Ở bên ngoài phòng bệnh.
Hai người Hắc Ưng và Vàng Ưng không hẹn mà cùng nhau cười khẽ, xem ra biệt thự Nam Kinh sắp có chủ mẫu rồi.
Vì trước khi họ rời khỏi phòng bênh, đã vô tình lướt nhìn thấy đôi môi của cô Vương có vẻ bị sưng thì phải.
Hóa ra lão đại của họ cũng mạnh bạo trong việc này đó.
Vì trước đó cả đám bốn người bọn họ chưa gặp mặt cô Vương thì cả bốn người bọn họ có một thời gian cho rằng lão đại nhà họ không thích con gái.
Đến bây giờ gặp được lại không phải như vậy, chỉ là lão đại nhà họ quá chung tình mà thôi.
Cùng lúc với đó, ở bên trong phòng bệnh,sau khi Hắc Ưng và Vàng Ưng đem đồ ăn sáng vào cho cả hai thì rời khỏi phòng bệnh khá nhanh, nhìn lại một bàn thức ăn quá thanh đạm cũng đủ biết là đều chuẩn bị cho cô.
Nhưng quả thật là cô nhìn thấy những món ăn đều lạc miệng luôn rồi.
Cháo trắng thịt băm, dưa cải muối, thịt chà bông, trứng muối, cá hấp mở hành, súp nấm gà ….
Vương Tuyết Băng nhìn bàn đồ ăn rồi ngước mắt nhìn anh, không vui nói: " Đều do anh sắp xếp? "
Triệu Hàn Dương lắc đầu, ngồi xuống giường ôm cô vào lòng, nhỏ giọng dụ dỗ: " Ngoan, em ăn đỡ những món này trước đi.

Giờ em tuy hạ sốt với lại dạ dày của em lại không được tốt nên ăn những món thanh đạm trước đi.

"

Vương Tuyết Băng ngước mắt nhìn anh, hừ lạnh, bĩu môi nhìn nón cháo trắng thịt băm với những món ăn kèm, dù không muốn nhưng giờ cô quả thật rất đói bụng nên phải ăn thôi.
Vừa ăn, cô vẫn không quên lấy muốn vớt hành cắt nhiễn trong cháo sang chén nhỏ bên cạnh, và những món ăn kèm khác như gừng, tỏi, hành tây, rong biển, súp lơ xanh, bắp cải tím...cũng chung số phận.

Mới đó đã qua hai tiếng, Vương Thừa Duật cũng đã đến phòng bệnh để thăm cô.
Theo phép lịch sự, Vương Thừa Duật gõ cửa trước khi vào bên trong, nhận được lời mời, anh liền đẩy cửa đi vào đã nhìn thấy cảnh tượng không thể tin được là Triệu Hàn Dương đang ngồi ở trên giường ôm cô vẫn còn đang chìm vào giấc ngủ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau chỉ mới có một đêm thôi mà anh cảm giác được đất trời thay đổi vậy?
Triệu Hàn Dương một tay đang ôm cô ghì chặt vào lòng, tay kia lại nắm lấy cánh tay vẫn còn đang truyền thuốc để tránh bị động đến.

Mắt thấy người đi vào là ai, anh liếc mắt nhìn hắn, lên tiếng: " Sau cậu lại đến đây? "
" Đến để thăm nhóc con nhà tôi.

" Vương Thừa Duật liếc nhìn em gái nhỏ của anh đang làm ổ trong lòng tảng băng.

Triệu Hàn Dương gật đầu, cuối đầu nhìn cô cứ chóp chép miệng khi đang ngủ liền cười,nhàn nhạt nói: " Vậy cậu khám cho cô ấy đi, nhớ cẩn thận đừng đánh thức cô ấy là được.

"
Vương Thừa Duật gật đầu, anh tiến đến kiểm tra kim tiêm truyền nước, lại đi đến kiểm tra tổng quát xem thử cô đã hết sốt thì có thể xuất viện: " Tình trạng của con bé đã ổn định rồi, truyền xong chai nước này là có thể xuất viện đó.

"
" Được.

" Triệu Hàn Dương gật đầu, nhìn cô triều mến.
Vương Thừa Duật cũng không nấn ná ở lại phòng bệnh thêm, anh sợ nếu còn ở lại chắc chắn sẽ ăn cơm chó của họ đấy.

Sắp xếp xong, anh cũng đã bảo Hắc Ưng đi làm thủ tục xuất viện cho cô.
Còn Vàng Ưng đã đến trung tâm mua sắm theo lệnh của anh là mua cho cô bộ đầm len và áo khoác để cô mặc.


Mới đó đã là buổi trưa, anh ngồi ở ngoài đợi cô thay xong quần áo mới liền cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

Trên xe, anh vẫn không buông cô ga dù chỉ một lần.

Vương Tuyết Băng được anh ôm mặt dù rất thoải mái nhưng cô cũng không vui khi anh cứ thế mà muốn chiếm tiện nghi của mình.
Triệu Hàn Dương ngồi ở ghế sau, tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô đặt ngồi trên đùi anh, còn tay phải cứ đùa nghịch với mái tóc dài xoăn nhẹ, giọng nói bảy phần cưng chiều: " Bé ngoan, em thấy trong người thế nào rồi? "
Cô lắc đầu, khó hiểu nhìn anh, sau cô bây giờ cứ có cảm giác anh có gì không đúng nhỉ? Từ lúc chiếm được tiện nghi của mình, anh có vẻ ân cần, dịu dàng hơn trước, nhưng vấn đề kia anh mãi vẫn không lên tiếng trả lời.

Vương Tuyết Băng ngồi trên đùi anh khẽ nhúc nhích, giọng nói yêu kiều: " Dương Gia, có thể để..." cho em ngồi xuống ghế đàng hoàng không?
Cô chưa dứt lời, phía dưới thân cô có gì đó cư.ơng c.ứng chỉa thẳng vào cô khiến cho cô phải đỏ mặt nhìn anh.

Triệu Hàn Dương nhìn thấy vẻ mặt ửng hồng của cô liền cười, vòng tay càng thêm mạnh mẽ, ghì chặt cô vào lòng, thỏi khí vào bên cánh tai non mềm của cô cắn nhẹ: " Bé ngoan, nếu em còn nhúc nhích anh không chắc mình sẽ có thể chịu đựng thêm đâu.

"
Cô bị anh làm cho cả người mềm nhũn, vô lực mà nằm gục vào lòng ngực anh, cô cứ vậy mà phát ra những âm thanh kiều mị: " Ưm~~~~ Dương Gia, anh vô sỉ.

"
Ở ghế lái phụ, Hắc Ưng không hẹn cùng Vàng Ưng nhìn về kính trong xe mà thở dài.

Chắc họ phải cùng nhau nâng cấp chiếc xe quá.

Những âm thanh của họ cứ thế làm cho hai người họ không thể chuyên tâm lái xe mất.

Thật là nhức tay quá mà.


Hơn nữa tiếng sau, đoàn xe Dương Hoàng cũng đã quay về dinh thự Quân Tuyết cát.
Người làm và quản gia nhìn thấy đoàn xe của họ liền lên tiếng chào hỏi.

Đám người Hắc Ưng cũng đã nhanh chóng tảng ra mà làm việc.

Triệu Hàn Dương cũng đã ôm cô đi vào trong phòng khách lầu một, cùng lúc Vương Thừa Quân từ trên lầu hai đi xuống, nhìn cô mỉm cười hỏi: " Nhóc con, em đã khỏe hơn chưa? "
Vương Tuyết Băng nhìn anh tư như nhìn thấy cứu tinh vậy, lên tiếng: " Dương Gia, mau thả em xuống, em có việc muốn nói với anh tư.

"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện