Siêu Cấp Võ Thánh xem tại
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 109: Gặp nạn ở quán cơm

- Các người là ai? Các người muốn làm gì?
Triệu Đan Đan lúc này cũng đứng lên, nhìn bốn hán tử trước mặt nói.
- Không có việc của cô, tốt nhất nên câm miệng đi.
Hán tử áo đen chẳng buồn nhìn Triệu Đan Đan, quay đầu liền chuẩn bị muốn lôi Tần Thư Nhã ra ngoài.
- Các người đứng lại cho tôi, bản tiểu thư không phải vừa nói sao? Các người không thể mang cô ấy đi.
Triệu Đan Đan thấy đối phương coi lời nói của mình như không khí, khiến cô rất tức giận. Nói xong, cô lập tức cầm tách cà phê mà người bán hàng vừa mới đưa lên ném về phía đại hán áo đen.

Đại hán áo đen tựa hồ cảm giác được phía sau mình Triệu Đan Đan đang động chân động tay, vì vậy gã vội vàng quay đầu lại. Ngay lập tức nhìn thấy một vật màu đen đang bay về phía đầu mình. Theo bản năng, gã vội vàng đưa hai tay che khuôn mặt.
Cùng lúc đại hán áo đen đưa tay che măt, Triệu Đan Đan vừa vặn động. Vẫn là một chiêu ‘Đoạn tử tuyệt tôn cước’, Triệu Đan Đan đá về phía háng của hán tử áo đen đó.
Ngày hôm qua, sau khi thi triển một cước này Triệu Đan Đan đã kích thương hai người, cô cảm giác được mình đối với chiêu này có thêm không ít lĩnh ngộ. Vì để tăng thêm lực sát thương từ chiêu này, tối hôm qua cô còn cố ý dặn Lương Mộc Lan chuẩn bị ình một đôi giày cao gót. Ngàn vạn lần không nên xem thường đôi giày cao gót này, nó so với các kiểu giày khác là mũi giày đã được cố ý thêm vào một tấm thép, nói cách khác, hiện giờ Triệu Đan Đan dùng chiêu ‘Đoạn tử tuyệt tôn’ thì uy lực so với trước đây lớn hơn rất nhiều.
Mà thật đáng thương cho đại hán áo đen lại trở thành đối tượng đầu tiên để Triệu Đan Đan thí nghiệm.
“Phốc” một tiếng, một cước này đã vững vàng đá trúng háng gã. Lập tức một tiếng hô to từ hán tử này phát ra, sau đó hai tay bưng hạ bộ nhảy dựng lên.
- Ha ha ha ha…
Nhìn thấy biểu hiện của hán tử so với Tống Thiết ngày hôm qua còn muốn khuếch đại hơn nhiều, Triệu Đan Đan không khỏi che miệng cười vui.
- Baka (ngu ngốc), đồ khốn nạn.
Hán tử áo đen không ngừng nhảy lên, đồng thời trong miệng không quên chửi rủa Triệu Đan Đan. Âm thanh của gã phát ra đã làm rõ nội tình của gã lúc này.
- Bọn mày là người Nhật Bản?
Triệu Đan Đan nhìn hán tử áo đen, trong lòng có chút nghi hoặc.
- Khốn khiếp, mày nói hơi nhiều đấy.
Hán tử áo đen thấy đồng bọn của mình để lộ nội tình, không khỏi có chút lo lắng, vừa nói xong, gã liền duỗi tay ra muốn bắt lấy Triệu Đan Đan.
Cũng may Triệu Đan Đan cách gã một cái bàn, vì vậy một trảo này không có thành công.
Triệu Đan Đan cũng thừa thông minh, cô như thế nào còn có thể để đại hán này có cơ hội lần nữa.
- Mọi người mau đến xem, người Nhật Bản bắt nạt phụ nữ Đông Phương, mọi người mau ra tay giáo huấn bọn hắn đi.
Thân thể Triệu Đan Đan vừa lùi về phía sau né tránh một trảo của hán tử áo đen, đồng thời có thể tìm cớ rồi vội vã cao giọng hô lên.
Triệu Đan Đan vừa hô lên, Vương Đình bên cạnh cũng kịp phản ứng liền đồng thanh hô theo. Hai nữ sinh cùng hô hoán hò hét, rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người dồn hết về phía này.
Ở trong quán này người ăn cơm cũng không ít. Đặc biệt ở đây lại còn gần trường học, cho nên thanh niên rất nhiều, đàn ông trẻ tuổi chiếm hơn phân nửa. Lúc nãy Triệu Đan Đan cùng Tần Thư Nhã tiến vào, hai mắt bọn họ đã tỏa sáng, rất nhiều nam sinh nghĩ rằng cơ hội của mình đã tới.
Nhưng ngay sau đó mấy hán tử áo đen tiến vào, những nam sinh vừa rồi lộn xộn thực không dám động, dưới tình huống không biết nội tình đối phương như thế nào, liều lĩnh xuất thủ cứu hai cô gái kia, không những không thực hiện đươc, ngược lại còn nguy hiểm đến tính mạng của chính mình.
Có điều Triệu Đan Đan vừa kêu to một tiếng, lập tức vài thanh niên chính trực đứng lên. Có người đứng đầu, việc tiếp theo cũng trở nên dễ dàng, có người thứ nhất thì cũng có người thứ hai, ngay tức thì có hơn mười thanh niên đứng lên, rất nhanh đã vây quanh bốn đại hán.

- Chúng mày muốn làm gì? Người Nhật Bản không ngờ dám chạy đến đây ra vẻ, có phải bọn mày tìm nhầm chỗ rồi không.
Đám thanh niên vây quanh mấy đại hán áo đen đồng thời trong miệng cũng không ngừng nói.
- Việc ở đây không liên quan đến chúng mày, bọn mày tốt nhất nên tránh ra, nếu không…
Trong số hán tử áo đen có một người thấy hơn mười thanh niên vây quanh mình, không chút sợ hãi lạnh nhạt nói từng lời rõ ràng.
- Oh, quỷ tử Nhật Bản, mẹ nó, bọn mày thật sự rất kiêu ngạo đấy.
Giữa mấy thanh niên có một thanh niên vừa nhìn đã biết tính tình nóng nảy, nhìn thấy bên mình nhiều người như vậy, đối phương trái lại không sợ mà còn dám uy hiếp, hắn không khỏi giơ một ngón tay chỉ về một tên đứng đầu trong đám người Nhật Bản quát.
- Ối!
Một tiếng hét thảm từ miệng người thanh niên phát ra. Thì ra ngón tay của thanh niên này vừa chỉ ra giữa không trung thì hán tử áo đen liền vươn tay bắt được ngón tay của hắn, đồng thời vừa dùng lực, chợt nghe rắc rắc một tiếng, ngón tay của thanh niên kia đã gãy đoạn.
- A!
Mấy người thanh niên đang vây quanh thấy quỷ tử Nhật Bản hạ thủ ác như vậy, một lời cũng không nói liền đem ngón tay người ta bẻ gãy, nhất thời mỗi người đều kinh hô một tiếng lui về phía sau.
Ba tên áo đen như thế nào lại để cho bọn hắn có cơ hội lui về phía sau. Bọn họ chuyến này nhận được mệnh lệnh, trong thời gian ngắn nhất đem Tần Thư Nhã mang đi, nhưng bây giờ Triệu Đan Đan đã làm lỡ đi một ít thời gian, bọn họ không thể không nôn nóng. Cho nên trừ một gã bị một cước đoạn tử tuyệt tôn của Triệu Đan Đan ra thì ba gã còn lại hầu như cùng một lúc động thủ.
Tức khắc:
- Ôi, cứu mạng, giết người a!
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, mười thanh niên TQ vây quanh mấy gã áo đen lúc nãy bây giờ đều nằm trên mặt đất.
Có thể thấy mấy gã áo đen này rất có thực lực, chưa đến mười giây đồng hồ đã nhanh chóng giải quyết hơn mười thanh niên, xong việc bọn họ cũng không nói lời vô ích, thậm chí cũng không đi tìm Triệu Đan Đan tính toán, mà ngay lập tức xoay người rời khỏi quán cơm.
Mấy hán tử áo đen hành động rất nhanh, nhanh đến nỗi Triệu Đan Đan cũng không kịp phản ứng, mà Tần Thư Nhã bị bọn họ bắt cóc vẫn còn trong trạng thái u mê. Chỉ trong nháy mắt công phu, mấy hán tử áo đen đã đi đến trước cửa quán, mắt thấy đã sắp ra khỏi cửa quán.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa quán lại có bốn thanh niên đi tới. Bốn thanh niên này thấy mấy đại hán áo đen thì sửng sốt. Tiếp đó lại nghe tiếng Triệu Đan Đan kêu:
- Nhanh, đem mấy người kia chặn lại, bọn chúng là người Nhật Bản.
Tiếng la của Triệu Đan Đan vừa đến, lập tức bốn thanh niên kịp thời phản ứng. Cơ hồ cùng một lúc đều đưa hai tay hướng về bốn đại hán áo đen.
Người trong nghề khẽ vươn tay đã biết thân thủ thế nào.
Bốn thanh niên vừa động thủ, bốn đại hán trước mặt đã cảm giác được đối phương là người luyện võ, năng lực so với mấy thanh niên vừa nãy mạnh hơn không ít.
- Không tốt.

Một gã áo đen quát to một tiếng, sau đó vội vàng vung quyền ngăn cản hai thanh niên đang đánh tới, tiếp đó kêu lên một câu.
- Các ngươi mau dẫn mục tiêu đi trước, ta ở lại ngăn cản bọn họ.
- Bằng một mình mày có thể ngăn cản chúng tao sao?
Nhìn thấy đối phương muốn dùng một người ngăn cản bên mình, một người trong bốn thanh niên nhất thời cười hắc hắc, sau đó bay lên đá một cước vào ngực tên Nhật Bản.
Phải nói người thanh niên này ra chân quá nhanh, mặc dù tên Nhật Bản kia đã có chuẩn bị, nhưng vẫn dính một cước, tuy một cước này lực lượng không có dồn toàn bộ lên ngực tên Nhật Bản, nhưng không ngờ một phần lực lượng lại còn chia ra đá vào bộ vị xương sườn đối phương.
Lực lượng một cước này thật sự không nhỏ, sau khi trúng một cước tên Nhật Bản lập tức bay lên không trung lộn một vòng rồi mới rơi xuống đất.
- Tiểu Hổ, giết bọn này cho tôi.
Triệu Đan Đan hiện giờ đã không còn sợ hãi như lúc trước, nhất là khi thấy Tiểu Hổ một cước đem một tên Nhật Bản đá ngã lăn trên mặt đất.
- Vâng, thưa tiểu thư.
Tiểu Hổ đáp một tiếng, sau đó hướng về phía mấy tên Nhật Bản nói:
- Bọn mày nghe rõ chưa, tiểu thư của chúng tao nói, toàn bộ đều phải chết, cho nên ai cũng không được đi.
Vừa nói xong, Tiểu Hổ hét lên một tiếng tấn công về phía ba tên Nhật Bản còn lại.
Bên này Tiểu Hổ vừa xông lên, ba tên Nhật Bản không còn cách nào khác đành phải buông con tin ra cùng bốn người bọn Tiểu Hổ đánh nhau.
Bởi bên Tiểu Hổ có bốn người, mà bên kia chỉ còn ba người, rõ ràng không đủ nhân thủ nên bọn chúng không do dự buông Tần Thư Nhã ra để liên thủ đối phó với bọn Tiểu Hổ.
Tần Thư Nhã vừa được tự do, vội vàng lui qua một bên, nhìn cánh tay mình bị mấy tên Nhật Bản chụp đỏ bừng lên, cô tức giận nói.
- Các ngươi dám bắt ta, hừ, các ngươi chờ đó ta cho các ngươi biết tay.
Vừa nói xong, cô liền móc điện thoại trong túi áo ra gọi cho Vu Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện