Mới đó đã qua hai tuần kể từ lúc cô rời khỏi Nam Kinh đến Itali, cô đã vùi đầu vào cả ngày vào công việc của tổ chức để quên đi anh và đoạn tình cảm kia.
Mọi người trong Vương gia cũng đã quay về với nhịp sống thường ngày, ba mẹ Vương lại tiếp tục đi du lịch khắp bốn bể năm châu.
Về phía anh cả Vương Tử Tâm cũng đi làm mỗi ngày ở tập đoàn Vương Thị với các dạng công việc và họp hành các thứ.

Khi rảnh rỗi anh cũng hay gặp mặt Triệu Hàn Dương để uống rượu.
Còn về phía anh hai Vương Tử Nhân sau khi kí hợp đồng với Dương Hoàng thì anh cũng chẳng rảnh rỗi mấy, hết họp với nhân viên IT thì lại chạy đi tham gia người mẫu, vẻ thiết kế trang phục cũng như anh phải gánh vác công ty truyền thông mà em gái để lại.
Nhưng anh vẫn không rất khỏe vì công ty truyền thông này được Triệu Hàn Dương tự thân đều hành khi cô gái nhỏ của anh không ở đây và anh không thể để nó sụp đổ vì đây là tâm quyết của Vương Tuyết Băng.
Anh Ba Vương Thừa Duật thì mỗi ngày đến bệnh viện thì phải đối mặt với bệnh nhân, có khi anh cũng phải tự thân nhận trách nhiệm phẫu thuật với các trường hợp nghiêm trọng.

Rảnh rỗi, anh cũng hay liên lạc với em gái và lão tứ để báo lại mọi chuyện ở Nam Kinh cho cả hai biết.
Còn về lão tứ Vương Thừa Quân, anh cũng đã quay trở lại Itali rất đường hoàn và không ai biết được nơi đây, cô gái nhỏ của anh cũng đang ở.
Và họ cũng không thể nghi ngờ về việc lão tứ đi đi lại lại giữa các nước, vì Vương Thừa Quân là người có tâm tư kín đáo, cẩn trọng hơn bất cứ ai, luận về võ thuật thì anh và anh cả tương cả hai đều ngang tài ngang sức, kĩ năng bắn súng trường, thiện xạ và xạ kích cũng như ẩn nấp thì anh lại chiếm ưu thế.

Còn về Vương Tuyết Băng, cô là người khá lạnh nhạt, và được bốn ông anh ngày đêm truyền dạy kĩ năng của mình cho cô như sợ không ai kế thừa bọn họ vậy, lâu dần những thứ các ông anh cô đều được ngắm vào trong máu.
Ở thế giới ngầm, không ai không biết tới tổ chức Tuyết Ưng, đây là tổ chức lớn với các lãnh vực hoạt động bao gồm giết người, thu thập tình báo và buông bán vũ khí cho quân đội.
Và người lãnh đạo của tổ chức Tuyết Ưng hội vẫn chưa bao giờ lộ diện, ngay cả người có năng lực như Sofia cũng đã được những người cấp cao muốn mua thông tin đều không thể được vì ở trong tổ chức, thân phận của họ đều được bảo mật tuyệt đối.
Như thế, trong tổ chức rất ít người biết đến họ, riêng chỉ có những cánh tay được anh tin tưởng thì họ mới biết mặt anh và cô.
Tại dinh thự Quân Tuyết cát, Vương Thừa Quân ngồi ở trong tầng hầm uống rượu cùng với anh ba mình, vì anh phải đến bệnh viện Itali công tác hai tháng nên anh mới có dịp đến dinh thự để thăm lão tứ và em gái mình.
Và hai anh em cứ ngồi đó uống rượu trò chuyện với nhau rất vui vẻ và thoải mái.
Lúc này, Vương Tuyết Băng cũng đã trở về sau cả ngày dài ở tổ chức, quản gia vừa nhìn thấy cô liền lên tiếng chào mừng: " Cô Sofia, mừng cô trở về.

"
" Ừ, anh tôi đâu? " Vương Tuyết Băng nhìn quanh dinh thự và trong phòng khách cũng không thấy anh mới lên tiếng hỏi.

Quản gia biết quan hệ giữa cô và ông chủ là anh em ruột nên mới thành thật trả lời: " Dạ ông chủ đang ở tầng hầm uống rượu với cậu Thừa Duật.

"
Nghe thấy anh ba đến, cô cũng khá bất ngờ, liền đưa áo khoác cho người làm rồi nhanh chóng đi xuống tầng hầm.
Thấy cô đi, quản gia có chút lo lắng lên tiếng: " Cô Sofia, cô có muốn dùng bữa tối trước khi xuống dưới tầng không? "
" Không đâu, cháu xuống dưới gặp họ trước đã.

Về bữa tối với chú cứ chuẩn bị đi.

"
Bỏ lại lời nói, Vương Tuyết Băng cũng đã nhanh chóng đi xuống tầng hầm, vừa đi đến cầu thang mạn, cô vô tình nghe được lời của anh ba mình: " Lão tứ, em không biết đó.


Đã hai tuần rồi mà tên đó vẫn không ngừng cho người tìm tung tích của em gái.

Đến cả anh cũng phải cảm động đấy.

"
Vương Thừa Quân nghe anh nói chỉ cười, lắc ly rượu trong tay, khẽ thở dài: " Chỉ là con bé nhà chúng ta hiện tại đã tổn thương về mặt tình cảm thì cho dù có ai khuyên nhủ thế nào cũng không được.

Hơn nữa, con bé đó từ lúc đến đây, em ấy cả ngày chỉ biết vùi đầu vào tổ chức, hết lo chuyện vũ khí thì cũng lo chuyện buôn bán sắt vụn.

Cả ngày con bé đều làm việc đến tối muộn mới trở về đây.

Ngay cả em nhìn thấy cũng phải đau lòng đó.

"
Vương Thừa Duật nghe lão tứ nói đến chuyện hai tuần nay của cô cũng chỉ biết lắc đầu, anh quả thật không ngờ chỉ mới vài tháng tiếp xúc với Triệu Hàn Dương mà em gái anh đã nảy sinh tình cảm.


Đúng thật là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà.
Dù cho cô hiện tại không muốn nghe thấy tung tích của anh nhưng cô không thể phủ nhận, trong hai tuần nay, cô không thể quên được anh vả lại cô còn nhớ anh da diết.

Mỗi đêm khi cô nhắm mắt ngủ, trong giấc mơ cô luôn nhớ đến dáng vẻ cô độc của anh khi đứng trước cửa sổ sát đất nhìn khung cảnh ở tỉnh H.
Cho dù là vậy, cô cũng không thể ngăn cản nổi trái tim của mình nghỉ về anh, muốn dùng mọi thứ tốt đẹp để bao dung cho anh nhưng vì chuyện anh vẫn chưa nói nên cô mới giận dỗi và chơi trò mất tích này.
Vương Tuyết Băng đưa tay đẩy cửa phòng tầng hầm, nhân thấy có người đi vào, nên hai anh em đều đồng loạt nhìn về nơi phát ra âm thanh kia
Khi nhìn thấy cô, hai anh em mới nhẹ nhõm, cười nói: " Nhóc con, em về rồi sao? Có dùng bữa tối chưa? "
Vương Tuyết Băng đi đến chỗ hai anh, ngồi xuống ghế trước bàn lưu ly, tự gót cho mình ly rượu Whisky, nhâm nhi vài ngụm ngụm mới ngước mắt nhìn về hai anh trả lời: " Em chỉ vừa về,nghe quản gia nói anh cùng anh ba đang uống rượu ở đây nên em mới đi xuống thôi.

Sau vậy, hai người các anh vẫn chưa dùng bữa sao? "


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện