Tiết Lam đi tới trước mặt Trịnh Giai, trông thấy trên băng ghế để mấy lon bia thì không khỏi bật cười.

Trịnh Giai ngạc nhiên, “Sao vậy?”

Tiết Lam nén cười nói: “Không có gì, cảm thấy khung cảnh này có chút quen thuộc mà thôi. Trước đây tôi có một tin đồn cứ thế bị lan truyền.”

Sao ấy nhỉ, bia từ lúc nào lại trở thành vật cần thiết trong buổi tâm sự đêm khuya rồi.

Lúc này Trịnh Giai cũng nhận ra, không khỏi cười thành tiếng, “Tin đồn đó của cô tôi cũng từng thấy. Phải nói chứ, quả thực rất giống.”

“Chẳng qua chúng ta cả hai đều là nữ, hẳn là sẽ không truyền ra scandal.”

Tiết Lam nhún vai, trả lời: “Thế thì cũng không chắc.”

Mọi người đều biết, tin đồn trong giới giải trí thì giới tính thực ra cũng không có tác dụng gì.

Trịnh Giai dường như bị câu nói của Tiết Lam chọc trúng huyệt cười, bỗng dưng cất tiếng cười to, cả người cười đến nghiêng trước ngả sau.

Tiết Lam: “…………”

Đã bảo là một cô gái cool ngầu mà, đừng quậy, thiết lập hình tượng sắp sụp đổ á!

Còn nữa, điểm cười của cô ấy liệu có phải thấp quá rồi chăng.

Cuối cùng chờ Trịnh Giai cười đã, Tiết Lam mới ngồi xuống băng ghế, khui một lon bia đưa qua.

“Tới cũng tới rồi, uống chút chứ?” Tiết Lam hỏi.

Tiết Lam đại khái có thể đoán được mục đích Trịnh Giai tìm cô, dù sao nút giao duy nhất của hai người họ cũng chính là chương trình <Tần suất tâm động> đó. Cho nên, mười phần hết tám chín là nói về vấn đề tình cảm.

Tâm sự chuyện tình cảm ấy à, sao có thể thiếu chất cồn trợ hứng được chứ.

Có điều, tình huống thế này không khỏi lại khiến Tiết Lam nhớ tới lần đó Đàm Tuyên Bạch tới tìm cô trò chuyện.

Haizzz, cũng không biết vì sao mọi người lại thích tâm sự chuyện tình cảm với cô thế không biết. Lẽ nào trên người cô có khí chất đặc biệt gì có thể tư vấn tình cảm hử? Trịnh Giai cười nhận lấy: “Được thôi, uống một chút.”

Hai người nâng lon bia trong tay, cụng một cái, ngửa đầu nốc hết nửa lon.

Một lúc sau, Trịnh Giai rốt cuộc chầm chậm lên tiếng: “Hôm nay tôi tìm cô, thật ra cũng không có việc gì, chỉ là cảm thấy hết sức thần kỳ, lúc đó tôi che giấu kỹ như vậy, nhưng cô chỉ thoáng nhìn đã nhận ra.”

Ban đầu cô ấy lựa chọn theo Tề Chu tới chương trình, tất cả bạn bè bên cạnh đều tưởng rằng cô ấy muốn theo đuổi người ta, bao gồm cả bạn thân nhất cũng chúc mừng cô ấy cuối cùng đã tiến thêm một bước.

Chỉ có Tiết Lam đoán được mục đích thật sự của cô ấy, buông tay!

“Vì vậy muốn hỏi xem cô sao lại nhận ra?” Trịnh Giai hỏi.

Tiết Lam ngập ngừng một lúc mới trả lời: “Nếu như tôi nói nhờ vào trực giác thì cô có tin không?”

Trịnh Giai sửng sốt, dường như không ngờ tới đáp án này.

Tiết Lam cười nói: “Bảo hoàn toàn là trực giác cũng không đúng, ắt hẳn còn có một phần kinh nghiệm nữa chứ.”

Kinh nghiệm nhờ ship cp mà ra!

“Tôi nhớ lúc Tề Chu lần đầu tiên thấy cô xuất hiện trong chương trình, trong ánh mắt anh ta ngoại trừ kinh ngạc thì còn có chút gì đó sợ hãi. Anh ta sợ gì chứ, khi đó tôi vẫn suy nghĩ, có lẽ là anh ta sợ cô chọc thủng lớp giấy bọc cuối cùng đó chăng.”

“Về phần trực giác, chính là cảm giác đầu tiên mà cô mang lại cho tôi. Cô không giống kiểu người đeo bám dây dưa.” Tiết Lam nói.

Nghe thấy lời này của Tiết Lam, Trịnh Giai trước tiên có hơi bất ngờ, sau đó thì cười khổ: “Cô đoán không sai, anh ấy biết tôi thích anh ấy, đã biết từ rất lâu rồi.”

“Gia đình của hai chúng tôi là thế giao, mẹ anh ấy và mẹ tôi là bạn thân. Trong mắt người khác, chúng tôi cũng xem như thanh mai trúc mã ấy nhỉ, nhưng anh ấy chỉ coi tôi như em gái.”

“Bắt đầu từ lúc cấp ba, bên cạnh anh ấy trước giờ không hề thiếu bạn gái. Năm mười tám tuổi ấy, vào ngày sinh nhật tôi chuẩn bị thổ lộ với anh ấy, nhưng hôm đó anh ấy lại dẫn một cô bạn gái mới xuất hiện tại tiệc sinh nhật của tôi.”

“Hôm đó trước mặt mọi người, anh ấy giới thiệu tôi là em ruột của anh ấy. Lúc đó tôi đã biết anh ấy biết tâm ý của tôi, nhưng chỉ là anh ấy không thích tôi.”

“Mấy năm qua nhìn bạn gái anh ấy đổi hết người này tới người khác, tôi cũng không rõ mình rốt cuộc đang cố chấp điều gì. Sau đó tôi nghĩ, có thể là buông tay thật sự rất khó, nhất là khi đã kiên trì lâu như vậy.”

Trịnh Giai ngắn gọn kể về mối tình đơn phương suốt mười năm của mình, chua xót khổ đau trong lòng e là cũng chỉ có bản thân cô ấy rõ nhất.

“Vì vậy, tham gia chương trình lần đó chính là bước buông tay đầu tiên của tôi.” Trịnh Giai nói.

Tiết Lam thoáng nhìn cô ấy, hỏi: “Nếu như đã bắt đầu từ bỏ, vậy cô còn phiền não điều gì?”

Trương Giai giật mình, không ngờ Tiết Lam vậy mà lại nhận ra tâm sự của cô ấy.

“Cô thật sự rất lợi hại đó, lại bị cô phát hiện rồi.”

Tiết Lam cười, không giải thích gì nhiều.

Thật ra chuyện này cũng không khó đoán. Nếu như Trịnh Giai từ bỏ thành công, vậy thì hôm nay cả hai sẽ không xuất hiện ở nơi này.

Trịnh Giai nói, “Anh ấy đã thổ lộ với tôi, sau khi tôi quyết định buông tay.”

Tiết Lam kinh ngạc hỏi: “Vậy Lý Thiên Tinh thì sao?”

Không phải Tề Chu tham gia chương trình là vì theo đuổi Lý Thiên Tinh ư. Lúc chương trình kết thúc, hai người cũng đã biểu hiện có khả năng tiếp tục tiến tới, mới mấy tháng mà đã over rồi?

Trịnh Giai đáp: “Anh ấy nói Lý Thiên Tinh hiện giờ là nghệ sĩ của công ty anh ấy, tham gia chương trình là để tuyên truyền.”

Tiết Lam: “…….”

Trịnh Giai lại bổ sung: “Nhưng tôi cảm thấy cũng không phải hoàn toàn là vậy, Lý Thiên Tinh là kiểu con gái mà anh ấy thích.”

Tiết Lam ngu luôn. Thế nên Tề Chu đang tính bày trò gì đây?

Tiết Lam hỏi: “Cho nên, cô do dự có nên đồng ý hay không?”

Trịnh Giai gật đầu, không hề phủ nhận.

Tiết Lam trầm ngâm trong giây lát: “Vấn đề này tôi không cách nào đưa ra ý kiến giúp cô, giày có vừa hay không chỉ có chân mới hiểu.”

Có muốn người đàn ông này không, cũng chỉ có bản thân cô ấy biết.

Tiết Lam vẫn luôn rất rõ một chuyện. Trong chuyện tình cảm của người khác, cô có thể làm một người biết im lặng lắng nghe, nhưng cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

Trịnh Giai cười đáp: “Tôi biết, chỉ là muốn tìm ai đó tâm sự mà thôi, bằng không giấu ở trong lòng ngột ngạt vô cùng.”

Tiết Lam mỉm cười, nâng lon bia trong tay, lại cụng một cái với cô ấy.

Sau khi lon bia đã thấy đáy, Trịnh Giai hỏi: “Có thể hỏi cô một câu không, cô vẫn tin vào tình yêu chứ?”

Thông qua internet, cô biết được quá khứ yêu đương trước đây của Tiết Lam. Bị một tên sở khanh lừa gạt suốt ba năm, sau khi chia tay còn giáng cho một đòn, cho nên cô ấy rất tò mò thái độ của Tiết Lam đối với vấn đề tình cảm.

Nghe vậy, Tiết Lam cũng không chút do dự, cười nhẹ nói: “Tin chứ, bất kể gặp phải chuyện gì, tôi vĩnh viễn đều tin vào tình yêu.”

Huhuhu, cô kiên trì tin tưởng cp cô ship là thật, vậy sao cô có thể không tin vào tình yêu được cơ chứ.

Sau khi cùng Tiết Lam tách ra, một mình Thời Chí đi tới tảng đá gần đó ngồi xuống.

Anh tựa như có tâm sự, phóng mắt nhìn mặt biển tĩnh lặng dưới trời đêm đến ngẩn người, không biết là đang nghĩ gì.

“Thời Chí, sao em lại ngồi đây?” Đào Văn Quân kinh ngạc hỏi.

Chị ấy vừa cùng Triệu Vệ ra ngoài tản bộ liền trông thấy cái người ngồi đằng xa trông hơi quen quen, thế nên mới tới xem thử.

Thời Chí dường như vừa mới tỉnh hồn. Sau khi trông thấy Triệu Vệ và Đào Văn Quân thì đứng thẳng dậy.

“Không có gì, Tiết Lam đi gặp một người bạn. Muộn quá rồi, không an toàn nên em ngồi đây chờ cô ấy cùng về.” Thời Chí chỉ về phía Tiết Lam và Trương Giai ở gần đó.

Đào Văn Quân bỗng nói: “Thảo nào. Chị bảo một mình em đêm hôm ngồi đây không khỏi giật cả mình, chị còn tưởng em nghĩ không thông đó.”

Thời Chí cười cười, không nói gì.

Triệu Vệ cũng lên tiếng: “Mới rồi anh đã bảo em nghĩ nhiều rồi em còn không tin, ai nghĩ không thông cũng không tới lượt Thời Chí suy nghĩ bế tắc đâu. Người ta đẹp trai như vậy, sự nghiệp lại thành công, cho dù hiện giờ theo đuổi con gái người ta còn chưa được, nhưng em xem cậu ấy biết cách quan tâm chăm sóc như thế, ôm người đẹp về tay không phải là chuyện sớm muộn à.”

Đào Văn Quân thế nhưng lại trực tiếp nổi giận: “Anh còn không biết xấu hổ ở đó mà nói, anh xem Thời Chí người ta ân cần với Tiết Lam biết bao, anh thì sao, một chút nhãn lực cũng không có. Hôm nay em kéo tay anh, anh vậy mà còn giằng ra!”

Triệu Vệ vừa thấy Đào Văn Quân lại bắt đầu tính sổ chuyện hôm này thì không khỏi có chút nhức đầu. Cả đêm khó khăn lắm mới có thể dỗ xong, ai ya, vẫn còn phải tiếp tục dỗ rồi.

“Bà xã, chúng ta là vợ chồng già, tóm lại cũng không thể nào so sánh với thanh niên trẻ tuổi người ta mà. Còn nữa, họ không phải cũng không nắm tay đó sao.” Triệu Vệ nói.

Đào Văn Quân: “Câu này của anh thừa thãi quá đó. Người ta rõ ràng là còn chưa theo đuổi được, nắm cái gì….”

Nói được một nửa, hai người lúc này mới kịp nhận ra là mình lỡ miệng, có chút xấu hổ nhìn Thời Chí.

“Chuyện đó, thật ra anh chị không có ý nhiều chuyện đâu, chỉ là thầm thảo luận vài câu thôi.” Đào Văn Quân lắp bắp giải thích.

Thời Chí cười cười, “Mọi người đều nhận ra sao? Rõ ràng đến thế ư?”

Đào Văn Quân cười đáp: “Cũng không rõ rệt lắm, chỉ là chị và anh Vệ của em khá thân với em nên mới đoán được một chút.”

Thật ra, hai ngày qua Thời Chí cũng không có hành động gì nổi bật, nếu như đổi thành người không hiểu về anh thì thật sự không chắc có thể phát hiện bất cứ điểm nào bất thường.

Nhưng tiếc là Triệu Vệ và Đào Văn Quân đều từng hợp tác với Thời Chí, cũng xem như hiểu được con người Thời Chí, cho nên mới nhận ra chút manh mối.

“Có điều, chị thấy cô nhóc Lam Lam thần kinh hơi thô, em vẫn phải cố gắng mới được.”

Đào Văn Quân nói.

Nói một cách chính xác, Tiết Lam hẳn là người trong cuộc thì mù mờ, vẫn cứ ngốc nghếch không phát hiện chút gì.

Thời Chí khẽ cười gật đầu, “Làm phiền giữ bí mật giùm em.”

Đào Văn Quân và Triệu Vệ sảng khoái đồng ý, lại trò chuyện dăm ba câu với Thời Chí, sau đó thì tiếp tục đi nơi khác tản bộ.

Tiết Lam trò chuyện xong với Trịnh Giai thì liền tới tìm Thời Chí. Kế đó, cô và Thời Chí hai người lại trước tiễn Trịnh Giai về nơi ở rồi mới quay về.

Về tới nhà nghỉ thì thời gian đã rất muộn, hai người chúc ngủ ngon xong thì ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên giống như Hứa Giai Dao và Đỗ Nguyên Văn dự đoán, ba cặp vợ chồng hôm qua lục đục với nhau đã lại hòa thuận như lúc ban đầu, hoàn toàn không nhìn ra chút khói thuốc súng nào ngày hôm qua.

Ều….Quả nhiên là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa.

Thời gian mấy ngày tiếp theo, trước tiên dạo chơi trạm Tam Á một lượt, sau đó lại trực tiếp bay tới trạm thứ hai – Đại Lý – để ghi hình.

Lần ghi hình này thời gian trước sau tổng cộng khoảng mười ngày. Sau khi quay ở Đại Lý, tất cả các khách mời đều có thể quay về nghỉ ngơi một tuần rồi lại tiếp tục ghi hình cho đợt tới.

Vài ngày trước khi rời đi, Tiết Lam nhìn thấy trong nhóm chế tác đoàn phim có người tìm Thịnh Lâm muốn xin vé concert.

Lần lượt, một người hai người, người muốn xin vé trong nhóm càng lúc càng đông.

Cách gần nửa năm, group này bỗng nhiên trở nên náo nhiệt như vậy cũng là có nguyên nhân. Bởi vì sắp sửa công chiếu, mọi người đều muốn tuyên truyền qua lại ấy mà.

Thế nên concert của Thịnh Lâm trở thành thời cơ rất tốt. Nhà sản xuất trước đó cũng từng đề nghị,nhân viên tổ chế tác có thời gian thì có thể cùng nhau đi, phía Thịnh Lâm cũng sớm đã chuẩn bị xong vé, hiện giờ xem thời gian của mọi người mà thôi.

Buổi tối một ngày trước khi ghi hình kết thúc, sau khi Tiết Lam rửa mặt xong, vừa đắp mặt nạ thì đúng lúc Thời Chí cũng từ trong phòng đi ra.

Tiết Lam giơ điện thoại, hỏi: “Thời Chí, anh thấy tin nhắn của nhóm chưa, mọi người nói muốn tới concert của Thịnh Lâm, anh muốn đi chứ?”

Thời Chí sửng sốt một lúc, lấy điện thoại ra lướt xem tin nhắn trong nhóm, hiển nhiên là vẫn chưa kịp đọc.

Sau khi xem một lúc, Thời Chí ngước lên hỏi: “Cô đi không?”

Tiết Lam gật đầu, “Đi chứ, concert của Thịnh Lâm là vào ba ngày sau, tôi hỏi quản lý của tôi rồi, hôm đó đúng lúc không có công việc.”

“Anh cũng hỏi thử quản lý của anh có sắp xếp công việc hay không đi, concert này của Thịnh Lâm tổ chức ngay thành phố của chúng ta, đi qua đó cũng tiện. Nếu không có việc gì, chúng ta có thể cùng nhau quẩy.”

Thời Chí khẽ gật đầu, nói: “Được, vậy thì đi chung đi.”

Tiết Lam “ừ” một tiếng, cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng trước đó Thời Chí từng hỏi quản lý.

“Vậy tôi tìm Thịnh Lâm đòi vé đây, bảo nó cho hai chúng ta hai vé cạnh nhau, tới lúc đó chúng ta ngồi chung, cũng có thể phối hợp với nhau.” Tiết Lam nói.

Thời Chí nhẹ giọng đồng ý: “Được.”

Sáng hôm sau, tất cả các khách mời đều thu dọn hành lý tập hợp dưới lầu. Sau khi ăn sáng thì tổ chương trình có xe tới tiễn họ ra sân bay.

Không có camera ghi hình, lúc này các khách mời ăn bữa sáng cũng thoải mái hơn nhiều.

Bởi vì lần quay kế tiếp là một tuần sau, cho nên mọi người cũng không có cảm giác lưu luyến không nỡ gì cho lắm, đều cười cười nói nói, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Giữa chừng, nhân viên của tổ đạo diễn đi qua một chuyến, gọi riêng Thời Chí ra ngoài.

Đạo diễn thấy Thời Chí thì nét mặt có chút khổ sở nói: “Thời lão sư, tìm anh qua là muốn thương lượng một chút với anh về vấn đề cắt nối biên tập.”

Thời Chí ngạc nhiên: “Đạo diễn, anh nói đi.”

Đạo diễn sắp xếp lại câu từ, cố gắng uyển chuyển đến hết mức có thể, trình bày: “Là thế này, có lẽ là vì anh và Tiết lão sư quan hệ khá tốt, cho nên có thể trong chương trình sẽ thấy hai người thân thiết với nhau hơn một chút so với những người khác, tới lúc qua biên tập phát sóng e là sẽ có tin đồn, hoặc là có khả năng bị ghép cp.”

Tổ đạo diễn cũng rất chi là bất đắc dĩ đó. Chủ yếu là khi ký hợp đồng với Thời Chí có thẳng thắn giấy trắng mực đen viết rõ không thể nào ghép cp tung tin tình ái, càng không thể ác ý cắt ghép.

Nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm làm show truyền hình của họ, cứ cho là họ cắt nối bình thường, nhưng theo như họ quan sát về cách mà Tiết Lam và Thời Chí ở cạnh nhau mà nói thì chương trình này vừa phát sóng, giữa hai người mười phần chắc hết tám chín sẽ phát sinh scandal.

Đừng nói là quần chúng, ngay cả mấy nhân viên tổ đạo diễn họ ngày ngày xem cũng mơ hồ không rõ, nhất là mấy cô gái trong tổ đạo diễn, cả ngày đều ríu rít nói cặp cp này họ ship chắc rồi.

Không biết có phải ảo giác hay không, tóm lại đạo diễn có cảm giác Thời Chí dường như đối với Tiết Lam có gì đó khang khác.

Trong mười mấy ngày ghi hình vừa qua, mỗi ngày anh ấy đều ngồi sau monitor xem, đương nhiên so với người khác thì nhìn được tổng quát toàn diện.

Nói thế nào nhỉ, Thời Chí đối với mỗi vị khách mời là nữ cũng như các nhân viên đều giữ một khoảng cách, nhưng duy chỉ có Tiết Lam là không hề xa cách mà rất gần gũi, hơn nữa đa phần đều là anh chủ động tiếp cận Tiết Lam.

Thời Chí nhíu mày: “Cho nên, các anh sẽ mua bài viết tung tin cp? Hay là các anh cắt nối lung tung?”

Đạo diễn vội đáp: “Đương nhiên không rồi, trong hợp đồng của chúng ta có giấy trắng mực đen viết rõ mà, chúng tôi chắc chắn sẽ không làm bậy.”

Mặc dù nói show giải trí xuất hiện tình trạng biên tập cắt ghép lung tung, lợi dụng khách mời để tạo độ hot là chuyện rất đỗi bình thường trong showbiz, nhưng tổ chương trình của họ cũng không dám làm vậy với Thời Chí.

Ngoại trừ việc bị ràng buộc bởi hợp đồng, thật ra còn một nguyên nhân nữa. Một trong những nhà tài trợ của chương trình lần này là tập đoàn Thời thị, cũng chính là ông chủ công ty quản lý của Thời Chí giúp chương trình đắp đê xây cầu.

Thật ra trong giới sớm đã có tin đồn, nói Thời Chí có quan hệ với tập đoàn Thời thị, hiện giờ xem ra mức độ đáng tin của lời đồn này rất lớn.

Thời Chí nhẹ “ừ” một tiếng, đáp: “Vậy biên tập như bình thường là được, về phần quần chúng có phản ứng thế nào cũng không liên quan tới các anh.”

Sau khi tới sân bay, bởi vì điểm đến và chuyến bay của mọi người khác nhau nên trực tiếp chia tay ở cửa lớn. Tiết Lam và Thời Chí cùng chuyến, vì vậy lên chung một máy bay.

Chỗ ngồi của cả hai trên máy bay cũng không cạnh nhau, còn cách hơi xa, cũng không có bất cứ giao lưu nào.

Rất nhanh chuyến bay đã tiếp đất. Sau khi từ sân bay đi ra, vì để tránh tin đồn nên hai người Tiết Lam và Thời Chí mặc dù về cùng một địa điểm nhưng ai nấy đều lên xe của công ty mình.

Trên xe của công ty Thời Chí, lần này người ra đón anh là Hải ca.

Vừa lên xe, Hải ca đã nói: “Thời gian phỏng vấn tạp chí đã bàn bạc xong rồi, có thể đẩy lùi một ngày. Rốt cuộc hôm đó em có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”

Sáng hôm nay Thời Chí bỗng gọi điện cho anh, nói muốn điều chỉnh thời gian buổi phỏng vấn ba ngày sau, hôm ấy mình có chuyện. Lúc đó trong điện thoại Hải ca không hỏi anh chuyện gì, chỉ vội vàng điều chỉnh sắp xếp thời gian.

Thời Chí nhẹ “ừm”, đáp: “Hôm đó dự định đi concert của Thịnh Lâm, chế tác đoàn phim hẳn là đều đi.”

“À, chuyện này à, là đi cùng mấy người sản xuất sao?” Hải ca hỏi.

Thời Chí trả lời: “Không biết nữa, chắc là đi chung với Tiết Lam.”

Cô ấy nói muốn vé liền kề, tới lúc đó chắc chắn sẽ ngồi chung.

Hải ca gật đầu, dường như nhớ ra gì đó vội nói: “Gần đây có phải em với Tiết Lam hợp tác với nhau hơi nhiều rồi không, trước đó là phim truyền hình, tới show giải trí, lần này còn sắp cùng nhau đi xem concert, có chút thường xuyên rồi.”

“Không được, anh phải bảo bộ phận tuyên truyền của công ty thường trực để ý động tĩnh trên mạng, đừng để lan truyền tin đồn gì đó mới được.”

Nói tới dây, Hải ca bỗng dưng lại nhớ ra một việc.

“Nói ra cũng thật khéo, trước đây em và Tiết Lam còn có một siêu thoại cp, hình như tên gọi là cp Khai khẩu. Lúc đó anh còn đang định khoác áo giáp trà trộn vào group fan của em hô hào một tiếng, để mọi người triệt tiêu siêu thoại này, nhưng ai ngờ có một fan phản ứng siêu tốc, còn nhanh hơn anh một bước hô hào trong nhóm. Lần này anh chắc chắn sẽ theo dõi chặt chẽ, cướp vị trí phản ứng nhanh nhạy đầu tiên.”

Nghe vậy, Thời Chí khựng người, liếc anh một cái: “Anh rảnh lắm à?”

Hải ca xấu hổ đáp: “Làm gì có, không phải là vì anh cảm thấy em cùng lúc có cp với hai chị em nhà người ta có phải là không hay cho lắm thôi mà.”

Thời Chí nhìn anh: “Vậy anh nghĩ cách dẹp bỏ cp kia của em với Thịnh Lâm đi.”

Hải ca: “…………”

Thế thì thật sự đánh giá cao anh quá rồi. Con quái vật khổng lồ mà ngay cả hai group fan đỉnh lưu là fan Lâm và Only Chí cũng “bứng gốc” không nổi thì anh nào có tài đức gì chứ.

Hải ca thẳng thắn bày tỏ sự túng quẫn: “Chuyện đó thì anh coi như bó tay, với độ hot trước mắt của [Thịnh Thời Thiên Hạ], cho dù em với Thịnh Lâm một bên truyền ra tin có bạn gái thì cũng không tác dụng, fan cp cũng sẽ cho rằng là để tránh hiềm nghi.”

“Còn nữa, cứ cho nếu như một trong hai người tụi em kết hôn đi chăng nữa thì cp fan cũng sẽ cảm thấy tụi em là vì áp lực của thế tục nên mới làm vậy. Cho nên ấy, dẹp bỏ bọn họ, trong thời gian ngắn e là nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Chẳng qua Hải ca cảm thấy cũng không sao. CP fan cũng là fan, trên phương diện giá trị thương mại cũng không thể xem thường, đúng không.

Uầy, có điểm không đúng, trước đây Thời Chí chưa từng quan tâm mấy việc này nha.

Không biết nghĩ tới gì đó, Hải ca kinh ngạc nói: “Không phải em muốn có scandal cp với Tiết Lam đấy chứ?”

Cho nên mới muốn “bứng gốc” [Thịnh Thời Thiên Hạ]!

“Không phải.” Thời Chí thản nhiên đáp.

Hải ca bất giác thở phào một hơi.

“Em đang theo đuổi cô ấy.”

Hải ca là quản lý của anh, chuyện này Thời Chí cũng không định giấu anh ấy.

Ánh mắt Hải ca trợn tròn: “……………”

Cuối cùng, Thời Chí còn không yên tâm căn dặn một câu: “Chuyện này không được lộ ra, còn chưa theo đuổi được người ta.”

Hôm ấy kết thúc đợt ghi hình đầu tiên, tổ chương trình <Chuyến lữ hành yêu thương> tức tốc cắt ghép cho ra bản teaser, rất nhanh đã “nhà giàu mới nổi” mua một cái hot search.

Trong vid, bốn cặp vợ chồng đương nhiên là điểm nhấn tuyên truyền quan trọng, tương tác ngọt ngào qua lại giữa vợ chồng ngọt tràn màn hình.

Mà tới phân đoạn của Tiết Lam, tổ chương trình trực tiếp cắt lấy đoạn Thịnh Lâm tới gõ cửa, hai chị em cùng nhau ăn sáng. Chỉ xem từ video này còn cho rằng cả hai người đều cùng tham gia chương trình ấy chứ.

Mà ở cuối video, tổ chương trình càng cờ-hó hơn, ống kính dừng ngay đoạn Thời Chí xuất hiện.

Một teaser chỉ vỏn vẹn mấy phút, trực tiếp khiến sự mong đợi của giang cư mận đối với chương trình tăng ngùn ngụt.

Fan Lâm, Việt quất, Only Chí còn cả Thiên nhân, fan của bốn nhà tề tựu một chỗ, cục diện hoàn toàn mất khống chế.

Nhóm Việt quất: Mong chờ show mới của Lam Lam. Tiếp theo siêu cấp đặc sắc xin hãy chú ý, Lam lệch tone show giải trí sắp online!

Fan Lâm: Woaaaaaa, ca ca vậy mà mà cũng tham gia <Chuyến lữ hành yêu thương>, đây là show giải trí chị em aaaaa, siêu siêu mong đợi!!!! Đệch, Thời Chí sao cũng tới vậy?!

Only Chí: Mèng ơi, cảm xúc hiện tại có chút phức tạp. Bảo bối ơi, sao anh lại muốn cùng đối tượng scandal tham gia show giải trí vậy, còn là cả hai nhà, không được rồi, mau cho tui bình oxy!!!

Nhóm Thiên nhân: Năm mới rồi, năm mới rồi chị em eeiiii, mị không nhìn nhầm chứ, ai đó mau đỡ mị, mị còn có thể ship!

Vòng fan có nhà vui có nhà rầu, rất nhanh, trên mạng, fan Lâm, Only Chí và Thiên nhân lại mở ra một trận hỗn chiến thế kỷ, fan của ba nhà choảng nhau tối tăm mặt mày.

Việt quất đứng ngoài chiến trường quan sát mà một trận run rẩy, không khỏi cảm thấy may mắn, may mà không có lan tới nhà họ.

Chẳng qua cuối cùng có một bộ phận Việt quất vẫn tham gia vào cuộc CẤU. XÉ trên mạng ấy. Không vì lý do gì khác, trước đây fan Lâm giúp họ nhiều lần như vậy, họ phải có nghĩa khí.

Dân cư mạng còn chưa chờ được <Chuyến lữ hành yêu thương> phát sóng thì phía account của bỗng tuyên bố thời gian công chiếu, thứ sáu tuần sau trên đài nào đó cùng trang web nào đó đồng thời phát sóng.

Bộ phim này quay xong đã hơn nửa năm, trước đây cũng từng mấy lần có tin sắp chiếu, nhưng sau đó có thể bởi vì vấn đề này vấn đề kia nên cũng mãi chưa phát sóng được.

Lần này khẳng định có thể thuận lợi trình chiếu nên cho dù là fan Lâm, Việt quất, còn cả Only Chí, ai nấy đương nhiên đều mừng như được mùa, chẳng qua vui nhất vẫn là Thiên nhân.

Nhưng đối với fan Lâm mà nói, trước đó họ còn có một chuyện càng vui hơn. Chính là concert của ca ca nhà họ sắp bắt đầu rồi!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện