Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 118: Nhờ người tới giúp.
Nguồn dịch: Dịch giả - conandoyle1912
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Vậy nên, để Sử Diệu Tiến khỏi mất mặt, đồng thời cũng để Vu Thiên đỡ mất thời gian vào chuyện nhỏ này, Lý Hưng Quốc liền ra mặt.
- Tôi nói này Sử phó hội trưởng, tôi thấy mấy chuyện này chỉ là chuyện trẻ con thôi, anh không cần phải làm vậy đâu, dù sao Vu Thiên cũng cùng tới với tôi, anh nể mặt tôi chút được không?
Nói tới đây, Lý Hưng Quốc không nhịn được mà nhắc tới thân phận con cháu Cương Thiết Đại Vương của mình.
Chuyện của Vu Thiên, Sử Diệu Tiến không rõ, nhưng Lý Hưng Quốc là người thế nào, hắn đương nhiên rất rõ. Hắn biết, hiện giờ tuy hắn là phó hội trưởng của đại học Trung Hoa, thế nhưng tới khi hắn tốt nghiệp, hắn ngay cả chó má cũng không bằng. Cho nên hắn không thể đắc tội người như Lý Hưng Quốc.
- Ấy, Lý thiếu đừng nói vậy chứ. Nếu Lý thiếu đã nói vậy, tôi sẽ không tính toán với hắn nữa, chỉ cần vị bạn học này có thể bồi thường cho em trai tôi, tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì, Lý thiếu thấy đã hài lòng chưa?
Sử Diệu Tiến nghĩ thật là hay, chỉ cần Vu Thiên xin lỗi mà thôi, như vậy hắn có thể vãn hội lại mặt mũi của mình. Làm như vậy tốt cho cả hai bên, hẳn là Lý Hưng Quốc không thể nói gì chứ.
Nhưng Sử Diệu Tiến không ngờ, hắn vừa nói tới đây, Vu Thiên đã cắt lời:
- Không được, em trai anh khi nam lấn nữ, lấy nhiều bắt nạt ít. Ngày đó là hắn chạy nhanh, không kịp bắt hắn xin lỗi, nhưng bây giờ đã gặp được, đương nhiên phải tính sổ nốt.
Quả thật, vốn ngày đó Vu Thiên cũng muốn bắt Sử Khắc Lang xin lỗi Tần Thư Nhã và Trương Xảo Nhi, thế nhưng Sử Khắc Lang chạy quá nhanh, nên Vu Thiên mới tạm gác chuyện này sang một bên, hiện tại lại gặp Sử Khắc Lang, hơn nữa Trương Xảo Nhi cũng đang ở ngay gần đó, hôm nay cho dù thế nào cũng phải bắt Sử Khắc Lang xin lỗi Trương Xảo Nhi cho bằng được.
Lý Hưng Quốc không ngờ Vu Thiên lại nói vậy, vốn hắn định dùng thân phận của mình để ngăn Sử Diệu Tiến lại, cho hắn biết khó mà lui, nhưng hắn lại không nghĩ chuyện Vu Thiên không hài lòng như vậy. Mà Vu Thiên đã không hài lòng, Lý Hưng Quốc cũng chẳng thể nói gì. Dù sao nếu Vu Thiên đã muốn gây phiền phức cho đối phương, mà hắn lại thò mặt ra mà can ngăn thì, kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Lý Hưng Quốc đã sớm có ý lôi kéo Vu Thiên, cho nên bây giờ hắn đương nhiên không dám đắc tội Vu Thiên.
Còn một kẻ cũng không ngờ rằng Vu Thiên lại có thể nói vậy, chính là Sử Diệu Tiến. Vốn hắn nói thế chẳng khác gì đã nể mặt Lý Hưng Quốc, nhưng thật không ngờ tên Vu Thiên này không biết tốt xấu, mình chỉ muốn bắt hắn xin lỗi, hiện tại thật nực cười, đối phương lại muốn em trai mình phải xin lỗi. Ngươi đã đánh người, giờ lại bắt người ta phải nhận lỗi, thiên hạ khi nào lại có chuyện hoang đường như thế? Thế nên, Sử Diệu Tiến liền nhìn chằm chằm vào Lý Hưng Quốc, hắn đang chờ xem Lý Hưng Quốc sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
Đến mức này rồi, thì Lý Hưng Quốc cũng chẳng còn gì để nói, cho nên khi hắn thấy Sử Diệu Tiến nhìn mình, lập tức lắc đầu.
- Ha ha ha.
Sử Diệu Tiến phá lên cười, nếu nhừ Lý Hưng Quốc đã lắc đầu mặc kệ, thì hắn đương nhiên có thể hoàn toàn buông tay mà làm. Nghĩ tới đây, hắn lại nhìn về phía Vu Thiên, trong ánh mắt thoáng có chút thâm độc, tựa hồ Vu Thiên một lúc nữa sẽ bị hạnh hạ không ra hình người trước mặt hắn.
Mà ở đằng xa, Trương Xảo Nhi dường như đang nói chuyện gì đó với Tôn Cương, có vẻ như Tôn Cương đang cực lực yêu cầu gì đó, nhưng Trương Xảo Nhi vẫn chỉ một mực lắc đầu.
- Sao rồi, phó hội trưởng Sử.
Ngay lúc này, từ đằng xa xuất hiện một đám người chừng 10 người, đám người này đang vội vàng đi về phía Sử Diệu Tiến.
Sử Diệu Tiến thấy mấy người này tới, nụ cười bên khóe miệng càng thêm tươi, bởi vì mấy tên này chính là người hắn vừa gọi điện tới. Người đang dẫn đầu kia chính là Xã trưởng ban võ thuật Trung Hoa của trường đại học Trung Hoa Đông Phương quốc – Phan Đào, là người có công phu mạnh nhất ở đại học Trung Hoa.
- Sao thế? Phó hội trưởng Sử, có chuyện gì xảy ra vậy?
Phan Đào chậm rãi tiến tới trước người Sử Diệu Tiến, vội vàng hỏi.
Vừa rồi Phan Đào đang ở ban võ thuật Trung Hoa huấn luyện học viên mới, bởi vì mới khai giảng không lâu, có rất nhiều học sinh mới tới tham gia ban võ thuật Trung Hoa, cho nên hắn có rất nhiều việc phải giải quyết. Nếu không phải đích thân Sử Diệu Tiến gọi điện tới, Phan Đào mới phải đích thân tới, cũng là do ban võ thuật Trung Hoa nếu muốn phát triển không thể không nhờ tới hội học sinh, cho nên hắn không dám đắc tội với Sử Diệu Tiến.
- Đến là tốt rồi, xã trưởng Phan, anh xem tên này vô cớ đánh em trai tôi, vừa rồi tôi có lòng cho hắn bậc thang bước xuống, xin lỗi với em trai tôi, thế nhưng hắn từ chối, không những thế còn cưỡng từ đoạt lí, cho nên tôi muốn nhờ anh giáo huấn hắn một chút.
Sử Diệu Tiến quay sang Phan Đào nói xong mấy lời này, còn chỉ chỉ tay về phía Vu Thiên. truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
- Cái gì?
Vừa nghe thấy chuyện này, Phan Đào lập tức tức giận. Đây là chuyện cá nhân mà, loại chuyện này hắn sao có thể tham gia, hắn sao có thể hạ thủ được cơ chứ. Hơn nữa em trai Sử Khắc Lang của Sử Diệu Tiến này, mặc dù tới đại học Trung Hoa chưa lâu, thế nhưng cái loại người chó chết như vậy bị người đánh, càng là chuyện Phan Đào muốn thấy.
Nhưng mặc kệ thế nào, Sử Diệu Tiến đã gọi mình tới, mà mình đã tới rồi, cũng phải nể mặt hắn một chút. Cho nên, sau khi thở dài một hơi, Phan Đào nhìn về phía Vu Thiên:
- Bạn học, hảo hán không chấp thiệt thòi trước mặt, tôi xem hay là cậu xin lỗi em trai phó hội trưởng Sử đi, cũng chỉ là một câu nói mà thôi, so với rơi mấy miếng thịt vẫn tốt hơn đúng không?
Đối với lời nói của Phan Đào, Vu Thiên cảm thấy nghe khá là lọt tai, ít nhất thì người này cũng không ỷ mạnh hiếp yếu. Vì thế, Vu Thiên đang định giải thích cho Phan Đào này một chút, nhưng bên cạnh Phan Đào có người thấy Vu Thiên, lập tức kéo góc áo nói với Phan Đào.
- Hội trưởng, chính là tên này, hắn chính là người đã đánh anh em Tống Quân, hơn nữa còn đánh cả tôi.
Thì ra, người vừa lên tiếng chính là Trịnh Bân – kẻ từng bị Vu Thiên đá bay. Hắn cũng vừa mới khỏi, trở lại ban võ thuật, đã nghe thấy ở đây xảy ra chuyện gì đó, nên đi theo hội trưởng tới, thật không ngờ, tới đây lại gặp phải tên sát thần Vu Thiên này, bảo sao Trịnh Bân lại không sợ hãi.
- Cái gì? Cậu bảo đây chính là người đánh cậu và Tống Quân?
Vừa nghe thấy Trịnh Bân nói vậy, Phan Đào cũng rất kinh ngạc, trong suy nghĩ của hắn, người có thể đánh Tống Quân và Trịnh Bân không nên hào hoa phong nhã, lại còn trẻ như vậy chứ. Nhưng nhìn Vu Thiên thậm chí còn không giống người đã trưởng thành, thậm chí còn không nhìn ra là cao thủ thân mang tuyệt kỹ.
Không sai, có lẽ nguyên nhân là do học triết học, nên khí chất của Vu Thiên có thay đổi rất lớn. Từ rất lâu, nếu Vu Thiên ngồi ở đâu không nói lời nào, mọi người chỉ cho rằng Vu Thiên là một học sinh bình thường, cho dù ai cũng không nhìn ra Vu Thiên có võ công cao cường, bởi vì trên người Vu Thiên không có tia khí phách nào, càng đừng nói tới sát khí.
- Hội trưởng, tôi sao dám lừa anh, chính là tên này đó, tên hắn là Vu Thiên.
Nhìn kỹ Vu Thiên một cái, Trịnh Bân lại khẳng định lại một lần nữa.
- À, xin hỏi bạn học này, tên cậu là Vu Thiên sao?
Nghe thấy Trịnh Bân nói vậy, Phan Đào liền hỏi thử.
- Tôi là Vu Thiên.
Mặc dù thanh âm của Trịnh Bân rất nhỏ, nhưng thính lực của Vu Thiên kinh người cỡ nào chứ, mấy lời bọn họ nói thầm với nhau, Vu Thiên đã nghe thấy hết. Hiện giờ thấy Phan Đào hỏi mình như vậy, hắn cũng biết chuyện gì xảy ra, cũng không thèm tránh né, lập tức khẳng định.
- Tốt!
Thấy đối phương thừa nhận, Phan Đào gật đầu.
- Chỉ là không biết tại sao cậu lại đánh người của ban võ thuật chúng tôi, là họ trêu tới cậu, hay là cậu nhìn bọn họ không vừa mắt?
Chuyện ngày hôm đó, vì đuối lý, nên cho dù Tống Quân hay Trịnh Bân đều không dám nói ra sự thật. Cho nên Phan Đào cũng không biết tình hình cụ thể, hắn chỉ biết ngày đó Vu Thiên đánh không ít người ban võ thuật.
- Vì sao ư? Tốt nhất anh về mà hỏi bọn họ, còn anh cho rằng như thế nào cũng được.
Vu Thiên cũng không biết Phan Đào không rõ nguyên nhân thực sự, hắn còn tưởng rằng hội trưởng Phan cố ý ở đây thừa nước đục thả câu, cho nên Vu Thiên cho rằng, là bạn bè thì tâm sự, còn không thì đánh luôn đi, Vu Thiên cho tới giờ chưa từng sợ ai.
- Cậu? Cậu cũng thật lớn lối quá đấy.
Không ngờ Vu Thiên thoạt nhìn như học sinh, lại có thể bá đạo như vậy, thái độ nói chuyện như vậy lại bất thiện tới vậy, không khỏi khiến máu nóng trong người Phan Đào sôi trào, hắn thật muốn nhìn xem tên Vu Thiên trước mắt này có bao nhiêu lợi hại, mà dám to mồm như thế.
- Có lớn lối hay không, thì anh cứ thử là biết ngay, tôi thấy ban võ thuật Trung Hoa chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.
Vu Thiên khó chịu nhất là người khác lớn tiếng trước mặt hắn, mà cái tên Phan Đào đứng trước mặt này đang làm như thế, thế nên Vu Thiên cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu với hắn rồi.
Thế nhưng Vu Thiên không biết, mấy lời này của hắn cũng khiến Phan Đào rất khó chịu.
- Cậu đã to mồm thế, hẳn là có chút tài năng, tốt, vậy hãy cho tôi lãnh giáo chút kẻ dám không coi ban võ thuật Trung Hoa vào đâu này.
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 118: Nhờ người tới giúp.
Nguồn dịch: Dịch giả - conandoyle1912
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Vậy nên, để Sử Diệu Tiến khỏi mất mặt, đồng thời cũng để Vu Thiên đỡ mất thời gian vào chuyện nhỏ này, Lý Hưng Quốc liền ra mặt.
- Tôi nói này Sử phó hội trưởng, tôi thấy mấy chuyện này chỉ là chuyện trẻ con thôi, anh không cần phải làm vậy đâu, dù sao Vu Thiên cũng cùng tới với tôi, anh nể mặt tôi chút được không?
Nói tới đây, Lý Hưng Quốc không nhịn được mà nhắc tới thân phận con cháu Cương Thiết Đại Vương của mình.
Chuyện của Vu Thiên, Sử Diệu Tiến không rõ, nhưng Lý Hưng Quốc là người thế nào, hắn đương nhiên rất rõ. Hắn biết, hiện giờ tuy hắn là phó hội trưởng của đại học Trung Hoa, thế nhưng tới khi hắn tốt nghiệp, hắn ngay cả chó má cũng không bằng. Cho nên hắn không thể đắc tội người như Lý Hưng Quốc.
- Ấy, Lý thiếu đừng nói vậy chứ. Nếu Lý thiếu đã nói vậy, tôi sẽ không tính toán với hắn nữa, chỉ cần vị bạn học này có thể bồi thường cho em trai tôi, tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì, Lý thiếu thấy đã hài lòng chưa?
Sử Diệu Tiến nghĩ thật là hay, chỉ cần Vu Thiên xin lỗi mà thôi, như vậy hắn có thể vãn hội lại mặt mũi của mình. Làm như vậy tốt cho cả hai bên, hẳn là Lý Hưng Quốc không thể nói gì chứ.
Nhưng Sử Diệu Tiến không ngờ, hắn vừa nói tới đây, Vu Thiên đã cắt lời:
- Không được, em trai anh khi nam lấn nữ, lấy nhiều bắt nạt ít. Ngày đó là hắn chạy nhanh, không kịp bắt hắn xin lỗi, nhưng bây giờ đã gặp được, đương nhiên phải tính sổ nốt.
Quả thật, vốn ngày đó Vu Thiên cũng muốn bắt Sử Khắc Lang xin lỗi Tần Thư Nhã và Trương Xảo Nhi, thế nhưng Sử Khắc Lang chạy quá nhanh, nên Vu Thiên mới tạm gác chuyện này sang một bên, hiện tại lại gặp Sử Khắc Lang, hơn nữa Trương Xảo Nhi cũng đang ở ngay gần đó, hôm nay cho dù thế nào cũng phải bắt Sử Khắc Lang xin lỗi Trương Xảo Nhi cho bằng được.
Lý Hưng Quốc không ngờ Vu Thiên lại nói vậy, vốn hắn định dùng thân phận của mình để ngăn Sử Diệu Tiến lại, cho hắn biết khó mà lui, nhưng hắn lại không nghĩ chuyện Vu Thiên không hài lòng như vậy. Mà Vu Thiên đã không hài lòng, Lý Hưng Quốc cũng chẳng thể nói gì. Dù sao nếu Vu Thiên đã muốn gây phiền phức cho đối phương, mà hắn lại thò mặt ra mà can ngăn thì, kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Lý Hưng Quốc đã sớm có ý lôi kéo Vu Thiên, cho nên bây giờ hắn đương nhiên không dám đắc tội Vu Thiên.
Còn một kẻ cũng không ngờ rằng Vu Thiên lại có thể nói vậy, chính là Sử Diệu Tiến. Vốn hắn nói thế chẳng khác gì đã nể mặt Lý Hưng Quốc, nhưng thật không ngờ tên Vu Thiên này không biết tốt xấu, mình chỉ muốn bắt hắn xin lỗi, hiện tại thật nực cười, đối phương lại muốn em trai mình phải xin lỗi. Ngươi đã đánh người, giờ lại bắt người ta phải nhận lỗi, thiên hạ khi nào lại có chuyện hoang đường như thế? Thế nên, Sử Diệu Tiến liền nhìn chằm chằm vào Lý Hưng Quốc, hắn đang chờ xem Lý Hưng Quốc sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
Đến mức này rồi, thì Lý Hưng Quốc cũng chẳng còn gì để nói, cho nên khi hắn thấy Sử Diệu Tiến nhìn mình, lập tức lắc đầu.
- Ha ha ha.
Sử Diệu Tiến phá lên cười, nếu nhừ Lý Hưng Quốc đã lắc đầu mặc kệ, thì hắn đương nhiên có thể hoàn toàn buông tay mà làm. Nghĩ tới đây, hắn lại nhìn về phía Vu Thiên, trong ánh mắt thoáng có chút thâm độc, tựa hồ Vu Thiên một lúc nữa sẽ bị hạnh hạ không ra hình người trước mặt hắn.
Mà ở đằng xa, Trương Xảo Nhi dường như đang nói chuyện gì đó với Tôn Cương, có vẻ như Tôn Cương đang cực lực yêu cầu gì đó, nhưng Trương Xảo Nhi vẫn chỉ một mực lắc đầu.
- Sao rồi, phó hội trưởng Sử.
Ngay lúc này, từ đằng xa xuất hiện một đám người chừng 10 người, đám người này đang vội vàng đi về phía Sử Diệu Tiến.
Sử Diệu Tiến thấy mấy người này tới, nụ cười bên khóe miệng càng thêm tươi, bởi vì mấy tên này chính là người hắn vừa gọi điện tới. Người đang dẫn đầu kia chính là Xã trưởng ban võ thuật Trung Hoa của trường đại học Trung Hoa Đông Phương quốc – Phan Đào, là người có công phu mạnh nhất ở đại học Trung Hoa.
- Sao thế? Phó hội trưởng Sử, có chuyện gì xảy ra vậy?
Phan Đào chậm rãi tiến tới trước người Sử Diệu Tiến, vội vàng hỏi.
Vừa rồi Phan Đào đang ở ban võ thuật Trung Hoa huấn luyện học viên mới, bởi vì mới khai giảng không lâu, có rất nhiều học sinh mới tới tham gia ban võ thuật Trung Hoa, cho nên hắn có rất nhiều việc phải giải quyết. Nếu không phải đích thân Sử Diệu Tiến gọi điện tới, Phan Đào mới phải đích thân tới, cũng là do ban võ thuật Trung Hoa nếu muốn phát triển không thể không nhờ tới hội học sinh, cho nên hắn không dám đắc tội với Sử Diệu Tiến.
- Đến là tốt rồi, xã trưởng Phan, anh xem tên này vô cớ đánh em trai tôi, vừa rồi tôi có lòng cho hắn bậc thang bước xuống, xin lỗi với em trai tôi, thế nhưng hắn từ chối, không những thế còn cưỡng từ đoạt lí, cho nên tôi muốn nhờ anh giáo huấn hắn một chút.
Sử Diệu Tiến quay sang Phan Đào nói xong mấy lời này, còn chỉ chỉ tay về phía Vu Thiên. truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
- Cái gì?
Vừa nghe thấy chuyện này, Phan Đào lập tức tức giận. Đây là chuyện cá nhân mà, loại chuyện này hắn sao có thể tham gia, hắn sao có thể hạ thủ được cơ chứ. Hơn nữa em trai Sử Khắc Lang của Sử Diệu Tiến này, mặc dù tới đại học Trung Hoa chưa lâu, thế nhưng cái loại người chó chết như vậy bị người đánh, càng là chuyện Phan Đào muốn thấy.
Nhưng mặc kệ thế nào, Sử Diệu Tiến đã gọi mình tới, mà mình đã tới rồi, cũng phải nể mặt hắn một chút. Cho nên, sau khi thở dài một hơi, Phan Đào nhìn về phía Vu Thiên:
- Bạn học, hảo hán không chấp thiệt thòi trước mặt, tôi xem hay là cậu xin lỗi em trai phó hội trưởng Sử đi, cũng chỉ là một câu nói mà thôi, so với rơi mấy miếng thịt vẫn tốt hơn đúng không?
Đối với lời nói của Phan Đào, Vu Thiên cảm thấy nghe khá là lọt tai, ít nhất thì người này cũng không ỷ mạnh hiếp yếu. Vì thế, Vu Thiên đang định giải thích cho Phan Đào này một chút, nhưng bên cạnh Phan Đào có người thấy Vu Thiên, lập tức kéo góc áo nói với Phan Đào.
- Hội trưởng, chính là tên này, hắn chính là người đã đánh anh em Tống Quân, hơn nữa còn đánh cả tôi.
Thì ra, người vừa lên tiếng chính là Trịnh Bân – kẻ từng bị Vu Thiên đá bay. Hắn cũng vừa mới khỏi, trở lại ban võ thuật, đã nghe thấy ở đây xảy ra chuyện gì đó, nên đi theo hội trưởng tới, thật không ngờ, tới đây lại gặp phải tên sát thần Vu Thiên này, bảo sao Trịnh Bân lại không sợ hãi.
- Cái gì? Cậu bảo đây chính là người đánh cậu và Tống Quân?
Vừa nghe thấy Trịnh Bân nói vậy, Phan Đào cũng rất kinh ngạc, trong suy nghĩ của hắn, người có thể đánh Tống Quân và Trịnh Bân không nên hào hoa phong nhã, lại còn trẻ như vậy chứ. Nhưng nhìn Vu Thiên thậm chí còn không giống người đã trưởng thành, thậm chí còn không nhìn ra là cao thủ thân mang tuyệt kỹ.
Không sai, có lẽ nguyên nhân là do học triết học, nên khí chất của Vu Thiên có thay đổi rất lớn. Từ rất lâu, nếu Vu Thiên ngồi ở đâu không nói lời nào, mọi người chỉ cho rằng Vu Thiên là một học sinh bình thường, cho dù ai cũng không nhìn ra Vu Thiên có võ công cao cường, bởi vì trên người Vu Thiên không có tia khí phách nào, càng đừng nói tới sát khí.
- Hội trưởng, tôi sao dám lừa anh, chính là tên này đó, tên hắn là Vu Thiên.
Nhìn kỹ Vu Thiên một cái, Trịnh Bân lại khẳng định lại một lần nữa.
- À, xin hỏi bạn học này, tên cậu là Vu Thiên sao?
Nghe thấy Trịnh Bân nói vậy, Phan Đào liền hỏi thử.
- Tôi là Vu Thiên.
Mặc dù thanh âm của Trịnh Bân rất nhỏ, nhưng thính lực của Vu Thiên kinh người cỡ nào chứ, mấy lời bọn họ nói thầm với nhau, Vu Thiên đã nghe thấy hết. Hiện giờ thấy Phan Đào hỏi mình như vậy, hắn cũng biết chuyện gì xảy ra, cũng không thèm tránh né, lập tức khẳng định.
- Tốt!
Thấy đối phương thừa nhận, Phan Đào gật đầu.
- Chỉ là không biết tại sao cậu lại đánh người của ban võ thuật chúng tôi, là họ trêu tới cậu, hay là cậu nhìn bọn họ không vừa mắt?
Chuyện ngày hôm đó, vì đuối lý, nên cho dù Tống Quân hay Trịnh Bân đều không dám nói ra sự thật. Cho nên Phan Đào cũng không biết tình hình cụ thể, hắn chỉ biết ngày đó Vu Thiên đánh không ít người ban võ thuật.
- Vì sao ư? Tốt nhất anh về mà hỏi bọn họ, còn anh cho rằng như thế nào cũng được.
Vu Thiên cũng không biết Phan Đào không rõ nguyên nhân thực sự, hắn còn tưởng rằng hội trưởng Phan cố ý ở đây thừa nước đục thả câu, cho nên Vu Thiên cho rằng, là bạn bè thì tâm sự, còn không thì đánh luôn đi, Vu Thiên cho tới giờ chưa từng sợ ai.
- Cậu? Cậu cũng thật lớn lối quá đấy.
Không ngờ Vu Thiên thoạt nhìn như học sinh, lại có thể bá đạo như vậy, thái độ nói chuyện như vậy lại bất thiện tới vậy, không khỏi khiến máu nóng trong người Phan Đào sôi trào, hắn thật muốn nhìn xem tên Vu Thiên trước mắt này có bao nhiêu lợi hại, mà dám to mồm như thế.
- Có lớn lối hay không, thì anh cứ thử là biết ngay, tôi thấy ban võ thuật Trung Hoa chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.
Vu Thiên khó chịu nhất là người khác lớn tiếng trước mặt hắn, mà cái tên Phan Đào đứng trước mặt này đang làm như thế, thế nên Vu Thiên cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu với hắn rồi.
Thế nhưng Vu Thiên không biết, mấy lời này của hắn cũng khiến Phan Đào rất khó chịu.
- Cậu đã to mồm thế, hẳn là có chút tài năng, tốt, vậy hãy cho tôi lãnh giáo chút kẻ dám không coi ban võ thuật Trung Hoa vào đâu này.
Danh sách chương