“Tôi không muốn tình một đêm, tôi muốn tình nhiều đêm em chịu không?”
Dylan ngồi bên giường vuốt ve mái tóc xoăn xoăn của người đang ngủ, trong miệng vẫn còn dư vị ngọt ngào ấm nóng sau bữa ăn.
Nhìn cậu thanh niên trong giấc ngủ say, dường như đang có một giấc mơ đẹp mà mi mắt rung rung, khóe môi cong lên như đang cười, thỉnh thoảng còn chép miệng một cái.
Dylan cười khẽ, dời mắt đến bên cổ Chu Thụy, bên cổ của cậu vẫn còn hai lỗ máu do răng nanh để lại, nhưng hiển nhiên là đã được cầm máu. Dylan sờ sờ nơi đó, đêm nay anh không uống nhiều, sợ làm cậu sáng mai mệt mỏi.
Dù sao cũng là lần đầu tiên của cậu, chưa kể cậu còn đạt cao trào nhiều lần, tinh lực chắc chắn không chống đỡ nổi. Lúc ấy anh còn chưa ‘ra’ nữa, nhưng không nỡ dằn vặt người trong lòng nên sau khi kết thúc bữa ăn anh đành phải vào nhà tắm xử lý nốt người anh em còn đang hưng phấn bừng bừng của mình. Sau đó mới ôm Chu Thụy vào nhà tắm xử lý sạch sẽ.
Nhìn nhìn hai dấu răng nanh trên cổ cậu, phải thừa nhận rằng kỹ thuật cắn của anh không tồi, nhắm chuẩn vào động mạch không lệch đi đâu, dứt khoát lưu loát tránh làm thương tổn quá nhiều đến vùng thịt xung quanh. Ngày mai vết thương có lẽ sẽ có chút đau nhức nhưng phần lớn là ngứa, như bị muỗi chích, chắc em ấy sẽ không quá khó chịu.
Vừa nghĩ vừa lấy băng gạc dán vào cho cậu.
Sau đó nằm xuống giường, một tay luồn dưới cổ cậu, một tay ôm lấy cái eo nhỏ, kéo vào lòng.
◌◌◌◌◌
Chu Thụy bị ánh nắng bên ngoài đánh thức, mơ màng tỉnh dậy. Hàng mi chớp chớp vài cái, sau đó chậm rãi mở ra. Đầu óc có chút mụ mị nên không suy nghĩ được gì.
Chu Thụy nằm ngây người trên giường hồi lâu mới nhớ ra mình đang ở đâu, vì sao lại ở nơi này.
Ký ức về trận tình ái hôm qua ập về làm hai má cậu đỏ bừng, mắc cỡ kéo chăn lên trùm đầu. Vừa kéo liền phát hiện mình còn đang trần truồng, nhớ lại hôm qua khi đạt tới lần cao trào cuối cùng thì ngủ mất, cậu tiếc nuối mà ôm hai má: Aizz aizz, sao nói ngủ liền ngủ thẳng cẳng như thế chứ, ít ra sau khi xong chuyện cũng nên nằm ôm nhau thủ thỉ tâm sự một lát mới phải.
Mà, Dylan đâu? Chu Thụy kéo chăn xuống, ngồi dậy ngó dáo dác, không có ai, trong phòng tắm cũng không có tiếng nước chảy hay bóng người.
Anh ấy về rồi sao?
Chu Thụy ảo não, chưa kịp xin cách liên lạc nữa.
Cậu hơi chu môi, càng thêm tiếc nuối vì hôm qua mình quá kém cỏi, vừa xong chuyện liền lăn ra ngủ, bây giờ có muốn chính thức làm quen với anh ấy cũng muộn mất tiêu rồi.
Phải, cậu muốn chính thức làm quen với anh, chứ không phải chỉ là đối tượng tình một đêm rồi đường ai nấy đi. Nếu được, làm người yêu luôn càng tốt.
Chu Thụy cảm thấy đêm qua ở quán bar, vừa nhìn thấy anh thì cậu đã lập tức trúng tiếng sét ái tình.
Có thể nói, đời sống tình cảm của Chu Thụy không suôn sẻ gì. Thời còn niên thiếu cậu cũng từng cảm nắng vài người, nhưng phần lớn bọn họ đều là trai thẳng, chắc chắn không thể đến được với nhau, phần còn lại thì đã có người yêu, thế nên cho tới bây giờ cậu hoàn toàn chưa có lấy một mối tình vắt vai nào. Mà sau khi trưởng thành, cậu cũng khó trở nên động lòng, lúc này khó khăn lắm cái cảm giác thích một người mới trở lại, người nọ còn là một đối tượng hoàn hảo không có chỗ chê, nhất là không phải trai thẳng cũng chưa có người yêu, thế mà bỏ lỡ mất. Cậu biết đi đâu mà tìm lại đây hu hu.
Thở dài một hơi, đường tình duyên của cậu sao lại trắc trở vậy chứ!?
Chu Thụy vén chăn lên muốn xuống giường, vừa cử động liền hít một hơi, cảm giác căng trướng đầy ắp tối qua dường như vẫn còn vương vấn ở nơi kia của mình. Chân đặt trên đất cũng nhũn đi, thiếu chút nữa ngã sõng soài.
Ôi chao, tác hại của việc chiến đấu kịch liệt thì ra là như thế này?!
Tuy hơi nhũn chân và khó chịu nhưng không đau, phải khen kỹ thuật của Dylan tốt quá mức cho phép rồi.
Chu Thụy một tay chống lên mép giường, một tay vịn tủ đầu giường mà đứng dậy, dư quang vô tình bắt được một tờ giấy note được dán trên tủ đầu giường.
Cậu sửng sốt, sau đó nghĩ tới cái gì mà hớn hở cầm lấy tờ giấy. Bên trên viết:
Bé cưng, tôi có việc gấp phải rời đi sớm, không thể cùng em dùng bữa sáng, thật tiếc. Nhưng tôi đã dặn người chuẩn bị bữa sáng cho em rồi, em chỉ cần gọi điện cho tiếp tân thôi. Chúc em một ngày tốt lành.
Còn có, đêm qua rất tuyệt, cảm ơn bé cưng.
Dylan
Chu Thụy đọc đi đọc lại ba bốn lần, vừa đọc vừa cười khúc khích, còn vuốt lên chữ ký của anh, không biết đang nghĩ gì trong đầu hay lại nhớ đến trận tình ái hôm qua mà hai má đỏ ửng.
Mân mê tờ giấy đủ rồi, cậu tìm quần áo của mình để lấy ví tiền, sau đó cẩn thận cất tờ giấy vào, rồi mới bước vào nhà tắm, lúc đi hai chân còn hơi run run.
Đồng hồ bên ngoài đã chỉ chín giờ, có lẽ hôm nay cậu nên nghỉ ngơi một bữa, hôm qua ‘chơi’ thả ga quá.
Lúc này trong đầu cậu toàn là cảnh tượng đêm qua Dylan dịu dàng hôn cậu, săn sóc mở rộng cho cậu, thỉnh thoảng còn xấu xa mà chọc ghẹo làm cậu xấu hổ không thôi, còn có những khoảng khắc cao trào đến run người kia. Đêm đầu luôn khiến người ta nhớ kỹ như vậy, nhất là khi nó diễn ra một cách hoàn hảo.
Đang nghĩ ngợi, tay cậu bất chợt chạm trúng băng gạc trên cổ, một cơn buốt lập tức truyền tới.
“A…” Cậu giật mình, vội đi đến trước gương, xoay đầu về hướng khác để nhìn bên cổ của mình: “Bị gì đây?”
Vừa nói thầm vừa nhè nhẹ tháo miếng băng gạc, cảm giác ê buốt ban nãy vẫn còn lẩn quẩn.
Chu Thụy vừa tháo xong cũng hết hồn, nơi đó là hai lỗ thủng còn hơi đỏ, nhìn như vết rắn cắn, nhưng không bị sưng, màu sắc cũng bình thường, chứng tỏ không có độc.
Cậu nhíu mày sờ sờ hai lỗ máu, lạ thật, cậu nhớ hôm qua mình không bị thương gì cả, sáng nay lại có, còn được dán băng gạc, mà đêm qua người ở cùng cậu là Dylan, hiển nhiên Dylan là người giúp cậu dán băng… Nhưng mà tại sao lại có hai cái lỗ này chứ? Chẳng lẽ hôm qua lúc mơ màng đã tự làm mình bị thương, rồi anh Dylan giúp mình băng lại?
Chu Thụy mang một bụng khó hiểu mà tiếp tục tắm rửa, súc miệng, thay quần áo.
Xong xuôi thì bụng cũng réo vang, nhớ lại lời Dylan nói trong tờ giấy, cậu vui vẻ nhấc điện thoại bàn trên tủ đầu giường gọi cho tiếp tân. Thức ăn lập tức được mang lên phòng, cung cách phục vụ vô cùng chu đáo và điêu luyện, thức ăn cũng ngon như nhà hàng năm sao.
Chu Thụy vừa ăn vừa ngắm nghía căn phòng, đêm qua vừa vào phòng đã bị đè ra hôn tới đầu óc quay cuồng, bây giờ cậu mới có cơ hội được nhìn kỹ nó. Bài trí theo kiểu tân cổ điển, rộng rãi và lộng lẫy, vật dụng cũng mang hơi hướm cổ điển, nhìn kỹ mới phát hiện chúng vô cùng tinh xảo, ngay cả cái muỗng trong tay cũng được chạm khắc tinh tế làm cậu nhịn không được nhìn mê mẩn từng chi tiết, từng vật dụng trong phòng. Nhìn một hồi cậu có hơi ngây ra… cái này… là của khách sạn năm sao à?
Nghĩ rồi lại nhìn đĩa thức ăn, trang trí cầu kỳ, mùi vị xuất sắc, chỉ một bữa sáng mà cũng nhiều món và tốn công như vậy. Cậu có chậm tiêu cách mấy cũng nhận ra được đây rõ ràng không phải khách sạn bình thường. Cậu khó khăn nuốt nước miếng… lại nhìn ly sữa bò sóng sánh trước mặt, đến cả cái ly cũng đẹp chịu không nổi… cái đêm xuân này phải đáng giá bao nhiêu tiền đây. Chu Thụy yên lặng moi ví ra nhìn nhìn, mang theo nhiêu đây tiền không biết có đủ hay không nữa.
Bữa sáng này của Chu Thụy, cậu vét sạch không chừa một chút cặn. Sau đó chép miệng, xách áo khoác đi trả tiền phòng.
Thế nhưng…
Tiếp tân: “A, phòng 203 này đã được thanh toán rồi ạ.”
Chu Thụy nghệch mặt ra: “Thanh toán rồi? Là người đi cùng tôi trả tiền sao?”
Tiếp tân: “Vâng ạ, vị khách đi cùng ngài trước khi rời đi đã thanh toán tiền phòng lẫn thức ăn. Ngài không cần phải thanh toán nữa.”
Ôi chao, như vậy sao được, ít nhất cũng phải chia đôi chứ!
Chu Thụy lò dò hỏi: “Vậy cho tôi hỏi hóa đơn tổng là bao nhiêu thế?”
“Dạ, hóa đơn tổng của phòng 203 là….”
Con số trên trời kia làm Chu Thụy càng thêm áy náy, không được, phải tìm anh ấy trả lại!
Vội cảm ơn, lúc cậu định rời đi thì bị tiếp tân gọi lại:
“Quý khách xin chờ đã!”
Chu Thụy dừng bước, không hiểu ra sao: “Có chuyện gì thế?”
Cô tiếp tân nọ, cầm điện thoại bàn lên nói cái gì đó, sau đó nhìn cậu: “Xin quý khách chờ một chút, vị khách đi cùng ngài ngày hôm qua đã dặn dò lúc ngài muốn rời đi, khách sạn chúng tôi phải cho xe đưa đi.”
Chu Thụy sửng sốt, sau đó vội xua tay từ chối.
“Ngài đừng từ chối, vị khách đi cùng ngài cũng đã thanh toán tiền xe rồi ạ.”
Chu Thụy: “…” Không thể làm gì hơn là chờ xe của khách sạn tới đưa về.
Lúc lên xe lòng cậu còn rối rắm không biết phải liên lạc với người nọ như thế nào, cũng không có số điện thoại. Chẳng lẽ tới quán bar kia ôm cây đợi thỏ… không đúng, là cắm cọc đợi người?
Nhanh chóng nói địa chỉ nhà mình cho bác tài. Lòng thầm quyết định phải cắm cọc đợi người thôi!
◌◌◌◌◌
“Nghe nói hôm qua anh ra ngoài ‘ăn’. Là do em mượn người hiến máu của anh sao? Em tưởng tuần này anh đã ‘ăn’ rồi.”
Dylan vừa họp xong đã bị một thanh niên xinh xắn chặn ở cửa phòng làm việc.
“Tin tức của em nhanh nhạy quá nhỉ?”
“Hì hì.”
Dylan đã đẩy cửa phòng làm việc bước vào, thanh niên nọ cũng chắp tay sau lưng, lắc lư theo đuôi.
Thanh niên nọ lại nói: “Anh, bình thường em không thấy anh đi ‘ăn’ ở ngoài. Sao hôm qua nổi hứng thế? Hay là tìm được người đó rồi?”
Dylan hơi khựng lại, sờ cằm nghĩ nghĩ, đáp: “Chắc vậy.”
“A!” Thanh niên nọ sửng sốt, vì Dylan bất ngờ khựng lại mà cậu không kịp đề phòng liền đâm sầm vào lưng anh, tay ôm cái mũi bị đụng đau, đôi mắt tròn trợn to, dưới ánh nắng chiếu vào phòng còn có thể thấy được màu gỗ đỏ trong mắt cậu. Sau một hồi sửng sốt là vui mừng thay anh trai mình: “Anh, tin vui nha!! Em phải báo cho cha với ba mới được! Tháng trước em về nhà còn nghe họ nhắc mãi chuyện anh từng tuổi này rồi mà vẫn chưa tìm được ý trung nhân, sợ anh cô đơn cả đời ~”
Dylan ngồi vào bàn làm việc lật tài liệu, vừa lật vừa cười: “Cha với ba lo lắng nhiều quá.”
Thanh niên nọ chu miệng, ngồi xuống sô pha bóc nho trên bàn ăn, vừa ăn vừa càm ràm: “Em nhỏ hơn anh mà cũng đang lo mình không tìm được bạn đời đây. Sinh vật như chúng ta khó tìm bạn đời lắm, đa số người đều sợ hãi và chán ghét khi nghe nói tới chúng ta.”
Bàn tay đang lật tài liệu của Dylan lập tức dừng lại.
Phải, ma cà rồng, trong suy nghĩ của người ta quả thật rất đáng sợ, cực ít người khó có thể chấp nhận, nên việc tìm bạn đời cũng vì vậy mà trở nên khó khăn. Thật ra bấy giờ đã tốt hơn ngày trước rồi, cái thời khi cha và ba chưa gặp nhau, cái thời mà người ta còn săn giết ma cà rồng, đóng đinh trên cột rồi hỏa thiêu, ấy mới càng khắc nghiệt. Dù sao ngay cả thời khó khăn đó mà cha và ba còn tìm được nhau thì huống chi thời bình bây giờ anh không thể tìm được cho mình một người để yêu thương.
Thật ra sự tình đêm qua cũng chỉ là tình cờ, có người mời anh tới quán bar giải khuây sẵn tiện bàn chuyện làm ăn, thế nên anh mới đồng ý đi chung với người nọ, bàn xong thì nán lại ở sảnh lớn uống vài ly, rồi gặp được Chu Thụy.
Anh còn nhớ khi đó có một mùi hương thơm ngọt len lỏi vào mũi, hòa với mùi rượu cay nồng trong miệng, làm anh nhịn không được mà nhìn về phía phát ra mùi hương. Nơi đó là một cậu thanh niên thoạt nhìn mới đầu hai mươi đang ngồi nhâm nhi ly cocktail, mái tóc đen hơi xoăn, da khá trắng, vẻ mặt hơi buồn buồn nhưng thi thoảng lại có chút nhấp nhỏm không yên, dường như đang muốn làm cái gì đó mà có chút do dự, hai mắt to tròn thỉnh thoảng còn ngó sang bên này.
Hửm? Để ý ai bên này sao? Dylan buông ly rượu nhìn quanh, anh không đứng trong góc nên xung quanh có khá nhiều người, anh không biết cậu đang nhìn lén ai. Đôi mắt to kia lại lần nữa nhìn về phía này, vừa vặn bắt trúng cái nhìn của anh, hai tầm mắt giao nhau, cậu liền giật nảy mình vội nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn nữa, gò má đỏ tới nổi dưới ánh đèn vàng trong quán bar mà vẫn có thể thấy rõ.
Đáng yêu như vậy. Vừa lúc cánh quạt máy lạnh đảo qua, mùi hương ngọt ngào lại bay tới từ chỗ anh. Dylan chỉ ngửi thôi cũng có thể cảm nhận được dòng máu ấm nóng dưới lớp da kia ắt hẳn vô cùng ngọt lành.
Ngay lập tức, trong đầu anh có một giọng nói: Chính là người này! Đây là người bạn đời mà anh luôn tìm kiếm!
Cách một ma cà rồng tìm bạn đời chính là như vậy, dựa vào khứu giác, cũng giống như sự quan trọng của máu tươi đối với bọn họ, khi một ma cà rồng gặp được người mang dòng máu khiến hắn khó nhịn mà muốn nhấm nháp, muốn ấp ủ, muốn giấu đi, muốn che chở, thì đó chính là người bạn đời đã được chỉ định của hắn.
Nhưng thế giới này có bao nhiêu người? Muốn tìm được người khiến bạn động tâm dễ lắm sao? Mà cả hai lưỡng tình tương duyệt lại càng là chuyện khó hơn, dù sao… không phải ai cũng chấp nhận một sinh vật như anh.
Con người bị thu hút bởi vẻ ngoài của ma cà rồng, ma cà rồng cũng bị thu hút bởi những người có mùi máu thơm ngọt. Cả hai cứ thế mà để ý tới nhau.
Ngay lúc Dylan bước ra sảnh lớn Chu Thụy đã sớm để ý tới, thấy anh ngồi uống rượu ở cách đó không xa, muốn tới làm quen mà không dám. Vẻ ngoài của anh quả thật rất bắt mắt, thế nhưng khí chất bày ra lại là bộ dáng lạnh lùng, người lạ chớ đến gần, có vài thanh niên uốn éo tiếp cận nhưng đều bị anh lạnh nhạt để ngoài mắt. Cậu còn thấy có một thanh niên to gan vuốt lên cánh tay anh ấy, miệng nói gì đó, nhưng lại bị anh ấy lạnh mặt liếc một cái, tay hất ra, cậu thấy anh mở miệng nói, không nghe rõ lắm nhưng dựa vào khẩu hình thì hình như là ‘cút!’. Sau đó thanh niên nọ hậm hực bỏ đi, những người khác thấy không tiếp cận được anh cũng bỏ đi, một số lại chưa chịu bỏ cuộc mà lượn qua lượn lại.
Chu Thụy không hề hay biết dáng vẻ nhấp nhỏm, thi thoảng còn lén nhìn anh đã bị anh thấy được, còn vô tình giao phải tầm mắt của anh khiến cậu hoảng hốt, tim đập bùm bùm trong lồng ngực.
Dường như thấy phản ứng của cậu đáng yêu quá, Dylan vẫn cứ ngồi yên quan sát, nhìn cậu chằm chằm.
Chu Thụy cảm thấy lưng nhột muốn chết, trong lòng đang hét loạn: A A A A, anh ấy nhìn mình hoài vậy?!!!!!!
Cứ thế mà ngồi cứng một chỗ năm phút, mười phút, mười lăm phút. Cậu không chịu được nữa, uống hết ly cocktail trong tay, sau đó gọi hẳn hai ly rượu mạnh, lấy hết can đảm mà đứng dậy, đi qua chỗ anh.
Nhìn con mồi chủ động đi tới, Dylan nheo mắt, khóe môi hơi cong, mà Chu Thụy căng thẳng muốn chết không kịp bắt giữ được nụ cười nhẹ kia, chỉ biết cứng ngắc đứng trước mặt anh một lúc rồi lắp bắp: “Ch… chào anh… em… à, ừm… em có thể ngồi, ngồi cùng không ạ?”
Cái tật lắp bắp của cậu tái phát nặng.
Dylan không nói gì, chỉ hơi nghiêng người nhường chỗ, sau đó nhấc một chân lên bắt chéo, một tay thì choàng lên lưng ghế ở chỗ trống mà anh nhường ra.
Ý tứ khỏi cần nói, tức là: Em ngồi vào đây đi!
Tính Chu Thụy khá ngại ngùng, lần đầu tiên chủ động thế này cũng không biết phải làm sao cho phải, chỉ biết máy móc ngồi xuống, sau đó đưa một ly rượu qua cho anh, lại cà lăm: “Cái… cái này, là em, em mời anh!”
Dylan cười nhận lấy, giọng nói trầm trầm vang lên: “Cảm ơn.”
Sau đó chính là quá trình Chu Thụy cà lăm cố bắt chuyện với anh, còn anh thì vừa uống rượu vừa ngửi mùi thơm trên người cậu, không ngại phiền mà đáp lời cậu. Làm mấy thanh niên ban nãy ve vãn không thành ghen tỵ muốn chết! Là ai cũng nhìn ra được người đàn ông điển trai kia chỉ có hứng thú với cậu thanh niên bên cạnh, nhưng thỉnh thoảng lại có kẻ mặt dày mon men tới, cuối cùng vẫn bị cái liếc rợn người của anh đuổi đi.
Chu Thụy thấy anh không hề lạnh nhạt với mình như với mấy thanh niên cố tiếp cận đó, lại thêm ly rượu mạnh vừa uống làm đầu óc mơ màng, dây thần kinh căng thẳng cũng dần thả lỏng, bớt cà lăm lại, thấy rượu dường như có tác dụng, cậu lại gọi thêm để uống lấy can đảm.
Anh còn nhớ lúc cậu dè dặt hỏi anh có người yêu chưa, thích nam hay nữ, bộ dáng cúi gằm đầu lắp bắp trông rất buồn cười, cái đầu xoăn cúi thấp tới nỗi anh còn thấy cả xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu nữa.
Điều bất ngờ nhất là bé cưng này trông rụt rè ngại ngùng như thế, ấy vậy mà lại mở lời hỏi anh có thể tình một đêm với cậu không?
Thật ra anh rất muốn nói: Tôi không muốn tình một đêm, tôi muốn tình nhiều đêm em chịu không?
Nhưng nghĩ lại vẫn thôi, sợ tiến quá nhanh đến lúc lộ thân phận lại dọa chạy bé cưng, khó khăn lắm mới gặp được ý trung nhân, cứ bồi dưỡng tình cảm từ từ theo ý bé cưng đã, em ấy thích như thế nào mình sẽ như thế đó.
Rồi một đêm cuồng nhiệt cứ thế mà đến.
Andrew nhìn anh trai mình ngồi ngây ra ở bàn làm việc khi vừa nhắc đến chuyện bạn đời, trong lòng thầm biết người tối qua ở với anh chắc chắn là ý trung nhân rồi. Nghĩ khi nào rảnh về gặp cha với ba nói cho họ biết để họ đỡ lo lắng anh trai sẽ cô đơn nữa, hầy…. sao cha với ba không lo cho mình chứ!
Phẫn nộ ăn sạch dĩa trái cây, uống cạn ấm trà xịn trong văn phòng anh trai, cũng hóng xong chuyện của anh trai, Andrew mới thỏa mãn ra về.
Nhờ có tiếng đóng cửa mà Dylan khôi phục lại tinh thần, nghĩ tới chuyện sáng nay có cuộc họp mà anh quên khuấy, vừa tỉnh đã nghe trợ lý gọi điện tới thúc giục, chỉ kịp thay đồ, sắp xếp bữa sáng cho bé cưng rồi rời đi ngay, mới nhớ hình như trong tờ giấy mình để lại quên ghi cách liên lạc rồi.
Trời ạ! Dylan thở dài.
Anh nhịp nhịp tay lên bàn, gọi điện cho cậu em vừa mới rời khỏi văn phòng mình.
“Sao đó anh trai?”
“Tìm tư liệu về một người cho anh.”
“Tư liệu về cục cưng của anh đó hả?”
“Ừm.”
Sau đó anh đưa những thông tin mà mình biết về Chu Thụy cho em trai.
“Ok, tối nay sẽ có.”
Em trai anh, Andrew Sullivan, nghề nghiệp: Cò mồi tin tức. Hiển nhiên rất tinh thông những chuyện này, buôn bán tin tức cho những người cần chúng. Ngoài ra, cậu còn là nguồn cung cấp thông tin chính của công ty anh và công ty của cha ở nước M, người một nhà bắt tay nhau làm ăn quả nhiên vô cùng tiện lợi. Mà anh cũng rất hài lòng với hiệu quả và thái độ làm việc của Andrew.
Quả nhiên, khi anh vừa dùng bữa tối xong, một file tư liệu được gửi sang mail anh, trên nội dung mail còn có hàng chữ: Anh, anh dâu nhìn cưng quá à, tính tình cũng cưng nữa ~~ Tùy tiện đi bàn công việc mà cũng tìm được là sao? Ở đâu vậy? Ông trời bất công, em đây làm cái nghề này thường xuyên chạy đây chạy đó thu thập tin tức mà còn chưa tìm được người nữa hu hu hu ~~
Dylan mặt không đổi sắc mở file tư liệu ra xem.
Danh sách chương