Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 116: Hội học sinh

- Ê, thử nói xem nào, nói đi chứ.
Thấy Tá Mộc Tam Lang không nói câu nào, mà cúi đầu, không động đậy, Vu Thiên không nhịn được khẽ vươn tay kiểm tra mạch đập của gã, lúc này Vu Thiên mới biết, không ngờ hai cái tát của hắn đã tát chết tên này rồi.
- Ặc, cũng quá yếu ớt đi.
Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng hắn tự nhủ lần sau phải ra tay nhẹ hơn mới được.
Nhìn Tá Mộc Tam Lang đã chết, Vu Thiên lại cảm giác đầu như to ra. Mình vừa chọc vào Hắc Long hội chưa được bao lâu, giờ lại gây thù chuốc oán với Yamaguchi Group, xem ra để có cuộc sống của người bình thường chẳng dễ chút nào.

Nghĩ lại, Vu Thiên lại lấy điện thoại ra, gọi tới một dãy số.
- Này, Bạch Lập Thanh đấy à, giờ anh lập tức dẫn người tới Thanh Thủy Viên đại học Trung Hoa nhé, tôi vừa lỡ tay giết một tên Đông Dương, anh mau tới đây giúp tôi xử lý cái.
Vu Thiên cũng biết, bất kể thế nào đây cũng là trường học, nếu bị người trong trường phát hiện, sau này hắn không thể nào tiếp tục ở đây nữa.
Bạch Lập Thanh vừa nghe Vu Thiên nói giết một tên Đông Dương, cả người không nhịn được rùng mình một cái, nhưng y cũng không quên trả lời.
- Vâng, Vu tiên sinh, anh cứ chờ ở đó, tôi lập tức tới ngay.
Nghĩ đến việc Vu Thiên mất hứng, dám ngay tại trường học giết người, trên trán Bạch Lập Thanh lập tức đổ mồ hôi lạnh, xem ra sau này mình đắc tội với ai cũng được, nhưng đừng đắc tội với Vu Thiên, bằng không lỡ hắn mất hứng, sẽ tiễn mình đi Tây Thiên mất.
Chỉ trong chốc lát, Bạch Lập Thanh đã cùng với bốn thủ hạ cầm tới một túi nilon thật lớn màu đen. Không cần Vu Thiên nói, Bạch Lập Thanh nhanh nhẹn xử lý thi thể của Tá Mộc Tam Lang.
Nhìn ở đây đã có người xử lý, Vu Thiên cũng không tiếp tục đứng đây nữa, vẫy tay với Bạch Lập Thanh một cái, sau đó Vu Thiên rời đi trước. Ai, mặc kệ đi, nếu đã lỡ giết người rồi, thì chờ người đến báo thù đi, tới lúc đó nghĩ sau cũng được.
Vừa nghĩ mấy điều này, Vu Thiên vừa đi về hướng phòng mình, đang trên đường đi, chợt nghe thấy bên tai vang lên một thanh âm dễ nghe.
- Bạn học Vu Thiên, bạn học Vu Thiên.
Nghe thấy tiếng la, Vu Thiên dừng lại. Liếc mắt nhìn sang, thấy ở đằng xa có người đang đi tới chỗ mình. Dần đầu là một nam một nữ, mà một nam một nữ này Vu Thiên đều biết, Vu Thiên cảm thấy thế giới này cũng thật là nhỏ, vốn hắn tưởng rằng mình cũng không quen biết bao nhiêu người, nhưng tới lúc nhìn thấy đối phương, hắn mới nhận ra, không ngờ trong lúc không để ý, người hắn quen biết cũng không ít.
Người vừa gọi Vu Thiên chính là người giúp hắn làm thủ tục nhập học đại học Trung Hoa, người đã giúp Vu Thiên tìm được ban triết học xã hội – học tỷ Trương Xảo Nhi, mà đang đi bên cạnh Trương Xảo Nhi, cũng là người Vu Thiên đã từng gặp hai lần, một lần trong Hạnh Phúc Gia Viên, một lần ở cửa nhà máy rượu Đại Tần, chính là cháu của Cương Thiết Đại Vương Đông Phương Quốc – Lý Hưng Quốc.
Đằng sau Trương Xảo Nhi và Lý Hưng Quốc là một nhóm vệ sĩ, ngay cả A Cam người đã từng bị Vu Thiên đánh bại cũng ở trong số đó.
- Là các người sao?
Vu Thiên nhìn lại đây rõ ràng đang trong sân trường đại học Trung Hoa, nếu như thấy Trương Xảo Nhi thì cũng bình thường, nhưng tại sao Lý Hưng Quốc lại ở đây nhỉ.
Tựa hồ nhận ra nghi hoặc trong mắt Vu Thiên, Lý Hưng Quốc cười cười.
- Bạn học Vu Thiên, tôi nghĩ giờ tôi cũng có thể gọi cậu như vậy, bởi vì tôi cũng là học sinh năm hai đại học Trung Hoa, cũng có thể coi như đàn anh của cậu đấy, ha ha.
Nghe Lý Hưng Quốc nói vậy, Vu Thiên không khỏi lộ ra vẻ mặt quái dị. Thật không ngờ Lý Hưng Quốc lại là sinh viên đại học năm hai đại học Trung Hoa.
- Bạn học Vu Thiên, anh đi làm gì vậy? Trương Xảo Nhi chờ Lý Hưng Quốc nói xong, liền nhiệt tình quay sang Vu Thiên chào hỏi.
- À, cũng không có việc gì.
Vu Thiên trả lời ngắn gọn. Quả thật hiện giờ hắn không có chuyện gì làm, từ khi xảy ra vụ việc trong tiệm cơm cũng đã được một thời gian rồi, Tần Thư Nhã hiện tại có lẽ cũng đã được Triệu Đan Đan bảo vệ, cho nên an toàn của cô hẳn là không có vấn đề gì. Cho nên hiện tại Vu Thiên quả thực không có chuyện gì làm.
- Nếu anh không có chuyện gì, thì đi với bọn tôi một lát đi, chúng tôi đang tới hội học sinh. Phải biết rằng học trong trường này, có quan hệ tốt với hội học sinh cũng rất quan trọng.
Ấn tượng của Trương Xảo Nhi với Vu Thiên cũng không tệ lắm, ít nhất trong lòng cô, Vu Thiên là một người chính trực, là hóa thân của chính nghĩa. Chủ yếu nhất vẫn là Vu Thiên không giống các nam sinh khác, nam sinh bình thường khi gặp Trương Xảo Nhi lần đầu tiên, trong mắt đều có chút háo sắc, thế nhưng Vu Thiên lại không như vậy, cho tới giờ ánh mắt hắn khi nhìn Trương Xảo Nhi đều trong suốt tới cực điểm.
Thấy Trương Xảo Nhi nói muốn đi hội học sinh, Vu Thiên định từ chối, đối với hắn mà nói, hắn không có hứng thú với mấy cái này.
Đến trường học hắn chỉ định học vài thứ thôi, không định làm học sinh ba tốt gì gì đó. Nhưng đang định từ chối, Vu Thiên lại thấy ánh mắt trong suốt như nước kia của Trương Xảo Nhi, trong lòng không khỏi do dự, trả lời:
- Thôi được!
- Quá tốt rồi!
Không ngờ Vu Thiên lại đáp ứng mình, Trương Xảo Nhi không khỏi vui vẻ, sau đó nghiêng đầu quay sang nói với Lý Hưng Quốc:
- Tốt, có Vu Thiên đi với chúng ta, mấy người vệ sĩ kia của anh cũng không cần đi theo nữa đâu.
Lý Hưng Quốc cũng đã từng chứng kiến uy lực của Vu Thiên, cũng biết có Vu Thiên đi cùng, mấy vệ sĩ của mình cũng không có tác dụng gì nữa.
- Được rồi, các anh tới cổng trường chờ tôi.
Vung tay lên, Lý Hưng Quốc nói với mấy người A Cam.
A Cam cũng rõ có Vu Thiên ở đây, gã đi cũng không có tác dụng gì, nên dẫn đầu mang đám vệ sĩ rời khỏi.
- Tốt, chúng ta đi thôi.
Thấy chỉ còn Vu Thiên và Lý Hưng Quốc bên cạnh mình, Trương Xảo Nhi cười cười, sau đó đi tới hướng hội học sinh.
Rẽ hai lần, mấy người đã tới trước một tòa nhà nhỏ. Căn nhà này được sơn màu trắng, đây cũng chính là căn cứ hội học sinh đại học Trung Hoa. Bởi vì hội học sinh cũng là đơn vị chủ yếu trong việc quản lý học sinh, cho nên nhà trường cấp cho hội học sinh căn nhà này, để bọn họ hàng ngày tại đây quản lý và hoàn thành công việc.
Ba người Trương Xảo Nhi vừa mới tới trước cửa hội học sinh, liền có một người trẻ tuổi đi về phía họ nghênh đón.

- Ha ha, mấy người tới rồi đó à.
Vừa thấy người đàn ông nói, Trương Xảo Nhi lập tức lộ ra vẻ mặt bình thản không buồn không vui. Nhưng Lý Hưng Quốc lại cười nói:
- Ai da, chúng tôi cũng thật có mặt mũi nha, không ngờ phiền tới chủ tịch Tôn ra tận đây đón, chẳng qua không biết anh chờ chúng tôi, hay là chờ cô ấy vậy?
Kẻ ngu si cũng nghe thấy, trong lời Lý Hưng Quốc có ý ám chỉ, từ cô ấy kia đương nhiên chỉ vào cô gái duy nhất trong mấy người - Trương Xảo Nhi.
- Ha ha, Lý thiếu nói vậy là sao, tôi đương nhiên là ở đây chờ mấy người, phải không Xảo Nhi muội muội.
Người trẻ tuổi này cũng không xấu hổ gì, vẫn rất tiêu sái nói, sau đó chăm chú nhìn về phía Trương Xảo Nhi.
Vu Thiên thấy một màn này, hắn cũng hiểu đúng như lời Lý Hưng Quốc nói, vị chủ tịch hội học sinh họ Tôn này rất thích Trương Xảo Nhi, thế nhưng Trương Xảo Nhi tựa hồ không thích y lắm. Thấy mấy chuyện này, Vu Thiên không khỏi nhíu mày. Trong lòng hắn quan niệm, giữa nam nữ phải là đôi bên cùng có ý có tình, nếu một cô gái không có hảo cảm với một chàng trai, hơn phân nữa dù cho chàng trai kia nỗ lực thế nào cũng chưa chắc có kết quả gì. Đương nhiên, đây cũng chỉ là nhận xét của Vu Thiên đối với người khác, chứ với chính hắn thì không đúng tí nào. Giống như hắn với Trịnh Khả Tâm vậy, kỳ thật hắn biết Khả Tâm không ưa hắn, nhưng Vu Thiên tin tưởng sớm muộn sẽ có một ngày Khả Tâm thích mình. Không thể không nói trên phương diện tình cảm, Vu Thiên có chút tự kỷ.
- Bạn học Vu Thiên, vị này chính là Tôn Cương hội trưởng hội học sinh của chúng ta.
Thấy Tôn Cương đã tới trước mặt mình, Trương Xảo Nhi khéo léo giới thiệu với Vu Thiên một chút.
Sở dĩ Trương Xảo Nhi gọi Vu Thiên qua chủ yếu vì cô muốn tốt cho Vu Thiên. Cô nghĩ với tính cách thẳng thắn của Vu Thiên, nếu như muốn tiếp tục ở trường đại học Trung Hoa, không quen biết với mấy nhân vật quyền lực trong trường, sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Cho nên cô mới đưa Vu Thiên đến đây.
Vu Thiên cũng rất thông minh, vừa thấy Trương Xảo Nhi giới thiệu, trong lòng đã hiểu ý cô. Trong lòng hắn không khỏi cười cười, sao cô nàng Trương Xảo Nhi lại đối tốt với mình thế nhỉ.
- A!
Đối với việc Trương Xảo Nhi giới thiệu Vu Thiên, Tôn Cương chỉ nhàn nhạt đáp lời một câu, sau đó y quay sang nói với Trương Xảo Nhi:
- Xảo Nhi muội muội, anh vừa lắp đặt thiết bị trong phòng làm việc đó, hay em đi xem cùng với anh một chút được không?
Trong mắt Tôn Cương bây giờ chỉ có Trương Xảo Nhi mà thôi, dù cho Lý Hưng Quốc là người có gia thế như vậ cũng chỉ nói vài câu rồi thôi. Cho nên y có thái độ như vậy đối với Vu Thiên, cũng là chuyện rất bình thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện