Ghi hình <Chuyến lữ hành yêu thương> kết thúc, Tiết Lam vừa từ sân bay đi ra thì gặp được Cao Thông tới đón.

Sau khi lên xe, Cao Thông tò mò hỏi: “Sao lại không thấy Thời Chí thế, hai người không về chung sao?”

Tiết Lam nghe anh hỏi vậy thì liếc nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ: “Anh có vấn đề lắm nhé, sao lại quan tâm Thời Chí dữ vậy. Hơn nữa, sao em phải nhất định quay về chung với cậu ấy?”

Cao Thông giật mình, mặt mày ngơ ngác: “Đâu có, anh thuận miệng hỏi chút thôi. Không phải cả hai cùng quay chương trình hay sao, về chung cũng bình thường mà.”

Trên mặt Tiết Lam thoáng hiện lên chút hối hận. Hai ngày nay cô quả thực có hơi nhạy cảm quá rồi, dường như chỉ cần có liên quan tới Thời Chí thì tóm lại cô sẽ luôn phản xạ có điều kiện muốn phủ nhận gì đó.

Nhưng cô cũng biết, càng như vậy thì càng chứng tỏ cô chột dạ.

Hôm ấy sau khi Phương Thiến Thiến nói Thời Chí thích cô, Tiết Lam càng nghĩ càng thấy không thể nào. Sao Thời Chí có thể thích cô được cơ chứ.

Nhớ lại cách mà hai người ở cạnh nhau, từ đầu Thời Chí đã rất săn sóc cô. Người không biết nội tình nhìn vào có lẽ cũng sẽ nghĩ nhiều, nhưng Tiết Lam rất rõ, thật ra Thời Chí quan tâm cô có thừa vẫn luôn là vì Thịnh Lâm mà thôi.

Nhưng hiện tại khiến Tiết Lam khổ não nhất không phải là sự hiểu lầm của người xung quanh, mà là vào giây phút cô nghe nói Thời Chí thích cô, con tim nhỏ bé vậy mà lại có chút khấp khởi!

Oaoaoa, suy nghĩ kiểu này nguy hiểm quá thể đáng, nhất định phải kịp thời quay đầu là bờ.

Cao Thông thận trọng hỏi: “Không phải em và Thời Chí xảy ra chuyện bất hòa đấy chứ?”

Tiết Lam tiu nghỉu, “Không có, tụi em có thể xảy ra chuyện không vui gì được chứ. Thời Chí có hoạt động cần tham gia ở thành phố khác nên cậu ấy bay thẳng qua đó rồi.”

Có điều, nhắc tới chuyện này Tiết Lam không khỏi cảm thấy may mắn. Vốn dĩ tất cả các khách mời sau khi từ Lhasa bay thẳng tới Thành Đô thì ai nấy mỗi người mỗi ngả, như vậy cũng tức là sẽ chỉ còn lại cô và Thời Chí đi chung với nhau.

Nhưng ai ngờ Thời Chí lại bỗng nhiên có hoạt động cần tham dự, phải bay tới thành phố khác, nhờ vậy Tiết Lam mới thoát được một kiếp.

Nghe thế, Cao Thông mới thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt, bằng không bìa tạp chí V của cả hai e là sẽ không thành.”

Tiết Lam sửng sốt, “Bìa tạp chí V gì ạ?”

Cao Thông đáp: “Anh chưa kịp nói với em chuyện này. Mấy ngày trước Hải ca đột nhiên tìm anh, nói là phía tạp chí V muốn mời em và Thời Chí cùng chụp bìa tạp chí của một kỳ, hỏi chúng ta có hứng thú hay không?”

Cùng chụp bìa tạp chí với Thời Chí? Phản ứng đầu tiên của Tiết Lam chính là, muốn chết quá!

Tiết Lam vội xác nhận: “Không phải anh đã đồng ý rồi chứ?”

Cao Thông đáp: “Đương nhiên là chưa, còn chưa hỏi ý của em mà, sao anh có thể tự tiện nhận lời được.”

Đây là sự ăn ý ngầm không cần nói ra giữa Cao Thông và Tiết Lam. Như quản lý hoặc đoàn đội khác, có thể sẽ tự mình nhận một vài công việc cho nghệ sĩ, nhưng đội ngũ của Tiết Lam trước giờ thì không.

Cho dù là Cao Thông hay Trần tỷ, bất luận gặp được tài nguyên tốt thế nào, họ đều chưa bao giờ tự tiện nhận lời trước khi có sự đồng ý của Tiết Lam. Đây cũng là điểm mà Tiết Lam hết sức hài lòng với công ty và đoàn đội hiện tại của mình.

Nghe Cao Thông nói vậy, tâm trạng đang treo lơ lửng của Tiết Lam mới thả lỏng.

Phong cách của tạp chí V cô cũng hiểu được ít nhiều. Lần này mời cô và Thời Chí, mười phần hết tám chín là nhắm vào cp hiện tại quá nổi của họ.

Từ đó nghĩ thôi cũng biết chủ đề chụp ảnh lần này là gì.

Tiết Lam muốn từ chối nên trả lời: “Vẫn nên tìm một lý do từ chối đi ạ.”

Cao Thông hơi bất ngờ, ngạc nhiên nói: “Tại sao vậy, đây là bìa tạp chí V đó, tạp chí V – tạp chí đứng đầu trong ngũ đại tạp chí thời trang ấy, còn là trang bìa, cơ hội khó có được biết bao.”

Tiết Lam nhìn Cao Thông, bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, tài nguyên như thế, anh cảm thấy nếu như không có dính dáng với Thời Chí, với vị trí hiện tại trước mắt của em đủ đô sao?”

Quả thực là vậy. Trước đây Tiết Lam cũng chỉ chụp ảnh trong của tạp chí M mà thôi. Sau đó, cứ cho là cô đã bước một chân vào giới thời trang, cũng có không ít lời mời từ các tạp chí, nhưng trang bìa của tạp chí V, không hề nghi ngờ tạm thời cô vẫn chưa đủ “nặng”.

Mà lời mời này, người có mắt vừa nhìn liền biết là nhắm tới Thời Chí, bằng không phía tạp chí cũng sẽ không liên hệ trực tiếp với Hải ca.

Dù sao theo nhìn nhận của người xung quanh, chỉ cần phía Thời Chí đồng ý thì bên Tiết Lam chắc hẳn không có vấn đề.

Có điều mặc dù trong lòng Cao Thông hiểu rõ nhưng vẫn cảm thấy đáng tiếc. Dù sao trong giới này căn bản cũng phải dựa vào quan hệ, bằng không mấy minh tinh thế hệ thứ hai* kia sao có thể vừa mới debut đã có tài nguyên tốt được thế chứ.

*Nguyên văn: tinh nhị đại. Có ba mẹ là người trong giới giải trí, ví dụ như đạo diễn, diễn viên nổi tiếng…

Nhưng anh cũng hiểu tính cách của Tiết Lam. Cô ngay cả hào quang của em trai Thịnh Lâm cũng không muốn dựa hơi, càng huống chi là Thời Chí, cho nên Cao Thông cũng không khuyên nữa.

Tiết Lam nhận ra anh không nỡ, lên tiếng an ủi: “Yên tâm đi, chúng ta tích cực phấn đấu, sau này tóm lại sẽ có cơ hội lên bìa tạp chí V.”

“Đúng, tình trạng phát triển hiện tại của em tốt như vậy, chúng ta lại cố gắng nỗ lực hơn, nhận thêm mấy kịch bản và vai diễn chất lượng, chờ em bước lên vị trí tiểu hoa tuyến một rồi thì những tài nguyên thế này còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay hay sao.”

Cao Thông giống như được chích doping, nháy mắt trở thành dũng sĩ giác đấu!

Mặc dù Tiết Lam có chút “một lời khó mà tả hết”, nhưng cũng không lên tiếng. Dù sao miễn cưỡng cũng coi như đã an ủi được anh.

“Đúng rồi, lúc anh nói chuyện với Hải ca, đừng nói là em không muốn, tìm một lý do nào đó là được.”

Sau khi bàn xong chuyện này, Cao Thông bắt đầu tiến vào chuyện chính. Hôm nay anh qua đón Tiết lam chủ yếu là muốn bàn bạc với cô về việc sắp xếp những công việc tiếp theo.

Mấy ngày tới công việc của Tiết Lam khá dày, có hai quảng cáo cần quay chụp, còn có một hoạt động phải tham dự, sau hoạt động còn phải tiếp nhận phỏng vấn của ký giả.

Tóm lại, cô rất bận rộn, chẳng qua Tiết Lam vô cùng hài lòng với trạng thái này.

Trải qua sâu sắc phản tỉnh, Tiết Lam cảm thấy chắc vì cô rảnh quá nên mới có tà tâm với Thời Chí. Về sau cô phải cố gắng dùng công việc để lấp đầy bản thân, như vậy mới không suy nghĩ lung tung nữa.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, chính là cô và Thời Chí thân cận quá rồi!

Thói quen là thứ đáng sợ thế đấy, sau này nhất định phải giữ khoảng cách mới được!

Về phần tà tâm ấy à, không sao, nguội lạnh nó là nó tự động biến mất thôi. Tiết Lam nghĩ.

Cao Thông dường như bỗng nhớ ra gì đó, nói: “Còn nữa, chuyện vào đoàn vào tuần tới phải lùi lại, bên đoàn phim nói dời lại một tuần nữa, đúng lúc em có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi cho tốt.”

Nghe thế, lông mày Tiết Lam nhíu lại. Vốn dĩ sau đó cô đã có mấy ngày nghỉ ngơi, hiện tại lại thêm một tuần. Lâu như vậy không được, cô không thể nào ở không lâu như thế được.

“Không phải trước đó anh từng nhắc với em có một gameshow muốn em làm khách mời tham gia một kỳ hay sao, hiện giờ đi còn kịp không?”

Cao Thông sửng sốt, “Em nói gameshow kia hả?”

Tiết Lam gật đầu: “Đúng, chính là nó. Lần trước anh có đề cập, hình như là sắp tới sẽ ghi hình thì phải, giờ em muốn tham gia.”

Cao Thông có chút ngơ ngác, “Nhưng không phải em nói mình nhát gan, không dám tham gia gameshow kiểu này sao, nên lúc đó đã từ chối cho em rồi.”

, nghe tên thôi đã biết là gameshow kiểu gì.

Chương trình chủ trương dàn dựng bối cảnh phòng ở trạng thái chân thật nhất, không chút nghi ngờ, mỗi một mật thất đều dùng kinh dị ma quái làm chủ đề, thật sự đáng sợ tới độ người ta không cách nào suy nghĩ một cách bình thường, cho nên tuyệt đối là nỗi kinh hoàng với người gan thỏ.

Đương nhiên, lúc đó Tiết Lam từ chối gameshow này cũng không phải vì sợ. Đùa à, làm ma bao nhiêu năm, có gì mà cô chưa từng gặp, sợ cái này chắc? Về phần lý do không muốn đi ấy à, chủ yếu chỉ vì lười mà thôi. Tiết Lam cảm thấy gameshow này chạy tới chạy lui, mệt bỏ xừ, quá mức khảo nghiệm thể lực người ta.

Nghe Cao Thông nói vậy thì Tiết Lam nghẹn lời. Hiện giờ cô có thể nói chỉ vì lúc đó cô thuận miệng tìm đại cái cớ được hông?

Ờm………………..Đoán chừng là không, loại thay đổi trước sau vả mặt thế này vẫn bớt được chút nào hay chút nấy.

Con ngươi Tiết Lam đảo qua đảo lại, nhanh trí nói: “Con người ấy à, không thể nào cứ mãi quẩn quanh trong vòng an toàn của chính mình. Thoải mái quá sẽ dễ dẫn tới trì trệ, như vậy về lâu về dài có gì tốt đâu. Cho nên, em cảm thấy hay là khiêu chiến bản thân một chút.”

“Còn nữa, không phải anh cũng nói tỷ suất người xem của chương trình này rất tốt sao, như vậy càng nên tham gia rồi.”

Cao Thông đáp: “Vậy để anh hỏi thử tổ chương trình xem sao, có điều trước đó đã từng từ chối người ta nên bên tổ chương trình chắc chắn cũng đã tìm khách mời khác. Nói trước nhé, không chắc được đâu.”

Cũng may khi ấy anh dùng cớ phải vào đoàn, lấy lý do đụng lịch trình để từ chối. Hiện giờ nếu như đã lùi thời gian vào đoàn phim, như vậy cũng có cái để nói.

Tiết Lam gật đầu đồng ý: “Dạ dạ, anh hỏi thử xem, thành công hay không không thành vấn đề.”

“Được, lát nữa anh sẽ hỏi thử.” Cao Thông gật đầu đồng ý.

Chỉ là không biết nghĩ tới việc gì, Cao Thông bỗng nhiên nghi ngờ: “Không đúng, Lam Lam, sao tự dưng em lại trở thành người tích cực với công việc vậy chứ?”

Tiết Lam nghẹn lời, hùng hùng hổ hổ nói: “Ai ya, em bảo này sao anh lại như vậy chứ. Chúng ta vừa nói cần phải trèo lên tiểu hoa tuyến một đấy thôi, không phấn đấu làm việc sao có thể tiến lên, anh tưởng nằm ườn ở nhà là có thể thành tiểu hoa tuyến một được chắc.”

Cao Thông: “………”

Liên tục mấy ngày quay chụp quảng cáo, tham dự hoạt động, Tiết Lam thực sự mệt bở hơi tai, nhưng cô lại vô cùng hài lòng với trạng thái này.

Dù sao hiện giờ mệt đến độ đầu vừa chạm gối là có thể ngủ ngay, cô cũng không có thời gian nghĩ mấy chuyện lung tung kia, như vậy rất tốt.

Hôm nay, trên xe trở về sau khi kết thúc tham gia hoạt động.

Cao Thông nhìn gương mặt thoáng vẻ mỏi mệt của Tiết Lam, có chút không đành lòng, “Lam Lam, em vẫn ổn chứ. Ngày kia phải quay rồi, ghi hình show này rất tốn thể lực, em chắc chắn sức khỏe em có thể chịu được?”

Hôm đó sau khi Tiết Lam nói muốn tham gia, Cao Thông ngay lập tức liên hệ với tổ làm chương trình. Tổ chương trình nhìn trúng độ hot gần đây của Tiết Lam, vui vẻ nhận lời.

Tiết Lam xua tay, đáp: “Không sao, ngày mai không phải không có việc gì sao, vừa hay có thể nghỉ ngơi một ngày, ngày kia chắc chắn em có thể phục hồi full máu.”

Cao Thông thấy Tiết Lam như vậy cũng có chút không biết làm sao. Anh không hiểu cho lắm, sao đi quay chương trình xong quay về, chí sự nghiệp của Tiết Lam bỗng nhiên tăng vọt như vậy, không phải là bị đả kích gì đó chứ.

Chẳng qua chuyện đã như vậy, Cao Thông có thể làm được gì? Bên tổ chương trình đã đáp lời, hợp đồng cũng đã ký, Tiết Lam coi như thêm vào ngay trước khi ghi hình, cho nên cũng không tiện lại bàn tới bàn lui gì nữa.

Tới lúc đó hủy hợp đồng bồi thường là chuyện nhỏ, tiếng xấu ở trong giới, đó chính là mất nhiều hơn được.

Dù sao nghệ sĩ thay đổi thất thường, không có tinh thần tuân thủ hợp đồng thì không ai tình nguyện muốn hợp tác.

Sau khi về nhà, Tiết Lam tắm rửa một chút, vừa sấy tóc xong ngồi xuống sofa thì điện thoại bên cạnh rung lên mấy cái.

Tiết Lam cầm lên xem, là tin nhắn wechat của Thời Chí.

Thời Chí: “Có nhà không, buổi tối cùng nhau ăn cơm?”

Tiết Lam không khỏi ngây người. Từ sau khi chuyển tới đây, bởi vì lầu trên lầu dưới nên nếu như họ cùng lúc có ở nhà thì thường hẹn nhau cùng ăn, có lúc là ở chỗ cô, có khi là ở chỗ Thời Chí.

Trước đây cảm thấy không sao, hai người kết hợp nấu cơm cũng khá tiết kiệm thời gian tiết kiệm công sức, nhưng giờ sau khi Tiết Lam phát hiện mình có tà niệm không nên có với Thời Chí, đương nhiên không thể lại tiếp tục như vậy.

Tiết Lam do dự giây lát, trả lời: “Không được rồi, tôi đang giảm cân, không ăn cơm tối.”

Lúc này Thời Chí vừa mới ra khỏi sân bay, sau khi đọc được tin nhắn của Tiết Lam thì bước chân không khỏi khựng lại.

Hải ca đi bên cạnh, thấy Thời Chí bỗng dừng bước thì có phần khó hiểu: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

Thời Chí sực tỉnh, lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi lên xe, Thời Chí suy nghĩ một lúc rồi gửi tin cho Tiết Lam.

Thời Chí: “Ừm, biết rồi.”

Nhắn tin xong, Thời Chí nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không khỏi rơi vào trầm tư.

Từ sau hôm ấy hôn Tiết Lam, Thời Chí có thể cảm giác một cách rõ ràng cô đang né tránh mình. Lẽ nào anh thật sự quá vội vàng rồi?

Chẳng qua hôm ấy mượn dược tính hôn Tiết Lam cũng không phải ý định vốn có của Thời Chí. Khi ấy anh mơ mơ hồ hồ mở mắt, nhìn thấy bóng hình gần ngay trước mắt, đầu óc ngốc nghếch liền hôn.

Mới đầu sau khi tỉnh dậy, anh vẫn không mấy chắc nụ hôn đó liệu có phải là mơ hay không, nhưng khi bắt gặp ánh mắt tránh né của Tiết Lam thì mới xác định đó không phải mơ.

Nhưng sau khi anh giả vờ không nhớ vụ hôn thì rõ ràng cô đã không né tránh anh nữa, vì sao hiện giờ lại trở thành vậy rồi.

Thời Chí nhìn Hải ca, hỏi: “Chuyện ảnh bìa tạp chí V, anh nói phía đoàn đội của Tiết Lam từ chối, rốt cuộc chuyện là thế nào ạ?”

Hải ca đáp: “Cao Thông chỉ nói là đụng lịch trình, không sắp xếp được thời gian, ngoài ra không nói gì khác.”

Câu trả lời này vừa nhìn đã biết là lời thoái thác. Anh làm quản lý bao năm, lời lẽ từ chối kiểu này không biết đã nói bao nhiêu lần, sao có thể không nhận ra chứ.

Tư lự trong giây lát, Hải ca lại bổ sung: “Chẳng qua anh cảm thấy đây chỉ là lời lẽ thoái thác mà thôi. Lúc đó khi anh vừa đề cập chuyện này với Cao Thông, có thể thấy cậu ta rất hứng khởi, nhưng sau đó mới cách mấy ngày thì cậu ta lại nói đụng lịch trình, cho nên…”

Hải cả không nói hết, nhưng Thời Chí đã hiểu. Cho nên, chỉ là Tiết Lam không muốn mà thôi.

Thời Chí cụp mắt, không biết là đang nghĩ gì. Một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Trước đừng về nhà, tới công ty gặp Tần Tề.”

Hải ca sửng sốt, nhưng anh cũng không hỏi nhiều nữa, trực tiếp bảo tài xế chuyển hướng tới công ty.

Mà phía Tiết Lam, sau khi nhận được tin nhắn wechat của Thời Chí thì trước tiên thở phào một hơi, có điều sau đó tâm trạng dần dà không cách nào trở nên bình tĩnh.

Vì vậy, Tiết Lam không khỏi hết sức bực bội. Cô cảm thấy mình đúng là không bình thường, càng không muốn nghĩ thì tâm trí lại càng khăng khăng cứ như muốn chống đối với cô, một khắc cũng không cho cô được yên tĩnh.

Không được, phải nghĩ cách mới được. Tiết Lam nghĩ.

Vì vậy cô đi thẳng tới phòng bếp, lôi hết toàn bộ bia cất trong tủ lạnh ra, còn tiện tay xách mấy túi đồ nhắm.

Cô muốn nhất túy giải thiên sầu!

Uống say là được, say rồi sẽ không suy nghĩ linh ta linh tinh nữa.

Vì vậy, Tiết Lam ngồi trên sofa trong phòng khách, bắt đầu nốc từng lon từng lon. Dần dần, trong phòng khách chất cả một đống vỏ lon bia rỗng.

Cuối cùng cô cũng đã hơi ngà ngà, thừa thắng xông lên, lại tiếp tục cố gắng, hoàn toàn để bản thân uống đến bí tỉ, Tiết Lam lại lấy chai rượu trắng mà lần trước ba cô uống còn dư ra.

Rượu và bia trộn với nhau, nhìn khí thế này của cô, chính là dù thế nào cũng phải uống đến độ bản thân không biết trời trăng mây nước gì mới chịu ngừng đây.

Giải trí Thế Hoa, trong văn phòng của Tần Tề.

Thời Chí đứng trước cửa sổ sát đất, trầm ngâm ngắm nhìn phong cảnh CBD của thành phố này, không biết đang nghĩ gì.

Central Business District: khu trung tâm thương mại

Đúng lúc này, có người đẩy cửa văn phòng từ bên ngoài, Tần Tề từ ngoài cửa đi vào, trong tay còn cầm laptop, hẳn là vừa mới trở về từ cuộc họp.

Đặt laptop lên bàn, Tần Tề bắt đầu cà khịa: “Wow, cậu vừa về đã vội chạy tới gặp tôi, sao nào, nhớ tôi tới thế á.”

Thời Chí thản nhiên lườm anh một cái, “Sáng nay là ai kêu tôi qua đây một chuyến?”

Tần Tề nhướn mày, phản bác: “Thế còn ai sống chết nói muốn về nhà trước, không muốn qua đây? Cut, nếu không phải biết cậu còn chưa kết hôn thì tôi còn tưởng trong nhà có kiều thê đang chờ cậu đấy.”

Cơ thể Thời Chí cứng đờ, không nói gì.

Tần Tề vẫn thao thao: “Ngẫm nghĩ thì cũng có thể hiểu được, cậu chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, nhưng người mà bản thân luôn nhớ nhớ thương thương ở ngay lầu trên, sao không sốt ruột vội vã quay về gặp người đẹp được chứ.”

“Có điều nhìn bộ dạng hiện giờ của cậu, đây không phải là còn chưa theo đuổi được người ta thì đã thất tình rồi sao.”

Thời Chí xoay người, liếc anh ta một cái, không hề phủ nhận.

Tần Tề thấy vậy thì lập tứng cao hứng, “Đệch, không phải là cậu tỏ tình với Tiết Lam bị từ chối rồi chứ?”

Thời Chí suy nghĩ. Mặc dù vẫn chưa chính thức tỏ tình nhưng đánh giá từ tình huống hiện tại, Tiết Lam hẳn là đã biết được tâm ý của anh. Cô xa cách như vậy, chắc là từ chối nhỉ.

“Thời Chí ơi là Thời Chí, không ngờ cậu cũng có ngày này nhá. Ông trời có mắt, quả báo không chừa một ai, trước đây đều là cậu từ chối người khác, cuối cùng đã tới lượt người ta từ chối cậu rồi.” Tần Tề có chút cười trên nỗi đau của người khác.

Thời Chí lẳng lặng nhìn Tần Tề chăm chăm, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

Tần Tề vội biết điều thu lại, người đang thất tình chớ có chọc, hơn nữa người này còn là Thời Chí.

“Ý của tôi là, tính cách cô nàng Tiết Lam này được lắm nhé.” Tần Tề ngượng ngùng nói.

Thời Chí tiếp tục chăm chú nhìn anh, không nói gì.

Tần Tề bị tia tới nổi gai óc, “Thật ra tỏ tình lần đầu bị từ chối cũng có sao đâu, chúng ta lại tiếp tục tiến tới là được. Hay là cậu kể chi tiết coi, tôi giúp cậu nghĩ cách?”

Đây chính là mục đích Thời Chí tới tìm anh. Anh chàng Tần Tề này mặc dù trông không mấy đáng tin, nhưng lịch sử tình trường hết sức phong phú, cũng có thể giúp anh nghĩ ra được ý tưởng gì đó.

Chỉ là ngay lúc Thời Chí chuẩn bị lên tiếng thì ngoài trời bỗng sấm chớp đùng đoàng, ầm ĩ đến độ khiến hai người đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tần Tề giật mình: “Trời, thời tiết thay đổi cái rẹt luôn, tự nhiên sấm chớp dữ dội vậy. Nếu là người nhát gan một chút thì chắc…”

Có điều anh còn chưa nói hết câu thì đã thấy sắc mặt Thời Chí nghiêm trọng, đứng bật dậy chạy ra ngoài.

Tần Tề vội hướng về phía cửa hét lên: “Nè, còn chưa nói xong, cậu đi đâu đó?”

“Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Dứt lời, bóng dáng Thời Chí đã biến mất.

Trong xe, Thời Chí nhìn sấm chớp đì đoàng ngoài cửa sổ, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Điện thoại trên tay không ngừng gọi cho Tiết Lam, nhưng phía cô vẫn luôn không hề bắt máy. Hiện trong đầu anh không ngừng lóe lên hình ảnh Tiết Lam co ro trong chăn run lẩy bẩy, tim đau như thắt.

“Có thể nhanh hơn một chút được không?” Thời Chí hỏi tài xế.

Nét mặt tài xế khổ sở: “Mưa to đường trơn khó lái, đây đã là tốc độ nhanh nhất trong phạm vi an toàn rồi, nếu còn tăng tốc e là sẽ xảy ra chuyện.”

Thời Chí nghe vậy sắc mặt lại tối hơn vài phần, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể sốt ruột không ngừng bấm gọi cho Tiết Lam.

Cuối cùng sau hai mươi phút dài đằng đẵng, xe cuối cùng tới bãi đỗ dưới tầng hầm tiểu khu nhà họ.

Giây phút xe vừa dừng bánh thì Thời Chí đã lao thẳng ra, một đường chạy như bay tới cửa thang máy, sau khi vào trong, trực tiếp nhấn tầng mười bốn.

Cửa thang máy mở ra, Thời Chí xông tới cửa nhà Tiết Lam, nóng ruột nhấn chuông cửa.

“Tiết Lam, cô có nhà không, là tôi, Thời Chí.” Thời Chí đứng bên ngoài hô.

Nhưng qua mấy phút, bên trong một chút động tĩnh cũng không có.

Nhìn khóa mật mã trước mặt, Thời Chí vội lấy điện thoại ra, định tìm Thịnh Lâm hỏi mật mã cửa nhà Tiết Lam.

Nhưng lúc anh vừa định bấm gọi Thịnh Lâm thì cửa nhà bỗng nhiên mở ra, Tiết Lam lảo đà lảo đảo xuất hiện trước cửa.

“Ai thế, ồn chết đi được!”

Thời Chí thấy Tiết Lam bình yên vô sự, lúc này mới thở phào một hơi.

Có điều sau khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô anh mới giật mình. Trách sao điện thoại gọi mãi không được, ấn chuông cửa cũng không ai mở, hoá ra là đã uống say.

Còn vì sao uống say, Thời Chí nghĩ, đại khái là vì sợ sấm rung chớp giật bên ngoài, cho nên mới uống lấy can đảm chăng.

Có điều, cô không bị dọa sợ là được.

“Ơ, Thời Chí, là anh à!”

Tiết Lam bỗng duỗi tay về phía Thời Chí. Cô vốn dĩ đã đứng không vững, bởi vì sự kích động này mà cơ thể càng nghiêng nghiêng ngả ngả.

Thời Chí thấy vậy vội bước lên đỡ cô.

“Đúng, là tôi, nào, tôi dìu cô vào trong.”

Thời Chí vừa nói vừa đỡ Tiết Lam vào nhà, sau đó xoay người đóng cửa lại.

Nhưng vào lúc này, Tiết Lam bỗng giãy giụa, “Tôi, tôi không say, tự, tự tôi đi được, không cần anh đỡ…”

Thấy cô vùng vằng dữ quá, Thời Chí sợ cô ngã nên chỉ có thể giữ hai tay cô, xoay người đè cô lên ván cửa, sau đó trực tiếp vây cô trong ngực mình.

“Vậy cô nói trước xem, sao lại không cho tôi dìu, hửm?” Thời Chí nhìn dáng vẻ say bét nhè của Tiết Lam, không khỏi bật cười nói.

Uống bao nhiêu mới có thể say đến thế này, quả nhiên là con ma men.

Tiết Lam lại giãy giụa hai cái, thấy căn bản không giằng ra được thì chỉ có thể thở hồng hộc trừng mắt nhìn đầu sỏ.

Cô ngẩng đầu, ủy khuất nói: “Đồ xấu xa, anh bắt nạt tôi, tôi mới không cho anh dìu.”

Dứt lời, Tiết Lam lại bắt đầu giãy giụa, nhưng dưới sức lực hoàn toàn áp đảo của anh, chút sức mèo quào của cô hoàn toàn không có lấy một chút tác dụng.

Thời Chí có chút không biết làm sao. Khi nào thì anh bắt nạt cô chứ, uống say vậy mà còn vu cáo người khác.

“Ồ, tôi bắt nạt cô thế nào chứ?” Thời chí cười nuông chiều.

Tiết Lam bĩu môi, đáp: “Anh, anh hôn trộm tôi, sàm sỡ tôi.”

Thời Chí nghe vậy liền sửng sốt, không ngờ cô nói bắt nạt lại là chuyện này. Chẳng qua, anh không có cách nào chối cãi.

Yết hầu Thời Chí lên xuống, thấp giọng nói: “Vậy phải làm sao, hay là, tôi cho cô hôn lại, được không?”

Tiết Lam ngoẹo đầu nghiêm túc suy nghĩ, dường như cảm thấy cũng ổn, “Được!”

Giây tiếp theo, cô trực tiếp nhón chân lên rồi hôn anh!

Chỉ là nụ hôn này không rơi trên môi Thời Chí mà đáp trên yết hầu anh.

Toàn thân Thời Chí cứng đờ ngay tại chỗ. Anh cúi đầu đối diện với đôi mắt vì say nên có hơi mơ màng của Tiết Lam, âm thanh khàn đặc.

“Tiết Lam, là em dụ dỗ tôi trước.”

Mic: sói mọc đuôi rồi nên từ mình đổi xưng hô sang em nha
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện