" Anh, cảm ơn sự ủng hộ của các anh. " Vương Tuyết Băng nhìn anh, đôi mắt ửng đỏ, nghẹn ngào nói.

Nhìn em gái như thế, Vương Thừa Quân đau lòng, đưa tay ra lau đi nước mắt của em gái, giọng nói đầy cưng chiều: " Ngoan, không khóc. "

Cô nhóc gật đầu, mỉm cười, Vương Thừa Quân thấy vậy cũng lên tiếng thêm: " Nhóc con, chuyện em ở bên cậu ta, em tín khi nào để cho hai vị lão nhân gia trong nhà biết vậy? Anh thấy nếu được thì nên lựa lời để cho họ đồng ý đi, với lại anh cảm thấy ba mẹ không mấy thiện cảm với Triệu gia đâu. "

Vương Tuyết Băng biết chứ, nhưng chuyện này người sai không phải Triệu Hàn Dương, cũng không phải Triệu gia mà người sai thật sự là Triệu Hàn Lâm ấy chứ.

" Anh, không cần lo lắng, về phía ba mẹ sẽ có người giúp em trước một tiếng. " Vương Tuyết Băng nói với giọng điệu chắc chắn.

Về phía ba mẹ Vương, nếu có người nói giúp ấy à, chắc chắn chỉ có anh cả Vương Tử Tâm thôi, anh ấy cũng là người có thể nói là biết quan hệ yêu đương của em gái với tảng băng Triệu Hàn Dương, anh cả cũng là người chứng kiến cả hai đau khổ trong lần chia xa cách đây rất lâu.

Cả hai anh em trò chuyện với nhau thêm một lúc lâu, cô lại thắc mắc nhìn anh tư: " Anh, sau đột nhiên anh lại đến Bali vậy? Có chuyện gì sau? "

Vương Thừa Quân nhìn anh gái, gật đầu: " Đúng vậy, lo vũ khí của anh sản xuất phải vận chuyển qua đây nhưng vẫn còn biết vì lý do gì đã xảy ra sự cố, bên phía người nhận nói đã hơn hai ngày họ không nhận được lô vũ khí đó nên cần anh đích thân đến kiểm tra. "

Vừa hay những lời của Vương Thừa Quân nói đã bị Triệu Hàn Dương từ bên ngoài nghe thấy, anh đưa mắt nhìn Bạch Ưng ở phía sau, lên tiếng căn dặn: " Cậu mau đi đều tra xem có ai đã ra tay chặn lô vũ khí của cậu ta. Nếu được thì giúp cậu ấy áp tải lô vũ khí đó đến người nhận luôn đi. ". ngôn tình sủng

" Rõ lão đại. " Bạch Ưng nghe lão đại căn dặn liền gật đầu, ngay cả Lục Ưng cũng phải giật mình với cách làm của lão đại nhà họ.

Xem ra những kẻ đang muốn gây sự kia phải cẩn thận hơn rồi, vì từ giờ những người muốn gây sự với Thừa Quân lão đại e phải kiên dè mấy phần vì người đứng sau lưng bảo vệ chính là bá chủ Nam Kinh.

" Anh, chuyện đó có gì khó. Mọi việc giao cho em đi. " Vương Tuyết Băng nhoẽ miệng cười nhìn anh, rồi cầm điện thoại của mình bấm một vài số.

Rất nhanh, đầu dây bên kia lên tiếng, như thể không tin vào những gì mình thấy: " Nhóc con, bao nhiêu năm mai danh ẩn tích, giờ đây cũng đã chịu tái xuất rồi à? "

Đầu dây bên kia là giọng nói của đàn ông, nghe qua liền biết người này rất thân thiết, có thể không chút để ý mà trêu chọc, Vương Tuyết Băng vẫn không chút tức giận, lên tiếng: " Lão bát, bao nhiêu năm qua anh vẫn lắm mồm thế? "

Nghe vậy, người được gọi là lão bát cũng không để ý, tay cầm văn kiện về cục an ninh quốc phòng, lên tiếng: " Nhóc cửu, em gọi điện cho anh không phải chỉ nói chuyện này? Nào, có chuyện gì cần anh giúp cứ lên tiếng đi. "

" Lô vũ khí của Quân lão đại bay từ Itali đến gần đảo Bali sau tự dưng lại mất tích vậy? Chuyện này có liên quan đến bộ phận của anh quản lý không? " Vương Tuyết Băng không vòng vo mà lên tiếng nói thẳng.

Lão bát nghe thấy vậy liền nhíu mày lên tiếng giải thích: " Nhóc cửu, em yên tâm đi, chuyện lo vũ khí đó anh sẽ giải quyết ổn thỏa giúp em, còn nữa em nói với Quân lão đại sau khi anh giải quyết xong mọi chuyện sẽ đích thân đến để tạ tội. "

" Được em sẽ nói giúp anh, nhưng anh đừng tự trách bản thân. " Vương Tuyết Băng an ủi anh.

Giải quyết chuyện công xong rồi, người đàn ông đầu dây bên kia tiếp tục buông rau: " Nhóc con, sau khi giải quyết chuyện công xong rồi em định chơi trò mất tích nữa à? "

Vương Tuyết Băng cười khẽ, sau mấy người này không đi làm thầy bói luôn đi, chuyện cô định làm hay là thất tình trước kia họ đều nói trúng tim đen của cô vậy, hừ hừ hai tiếng, cô lên tiếng: " Không có, chỉ cần anh muốn kiếm tung tích của em tự thân đi hỏi anh trai em đi. "

" Anh trai em? Là ai vậy? Anh có quen biết người đó à? " Người đàn ông nghe cô nói thế liền nhíu mày, anh trai của cô nhóc này là ai? Anh thật sự biết người đó sau? Sau anh lại không nhớ nhỉ?

Đúng là anh rất quen, chỉ là anh vẫn không nhận ra người anh trai cô nhóc này nhắc đến lại là lão đại của họ, cô còn giúp rất nhiều chuyện mà anh không biết ấy.

Vương Tuyết Băng nghe thấy giọng nói của anh, khẽ cười, giải thích: " Đúng, anh trai em người này anh cũng quen biết đấy. "

" Không thể nào! " Nghe thấy người mà bản thân quen biết, anh cũng không thể nghỉ ra, lên tiếng thêm: " Là ai, em mau tiết lộ đi, nhóc con. "

" Không thể, nếu anh muốn biết thì có thể tự mình tìm hiểu đi. Đúng rồi em sẽ cho anh gợi ý, có thể hỏi tiểu Hắc hoặc tiểu Bạch đều được, còn nếu không được anh có thể hỏi Rin và Ken. "

Dứt lời cô cũng cúp máy, lại nhìn về phía anh trai mình, lên tiếng: " Chuyện của anh giải quyết xong rồi. Không bao lâu lô vũ khí sẽ đến tay người nhận. "

Vương Thừa Quân gật đầu, nhìn em gái mình: " Nếu đã khởi rồi em có tính cùng cậu ta trở về Nam Kinh không? Với lại lão nhị vẫn luôn tìm anh than phiền về công ty giải trí của em đấy. Mặc dù lúc trước em bỏ đi, nhưng công ty giải trí của em vẫn còn hoạt động, hơn nữa lão nhị lên tiếng nói công ty của em được Dương Hoàng cho người đều hành và đặc dưới đôi cánh cửa cậu ta mà phát triển vượt bậc, vượt xa hơn cả công ty thời trang của lão nhị đấy. "

Vương Tuyết Băng nghe anh nói vậy, khẽ cười, sắc mặt cũng tốt lên không ít: " Được rồi em biết mình nên làm gì, nếu muốn quay về anh ấy cũng phải vui vẻ thì em không ý kiến. "

" Được, nếu quay về anh đi cùng hai người. " Vương Thừa Quân gật đầu.

Lúc này, Triệu Hàn Dương cũng không đứng bên ngoài quá lâu, mở cửa phòng đi vào bên trong, nhìn thấy cô gái nhỏ của anh, anh không nói không rằng mà vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, dùng lực kéo cô ôm vào lòng, cuối mặt hôn lên đôi mắt xinh đẹp kia.

Bị anh ôm vào lòng, đặc cô ngồi trên đùi anh, Vương Tuyết Băng rúc cả khuôn mặt nhỏ vào lòng ngực rắn chắc kia, nhỏ giọng hỏi: " Hàn Dương,anh trở về lúc nào thế? "
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện