Chương 13 Tôi mua đấy

Lâm Vũ Chân chạy đến phòng tài vụ, bên trong truyền đến âm thanh của máy in hoá đơn.

“Tiểu thư, tổng cộng bốn trăm tám mươi bảy ngàn, chúng tôi sẽ dán decal xe và giúp anh chị đăng ký thẻ xăng” Nữ nhân viên hưng phấn không thôi, không ngờ mới ngày đầu đi làm đã bán được một đơn hàng rồi.

Bán được một đơn BMW thì sẽ được trích phần trăm không ít đâu.

Cô dâng hai tay đưa hoá đơn và thẻ ngân hàng cho Lâm Vũ Chân, giọng run rẩy: “Đây là thẻ và hoá đơn của cô, tôi sẽ làm giấy phép tạm thời cho anh chị trước, còn xe tôi sẽ hoàn tất thủ tục cho cô trong mấy ngày tiếp theo” Lâm Vũ Chân ngẩn ra.

Cô đâu có ngờ nữ nhân viên lại lanh lẹ thế, lại càng không ngờ trong thẻ của Giang Ninh thế nhưng có nhiều tiền như vậy.

Gần năm trăm ngàn ngàn! Cứ thế mà quẹt ? Cô nai lưng đi làm hai năm còn chả để dành được năm mươi ngàn, Giang Ninh anh ấy… một tên lang thang thì lấy đâu ra nhiều tiền thế.

Lâm Vũ Chân bước đến trước mặt Giang Ninh, đôi mắt nhìn Giang Ninh như đang nhìn một con quái vật.

Cô vẫn không dám tin rằng chiếc xe này đã bị bọn họ mua rồi.

Không chỉ riêng cô, mấy nhân viên đứng đàng xa cũng hối hận đến xanh ruột, rõ ràng là bọn họ nhìn thấy Giang Ninh vào trước, nhưng lại không đến tiếp đón, để cho người mới chiếm hời.

“Anh ta mua rồi à?” Một nhân viên không nhịn được hỏi người mới kia.

“Mua rồi! Quá giàu luôn!” Nữ nhân viên vô cùng kích động: “Tôi đã từng thấy logo của chiếc thẻ đó trên mạng, thẻ đặc biệt, có yêu cầu với tiền tiết kiệm thấp nhất là..” Là một trăm triệu hay một tỷ ý nhỉ? Hầu kết mấy nhân viên bán hàng trượt lên trượt xuống, trong lòng thầm tạt cho mình mấy cái bạt tai, thiệt to rồi.

Nữ nhân viên mặc kệ họ, xong đơn này đủ để cô hân hoan đến nửa năm rồi, cô lập tức làm thủ tục giao xe và giấy phép tạm thời.

Đứng bên này, Lâm Vũ Chân dẩu môi, cô càng ngày càng không hiểu Giang Ninh.

“Rốt cuộc anh có bao nhiêu chuyện giấu tôi vậy?” “Không nhiều, sau này sẽ nói cho em” Giang Ninh nhún vai, chẳng qua chỉ là cái xe mấy trăm ngàn, Lâm Vũ Chân phải bày ra cái vẻ mặt ấy sao.

“Ngồi lên thôi, cảm thụ một chút” Hắn mở cửa bảo Lâm Vũ Chân lên xe.

Ngồi lên chiếc ghế êm ái, Lâm Vũ Chân vẫn cảm thấy không chân thật chút nào, như trong giấc mộng mãi không chịu tỉnh.

“Thưa anh, giấy phép lái xe tạm thời đã làm xong rồi, hai ngày này tôi sẽ làm giấy phép chính thức cho hai vị, đến lúc đó đến lấy là được, có chuyện gì cần thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào” Nữ nhân viên cúi người, lễ độ đặt danh thiếp vào vị trí dễ nhìn thấy trên xe.

“Có thể đi chưa?” Giang Ninh hỏi.

“Được rồi ạ” “Vậy xe điện của tôi thì sao.” Lâm Vũ Chân bỗng nhớ đến chiếc xe điện bầu bạn với cô hai năm qua.

“Không cần nữa” Giang Ninh không muốn phí lời, ngồi lên vị trí lái xe cứ thế lái đi.

Nhìn theo hai người Giang Ninh rời đi, sắc mặt nữ nhân viên vẫn còn hơi ửng đỏ, đây là lần đầu tiên cô gặp được người có tiền như thế.

Mua một chiếc BMW mà làm như mua rau không bằng ấy.

Nhất là cái dáng vẻ lạnh nhạt của Giang Ninh, cho người †a cái cảm giác của ông chú có sức quyến rũ thần kỳ, mê hoặc lòng người.

Những nhân viên khác hối hận vô cùng, nhưng có thể làm gì được nữa, chỉ trách mình mát mù, cái gì mà mắt nhìn người chứ, bọn họ có cái con khỉ khô ấy.

Giang Ninh lái xe, Lâm Vũ Chân ngồi ghế phụ, cô không kiềm lòng được sờ sờ nội thất được bọc bằng da thật, nhìn bảng điều khiển oto xa hoa lòng nghĩ lúc về thì nên giải thích với ba mẹ thế nào.

Lúc ra cửa thì cưỡi xe điện, lúc về thế quái nào lại ngồi BMW? “Giang Ninh, anh không phải người bình thường đúng không?” Lâm Vũ Chân có ngây thơ thế nào cũng biết được một người bình thường nào có khả năng chỉ ra năm trăm ngàn mua xe.

“Sao anh lại có tiền?” “Anh có tiền như vậy sao còn phải tham gia kén rể của Lâm gia, để cho người ta cười nhạo?” Cô rõ ràng là mười vạn câu hỏi vì sao mà.

“Em nghe nói đến cái bang chưa? Cái bang bọn anh rất có tiền” Giang Ninh đáp bừa.

Lâm Vũ Chân ngẩn ra, rồi nhanh chóng phản ứng lại, Giang Ninh đang trêu cô.

“Nói đàng hoàng!” “Bác sĩ bảo dạ dày anh không tốt, chỉ có thể ăn cơm mềm, vậy nên mới tìm em” Giang Ninh cười đáp.

Lâm Vũ Chân không hỏi nữa, cô biết tên này sẽ chẳng nói thật cho cô, nhưng hai ngày ngắn ngủi thôi mà Giang Ninh đã làm cho cô chấn động không thôi, cái sau còn mạnh hơn cái trước.

Cô thật khó mà tin nổi, Giang Ninh là kẻ lang thang, chỉ vì ăn cơm mềm nên mới trở thành người ở rể nhà mình.

Nhưng tại sao hắn lại chà đạp bản thân như vậy? Chung cư Hoa Thành.

Cả nhà Lâm Vũ Chân đã ở đây được mười năm, từ sau khi Lâm Văn gặp tai nạn bị liệt, bọn họ liền chuyển đến đây.

Lúc này, Tô Mai đang đẩy xe lăn cho Lâm Văn cùng ông ra ngoài phơi nắng.

Hình như hai người có tâm sự nên không ai nói với nhau câu gì.

“Tô Mai, lại ra ngoài phơi nắng đấy à” Đẳng xa, bà thím hàng xóm lên tiếng chào hỏi: “Nghe bảo Vũ Chân gả cho người ta rồi, con rể giờ sống ở nhà bà hả?” Giọng điệu khiến cho người ta nghe cảm thấy không thoải mái.

Tô Mai gượng cười, không muốn trả lời.

Bản thân bà tự dưng lại có một đứa con ở rể chả phải là chuyện vinh quang gì, nhưng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi cả cái chung cư này đều biết hết.

Quá mất mặt! “Về thôi” Lâm Văn thở hắt ra một hơi.

ã về rồi hả? Còn chưa đến giờ nấu cơm, không phơi g thêm chút nữa” Bà thím hàng xóm xoay người đi đến: “Tôi nói ông bà chứ, chuyện vui như vậy mà không phát kẹo mừng cho hàng xóm xung quanh” “Con rể thế nào? Gia cảnh tốt không, chắc chắn có nhiều tiền lắm nhỉ” Một nhà Lâm Văn dù sao cũng là người nhà họ Lâm, cho dù không thể sánh được với anh cả ông, nhưng cũng không đến nỗi nào đâu nhỉ.

Sắc mặt Tô Mai ngày một khó coi: “Có liên quan gì đến bà?” Bà hàng xóm vừa nghe liền nhíu mày.

“Sao lại giận rồi? Chẳng qua chỉ là một đứa con ở rể thôi mà cũng không cho hỏi?” Bà biết rõ còn cố ý hỏi.

Chuyện lớn như vậy của nhà họ Lâm giờ trong chung cư này ai còn không biết? Lâm Vũ Chân xinh đẹp đến thế nhưng lại tìm một người chồng để ở rể, nghe nói hình như là kẻ không nghề ngỗng gì, còn lớn hơn Lâm Vũ Chân mười tuổi.

Ánh mắt Lâm gia sao vậy, lại đi tìm cái loại con rể thế này.

“Bà…

Tô Mai tức đến đỏ cả mặt.

“Không phải tôi nói bà, làm cha mẹ mà còn hš người đàn ông lần trước tôi giới thiệu cho Vũ Chân còn không tốt sao?” “Người ta đi làm công chức nhà nước sáng chín giờ làm chiều năm giờ tan, công việc ổn định, tôi có lòng tốt giới thiệu, mấy người còn không thèm, khiến tôi bị người ta mắng té tát, giờ thì hối hận chưa?” Vi chuyện này mà bà cố ý đến móc mỉa Tô Mai.

Tô Mai tức đến run người, quay người định đi, không thèm để ý người hàng xóm đáng ghét này nữa “Ông bà vẫn nên đuổi tên ở rể kia sớm đi thì hơn, tôi lại giới thiệu cho ông bà một người nhé?” Bà hàng xóm còn cắn mãi không nhả, trên mặt nở nụ cười đắc ý.

“Bíp bíp..” Bỗng ngoài cổng chung cư có một chiếc xe BMW tiến vào, đi thẳng đến trước mặt bà hàng xóm, nước sơn sáng bóng dưới ánh nắng mặt trời loé lên suýt nữa thì chói mù mắt bà ta.

Không đợi bà kịp phản ứng, Lâm Vũ Chân và Giang Ninh bước xuống xe.

“Mẹ” Lâm Vũ Chân hét lên.

Bà hàng xóm sững sờ.

“Đây… đây là xe của cháu?” Mặt bà tỏ vẻ không thể tin được.

Xe này bà đã thấy rồi, nhà họ hàng kết hôn, lấy chiếc xe này làm của hồi môn, nghe nói đâu những năm trăm ngàn! Lúc đó họ hàng mặt mày vênh vang lắm, bà không thể quên được.

Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, xe này là Giang Ninh mua, không phải của cô.

“Tôi mua cho em ấy” Giang Ninh không vòng vo.

Mặt bà hàng xóm tái đi, Giang Ninh mua á? Một tên ở rể sao có nhiều tiền thết “Là Giang Ninh mua, anh ấy nói cháu sáng sớm đi làm đi xe điện sẽ bị lạnh” Lâm Vũ Chân đỏ mặt ngượng ngùng nói.

Một thoáng thôi, trong lòng bà hàng xóm trào lên nỗi ghen ghét đố kị, chỉ bởi vì sáng sớm đi làm đi xe bị lạnh? Vậy cũng đâu cần phải mua một chiếc xe đắt giá mấy trăm ngàn thế chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện