Vương Tuyết Băng nghe anh nói vậy khẽ gật đầu, nhìn xung quanh rồi lại nhìn anh, nhỏ giọng nói: " Anh Hàn Dương, anh thả em xuống trước đi.

"
Triệu Hàn Dương nhìn một lượt ở quanh đây, cẩn thận xem xét cẩn thận rồi mới đặc cô xuống.

Khi cô ổn định được thân thể, liền nổi hứng thú muốn đi tham quan nhà hàng dưới lòng đất.
Khách sạn Dương Hoàng ở tỉnh H gây ấn tượng với những dòng miêu tả: Hãy tưởng tượng bạn đang ở một hang động bí mật nào đó, với những cánh hoa hồng đầy hương thơm rải rác xung quanh, những ngọn nến được thắp lung linh.

Đây chính xác là nơi để bạn thư giãn và thỏa mãn mọi nhu cầu của bản thân.
Nhưng nếu mọi người muốn dùng bữa ở dưới lòng đất thì chi cũng rất đắt đỏ, bởi vì vậy mà có rất nhiều người cũng đã sẵn sàng chi hàng chục triệu tệ để có thể ngồi ở dưới lòng đất để dùng bữa tối.
Nhà hàng của khách sạn này cũng nằm dưới lòng đất và phục vụ đầy đủ những món ăn hải sản tươi ngon nhất.

Du khách có thể lựa chọn ăn uống dưới lòng đất, hoặc là thưởng thức các món ăn trên bãi biển.

Nếu muốn có một buổi tối lãng mạn thì chỉ cần đặt trước với nhà hàng.
Sau khi đi tham quan xong, cô cảm thấy rất thích với cách bày trí này, vừa lãng mạn lại nhiều sức hút đối với mọi người khi đến đây dùng bữa.
Nhìn thấy cô mãi tham quan,anh có chút lo lắng vẫn lên tiếng: " Được rồi bé con, chúng ta đi dùng bữa trước nào.

"

Cô gật đầu, nhanh chóng đi theo sau lưng anh đến bàn ăn bên cạnh cửa sổ nhìn thẳng ra biển.
Trong lúc chờ đợi món ăn, điện thoại của anh lại reo lên, anh nhìn cô khẽ lên tiếng: " Em chờ anh một lúc.

"
" Anh cứ bận việc đi.

" Vương Tuyết Băng cười cười gật đầu bảo.
Anh cũng cầm điện thoại đi đến ngã rẽ rồi bắt đầu nghe máy, lạnh lẽo nói: " Chuyện gì? "
" Lão ngũ, có người đang cho thám tử điều tra thân phận của cậu và em gái của lão tam đó.

" Người gọi là Eric, thành chủ của Thành Đông, cũng là anh em kết nghĩa với Triệu Hàn Dương.
Triệu Hàn Dương nghe Eric nói chỉ cười nhạt, hỏi: " Anh có biết người nào thuê thám tử không? "
" Là tiểu thư Thẩm Gia, gia đình mới nổi trong giới nhà giàu hơn một năm nay.

" Eric lão nhị nói thẳng.
Nghe thấy danh tính người đứng sau, anh cũng chả quan tâm, chỉ nói lại: " Mặc kệ là nhà giàu mới nổi hay là gia tộc lâu năm.

Tôi cũng đã quá nhân từ với cô ả quá rồi nhỉ? "
Eric lão nhị nghe những lời anh nói mà cảm giác sống lưng rất lạnh, không biết đây là gia tộc thứ bao nhiêu rồi nhỉ?
Cũng không dám nghĩ quá nhiều, vì họ đều là kẻ đáng chết mà.
Cúp máy, anh quay lại bàn ăn, vừa ngồi xuống đã nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của cô, khẽ cười, nhìn lại bàn đồ ăn, lên tiếng: " Sao em lại không dùng bữa trước đi.

"
Vương Tuyết Băng lắc đầu, nói: " Ăn một mình không vui.

"
Triệu Hàn Dương nghe cô nói cũng chỉ bật cười, cầm đũa lên gấp vài miếng thịt bò và thịt gà để vào chén cho cô, lên tiếng bảo: " Ăn đi.

"
Cả hai đều vui vẻ dùng bữa sáng cùng nhau, một tiếng sau, hai người đều rời khỏi nhà hàng dưới lòng đất mà cùng nhau đi dạo.

Khung cảnh biển vào buổi sáng mà cô đã nhìn thấy, từ chân trời, mặt trời đủng đỉnh nhô lên cao.

Ông mang theo cả vùng trời đỏ cam sáng chói, xua đi bóng tối đang nuốt trọn nơi đây.


Cả mặt biển nhuốm màu bình minh, lẫn chung với nền trời, khiến chúng ta không thể nhìn rõ đâu mới là ranh giới phân chia, hay cả hai đã nối liền làm một.
Khi màn đêm đen đã lùi về hẳn, thì sắc đỏ cam cũng phai dần và tan ra trong ánh sáng của ngày mới.

Bầu trời lùi lên cao hơn, trong trẻo.
Những làn gió mát cũng thổi chậm rãi lại, dịu dàng lướt qua tán dừa cao vút, đánh thức những chú chim ở gần đó.

Sóng no đùa cả đêm ầm ĩ, giờ đã thấm mệt, nên vỗ chậm lại, chỉ lác đác từng đợt mà thôi.

Trong không khí vẫn còn đọng lại ẩm ướt của sương đêm, khiến những cơn gió thêm se lạnh.

Những tầng mây trên cao lững thững trôi lướt qua khung biển, như ra khơi đón nắng mới về.
Đó chính là khung cảnh buổi sáng mà cô đã thấy khi đang tay trong tay với anh nhìn ngắm buổi vào buổi sáng.

Triệu Hàn Dương lại không hề chú ý đến xung quanh, anh chỉ luôn nhìn ngắm vẻ mặt của cô khi ánh nắng của bầu trời chiếu rọi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô.
Như nghỉ đến việc gì đó, Vương Tuyết Băng nhìn về hai bàn tay đang xen vào nhau của hai người mà khuôn mặt đã phím hồng, khẽ gọi tên của anh: " Anh Hàn Dương.

"
" Sau thế? " Anh vẫn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dù đỏ mặt hay e thẹn, bất cứ đều đều gì liên quan đến cô anh đều không bỏ qua một chút.
" Anh nói xem, những người yêu nhau mới có thể nắm tay.

" Dù nói ra những lời đó, cô vẫn không thể không run rẩy, vẫn mạnh dạng lên tiếng tiếp: " Vậy anh nói xem, giờ quan hệ của chúng ta là gì đây? "
Triệu Hàn Dương biết những lời cô nói có ý nghĩa gì, nhưng thời điểm thích hợp vẫn chưa đến, cuối mặt, khom người, nhỏ giọng dụ dỗ: " Bé ngoan, có những lời con gái không nên nói ra.


"
Vương Tuyết Băng nhìn anh, bốn mắt va chạm vào nhau, cô khẽ gật đầu, được rồi xem ra cô đã nóng lòng rồi: " Được, vậy anh nói đi.

"
Triệu Hàn Dương hôn lên chóp mũi của, phả hơi nóng quanh khuôn mặt nhỏ nhắn, trầm giọng nói: " Bé ngoan, bây giờ chưa phải lúc.

Khi nào đến, anh sẽ nói với với em.

"
Hừ...!Phạm quy....
Anh đang dùng sắc dụ dỗ cô.

Cái gì mà chưa phải lúc ....!Nếu chưa phải lúc sao anh lại dùng nhan sắc yêu nghiệt của bản thân để dụ dỗ cô.

Đáng ghét mà...
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô càng làm anh yêu thích, anh lại không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô thêm vài ngụm cho thỏa thích mới thôi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện