Trúng... thưởng?
Đầu óc Tần Tranh đơ ra mấy giây để hiểu được Sở Nhiên đang muốn nói gì.
Bởi vì nhưng lần thân mật của hai người đều bị anh dự mưu, à không, chuẩn bị kỹ càng nên công tác bảo hộ được làm rất tốt.
Tần Tranh là một người đàn ông có trách nhiệm, dĩ nhiên anh sẽ không để người phụ nữ của mình phải tìm đến nhưng loại thuốc ảnh hưởng sức khỏe để ngăn ngừa kết quả sau đó. Chỉ duy nhất có một lần anh trở tay không kịp, đó chính là cái đêm điên cuồng ở quán bar MR khi bị Quý Mộc tính kế, chẳng ngờ chỉ một đêm lại có thành tựu liền.
Tính đến hôm nay đã qua bao lâu? Gần ba tháng rồi.
Anh được làm bố, cái thai đã gần ba tháng rồi! Chẳng những như vậy, vợ và con anh còn xém chút nữa đã bị hại. Niềm vui bất ngờ đánh úp lại khiến anh không biết làm sao. Càng nghĩ tới chuyện đó anh lại càng thấy sợ, may mà cô ấy và đứa bé không có việc gì.
Sở Nhiên nhìn mắt anh đột ngột đỏ lên rồi cả người cô bị xiết chặt vào một vòng tay cứng cáp. Tựa đầu lên ngực anh nghe tiếng tim đập như trống dồn, sự căng thẳng trong cô cũng dần biến mất.
Bình thường Sở Nhiên cũng rất chú ý đến những biểu hiện khác lạ của cơ thể mình, nhưng mấy tháng gần đây với nhiều biến cố dồn dập khiến cô quên mất việc chu kỳ sinh lý của mình bị trễ đã lâu. Phải đến lúc ở trong phòng tắm nôn thốc nôn tháo lần thứ hai cô mới chợt nghĩ đến khả năng đó.
- Cũng, cũng có thể là em nghĩ sai rồi. Anh đừng mừng vội, sáng mai mình đến bệnh viện khám đi!
Vòng tay anh siết chặt hơn, ôm lấy cô đong đưa:
- Không! Chắc chắn là có rồi! Anh rất tự tin vào bản lĩnh của chính mình. Một đêm có thành quả hoàn toàn nằm trong khả năng của anh!
Giọng điệu kiêu căng thiếu đòn này của anh khiến Sở Nhiên bật cười đấm nhẹ vào lưng anh.
- Không biết xấu hổ!
- Ừ, anh không biết xấu hổ nên giờ mới được làm cha đó thôi. Ây da...
Người biết xấu hổ chịu không nổi trình độ mặt dày này của anh, đưa tay cấu hông anh đau điếng. Tần Tranh buông cô ra, trưng ra vẻ mặt đầy tổn thương.
- Vừa mới biết có con là em đã hạ địa vị của anh xuống rồi đấy à? Uổng công anh vì yêu em chấp nhận gả về đây, chịu biết bao nhiêu cay đắng...
- Anh thôi diễn tuồng nàng dâu bị ruồng bỏ này đi! Lo mà tìm cách giải thích chuyện này với bố mẹ kia kìa. Đâu phải anh không biết bố luôn có ý kiến với anh. Chuyến này thì hay rồi, bố mẹ sẽ không mắng em, còn anh... ha ha, thế thì phải xem lại rồi.
Nhắc đến bố vợ, quả nhiên sự hào hứng của Tần Tranh giảm đi mấy phần.
Anh cũng biết phần nhiều những người lớn tuổi sẽ rất chú trọng lễ nghĩa phép tắc, bởi vì chưa thành hôn mà đã để cho nhà gái mang thai sẽ chịu nhiều điều tiếng không hay. Ba Sở lại là người cha rất yêu thương và nâng niu con gái rượu duy nhất của mình. Phen này hay rồi, chẳng biết ba Sở sẽ nghĩ ra trò gì để làm khó dễ anh đây?
Có tiếng gõ cửa lộc cộc, giọng của mẹ Sở vang lên đầy vẻ lo lắng.
- Sở Nhiên, Tần Tranh. Tình hình sao rồi các con?
Tần Tranh vội buông Sở Nhiên ra rồi mở cửa phòng.
Lúc nãy thì rất hùng hồn kiêu hãnh, chẳng hiểu sao lúc đối mặt với đôi mắt đầy quan tâm và thấu hiểu của mẹ Sở thì anh lại thấy ngượng ngùng, cả khuôn mặt dần dần đỏ ửng.
Tần Tranh khó xử nhìn về phía Sở Nhiên cầu cứu. Có mồm mép như thế nào thì giờ phút này anh cũng chẳng thể nào mở miệng thông báo chuyện này với mẹ vợ được.
Sở Nhiên thản nhiên tiếp nhận ánh mắt cầu cứu của anh nhưng không hề làm ra hành động cứu trợ nào, chỉ cười tủm tỉm nhìn anh ê a như gà mắc thóc. Chờ nhìn đủ rồi, cô mới nhịn cười bảo với Tần Tranh:
- Anh lấy giúp em cốc nước nhé, em khát khô cả cổ rồi.
Tần Tranh giống như được đại xá, anh vội vàng phi ngay xuống lầu rồi lao vào bếp nấu nước. Ở trên này mẹ Sở nhìn thái độ ngượng nghịu của hai người thì còn có gì là không hiểu, bà ấy vuốt tóc con gái rồi hỏi nhỏ:
- Có... thật hả? Bao lâu rồi con?
Sở Nhiên lúc này cũng bắt đầu xấu hổ, ngập ngừng trả lời:
- Dạ, gần... ba tháng rồi.
Mẹ Sở khó được nổi cơn tức cốc nhẹ vào đầu cô một cái:
- Thế mà con còn dám chạy ngược chạy xuôi vướng vào đủ thứ chuyện. Mẹ thật sự là nghĩ lại đến còn thấy sợ run.
Những chuyện Sở Nhiên và Tần Tranh gặp phải tuy đã được hai người kể lại một cách giản lược, thế nhưng bấy nhiêu đó vẫn khiến hai ông bà cảm thấy lo lắng. Giờ này lại biết được lúc ấy trong bụng Sở Nhiên còn có thêm một sinh linh bé nhỏ và yếu ớt nữa, bà cảm tạ trời đất vì đã cho cháu mình sự cứng cỏi và kiên cường để ở lại với họ.
- Ngày mai con phải đến bệnh viện làm tất cả kiểm tra cần thiết cho mẹ. Chao ôi, đúng là có lớn mà không có khôn! Mẹ nghĩ lại vẫn thấy hãi hùng, ba tháng rồi mới phát hiện. Các con định đợi đến lúc đau bụng đẻ luôn mới thông báo à? Mẹ phải xuống cho bố con biết tin này mới được.
Mẹ Sở xoay người đi xuống cầu thang, nửa đường thấy Tần Tranh đang bê một cốc nước nóng vừa đi vừa thổi. Mẹ Sở nhìn hành động ngốc nghếch này của anh, cảm thấy vừa tức vừa muốn cười. Có thông minh cách mấy mà vừa biết được làm bố đã vui đến nỗi sự lanh lợi tuột xuống âm độ rồi.
- Con trai ngốc, con định thổi đến bao giờ cho nguội? Lấy thêm một chiếc cốc khác rồi sang qua sang lại liên tục thì mới mau hạ nhiệt được.
Tần Tranh giống như người mù được sáng mắt, lí nhí cảm ơn mẹ rồi vội vàng vào bếp lấy thêm một chiếc cốc nữa. Mẹ Sở lắc đầu ngán ngẩm rồi vào phòng.
Vừa mở cửa ra đã thấy ba Sở nôn nóng đi qua đi lại liên tục, thấy bà về liền nhào tới hỏi:
- Sao? Thế nào rồi?
Mẹ Sở mỉm cười gật đầu, ba Sở thiếu chút nữa đã hét lên, may mà ông ngừng lại kịp, chỉ đứng một chỗ xoa tay cười ngây ngô.
- Ông vui đến thế kia à? Tôi cứ tưởng ông sẽ mắng chúng nó một trận đấy. Ông à, tôi lo quá! Có khi nào nhà thông gia vì chuyện này mà sẽ nghĩ rằng con gái chúng ta dễ dãi rồi xem thường nó không?
Ba Sở nhìn ra vợ mình thật sự rất lo lắng, vì thế liền trấn an mẹ Sở với giọng điệu kiên nhẫn nhưng không kém phần cương quyết:
- Bà xã à, em đừng lo lắng quá. Tần Chinh không phải là loại người hẹp hòi thủ cựu như vậy, vợ của cậu ta xem ra cũng là người phụ nữ hiểu lý lẽ. Lỡ như mọi chuyện trở nên rất xấu, cũng có gì đáng lo đâu. Cùng lắm thì con trai họ thì trả về cho họ, còn cháu cưng thì là của chúng ta. Càng tốt chứ sao?
Mẹ Sở còn muốn nói gì đó thì đã thật ba Sở “ây da” một tiếng, vỗ trán rồi chạy ra khỏi phòng. Bà gọi với theo thì ông bảo quên làm một việc quan trọng rồi. Ba Sở phi ngay vào phòng sách, bắt đầu công cuộc lựa chọn tên cho đứa cháu cưng của mình.
Sự thật chứng minh lo lắng của mẹ Sở là hoàn toàn chính xác. Bởi vì phản ứng của nhà họ Tần sau đó thật sự vượt xa mọi dự đoán của mọi người.
Đầu óc Tần Tranh đơ ra mấy giây để hiểu được Sở Nhiên đang muốn nói gì.
Bởi vì nhưng lần thân mật của hai người đều bị anh dự mưu, à không, chuẩn bị kỹ càng nên công tác bảo hộ được làm rất tốt.
Tần Tranh là một người đàn ông có trách nhiệm, dĩ nhiên anh sẽ không để người phụ nữ của mình phải tìm đến nhưng loại thuốc ảnh hưởng sức khỏe để ngăn ngừa kết quả sau đó. Chỉ duy nhất có một lần anh trở tay không kịp, đó chính là cái đêm điên cuồng ở quán bar MR khi bị Quý Mộc tính kế, chẳng ngờ chỉ một đêm lại có thành tựu liền.
Tính đến hôm nay đã qua bao lâu? Gần ba tháng rồi.
Anh được làm bố, cái thai đã gần ba tháng rồi! Chẳng những như vậy, vợ và con anh còn xém chút nữa đã bị hại. Niềm vui bất ngờ đánh úp lại khiến anh không biết làm sao. Càng nghĩ tới chuyện đó anh lại càng thấy sợ, may mà cô ấy và đứa bé không có việc gì.
Sở Nhiên nhìn mắt anh đột ngột đỏ lên rồi cả người cô bị xiết chặt vào một vòng tay cứng cáp. Tựa đầu lên ngực anh nghe tiếng tim đập như trống dồn, sự căng thẳng trong cô cũng dần biến mất.
Bình thường Sở Nhiên cũng rất chú ý đến những biểu hiện khác lạ của cơ thể mình, nhưng mấy tháng gần đây với nhiều biến cố dồn dập khiến cô quên mất việc chu kỳ sinh lý của mình bị trễ đã lâu. Phải đến lúc ở trong phòng tắm nôn thốc nôn tháo lần thứ hai cô mới chợt nghĩ đến khả năng đó.
- Cũng, cũng có thể là em nghĩ sai rồi. Anh đừng mừng vội, sáng mai mình đến bệnh viện khám đi!
Vòng tay anh siết chặt hơn, ôm lấy cô đong đưa:
- Không! Chắc chắn là có rồi! Anh rất tự tin vào bản lĩnh của chính mình. Một đêm có thành quả hoàn toàn nằm trong khả năng của anh!
Giọng điệu kiêu căng thiếu đòn này của anh khiến Sở Nhiên bật cười đấm nhẹ vào lưng anh.
- Không biết xấu hổ!
- Ừ, anh không biết xấu hổ nên giờ mới được làm cha đó thôi. Ây da...
Người biết xấu hổ chịu không nổi trình độ mặt dày này của anh, đưa tay cấu hông anh đau điếng. Tần Tranh buông cô ra, trưng ra vẻ mặt đầy tổn thương.
- Vừa mới biết có con là em đã hạ địa vị của anh xuống rồi đấy à? Uổng công anh vì yêu em chấp nhận gả về đây, chịu biết bao nhiêu cay đắng...
- Anh thôi diễn tuồng nàng dâu bị ruồng bỏ này đi! Lo mà tìm cách giải thích chuyện này với bố mẹ kia kìa. Đâu phải anh không biết bố luôn có ý kiến với anh. Chuyến này thì hay rồi, bố mẹ sẽ không mắng em, còn anh... ha ha, thế thì phải xem lại rồi.
Nhắc đến bố vợ, quả nhiên sự hào hứng của Tần Tranh giảm đi mấy phần.
Anh cũng biết phần nhiều những người lớn tuổi sẽ rất chú trọng lễ nghĩa phép tắc, bởi vì chưa thành hôn mà đã để cho nhà gái mang thai sẽ chịu nhiều điều tiếng không hay. Ba Sở lại là người cha rất yêu thương và nâng niu con gái rượu duy nhất của mình. Phen này hay rồi, chẳng biết ba Sở sẽ nghĩ ra trò gì để làm khó dễ anh đây?
Có tiếng gõ cửa lộc cộc, giọng của mẹ Sở vang lên đầy vẻ lo lắng.
- Sở Nhiên, Tần Tranh. Tình hình sao rồi các con?
Tần Tranh vội buông Sở Nhiên ra rồi mở cửa phòng.
Lúc nãy thì rất hùng hồn kiêu hãnh, chẳng hiểu sao lúc đối mặt với đôi mắt đầy quan tâm và thấu hiểu của mẹ Sở thì anh lại thấy ngượng ngùng, cả khuôn mặt dần dần đỏ ửng.
Tần Tranh khó xử nhìn về phía Sở Nhiên cầu cứu. Có mồm mép như thế nào thì giờ phút này anh cũng chẳng thể nào mở miệng thông báo chuyện này với mẹ vợ được.
Sở Nhiên thản nhiên tiếp nhận ánh mắt cầu cứu của anh nhưng không hề làm ra hành động cứu trợ nào, chỉ cười tủm tỉm nhìn anh ê a như gà mắc thóc. Chờ nhìn đủ rồi, cô mới nhịn cười bảo với Tần Tranh:
- Anh lấy giúp em cốc nước nhé, em khát khô cả cổ rồi.
Tần Tranh giống như được đại xá, anh vội vàng phi ngay xuống lầu rồi lao vào bếp nấu nước. Ở trên này mẹ Sở nhìn thái độ ngượng nghịu của hai người thì còn có gì là không hiểu, bà ấy vuốt tóc con gái rồi hỏi nhỏ:
- Có... thật hả? Bao lâu rồi con?
Sở Nhiên lúc này cũng bắt đầu xấu hổ, ngập ngừng trả lời:
- Dạ, gần... ba tháng rồi.
Mẹ Sở khó được nổi cơn tức cốc nhẹ vào đầu cô một cái:
- Thế mà con còn dám chạy ngược chạy xuôi vướng vào đủ thứ chuyện. Mẹ thật sự là nghĩ lại đến còn thấy sợ run.
Những chuyện Sở Nhiên và Tần Tranh gặp phải tuy đã được hai người kể lại một cách giản lược, thế nhưng bấy nhiêu đó vẫn khiến hai ông bà cảm thấy lo lắng. Giờ này lại biết được lúc ấy trong bụng Sở Nhiên còn có thêm một sinh linh bé nhỏ và yếu ớt nữa, bà cảm tạ trời đất vì đã cho cháu mình sự cứng cỏi và kiên cường để ở lại với họ.
- Ngày mai con phải đến bệnh viện làm tất cả kiểm tra cần thiết cho mẹ. Chao ôi, đúng là có lớn mà không có khôn! Mẹ nghĩ lại vẫn thấy hãi hùng, ba tháng rồi mới phát hiện. Các con định đợi đến lúc đau bụng đẻ luôn mới thông báo à? Mẹ phải xuống cho bố con biết tin này mới được.
Mẹ Sở xoay người đi xuống cầu thang, nửa đường thấy Tần Tranh đang bê một cốc nước nóng vừa đi vừa thổi. Mẹ Sở nhìn hành động ngốc nghếch này của anh, cảm thấy vừa tức vừa muốn cười. Có thông minh cách mấy mà vừa biết được làm bố đã vui đến nỗi sự lanh lợi tuột xuống âm độ rồi.
- Con trai ngốc, con định thổi đến bao giờ cho nguội? Lấy thêm một chiếc cốc khác rồi sang qua sang lại liên tục thì mới mau hạ nhiệt được.
Tần Tranh giống như người mù được sáng mắt, lí nhí cảm ơn mẹ rồi vội vàng vào bếp lấy thêm một chiếc cốc nữa. Mẹ Sở lắc đầu ngán ngẩm rồi vào phòng.
Vừa mở cửa ra đã thấy ba Sở nôn nóng đi qua đi lại liên tục, thấy bà về liền nhào tới hỏi:
- Sao? Thế nào rồi?
Mẹ Sở mỉm cười gật đầu, ba Sở thiếu chút nữa đã hét lên, may mà ông ngừng lại kịp, chỉ đứng một chỗ xoa tay cười ngây ngô.
- Ông vui đến thế kia à? Tôi cứ tưởng ông sẽ mắng chúng nó một trận đấy. Ông à, tôi lo quá! Có khi nào nhà thông gia vì chuyện này mà sẽ nghĩ rằng con gái chúng ta dễ dãi rồi xem thường nó không?
Ba Sở nhìn ra vợ mình thật sự rất lo lắng, vì thế liền trấn an mẹ Sở với giọng điệu kiên nhẫn nhưng không kém phần cương quyết:
- Bà xã à, em đừng lo lắng quá. Tần Chinh không phải là loại người hẹp hòi thủ cựu như vậy, vợ của cậu ta xem ra cũng là người phụ nữ hiểu lý lẽ. Lỡ như mọi chuyện trở nên rất xấu, cũng có gì đáng lo đâu. Cùng lắm thì con trai họ thì trả về cho họ, còn cháu cưng thì là của chúng ta. Càng tốt chứ sao?
Mẹ Sở còn muốn nói gì đó thì đã thật ba Sở “ây da” một tiếng, vỗ trán rồi chạy ra khỏi phòng. Bà gọi với theo thì ông bảo quên làm một việc quan trọng rồi. Ba Sở phi ngay vào phòng sách, bắt đầu công cuộc lựa chọn tên cho đứa cháu cưng của mình.
Sự thật chứng minh lo lắng của mẹ Sở là hoàn toàn chính xác. Bởi vì phản ứng của nhà họ Tần sau đó thật sự vượt xa mọi dự đoán của mọi người.
Danh sách chương