cậu cũng chỉ muốn diễn cảnh mình yêu thích, còn cuộc số của Đan Á Đồng này, cậu không có hứng thú diễn lại từng cái một.

Điện thoại tắt chuông đột nhiên phát sáng, cậu lấy điện thoại di động lên, cũng không nhìn màn hình điện thoại, nhẹ nhàng nói “Alo, tôi là Đan Á Đồng đây.”

Đầu bên kia điện thoại không có người đáp lại, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Lúc chạng vạng tối, là lúc gặp ma chăng.

Đợi thật lâu, cậu có chút không kiên nhẫn, đang định gập điện thoại lại, thì đầu kia lại truyền đến một giọng nữ dịu dàng.

“Đồng.”

….

Kéo cửa phòng ra, Đan Á Đồng ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách, nhấn mở TV, xem một hồi, cảm thấy có chút nhàm chán, bấm số điện thoại trợ lý riêng.

Lúc Dương Quân nhận được điện thoại của Đan Á Đồng, là lúc hắn đang nói chuyện phiếm rất vui vẻ cùng một người đẹp trong quán bar, nghe được nội dung của đối phương trong điện thoại, hắn hận không thể cầm điện thoại ném ra xa.

Người đẹp ngồi với hắn cũng có chút giao tình, thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, hiếu kỳ hỏi “Làm sao vậy?”

“Nhà chúng tôi nuôi một con chó, giờ nó đang muốn ăn vặt!” Dương Quân nghiến răng rời quán bar, cái thằng nhóc chết tiệt, thật không thể yên được một lúc mà!

“Chó gì mà cao cấp thế, muốn ăn vặt lại tự gọi điện thoại được à?” Cô gái móc ra điếu thuốc lá, kẹp ở giữa hai ngón rồi châm lửa, nhún vai, xoay người nói với barman ở đằng sau “Một ly cà phê sữa.”

Chuông cửa vang lên, Đan Á Đồng nhìn đồng hồ trên tường, Dương Quân sao mua nhanh thế? Hơn nữa, chìa khóa dự phòng cậu đưa cho hắn đâu?

Vừa nãy nghe điện thoại, âm thanh bên kia hình như là trong quán bar, cậu sẽ không cho rằng Dương Quân là loại người hết mình vì công việc như thế này đâu.

Đi dép lê, uể oải đi tới cửa nhà, thậm chí còn phát ra âm thanh lạch bà lạch bạch, kéo cái cửa ra một chút, đứng ngoài cửa không phải Dương Quân, cậu hơi sững sờ, mở cửa ra “Tiếu ca.”

Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười đứng ở cửa ra vào “Tôi có làm phiền cậu không?”

“Không có.” Đan Á Đồng ngẩng đầu, làm một tư thế xin mời, mỉm cười nói “Mời vào.”

Tiếu Kỳ Thậm theo cậu đi vào, thấy lúc này Đan Á Đồng đang đi một đôi dép lông, mặc một chiếc áo thun dài tay, giống như một đứa trẻ nhà hàng xóm, không có chút dáng vẻ một nghệ sĩ nữa.

“Đúng rồi, dép lê ở bên cạnh.” thiếu niên đi hai bước đột nhiên quay đầu lại, cười cười, chỉ vào mấy đôi dép lê trên cái kệ bên cạnh hắn.

Tiếu Kỳ Thậm có chút sững sờ, do dự một chút rồi mới xoay người thay giày, đổi xong giầy, hắn ngồi xuống sô pha bên cạnh, Đan Á Đồng đang ở trong phòng bếp pha cà phê.

“Đổi giày có phải là có chút không quen?” Bưng cà phê đi đến bàn trà bên cạnh, đặt một ly xuống cạnh Tiếu Kỳ Thậm, thiếu niên cười có chút ngượng ngùng “Em nghe nói trong các gia đình thuộc tầng lớp thượng lưu không có phiền phức như vậy.”

Tiếu Kỳ Thậm cười cười “Khá ổn.” Nhưng mà, tại trong nhà hắn, quả thực không cần đổi giày, mỗi ngày đều có người hầu quét dọn, đổi giày, chỉ có các gia đình bình thường mới làm vậy.

Đan Á Đồng mỉm cười, nâng tách cà phê lên “Tiếu ca có chuyện gì thì gọi điện là được rồi, cần gì phải phiền hà đến nhà em như vậy.” Kỳ thật thì, cậu càng cảm thấy hứng thú chính là người này làm sao biết nhà cậu ở đâu, nếu như cậu nhớ không lầm thì người đàn ông này hình như chưa bao giờ tới nhà cậu thì phải.

Lần trước hắn đưa cậu về nhà, cũng chỉ để xe ở một chỗ cách cư xá một đoạn, như vậy sao giờ hắn lại biết chỗ mình ở đâu?

Cà phê pha rất được, xem ra Đan Á Đồng hình như rất quen thuộc với việc pha cà phê, buông tách cà phê xuống, hắn mỉm cười “Á Đồng rất am hiểu pha cà phê à?”

“Đây chẳng qua ngẫu nhiên là sở thích cá nhân thôi.” Nụ cười của Đan Á Đồng càng lúc càng mờ, cậu hạ tách cà phê xuống, cười nhẹ nói “Chẳng lẽ Tiếu cảm thấy hứng thú với việc này?”

Tiếu Kỳ Thậm chớp mi “Nếu như tôi nói mình cảm thấy hứng thú, cậu sẽ dạy tôi chứ?”

Đan Á Đồng nhìn lên đồng hồ trên tường “Tay nghề của em vẫn chưa thể làm thầy được.”

Một tay vuốt dọc tách cà phê, tay kia của Đan Á Đồng nhấn mở TV. Trên TV đang chiếu một bộ phim thần tượng, nam diễn viên chính là Lạc Viêm Kiềm.

Hình như là bộ phim thần tượng giúp Lạc Viêm Kiềm nổi tiếng, Đan Á Đồng nhìn qua, đang chuẩn bị chuyển kênh thì lại bị lời nói của Tiếu Kỳ Thậm làm cho khựng lại.

“Công việc chuẩn bị concert cũng đã gần xong, đến lúc đó tôi muốn cậu biểu diễn hai bài hát của tôi trên sân khấu. Trong đó có một bài là song ca với tôi. Tìm thời gian chúng ta tới phòng thu âm tập luyện một chút cho hiệu quả nhé.”

“Vâng.” Đan Á Đồng cầm điều khiển từ xa, chuẩn bị chuyển kênh, khuỷu tay lại không cẩn thận mà va đổ tách cà phê, cà phê hơn phân nửa chảy ngược xuống người cậu.

Cà phê mới pha lúc nãy, nhiệt độ còn rất cao, Tiếu Kỳ Thậm nhìn thấy tình huống này, vội cầm lấy cái khăn dưới bàn, cúi người xuống lau sạch cà phê trên người Đan Á Đồng “Nóng lắm phải không, nhanh đi đổi đồ đi.”

“Không có việc gì.” Đan Á Đồng lắc đầu, nâng mắt lên, trong nháy mắt liền thấy trên quần áo Tiếu Kỳ Thậm cũng dính ít cà phê, đoán tại Tiếu Kỳ Thậm cầm khăn lau cho cậu, bị dính cà phê vào người mà không biết.

“Trên người của anh.” Đan Á Đồng kéo kéo tay hắn, ý bảo áo khoác màu trắng của hắn bị dính ít màu nâu của cà phê.

Tiếu Kỳ Thậm nhìn cái tay đang lôi kéo hắn, rất đẹp, thon dài trắng nón, hơn nữa dường như những chỗ bị cậu đụng vào liền nóng rực lên.

Cũng không phải nam diễn viên trong phim thần tượng ngây thơ gì, Tiếu Kỳ Thậm liền không để ý tới cảm giác quỷ quái trong lòng nữa, cười nói “Không có gì.”

Đan Á Đồng kéo hắn nói “Vào phòng thay quần áo trước đi.”

Thế nhưng, có đôi khi, bi kịch luôn hình thành từ vô số chuyện ngoài ý muốn.

Nói thí dụ như tình huống bây giờ như vầy:

Vì trên sàn nhà có cà phê, làm cho sự ma xát giữa dép của Tiếu Kỳ Thậm và nền nhà bị giảm đi đáng kể, thế nên lực cản cũng bị giảm bớt, chính là lại bởi vì quán tính cùng trọng lực là một loạt nguyên nhân khách quan, Tiếu Kỳ Thậm bị Đan Á Đồng lôi kéo vậy, đứng không vững, chủ quan cùng khách quan ngã về phía trước, đối diện với hắn, lại là Đan Á Đồng.

Sau lưng Đan Á Đồng là ghế sô pha, hai người nằm đè lên nhau, Đan Á Đồng chỉ có một suy nghĩ, may mắn ghế sô pha nhà mình tốt, đủ mềm mại.

Dương Quân dùng chìa khóa dự bị mở cửa nhà ra, ngây cả người, Tiếu Kỳ Thậm đem Đan Á Đồng đặt trên ghế sô pha, còn biểu lộ của Đan Á Đồng thì hắn không nhìn thấy, nhưng là mọi thứ trên bàn trà, nhìn tách cà phê bị đổ ra mà xem, hiện trường hẳn là rất kịch liệt đây.

Sau khi đóng cửa nhà lại, Dương Quân mới kịp phản ứng, hai người kia đều là đàn ông mà! Hắn đột nhiên quay đầu lại, Đan Á Đồng bị đè ở phía dưới, chẳng lẽ nói…

Đan Á Đồng, bị Tiếu Kỳ Thậm áp(1) rồi!!

(1) Nguyên văn bị “tiềm”, chẳng hiểu, nên đổi sang áp cho mờ ám =]]

(2) Cái tựa đề siêu sến, chẳng biết edit sao nữa, thôi các nàng thông cảm hen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện