“Giang Ninh!”

Lâm Vũ Chân kêu lên: “Em không cho anh nói ba em như

vậy!”

Mắt cô đỏ hoe, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Ai cũng không được nói ba côI

Giang Ninh lại không quan tâm: “Nếu ba có thể cứng rắn

một chút, ba có thể chịu tranh giành một chút thì mẹ

con và Vũ Chân có thể bị người ta bắt nạt sao?”

“Chiếc váy mẹ con mặc trên người kia, đã mặc mấy năm

rồi?”

“Còn nữa, mẹ có mua mỹ phẩm gì không?”

“Vũ Chân vốn có thể tiếp tục học đào tạo chuyên sâu, vì

sao chỉ mới tốt nghiệp khóa chính quy đã phải vào Lâm

thị làm việc?”

“Cô ấy ra khỏi nhà khi mới vừa sáng, về nhà thì trời đã tối

đen. Cô ấy liều mạng, mệt mỏi hơn ai khác nhưng tiền

lương của cô ấy lại cao hơn ai chứ?”

Từng câu nói của Giang Ninh gần như muốn xé nát Lâm

Văn!

Hán lột sạch Lâm Văn chảng hề nương tay. Vào giờ phút

này, tất cả tôn nghiêm của ông đều chẳng còn gì nữa.

Không thể chăm sóc tốt cho vợ mình, không bảo vệ

được con gái của mình, vậy ông còn tính đàn ông gì

nữa? “Giang Ninh… em xin anh đừng nói nữa”

Lâm Vũ Chân kéo tay áo của Giang Ninh: “Anh đừng làm

ba em tổn thương nữa, được không?”

Giang Ninh liếc nhìn Lâm Vũ Chân rồi đỗ xe vào bên

đường.

“Anh không tổn thương ba. Người tổn thương ba vẫn là

bản thân ba”

Giang Ninh nói: “Chân của ba tàn phế, chỉ là chân không

đứng dậy nổi thôi. Nhưng bây giờ, cả người ba đều

không đứng lên nổi.”

“Giang Ninh, cậu nói đúng.”

Lâm Văn cười gượng: “Tôi là quỳ lâu quá nên không

đứng nổi, mà không phải chân tàn phế không đứng nổi”

“Con có thể chữa trị được chân của ba, làm cho ba lại

đứng dậy. Nhưng nếu trên tinh thần không đứng nổi thì

chân này có chữa lành cũng chẳng có ý nghĩa gì cả””

Giang Ninh nói không chút khách sáo.

Lâm Văn ngẩng đầu, ông và Giang Ninh bốn mắt nhìn

nhau.

“Mẹ con chọn ba, ba nhẫn tâm để mẹ phải thua cả đời

sao?”

Âm một tiếng vang lên.

Lâm Văn cảm giác đầu mình nổ mạnh.

Để cho Tô Mai thua cả đời sao?

Bà ấy gả cho một kẻ vô dụng, một kẻ tàn tật như mình,

không biết đã bị người nhà mẹ đẻ cười nhạo bao nhiêu

lần, nhưng Tô Mai chưa từng phàn nàn một câu nào.

trước mặt mình.

Trước kia ông giả vờ không biết, nhưng bây giờ ông còn

có thể giả vờ được sao?

“Không!”

Lâm Văn đột nhiên siết chặt nắm tay, vẻ mặt nhìn có vẻ

dữ tợn: “Tôi không thể để cho bà ấy thua cả đời! Bà ấy là

vợ tôi, tôi không thể để cho bà ấy bị người khác chế giễu

vì tôi nữa!”

Giang Ninh gật đầu rồi lại khởi động xe.

“Vậy là được rồi. Ba chuẩn bị sẵn sàng đi, nhà chúng ta…

sẽ vùng lên”

Hắn nói xong, Lâm Văn và Lâm Vũ Chân đều ngẩn

người. Nhà chúng ta sẽ vùng lên à?

Giang Ninh nói vậy là có ý gì?

Chỉ là Giang Ninh không nói nữa.

Về đến nhà, mắt Lâm Văn đỏ hoe, không nói lời nào đã

vào phòng, ngả đầu xuống giường lại ngủ, làm Tô Mai

không khỏi có chút lo lắng.

“Vũ Chân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Vũ Chân lắc đầu.

Sau khi Giang Ninh nói những lời kia, Lâm Văn đã như

ậy, cô cũng hơi lo lắng, liếc nhìn Giang Ninh với vẻ trách

cứ: Tại sao anh phải nói lời ác như vậy chứ?

 

“Mẹ yên tâm đi, ba chỉ là mệt mỏi thôi. Ngày mai sẽ lại

trả cho mẹ một người đàn ông khác hẳn”

Giang Ninh nói xong cũng lại vào phòng.

Lúc đó, ở câu lạc bộ suối nước nóng.

Vẻ mặt Hắc Hổ rất khó coi.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Cường, lạnh lùng nói:

“Tổng giám đốc Lâm, ông như vậy là rất không tử tế đấy.

Không ngờ ông lại cố ý che giấu nhiều tin tức như vậy”

 

“Sao ông không nói cho tôi biết Hoàng Ngọc Minh cũng

có phần trong dự án này?”

“Anh Hổ nói gì vậy? Đó là dự án của nhà họ Lâm tôi, có

liên quan gì với Hoàng Ngọc Minh chứ? Cậu ta chỉ là

dùng con đường đổi lấy tiền của chúng tôi thôi, trả tiền

là hết nợ”

Lâm Cường hừ một tiếng: “Nhưng Lâm Vũ Chân này thật

ra có chút bản lĩnh, sợ rằng đã leo lên trên giường của

Hoàng Ngọc Minh, hầu hạ cậu ta rất tốt, cho nên mới

không kiêng nể như vậy”

“Tôi không quan tâm tới những điều này:”

Hắc Hổ khoát tay: “Vì chuyện của ông, sáu mươi tám

người anh em của tôi còn bị giữ lại ở công trường đấy.

Ông nói xem, một trăm nghìn để giải quyết chuyện này

thì thế nào?”

Lâm Cường thản nhiên cười, không nói gì.

Giải quyết thế nào?

 

Con mẹ nó, cậu trước sau đã cầm của tôi năm triệt

bây giờ vân chưa làm xong chuyện mà còn dám hỏi tôi

thế nào à?

Người của cậu là một đám vô dụng, tất cả đều là đám

vứt đi!

Thấy dáng vẻ không liên quan tới tôi của Lâm Cường,

trong lòng Hắc Hổ thầm mắng một câu.

Hắn ta biết Lâm Cường không thể lại bỏ tiền nữa. Dù

sao mình cầm tiền thì chuyện này cũng không dễ giải

quyết được, muốn lừa tiền nữa cũng không dễ dàng như

vậy.

“Bây giờ dính dáng tới Hoàng Ngọc Minh lại không dễ

giải quyết chuyện này đâu”

Hắc Hổ nói: “Hơn nữa, tôi đi tìm Hoàng Ngọc Minh, anh

†a nói phía sau còn có người khác, là người mà tôi không

đắc tội nổi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện