Không biết qua bao lâu, cửa phòng sách mở ra, Vương Tuyết Băng quay đầu lại nhưng cô chỉ nhìn thấy bóng lưng anh lướt qua chứ không nhìn rõ mặt của Triệu Hàn Dương, chỉ thấy anh bước vào phòng bếp, rót ly nước rồi trở ra, cầm ly thủy tinh vào phòng sách.
Cho đến khi hơn một giờ rưỡi đêm, lúc này Vương Tuyết Băng ngáp ngắn ngáp dài mới dần buồn ngủ.
Dù ban ngày cô đã đi dạo phố, buổi chiều trở về lại lăn ra ngủ nên vẫn chưa tắm rửa.
Bệnh sạch sẽ của cô trước giờ không thay đổi, cô ngồi dậy chạy về phòng ngủ ngâm nước tắm thật sảng khoái.
Đến khi tắm xong, Vương Tuyết Băng không biết máy sấy để ở đâu.
Buổi sáng do Triệu Hàn Dương giúp cô sấy tóc, sau đó thì cô không chú ý anh để đâu nữa.
Vương Tuyết Băng vừa lau tóc vừa đi ra tìm máy sấy khắp nơi, nhưng tìm cả nửa ngày vẫn không thấy đâu.
Cô đành phải gọi với về phía phòng sách: “ Ông xã, em muốn sấy tóc, anh để máy sấy ở đâu rồi? ”
Trong phòng sách không có tiếng đáp lại.
Vương Tuyết Băng lại hỏi một lần nữa, nhưng vẫn không có tiếng trả lời.
Cô cảm thấy kỳ quái, bước tới gần, cẩn thận gõ cửa.
Vẫn không nghe thấy động tĩnh bên trong, cô vừa định hỏi có phải anh bận lắm không thì bỗng nhiên nghe thấy bên trong phát ra âm thanh trầm đục như có gì đó rơi xuống đất, tiếng động không nhỏ.
Sau khi nghe thấy, xuất phát từ bản năng, cô đẩy mạnh cửa phòng sách ra.
Ánh đèn trong phòng dìu dịu, máy tính bàn vẫn mở, bên trong là hồ sơ công ty mà Triệu Hàn Dương thường xem.
Vương Tuyết Băng lia mắt nhìn xuống đất, đột nhiên thấy Triệu Hàn Dương đang nằm bên dưới.
“ Hàn Dương. ” Vương Tuyết Băng thấy Triệu Hàn Dương nằm trên mặt đất.
Cô sợ hết hồn, vội vàng chạy vào, ngồi xổm xuống bên cạnh anh.
Thấy anh nhắm nghiền mắt, vầng trán tuấn tú dường như đang khó chịu nên hơi nhăn lại, Vương Tuyết Băng lo lắng nhìn anh, vươn tay thử đẩy hai cái thăm dò: “ Triệu Hàn Dương? Anh làm sao vậy? ”
Triệu Hàn Dương hơi hé mắt ra, nhìn tia sợ hãi hiện rõ trong mắt Vương Tuyết Băng, theo bản năng muốn ngồi dậy để không làm cô sợ, nhưng anh cố gắng mãi vẫn không thể ngồi dậy được, chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng, khàn giọng nói: “ Bé con... Anh không sao… Em đi tìm nhân viên khách sạn, gọi bác sĩ đến giúp anh. ”
“ Hàn Dương, rốt cuộc anh sao vậy? ” Vương Tuyết Băng vừa cuống quýt gật đầu, vừa vươn tay chạm vào người anh, phát hiện anh còn nóng hơn lúc ăn cơm.
Không chỉ là nóng bình thường, hình như anh bị sốt rồi.
Thấy anh nói xong một câu đã nhắm hai mắt lại, cô lo lắng đến bật khóc: “ Hàn Dương, anh đừng làm em sợ… Triệu Hàn Dương, anh tỉnh lại đi… nếu anh mà xảy ra chuyện gì em mặt anh luôn đó...”
Triệu Hàn Dương nhíu mày, nhưng lại không thể mở mắt.
Cô không chần chừ thêm, dùng sức dìu anh về phòng rồi mới gọi điện cho bác sĩ, vì đây không phải chuyên môn của cô.
****
Mặc dù Triệu Hàn Dương bỗng nhiên bị sốt cao mà ngã bất tỉnh, nhưng lúc bác sĩ chạy tới thì anh đã có thể mở mắt phần nào.
Anh khàn tiếng dặn dò bọn họ đừng nói nhiều làm Vương Tuyết Băng sợ, để cô ngồi chờ trong phòng khách.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì bảo: “ Dương gia, có phải ngài trước đây từng có tiền sử đau dạ dày không? ”
Triệu Hàn Dương nhắm mắt nằm trên giường, khàn giọng nói: “ Có, mấy năm trước từng làm việc cả ngày lẫn đêm, dẫn đến ăn uống không điêu độ trong thời gian dài, dạ dày co thắt nên phải nhập viện.”
“ Vậy đúng rồi, thân thể anh khỏe mạnh, nhưng vì từng có tiền sử đau bao tử, bình thường ăn uống không sao, nhưng không hợp với việc ăn thức ăn lạnh trong thời gian dài. Chúng tôi ở lại chỗ này lâu ngày cho nên biết sinh hoạt tập quán của những người ở đây. Hai ngày ở trên đảo, đa phân bữa chính và bữa phụ đều là hải sản đúng không? Vốn dĩ dạ dày của anh đã không khỏe, lúc sau anh có uống mấy thứ như cà phê đá không? ”
Triệu Hàn Dương giơ tay lên ấn trán, khàn giọng cảm thán qua loa: “ Có uống vài cốc. ”
Đâu chỉ uống vài cốc, mà mỗi lần nhìn thấy cô mặc đồ lộ ra chút thịt anh đã không kiềm lại được nên mới uống đồ lạnh để che đi dμ*c vọ.ng của mình.
Bác sĩ gật đầu: “ Quả nhiên bị kích thích mạnh mới dẫn đến viêm dạ dày cấp tính. Bệnh này không nặng, nhưng tốt nhất mẩy ngày gần đây anh nên ăn uống thanh đạm. Hiện giờ anh đang sốt cao, sau khi hạ sốt thì uống kháng sinh đúng giờ, hai ngày là khỏe, không cần lo lắng.”
Triệu Hàn Dương không nói thêm về bệnh của mình, chỉ nhìn nhân viên phục vụ khách sạn vừa bước vào phòng: “ Cô ấy đâu? ”
“ Bà Triệu đang ngồi trong phòng khách. Anh yên tâm, chúng tôi vẫn luôn trấn an cô ấy. Nhưng hình như bà Triệu vẫn rất lo lắng cho anh, hơn nữa sắc mặt cũng rất kém. Anh có muốn sẵn tiện nhờ bác sĩ khám giúp cô ấy không? ”
Triệu Hàn Dương miễn cưỡng nhấc tay lên ngăn bác sĩ đi ra ngoài tìm Vương Tuyết Băng: “ Cô ấy rất bài xích sự đụng chạm của bác sĩ lạ mặt, cứ yên lặng ở bên cạnh cô ấy là được rồi.”
Nhân viên phục vụ gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Ngoại trừ những trường hợp cần thiết, người phương Tây rất ít khi tiêm.
Sau khi cho Triệu Hàn Dương uống thuốc hạ sốt và thuốc trị đau bao tử, bác sĩ dặn dò nhân viên khách sạn đi chuẩn bị túi chườm đá để hạ sốt vật lý cho anh.
Đến lúc xác định cơ thể Triệu Hàn Dương không có chuyện gì khác, bác sĩ mới rời đi.
Hơn nữa ông ta còn bảo đêm nay ở phòng khác trong khách sạn, nếu có bất cứ chuyện gì ông sẽ lập tức đến ngay, bảo anh cứ yên tâm.
Triệu Hàn Dương gật nhẹ.
Bác sĩ ra khỏi phòng, nhân viên của khách sạn hỏi có cần để lại người chăm sóc anh không, Triệu Hàn Dương tỏ ý bảo bọn họ rời đi, tránh cho Vương Tuyết Băng không quen có nhiều người trong phòng như vậy.
Đêm đã khuya, hơn ba giờ rưỡi sáng,
Vương Tuyết Băng đứng trong phòng khách nhưng chẳng hề thấy buồn ngủ, cô đứng trước cửa sổ có thể thấy được mặt biển xanh thẳm.
Từ sau khi bác sĩ và những người khác đi khỏi, cô vẫn chưa dám vào phòng ngủ.
Nghe bọn họ nói Hàn Dương sốt rất cao, hiện giờ đã uống thuốc xong, cần phải nghỉ ngơi.
Cô sợ mình vào sẽ quấy rầy đến anh, cho nên vẫn luôn đứng bên ngoài.
Cho đến khi hơn một giờ rưỡi đêm, lúc này Vương Tuyết Băng ngáp ngắn ngáp dài mới dần buồn ngủ.
Dù ban ngày cô đã đi dạo phố, buổi chiều trở về lại lăn ra ngủ nên vẫn chưa tắm rửa.
Bệnh sạch sẽ của cô trước giờ không thay đổi, cô ngồi dậy chạy về phòng ngủ ngâm nước tắm thật sảng khoái.
Đến khi tắm xong, Vương Tuyết Băng không biết máy sấy để ở đâu.
Buổi sáng do Triệu Hàn Dương giúp cô sấy tóc, sau đó thì cô không chú ý anh để đâu nữa.
Vương Tuyết Băng vừa lau tóc vừa đi ra tìm máy sấy khắp nơi, nhưng tìm cả nửa ngày vẫn không thấy đâu.
Cô đành phải gọi với về phía phòng sách: “ Ông xã, em muốn sấy tóc, anh để máy sấy ở đâu rồi? ”
Trong phòng sách không có tiếng đáp lại.
Vương Tuyết Băng lại hỏi một lần nữa, nhưng vẫn không có tiếng trả lời.
Cô cảm thấy kỳ quái, bước tới gần, cẩn thận gõ cửa.
Vẫn không nghe thấy động tĩnh bên trong, cô vừa định hỏi có phải anh bận lắm không thì bỗng nhiên nghe thấy bên trong phát ra âm thanh trầm đục như có gì đó rơi xuống đất, tiếng động không nhỏ.
Sau khi nghe thấy, xuất phát từ bản năng, cô đẩy mạnh cửa phòng sách ra.
Ánh đèn trong phòng dìu dịu, máy tính bàn vẫn mở, bên trong là hồ sơ công ty mà Triệu Hàn Dương thường xem.
Vương Tuyết Băng lia mắt nhìn xuống đất, đột nhiên thấy Triệu Hàn Dương đang nằm bên dưới.
“ Hàn Dương. ” Vương Tuyết Băng thấy Triệu Hàn Dương nằm trên mặt đất.
Cô sợ hết hồn, vội vàng chạy vào, ngồi xổm xuống bên cạnh anh.
Thấy anh nhắm nghiền mắt, vầng trán tuấn tú dường như đang khó chịu nên hơi nhăn lại, Vương Tuyết Băng lo lắng nhìn anh, vươn tay thử đẩy hai cái thăm dò: “ Triệu Hàn Dương? Anh làm sao vậy? ”
Triệu Hàn Dương hơi hé mắt ra, nhìn tia sợ hãi hiện rõ trong mắt Vương Tuyết Băng, theo bản năng muốn ngồi dậy để không làm cô sợ, nhưng anh cố gắng mãi vẫn không thể ngồi dậy được, chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng, khàn giọng nói: “ Bé con... Anh không sao… Em đi tìm nhân viên khách sạn, gọi bác sĩ đến giúp anh. ”
“ Hàn Dương, rốt cuộc anh sao vậy? ” Vương Tuyết Băng vừa cuống quýt gật đầu, vừa vươn tay chạm vào người anh, phát hiện anh còn nóng hơn lúc ăn cơm.
Không chỉ là nóng bình thường, hình như anh bị sốt rồi.
Thấy anh nói xong một câu đã nhắm hai mắt lại, cô lo lắng đến bật khóc: “ Hàn Dương, anh đừng làm em sợ… Triệu Hàn Dương, anh tỉnh lại đi… nếu anh mà xảy ra chuyện gì em mặt anh luôn đó...”
Triệu Hàn Dương nhíu mày, nhưng lại không thể mở mắt.
Cô không chần chừ thêm, dùng sức dìu anh về phòng rồi mới gọi điện cho bác sĩ, vì đây không phải chuyên môn của cô.
****
Mặc dù Triệu Hàn Dương bỗng nhiên bị sốt cao mà ngã bất tỉnh, nhưng lúc bác sĩ chạy tới thì anh đã có thể mở mắt phần nào.
Anh khàn tiếng dặn dò bọn họ đừng nói nhiều làm Vương Tuyết Băng sợ, để cô ngồi chờ trong phòng khách.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì bảo: “ Dương gia, có phải ngài trước đây từng có tiền sử đau dạ dày không? ”
Triệu Hàn Dương nhắm mắt nằm trên giường, khàn giọng nói: “ Có, mấy năm trước từng làm việc cả ngày lẫn đêm, dẫn đến ăn uống không điêu độ trong thời gian dài, dạ dày co thắt nên phải nhập viện.”
“ Vậy đúng rồi, thân thể anh khỏe mạnh, nhưng vì từng có tiền sử đau bao tử, bình thường ăn uống không sao, nhưng không hợp với việc ăn thức ăn lạnh trong thời gian dài. Chúng tôi ở lại chỗ này lâu ngày cho nên biết sinh hoạt tập quán của những người ở đây. Hai ngày ở trên đảo, đa phân bữa chính và bữa phụ đều là hải sản đúng không? Vốn dĩ dạ dày của anh đã không khỏe, lúc sau anh có uống mấy thứ như cà phê đá không? ”
Triệu Hàn Dương giơ tay lên ấn trán, khàn giọng cảm thán qua loa: “ Có uống vài cốc. ”
Đâu chỉ uống vài cốc, mà mỗi lần nhìn thấy cô mặc đồ lộ ra chút thịt anh đã không kiềm lại được nên mới uống đồ lạnh để che đi dμ*c vọ.ng của mình.
Bác sĩ gật đầu: “ Quả nhiên bị kích thích mạnh mới dẫn đến viêm dạ dày cấp tính. Bệnh này không nặng, nhưng tốt nhất mẩy ngày gần đây anh nên ăn uống thanh đạm. Hiện giờ anh đang sốt cao, sau khi hạ sốt thì uống kháng sinh đúng giờ, hai ngày là khỏe, không cần lo lắng.”
Triệu Hàn Dương không nói thêm về bệnh của mình, chỉ nhìn nhân viên phục vụ khách sạn vừa bước vào phòng: “ Cô ấy đâu? ”
“ Bà Triệu đang ngồi trong phòng khách. Anh yên tâm, chúng tôi vẫn luôn trấn an cô ấy. Nhưng hình như bà Triệu vẫn rất lo lắng cho anh, hơn nữa sắc mặt cũng rất kém. Anh có muốn sẵn tiện nhờ bác sĩ khám giúp cô ấy không? ”
Triệu Hàn Dương miễn cưỡng nhấc tay lên ngăn bác sĩ đi ra ngoài tìm Vương Tuyết Băng: “ Cô ấy rất bài xích sự đụng chạm của bác sĩ lạ mặt, cứ yên lặng ở bên cạnh cô ấy là được rồi.”
Nhân viên phục vụ gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Ngoại trừ những trường hợp cần thiết, người phương Tây rất ít khi tiêm.
Sau khi cho Triệu Hàn Dương uống thuốc hạ sốt và thuốc trị đau bao tử, bác sĩ dặn dò nhân viên khách sạn đi chuẩn bị túi chườm đá để hạ sốt vật lý cho anh.
Đến lúc xác định cơ thể Triệu Hàn Dương không có chuyện gì khác, bác sĩ mới rời đi.
Hơn nữa ông ta còn bảo đêm nay ở phòng khác trong khách sạn, nếu có bất cứ chuyện gì ông sẽ lập tức đến ngay, bảo anh cứ yên tâm.
Triệu Hàn Dương gật nhẹ.
Bác sĩ ra khỏi phòng, nhân viên của khách sạn hỏi có cần để lại người chăm sóc anh không, Triệu Hàn Dương tỏ ý bảo bọn họ rời đi, tránh cho Vương Tuyết Băng không quen có nhiều người trong phòng như vậy.
Đêm đã khuya, hơn ba giờ rưỡi sáng,
Vương Tuyết Băng đứng trong phòng khách nhưng chẳng hề thấy buồn ngủ, cô đứng trước cửa sổ có thể thấy được mặt biển xanh thẳm.
Từ sau khi bác sĩ và những người khác đi khỏi, cô vẫn chưa dám vào phòng ngủ.
Nghe bọn họ nói Hàn Dương sốt rất cao, hiện giờ đã uống thuốc xong, cần phải nghỉ ngơi.
Cô sợ mình vào sẽ quấy rầy đến anh, cho nên vẫn luôn đứng bên ngoài.
Danh sách chương