Trần Phong nhìn chằm chằm vào Bóng Dáng.
"Ong —— " Thân thể của Bóng Dáng trở nên mờ mờ ảo ảo, Thiên Huyễn đao gió trong tay của Trần Phong, đang chuẩn bị tuỳ thời bộc phát, mà vào cái chớp mắt này, Bóng Dáng thế mà lại biến mất không còn tăm hơi!
"Con m* nó." Khóe miệng của Trần Phong co giật.
Tên gia hỏa này...thế mà chạy trốn? Bóng Dáng đã chạy trốn, chuyện này khiến cho Trần Phong cảm thấy dở khóc dở cười. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cái tên gen chiến sĩ cấp E đỉnh phong này, mắt thấy chiến cuộc gặp bất lợi, thế mà quả quyết đào tẩu! Trực tiếp đem An Đặc bỏ ở nơi này mặc kệ! Chuyện này...
"Bóng Dáng!" Hai mắt của An Đặc trừng muốn nứt, hét thảm một tiếng, hắn chẳng thể ngờ được, Bóng Dáng thế mà lại từ bỏ hắn đào tẩu một mình!
"Lão tử thế nhưng đã từng cứu mạng ngươi một lần!" An Đặc gầm thét.
Nhưng mà —— bên trong bão cát lại không có ai đáp lại.
"Ngươi cùng với mấy người Tần Kiệt không phải là cũng có giao tình cực sâu hay sao?" Trần Phong cười lạnh, nói: "Nếu như là mấy người Tần Kiệt mà nói, ít nhất thì vô luận như thế nào, bọn hắn cũng sẽ không vứt bỏ đồng đội của mình, cho dù là vào thời điểm các ngươi có mâu thuẫn!"
"Đây là kết cục do ngươi tự mình lựa chọn." Trần Phong lạnh lùng nói ra.
"Vì cái gì..." An Đặc thất hồn lạc phách.
"Oanh!" Công kích của Thần Uy rơi xuống, chặt đứt một tia tưởng niệm cuối cùng của An Đặc.
Khác biệt cùng với năng lực do gen chiến sĩ thi triển, Thần Uy căn bản không có năng lực, công kích của nàng, rất là đơn giản thô bạo, chém, liên tục chém, vô hạn chém!
An Đặc là một chiến sĩ cấp E đỉnh phong, sửng sốt một chút liền bị Thần Uy chém chết ngay lập tức! Công kích của Thần Uy mạnh cỡ nào, có thể thấy được lốm đốm.
"Chết còn chưa hết tội!" Thần Uy ngạo khí thu hồi thanh đao gãy, đao phong cuốn ngược, cái mép váy ngắn thế mà còn hơi tung lên.
Trần Phong: "..."
Hắn bỗng nhiên có một chút hâm mộ Vương Thuần.
Nhưng mà, Vương Thuần của chúng ta, giờ phút này vẫn như cũ còn chưa kịp lấy lại tinh thần trong sự khiếp sợ.
Trận chiến của Trần Phong cùng với Bóng Dáng, vậy mà đã kết thúc? M* nó ngươi đang đùa ta hay sao?!
Bóng Dáng rất mạnh, thậm chí so với An Đặc còn phải mạnh hơn một chút, thế nhưng coi như là như thế, Trần Phong y nguyên vẫn chỉ trong vòng vài phút đánh cho Bóng Dáng phải bỏ chạy! Ngược lại là thời gian chiến đấu của Thần Uy còn dài hơn!
Trần Phong, thế mà lại mạnh như vậy? Vương Thuần cảm thấy rung động. Thần Uy mạnh bao nhiêu, hắn đã quá rõ ràng!
Cấp E đỉnh phong! Đỉnh phong chân chính! Có thể nói, ở bên trong các chiến sĩ cấp E, có thể đánh bại được Thần Uy lác đác không có mấy người, nhưng mà, Trần Phong vừa bước vào cấp E, tựa hồ cũng đã đạt đến loại trình độ này, chuyện này...
"Quả nhiên là mình đã đánh giá thấp thiên tài trong thiên hạ a?" Vương Thuần cười khổ, hắn từ bỏ loại gen mà Vương Gia chuẩn bị cho hắn, lựa chọn loại gen này, không phải bởi vì hắn yêu thích truyện tranh, mà là vì các nữ chính ở bên trong Thuỷ Tinh Cung rất cường hãn!
Nói thật ra thì trong tâm của hắn còn có một chút ngạo khí, thế nhưng hiện tại thì sao... Hết thảy ngạo khí của hắn đã tiêu tán trước mặt của Trần Phong.
Mà còn đáng giận hơn là, Trần Phong là một Gen chế tác sư cường đại không nói, bị một cái nghề nghiệp như vậy tiêu tốn hết đa số thời gian, vậy mà lại có được sức chiến đấu cường đại như vậy!
Hay là, đây chỉ vừa vặn là do năng lực khắc chế nhau? Vương Thuần nghĩ như thế.
"Thần Uy." Vương Thuần nhìn về phía cô gái, nói: "Cô đánh nhau cùng với Trần Phong, sẽ có mấy phần thắng?"
"Ta sẽ không đánh nhau cùng với hắn." Thần Uy lạnh lùng nói ra.
"Vì cái gì?" Vương Thuần không hiểu hỏi.
"Buồn nôn." Thần Uy lườm hắn một cái.
Vương Thuần: "..."
Trần Phong: "..."
Có thể hay không đừng dùng cái từ này?! Trần Phong dở khóc dở cười.
Ai biết được những đạo đao gió lung ta lung tung này bộc phát cùng một chỗ, thế mà lại xuất hiện ra loại tình huống này? Chắc là ngay cả Huyễn Xà thủ lĩnh cũng không thể biết được a? Trần Phong chỉ có thể buông tay.
Mà vào đúng lúc này.
"A?" Vương Thuần bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt vui mừng.
"Ong —— " Trong tay của hắn, cuốn truyện tranh hư ảo bay lơ lửng trong không trung, toả ra ánh sáng lung linh lấp lóe.
"Xoạt!" Một thân ảnh uyển chuyển từ trong cuốn truyện nhảy ra, trong giây lát liền biến thành thực thể, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực của Thần Uy.
"Tỷ tỷ!" Thần Y ôm lấy Thần Uy.
"Ngươi khôi phục lại rồi sao." Sắc mặt của Thần Uy lộ ra một vòng ý cười.
"Hì hì, đó là đương nhiên a." Thần Y hưng phấn nói: "Tỷ tỷ rốt cuộc cũng có thể ra ngoài được rồi, người ta nhớ ngươi muốn chết."
"Nếu như cái tên chủ nhân này có thể mạnh hơn một chút, tất cả tỷ muội đã có thể sớm đi ra." Thần Uy lạnh lùng nói ra.
"Tỷ!" Thần Y nũng nịu.
Vương Thuần cười khổ, cái này có thể trách hắn hay sao? "Huynh đệ, phúc họa đi cùng a." Trần Phong vỗ vỗ bả vai của hắn, tràn ngập ý tứ cười trên nỗi đau của người khác.
Chiến đấu đã kết thúc, mặc dù trong quá trình chiến đấu tràn ngập biến số, thế nhưng kết quả lại khá tốt. Trần Phong nhìn chung quanh, toàn bộ hang đá đã sụp đổ, bão cát bay đầy trời, mặt đất bừa bộn, đá vụn khắp nơi, còn có một đống vỏ trứng bừa bộn...
Chờ một chút, Trần Phong bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, một đống vỏ trứng bừa bộn? Hắn đi qua xem xét, cái này không phải là quả trứng rắn mà Thần Y đã dùng để dụ dỗ Huyễn Xà thủ lĩnh đến hay sao? Hắn nhớ kỹ cái đồ chơi này vô cùng cứng rắn, căn bản là không có khả năng đánh vỡ!
"Ồ, thứ này làm sao lại vỡ ra vậy?" Thần Y cũng chú ý tới chuyện này.
"Không phải là bị đánh vỡ." Thần Uy cầm một cái mảnh vỡ lên, dùng thanh đao gãy chém xuống, cái mảnh vỡ kia thế mà bình yên vô sự, nói: "Thứ này vô cùng cứng rắn, chỉ sợ không phải là trứng của Huyễn Xà bình thường!"
"Loại vỡ tan này, càng giống như là tự nhiên nứt ra hơn." Sắc mặt của mọi người khẽ biến.
Tự nhiên nứt ra? Nói một cách khác, trong này có thể có một con Huyễn Xà càng cường đại hơn?! Dù cho chỉ là con non!
"Lập tức rời đi." Vương Thuần quả quyết nói ra.
Thần Uy có lực lượng như thế nào? Hiện tại thế mà ngay cả mảnh vỡ của một quả trứng cũng không thể chém đứt! Quả trứng rắn không biết tên này, rất có thể là đã biến dị, thậm chí là càng cường đại hơn! Hoặc nói là, nó vừa ra đời, đã biến thành vương giả của cái phiến khu vực này!
"Đi mau." Vương Thuần cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nói: "Nếu thật sự là Xà vương sinh ra, nơi này sẽ bị rất nhiều Huyễn Xà vây quanh, thực lực chúng ta của mạnh hơn nữa thì cũng chỉ có một con đường chết!"
"Đi." Trong nháy mắt Trần Phong cũng hiểu ra được, ở nơi này có bao nhiêu Huyễn Xà? Không có người nào biết rõ!
Bọn hắn bình thường chỉ trông thấy vài con Huyễn Xà, có lẽ là bởi vì đám Huyễn Xà này lười đi ra, nhưng một khi hết thảy Huyễn Xà đi ra, bọn hắn căn bản sẽ không có khả năng còn sống đi ra bên ngoài!
Mấy người nhanh chóng rời đi, đương nhiên, trước khi đi, Trần Phong cũng không có quên tiện tay cầm đống vỏ trứng này theo, đây chính là bảo bối!
"Ong —— " Thân thể của Bóng Dáng trở nên mờ mờ ảo ảo, Thiên Huyễn đao gió trong tay của Trần Phong, đang chuẩn bị tuỳ thời bộc phát, mà vào cái chớp mắt này, Bóng Dáng thế mà lại biến mất không còn tăm hơi!
"Con m* nó." Khóe miệng của Trần Phong co giật.
Tên gia hỏa này...thế mà chạy trốn? Bóng Dáng đã chạy trốn, chuyện này khiến cho Trần Phong cảm thấy dở khóc dở cười. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cái tên gen chiến sĩ cấp E đỉnh phong này, mắt thấy chiến cuộc gặp bất lợi, thế mà quả quyết đào tẩu! Trực tiếp đem An Đặc bỏ ở nơi này mặc kệ! Chuyện này...
"Bóng Dáng!" Hai mắt của An Đặc trừng muốn nứt, hét thảm một tiếng, hắn chẳng thể ngờ được, Bóng Dáng thế mà lại từ bỏ hắn đào tẩu một mình!
"Lão tử thế nhưng đã từng cứu mạng ngươi một lần!" An Đặc gầm thét.
Nhưng mà —— bên trong bão cát lại không có ai đáp lại.
"Ngươi cùng với mấy người Tần Kiệt không phải là cũng có giao tình cực sâu hay sao?" Trần Phong cười lạnh, nói: "Nếu như là mấy người Tần Kiệt mà nói, ít nhất thì vô luận như thế nào, bọn hắn cũng sẽ không vứt bỏ đồng đội của mình, cho dù là vào thời điểm các ngươi có mâu thuẫn!"
"Đây là kết cục do ngươi tự mình lựa chọn." Trần Phong lạnh lùng nói ra.
"Vì cái gì..." An Đặc thất hồn lạc phách.
"Oanh!" Công kích của Thần Uy rơi xuống, chặt đứt một tia tưởng niệm cuối cùng của An Đặc.
Khác biệt cùng với năng lực do gen chiến sĩ thi triển, Thần Uy căn bản không có năng lực, công kích của nàng, rất là đơn giản thô bạo, chém, liên tục chém, vô hạn chém!
An Đặc là một chiến sĩ cấp E đỉnh phong, sửng sốt một chút liền bị Thần Uy chém chết ngay lập tức! Công kích của Thần Uy mạnh cỡ nào, có thể thấy được lốm đốm.
"Chết còn chưa hết tội!" Thần Uy ngạo khí thu hồi thanh đao gãy, đao phong cuốn ngược, cái mép váy ngắn thế mà còn hơi tung lên.
Trần Phong: "..."
Hắn bỗng nhiên có một chút hâm mộ Vương Thuần.
Nhưng mà, Vương Thuần của chúng ta, giờ phút này vẫn như cũ còn chưa kịp lấy lại tinh thần trong sự khiếp sợ.
Trận chiến của Trần Phong cùng với Bóng Dáng, vậy mà đã kết thúc? M* nó ngươi đang đùa ta hay sao?!
Bóng Dáng rất mạnh, thậm chí so với An Đặc còn phải mạnh hơn một chút, thế nhưng coi như là như thế, Trần Phong y nguyên vẫn chỉ trong vòng vài phút đánh cho Bóng Dáng phải bỏ chạy! Ngược lại là thời gian chiến đấu của Thần Uy còn dài hơn!
Trần Phong, thế mà lại mạnh như vậy? Vương Thuần cảm thấy rung động. Thần Uy mạnh bao nhiêu, hắn đã quá rõ ràng!
Cấp E đỉnh phong! Đỉnh phong chân chính! Có thể nói, ở bên trong các chiến sĩ cấp E, có thể đánh bại được Thần Uy lác đác không có mấy người, nhưng mà, Trần Phong vừa bước vào cấp E, tựa hồ cũng đã đạt đến loại trình độ này, chuyện này...
"Quả nhiên là mình đã đánh giá thấp thiên tài trong thiên hạ a?" Vương Thuần cười khổ, hắn từ bỏ loại gen mà Vương Gia chuẩn bị cho hắn, lựa chọn loại gen này, không phải bởi vì hắn yêu thích truyện tranh, mà là vì các nữ chính ở bên trong Thuỷ Tinh Cung rất cường hãn!
Nói thật ra thì trong tâm của hắn còn có một chút ngạo khí, thế nhưng hiện tại thì sao... Hết thảy ngạo khí của hắn đã tiêu tán trước mặt của Trần Phong.
Mà còn đáng giận hơn là, Trần Phong là một Gen chế tác sư cường đại không nói, bị một cái nghề nghiệp như vậy tiêu tốn hết đa số thời gian, vậy mà lại có được sức chiến đấu cường đại như vậy!
Hay là, đây chỉ vừa vặn là do năng lực khắc chế nhau? Vương Thuần nghĩ như thế.
"Thần Uy." Vương Thuần nhìn về phía cô gái, nói: "Cô đánh nhau cùng với Trần Phong, sẽ có mấy phần thắng?"
"Ta sẽ không đánh nhau cùng với hắn." Thần Uy lạnh lùng nói ra.
"Vì cái gì?" Vương Thuần không hiểu hỏi.
"Buồn nôn." Thần Uy lườm hắn một cái.
Vương Thuần: "..."
Trần Phong: "..."
Có thể hay không đừng dùng cái từ này?! Trần Phong dở khóc dở cười.
Ai biết được những đạo đao gió lung ta lung tung này bộc phát cùng một chỗ, thế mà lại xuất hiện ra loại tình huống này? Chắc là ngay cả Huyễn Xà thủ lĩnh cũng không thể biết được a? Trần Phong chỉ có thể buông tay.
Mà vào đúng lúc này.
"A?" Vương Thuần bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt vui mừng.
"Ong —— " Trong tay của hắn, cuốn truyện tranh hư ảo bay lơ lửng trong không trung, toả ra ánh sáng lung linh lấp lóe.
"Xoạt!" Một thân ảnh uyển chuyển từ trong cuốn truyện nhảy ra, trong giây lát liền biến thành thực thể, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực của Thần Uy.
"Tỷ tỷ!" Thần Y ôm lấy Thần Uy.
"Ngươi khôi phục lại rồi sao." Sắc mặt của Thần Uy lộ ra một vòng ý cười.
"Hì hì, đó là đương nhiên a." Thần Y hưng phấn nói: "Tỷ tỷ rốt cuộc cũng có thể ra ngoài được rồi, người ta nhớ ngươi muốn chết."
"Nếu như cái tên chủ nhân này có thể mạnh hơn một chút, tất cả tỷ muội đã có thể sớm đi ra." Thần Uy lạnh lùng nói ra.
"Tỷ!" Thần Y nũng nịu.
Vương Thuần cười khổ, cái này có thể trách hắn hay sao? "Huynh đệ, phúc họa đi cùng a." Trần Phong vỗ vỗ bả vai của hắn, tràn ngập ý tứ cười trên nỗi đau của người khác.
Chiến đấu đã kết thúc, mặc dù trong quá trình chiến đấu tràn ngập biến số, thế nhưng kết quả lại khá tốt. Trần Phong nhìn chung quanh, toàn bộ hang đá đã sụp đổ, bão cát bay đầy trời, mặt đất bừa bộn, đá vụn khắp nơi, còn có một đống vỏ trứng bừa bộn...
Chờ một chút, Trần Phong bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, một đống vỏ trứng bừa bộn? Hắn đi qua xem xét, cái này không phải là quả trứng rắn mà Thần Y đã dùng để dụ dỗ Huyễn Xà thủ lĩnh đến hay sao? Hắn nhớ kỹ cái đồ chơi này vô cùng cứng rắn, căn bản là không có khả năng đánh vỡ!
"Ồ, thứ này làm sao lại vỡ ra vậy?" Thần Y cũng chú ý tới chuyện này.
"Không phải là bị đánh vỡ." Thần Uy cầm một cái mảnh vỡ lên, dùng thanh đao gãy chém xuống, cái mảnh vỡ kia thế mà bình yên vô sự, nói: "Thứ này vô cùng cứng rắn, chỉ sợ không phải là trứng của Huyễn Xà bình thường!"
"Loại vỡ tan này, càng giống như là tự nhiên nứt ra hơn." Sắc mặt của mọi người khẽ biến.
Tự nhiên nứt ra? Nói một cách khác, trong này có thể có một con Huyễn Xà càng cường đại hơn?! Dù cho chỉ là con non!
"Lập tức rời đi." Vương Thuần quả quyết nói ra.
Thần Uy có lực lượng như thế nào? Hiện tại thế mà ngay cả mảnh vỡ của một quả trứng cũng không thể chém đứt! Quả trứng rắn không biết tên này, rất có thể là đã biến dị, thậm chí là càng cường đại hơn! Hoặc nói là, nó vừa ra đời, đã biến thành vương giả của cái phiến khu vực này!
"Đi mau." Vương Thuần cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nói: "Nếu thật sự là Xà vương sinh ra, nơi này sẽ bị rất nhiều Huyễn Xà vây quanh, thực lực chúng ta của mạnh hơn nữa thì cũng chỉ có một con đường chết!"
"Đi." Trong nháy mắt Trần Phong cũng hiểu ra được, ở nơi này có bao nhiêu Huyễn Xà? Không có người nào biết rõ!
Bọn hắn bình thường chỉ trông thấy vài con Huyễn Xà, có lẽ là bởi vì đám Huyễn Xà này lười đi ra, nhưng một khi hết thảy Huyễn Xà đi ra, bọn hắn căn bản sẽ không có khả năng còn sống đi ra bên ngoài!
Mấy người nhanh chóng rời đi, đương nhiên, trước khi đi, Trần Phong cũng không có quên tiện tay cầm đống vỏ trứng này theo, đây chính là bảo bối!
Danh sách chương