Vương Thiên Hào
Vương Thiên Hào
"Oanh!" Hết thảy đám người tí hon trong nháy mắt nổ tung, lực lượng kinh khủng trong nháy mắt bùng nổ, những người tí hon được kết hợp bởi hai loại năng lực kia, trong nháy mắt này toát ra uy năng làm cho người ta phải kinh hãi! Thân thể của Tạ Khang Trung, giống như là pháo hoa sáng chói, đủ loại màu sắc trong nháy mắt xuất hiện, tỏa ra lực lượng khủng khiếp.
"Oanh!" Hai người Trần Phong cùng với Vương Thuần tức thì bị đánh bay ra bên ngoài.
Mặt đất chấn động, mấy con biến dị thú đi ngang qua bị dọa đến mức chạy trốn điên cuồng.
Lực lượng siêu cường ẩn chứa bên trong thân thể của Tạ Khang Trung, cùng với uy lực tự bạo của đám người tí hon kết hợp với nhau, bộc phát ra một cỗ năng lượng làm cho người ta sợ hãi!
Rất lâu sau, đến khi hào quang tan biến, Trần Phong ngẩng đầu nhìn lại, Tạ Khang Trung vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.
Trạng thái dung nham cự nhân dã dần dần biến mất, hắn đã khôi phục lại như bình thường, thế nhưng, thân thể của hắn lại có rất nhiều vết thương, lưu lại đủ loại dấu vết quỷ dị.
Băng sương, vết bỏng, độc tố...hắn trừng to hai con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Phong.
"Vì cái gì..." Hắn có chút khàn khàn mở miệng.
Oanh! Một tiếng nổ vang thật lớn, hắn té xụi lơ trên mặt đất, Tạ Khang Trung chết.
Vương Thuần ngơ ngác há hốc miệng, nửa ngày cũng không thể lấy lại được tinh thần, cho dù Tạ Khang Trung chỉ là một chiến sĩ cấp D bình thường, thế nhưng đó cũng là gen chiến sĩ cấp D a! Huống chi, ở trong trạng thái dung nham cự nhân Tạ Khang Trung ít nhất phải mạnh hơn gấp đôi, căn bản là không thể bằng vào mấy chiến sĩ cấp E như bọn hắn là có thể đối phó!
Nhưng mà, Tạ Khang Trung cuối cùng vẫn chết, chết ở trong tay của Trần Phong.
Làm một dung nham cự nhân, hắn lại bị một đống người tí hon xử lý!
Hơn nữa ——còn chết rất thảm, Vương Thuần vô thức nhìn vào thi thể của Tạ Khang Trung, xem đủ loại vết thương lung ta lung tung trên người của hắn, nhất là chỗ hoa cúc bị nổ nát bét kia...cả người không khỏi run rẩy. (Hoa cúc: hậu môn)
Quá hung tàn! Vương Thuần là một thiên tài, hắn tin tưởng, tương lai hắn cũng sẽ trở thành một cường giả chân chính! Thế nhưng, hắn có thể khẳng định, về sau vô luận như thế nào, dù có đánh chết hắn cũng sẽ không giao thủ với Trần Phong.
Cái tên này căn bản chính là một yêu nghiệt! Vừa mới dung hợp gen cấp E xong liền có thể đánh chết cấp D? Quá kinh người!
Mà lúc này đây, Trần Phong nhìn thấy Tạ Khang Trung đã ngã xuống, mới có thể thở phào một hơi, cuối cùng cũng đã kết thúc, quá gian khổ, đây là đối thủ mạnh nhất mà hắn gặp được từ trước cho đến nay! Người này —— lại còn là giáo viên chủ nhiệm của hắn!
Trần Phong nhìn bảng số liệu hóa trên màn sáng, điểm giá trị may mắn của hắn, nguyên bản 500 điểm giá trị may mắn chỉ còn sót lại 50 điểm, giá trị may mắn để dành trong 1 tháng, trong lần thám hiểm này đã tiêu hao gần sạch sẽ! Vẻn vẹn trong một trận chiến đấu này, đã khiến cho hắn tiêu hao hết 240 điểm!
Đây căn bản không phải là một trận chiến đấu bình thường, Tạ Khang Trung chết cũng không oan, bởi vì nói trắng ra, đây là một trận chiến mà Trần Phong thuần túy sử dụng giá trị may mắn để đè chết Tạ Khang Trung!
Trần Phong cười khổ, một trận chiến tiêu hao hết 240 điểm, có nhiều giá trị may mắn hơn nữa cũng không đủ dùng!
"Vẫn là do thực lực của mình quá yếu." Trần Phong tự lẩm bẩm, nếu như thực lực bây giờ của hắn mạnh hơn một chút, hắn tuyệt đối sẽ không bị động như vậy, cũng sẽ không phải dùng loại phương pháp đặc thù này để dành chiến thắng.
Bất quá, bây giờ hắn cũng đã có nhận biết rõ ràng về thực lực của mình, bên trong cấp E, hắn sẽ không sợ bất kỳ một kẻ nào! Vẻn vẹn chỉ bằng vào Thiên Huyễn đao gió, là hắn đã có thể tùy tiện ngược đãi phần lớn người!
Về phần cấp D? Vậy chỉ có thể xem vào duyên phận cùng với giá trị may mắn.
"Ngươi không có sao chứ." Vương Thuần đi tới.
"Vẫn còn tốt." Trần Phong hoạt động thân thể một chút, cảm thấy rất là đau nhức.
"Mau trở về thôi." Vương Thuần thấp giọng nói: "Ở đây quá nguy hiểm."
"Hiểu rõ." Trần Phong khẽ gật đầu.
Hai người cũng không dám ở lâu, nhanh chóng rời đi, nhưng mà, bọn hắn vừa mới đi được vài bước, trong hư không liền xuất hiện 1 đạo lưu quang, có một bóng người từ đằng xa đang nhanh chóng lao tới.
"Ai?" Trần Phong lập tức cảnh giác.
"Là người Vương gia của chúng ta." Vương Thuần rốt cục thở phào một hơi, nói: "Hẳn là Vương Gia đã thu được tin cầu cứu của ta, chạy đến để giúp đỡ."
"Vậy thì tốt." Trần Phong hơi hơi buông lỏng.
Nếu lại tới thêm một Tạ Khang Trung, hắn thật sự sẽ bó tay.
Ở nơi xa, người kia vẫn đang nhanh chóng bay tới, Vương Thuần tràn đầy chờ mong, chỉ là, đến thời điểm thấy người kia, sắc mặt của Vương Thuần bỗng nhiên trở nên xanh mét nói: "Tại sao lại là ngươi, nhị thúc đang ở đâu?"
"Đây là ai?" Trần Phong cũng cảm thấy có một chút không ổn.
"Là Lục thúc Vương Thiên Hào." Vương Thuần lạnh lùng nói: "Là cha của Vương Việt."
Con ngươi của Trần Phong đột nhiên co rụt lại.
Đây là cha của Vương Việt? "Nhị thúc của ngươi đã lớn tuổi, nên về hưu rồi." Vương Thiên Hào lau lau vết máu trong tay, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, nói: "Ta tới đón các ngươi trở về."
"Ngươi giết Nhị thúc rồi sao!" Thân thể của Vương Thuần khẽ run lên, sát ý trong mắt hiện lên, nói: "Hai cha con các ngươi, đã bắt đầu bài trừ người đối lập rồi hay sao?"
"Ha ha, sao lại như thế." Vương Thiên Hào cười nói: "Ngươi đó, cứ thích ăn nói lung tung, đi thôi, cùng Lục thúc đi về nhà."
Vương Thuần vẫn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Thiên Hào.
"Ai, cái đứa nhỏ này." Vương Thiên Hào thu liễm nụ cười, nói: "Vì sao lại không chịu nghe lời của ta?"
Vương Thuần vẫn giữ im lặng.
"Ngươi chính là Trần Phong?" Vương Thiên Hào nhìn về phía Trần Phong, từ tốn nói: "Không nghĩ tới ngươi thế mà có thể giết chết Tạ Khang Trung, xem ra quyết định diệt trừ các ngươi quả nhiên là chính xác."
"Kim Thành, sẽ không cho phép những người như các ngươi tồn tại." Vương Thiên Hào chậm rãi nói ra.
Trần Phong không để ý đến hắn, mà lại dùng đôi mắt không ngừng nhìn ra xung quanh.
Rừng cây...Hiện tại đã rời đi khỏi kẽ núi hoang vu, có lẽ là sẽ có cơ hội chạy trốn!
Cơ hội...Trần Phong không ngừng tìm kiếm.
"Không cần phải tìm." Vương Thiên Hào cười cười, nói: "Nếu như ta đã xuất hiện ở đây, tất nhiên đã đem mọi thứ chung quanh thanh trừ sạch sẽ, hai người các ngươi cũng không tệ, đáng tiếc là sinh ra không gặp thời."
Vương Thiên Hào giơ tay lên.
"Oanh!" Hào quang đáng sợ từ trong tay của hắn tuôn ra.
"Đây là..." Tâm thần của Trần Phong chấn động mãnh liệt, đó là ánh sáng tử vong!
Xong, tâm tình của Trần Phong chìm xuống đáy cốc, dây là một loại công kích xạ tuyến siêu cường, là một loại sóng ánh sáng đặc thù, càng mạnh mẽ hơn so với tia la -de, trong nháy mắt có thể bộc phát ra uy lực cực kỳ đáng sợ!
"Oanh!" Trước mắt biến thành một mảnh ánh sáng màu trắng.
Vô tận hào quang rơi xuống, đem Trần Phong cùng với Vương Thuần bao phủ.
"Đao gió!" Trần Phong vô ý thức phản kích.
Nhưng mà, hai mươi đạo đao gió khi va chạm vào tia xạ tuyến, một chút phản ứng cũng không có liền bị bốc hơi!
Vương Thiên Hào
"Oanh!" Hết thảy đám người tí hon trong nháy mắt nổ tung, lực lượng kinh khủng trong nháy mắt bùng nổ, những người tí hon được kết hợp bởi hai loại năng lực kia, trong nháy mắt này toát ra uy năng làm cho người ta phải kinh hãi! Thân thể của Tạ Khang Trung, giống như là pháo hoa sáng chói, đủ loại màu sắc trong nháy mắt xuất hiện, tỏa ra lực lượng khủng khiếp.
"Oanh!" Hai người Trần Phong cùng với Vương Thuần tức thì bị đánh bay ra bên ngoài.
Mặt đất chấn động, mấy con biến dị thú đi ngang qua bị dọa đến mức chạy trốn điên cuồng.
Lực lượng siêu cường ẩn chứa bên trong thân thể của Tạ Khang Trung, cùng với uy lực tự bạo của đám người tí hon kết hợp với nhau, bộc phát ra một cỗ năng lượng làm cho người ta sợ hãi!
Rất lâu sau, đến khi hào quang tan biến, Trần Phong ngẩng đầu nhìn lại, Tạ Khang Trung vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.
Trạng thái dung nham cự nhân dã dần dần biến mất, hắn đã khôi phục lại như bình thường, thế nhưng, thân thể của hắn lại có rất nhiều vết thương, lưu lại đủ loại dấu vết quỷ dị.
Băng sương, vết bỏng, độc tố...hắn trừng to hai con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Phong.
"Vì cái gì..." Hắn có chút khàn khàn mở miệng.
Oanh! Một tiếng nổ vang thật lớn, hắn té xụi lơ trên mặt đất, Tạ Khang Trung chết.
Vương Thuần ngơ ngác há hốc miệng, nửa ngày cũng không thể lấy lại được tinh thần, cho dù Tạ Khang Trung chỉ là một chiến sĩ cấp D bình thường, thế nhưng đó cũng là gen chiến sĩ cấp D a! Huống chi, ở trong trạng thái dung nham cự nhân Tạ Khang Trung ít nhất phải mạnh hơn gấp đôi, căn bản là không thể bằng vào mấy chiến sĩ cấp E như bọn hắn là có thể đối phó!
Nhưng mà, Tạ Khang Trung cuối cùng vẫn chết, chết ở trong tay của Trần Phong.
Làm một dung nham cự nhân, hắn lại bị một đống người tí hon xử lý!
Hơn nữa ——còn chết rất thảm, Vương Thuần vô thức nhìn vào thi thể của Tạ Khang Trung, xem đủ loại vết thương lung ta lung tung trên người của hắn, nhất là chỗ hoa cúc bị nổ nát bét kia...cả người không khỏi run rẩy. (Hoa cúc: hậu môn)
Quá hung tàn! Vương Thuần là một thiên tài, hắn tin tưởng, tương lai hắn cũng sẽ trở thành một cường giả chân chính! Thế nhưng, hắn có thể khẳng định, về sau vô luận như thế nào, dù có đánh chết hắn cũng sẽ không giao thủ với Trần Phong.
Cái tên này căn bản chính là một yêu nghiệt! Vừa mới dung hợp gen cấp E xong liền có thể đánh chết cấp D? Quá kinh người!
Mà lúc này đây, Trần Phong nhìn thấy Tạ Khang Trung đã ngã xuống, mới có thể thở phào một hơi, cuối cùng cũng đã kết thúc, quá gian khổ, đây là đối thủ mạnh nhất mà hắn gặp được từ trước cho đến nay! Người này —— lại còn là giáo viên chủ nhiệm của hắn!
Trần Phong nhìn bảng số liệu hóa trên màn sáng, điểm giá trị may mắn của hắn, nguyên bản 500 điểm giá trị may mắn chỉ còn sót lại 50 điểm, giá trị may mắn để dành trong 1 tháng, trong lần thám hiểm này đã tiêu hao gần sạch sẽ! Vẻn vẹn trong một trận chiến đấu này, đã khiến cho hắn tiêu hao hết 240 điểm!
Đây căn bản không phải là một trận chiến đấu bình thường, Tạ Khang Trung chết cũng không oan, bởi vì nói trắng ra, đây là một trận chiến mà Trần Phong thuần túy sử dụng giá trị may mắn để đè chết Tạ Khang Trung!
Trần Phong cười khổ, một trận chiến tiêu hao hết 240 điểm, có nhiều giá trị may mắn hơn nữa cũng không đủ dùng!
"Vẫn là do thực lực của mình quá yếu." Trần Phong tự lẩm bẩm, nếu như thực lực bây giờ của hắn mạnh hơn một chút, hắn tuyệt đối sẽ không bị động như vậy, cũng sẽ không phải dùng loại phương pháp đặc thù này để dành chiến thắng.
Bất quá, bây giờ hắn cũng đã có nhận biết rõ ràng về thực lực của mình, bên trong cấp E, hắn sẽ không sợ bất kỳ một kẻ nào! Vẻn vẹn chỉ bằng vào Thiên Huyễn đao gió, là hắn đã có thể tùy tiện ngược đãi phần lớn người!
Về phần cấp D? Vậy chỉ có thể xem vào duyên phận cùng với giá trị may mắn.
"Ngươi không có sao chứ." Vương Thuần đi tới.
"Vẫn còn tốt." Trần Phong hoạt động thân thể một chút, cảm thấy rất là đau nhức.
"Mau trở về thôi." Vương Thuần thấp giọng nói: "Ở đây quá nguy hiểm."
"Hiểu rõ." Trần Phong khẽ gật đầu.
Hai người cũng không dám ở lâu, nhanh chóng rời đi, nhưng mà, bọn hắn vừa mới đi được vài bước, trong hư không liền xuất hiện 1 đạo lưu quang, có một bóng người từ đằng xa đang nhanh chóng lao tới.
"Ai?" Trần Phong lập tức cảnh giác.
"Là người Vương gia của chúng ta." Vương Thuần rốt cục thở phào một hơi, nói: "Hẳn là Vương Gia đã thu được tin cầu cứu của ta, chạy đến để giúp đỡ."
"Vậy thì tốt." Trần Phong hơi hơi buông lỏng.
Nếu lại tới thêm một Tạ Khang Trung, hắn thật sự sẽ bó tay.
Ở nơi xa, người kia vẫn đang nhanh chóng bay tới, Vương Thuần tràn đầy chờ mong, chỉ là, đến thời điểm thấy người kia, sắc mặt của Vương Thuần bỗng nhiên trở nên xanh mét nói: "Tại sao lại là ngươi, nhị thúc đang ở đâu?"
"Đây là ai?" Trần Phong cũng cảm thấy có một chút không ổn.
"Là Lục thúc Vương Thiên Hào." Vương Thuần lạnh lùng nói: "Là cha của Vương Việt."
Con ngươi của Trần Phong đột nhiên co rụt lại.
Đây là cha của Vương Việt? "Nhị thúc của ngươi đã lớn tuổi, nên về hưu rồi." Vương Thiên Hào lau lau vết máu trong tay, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, nói: "Ta tới đón các ngươi trở về."
"Ngươi giết Nhị thúc rồi sao!" Thân thể của Vương Thuần khẽ run lên, sát ý trong mắt hiện lên, nói: "Hai cha con các ngươi, đã bắt đầu bài trừ người đối lập rồi hay sao?"
"Ha ha, sao lại như thế." Vương Thiên Hào cười nói: "Ngươi đó, cứ thích ăn nói lung tung, đi thôi, cùng Lục thúc đi về nhà."
Vương Thuần vẫn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Thiên Hào.
"Ai, cái đứa nhỏ này." Vương Thiên Hào thu liễm nụ cười, nói: "Vì sao lại không chịu nghe lời của ta?"
Vương Thuần vẫn giữ im lặng.
"Ngươi chính là Trần Phong?" Vương Thiên Hào nhìn về phía Trần Phong, từ tốn nói: "Không nghĩ tới ngươi thế mà có thể giết chết Tạ Khang Trung, xem ra quyết định diệt trừ các ngươi quả nhiên là chính xác."
"Kim Thành, sẽ không cho phép những người như các ngươi tồn tại." Vương Thiên Hào chậm rãi nói ra.
Trần Phong không để ý đến hắn, mà lại dùng đôi mắt không ngừng nhìn ra xung quanh.
Rừng cây...Hiện tại đã rời đi khỏi kẽ núi hoang vu, có lẽ là sẽ có cơ hội chạy trốn!
Cơ hội...Trần Phong không ngừng tìm kiếm.
"Không cần phải tìm." Vương Thiên Hào cười cười, nói: "Nếu như ta đã xuất hiện ở đây, tất nhiên đã đem mọi thứ chung quanh thanh trừ sạch sẽ, hai người các ngươi cũng không tệ, đáng tiếc là sinh ra không gặp thời."
Vương Thiên Hào giơ tay lên.
"Oanh!" Hào quang đáng sợ từ trong tay của hắn tuôn ra.
"Đây là..." Tâm thần của Trần Phong chấn động mãnh liệt, đó là ánh sáng tử vong!
Xong, tâm tình của Trần Phong chìm xuống đáy cốc, dây là một loại công kích xạ tuyến siêu cường, là một loại sóng ánh sáng đặc thù, càng mạnh mẽ hơn so với tia la -de, trong nháy mắt có thể bộc phát ra uy lực cực kỳ đáng sợ!
"Oanh!" Trước mắt biến thành một mảnh ánh sáng màu trắng.
Vô tận hào quang rơi xuống, đem Trần Phong cùng với Vương Thuần bao phủ.
"Đao gió!" Trần Phong vô ý thức phản kích.
Nhưng mà, hai mươi đạo đao gió khi va chạm vào tia xạ tuyến, một chút phản ứng cũng không có liền bị bốc hơi!
Danh sách chương