Ngày 10 tháng 2 năm 1971

Nửa ngày, trước khi nhóm của Edwards xuất hiện.

Sau khi kiểm soát đường 9, quân Việt Nam Cộng hòa kéo tới Bản Đông*, như một đàn châu chấu lai sư tử.

Ở Bản Đông, bất thình lình, mặt đất rung rắc dữ dội. Khói lửa bốc lên khắp nơi. Lúc này, hơn năm vạn quân Việt Nam Cộng hòa cùng với máy bay Mỹ đang tiến gần về phía căn cứ. Mở đầu là một loạt ném bom B-52 làm mọi thứ thành bình địa. Những tia lửa màu cam trông đẹp nhưng mang vẻ chết chót.

Một lúc sau, dưới làn khói lửa, hàng loạt những chiếc M113 chầm chậm di chuyển, đạp đổ cây cối hay bất cứ chứng ngại nào trên đường đi của chúng. Bất ngờ, một loạt đạn B40 bắn vào một chiếc xe làm một cột lửa cao vút bốc lên. Đám lính thấy thủ liền khai hỏa, dù không biết kẻ thù ở đâu. Sau đó, các khẩu đại liên 12,7, trung liên 7,62, M16 của phe Việt Nam Cộng hòa và AK 47 của quân Giải phóng lần lược khai hỏa. Một loạt binh lính hai phe ngã gục xuống. Vừa bắn, quân Giải phóng rút về phía sau để bảo toàn lực lượng.

Trong màn khói bụi có người lính cầm giữ khẩu trung liên, bắn hạ bất kì tên lính Ngụy nào định xông tới. Trong mắt anh ta chỉ còn thấy kẻ địch đang từng tên, từng tên ngã xuống, bất chấp cơ thể đang nhỏ xuống từng giọt máu tươi. Có người lính bắn tỉa, ở một vị trí nào đó, nhìn kẻ địch đang chậm rãi di chuyển, nhanh chóng kết thúc sinh mạng kẻ địch. Bất ngờ, một viên đạn pháo bay trúng chỗ mình, hắn cũng đồng đội nhanh chóng biến thành thịt vụn. Có người lính thấy xe tăng địch, định chạy tới chỗ B40 để lấy thì đã nhìn thấy mọi thứ như sương mù. Người đó sau ngã gục xuống bởi hàng chục viên đạn ở phía sau.

Trước tình trạng quân Giải phóng kháng cự ác liệt, hàng chục con Chóc Ba Sọ và Chó Ba Sọc được tung ra chiến trường. Ngay sau đó, Nhật Minh và Mạnh Dũng lần lượt xuất hiện.

"Biến thân" Cả hai la lớn.

Sau đó, cả Nhật Minh và Mạnh Dũng đều lần lượt lao lên. Cả hai lần lượt tung cú đấm vào hai con quái vật. Con bên phía Nhật Minh nhanh chóng luồng lách né cú đấm của cậu như một con lươn. Trong khi đó, con của Mạnh Dũng bị ăn một cú đấm mạnh bằng quả tên lửa, tạo một vạch dài trên đất. Nhật Minh lấy trường đao chém thẳng vào con Chóc ba sọ nhưng nó nhanh chóng né qua một bên. Thấy vậy, cậu định bổ một cú cực mạnh, như máy bay ném bom, từ trên xuống nhưng con Chóc ba sọ lại né được lần nữa. Lần này, Nhật Minh chém thêm một cú nữa và nó đã trúng con quái vật. Một tia chớp xuất hiện. Về phía Mạnh, Dũng cậu cũng tìm cách tấn công kẻ thù. Cuối cùng, một luồng năng lượng tập hợp ở chân hai ngươi. Cả hai đồng loạt tung cược mạnh như hàng ngàn chiếc xe tăng. Một cột lửa màu xanh bốc lên dữ dội. Hai con Chóc ba sọ nổ tung thành từng mảnh. Những con khác cũng chịu số phận tương tự.

Sau đó, đột nhiên, một gã thanh niên xuất hiện. Khuôn mặt cậu ta vuông vuông với đôi mắt có chút giống sương mai, cái mũi cao trong thân hình cao lớn. Hắn gióng với gã thanh niên mà Dũng đã gặp nhưng lại trong trang phục biệt kích Ngụy.

"Lâu quá không gặp, Hà Mạnh Dũng. Để ta cho tụi bây biết thế nào là cao thủ"

Ngay sau khi hắn lên tiếng, một loạt cái cầu vồng xuất hiện, đan xen với nhau như đan lưới. Sau đó, giống như một cái cưa khổng lồ, lần lượt cưa đứt cả bầu trời. Đồng thời, cả Dũng và Minh cũng bị nuốt vào bên trong.

Ở bên trong lĩnh vực là một khung cảnh giống như lá màu thu tràn ngập màu cà phê sữa. Bầu trời trong xanh như một tấm thảm lớn.

"Tạo lập lĩnh vực, Pháp Đồ, không, gần đạt tới Pháp Vương rồi" Minh nói

"Tuy không hiểu mấy cái tụi bây nói là gì nhưng nghe cũng hay đó. Tiện thể, tên của tao là Nguyễn Thành Phát, Trung úy quân lực Việt Nam Cộng hòa, đại diện Hợp chủng quốc Hoa Kỳ tới tìm tụi bây nói chuyện"

"Thiệt tình, mấy thằng kia đánh lộn mà không rủ mình" Tên Phát lại lên tiếng.

Lúc này, hắn lấy một cái vòng tròn với hình dạng và kích thước tương tự của Minh và Dũng nhưng lại không có biểu tượng văn hóa Đông Sơn. Tiếp đó, hắn lấy một cái đồng xu có màu vàng với ba sọc đỏ bỏ vào thiết bị rồi hô lớn

"Biến thân"

Ngay sau đó, một lớp bùn đen tỏa ra hơi nước mù mịt xuất hiện. Sao đó, hàng trăm con Chóc Ba Sọ xuất hiện bao quanh hắn theo đúng nghĩa đen. Tiếp đó, một kẻ mang theo một bộ giáp vàng kim đan xen sọc đỏ xuất hiện. Đầu của hắn được phủ một màu đen với đôi mắt đỏ như máu và một cái sừng cao chót vót.

"CHIẾN BINH ÁC QUỶ. GIÁNG LÂM" Một âm thanh vang lên.

"Ngươi đã thức tỉnh Huyết mạch Tiên long, tại sao lại còn chiến đấu cho Hoa Kỳ?" Minh nói. Hai lòng bàn tay anh nắm chặt lại. Kẻ phản bội dân tộc anh đã thất rất nhiều nhưng với kẻ thức tỉnh sức mạnh rồng tiên mà lại nhận sức mạnh của bóng tối lại còn là tay sai cho giặc là chuyện không thể tha thứ được.

Thực ra, vào ngàn năm trước khi Âu Cơ và Lạc Long Quân để lại con cháu mình trên Trái Đất, những người con ấy đã giao phối với dân bản địa, tạo thành dân tộc Việt. Trong ngàn năm tiếp theo, dòng máu tiên long thi thoảng thức tỉnh trong một số người khi đất nước gặp nguy khốn hoặc khi vận mệnh của dân tộc xuất hiện chuyển biến lớn. Một số người trở thành doanh nhân lịch sử của chính là linh hồn anh linh mà Minh và Dũng dùng để chiến đấu.

Những tên Việt gian bán nước khác, Minh không quan tâm nhưng còn kẻ mang Huyết mạch Tiên long, cậu thật không nhịn được. Đó là sự sỉ nhục lịch sử ngàn năm của dân tộc và phái Hồng Bàng.

"Thằng khốn" Minh hét lớn.

Cậu là nhà khoa học, là thầy trừ trà, là người mang Huyết mạch Tiên Long. Do đó, cậu luôn để bản thân thật bình tĩnh. Tuy nhiên, trong tình hình này. Làm sao mà bình tĩnh cho được

"Thằng khốn này cứ để cho tớ giải quyết" Dũng thét lớn.

Trong tâm cậu, ngọn lửa giận cũng đã cao gần thủng trời rồi. Do đó, không do dự, cậu lao tới như một bầy voi. Đồng thời, cậu bỏ đồng xu linh hồn Yết Kiêu vào trong thiết bị biến thân.

"YẾT KIÊU. ANH HÙNG BƠI LỘI. TAY KHÔNG PHÁ TÀU GIẶC. GIÁNG LÂM"

Ngay sau đó, một anh hùng trong bộ giáp màu xanh xuất hiện. Xung quanh cậu được bao bọc bởi một lớp nước nổi bồng bềnh. Hai tay cầm một cây búa và một cây đục.

Lúc này, Dũng xông lên đấm liên tục vào tên Phát. Mỗi khi cậu đấm, hàng chục cột nước như những mũi khoan và vô số cây búa, cây đục lao thẳng vào kẻ địch. Tuy nhiên, hắn tỏ vẻ không hề hấn gì mà hình như còn rất thích là đằng khác.

Về phần mình, Dũng không để ý thái độ của kẻ địch mà chỉ liên tục tung cước

"Cái đám bán nước tụi bây. Bao nhiêu người dân chết đói ngay trên đường phố tụi bây lại không lo mà tui bây lúc nào cũng nói "hòn ngọc viễn đông này", "hòn ngọc viễn đông" nọ." Dũng nói với vẻ tức giận bởi chính anh đã tận tay chứng kiến và cũng có lúc trãi qua kiếp sống đó.

Lúc này, Dũng lấy cây gươm thần của Lê Lợi định đâm tên Phát nhưng hắn lại đỡ được, bằng một tay.

"Nghe nói mày hồi trước quen em gái tao" Phát nói

"Mày là anh của Linh?" Dũng hả mồm ngạc nhiên. Cái thứ cậu lo đã trở thành sự thật

Không đợi Dũng hoàn hồn. Trên tay của tên Phát, một luồng khi đen tập hợp trên tay hắn, tạo thành thành một khẩu súng màu đen. Sau đó, nó bắn những tia chớp đen về phía Dũng. Mỗi tia chớp như một quả tên lửa đẩy cậu bay ra xa.

"Tôi tưởng tụi bây khá hơn vậy cơ. Để cho tụi bây xem sức mạnh của Sầm Nghi Đống**"

"Mày mượn sức mạnh của kẻ đã từng tàn phá mảnh đất này. Thật không thể tin nổi" Minh há mồn. Cậu tự hỏi tại sao kẻ như vậy lại thức tỉnh Huyết mạch Tiên Long. Thực sự, hắn không xứng đang chút nào.

Không quan tâm tới hai người Dũng và Minh đang nghĩ gì, tên Phát vẫn tiếp tục nhận sức mạnh của tên tướng nhà Thanh đã treo cổ tự vẫn. Lúc này, trên tay hắn, ba cái bím tóc Mãn Thanh được bao bọc bởi thòng lòng dùng để siết cổ xuất hiện. Chúng biến thành cánh quạt trực thăng màu đen xen lẫn những âm thanh rợn người. Sau đó, như một chiếc trực thăng thực thụ, hắn leo lên bắn hàng trăm viên đạn về phía Dũng. Những viên đạn nhanh chóng biến thành hình những tên lính nhà Thanh, mặt mũi trắng bệt, lao thẳng về phía Dũng mà cắn xé.

Trước đòn tấn công bắt ngờ của đối thủ, Dũng không cách nào phản kháng.

"Sao hả. Không nghĩ sẽ gặp tao sao? Dù chưa biết mặt nhưng tao cũng đã phản đối nó quen mày. Vì mày, vì cái đám kia, mà nó phải chết" Phát nói. Trong giọng có chút cay cay

Vừa nói, Phát đấm liên tục vào Dũng. Ánh lửa xanh từ địa ngục sáng rực lên với mỗi cú đấm. Sau đó, Phát tung cược như quả núi, giáng xuống đầu Dũng.

"Vừa ăn cướp vừa la làng. Đừng nói với tao là mày không biết tại sao cô ấy chết. Vậy mà mày vẫn đứng về phía bọn chúng, người Mỹ, Thuồng Luồng Tinh." Dũng nói như núi lửa phun trào. Tâm trạng của cậu cũng đang cực kì xúc động. Cậu vốn muốn cùng cô ấy sống cuộc đời bình yên nhưng mà mọi thứ có như ý muốn của cậu đâu.

"Mày mới là thằng vừa ăn cướp vừa la làng" Phát nói. Trong giọng nói mang một nỗi thù hận sâu sắt.

Sau nó, một luồng khi đen mang theo nhưng âm thanh từ địa ngục hợp lại. Sao đó, trên người Phát, hàng chục đôi cánh màu đen đặc xuất hiện. Chúng lớn đến mức có thể che khuất cả bầu trời. Đối mắt của tên Phát sáng lên màu đỏ rực. Cuối cùng, hắn lao về phía Dũng như một chiếc may bay phản lực. Nếu ai để ý kĩ sẽ thấy một luồng khi đen dường như đang bảo vệ Dũng. Sau đó, một cột lửa cao như quả núi bốc lên. Để lại Hà Mạnh Dũng nằm một chỗ không nhúc nhíc.

Trong lúc tên Phát định ra đòn quyết định thì một người con gái xuất hiện. Đôi mắt sáng như những vì sao xa. Khuôm mặt thanh tú, cân đối làm ai cũng phải say mê. Mái tóc như dòng suối chảy về nguồn.

"Lâu quá không gặp, Thiếu úy Phát" Vân nói

"Tôi cũng không ngờ cô thực sự là cộng sản cơ đấy" Phát nói.

Một năm trước, lúc hắn mới đi lính, vô tình, hắn đã đụn độ Dương Thị Thiên Vân, cô ca sĩ đang làm mưa làm gió tại Sài Gòn, người tình của nhà khoa học thiên tài Trần Nhật Minh. Dù biết cô cá hàng trăm kẻ đeo đuổi, hắn vẫn mong một ngày nào đó cô sẽ nhớ tới tên mình. Hình bóng của cô làm hắn ngui ngoai dần nỗi đau mất em. Rồi một ngày, Sài Gòn bị chấn động bởi bản tin, Dương Thị Thiên Vân và Trần Nhật Minh là cộng sản. Lúc đầu, hắn nghĩ đây chỉ là một âm mưu nào đó bởi người bị vu oan là cộng sản vốn không ít. Sau đó, khi chấp nhận làm thí nghiệm, hắn ngạc nhiên là ba trong bốn kẻ mạnh nhất của kẻ địch đều có liên quan tới hắn

Trong khi đó, về phía Vân, cô cũng lên tiếng:

"Tôi là một người cộng sản, một con người, và con rồng cháu tiên"

Lúc này, một loạt ký ức kỳ lạ như thác lũ xâm nhập thẳng vào đầu óc của Phát. Trong kí ức đó, hắn nhìn thấy những trận chiến của người Việt xưa kia. Từ những bộ lạc người Việt đánh nhau với quân đội Đại Tần cho tới trận chiến Điện Biên Phủ.

"Đó là giang san nước Việt, xương máu của tổ tiên, đó là linh hồn của dân tộc. Chỉ cần không từ bỏ, chỉ còn một người Việt Nam, ngọn lửa của nòi giống rồng tiên sẽ không bao giờ tắt" Vân nói. Không hùng hổ, không mạnh mẽ, chỉ như dòng suối đi vào lòng người.

Phát trầm ngâm trong một lúc. Nhìn kĩ, hắn giống như một pho tượng nhưng sau đó, hắn nhnh chóng lấy lại sự bình tĩnh vốn có

"Đừng cố đi vào đầu tôi nữa. Nếu không, tôi không thể ngăn bản thân mình giết em, Thiên Vân" Hắn nói

Đã đi trên con đường này thì không thể quay lại. Trước kia, vì muốn trị bệnh cho em gái, hắn bất chấp mọi giá. Nhưng sau đó, người thân ruột thịt của hắn đã không còn nữa. Giờ đây, cho dù có muốn, hắn chẳng còn có con đường khác để đi. Nói theo một góc độ nào đó, hắn cũng giống như gần một triệu tay lính Ngụy, chỉ sống một cách bản năng như loài vật sinh ra, cố gắng tồn tại, rồi lại chết đi. Những thứ như lý tưởng, ước mơ hi vọng với họ như một cái gì đó mà họ không hiểu nổi. Dù có sức mạnh vượt qua một đội quân, bản năng của hắn vẫn chỉ là để tồn tại. Tuy nhiên, vẫn có những thứ làm tên Phát để tâm, như đôi mắt xinh đẹp của Thiên Vân, hay người em gái chết không rõ ràng của hắn.

"Lần này tao tha cho tụi bây. Ngày hôm sau, Bản Đông sẽ là của tụi tao" Phát nhìn về phía Dũng và Minh lên tiếng.

Hắn bỏ đi để lại Dũng đang thương tích đầy mình và một Bản Đông tan hoang vì bom đạn.

Sau đó, Dũng được mang tới trạm ý tế dù cậu kiên quyết nói bản thân không sao. Nói thật lòng, trở thành bộ đội gần một năm rồi, đây là lần đầu tiên có đối thủ làm cậu bị thương, lại là người anh chưa từng gặp mặt của người bạn gái cũ đã mất.

Tuy nhiên, mọi thứ vẫn còn chưa tới mức tồi tệ

"Ngọc Âm thanh. Nó đã xuất hiện rồi" Vân đột nhiên lên tiếng. Cả người cô rung lên như quỷ nhập tràng

Lúc này, trên vùng trời Bản Đông cũng xuất hiện một cơn bão kỳ lạ. Nó tạo ra những âm thanh như những bản nhạc du dương nhưng đôi lúc cũng mạnh mẽ như là cơn sóng thần. Những luồng khí tích tụ lại tạo thành một màu trắng như sữa lại có đan xen màu tím.

Với Nhật Minh, thân là nhà khoa học, cậu hiểu rõ, không có cơn bão nào lại hình thành ở trong đất liền, nhất là tại tuyến đường Tây Trường Sơn này. Rõ ràng, nó là một thứ cực kì bất thường.

Đồng thời, mọi thứ trước mắt Minh đột nhiên tối sầm lại. Sau đó, như có kẻ cưỡng chế đưa cậu vào một thế giới khác, đen tối, không có chút sức sống. Trong khung cảnh ấy, một sinh vật với áo trùm đỏ như máu, đan xen với màu đen như bóng tối đáng sợ. Trong lớp áo ấy, một khuôn mặt với những ánh lửa như ma trơi xuất hiện. Trên khuôn mặt ấy có một lớp da màu xanh như trái cây bị hư lâu ngài cùng với một cái sừng thật lớn.

"Thuồng Luồng Tinh. Nhà mi muốn gì" Minh lên tiếng

Trên thực tế, Thuồng Luồng Tinh chỉ dùng sức mạnh tâm linh cưỡng chế chế kết nối với Nhật Minh mà thôi. Sau đó, làm cho cậu thấy mình ở trong một vùng không gian tâm trí do hắn tạo ra. Với người ngoài, họ không thấy được những gì Nhật Minh đang thấy. Đồng thời, thời gian mà Nhật Minh trãi qua trong vùng không gian tâm trí chỉ là vài giây với họ mà thôi.

"Thiệt tình, con cháu Âu Cơ, Lạc Long Quân, đừng phản ứng mạnh thế chứ. Số lượng các ngươi chỉ riêng trong thiên hà này cũng không ít đâu" Tên yêu quái nói

"Đừng nói nhảm nữa. Nhà ngươi muốn gì?" Minh nói.

"Ta nghĩ ngươi phải đang thắc mắc lý do tại sao một tên lính Việt Nam Cộng hòa lại được trang bị công nghệ đó chứ" Thuồng Luồng Tinh nói. Trong lời nói có ý trêu đùa.

"Phe trung lập, hậu duệ rồng tiên của ta. Ngoại từ, Ma Tộc, Nam Thiên Tộc, Long Tộc, các bộ tộc đã tuyệt chủng, còn có những chủng tộc khác. Bọn chúng như những thương nhân buôn bán tới cung cấp vũ khí cho các cường quốc trên Trái Đất, nhất là từ sau thế chiến thứ nhất. Bộ giáp của tên Nguyễn Văn Phát là một ví dụ. Nó là sự kết hợp giữa công nghê Ma Tộc, Phe trung lập mà một chút xíu, nhỏ như hạt cát, công nghê của loài người, sử dụng oán khí của đám Ma Binh làm sức mạnh. Đừng xem thường, đôi khi nó còn khủng khiếp hơn bộ giáp của ngươi nữa đó" Thuồng Luồng Tinh nói.

"Ngươi giải thích cũng kỹ lưỡng nhỉ? Nếu đã vậy, nói cho ta biết về ma khí của Dũng là thế nào" Minh nói

"Ma khí gì?" Thuồng Luồng Tinh giả vờ ngạc nhiên.

"Đừng tưởng ta không biết. Nếu cứ để nó xuất hiện mà không để tâm. Sớm hay muộn gì người sử dụng cũng bị tâm ma ảnh hưởng, ba của Thiên Vân là ví dụ" Nhắc đến ba của Vân, Minh lại thấy có chút buồn buồn.

Năm đó, Dương Thanh Giang là một người anh hùng. Năm Vân vừa mới ra đời, ông theo lệnh của Tổ chức, cùng với cha hắn, giong thuyền ra Bắc, truy tìm Ngọc Linh hồn. Trong tận Điện Biên Phủ, ông xung phong đi đầu. Rồi sau đó, khi miền Bắc được giải phóng, ông vẫn luôn thương nhớ về miền Nam. Đề rồi sau đó, ông bị tâm ma, chính là xác là một phần linh hồn của Thuồng Luồng Tinh khống chế. Ông cướp lấy Ngọc Linh hồn, mà Mỹ hay gọi là Khối lập phương, vượt vĩ tuyến 17, đi vào Nam. Cho tới lúc này, tất cả mọi người, không ai dám nói cho Thiên Vân biết sự thật.

"Được rồi, theo ta có một chuyện quan trong hơn cho ngươi đây. Gã John Williams, đã bí mật tuyển mộ một sư đoàn không kỵ bay tới Tây Trường Sơn để tìm Ngọc Âm Thanh. Nếu được, xử gã giúp ta" Thuồng Luồng Tinh nói

"Ngươi muốn khống chế Hoa Kỳ?" Minh nói

"Ta cho bọn chúng những thứ bọn chúng muốn biết, dạy bọn chúng chiến đấu, nhưng không bắt bọn chúng đánh nhau. Đó là bản tính của chúng. Các ngươi tuy mang dòng máu rồng tiên, những cũng có dòng máu của loài người. Dù muốn hay không, các ngươi cũng có những bản tính đó" Tên yêu quái nói

******************************************

* Nằm sâu 20 km trong địa phận Lào và ở khoảng giữa đường tới Xê-pôn

** Sầm Nghi Đống (tiếng Trung phồn thể: 岑宜棟, giản thể: 岑宜栋) là một tướng của nhà Thanh, người đã bị quân Tây Sơn đánh bại và thắt cổ tử tiết ở núi Loa, Khương Thượng gần thành Thăng Long.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện