Người của tổ chức Thần Chết vừa nhìn thấy Triệu Hàn Dương thì nét mặt đều nặng nề.

Một người lên tiếng: " Đêm qua, mấy tên thuộc hạ của lão Dương Tử và Nguyễn Lương bắt tay nhau lẻn vào bệnh viện, bắt cóc bác sĩ, y tá ở tầng khác, cải trang thành bác sĩ, y tá trà trộn vào đưa chủ mẫu đi.

Khu cách ly quá xa, chúng tôi không thể đến gần được, khi phát giác ra thì đã không thấy chủ mẫu đâu nữa.

Bác sĩ Vương đã tự mình mang theo người truy đuổi nhưng giờ vẫn chưa có tin tức."
" Chắc chắn mục đích của bọn chúng là bắt cóc chủ mẫu, lấy tính mạng của bà Mặc để đổi lấy lão Dương Tử và Nguyễn Lương đang bị giam trong tay chúng ta..."
Triệu Hàn Dương lạnh lùng đi vào trong, quả nhiên nhìn thấy hầu hết nhóm bác sĩ y tá này đều bị thương, có không ít người bị tấn công từ đằng sau khi đang trực nên vẫn hôn mê bất tỉnh.

Tất cả dây rợ thiết bị y tế trong phòng hồi sức cấp cứu Vương Tuyết Băng nằm trước kia đều đã bị ngắt ra.

Giường bệnh trống rỗng không một bóng người.
Khu vực này tách biệt quá xa, không phải nhân viên y tế có phận sự thì không thể đến gần.
Đêm qua sau khi anh đi ngủ thì vẫn có Vương Thừa Duật và Vương Thừa Quân canh chừng ở bên ngoài.


Nhưng kể cả chính anh ở lại đây, thì sợ là cũng không thể phân biệt ngay được những người đó là bác sĩ, y tá thật hay là người ở bên ngoài trà trộn vào.

Chờ đến khi phát hiện ra thì đương nhiên người đã bị chuyển đi rồi.
Bất chợt điện thoại di động của Triệu Hàn Dương vang lên.

Ánh mắt lạnh băng của Triệu Hàn Dương liếc thấy số của Vương Thừa Duật trên màn hình thì lập tức nhận cuộc gọi.

Giọng nói nặng nề của Vương Thừa Duật vang lên: " Đã tìm thấy rồi.

Người của cậu và anh Eric đã bao vây bên ngoài, nhưng sinh mạng của bé con còn đang nằm trong tay bọn chúng.

Bọn chúng yêu cầu đích thân cậu và Thừa Quân đến.

Ý đồ của chúng rất rõ ràng, nếu không thể dùng bé con để đổi lấy lão Dương Tử và Nguyễn Lương kia, thì cũng muốn moi những thông tin chúng cần biết từ miệng cậu.

Bọn chúng lấy lão Dương Tử và Nguyễn Lương ra để kiếm cớ đánh đổi, nhưng thực tế là muốn nhân cơ hội này để độc chiếm.

"
" Tôi tới ngay.

" Nét mặt Mặc Cảnh Thâm lạnh tanh, anh tắt điện thoại, quay người đi thẳng ra ngoài.
***
Trong gian phòng khách sạn rộng lớn lạnh lẽo, mấy gã người Thái Lan vây xung quanh người phụ nữ mặt cắt không còn giọt máu đang nằm trên giường.

Người phụ nữ này vẫn chưa từng tỉnh lại từ khi bị bọn chúng bắt cóc đến bây giờ.

Thậm chí bọn chúng còn hoài nghi có phải mình bắt cóc người chết không, liệu có thể dùng cô để uy hiếp Triệu Hàn Dương không?
Nhưng dù sao bọn chúng cũng nghe nói, người con gái tên Vương Tuyết Băng này chính là yếu điểm duy nhất của Triệu Hàn Dương.

Bọn chúng đã cướp người từ phòng hồi sức cấp cứu ra ngoài thì dù thế nào cũng phải tạo ra sức ép.

" Liệu cô ta có chết ở đây không? " Một gã thấp lùn nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, thấy cô không hề phản ứng, không khác gì người đã chết.

" Dù có chết thì nhất định cái tên Thần Chết đó cũng tìm cách mang thi thể của cô ta nguyên vẹn trở về.

Cứ kiên nhẫn chờ, chắc chắn anh ta sẽ đến nhanh thôi.

"
" Bây giờ chúng ta đã bị người của tổ chức Thần Chết và Tuyết Ưng hội bao vây, như thế này có phải là quá nguy hiểm không...!Đại ca vẫn chưa cứu ra được, hay là chúng ta đổi lấy mạng của đại ca trước...!"
" Đổi cái gì mà đổi? Chỉ cần chúng ta biết được thông tin từ chính miệng tên Thần Chết đó thì sau này số tiền đó đều là của chúng ta! Đại ca nằm trong tay bọn chúng nhiều ngày như vậy, không chết thì cũng đã tàn phế, có cứu được ra thì đại ca cũng không thể che chở chúng ta nữa.

Mặc kệ hắn, chúng ta tự làm vụ này! "
Một tên đưa tay lên để sát vào mũi người phụ nữ nằm trên giường một lát rồi thấp thỏm nói: " Hơi thở yếu lắm… Chúng ta cướp người đi như vậy, lỡ chẳng may cô ta chết ở đây, có khi nào cái tên Thần Chết và Tử Thần kia bắt cả đám chúng ta không? Như là cho nổ cả tòa nhà này chẳng hạn? "
" Người phụ nữ của anh ta đang nằm trong tay chúng ta, tòa nhà này không nổ được đâu.

Người cũng đã cướp rồi, còn sợ cái gì? "
"..."
***
Mấy tên bên trong còn đang nghiên cứu xem lát nữa phải làm thế nào, thì Triệu Hàn Dương và Vương Thừa Quân vừa mới đến đã lao đến chỗ Vương Thừa Duật.
Vì Vương Thừa Duật tầm rạng sáng đã nhận được điện thoại của tổ chức nên đã rời khỏi bệnh viện nên khi đó Vương Thừa Duật phải ở lại một mình trong trừng.
" Bọn chúng ở bên trên, dùng tính mạng chủ mẫu để uy hiếp.


Nếu hai người các anh không đích thân đến đây, trước khi người của chúng ta bao vây tấn công thì bọn chúng sẽ ném chủ mẫu từ ban công tầng trên cùng xuống."
Bạch Ưng đã đi theo Vương Thừa Duật từ trước, cất tiếng nói: " Lão đại, bọn này chẳng mấy trung thành với lão Dương Tử và Nguyễn Lương mà đã sớm có dã tâm.

Theo tôi nghĩ, kẻ hám lợi còn dễ đối phó hơn loại người trung thành một lòng một dạ.

Anh chú ý an toàn, chúng tôi sẽ yểm trợ đằng sau."
Bọn chúng yêu cầu Triệu Hàn Dương và Vương Thừa Quân phảitự đi lên, không được mang theo súng bên người.
Triệu Hàn Dương nhìn Vương Thừa Quân nhếch môi cười lạnh, đứng trên thảm sàn hành lang vắng vẻ của khách sạn sang trọng, mặt lạnh tanh dang hai tay ra cho hai gã người Thái Lan lục soát.

Bọn chúng chắc chắn anh không mang theo súng thì mới để anh bước vào thang máy.
Đến tầng cao nhất của khách sạn, anh bước ra khỏi thang máy, dáng người cao lớn rắn rỏi, khí chất lạnh như băng.

Anh liếc mấy tên canh giữ trước cửa phòng, lạnh lùng bước đến, giọng nói vang lên từ cuống họng, vừa lãnh đạm vừa nhạo báng: " Các người muốn tạo phản chiếm núi xưng vương hả, chí khí cũng thật lớn, dám cướp người của tôi à? "
" Cậu nói với đám người này cũng vô dụng, bọn khốn này đã không có tình người nếu có chúng sẽ không dại gì bắt nhóc con của chúng ta ra làm con tin đâu.

" Vương Thừa Quân nhìn mấy gã canh gác bên ngoài không giỏi tiếng Anh, lại càng không biết nhiều tiếng Trung lạnh nhạt nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện