Vương Tử Tâm nhìn hắn như kiểu bộ cậu ngốc bẩm sinh hả, nhưng anh giải thích qua lo: " Con bé đó là em gái tôi, Vương Tuyết Băng.

"
Hả??? Cậu ta nghe thấy gì vậy? Cô gái nhỏ đó là em gái của tên giỏi võ này sao?
Chuyện này không khoa học chút nào, cô gái nhỏ nhìn nhỏ nhắn, đáng yêu, tuy nhiên vẻ bề ngoài có chút lạnh nhạt khó gần thì không còn điểm nào để nói.

Đã vậy ấy còn là cô em dâu của tên đó.

Sau mọi chuyện lại phức tạp quá vậy.

Anh cần thời gian để bình tĩnh cái đã.
...----------------...
Không đợi anh bình tĩnh, tên khó ở nào đó đã đi xuống, nét mặt lạnh lẽo của anh đến mức dọa người.
Vương Tử Tâm nhìn thấy anh vừa ngồi xuống ghế, lặng lẽ đánh giá anh, nhận thấy anh không có gì khác lạ lên tiếng hỏi: " Hàn Dương, con bé sao rồi? Vết thương có nghiêm trọng không? "
Nét mặt của Triệu Hàn Dương rất âm u, anh vẫn không hề lên tiếng nói dù chỉ một chữ.
Lúc này, từ ngoài cửa đi vào, Lục Ưng trên tay cầm laptop đi đến trước mặt anh, lên tiếng: " Lão đại, tôi đã kiểm tra camera giám sát biết được hung thủ rồi.


"
Triệu Hàn Dương nghe vậy, ngước mắt nhìn cậu ta, giọng nói rất khàn: " Ai? "
Lục Ưng nghe anh hỏi, đưa đoạn video giám sát cho anh xem,cẩn thận bổ sung thông tin cho anh biết: " Người trong video chính là tiểu thư nhà họ Mạc - Mạc Lục Trà, con gái của Mạc Lục, đã có mối thù với cô Vương trong lúc chụp ảnh tạp chí để ra mắt sản phẩm nước hoa của công ty giải trí của chúng ta.

"
Triệu Hàn Dương nghe Lục Ưng báo cáo, đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo: " Trời lạnh rồi, cho Mạc Thị phá sản đi.

Còn về Mạc Lục Trà phong sát cô ta, nếu cô ta muốn tồn tại trong giới thì chỉ có thể đóng phim đen.

"
Kể từ lúc đó, không một ai trong xã hội biết đến tung tích của nhà họ Mạc.
Cũng đúng, vì một lần ngu ngốc của con gái hắn mà khiến cho tâm huyết tan theo bọt biển.
Còn Mạc Lục Trà, cô ta cũng vì mưu sinh mà ngày ngày đi hầu các ông chủ đáng tuổi cha chú, chỉ vì miếng cơm, cô ta cũng đã nhiều lần mang thai nhưng không một ai chịu nhận đó là con của họ.
Từ lúc đó về sau, Mạc Lục Trà cũng đã nhảy lầu vẫn, vì cuộc sống của cô ta quá đau khổ.
Hai hôm sau, chín giờ sáng ở phòng trà.
Vương Tuyết Băng đang được Vàng Ưng dìu đi xuống tầng.
" Cô Vương,cẩn thận một chút.

Vết thương ở chân vừa mới khép miệng đó.

" Vàng Ưng vừa dìu cô vừa lải nhải việc cô đang muốn đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương.
Vương Tuyết Băng vừa ngồi xuống ghế, nhìn xuống hai chân dang quấn băng ngẩm nghỉ lại cuộc đời mình.
Dù vết thương không sâu, nhưng anh không cần phải nhất thiết không cho cô đi lại chứ?
" Không sau đâu, tôi cũng chỉ bị thương nhẹ thôi mà.

" Vương Tuyết Băng nhìn cô trấn an.
Vừa hay cô vừa nói xong câu đó đã bị người nào đó nghe được, anh lập tức đi đến nhìn cô rồi lại nhìn hai chân còn đang quấn băng kia: " Hửm? Vết thương nhỏ? "
Vương Tuyết Băng khẽ nuốt nước bọt, cô nhìn anh cười: " Em thật sự không sao mà.

"
" Thật? " Triệu Hàn Dương nhìn cô, khụy gối xuống cầm hai bàn chân cô đưa lên gối cho cô xem, vừa hay máu đã thấm ước cả băng gạt.


Cô nhìn thấy máu đã biết chắc không thể biện minh, ai biểu cả người quá yếu ớt làm chi, vừa mới đi lại được mấy bước vết thương lại rách rồi.
Vương Tuyết Băng cụp mắt, không dám lên tiếng,sợ càng nói càng làm anh nổi giận.
Thấy cô im lặng quá lâu,anh mới ngước mắt nhìn nhìn, giọng nói có chút không vui hỏi: " Biết mình sai ở đâu chưa? "
Vương Tuyết Băng gật đầu: " Biết rồi ạ.

"
Nhìn thấy cô nhận sai anh chỉ lắc đầu, Vàng Ưng cũng nhanh chóng đưa hộp cứu thương cho anh.
Bên trong hộp cứu thương đầy đủ các loại: bông gòn, găng tay y tế, khẩu trang y tế, thuốc sát trùng, cồn ( 70, 90), gạc y tế tiệt trùng, nhiệt kế, băng cuộn y tế nhiều kích thước, thuốc giảm đau, hạ sốt, nước bù chất khoáng và điện giải, thuốc đau bụng, đau dạ dày, tiêu chảy,…Dầu gió, Natri Clorid lọ 500ml, Povidine 20ml 10%, khẩu trang chống độc, Salonpas, kéo y tế, băng thun cổ tay, Pathenol trị bỏng.
Sau khi băng bó vết thương cho cô xong, anh mới đứng dậy ôm cô đi vào phòng ăn.
Đúng lúc này, hai chiếc xe khác cũng đã đổ trong sân.
Quản gia nhìn thấy người cũng gật đầu chào hỏi: " Vương thiếu gia, Lâm thiếu gia mới tới chơi.

"
Lâm Chấn ( Bác sĩ ) gật đầu đi vào bên trong nhà hỏi: " Tên khó ở đó có ở nhà không? "
" Có ạ, ông chủ đang cùng ăn sáng với cô Vương ở phòng ăn.

" Quản gia trả lời đúng sự thật.
Nghe vậy, cả hai nhanh chóng đi vào bên trong biệt thự, đi thẳng đến phòng ăn.
Vừa ngồi xuống ghế, người làm đã sắp xếp thêm hai bộ chén đũa cho hai người, Vương Tử Tâm nhìn cô hỏi: " Tiểu Tuyết, vết thương của em sau rồi? "
Vương Tuyết Băng nhìn anh hai liền vui vẻ, chưa kịp lên tiếng, tên tảng băng đã nói: " Không nghe lời bác sĩ mà đi lại, vết thương bị nứt ra, vừa mới băng bó lại.


"
Vương Tử Tâm nghe anh nói liền nhíu mày, giọng nói có chút trách cứ: " Con bé này,em cứng đầu quá vậy? Nếu em mà còn đi lung tung thì anh cả sẽ hủy các hợp đồng của em đó.

"
Vương Tuyết Băng cuối đầu, dù sao cô cũng đã sai nên rất ngoan ngoãn nghe anh cả dạy dỗ.
Nhìn thấy hành động của cô, anh có chút đau lòng nhìn tên nào đó: " Được rồi, mau ăn sáng đi.

"
Vừa nói, anh cũng gấp vài miếng thịt bò cho cô ăn để bồi bổ sức khoẻ.
Còn Lâm Chấn cũng chỉ biết im lặng, nhìn tên khó ở rồi nhìn về Vương Tử Tâm chỉ biết cười.
Anh trai người ta quan tâm nên mới trách mắng vài câu, đã vậy tên khó ở nào đó đã đau lòng mà vương tay bảo vệ rồi.

Kiểu này, nếu cả hai thành đôi vậy ngay cả ba mẹ hay anh em người dù lỡ lớn tiếng chắc tên này không phải tức đến mà làm ra chuyện gì đó chứ.
Thật đáng sợ mà.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện