Sau khi vào nhà, Tiết Lam đi thẳng tới tủ lạnh lấy một chai nước suối, sau đó thả phịch người xuống sofa.
Thịnh Lâm đem hành lý đặt ở cửa xong thì đi vào, trông thấy Tiết Lam nằm xải lai trên ghế thì mặt mày tràn đầy ghét bỏ.
“Tiết Lam, you tốt xấu gì cũng là một nữ minh tinh, liệu có thể chú ý hình tượng một chút được không.” Thịnh Lâm nói bằng giọng khó chịu.
Tiết Lam lườm cậu một cái, phản bác: “Xin lỗi nhé, hiện tại chị không phải nữ minh tinh mà chỉ là chị của em. Chị thế nào em không biết sao, còn yêu cầu duy trì hình tượng cái mung í.”
Thịnh Lâm ngồi xuống một ghế sofa khác, cạn lời: “Tôi nghĩ cũng không hiểu nổi, rốt cuộc Thời Chí thích you ở điểm nào chứ, là thích sự lười biếng của you hay là thích cái tính có thể chọc điên người khác của you hả?”
Tiết Lam nhún vai, đáp: “Ai biết chứ, có thể là ham m.uốn sắc đẹp của chị chăng.”
Thịnh Lâm cười giễu một tiếng, nói: “You đúng là nói khoác mà không biết ngượng, tướng mạo Thời Chí như vậy còn ham m.uốn sắc đẹp của you? You thấy có khả năng không?”
Nhưng Tiết Lam lại không nghĩ vậy, “Sao lại không có khả năng chứ, tóm lại anh ấy không thể nào tự yêu chính mình, vì vậy ham mu.ốn sắc đẹp của chị thì sao lại không được, dù sao gương mặt này của chị cũng xem như vượt trội trong số các nữ minh tinh.”
Thịnh Lâm nhịn không được nhìn cô bằng vẻ khinh bỉ, biểu cảm tràn đầy phản đối.
Tiết Lam cũng không hề buồn, “Thật sự không chịu thì chị ham m.uốn sắc đẹp của anh ấy, được chưa.”
Hai tay Thịnh Lâm vòng sau đầu, tựa vào sofa, “Hừ, chuyện này ngược lại rất có khả năng, bằng không you cũng sẽ không tức tốc chạy tới đoàn phim tham ban.”
Tiết Lam: “………..”
Biết ngay nó vẫn ghim cô vụ này mà!
Có điều chịu thôi, ai bảo cô đuối lý trước, chỉ có thể nhịn nó.
Thật ra sau sự việc Tiết Lam cũng hiểu, tham ban Thời Chí vốn không phải chuyện gì to tát, dù sao hai người họ là người yêu đường đường chính chính, nói cho cùng cũng không phải chuyện lớn gì.
Nhưng vấn đề chính là cô nói dối Thịnh Lâm, hơn nữa còn bị bắt ngay tại trận!
Thế nên vừa về tới là Tiết Lam liền cun cút chạy tới tặng quà, chỉ hi vọng cậu có thể nể mặt món quà mà bỏ qua chuyện này.
Thật ra Thịnh Lâm cũng không thật sự muốn đôi co với cô, sau khi châm chọt một câu thì đổi đề tài.
“Liên quan tới thân phận của Thời Chí, you biết được bao nhiêu?” Thịnh Lâm hỏi bằng giọng thản nhiên.
Tiết Lam bị hỏi mà mặt ngơ mày ngác, “Thân phận gì?”
Hai hàng mày Thịnh Lâm khẽ nhíu lại, “Gia thế của cậu ta, cậu ta chưa từng nhắc với you à?”
Quan hệ của Thời Chí và tập đoàn Thời thị, đương nhiên Thịnh Lâm cũng có nghe. Quản lý của cậu – Linh tỷ ở trong giới giải trí vẫn luôn nhanh nhạy tin tức, cho nên cậu biết cũng không có gì kỳ lạ.
Chỉ là thấy Tiết Lam có phản ứng như vậy, không phải Thời Chí chưa từng đề cập chuyện này với cô ư.
Thịnh Lâm không khỏi có chút nghi ngờ, cậu ta có thật sự muốn cùng Tiết Lam đi hết quãng đường còn lại hay không.
Tiết Lam bỗng nói, “À, em nói chuyện này à, trước đây anh ấy từng kể với chị, nói ba mẹ anh ấy hình như có để lại một công ty gì gì đó, nhưng sau đó chị không để ý nghe cho lắm, sao vậy, có vấn đề gì ư?”
Khi ấy là sau khi xử lý xong vụ việc của Khổng Linh Nhi, Thời Chí quả thực từng kể với cô, dù sao chuyện tập đoàn Khổng thị phá sản cũng không nhỏ, lúc đó Tiết Lam cũng từng đọc được bản tin liên quan trên mạng.
Chỉ là khi Thời Chí kể, cô đang luyện một bộ phim nên không để ý.
Thịnh Lâm sửng sốt, nhìn dáng vẻ chẳng thèm bận tâm của Tiết Lam, cậu bỗng cảm thấy tự cậu suy nghĩ nhiều rồi.
Bởi vì mấy chuyện lúc bé nên Thịnh Lâm vốn có chút lo lắng cô sẽ thấy tự ti vì gia thế hiển hách của Thời Chí, nhưng ai biết thần kinh thô của cô lúc này lại phát huy tác dụng, như vậy cũng rất tốt.
Suy tư giây lát, Thịnh Lâm nói bằng giọng mất tự nhiên: “Không có gì, tôi chỉ muốn nói với you rằng you có tôi, có ba mẹ, cho dù you không đi làm thì tôi cũng có thể nuôi you cả đời, vì vậy, you không hề thua kém người khác, cũng không cần lo lắng gì.”
Tình hình kinh tế nhà họ có thể không sánh bằng tập đoàn Thời thị, nhưng Thịnh Lâm thấy, nuôi một mình Tiết Lam vẫn hoàn toàn không thành vấn đề.
Tiết Lam ngơ ngác, nhưng rồi cô bỗng hiểu Thịnh Lâm đang băn khoăn điều gì, vì vậy trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
“Ngưng, chị của em có thể có gì để lo lắng cơ chứ, là Thời Chí nên lo mới đúng đó. Gia thế anh ấy hiển hách thì có gì hay chứ, nói không chừng một ngày nào đó chị ngoảnh đầu nhìn trúng một trai đẹp nào đấy rồi sẽ không cần anh ấy nữa đó.”
Tự ti? Hoàn toàn không hề tồn tại!
Với Tiết Lam mà nói, cô từng làm ma nhiều năm như vậy thì còn có thể chứng kiến việc gì khiến bản thân không vui? Đặc biệt là mấy thứ ngoài thân như tiền tài, sống không kề cạnh chết không mang theo, đủ tiêu là được.
Đương nhiên, cô cũng biết vận khí của mình không tệ. Hiện tại cô không cần bởi vì tiền bạc mà lo lắng, tiền kiếm được hoàn toàn có thể đủ cho cô có được cuộc sống mà cô mong muốn.
Nhưng dù gì sống ở trên đời, với đại đa số, tiền đều không đủ tiêu.
Thịnh Lâm “hừ” một tiếng, “Thế ư, thân là bạn của Thời Chí, tôi cảm thấy có nghĩa vụ phải nhắc nhở cậu ta một tiếng, bạn gái cậu ta đang cân nhắc tìm trai đẹp.”
Tiết Lam: “………..”
“Em nói đi, chị không thèm sợ, dù sao em nói gì chị cũng sẽ không thừa nhận, đừng quên Thời Chí là bạn trai chị, xem tới lúc đó anh ấy tin ai!”
Thịnh Lâm lườm cô, “Nhìn bộ dạng dúm dó của you kìa, lời đã nói cũng không dám nhận, không chút tiền đồ!”
Tiết Lam bĩu môi, cũng không phủ nhận. Thời Chí là cả vại giấm chua loét, nếu để anh biết mấy chuyện này là chết chắc.
Lườm Thịnh Lâm một cái, Tiết Lam quan tâm nói: “Được rồi, em cũng đừng lo cho chị mãi, tuổi em cũng không còn nhỏ, có thời gian vẫn nên mau chóng yêu đương đi.”
Thịnh Lâm thế nhưng lại khoát tay, không nghĩ vậy: “You đừng có mà quản tôi, qua hai năm nữa lại nói, nhé, hiện giờ Linh tỷ sắp xếp lịch trình cho tôi dày đặc như vậy, đào đâu ra thời gian mà yêu với đương.”
Tiết Lam nghĩ thấy cũng đúng. Hiện Thịnh Lâm vẫn đang trong giai đoạn chuyển đổi hình tượng, đoán chừng quả thực cũng không có thời gian.
“Còn nữa, nếu tôi lại xui xẻo giống Thời Chí, gặp phải một bạn gái như you ấy à, không có còn hơn.” Thịnh Lâm nói.
Tiết Lam: “…….”
Bỏ đi, vẫn nên FA đi. Cái đồ mỏ hỗn thế này căn bản không xứng có bạn gái!
—
Rất nhanh đã đến ngày diễn ra đêm hội cuối năm, mặc dù Tiết Lam và Thịnh Lâm đi chung nhưng cả hai không xuất hiện trong chương trình cùng nhau.
Lần này Thịnh Lâm có một sân khấu hát riêng, còn Tiết Lam thì biểu diễn chung với Lê Vũ.
Thời gian hai người quay <Thành phố phiêu bạt>, độ hot trên mạng không ngừng, vừa hay lần này cả hai hợp tác chung một sân khấu, cũng xem như tạo độ nóng trước cho bộ phim.
Tiết Lam và Lê Vũ cùng song ca một bài. Với Tiết Lam mà nói, lạc tone là điều chắc chắn khó mà tránh khỏi, có điều may mà thời gian trước Thời Chí luyện tập cùng cô rất lâu, cũng coi như có chút hiệu quả.
Hơn nữa, dù sao là đêm hội cuối năm, trước biết bao khán giả tại hiện trường cũng như trước tivi, nhân viên phối âm cũng sẽ chỉnh âm ngay tại hiện trường cho cô.
Vì vậy hát một bài này, Tiết Lam tự cảm thấy biểu hiện của mình cũng được lắm, ít nhất cũng không bị chênh phô quá đáng, hơn nữa cũng không gây ảnh hưởng tới Lê Vũ cùng song ca, xem như ngàn vạn may mắn trong những điều không may.
Sau khi Tiết Lam và Lê Vũ biểu diễn, trên đường trở lại hậu đài, cô đúng lúc trông thấy nam nữ chính của một bộ phim đang phát sóng rất hot gần đây, cũng chính là cp mà dạo này cô ship hăng say.
Đây là một bộ phim thanh xuân vườn trường ngọt ngào, kiểu thời thời khắc khắc đều có thể khiến người ta ngọt lịm cả người, “chem” giữa nam nữ chính rất tốt, vì vậy, cho dù là trong phim hay ngoài phim, Tiết Lam đều ship vô cùng vui vẻ.
Tiết Lam quay đầu nhìn Trương Giai bên cạnh, đúng lúc Trương Giai cũng nhìn cô, hai người tâm ý tương thông, trong tích tắc đã có chung suy nghĩ.
Vì vậy, Tiết Lam nhanh chóng thay trang phục diễn ra rồi kéo Trương Giai vòng tới trước khán đài, tìm một góc tương đối kín bắt đầu xem biểu diễn.
May mà hai người tới khá kịp lúc, màn trình diễn trên sân khấu vừa mới bắt đầu, hai người đang song ca ca khúc chủ đề của phim, cũng là một bài tình ca ngọt ngào.
Cộng thêm đủ loại tương tác giữa cả hai trên sân khấu, nắm tay, bắn tim, nhìn nhau v..v.., Tiết Lam xem tới mà mặt nở nụ cười bà thím.
Chậc chậc chậc, còn có gì vui hơn khi được ship cp ngay tại hiện trường rải đường cơ chứ.
Sau khi xem xong biểu diễn, Tiết Lam liền kéo Trương Giai lặng lẽ vòng về.
Nhưng vào lúc cô cho rằng toàn bộ quá trình thần không biết quỷ không hay, nào ngờ lúc cô vừa vào khán phòng thì đã bị một fan phát hiện.
Hơn nữa, toàn bộ quá trình còn bị đồng chí fan này quay lại.
Tiết Lam vừa trở lại hậu đài thì đúng lúc chạm mặt Thịnh Lâm tới tìm cô.
Thịnh Lâm nhíu mày hỏi, “You đi đâu đó, gọi điện cũng không nghe máy?”
Tiết Lam nhìn di động, ngạc nhiên nói: “À, vừa rồi hết pin nên tắt máy, vẫn chưa kịp sạc, sao vậy?”
Thịnh Lâm đưa di động của mình cho cô, cạn lời: “Mau gọi lại cho vị bạn trai dính người của you đi, cậu ta không tìm được you liền gọi cho tôi.”
Tiết Lam “à” một tiếng, cầm di động đi sang một bên gọi cho Thời Chí.
Rất nhanh cô đã quay lại, hơn nữa vẻ mặt còn vui mừng.
“Thời Chí tới đón chị, Trương Giai, lát nữa em và Cao Thông về trước đi, không cần tiễn chị đâu. Hôm nay là cuối năm, vừa hay về sớm chút với bạn trai của em.” Tiết Lam cười hì hì nói.
Trương Giai vừa nghe cô nói Thời Chí tới thì cũng không từ chối, “Được, vậy lát nữa em tiễn chị lên xe trước rồi sẽ đi nhé.”
Tiết Lam mỉm cười, sau đó nhìn Thịnh Lâm, “Em cũng về chung với bọn chị đi, vừa hay Linh tỷ cũng không phải tiễn em.”
Thịnh Lâm thẳng thừng từ chối, “Không cần, tôi không làm bóng đèn của hai người.”
Tiết Lam không vui nói: “Aiya, chị bảo này em cố ý đúng không. Bản thân không có bạn gái thì em cũng đừng làm lỡ cuối năm của Linh tỷ người ta chứ, cứ quyết định thế nhá, lát nữa em đi chung với bọn chị.”
Nói rồi cô lại nhìn Linh tỷ bên cạnh: “Linh tỷ, mọi người cứ về trước đi, thằng nhóc này lát nữa em tiện đường dẫn nó về theo là được.”
Linh tỷ vui vẻ đồng ý, “Tình cảm tốt nhé, vừa hay chị còn đang muốn mau chóng về đón năm mới với ông xã chị đây.”
Dứt lời, Linh tỷ ném Thịnh Lâm lại cho Tiết Lam, thậm chí không chào cậu lấy một tiếng đã rời đi.
Thịnh Lâm: “………….”
Rốt cuộc chị ấy là quản lý của ai thế hở? Bó tay, cuối cùng Thịnh Lâm chỉ có thể không tình nguyện mà ngồi xe Thời Chí.
Xe của Thời Chí dừng ở bãi đỗ xe của tòa nhà. Lúc đó chính Thịnh Lâm nhờ Linh tỷ dẫn anh vào, đậu gần ngay xe của họ, vì vậy mấy người rất nhanh đã tìm thấy.
Tiết Lam ngồi ở ghế lái phụ, dây an toàn còn chưa kịp thắt thì đã kéo cánh tay Thời Chí.
“Sao anh lại tới thế, cũng không báo trước một tiếng?”
Rõ ràng buổi chiều lúc liên lạc anh nói còn đang ở đoàn quay phim, vậy mà buổi tối đã xuất hiện trước mặt cô, sao Tiết Lam có thể không kích động.
Thời Chí nắm tay cô, khẽ cười: “Về cùng em đón năm mới, có vui không?”
“Vui!” Tiết Lam ôm Thời Chí, sau đó trực tiếp hôn cái chụt lên mặt anh.
Thịnh Lâm vừa ngồi vào ghế sau: “……..”
Đã nói không ngồi xe của họ về mà cứ khăng khăng bảo cậu đi chung, cậu nghiêm túc nghi ngờ Tiết Lam cố ý.
“Nè, tôi bảo chứ hai người liệu có thể để ý một chút được không, đằng sau còn có người đó, sống sờ sờ, có thể hít thở nè!” Thịnh Lâm tức đến độ thở không ra hơi.
Tiết Lam vừa thấy Thời Chí thì liền kích động, quên mất sự tồn tại của Thịnh Lâm. Sau khi nhất thời vui tới quên mình thì không khỏi có chút xấu hổ.
“Chuyện đó…không sao, bọn chị không chê em làm bóng đèn.” Tiết Lam nói.
Thịnh Lâm không nhịn được khinh bỉ liếc cô một cái, “Xin lỗi chứ tôi chê hai người!”
Tiết Lam: “………..”
“Còn cậu nữa Thời Chí, tôi bảo hai người mới xa nhau có mấy ngày thôi mà cậu đã mỏi mắt mong đợi chạy về, có sến súa không hả.” Thịnh Lâm nói.
“Ừm, có chút sến súa. “ Thời Chí gật đầu như thật, “Có điều, tôi thích.”
Tiết Lam ngồi cạnh cũng phụ họa: “Đúng vậy, cẩu FA như em hiểu gì chứ, bọn chị đây là một ngày không gặp như cách ba thu!”
Nói rồi, cô còn đắc ý xoay người nhướn mày với Thịnh Lâm.
Thịnh Lâm miệng mồm chua loét, “Được được được, mau lái xe đi, hôm nay tôi không nên lên xe mà.”
Thời Chí cười, giúp Tiết Lam thắt dây an toàn rồi mới khởi động xe.
Một đường thuận lợi, lái thẳng tới bãi đậu ở tầng hầm tiểu khu của họ.
Lúc ba người từ trên xe bước xuống, Thời Chí quay người đi ra sau xe, sau đó mở cốp lấy ra một bó hồng to cùng với một túi quà.
Thời Chí đem hoa và quà đưa đến trước mặt Tiết Lam, “Tặng em, quà năm mới.”
Qua đêm nay là bước sang một năm dương lịch mới, rất nhiều cặp tình nhân và bạn bè đều cùng nhau đón năm mới, đây cũng là nguyên nhân Thời Chí kiên quyết quay về.
Mỗi một thời khắc đáng để chúc mừng, anh đều muốn ở cạnh cô.
Tiết Lam vui vẻ nhận lấy hoa hồng, còn cúi đầu ngửi ngửi, vui vẻ tựa như một cô ngốc.
Thịnh Lâm đứng cạnh lại nhịn không được liếc mắt khinh bỉ, “Tôi nói hai người đủ rồi đó, còn chưa chịu đi?”
Cậu thật sự chịu hai người này đủ rồi, có gì không thể chờ về nhà rồi nói, cứ nhất định phải ân ân ái ái ngay trước mặt cậu. Sao hả, hai người họ yêu đương, cứ nhất định bắt một người thứ ba là cậu ở cạnh chứng kiến là sao.
Tiết Lam và Thời Chí cũng không kích thích Thịnh Lâm nữa, ba người đi thẳng vào thang máy lên tầng mười bốn.
Lần này, Thịnh Lâm đã lười tiếp tục ngăn cản Thời Chí, dù sao cũng cản không được, cậu hà tất phải lừa mình dối người cơ chứ.
Sau khi ra khỏi thang máy, Thịnh Lâm đi thẳng một nước về nhà mình.
Tiết Lam gọi cậu, “Nè, Thịnh Lâm, một mình em về nhà làm gì, không chút thú vị, qua cùng đón năm mới với bọn chị đi.”
Thịnh Lâm cười lạnh một tiếng, “Không đi, tôi thích một mình vậy đó, you quản được chắc.”
Nói rồi cậu trực tiếp mở cửa vào nhà, sau đó đóng sầm cửa ngay trước mặt hai người.
Tiết Lam: “…….Thằng nhóc thúi, đúng là lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú mà!”
Dứt lời, cô lại nhìn Thời Chí, ai oán: “Anh nói xem, đón năm mới cùng nhau tốt biết bao, đồ nhắm với rượu em cũng chuẩn bị hết rồi.”
Theo Tiết Lam, qua năm mới là phải có bầu không khí, vì vậy trước đó cô đã chuẩn bị sẵn rượu và đồ ăn vặt, vốn định trải qua cùng Thịnh Lâm, đúng lúc Thời Chí cũng về, ba người thì càng thêm náo nhiệt.
Thời Chí nhìn Tiết Lam, cười khẽ: “Thật ra cậu ấy không qua cũng tốt.”
Tiết Lam sửng sốt, có ý gì?
“Bằng không, ít nhiều có chút bất tiện.”
Tiết Lam: “………”
Sau khi đơ hết mấy giây, Tiết Lam tức giận đạp Thời Chí một cái, người này đúng là hết thuốc chữa rồi.
Thời Chí đương nhiên sẽ không đứng im chịu trận, vì vậy hai người em đá anh tránh, cứ thế ầm ầm ĩ ĩ về nhà.
Hai người vừa tới phòng khách, Tiết Lam nóng lòng không kiềm nổi muốn mở quà của Thời Chí.
Ừm, cô chính là người phàm, thích nhận quà đấy.
Đặc biệt là do bạn trai tặng!
Chỉ là cô vừa định xé giấy gói món quà thì di động đặt trên bàn trà bỗng vang lên.
Tiết Lam cầm lên nhìn, là Trương Giai.
Cô không khỏi nhíu mày. Muộn vậy rồi, Trương Giai gọi cho cô chắc chắn là vì có chuyện, vì vậy, cô trực tiếp nhấn nút nghe.
“Lam Lam, mau vào weibo xem đi. Chúng ta bị quay rồi, thân phận của chị bị lộ rồi!”
Thịnh Lâm đem hành lý đặt ở cửa xong thì đi vào, trông thấy Tiết Lam nằm xải lai trên ghế thì mặt mày tràn đầy ghét bỏ.
“Tiết Lam, you tốt xấu gì cũng là một nữ minh tinh, liệu có thể chú ý hình tượng một chút được không.” Thịnh Lâm nói bằng giọng khó chịu.
Tiết Lam lườm cậu một cái, phản bác: “Xin lỗi nhé, hiện tại chị không phải nữ minh tinh mà chỉ là chị của em. Chị thế nào em không biết sao, còn yêu cầu duy trì hình tượng cái mung í.”
Thịnh Lâm ngồi xuống một ghế sofa khác, cạn lời: “Tôi nghĩ cũng không hiểu nổi, rốt cuộc Thời Chí thích you ở điểm nào chứ, là thích sự lười biếng của you hay là thích cái tính có thể chọc điên người khác của you hả?”
Tiết Lam nhún vai, đáp: “Ai biết chứ, có thể là ham m.uốn sắc đẹp của chị chăng.”
Thịnh Lâm cười giễu một tiếng, nói: “You đúng là nói khoác mà không biết ngượng, tướng mạo Thời Chí như vậy còn ham m.uốn sắc đẹp của you? You thấy có khả năng không?”
Nhưng Tiết Lam lại không nghĩ vậy, “Sao lại không có khả năng chứ, tóm lại anh ấy không thể nào tự yêu chính mình, vì vậy ham mu.ốn sắc đẹp của chị thì sao lại không được, dù sao gương mặt này của chị cũng xem như vượt trội trong số các nữ minh tinh.”
Thịnh Lâm nhịn không được nhìn cô bằng vẻ khinh bỉ, biểu cảm tràn đầy phản đối.
Tiết Lam cũng không hề buồn, “Thật sự không chịu thì chị ham m.uốn sắc đẹp của anh ấy, được chưa.”
Hai tay Thịnh Lâm vòng sau đầu, tựa vào sofa, “Hừ, chuyện này ngược lại rất có khả năng, bằng không you cũng sẽ không tức tốc chạy tới đoàn phim tham ban.”
Tiết Lam: “………..”
Biết ngay nó vẫn ghim cô vụ này mà!
Có điều chịu thôi, ai bảo cô đuối lý trước, chỉ có thể nhịn nó.
Thật ra sau sự việc Tiết Lam cũng hiểu, tham ban Thời Chí vốn không phải chuyện gì to tát, dù sao hai người họ là người yêu đường đường chính chính, nói cho cùng cũng không phải chuyện lớn gì.
Nhưng vấn đề chính là cô nói dối Thịnh Lâm, hơn nữa còn bị bắt ngay tại trận!
Thế nên vừa về tới là Tiết Lam liền cun cút chạy tới tặng quà, chỉ hi vọng cậu có thể nể mặt món quà mà bỏ qua chuyện này.
Thật ra Thịnh Lâm cũng không thật sự muốn đôi co với cô, sau khi châm chọt một câu thì đổi đề tài.
“Liên quan tới thân phận của Thời Chí, you biết được bao nhiêu?” Thịnh Lâm hỏi bằng giọng thản nhiên.
Tiết Lam bị hỏi mà mặt ngơ mày ngác, “Thân phận gì?”
Hai hàng mày Thịnh Lâm khẽ nhíu lại, “Gia thế của cậu ta, cậu ta chưa từng nhắc với you à?”
Quan hệ của Thời Chí và tập đoàn Thời thị, đương nhiên Thịnh Lâm cũng có nghe. Quản lý của cậu – Linh tỷ ở trong giới giải trí vẫn luôn nhanh nhạy tin tức, cho nên cậu biết cũng không có gì kỳ lạ.
Chỉ là thấy Tiết Lam có phản ứng như vậy, không phải Thời Chí chưa từng đề cập chuyện này với cô ư.
Thịnh Lâm không khỏi có chút nghi ngờ, cậu ta có thật sự muốn cùng Tiết Lam đi hết quãng đường còn lại hay không.
Tiết Lam bỗng nói, “À, em nói chuyện này à, trước đây anh ấy từng kể với chị, nói ba mẹ anh ấy hình như có để lại một công ty gì gì đó, nhưng sau đó chị không để ý nghe cho lắm, sao vậy, có vấn đề gì ư?”
Khi ấy là sau khi xử lý xong vụ việc của Khổng Linh Nhi, Thời Chí quả thực từng kể với cô, dù sao chuyện tập đoàn Khổng thị phá sản cũng không nhỏ, lúc đó Tiết Lam cũng từng đọc được bản tin liên quan trên mạng.
Chỉ là khi Thời Chí kể, cô đang luyện một bộ phim nên không để ý.
Thịnh Lâm sửng sốt, nhìn dáng vẻ chẳng thèm bận tâm của Tiết Lam, cậu bỗng cảm thấy tự cậu suy nghĩ nhiều rồi.
Bởi vì mấy chuyện lúc bé nên Thịnh Lâm vốn có chút lo lắng cô sẽ thấy tự ti vì gia thế hiển hách của Thời Chí, nhưng ai biết thần kinh thô của cô lúc này lại phát huy tác dụng, như vậy cũng rất tốt.
Suy tư giây lát, Thịnh Lâm nói bằng giọng mất tự nhiên: “Không có gì, tôi chỉ muốn nói với you rằng you có tôi, có ba mẹ, cho dù you không đi làm thì tôi cũng có thể nuôi you cả đời, vì vậy, you không hề thua kém người khác, cũng không cần lo lắng gì.”
Tình hình kinh tế nhà họ có thể không sánh bằng tập đoàn Thời thị, nhưng Thịnh Lâm thấy, nuôi một mình Tiết Lam vẫn hoàn toàn không thành vấn đề.
Tiết Lam ngơ ngác, nhưng rồi cô bỗng hiểu Thịnh Lâm đang băn khoăn điều gì, vì vậy trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
“Ngưng, chị của em có thể có gì để lo lắng cơ chứ, là Thời Chí nên lo mới đúng đó. Gia thế anh ấy hiển hách thì có gì hay chứ, nói không chừng một ngày nào đó chị ngoảnh đầu nhìn trúng một trai đẹp nào đấy rồi sẽ không cần anh ấy nữa đó.”
Tự ti? Hoàn toàn không hề tồn tại!
Với Tiết Lam mà nói, cô từng làm ma nhiều năm như vậy thì còn có thể chứng kiến việc gì khiến bản thân không vui? Đặc biệt là mấy thứ ngoài thân như tiền tài, sống không kề cạnh chết không mang theo, đủ tiêu là được.
Đương nhiên, cô cũng biết vận khí của mình không tệ. Hiện tại cô không cần bởi vì tiền bạc mà lo lắng, tiền kiếm được hoàn toàn có thể đủ cho cô có được cuộc sống mà cô mong muốn.
Nhưng dù gì sống ở trên đời, với đại đa số, tiền đều không đủ tiêu.
Thịnh Lâm “hừ” một tiếng, “Thế ư, thân là bạn của Thời Chí, tôi cảm thấy có nghĩa vụ phải nhắc nhở cậu ta một tiếng, bạn gái cậu ta đang cân nhắc tìm trai đẹp.”
Tiết Lam: “………..”
“Em nói đi, chị không thèm sợ, dù sao em nói gì chị cũng sẽ không thừa nhận, đừng quên Thời Chí là bạn trai chị, xem tới lúc đó anh ấy tin ai!”
Thịnh Lâm lườm cô, “Nhìn bộ dạng dúm dó của you kìa, lời đã nói cũng không dám nhận, không chút tiền đồ!”
Tiết Lam bĩu môi, cũng không phủ nhận. Thời Chí là cả vại giấm chua loét, nếu để anh biết mấy chuyện này là chết chắc.
Lườm Thịnh Lâm một cái, Tiết Lam quan tâm nói: “Được rồi, em cũng đừng lo cho chị mãi, tuổi em cũng không còn nhỏ, có thời gian vẫn nên mau chóng yêu đương đi.”
Thịnh Lâm thế nhưng lại khoát tay, không nghĩ vậy: “You đừng có mà quản tôi, qua hai năm nữa lại nói, nhé, hiện giờ Linh tỷ sắp xếp lịch trình cho tôi dày đặc như vậy, đào đâu ra thời gian mà yêu với đương.”
Tiết Lam nghĩ thấy cũng đúng. Hiện Thịnh Lâm vẫn đang trong giai đoạn chuyển đổi hình tượng, đoán chừng quả thực cũng không có thời gian.
“Còn nữa, nếu tôi lại xui xẻo giống Thời Chí, gặp phải một bạn gái như you ấy à, không có còn hơn.” Thịnh Lâm nói.
Tiết Lam: “…….”
Bỏ đi, vẫn nên FA đi. Cái đồ mỏ hỗn thế này căn bản không xứng có bạn gái!
—
Rất nhanh đã đến ngày diễn ra đêm hội cuối năm, mặc dù Tiết Lam và Thịnh Lâm đi chung nhưng cả hai không xuất hiện trong chương trình cùng nhau.
Lần này Thịnh Lâm có một sân khấu hát riêng, còn Tiết Lam thì biểu diễn chung với Lê Vũ.
Thời gian hai người quay <Thành phố phiêu bạt>, độ hot trên mạng không ngừng, vừa hay lần này cả hai hợp tác chung một sân khấu, cũng xem như tạo độ nóng trước cho bộ phim.
Tiết Lam và Lê Vũ cùng song ca một bài. Với Tiết Lam mà nói, lạc tone là điều chắc chắn khó mà tránh khỏi, có điều may mà thời gian trước Thời Chí luyện tập cùng cô rất lâu, cũng coi như có chút hiệu quả.
Hơn nữa, dù sao là đêm hội cuối năm, trước biết bao khán giả tại hiện trường cũng như trước tivi, nhân viên phối âm cũng sẽ chỉnh âm ngay tại hiện trường cho cô.
Vì vậy hát một bài này, Tiết Lam tự cảm thấy biểu hiện của mình cũng được lắm, ít nhất cũng không bị chênh phô quá đáng, hơn nữa cũng không gây ảnh hưởng tới Lê Vũ cùng song ca, xem như ngàn vạn may mắn trong những điều không may.
Sau khi Tiết Lam và Lê Vũ biểu diễn, trên đường trở lại hậu đài, cô đúng lúc trông thấy nam nữ chính của một bộ phim đang phát sóng rất hot gần đây, cũng chính là cp mà dạo này cô ship hăng say.
Đây là một bộ phim thanh xuân vườn trường ngọt ngào, kiểu thời thời khắc khắc đều có thể khiến người ta ngọt lịm cả người, “chem” giữa nam nữ chính rất tốt, vì vậy, cho dù là trong phim hay ngoài phim, Tiết Lam đều ship vô cùng vui vẻ.
Tiết Lam quay đầu nhìn Trương Giai bên cạnh, đúng lúc Trương Giai cũng nhìn cô, hai người tâm ý tương thông, trong tích tắc đã có chung suy nghĩ.
Vì vậy, Tiết Lam nhanh chóng thay trang phục diễn ra rồi kéo Trương Giai vòng tới trước khán đài, tìm một góc tương đối kín bắt đầu xem biểu diễn.
May mà hai người tới khá kịp lúc, màn trình diễn trên sân khấu vừa mới bắt đầu, hai người đang song ca ca khúc chủ đề của phim, cũng là một bài tình ca ngọt ngào.
Cộng thêm đủ loại tương tác giữa cả hai trên sân khấu, nắm tay, bắn tim, nhìn nhau v..v.., Tiết Lam xem tới mà mặt nở nụ cười bà thím.
Chậc chậc chậc, còn có gì vui hơn khi được ship cp ngay tại hiện trường rải đường cơ chứ.
Sau khi xem xong biểu diễn, Tiết Lam liền kéo Trương Giai lặng lẽ vòng về.
Nhưng vào lúc cô cho rằng toàn bộ quá trình thần không biết quỷ không hay, nào ngờ lúc cô vừa vào khán phòng thì đã bị một fan phát hiện.
Hơn nữa, toàn bộ quá trình còn bị đồng chí fan này quay lại.
Tiết Lam vừa trở lại hậu đài thì đúng lúc chạm mặt Thịnh Lâm tới tìm cô.
Thịnh Lâm nhíu mày hỏi, “You đi đâu đó, gọi điện cũng không nghe máy?”
Tiết Lam nhìn di động, ngạc nhiên nói: “À, vừa rồi hết pin nên tắt máy, vẫn chưa kịp sạc, sao vậy?”
Thịnh Lâm đưa di động của mình cho cô, cạn lời: “Mau gọi lại cho vị bạn trai dính người của you đi, cậu ta không tìm được you liền gọi cho tôi.”
Tiết Lam “à” một tiếng, cầm di động đi sang một bên gọi cho Thời Chí.
Rất nhanh cô đã quay lại, hơn nữa vẻ mặt còn vui mừng.
“Thời Chí tới đón chị, Trương Giai, lát nữa em và Cao Thông về trước đi, không cần tiễn chị đâu. Hôm nay là cuối năm, vừa hay về sớm chút với bạn trai của em.” Tiết Lam cười hì hì nói.
Trương Giai vừa nghe cô nói Thời Chí tới thì cũng không từ chối, “Được, vậy lát nữa em tiễn chị lên xe trước rồi sẽ đi nhé.”
Tiết Lam mỉm cười, sau đó nhìn Thịnh Lâm, “Em cũng về chung với bọn chị đi, vừa hay Linh tỷ cũng không phải tiễn em.”
Thịnh Lâm thẳng thừng từ chối, “Không cần, tôi không làm bóng đèn của hai người.”
Tiết Lam không vui nói: “Aiya, chị bảo này em cố ý đúng không. Bản thân không có bạn gái thì em cũng đừng làm lỡ cuối năm của Linh tỷ người ta chứ, cứ quyết định thế nhá, lát nữa em đi chung với bọn chị.”
Nói rồi cô lại nhìn Linh tỷ bên cạnh: “Linh tỷ, mọi người cứ về trước đi, thằng nhóc này lát nữa em tiện đường dẫn nó về theo là được.”
Linh tỷ vui vẻ đồng ý, “Tình cảm tốt nhé, vừa hay chị còn đang muốn mau chóng về đón năm mới với ông xã chị đây.”
Dứt lời, Linh tỷ ném Thịnh Lâm lại cho Tiết Lam, thậm chí không chào cậu lấy một tiếng đã rời đi.
Thịnh Lâm: “………….”
Rốt cuộc chị ấy là quản lý của ai thế hở? Bó tay, cuối cùng Thịnh Lâm chỉ có thể không tình nguyện mà ngồi xe Thời Chí.
Xe của Thời Chí dừng ở bãi đỗ xe của tòa nhà. Lúc đó chính Thịnh Lâm nhờ Linh tỷ dẫn anh vào, đậu gần ngay xe của họ, vì vậy mấy người rất nhanh đã tìm thấy.
Tiết Lam ngồi ở ghế lái phụ, dây an toàn còn chưa kịp thắt thì đã kéo cánh tay Thời Chí.
“Sao anh lại tới thế, cũng không báo trước một tiếng?”
Rõ ràng buổi chiều lúc liên lạc anh nói còn đang ở đoàn quay phim, vậy mà buổi tối đã xuất hiện trước mặt cô, sao Tiết Lam có thể không kích động.
Thời Chí nắm tay cô, khẽ cười: “Về cùng em đón năm mới, có vui không?”
“Vui!” Tiết Lam ôm Thời Chí, sau đó trực tiếp hôn cái chụt lên mặt anh.
Thịnh Lâm vừa ngồi vào ghế sau: “……..”
Đã nói không ngồi xe của họ về mà cứ khăng khăng bảo cậu đi chung, cậu nghiêm túc nghi ngờ Tiết Lam cố ý.
“Nè, tôi bảo chứ hai người liệu có thể để ý một chút được không, đằng sau còn có người đó, sống sờ sờ, có thể hít thở nè!” Thịnh Lâm tức đến độ thở không ra hơi.
Tiết Lam vừa thấy Thời Chí thì liền kích động, quên mất sự tồn tại của Thịnh Lâm. Sau khi nhất thời vui tới quên mình thì không khỏi có chút xấu hổ.
“Chuyện đó…không sao, bọn chị không chê em làm bóng đèn.” Tiết Lam nói.
Thịnh Lâm không nhịn được khinh bỉ liếc cô một cái, “Xin lỗi chứ tôi chê hai người!”
Tiết Lam: “………..”
“Còn cậu nữa Thời Chí, tôi bảo hai người mới xa nhau có mấy ngày thôi mà cậu đã mỏi mắt mong đợi chạy về, có sến súa không hả.” Thịnh Lâm nói.
“Ừm, có chút sến súa. “ Thời Chí gật đầu như thật, “Có điều, tôi thích.”
Tiết Lam ngồi cạnh cũng phụ họa: “Đúng vậy, cẩu FA như em hiểu gì chứ, bọn chị đây là một ngày không gặp như cách ba thu!”
Nói rồi, cô còn đắc ý xoay người nhướn mày với Thịnh Lâm.
Thịnh Lâm miệng mồm chua loét, “Được được được, mau lái xe đi, hôm nay tôi không nên lên xe mà.”
Thời Chí cười, giúp Tiết Lam thắt dây an toàn rồi mới khởi động xe.
Một đường thuận lợi, lái thẳng tới bãi đậu ở tầng hầm tiểu khu của họ.
Lúc ba người từ trên xe bước xuống, Thời Chí quay người đi ra sau xe, sau đó mở cốp lấy ra một bó hồng to cùng với một túi quà.
Thời Chí đem hoa và quà đưa đến trước mặt Tiết Lam, “Tặng em, quà năm mới.”
Qua đêm nay là bước sang một năm dương lịch mới, rất nhiều cặp tình nhân và bạn bè đều cùng nhau đón năm mới, đây cũng là nguyên nhân Thời Chí kiên quyết quay về.
Mỗi một thời khắc đáng để chúc mừng, anh đều muốn ở cạnh cô.
Tiết Lam vui vẻ nhận lấy hoa hồng, còn cúi đầu ngửi ngửi, vui vẻ tựa như một cô ngốc.
Thịnh Lâm đứng cạnh lại nhịn không được liếc mắt khinh bỉ, “Tôi nói hai người đủ rồi đó, còn chưa chịu đi?”
Cậu thật sự chịu hai người này đủ rồi, có gì không thể chờ về nhà rồi nói, cứ nhất định phải ân ân ái ái ngay trước mặt cậu. Sao hả, hai người họ yêu đương, cứ nhất định bắt một người thứ ba là cậu ở cạnh chứng kiến là sao.
Tiết Lam và Thời Chí cũng không kích thích Thịnh Lâm nữa, ba người đi thẳng vào thang máy lên tầng mười bốn.
Lần này, Thịnh Lâm đã lười tiếp tục ngăn cản Thời Chí, dù sao cũng cản không được, cậu hà tất phải lừa mình dối người cơ chứ.
Sau khi ra khỏi thang máy, Thịnh Lâm đi thẳng một nước về nhà mình.
Tiết Lam gọi cậu, “Nè, Thịnh Lâm, một mình em về nhà làm gì, không chút thú vị, qua cùng đón năm mới với bọn chị đi.”
Thịnh Lâm cười lạnh một tiếng, “Không đi, tôi thích một mình vậy đó, you quản được chắc.”
Nói rồi cậu trực tiếp mở cửa vào nhà, sau đó đóng sầm cửa ngay trước mặt hai người.
Tiết Lam: “…….Thằng nhóc thúi, đúng là lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú mà!”
Dứt lời, cô lại nhìn Thời Chí, ai oán: “Anh nói xem, đón năm mới cùng nhau tốt biết bao, đồ nhắm với rượu em cũng chuẩn bị hết rồi.”
Theo Tiết Lam, qua năm mới là phải có bầu không khí, vì vậy trước đó cô đã chuẩn bị sẵn rượu và đồ ăn vặt, vốn định trải qua cùng Thịnh Lâm, đúng lúc Thời Chí cũng về, ba người thì càng thêm náo nhiệt.
Thời Chí nhìn Tiết Lam, cười khẽ: “Thật ra cậu ấy không qua cũng tốt.”
Tiết Lam sửng sốt, có ý gì?
“Bằng không, ít nhiều có chút bất tiện.”
Tiết Lam: “………”
Sau khi đơ hết mấy giây, Tiết Lam tức giận đạp Thời Chí một cái, người này đúng là hết thuốc chữa rồi.
Thời Chí đương nhiên sẽ không đứng im chịu trận, vì vậy hai người em đá anh tránh, cứ thế ầm ầm ĩ ĩ về nhà.
Hai người vừa tới phòng khách, Tiết Lam nóng lòng không kiềm nổi muốn mở quà của Thời Chí.
Ừm, cô chính là người phàm, thích nhận quà đấy.
Đặc biệt là do bạn trai tặng!
Chỉ là cô vừa định xé giấy gói món quà thì di động đặt trên bàn trà bỗng vang lên.
Tiết Lam cầm lên nhìn, là Trương Giai.
Cô không khỏi nhíu mày. Muộn vậy rồi, Trương Giai gọi cho cô chắc chắn là vì có chuyện, vì vậy, cô trực tiếp nhấn nút nghe.
“Lam Lam, mau vào weibo xem đi. Chúng ta bị quay rồi, thân phận của chị bị lộ rồi!”
Danh sách chương