Thầy Joon nghe hiểu ý của anh cũng nhanh chóng đáp lại: "À con bé ấy vẫn còn đang chuẩn bị ở phòng trang điểm, Dương Gia, tôi đã sắp xếp chỗ ngồi cho ngài rồi.

"
Nghe thấy vậy, anh liếc mắt nhìn Hắc Ưng, cậu ta nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, vệ sĩ vừa nhìn thấy cậu cũng nhanh chóng gật đầu rồi cầm ô màu đen nhanh chóng tiến đến mở cửa xe cho anh bước xuống.
Thấy anh bước xuống, thầy Joon cũng nhanh chóng dẫn đường, còn đám phóng viên dù muốn chụp ảnh hay quay video đều bị vệ sĩ ngăn cản.
...----------------...
Đến khi vào bên trong, thầy Joon đã dành thời gian để để đưa anh để chổ ngồi của mình, đây là chỗ dành cho khách siêu VIP cùng với việc phù hợp với thân phận của anh nữa.
Sau khi làm xong việc, ông đứng nhìn anh khẽ lên tiếng: " Dương Gia, ngài còn gì căn dặn không? "
Triệu Hàn Dương phất tay, bảo ông ra ngoài đi, khi nào cần anh sẽ gọi.

Thầy Joon gật đầu, ông cũng nhanh chóng rời khỏi.
Buổi biểu bây giờ được mở màng.
Vừa mở màn, khán giả và các lãnh đạo cũng như nhà đầu tư đều rất chú tâm xem xét từng cử chỉ, khuôn mặt, thần thái của các người mẫu qua từng bộ váy cưới.

Bên cạnh đó họ còn muốn thử xem ai là người có năng lực tự làm chủ trên sàn diễn.
Và cũng nhờ sàn diễn kết hợp hai màu đen trắng này mà dáng người của Vương Tuyết Băng trông càng thon thả…

Khả năng thể hiện của Vương Tuyết Băng chính là điều được công nhận.
Chẳng qua đa số mọi người đều nhìn cô qua tivi hoặc quảng cáo nên khi nhìn tận mắt đều cảm thấy cô một vẻ đẹp lạ thường…
Cơ thể hoàn hảo!
Sự thể hiện…còn hoàn hảo hơn!
Vì trước giờ cô luôn ăn nhập được với mọi loại trang phục nên không bao giờ phải đi tranh cướp nhan sắc với người khác.
Mấy vị khán giả cùng với các nhà tài trợ vừa xì xào bàn tán đột nhiên nhìn lại chiếc váy đang mặc trên người Vương Tuyết Băng, rõ ràng là tuyển tập một bộ, Vương Tuyết Băng mặc thì có hiệu quả của một nhãn hiệu lớn như vậy, còn bọn họ trông như mặc hàng chợ.
Dưới sân khấu, Triệu Hàn Dương đã yên tĩnh xem màn biểu diễn của cô.

Vừa nhìn thấy cô mặc váy cưới kia quả thật rất đẹp.
Đám người Hắc Ưng đang đứng phía sau làm nền cũng không khỏi xuýt xoa với vẻ đẹp của cô, nếu họ không điều tra mà biết tuổi thật của cô chắc chắn bây giờ họ sẽ nói thầy Joon này bắt một cô bé mới mười sáu tuổi đi sàn catwalk rồi đó.
Sau một lúc lâu, cô xoay người đi vào bên trong sân khấu liền nhíu mày, không đúng, sau hai chân cô vừa đau vừa nhứt thế?
Không chỉ có như vậy, cô có cảm giác dưới lòng bàn chân còn thoang thoảng mùi máu tanh.
Không kịp phản ứng, hai chân lúc này không chịu được sức nặng của trọng lượng cơ thể, có dấu hiệu sắp ngã xuống tại sân diễn.
Vàng Ưng ở gần sân khấu nhất nhận ra sự bất thường của cô nhanh chóng phi thẳng lên sân khấu, mạo phạm ôm vai cô, nhỏ giọng hỏi: " Cô Vương, cô không sao chứ? "
Vương Tuyết Băng gật đầu, trên không mặt nhỏ nhắn của cô đã tái nhợt, giọng nói run rẩy: " Hình như lòng bàn chân bị thứ gì đó khứa vào rồi.

Vừa đau vừa nhứt.

"
Vàng Ưng nghe cô nói liền biết có kẻ đã hãm hại cô, nhanh chóng ôm ngang có: " Mạo phạm rồi.

"
Vừa dứt lời, cậu ấy cũng đã ôm cô đi thẳng vào bên trong khán đài.

Hình ảnh đó đã lọt vào tầm mắt của người nào đó, khí lạnh quanh anh ngày một tăng, anh nghiến răng phát ra từng chữ: " Sau cậu ta dám ôm cô ấy? "
Đơn nhiên hình ảnh đó cũng đã được ba trợ thủ sau lưng anh nhìn thấy, họ không biết sau tên đó lại làm vậy, nhưng chắc chắn một đều, cậu ta làm như vậy chắc chắn có lý do.
Không bao lâu sau, Vàng Ưng đã đặc cô ngồi xuống ghế sofa pha, cậu ta cũng nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Chưa đến nửa phút, đầu dây bên kia đã bắt máy nhưng vẫn không lên tiếng, anh nhận thấy cô không ổn cũng nhanh chóng lên tiếng: " Lão đại, cô Vương bị thương rồi.

Hi vọng anh nhanh chóng sắp xếp bác sĩ tới khám cho cô ấy.


"
Nghe những lời Vàng Ưng nói, anh như ngừng thở, mày đậm nhíu lại, vẻ mặt cau có, giọng nói có chút khàn: " Ở đâu? "
" Phòng trang điểm riêng, tầng hai.

"
Cúp máy, Vàng Ưng nhìn cô: " Cô Vương, tôi giúp cô sơ cứu trước nha.

"
Vương Tuyết Băng nhìn cậu ta, cô thật sự không biết người này, nhưng từ đầu đến cuối, ở mỗi sô diễn của cô đều có cậu ta đi theo.

Vì vậy, cậu ta làm cho cô nghi ngờ, cố gắng nén đau hỏi: " Cậu là ai? Sau lại để ý đến việc tôi có bị thương hay không? "
Vàng Ưng ngước mắt nhìn cô, khẽ cười nói: " Cô Vương đừng lo lắng, tôi không phải người xấu đâu.

Tôi luôn luôn theo sát cô nhằm để bảo vệ an toàn của cô đó.

"
Những lời giải thích của cậu ta càng làm cô nghi ngờ hơn, nhưng thật sự cô cũng không thể nghì ra người đứng sau là ai.

Cùng lúc đó, ở phòng ghế VIP.


Sau khi cuộc gọi kết thúc, Triệu Hàn Dương đã đứng dậy, đi thẳng ra ngoài cửa: " Hắc Ưng, liên lạc với Lâm Chấn, bảo cậu ta nhanh chóng đến đây.

"
" Vâng, lão đại.

" Hắc Ưng dù không biết rõ lão đại của mình muốn gì, tại sao lại gọi cho anh Lâm đến.
Vừa nghỉ, cậu cũng nhanh chóng lấy máy ra bấm số của Lâm Chấn.

khi kết nối được, cậu nhanh chóng truyền đạt lời của lão đại nhà mình.

Khi đám người Triệu Hàn Dương bước vào thang máy, anh lại lên tiếng: " Mấy người các cậu nhanh chóng liên lạc với thầy Joon, bảo ông ta tìm lý do để giúp cô ấy không tham gia vào buổi diễn lần này đi.

"
Bạch Ưng gật đầu, nhanh chóng lấy điện thoại ra sắp xếp mọi chuyện mà anh căn dặn.
Chưa đầy mười phút, thang máy dừng ngay tầng hai, họ nhanh chóng theo sau lão đại nhà họ đi đến chỗ của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện