Bàn bạc xong việc chính thì ba người liền tới một nhà hàng gần đấy dùng bữa, sau đó Thời Chí và Tần Tề chuẩn bị rời đi.
Tiết Lam vốn tưởng Thời Chí ít nhất cũng phải ở lại một đêm, nhưng biết làm sao, phía đoàn phim của anh tiến độ quay cũng dày, hiện giờ quay về, tối đến còn phải quay một cảnh đêm.
Tần Tề nhìn hai người bịn rịn chia tay thì ớn lạnh rùng mình một cái. Chậc, cẩu FA quả nhiên bị dính đòn.
“Được rồi, anh cũng là người biết điều, vẫn còn chút thời gian, anh ra ngoài đi dạo, hai người nên làm gì thì làm đi nhé, anh không làm bóng đèn đâu.”
Dứt lời, Tần Tề định ra ngoài, chỉ là trước khi rời khỏi phòng riêng thì anh bỗng nhiên lại nhớ ra gì đó, vì vậy anh đem di dộng đưa tới trước mặt Tiết Lam.
“Nào, chúng ta thêm wechat đi, có việc gì thì trực tiếp liên lạc, cũng bớt mất công Thời Chí ở giữa chuyển lời.” Tần Tề nói.
Tiết Lam nghĩ thấy cũng phải, lấy điện thoại quét mã, hai người lập tức kết bạn.
Thời Chí ngồi cạnh tựa như vô ý liếc Tần Tề một cái, có chút lạnh lẽo.
Tần Tề trước tiên mặt mày ngơ ngác, kế đó lập tức hiểu ra, liền cười hề hề, “Ờ, anh bỗng nhớ ra một chuyện thú vị lắm, Tiết Lam, em muốn nghe không.”
Tiết Lam ngạc nhiên, “Được ạ, chuyện gì ạ?”
Tần Tề không vội nói là gì mà cười khà khà hỏi: “Tiết Lam, em thấy anh thế nào?”
“Dạ?” Tiết Lam có chút không hiểu được mạch não của anh ấy, “Cái gì thế nào ạ?”
Tần Tề giải thích: “Là cảm thấy con người anh thế nào ấy, có thích hợp làm bạn trai không?”
Tiết Lam lập tức hiểu, “à” lên một tiếng, đáp: “Tốt lắm ạ, tuổi trẻ có tài, tướng mạo đẹp trai, hẳn là kiểu mà rất nhiều cô gái đều thích, có điều sao anh lại tự nhiên hỏi vấn đề này?”
Cô theo bản năng suy nghĩ liệu có phải Tần Tề muốn theo đuổi cô gái nào đó nhưng không có tự tin nên muốn tìm chút lòng tin, vì vậy, cô tất nhiên phải chọn điểm tốt mà khen.
Advertisement
Đương nhiên, đúng theo lương tâm mà nói thì điều kiện của Tần Tề quả thực không tệ, cô cũng xem như ăn ngay nói thật.
Thời Chí nghe vậy thì ánh mắt nhìn Tần Tề càng lạnh hơn, “Tần Tề, anh nên đi rồi đó.”
Sao Tần Tề có thể để anh như ý, lúc này mà đi? Sao được chứ!
Vì vậy anh ấy bình thản ngồi xuống, thong thả nói—
“Cũng không có gì, chỉ là nhớ tới trước trước đó khá lâu, à, đúng rồi, chính là lúc em tham gia show <Tần suất tâm động> ấy, lúc đó anh có thuận miệng nói rằng em thật sự được lắm, hay là cậu ta giới thiệu để hai chúng ta quen biết. Lúc đó anh chỉ thuận miệng mà thôi, nhưng em đoán xem cậu ta nói thế nào?”
Tiết Lam lắc đầu, thuận thế hỏi Tần Tề: “Anh ấy nói sao ạ?”
“Cậu ta nói em không thích kiểu như anh, còn nói em chỉ thích người tướng mạo đẹp trai. Nói anh xấu thì thôi đi, nhưng anh cảm thấy hàm ý của cậu ta chính là ám chỉ con người em nông cạn đấy.” Tần Tề nói như thật.
Tiết Lam: “…..”
Còn có dzụ này?!
Dứt lời, Tần Tề lại cảm khái: “Chẹp, lúc đó còn chưa biết xảy ra chuyện gì, hiện giờ nhìn lại, thằng nhóc này em từ sớm đã nhìn trúng em, xem ra chính là không an tâm…”
Sau khi bô lô ba la nói xong một tràng, Tần Tề cố ý nhìn Thời Chí bằng vẻ khiêu khích, sau đó phủi mông bỏ đi.
Khà khà, châm ngòi một tẹo, cũng coi như báo được thù Thời Chí dám chê anh xấu, Tần Tề nghĩ.
Sau khi Tần Tề đi rồi, trong phòng riêng, hai tay Tiết Lam khoanh trước ngực, quan sát Thời Chí bằng vẻ hứng thú.
“Huầy, thật không nhìn ra anh vậy mà từ sớm đã có ý đồ xấu xa với em nha, không ngờ anh độc, độc thiệt đó.”
Tần Tề xấu chỗ nào, người ta nhìn thế nào cũng xem như tuấn tú lịch sự, anh cũng thẳng thắn chút giùm đi.
Vẻ mặt Thời Chí như thường: “Ừ, chủ yếu là vì bạn gái quá mức ưu tú, anh sợ bị người ta nhanh chân cướp mất.”
Tiết Lam đảo mắt khinh thường, “Bớt điêu, lúc đó em nào phải bạn gái của anh!”
“Hừ, nói xem, bóng gió ám chỉ em nông cạn là sao?”
Thời Chí thản nhiên: “Không có bóng gió.”
“Là sự thật!”
Tiết Lam: “…….”
“Không phải trước đây em cũng từng nói mình thích kiểu tướng mạo đẹp trai sao, vì vậy anh cũng đâu có nói sai đâu.” Thời Chí nói.
Tiết Lam theo phản xạ phủ nhận: “Nói bậy, em lúc nào….”
Éc, hình như cô từng nói vậy thật. Trước đây lúc quay <Chuyến lữ hành yêu thương>, tổ đạo diễn hỏi cô thích cún con hay sói con, để né tránh đề tài mà sập bẫy, cô từng nói “thích kiểu tướng mạo trai”.
“Còn nữa, lúc trước không phải em cũng thường nói rằng thích anh là vì ham muốn mỹ sắc của anh hay sao?” Thời Chí lại bồi thêm.
“Hơn nữa, anh cảm thấy thích kiểu tướng mạo đẹp cũng không phải nông cạn, chỉ là ánh mắt khá tốt mà thôi, càng không có nói bóng gió, anh ta đang chia rẽ chúng ta.”
Tiết Lam: “……”
Được rồi, hình như cô từng chút từng chút bị thuyết phục mất rồi.
“Có lý, ánh mắt em rất tốt.” Tiết Lam bắt đầu tự luyến.
Khóe môi Thời Chí nhếch lên, đáy mắt nhuốm ý cười nồng đậm, nhân cơ hội kéo Tiết Lam vào lòng.
“Nếu đã giải thích rõ ràng rồi, vậy chúng ta cần làm chút chính sự nhé.”
Dứt lời, Thời Chí cúi người, hôn lên môi Tiết Lam….
—
Sau khi Thời Chí đưa Tiết Lam về khách sạn thì Tần Tề trực tiếp lái xe tới cổng.
Lên xe xong rồi, Tần Tề cười trên đau khổ của người khác, nói: “Sao rồi, Tiết Lam tìm cậu tính sổ à?”
Thời Chí bình thản liếc anh ấy một cái, “Đó không phải tính sổ, chẳng qua tôi thật sự phải cảm ơn anh.”
Tần Tề không nghĩ thế: “Cậu đừng có mà cứng miệng, đấy không phải tính sổ thì gọi là gì, còn nữa, đừng hòng dùng câu “cảm ơn tôi” để vờ vịt qua ải.”
Thời Chí cong môi, đáp: “Là…tình thú.”
Tần Tề: “…….”
Có điều sau khi liếc thấy khóe môi Thời Chí đỏ sẫm thì dường như anh liền hiểu ra gì đó.
Tần Tề bực bội từ bên cạnh rút ra một tờ khăn giấy đưa sang, “Chùi môi của cậu đi, stop, có bạn gái thì hay lắm chắc.”
Anh ấy nghiêm túc hoài nghi tên này cố ý, muốn khoe khoang trước mặt cẩu độc thân là anh.
Thời Chí hơi ngây ra, sau đó nhận lấy khăn giấy thong thả chậm rãi lau môi.
Tần Tề lườm một cái, “Bên phải.”
Thời Chí nghe thế, lại đổi sang bên phải.
Tần Tề chua loét: “Khuyên cậu sau này bớt ăn son môi chút đi, toàn là chất hóa học, ung thư cho coi!”
Thời Chí liếc anh ấy một cái, ánh mắt có chút thương hại, “Anh bao lâu rồi không yêu đương?”
Tần Tề khó hiểu nói: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Liên quan gì với bớt ăn son môi hở? Giọng Thời Chí bình thản: “Lẽ nào anh không biết hiện tại có loại son môi có thể ăn được ư?”
“Vì vậy, anh vẫn nên tự chăm lo tốt cho mình, mau chóng yêu đi, bằng không sẽ tách rời xã hội đấy.”
Tần Tề: “………”
Sau khi Tiết Lam quay về thì liền gọi cho Trần tỷ, nhanh chóng đem sự việc bàn xong.
Đương nhiên, nếu như đầu nửa năm sau cô dành thời gian của một bộ phim cho việc quay <Chốn triều đường>, tức là nửa năm sau cô sẽ phải bận rộn, Tiết Lam vẫn thấy không vấn đề gì.
Chẳng qua lúc Trần tỷ biết Tiết Lam chính là tác giả tiểu thuyết <Chốn triều đường> thì cũng ngạc nhiên không thôi. Mặc dù chị ấy chưa đọc tiểu thuyết này, nhưng lên mạng search thì liền có thể lập tức xuất hiện thông tin, đương nhiên cũng đọc được đánh giá tích cực của dư luận trên mạng.
Trần tỷ nhất thời lại có một cái nhìn mới về Tiết Lam, nghệ sĩ này của chị dữ dội thật.
Có điều đối với việc sắp xếp công việc của Tiết Lam, công ty họ vẫn luôn tôn trọng ý kiến của cô. Nếu cô đã muốn làm việc này, vậy họ cũng sẽ ủng hộ.
Dù sao sang năm Tiết Lam có đến mấy phim đợi chiếu, vì vậy nghỉ ngơi một thời gian cũng không thành vấn đề.
Lúc biết Tiết Lam là tác giả <Chốn triều đường>, phản ứng của Trần tỷ và Cao Thông mặc dù ngạc nhiên nhưng vẫn xem như bình thường.
Nhưng phản ứng của trợ lý Trương Giai thì hoàn toàn không thể nào dùng “kinh ngạc” để hình dung!
“AAAAAAAAAAAA, Lam Lam, chị vậy mà lại là Đường Thiên Vạn ư, em chính là fan cứng của chị đó, tiểu thuyết này của chị từ đầu tới cuối đọc những ba lần, hay quá đi mất!”
Tiết Lam hơi bất ngờ, “Sao em lại đọc được tiểu thuyết này, sao chị chưa từng nghe em nhắc tới?”
Trương Giai vẫn kích động như cũ, “Chính là hồi năm mới ấy, tiểu thuyết này siêu nổi trên mạng, ai ai cũng thảo luận nên em đọc. Dù thế nào em cũng không ngờ được lại do chị viết đấy, chị lợi hại quá đi.”
Tiết Lam cười, “Giờ biết cũng không muộn mà, thật ra chị cũng không ngờ lại nổi đến vậy.”
Trương Giai nói: “Đúng nhỉ, không muộn chút nào.” Lại nói, “Tụi em còn ở trong nhóm độc giả thích sách của chị, mọi người trong group ngày ngày thảo luận, đoán Đường Thiên Vạn rốt cuộc là chị em trông như thế nào đó.”
“Nếu như để họ biết Đường Thiên Vạn mà họ thích lại là đại minh tinh Tiết Lam, em có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó rồi, e là bùng nổ tại trận luôn ấy!”
Trông thấy dáng vẻ khoa trương của Trương Giai, Tiết Lam khe khẽ lắc đầu, nào có hoành tá tràng như cô ấy nói chứ.
Bộ phim dân quốc này của Tiết Lam trước sau quay mất khoảng chừng hơn ba tháng. Trong thời gian đó cô cũng từng tới tham ban Thời Chí, Thời Chí cũng thế. Nhìn như vậy, hai người cũng không phải tách nhau quá lâu.
Gần đây đoàn phim cũng đẩy nhanh tiến độ, tranh thủ mau chóng sát thanh, vì vậy Tiết Lam cũng không có thời gian đi tới đoàn Thời Chí. Dù sao bộ phim kia của anh cũng sắp sát thanh, cô nghĩ đợi quay về gặp nhau cũng được.
Chỉ là hôm nay, cô vừa kết thúc công việc về tới khách sạn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vừa mở ra, đứng trước cửa thế nhưng lại là Thời Chí, có điều ánh mắt hàng mi của anh có nét gì đó buồn bã.
Tiết Lam hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại đột ngột tới đây, không phải nói mấy ngày nay rất bận ư?”
Thời Chí khẽ “ừ”, “Anh xin nghỉ với đạo diễn.”
Tiết Lam nhận ra tâm tình Thời Chí dường như không tốt, quan tâm nói: “Thời Chí, anh sao vậy, có việc gì không vui sao?”
Anh bất ngờ tới đây, không cần đoán cũng biết chắc chắn là có chuyện gì đó.
Thời Chí rõ ràng ngập ngừng một lúc, gật đầu nói: “Ừm, có chút chuyện, ngày mai là ngày giỗ của ba mẹ anh, nếu em tiện thì anh muốn dẫn em đi gặp họ.”
Tiết Lam sửng sốt, ngày giỗ ba mẹ anh?
Thời Chí rất ít khi nhắc tới ba mẹ của anh trước mặt cô, cho dù cô thỉnh thoảng chủ động đề cập thì anh cũng chỉ nhắc sơ hai ba câu. Tiết Lam biết có lẽ đây là vết thương lòng của anh, mà anh tạm thời không muốn kể, cô cũng sẽ không ép anh.
Cô nghĩ tóm lại sẽ có một ngày Thời Chí sẽ chủ động kể về quá khứ của anh, nhìn thái độ hiện tại, hẳn là anh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Mặc dù Tiết Lam không biết anh đang tranh đấu điều gì, nhưng ít nhất vào ngày đau lòng nhất, anh cuối cùng vẫn lựa chọn tìm cô, vậy là đủ.
Chuyện quan trọng như vậy, mặc dù thời gian có chút gấp gáp, nhưng bất luận thế nào cô cũng phải rút ra thời gian.
Tiết Lam nắm tay Thời Chí, kéo anh vào phòng, “Được, anh vào trong trước đi, em tìm đạo diễn xin nghỉ, lát nữa chúng ta đi.”
Tiết Lam vốn tưởng Thời Chí ít nhất cũng phải ở lại một đêm, nhưng biết làm sao, phía đoàn phim của anh tiến độ quay cũng dày, hiện giờ quay về, tối đến còn phải quay một cảnh đêm.
Tần Tề nhìn hai người bịn rịn chia tay thì ớn lạnh rùng mình một cái. Chậc, cẩu FA quả nhiên bị dính đòn.
“Được rồi, anh cũng là người biết điều, vẫn còn chút thời gian, anh ra ngoài đi dạo, hai người nên làm gì thì làm đi nhé, anh không làm bóng đèn đâu.”
Dứt lời, Tần Tề định ra ngoài, chỉ là trước khi rời khỏi phòng riêng thì anh bỗng nhiên lại nhớ ra gì đó, vì vậy anh đem di dộng đưa tới trước mặt Tiết Lam.
“Nào, chúng ta thêm wechat đi, có việc gì thì trực tiếp liên lạc, cũng bớt mất công Thời Chí ở giữa chuyển lời.” Tần Tề nói.
Tiết Lam nghĩ thấy cũng phải, lấy điện thoại quét mã, hai người lập tức kết bạn.
Thời Chí ngồi cạnh tựa như vô ý liếc Tần Tề một cái, có chút lạnh lẽo.
Tần Tề trước tiên mặt mày ngơ ngác, kế đó lập tức hiểu ra, liền cười hề hề, “Ờ, anh bỗng nhớ ra một chuyện thú vị lắm, Tiết Lam, em muốn nghe không.”
Tiết Lam ngạc nhiên, “Được ạ, chuyện gì ạ?”
Tần Tề không vội nói là gì mà cười khà khà hỏi: “Tiết Lam, em thấy anh thế nào?”
“Dạ?” Tiết Lam có chút không hiểu được mạch não của anh ấy, “Cái gì thế nào ạ?”
Tần Tề giải thích: “Là cảm thấy con người anh thế nào ấy, có thích hợp làm bạn trai không?”
Tiết Lam lập tức hiểu, “à” lên một tiếng, đáp: “Tốt lắm ạ, tuổi trẻ có tài, tướng mạo đẹp trai, hẳn là kiểu mà rất nhiều cô gái đều thích, có điều sao anh lại tự nhiên hỏi vấn đề này?”
Cô theo bản năng suy nghĩ liệu có phải Tần Tề muốn theo đuổi cô gái nào đó nhưng không có tự tin nên muốn tìm chút lòng tin, vì vậy, cô tất nhiên phải chọn điểm tốt mà khen.
Advertisement
Đương nhiên, đúng theo lương tâm mà nói thì điều kiện của Tần Tề quả thực không tệ, cô cũng xem như ăn ngay nói thật.
Thời Chí nghe vậy thì ánh mắt nhìn Tần Tề càng lạnh hơn, “Tần Tề, anh nên đi rồi đó.”
Sao Tần Tề có thể để anh như ý, lúc này mà đi? Sao được chứ!
Vì vậy anh ấy bình thản ngồi xuống, thong thả nói—
“Cũng không có gì, chỉ là nhớ tới trước trước đó khá lâu, à, đúng rồi, chính là lúc em tham gia show <Tần suất tâm động> ấy, lúc đó anh có thuận miệng nói rằng em thật sự được lắm, hay là cậu ta giới thiệu để hai chúng ta quen biết. Lúc đó anh chỉ thuận miệng mà thôi, nhưng em đoán xem cậu ta nói thế nào?”
Tiết Lam lắc đầu, thuận thế hỏi Tần Tề: “Anh ấy nói sao ạ?”
“Cậu ta nói em không thích kiểu như anh, còn nói em chỉ thích người tướng mạo đẹp trai. Nói anh xấu thì thôi đi, nhưng anh cảm thấy hàm ý của cậu ta chính là ám chỉ con người em nông cạn đấy.” Tần Tề nói như thật.
Tiết Lam: “…..”
Còn có dzụ này?!
Dứt lời, Tần Tề lại cảm khái: “Chẹp, lúc đó còn chưa biết xảy ra chuyện gì, hiện giờ nhìn lại, thằng nhóc này em từ sớm đã nhìn trúng em, xem ra chính là không an tâm…”
Sau khi bô lô ba la nói xong một tràng, Tần Tề cố ý nhìn Thời Chí bằng vẻ khiêu khích, sau đó phủi mông bỏ đi.
Khà khà, châm ngòi một tẹo, cũng coi như báo được thù Thời Chí dám chê anh xấu, Tần Tề nghĩ.
Sau khi Tần Tề đi rồi, trong phòng riêng, hai tay Tiết Lam khoanh trước ngực, quan sát Thời Chí bằng vẻ hứng thú.
“Huầy, thật không nhìn ra anh vậy mà từ sớm đã có ý đồ xấu xa với em nha, không ngờ anh độc, độc thiệt đó.”
Tần Tề xấu chỗ nào, người ta nhìn thế nào cũng xem như tuấn tú lịch sự, anh cũng thẳng thắn chút giùm đi.
Vẻ mặt Thời Chí như thường: “Ừ, chủ yếu là vì bạn gái quá mức ưu tú, anh sợ bị người ta nhanh chân cướp mất.”
Tiết Lam đảo mắt khinh thường, “Bớt điêu, lúc đó em nào phải bạn gái của anh!”
“Hừ, nói xem, bóng gió ám chỉ em nông cạn là sao?”
Thời Chí thản nhiên: “Không có bóng gió.”
“Là sự thật!”
Tiết Lam: “…….”
“Không phải trước đây em cũng từng nói mình thích kiểu tướng mạo đẹp trai sao, vì vậy anh cũng đâu có nói sai đâu.” Thời Chí nói.
Tiết Lam theo phản xạ phủ nhận: “Nói bậy, em lúc nào….”
Éc, hình như cô từng nói vậy thật. Trước đây lúc quay <Chuyến lữ hành yêu thương>, tổ đạo diễn hỏi cô thích cún con hay sói con, để né tránh đề tài mà sập bẫy, cô từng nói “thích kiểu tướng mạo trai”.
“Còn nữa, lúc trước không phải em cũng thường nói rằng thích anh là vì ham muốn mỹ sắc của anh hay sao?” Thời Chí lại bồi thêm.
“Hơn nữa, anh cảm thấy thích kiểu tướng mạo đẹp cũng không phải nông cạn, chỉ là ánh mắt khá tốt mà thôi, càng không có nói bóng gió, anh ta đang chia rẽ chúng ta.”
Tiết Lam: “……”
Được rồi, hình như cô từng chút từng chút bị thuyết phục mất rồi.
“Có lý, ánh mắt em rất tốt.” Tiết Lam bắt đầu tự luyến.
Khóe môi Thời Chí nhếch lên, đáy mắt nhuốm ý cười nồng đậm, nhân cơ hội kéo Tiết Lam vào lòng.
“Nếu đã giải thích rõ ràng rồi, vậy chúng ta cần làm chút chính sự nhé.”
Dứt lời, Thời Chí cúi người, hôn lên môi Tiết Lam….
—
Sau khi Thời Chí đưa Tiết Lam về khách sạn thì Tần Tề trực tiếp lái xe tới cổng.
Lên xe xong rồi, Tần Tề cười trên đau khổ của người khác, nói: “Sao rồi, Tiết Lam tìm cậu tính sổ à?”
Thời Chí bình thản liếc anh ấy một cái, “Đó không phải tính sổ, chẳng qua tôi thật sự phải cảm ơn anh.”
Tần Tề không nghĩ thế: “Cậu đừng có mà cứng miệng, đấy không phải tính sổ thì gọi là gì, còn nữa, đừng hòng dùng câu “cảm ơn tôi” để vờ vịt qua ải.”
Thời Chí cong môi, đáp: “Là…tình thú.”
Tần Tề: “…….”
Có điều sau khi liếc thấy khóe môi Thời Chí đỏ sẫm thì dường như anh liền hiểu ra gì đó.
Tần Tề bực bội từ bên cạnh rút ra một tờ khăn giấy đưa sang, “Chùi môi của cậu đi, stop, có bạn gái thì hay lắm chắc.”
Anh ấy nghiêm túc hoài nghi tên này cố ý, muốn khoe khoang trước mặt cẩu độc thân là anh.
Thời Chí hơi ngây ra, sau đó nhận lấy khăn giấy thong thả chậm rãi lau môi.
Tần Tề lườm một cái, “Bên phải.”
Thời Chí nghe thế, lại đổi sang bên phải.
Tần Tề chua loét: “Khuyên cậu sau này bớt ăn son môi chút đi, toàn là chất hóa học, ung thư cho coi!”
Thời Chí liếc anh ấy một cái, ánh mắt có chút thương hại, “Anh bao lâu rồi không yêu đương?”
Tần Tề khó hiểu nói: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Liên quan gì với bớt ăn son môi hở? Giọng Thời Chí bình thản: “Lẽ nào anh không biết hiện tại có loại son môi có thể ăn được ư?”
“Vì vậy, anh vẫn nên tự chăm lo tốt cho mình, mau chóng yêu đi, bằng không sẽ tách rời xã hội đấy.”
Tần Tề: “………”
Sau khi Tiết Lam quay về thì liền gọi cho Trần tỷ, nhanh chóng đem sự việc bàn xong.
Đương nhiên, nếu như đầu nửa năm sau cô dành thời gian của một bộ phim cho việc quay <Chốn triều đường>, tức là nửa năm sau cô sẽ phải bận rộn, Tiết Lam vẫn thấy không vấn đề gì.
Chẳng qua lúc Trần tỷ biết Tiết Lam chính là tác giả tiểu thuyết <Chốn triều đường> thì cũng ngạc nhiên không thôi. Mặc dù chị ấy chưa đọc tiểu thuyết này, nhưng lên mạng search thì liền có thể lập tức xuất hiện thông tin, đương nhiên cũng đọc được đánh giá tích cực của dư luận trên mạng.
Trần tỷ nhất thời lại có một cái nhìn mới về Tiết Lam, nghệ sĩ này của chị dữ dội thật.
Có điều đối với việc sắp xếp công việc của Tiết Lam, công ty họ vẫn luôn tôn trọng ý kiến của cô. Nếu cô đã muốn làm việc này, vậy họ cũng sẽ ủng hộ.
Dù sao sang năm Tiết Lam có đến mấy phim đợi chiếu, vì vậy nghỉ ngơi một thời gian cũng không thành vấn đề.
Lúc biết Tiết Lam là tác giả <Chốn triều đường>, phản ứng của Trần tỷ và Cao Thông mặc dù ngạc nhiên nhưng vẫn xem như bình thường.
Nhưng phản ứng của trợ lý Trương Giai thì hoàn toàn không thể nào dùng “kinh ngạc” để hình dung!
“AAAAAAAAAAAA, Lam Lam, chị vậy mà lại là Đường Thiên Vạn ư, em chính là fan cứng của chị đó, tiểu thuyết này của chị từ đầu tới cuối đọc những ba lần, hay quá đi mất!”
Tiết Lam hơi bất ngờ, “Sao em lại đọc được tiểu thuyết này, sao chị chưa từng nghe em nhắc tới?”
Trương Giai vẫn kích động như cũ, “Chính là hồi năm mới ấy, tiểu thuyết này siêu nổi trên mạng, ai ai cũng thảo luận nên em đọc. Dù thế nào em cũng không ngờ được lại do chị viết đấy, chị lợi hại quá đi.”
Tiết Lam cười, “Giờ biết cũng không muộn mà, thật ra chị cũng không ngờ lại nổi đến vậy.”
Trương Giai nói: “Đúng nhỉ, không muộn chút nào.” Lại nói, “Tụi em còn ở trong nhóm độc giả thích sách của chị, mọi người trong group ngày ngày thảo luận, đoán Đường Thiên Vạn rốt cuộc là chị em trông như thế nào đó.”
“Nếu như để họ biết Đường Thiên Vạn mà họ thích lại là đại minh tinh Tiết Lam, em có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó rồi, e là bùng nổ tại trận luôn ấy!”
Trông thấy dáng vẻ khoa trương của Trương Giai, Tiết Lam khe khẽ lắc đầu, nào có hoành tá tràng như cô ấy nói chứ.
Bộ phim dân quốc này của Tiết Lam trước sau quay mất khoảng chừng hơn ba tháng. Trong thời gian đó cô cũng từng tới tham ban Thời Chí, Thời Chí cũng thế. Nhìn như vậy, hai người cũng không phải tách nhau quá lâu.
Gần đây đoàn phim cũng đẩy nhanh tiến độ, tranh thủ mau chóng sát thanh, vì vậy Tiết Lam cũng không có thời gian đi tới đoàn Thời Chí. Dù sao bộ phim kia của anh cũng sắp sát thanh, cô nghĩ đợi quay về gặp nhau cũng được.
Chỉ là hôm nay, cô vừa kết thúc công việc về tới khách sạn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vừa mở ra, đứng trước cửa thế nhưng lại là Thời Chí, có điều ánh mắt hàng mi của anh có nét gì đó buồn bã.
Tiết Lam hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại đột ngột tới đây, không phải nói mấy ngày nay rất bận ư?”
Thời Chí khẽ “ừ”, “Anh xin nghỉ với đạo diễn.”
Tiết Lam nhận ra tâm tình Thời Chí dường như không tốt, quan tâm nói: “Thời Chí, anh sao vậy, có việc gì không vui sao?”
Anh bất ngờ tới đây, không cần đoán cũng biết chắc chắn là có chuyện gì đó.
Thời Chí rõ ràng ngập ngừng một lúc, gật đầu nói: “Ừm, có chút chuyện, ngày mai là ngày giỗ của ba mẹ anh, nếu em tiện thì anh muốn dẫn em đi gặp họ.”
Tiết Lam sửng sốt, ngày giỗ ba mẹ anh?
Thời Chí rất ít khi nhắc tới ba mẹ của anh trước mặt cô, cho dù cô thỉnh thoảng chủ động đề cập thì anh cũng chỉ nhắc sơ hai ba câu. Tiết Lam biết có lẽ đây là vết thương lòng của anh, mà anh tạm thời không muốn kể, cô cũng sẽ không ép anh.
Cô nghĩ tóm lại sẽ có một ngày Thời Chí sẽ chủ động kể về quá khứ của anh, nhìn thái độ hiện tại, hẳn là anh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Mặc dù Tiết Lam không biết anh đang tranh đấu điều gì, nhưng ít nhất vào ngày đau lòng nhất, anh cuối cùng vẫn lựa chọn tìm cô, vậy là đủ.
Chuyện quan trọng như vậy, mặc dù thời gian có chút gấp gáp, nhưng bất luận thế nào cô cũng phải rút ra thời gian.
Tiết Lam nắm tay Thời Chí, kéo anh vào phòng, “Được, anh vào trong trước đi, em tìm đạo diễn xin nghỉ, lát nữa chúng ta đi.”
Danh sách chương