Hôm sau, nhóm Tiết Lam rời khách sạn, quay về đoàn phim.

Để không chậm trễ tiến độ quay, Tiết Lam đi thẳng tới đoàn, Thời Chí cũng đi cùng cô.

Hiện hai người đã công khai yêu nhau, cũng không có gì phải giấu giấu giếm giếm, vì vậy Tiết Lam quang minh chính đại kéo Thời Chí đi giới thiệu với đạo diễn và các diễn viên khác trong đoàn.

Đạo diễn của bộ phim lần này Tiết Lam đóng họ Khương, trong giới phim chính kịch cũng có rất nhiều tác phẩm nổi tiếng. Tính cách không tính là quá tốt nhưng cũng không tệ, bình thường ở đoàn phim đối xử với Tiết Lam tương đối hiền hòa.

Tiết Lam kéo Thời Chí tới trước mặt đạo diễn, “Đạo diễn Khương, em về rồi ạ. Đây là bạn trai em, anh ấy tới đoàn phim chúng ta xem thử.”

Thời Chí khẽ gật đầu, mỉm cười: “Đạo diễn Khương, đã lâu không gặp.”

Tiết Lam sửng sốt, Thời Chí vậy mà lại biết đạo diễn của họ? Đạo diễn Khương trông thấy Thời Chí, ánh mắt hết sức vui mừng, “Đúng thế, nhưng cũng đâu phải đã lâu không gặp, lần trước chúng ta gặp nhau là trong đêm hội trao giải hồi đầu năm.”

Thời Chí cười nhẹ, nói: “Đạo diễn Khương trí nhớ tốt quá.”

Đạo diễn Khương cười, nhìn Tiết Lam rồi lại quay qua nhìn Thời Chí, cảm khái nói: “Dù thế nào tôi cũng không ngờ hai người vậy mà lại bên nhau đấy, chẳng qua cũng rất tốt, Lam Lam là cô gái tốt, hôm qua nghe nói cậu xảy ra chuyện thì suýt nữa ngất đi, cậu phải đối xử tử tế với người ta đấy nhé.”

Thời Chí nắm tay Tiết Lam, gật đầu một cách nghiêm túc, “Dạ, sẽ như vậy ạ.”

Tiết Lam được đạo diễn Khương mà ngại, liền nói: “Đạo diễn Khương, vậy em đi thay quần áo trước, lát nữa sẽ qua.”

Đạo diễn Khương không yên tâm hỏi: “Em chắc chắn không cần nghỉ ngơi một ngày sao?”

Tình trạng hôm qua của Tiết Lam cũng khiến đạo diễn Khương sợ điếng người, vốn định cho cô nghỉ một ngày nhưng cô lại muốn tới.

Tiết Lam lắc đầu, nói: “Đạo diễn Khương, em thật sự không sao, vẫn nên mau chóng quay thôi ạ.”

Gần đây lịch quay trong đoàn vốn đã rất kín, Tiết Lam đương nhiên sẽ không vì lý do cá nhân làm trễ tiến độ của cả đoàn.

Đạo diễn Khương thấy thế thì cũng không kiên quyết nữa, chẳng qua hảo cảm đối với Tiết Lam lại tăng không ít.

Đến hiện tại, ông rốt cuộc cũng hiểu vì sao trong giới Tiết Lam lại nhận được nhiều đánh giá tốt như vậy. Diễn viên thật sự có thể chịu khổ, còn thông minh lanh lợi như cô quả thật không nhiều.

Sau khi chào hỏi đạo diễn Khương xong, Tiết Lam liền cùng Thời Chí đi tới phòng hóa trang.

Trên đường gặp rất nhiều nhân viên trong đoàn, bởi vì hôm qua hai người chính thức công khai hẹn hò nên mọi người đều như có như không quan sát cả hai.

Nhân duyên của Tiết Lam trong đoàn phim trước giờ khá tốt, con người cô bình thường cũng không làm giá, không chỉ các diễn viên hợp tác trong phim thích cô mà các nhân viên đoàn phim cũng vậy.

Vì vậy, một vài nhân viên khá thân thiết với Tiết Lam còn chủ động đi qua chúc phúc họ, dần dần, quanh hai người xuất hiện không ít người, nghe thấy đủ lời chúc phúc, trên mặt Thời Chí cũng không khỏi hiện ra nụ cười.

Tiết Lam cười hì hì nói cảm ơn mọi người, lúc này mới cùng Thời Chí vào phòng hóa trang.

Nhưng cửa phòng hóa trang vừa khép lại thì nhân viên đoàn phim bên ngoài đã ríu rít bà tám với nhau.

“Wow, mới rồi mọi người thấy rồi chứ, Thời Chí vậy mà cười đó, mèng ơi, thật sự đẹp trai quá đi, tôi suýt nữa thì gục luôn.”

“Chứ còn gì nữa, ánh mắt Thời Chí nhìn Tiết Lam mới rồi dịu dàng thiếu điều chảy ra nước luôn á, thiệt sự ngọt ngào quá thể đáng, không được, cp này tôi phải ship đây.”

“Ui, Trương Hiểu Hiểu nè, không ngờ cô còn thích ship cp cơ đấy. Tôi nói cô nghe, trên mạng có nói con gái mà thích ship cp thì không tìm được bạn trai đâu đó.”

“Stop, anh không ship cp cũng có thấy anh tìm được bạn gái đâu chứ, hơn nữa Tiết Lam người ta còn ship cp đấy, không  phải cũng có thể tìm được bạn trai như Thời Chí đó ư, có thể thấy người đưa ra phát ngôn này trên mạng chẳng đáng tin mấy!”

“Đúng thế, Tiết Lam chính là tấm gương nữ shipper của tất cả chúng ta, là tiêu chuẩn của chúng ta.”

Nhân viên trang điểm rất nhanh đã hóa trang xong cho Tiết Lam, phía tổ đạo diễn cũng bắt đầu chính thức quay.

Cứ như vậy, Tiết Lam quay phim cả ngày, chờ tới lúc hơn bốn giờ chiều, đạo diễn Khương bảo cô tan làm, quay về nghỉ ngơi.

Tiết Lam cũng không từ chối ý tốt của đạo diễn Khương. Dù cô không việc gì nhưng Thời Chí ở trong đoàn phim cùng cô cả ngày, hẳn nên nghỉ ngơi một chút.

“Đạo diễn Khương, Thời Chí có mua ít trà chiều cho mọi người, đặt ở cửa ra vào, anh xem lúc nào thì phân phát cho mọi người nhé.” Tiết Lam nói.

Vị trí đoàn phim của họ khá hẻo lánh, xung quanh căn bản không có chỗ đặt trà chiều, đây là Thời Chí cố ý nhờ người tới thành phố gần đó mua, nội lái xe đi hoặc về cũng phải mất gần hai tiếng.

Mọi người vừa nghe thì ánh mắt sáng rực. Trà chiều đó nha, họ tới đây nửa tháng rồi, cực kỳ thèm luôn á.

Đạo diễn Khương thấy phản ứng của bà con như vậy thì nhất thời dở khóc dở cười, “Được rồi, đi đi, nghỉ ngơi một chút, một bữa trà chiều đã khiến mấy người thèm khát đến thế này rồi.”

Mọi người vui vẻ không thôi, sau khi cảm ơn đạo diễn thì vẫn không quên cảm ơn Thời Chí, sau đó liền như ong vỡ tổ chạy tới cửa ra vào nhận trà chiều.

Tiết Lam và Thời Chí nhìn nhau, thấy mọi người vui vẻ như vậy, trong lòng cả hai cũng rất vui.

Sau khi rời khỏi đoàn phim, hai người quay về nơi Tiết Lam ở. Căn nhà này đoàn phim thuê của người dân, là kiểu nhà nông điển hình, không lớn, bình thường cũng chỉ có Tiết Lam và nhân viên bên cạnh cô ở đây.

“Đây là căn phòng em ở hàng ngày, có hơi đơn sơ, em sợ anh ở không quen.”

Trong phòng chỉ bày trí đơn giản nhưng được dọn dẹp khá sạch sẽ, về phần chăn đệm gì gì đó cũng đều là sau khi cô tới thì trợ lý đã chuẩn bị bộ mới, dù sao cô ngủ nghỉ vẫn ổn.

Nhưng Thời Chí không hề để ý, cười nhìn xung quanh một vòng, nói: “Không đâu, anh rất thích.”

Lời này quả thực không phải nói lấy lệ cho có, anh thật sự rất thích nơi này. Nhà cửa đơn sơ tách biệt, tựa như ngày tháng anh và Tiết Lam đóng cửa trải qua cùng nhau.

Tiết Lam cười nói: “Ừm, anh thích thì tốt.”

“Phải rồi, lần này anh tới đây có thể ở lại bao lâu?”

Thời Chí sửng sốt, do dự nói: “Thời gian tiếp theo anh không có công việc gì, hẳn là có thể ở lâu một chút.”

Tiết Lam thuận miệng tiếp lời: “Vậy thì tốt quá, anh có thể ở cùng em nhiều ngày rồi, em cũng không muốn anh đi.”

Khóe môi Thời Chí khẽ nhếch lên, đáp: “Được, em không muốn anh đi, vậy thì không đi.”

Nghe câu này của Thời Chí, Tiết Lam cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh đang nói đùa, dù sao bộ phim này của cô dự tính còn phải quay những ba tháng nữa đó.

Nhưng ai ngờ thời gian tiếp theo Thời Chí thật sự không đi. Tháng đầu tiên, Tiết Lam vẫn có thể không có phản ứng, dù gì Thời Chí quay xong một phim thì sẽ nghỉ ngơi rất lâu, chuyện này cô cũng biết.

Tới tháng thứ hai, Tiết Lam thử thăm dò khi nào thì bộ phim kế tiếp của anh sẽ quay, nhưng kết quả Thời Chí lại nói với cô, bộ phim tiếp theo vẫn chưa quyết định.

Sang tháng thứ ba, Tiết Lam đã hoàn toàn xác định, Thời Chí thật sự dự định ở bên cô tới khi quay hết bộ phim!

Tiết Lam cảm thấy mình có tố chất ngầm của yêu phi, aiya, từ đó quân vương không tảo triều hầy.

Chẳng qua thời gian này Thời Chí cũng không rảnh rỗi. Lúc Tiết Lam đang quay, anh sẽ tới sau monitor của đạo diễn Khương đợi, thi thoảng còn thảo luận trao đổi gì đó với đạo diễn.

Đến khi bên Tiết Lam quay xong, anh sẽ đi tới chỗ Tiết Lam, có lúc chỉ đơn giản là trò chuyện với cô, có lúc sẽ cùng cô tập diễn.

Trong ba tháng này, Thời Chí thậm chí còn đóng vai trò trợ lý kề cận của Tiết Lam, đưa đồ đưa nước, nấu cơm hầm canh, chăm sóc Tiết Lam phải nói là chu đáo vẹn toàn.

Dùng lời của Trương Giai, Thời Chí cướp sạch công việc của cô ấy, muốn hại cô thất nghiệp đây mà.

Đương nhiên, những hành động này của anh khiến toàn bộ đoàn phim ghen tỵ chết đi được.

Ngay cả đạo diễn Khương cũng trêu, nói Thời Chí nâng cấp tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của nhân viên nữ trong đoàn phim, sau này e là họ rất khó kiếm được chồng rồi đây.

Haiya, rải cơm chóa ác độc kiểu này, chẹp, cũng ngọt quá chừng chừng.

Thời gian ba tháng thấm thoắt trôi qua, rất nhanh đã tới ngày đoàn phim sát thanh, mọi người quây quần cùng nhau cắt bánh kem, ăn uống chúc mừng.

Đương nhiên, Thời Chí bầu bạn cùng Tiết Lam suốt ba tháng cũng tham gia bữa tiệc. Sau khi mọi người chúc rượu qua lại xong thì nam chính của phim Lý Thành phát biểu cảm nghĩ lúc sát thanh, nhưng lời nói lại ngậm chứa nước mắt chua sót.

Lý Thành liếc nhìn Tiết Lam và Thời Chí, vẻ mặt khổ sở: “Haizzz, đây là bộ phim mà tôi gặp áp lực lớn nhất kể từ khi vào nghề đấy. Mỗi lần quay cùng Lam Lam, tôi đều sợ Thời Chí sẽ bước tới quánh tôi, may mà bộ phim này không có cảnh hôn, bằng không tôi thật sự không biết liệu có thể sống sót tới ngày hôm nay hay không.”

Nghe thấy câu đùa này ai nấy đều cười phá lên, cũng bắt đầu nhao nhao trêu chọc hai người.

May mà da mặt Tiết Lam khá dày, lại thêm thời gian qua cũng đã quen cho nên đối diện với sự trêu ghẹo của mọi người thì cô hoàn toàn có thể mặt không đổi sắc, căn bản là cùi không sợ lở.

Thời Chí càng không cần nói, trên mặt anh là nụ cười nhẹ nhàng, dáng vẻ mọi người cứ tùy tiện trêu đi.

Vì vậy bà con chọc mấy câu, thấy đương sự căn bản chẳng chút phản ứng thì liền đổi chủ đề.

Buổi tối trước khi rời đi, sau khi hai người thu dọn xong hành lý, lên giường đi ngủ.

Tiết Lam nằm trong lòng Thời Chí, “Thời Chí, có phải anh có hứng thú làm đạo diễn không?”

Thời Chí sửng sốt, cũng không phủ nhận, “Ừ, em nhận ra ư?”

Tiết Lam cạn lời ngước lên nhìn anh, “Thời gian qua anh thể hiện rõ rành rành như vậy, em ngốc cỡ nào mới không nhìn ra cơ chứ.”

Trong đoàn, chỉ cần rảnh rỗi anh sẽ đi tới chỗ đạo diễn Khương, hồi đầu Tiết Lam vẫn chỉ cho rằng anh tiện thể nhìn thử, sau đó thì thường xuyên trông thấy, đương nhiên cũng phát hiện chút manh mối.

“Vậy anh có dự định gì không?” Tiết Lam hỏi.

Thời Chí ngập ngừng trong giây lát: “Thật ra trước đây anh có kế hoạch ra nước ngoài bồi dưỡng, nhưng hiện giờ anh vẫn phải suy nghĩ lại thử xem.”

Trước khi quay anh đã từng cân nhắc, còn gửi đơn xin nhập học cho mấy trường, chỉ là sau này sau khi xác định tâm ý của mình với Tiết Lam thì anh liền tạm thời gác chuyện này sang một bên.

Tiết Lam không hiểu hỏi: “Nghĩ gì nữa chứ, không phải nói là có kế hoạch rồi ư?”

Thời Chí ngẫm nghĩ rồi vẫn thành thực đáp: “Anh không muốn ra nước ngoài yêu xa.”

Nghe vậy, Tiết Lam tức mình lườm anh một cái.

“Ngưng, có gì khác nhau đâu. Anh ở trong nước, chúng ta cũng phải thường xuyên chia nhau quay phim hai nơi, dù sao anh cũng không thể giống như lần này mỗi một bộ phim đều có thể bầu bạn cạnh em, vậy nên theo em thấy, yêu xa trong nước hay ngoài nước thì chẳng có gì khác nhau cả.”

Bỗng nhớ tới tình cảnh ba tháng trước nói không đi kia, Tiết Lam chợt cảnh giác: “Ùi, đừng nói là anh tình nguyện, nhưng em thì không nhé!”

Để một người đường đường là ảnh đế ở bên cạnh làm trợ lý cho mình, thế thì dễ gặp thiên lôi lắm á.

Thấy Tiết Lam phản ứng như vậy, Thời Chí không khỏi bật cười. Anh cũng không định nói thế, sao có thể thật sự không đi làm được, dù gì sau này còn phải nuôi gia đình mà.

Chẳng qua lúc này Thời Chí đã quên tập đoàn Thời thị hàng năm kiếm được bao nhiêu, hoàn toàn có thể để họ ngồi nhà ăn không ngồi rồi tới chết.

Tiết Lam từ trong ngực Thời Chí ngồi dậy, nhìn anh rồi hỏi một cách nghiêm túc: “Thời Chí, nếu như có một ngày em vô cùng muốn làm một việc gì đó, anh sẽ ngăn cản em sao?”

Thời Chí không hề suy nghĩ liền đáp: “Không đâu, việc em muốn làm, anh đều ủng hộ.”

“Vậy nếu như em vì anh mà từ bỏ việc này, anh nghĩ thế nào?” Tiết Lam lại hỏi.

Thời Chí ngây người, bỗng hiểu ra gì đó.

Tiết Lam thấy vậy thì tiếp tục nói: “Em cảm thấy dù là chuyện tình đẹp nào thì đều nên do hai bên cùng bỏ công góp sức, chứ không phải dựa vào sự hi sinh từ một phía.”

“Vì vậy, Thời Chí, cho dù là khi nào thì cũng đừng vì em mà từ bỏ việc anh muốn làm, bằng không em cũng sẽ áy náy.”

Thời Chí chậm rãi gật đầu, lần nữa ôm Tiết Lam vào lòng.

Một lúc lâu sau, anh khẽ nói: “Ừ, anh sẽ nghiêm túc cân nhắc, thời gian không còn sớm, ngủ đi, ngày mai còn phải ra sân bay.”

Hôm sau, bên ngoài sân bay thủ đô từ sớm đã có rất đông hai nhóm fan tới chờ, họ là Việt quất và Only Chí.

Tin Tiết Lam sát thanh và tin chuyến bay về cũng không cố ý giấu giếm, vì vậy fan của hai nhà đương nhiên cũng nghe phong phanh.

Đây là lần đầu chính chủ hai nhà công khai xuất hiện sau khi lộ tin yêu đương, thể diện phải đầy đủ, ít nhất phải để chính chủ nhà họ biết, họ vẫn luôn ở đây!

Hai nhà Việt quất và Only Chí đứng tách nhau như ranh giới Hán – Sở, mỗi bên cách nhau nhau một hàng rào bảo vệ, ai nấy đều nước sông không phạm nước giếng.

Chẳng qua, mặc dù đôi bên cũng không có gì manh động nhưng bầu không khí lại có chút gượng gạo. Dù sao trong mắt hai nhà, chính chủ của nhà đối phương chính là heo gặm cải trắng nhà mình.

Phía Việt quất trái lại vẫn ổn, đối với Thời Chí gần như không có địch ý.

Dù sao ba tháng qua Thời Chí gác lại công việc, vẫn luôn bầu bạn cùng Tiết Lam, có thể thấy Thời Chí đối với Tiết Lam tuyệt đối thật lòng.

Chẳng qua việc này khiến nhóm Only Chí rất phẫn nộ, nhất là hồi đầu khi vừa biết được chuyện này, nhóm Only Chí nổi giận đùng đùng, họ cảm thấy Tiết Lam khiến sự nghiệp Thời Chí bị đình trệ, căn bản là không hề suy nghĩ cho Thời Chí.

Nhưng dần dà, từ một vài ảnh chụp và clip từ đoàn phim truyền ra, họ mới phát hiện, Thời Chí lúc trong đoàn phim căn bản sẽ thường xuyên ở cạnh đạo diễn, thậm chí còn học hỏi gì đó từ đạo diễn.

Chuyện Thời Chí muốn làm đạo diễn vốn dĩ rất đông Only Chí lão làng đều biết, trước đây anh từng nhắc đến chuyện này trong một phỏng vấn.

Cũng mãi tới lúc này, nhóm Only Chí mới bình tĩnh. Sở dĩ Thời Chí ở lại đoàn phim lâu như vậy thì có thể ngoại trừ vì để bầu bạn với Tiết Lam thì còn là để theo đạo diễn học tập.

Hơn nữa, thói quen của Thời Chí vốn là quay xong một bộ phim thì sẽ nghỉ ngơi một thời gian rất dài, lúc này họ mới nhận ra, thì ra họ đã trách lầm Tiết Lam.

Có điều, tập thể Only Chí cùng đi đón sân bay như lần này thật sự vẫn rất hiếm gặp. Bởi vì trước đây Thời Chí vô cùng kín tiếng, hành trình cá nhân của anh tin tức đều được bảo mật siêu kỹ, muốn đón sân bay cũng không biết phải đi đâu để đón.

Cộng thêm anh từng công khai biểu thị không hi vọng fan đón sân bay tiếp ứng gì đó, vì vậy, nhóm Only Chí trước giờ cũng không công khai tổ chức, nhưng lần này là ngoài ý muốn.

Lần này do hội trưởng của fanclub tự mình đứng ra kêu gọi Only Chí đi đón sân bay, chỉ là muốn nói với Thời Chí, các cô ấy ở đây, vẫn luôn ở đây. (Mic: không hiểu sao đọc tới câu này tui khóc mọi người ạ TT____TT)

Hội trưởng fanclub Thời Chí là một cô gái đeo kiếng, cô ấy đang kiên nhẫn dặn dò mọi người những điều cần chú ý.

“Mọi người nhớ nhé, sau khi trông thấy Thời Chí thì ngàn vạn lần không được ồn ào, chúng ta đón tiếp trong yên lặng, để Thời Chí biết chúng ta vẫn ở đây là được.”

“Đúng rồi, có thể có một vài tỷ muội vẫn chưa hiểu cho lắm, tính tình Thời Chí khá lạnh lùng, không giỏi biểu đạt, chiếu theo thói quen trước đây của anh ấy, cho dù là thấy chúng ta cũng sẽ không đi qua, cho nên mọi người đừng trông mong nhiều nhé.”

Hội trưởng đang nỗ lực làm công tác tinh thần cho mọi người, Only Chí cũng đồng loạt nghe theo.

Rất nhanh, Thời Chí và Tiết Lam cuối cùng từ sân bay đi ra.

Vừa ra ngoài, Tiết Lam đã tinh mắt phát hiện fan ở gần đó, sau khi Việt quất trông thấy Tiết Lam thì đồng thanh gọi tên Tiết Lam.

Đồng thời, ánh mắt của mọi người cũng bị nhóm Việt quất thu hút.

Nhưng so với sự hoạt bát sôi nổi của Việt quát thì Only Chí quá yên ắng có chút không biết làm sao.

Từ sân bay tới chỗ xe họ đang đậu vốn chỉ một đoạn nên rất nhanh sẽ lướt qua, cộng thêm bên cạnh Tiết Lam và Thời Chí có bảo vệ sân bay cùng với nhân viên che chắn, khả năng rất lớn là không phát hiện ra họ.

Only Chí nhất thời cảm xúc trăm bề,  giằng co giữa nên hô hay không hô.

Chẳng qua lúc hai người sắp ra tới xe, Tiết Lam bỗng dừng bước, cô giật giật tay áo Thời Chí, sau đó lại chỉ về phía Only Chí, thấp giọng nói gì đó.

Lông mày Thời Chí khẽ nhíu, dường như đang suy nghĩ việc gì.

Một lúc sau, anh gật đầu với Tiết Lam, tiếp theo, cất bước đi về phía Only Chí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện