Sáng hôm sau Giản Ngôn A Từ không đến cục cảnh sát, định rằng sẽ trực tiếp đi Doãn gia.

Kết quả mới đi được nửa đường đã nhận được cuộc gọi của Lão Mã, bảo bọn họ đi Doãn gia một chuyến.

Song địa chỉ anh đưa lại không phải địa chỉ đã có của Doãn gia, đó là một căn biệt thự nằm tại vùng ngoại ô tương đối vắng vẻ.

Trên xe, Giản Ngôn gọi điện cho Trâu Hồng Thạc, để ông cho người đưa Hạ Dự về cục trước.

Đến Doãn gia hai người mới biết cả Doãn Qua, Doãn Đồng, lẫn Lão Mã đều có mặt.

Thái độ Doãn Qua hoàn toàn khác trước, trông ông như già đi mấy tuổi sau một đêm, không còn thần thái của trước đây nữa.

Doãn Đồng ngồi bên cạnh Doãn Qua, ngược lại trông thần sắc cô có vẻ khá hơn trước. Thấy cô không có việc gì, Giản Ngôn A Từ đều thở phào một hơi.

Lão Mã thì đứng đằng sau hai người họ, cách tay dường như bị thương, còn quấn băng vải. Anh lén lút liếc mắt ra ý với Giản Ngôn.

"Giản đội trưởng, đêm qua ta nghe Đồng Đồng nói mấy năm qua anh đã chăm sóc hai đứa nó, và còn cứu mạng Đồng Đồng nữa." Doãn Qua mở lời trước, "Ta xin cảm tạ cậu."

Doãn Qua nói xong thì đứng dậy, bái người trước Giản Ngôn.

Giản Ngôn né qua không nhận lễ: "Tôi giúp Lão Mã và chị dâu chẳng qua bởi vì hai người là bạn tôi, không phải vì nể mặt Doãn tổng, cũng không phải vì Doãn gia. Cho nên, ông không cần cảm ơn tôi."

Dừng một chút, lại nói: "Nếu như ông thật sự hối hận, cảm thấy mình đã làm sai, vậy thì hãy cố sức mà bù đắp. Ông nên bù đắp cho con cái của mình chứ không phải cho tôi."

"Giản đội trưởng nói chí phải." Doãn Qua ngồi xuống, khuôn mặt già nua hiện đầy vẻ ân hận, "Ta có ba đứa con. Đứa con đầu bị ta nuôi thành một tên tội phạm giết người. Đứa thứ hai còn đang trong bụng mẹ đã bị người ta mưu hại. Sau khi nó ra đời, ta không những không thương nó mà còn vì một cái giám định giả đã hoài nghi nó suốt nhiều năm, khiến nó bị đẩy đến bước đường cùng... Tới con gái thông minh hiểu chuyện cũng bị ta làm cho rời nhà nhiều năm..."

"Cha, bây giờ còn nói những chuyện này để làm gì?" Doãn Đồng cầm tay Doãn Qua khẽ nói, "Giản Ngôn đang rất vội, chúng ta hãy nói tới chuyện chính đi."

"Phải, là cha nhiều lời." Doãn Qua thở dài, nhìn Giản Ngôn nói, "Thật không dám giấu, đêm qua trong nhà đột nhiên có trộm. Nếu không có Mã Luân thì ông già này biết chừng đã còn nhìn thấy mặt trời hôm nay nữa."

Giản Ngôn A Từ liếc nhìn nhau, giờ mới hiểu vì sao thái độ Doãn Qua lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

Nghe ông nói đến đây liền biết chắc sẽ có chuyện, Giản Ngôn A Từ không cắt ngang lời ông.

"Trong lòng ta hiểu rõ kẻ muốn giết ta là ai." Doãn Qua nói, "Ta đã lớn tuổi nên cũng không sợ chết, nhưng cứ chết như vậy cũng thấy không cam tâm. Cho nên mới sáng sớm đã gọi hai người đến, ta muốn nói hết ra những gì ta biết."

"Doãn tổng, ông có thể thấu đáo như vậy là quá tốt." Giản Ngôn nói.

Doãn Qua thở dài, nói: "Bút ghi âm mà Doãn Đồng trộm, chắc đã đưa cho hai người?"

"Phải." Giản Ngôn gật đầu, "Chúng tôi đã nhận được."

"Ta kể từ đoạn đầu đi." Doãn Qua nói, "Năm đó sau khi cha cậu xảy ra chuyện, ta nghe nói di chúc của cha cậu là muốn bán đi Tập đoàn Tố Nguyên. Hạ Dự, cũng tức là người phụ trách thực tế ở Tập đoàn Lam Dương hiện tại. Hắn đã tới tìm ta, nói là muốn hợp tác mua lại Tập đoàn Tố Nguyên."

"Khi ấy Doãn gia chỉ vừa mới cất bước, dù rằng có tiền nhưng cũng không có danh tiếng gì. Mà Tập đoàn Tố Nguyên đã là xí nghiệp lớn có thực lực vô cùng hùng hậu trong nước. Nếu có thể mua được Tập đoàn Tố Nguyên, ta đương nhiên rất sẵn lòng. Do đó, ta đã đồng ý, tất nhiên có không ít người cũng giống ta, bằng không... Thật ra năm đó giá bán Tập đoàn Tố Nguyên rất đắt, một mình Hạ Dự căn bản không có nhiều tiền như vậy. Nói thật thì, đến giờ ta vẫn không hiểu vì sao bọn họ lại bằng lòng trả giá cao để mua một cái công ty đang trên đường sụp đổ không người dẫn dắt."

Doãn Qua nhìn Giản Ngôn một cái, nói: "Ta nói thật, cậu lúc ấy còn nhỏ, không có chỗ dựa trong gia tộc. Còn vị sư phụ kia của cậu thì càng không thông hiểu được mấy chuyện này. Vậy nên dưới góc độ của một thương nhân mà nói, Hạ Dự hoàn toàn thể bẫy cậu một phen, dùng số tiền ít nhất có thể để mua được Công ty Tố Nguyên. Có điều, hắn ta lại chẳng làm như vậy."

Giản Ngôn gật đầu, hắn biết Doãn Qua nói thật lòng.

"Lần đó ta còn tưởng hắn là một thương nhân có lương tâm." Dường như Doãn Qua cảm thấy ý nghĩ trước đây của mình quá ư buồn cười, lắc đầu nói, "Cho đến sau này, vô tình nghe được hắn và người khác trò chuyện mới biết bọn họ đã ngấp nghé Tập đoàn Tố Nguyên từ lâu. Dường như ngay cả nguyên nhân cái chết của cha mẹ cậu cũng có điều kỳ lạ. Đương nhiên, ta cũng không biết được tình hình cụ thể."

"Ta thừa nhận thương nhân như bọn ta đúng là khi làm chuyện gì cũng sẽ có thói quen chừa lại chút đường lui. Đoạn ghi âm là do chính ta thu lại khi ấy. Bọn họ biết có người nghe lén, nhưng lại không biết đó là ta, cũng không biết đã bị thu âm." Cổ Doãn Qua giật giật, tựa như nghĩ tới mà sợ, "Thuở ban sơ Tập đoàn Lam Dương được rất nhiều người nhập cổ phần để gầy dựng, giai đoạn khởi đầu vẫn rất tốt. Sau này chúng tôi phát hiện có một vài thế lực nhỏ dần dần bị thu tóm. Ta dần nhận ra có chuyện không đúng, lúc ấy cả Viên Triều An cũng phát hiện. Tính ra cả hai nhà chúng tôi đều tương đối có thực lực, cùng nhau thảo luận liền có cảm giác Hạ Dự như đang âm thầm nuốt hết tất cả cổ phần. Ta với Viên Triều An mới quyết định liên thủ, dự định sẽ tách khỏi Tập đoàn Lam Dương."

"Lúc đó, Tập đoàn Lam Dương vẫn chưa hoàn toàn bị Hạ Dự chưởng khống. Chúng tôi bắt đần âm thầm lặng lẽ tìm cơ hội, sau đó mới phát hiện Hạ Dự còn có bối cảnh bên chính phủ. Cơ duyên xảo hợp, chúng tôi có được một phần danh sách đút lót của Hạ Dự. Lúc này thực lực Hạ Dự vẫn chưa đủ mạnh, không còn cách nào khác ngoài đồng ý để chúng tôi tách khỏi Tập đoàn Lam Dương, bù lại tuyệt đối không thể tiết lộ danh sách này ra ngoài. Vì thế, cả ba bên còn phải ký một phần hiệp nghị."

"Danh sách và phần hiệp nghị này, ta và Viên Triều An đều có một phần." Doãn Qua chỉ vào túi văn kiện trên bàn, "Chúng tôi biết phần danh sách này cũng được coi là khoai lang nóng bỏng tay, nhất là sau khi thế lực Hạ Dự càng ngày càng mạnh lên. Do đó, bất kể là ta hay Viên Triều An đều muốn tăng cường thế lực của mình. Đã từng liên minh, đương nhiên cũng đã trở thành kẻ địch. Chẳng qua là còn cố kỵ Hạ Dự nên mới không trực tiếp vạch mặt. Tất nhiên trước đó ta vẫn không biết Viên Triều An vốn đã là kẻ địch..."

Dường như nhớ tới Doãn Thái, ông hơi hốt hoảng rồi mới nói tiếp: "Nhưng vào nửa năm trước, đột nhiên Viên Triều An đến tìm ta, hắn nói đã hủy bỏ phần danh sách đó. Nếu là chuyện gì khác thì cũng thôi, nhưng hết lần này tới lần khác hai người chúng tôi cứ bị buộc chung vào chuyện này. Cho nên, ta chỉ có thể giúp hắn. Nhưng ta càng không ngờ là, không biết việc gì đã khiến cho phần danh sách này tới được tay Trí Viễn..."

Lần này đột nhiên Doãn Qua im lặng rất lâu mới nói: "Ta vốn đinh ninh Trí Viễn chết là do Viên Triều An làm. Nhưng đêm qua ta đã suy xét cẩn thận, người giết Trí Viễn chính là Đường Nhạn, người trộm danh sách của Viên Triều An cũng là Đường Nhạn, nên rất có thể Đường Nhạn là người bên phe Hạ Dự."

Sau khi rời khỏi Doãn gia, Giản Ngôn A Từ trực tiếp quay về cục.

Hạ Dự đã được đưa về cục, hắn không biết Doãn Qua đã nói hết tất cả nên vẫn rất bình tĩnh.

Giản Ngôn dẫn theo Hướng Dương đi thẩm vấn Hạ Dự, A Từ thì đến chỗ bác sĩ Trần để đưa Đường Nhạn đến phòng giám sát.

Hình ảnh trong phòng thẩm vấn vừa hiện ra, A Từ đã thấy đôi mắt Đường Nhạn hơi chớp động một cái, chăm chú nhìn mặt Hạ Dự không nỡ rời mắt.

Hạ Dự nhìn hai người Giản Ngôn, buột miệng: "Giản đội trưởng, tôi rất tình nguyện phối hợp với bất cứ điều tra gì của cảnh sát. Thế nhưng cảnh sát cũng không được tùy tiện bắt bớ người khác mà không có lý do chứ? Chuyện này nếu lộ ra chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới hình tượng cảnh sát? Hiện tại cảnh sát đã có ấn tượng không hay trong lòng dân, các anh còn dám làm xằng làm bậy?"

"Hạ tiên sinh không những thành công trong sự nghiệp, mà còn quan tâm đến hình tượng cảnh sát, thật là có lòng. Tôi xin thay mặt anh em cảnh sát gửi lời cảm ơn." Giản Ngôn nhìn Hạ Dự, "Có điều, ngữ khí này của Hạ tiên sinh thật là giống với một vị bộ trưởng nào đó. Hạ tiên sinh chắc không phải rất thân thiết với ông ta đâu nhỉ?"

Hạ Dự lập tức căng thẳng, cảnh giác nhìn Giản Ngôn: "Anh nói cái gì đó? Tôi không hiểu."

"Xét theo lẽ thường thì đáng ra anh nên hỏi vị bộ trưởng kia là ai chứ?" Giản Ngôn cười cười, "Câu nói này của anh, sao tôi có cảm giác như anh đang chột dạ trong lòng nhỉ?"

Hạ Dự quýnh quáng, định mở miệng giải thích thì Giản Ngôn đã khoát tay nói, "Thôi bỏ đi, chuyện này không quan trọng. Chúng tôi mời anh đến cục cảnh sát là vì muốn hỏi anh chút chuyện về cô Đường."

Hạ Dự thở phào, sắc mặt dịu lại, lần này hắn ta cẩn thận hơn nhiều: "Về cô Đường? Cô Đường mà tôi biết có tới mấy người lận."

"Đường Nhạn." Giản Ngôn nói.

Trong phòng quan sát, sau câu đáp của Giản Ngôn, sắc mặt Đường Nhạn hơi biến đổi.

"Xin lỗi, tôi không biết Đường Nhạn nào cả." Hạ Dự nói.

"Thật sao?" Giản Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, "Cô Đường Nhạn này đã giết người, không còn đường sống nữa. Cô ta nói chỉ còn duy nhất một mình anh là... thân nhân, vậy mà anh lại nhẫn tâm nói không biết cô ta?"

"Cô ả nói như vậy?" Hạ Dự khẽ cau mày, "Không thể nào... Ý tôi là, tôi thật sự không biết cô ta."

Giản Ngôn gật đầu: "Anh cũng nhẫn tâm thật, ngay cả gặp cô ta lần cuối trước khi chết cũng không muốn à?"

Hạ Dự nhíu mày càng chặt: "Anh nói vậy là sao hả? Tôi đã bảo tôi không biết Đường Nhạn nào hết. Anh lại cứ nhất nhất nói năng kiểu đó, vậy có được xem là xui khiến nhận tội hay không?

Trong phòng quan sát, đôi mắt Đường Nhạn lập lòe ngấn lệ, bác sĩ Trần bên cạnh dịu dàng nói: "Không ngờ được nhỉ? Cô vì hắn nguyện làm tất cả, hắn thì đến cả gặp cô lần cuối cũng không muốn."

Đường Nhạn vẫn đang chìm đắm trong đau khổ, hơi gật đầu, thốt ra: "Hắn vốn là một người nhẫn tâm."

Lời vừa thốt ra, mặt Đường Nhạn lập tức trắng bệch, môi cắn chặt, nhìn bác sĩ Trần và A Từ đầy vẻ thù địch.

Bác sĩ Trần nhìn vào mắt cô, nói: "Chuyện khác không nói, cô cũng đâu cần hắn cứu cô, chẳng qua chỉ gặp nhau một lần thôi mà, vậy mà hắn cũng không thèm gặp. Đến cả bạn bè bình thường cũng phải muốn gặp lại một lần chứ? Đây không chỉ là nhẫn tâm nữa... Ngay cả nỗi khổ chuyển giới cô cũng chịu, mà hắn lại... Haizz, cô nói xem vì sao cô lại ngốc như thế? Ngốc đến mức khiến người ta đau lòng."

Đường Nhạn nháy mắt lệ tuông rơi.

A Từ tắt màn hình giám sát, đưa khăn tay cho Đường Nhạn: "Sau khi đến Khê Lăng cô mới quen biết Hạ Dự à?"

Đường Nhạn gật nhẹ đầu.

A Từ thở phào, hỏi tiếp: "Mấy năm trước cô một mực không giết Doãn Trí Viễn là vì bị Hạ Dự ngăn cản?"

Đường Nhạn lại gật đầu.

Bác sĩ Trần ở bên cạnh bổ thêm: "Sao cô lại nghe lời hắn như vậy?"

Mặt Đường Nhạn hiện vẻ mờ mịt, nói: "Hắn bảo sẽ có cơ hội khác tốt hơn."

A Từ hỏi tiếp: "Vậy nên vào ngày 520 đó, chính Hạ Dự bảo cô đi giết Doãn Trí Viễn à?"

Đường Nhạn gật đầu: "Phải."

A Từ lại hỏi: "Hai năm trước, cũng là Hạ Dự bảo cô đi trộm văn kiện Viên Triều An?"

Lần này Đường Nhạn lắc đầu: "Không phải."

A Từ hơi ngạc nhiên: "Vậy tại sao cô phải đi trộm?"

"Vốn dĩ tôi chỉ muốn lấy trộm tư liệu đấu thầu, nhưng lại không ngờ trong lúc vô tình còn trộm được những văn kiện đó." Đường Nhạn nói, "Tư liệu đấu thầu là Hạ Dự bảo tôi đi trộm, hắn muốn lật đổ Viên thị."

"Vậy thì vì sao cô không đưa văn kiện cho Hạ Dự? Ngược lại còn đưa cho Doãn Trí Viễn?" A Từ truy hỏi.

"Ngày ấy, tôi nhìn thấy Hạ Dự và những người phụ nữ khác ở chung..." Đường Nhạn gục đầu xuống, "Trong lòng đau khổ, tôi bèn đem giấu văn kiện trong căn phòng mà Doãn Trí Viễn bố trí cho tôi lúc ấy. Thật không ngờ là Viên Triều An lại phát hiện văn kiện bị trộm nhanh như thế, hắn cho người đi giết tôi."

"Hạ Dự mới khuyên tôi xuất ngoại chuyển giới. Sau khi trở về tôi vẫn không chấp nhận được việc chuyển giới, tâm trạng luôn rất tồi tệ. Hơn nữa, ngôi nhà kia tôi cũng không quay lại được, văn kiện càng không thể lấy, nên tôi đã không nói chuyện này cho hắn biết."

Điện thoại Giản Ngôn trong phòng thẩm vấn đổ chuông, hắn mở ra xem, là một đoạn video ngắn. Giản Ngôn đưa di động cho Hạ Dự.

Người trên màn hình là Đường Nhạn, A Từ hỏi cô ta: "Vậy nên vào ngày 520 đó, chính Hạ Dự bảo cô đi giết Doãn Trí Viễn à?"

Đường Nhạn gật đầu: "Phải."

Hạ Dự lập tức mông lung: "Chuyện này, chuyện này sao có thể..."

"Trên đời này không chỉ có một mình cậu học tâm lý học." Giản Ngôn lạnh lùng nói, "Còn gì muốn nói? Còn dám cãi là không biết nữa ư?"

Hạ Dự chấn chỉnh tinh thần, cắn răng nói: "Tôi có quyền từ chối trả lời, tôi muốn mời luật sư của tôi đến..."

"Đủ rồi! Còn muốn chờ ngài bộ trưởng tới cứu anh sao?" Giản Ngôn hừ lạnh, ném tư liệu lấy từ Doãn gia lên mặt bàn, "Mấy thứ này đã đủ chưa?"

Hạ Dự nóng nảy: "Ngài bộ trưởng nào chứ? Không có bộ trưởng! Mấy cái này thì sao? Cùng lắm chỉ là đút lót..."

Thấy hắn quả đúng là điển hình của chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Giản Ngôn lấy bút ghi âm ra, vừa bật lên đã nghe thấy giọng Giả Đình khi còn trẻ: "Chuyện bên Tập đoàn Tố Nguyên đã giải quyết xong chưa?"

Không đợt Hạ Dự xảo biện, Giản Ngôn lại nói: "Anh hẳn biết tôi họ Giản nhỉ? Liệu tôi có thể nghe lầm giọng nói ông ta sao?"

Hạ Dự chưa từng ngờ tới sẽ có đoạn ghi âm này tồn tại, nhất thời choáng váng.

Nhưng rốt cuộc tố chất tâm lý của hắn vẫn rất tốt, tiếp đến dù cho Giản Ngôn có nói thế nào hắn cũng thà chết không mở miệng.

Liên quan đến cái chết của cha mẹ, cảm xúc Giản Ngôn cũng hơi bất ổn: "Rốt cuộc vì sao các người biết chiếc phi cơ đó có vấn đề?"

Hạ Dự không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn Giản Ngôn, dường như còn có vẻ đắc ý. Giống như muốn nói, anh mãi mãi sẽ không thể nào biết được đáp án.

Một bầu không khí căng thẳng.

Cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đẩy ra, A Từ bước vội vào, trên tay còn cầm điện thoại. Nhìn thấy cậu, Giản Ngôn mới tỉnh táo lên một chút.

A Từ từ trên cao nhìn xuống Hạ Dự, nhưng lại nói với Giản Ngôn: "Sỡ dĩ hắn biết được chuyện trên chiếc phi cơ đó, là bởi vì hắn có một người anh trai làm việc ở Nhị Xử."

"Nhị Xử?" Giản Ngôn sửng sốt, hiểu ra trước đó Thượng Tỉnh đang điều tra chuyện gì.

Hạ Dự lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.

"Hạ tiên sinh đã có thể biết được cơ mật của Nhị Xử, chắc hẳn cũng phải rõ Nhị Xử sẽ xử trí người tiết lộ bí mật ra sao nhỉ?" A Từ lạnh lùng nói.

Hạ Dự run một cái, đổ cả mồ hôi trán.

"Tùy anh vậy, thích nói thì nói." A Từ tiếp tục, "Anh nghĩ chúng tôi đã tra tới cả nơi này, thì còn có chuyện gì không biết?"

Hạ Dự nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ đáp: "Tôi nói."

"Tại sao?" Giản Ngôn hít một hơi sâu, chỉ hỏi hai chữ.

"Một mặt là vì Tập đoàn Tố Nguyên." Hạ Dự nói, "Khi đó, con đường làm quan của tiên sinh vừa mới cất bước, ông ấy phải có lực lượng của mình. Bao gồm đi đả thông các mối quan hệ, thậm chí còn phải nuôi một nhóm người trung thành, tất cả đều cần có tiền. Các người hẳn cũng biết, vào thời điểm thành lập của Tập đoàn Tố Nguyên, Giả bộ trưởng cũng là một đối tác."

"Đúng là vậy, nhưng lúc ông ta tách ra, cha ta đã cho ông ta một số tiền lớn, là chính bản thân ông ta lựa chọn." Chuyện này Giản Ngôn cũng biết.

"Đúng thế. Nhưng mà khoản tiền đó cho dù nhiều vẫn không đủ dùng, làm sao có thể dư dả cho một công ty?" Hạ Dự nói, "Quan trọng nhất là, cha anh không muốn liên lụy quá nhiều với giới chính trị, không chịu ủng hộ tiên sinh, không bằng lòng hợp tác với ông ấy. Do đó, ông ấy mới phải chiếm lấy công ty cho riêng mình. Dù sao ông ấy cũng rất hiểu Tập đoàn Tố Nguyên, và càng hiểu cha anh hơn."

Hạ Dự ngẫm nghĩ, nói: "Đương nhiên, có thể còn có nguyên nhân khác, nhưng mà tôi không biết."

Giản Ngôn cảm thấy rất khó tin, chỉ bởi như vậy sao? Chỉ đơn giản như vậy? Thế nhưng quyền tài vốn chính là cái mà đa số đàn ông truy cầu, dường như cũng không có gì không đúng.

"Song tôi vẫn không hiểu. Nếu là vì tiền tài thì tại sao ông ta còn phải tốn giá cao như vậy để thu mua công ty? Đến cả cha mẹ tôi, ông ta còn hại chết. Vì sao không dứt khoát giết chết tôi luôn? Đã vậy còn để tôi làm cảnh sát, ông ta không sợ sớm muộn gì cũng có ngày này hay sao?"

"Một công ty có tiềm lực phát triển vô hạn, so với khoản tiền ông ấy được cho không biết quan trọng hơn bao nhiêu lần. Hơn nữa, khi đó thực lực tiên sinh vẫn chưa đủ, nếu ra giá thấp tất sẽ làm lòng người bất mãn. Và còn một số người vốn luôn ngấp nghé trông theo nữa. Cho nên, trực tiếp cho anh một số tiền lớn mới là cách làm tốt nhất. Còn về phần anh, ông ấy làm quan càng lớn thì quyền lợi càng cao, chuyện khiến ông ấy e ngại đương nhiên sẽ càng ít. Với lại, chúng tôi vẫn luôn rất cẩn thận. Trâu Hồng Thạc tra xét nhiều năm như vậy, không phải vẫn luôn không tra được gì à?"

Hạ Dự nhìn Giản Ngôn, thở dài: "Có điều, có chuyện này nói ra có thể anh sẽ không tin. Nhưng thật sự tôi cảm thấy ông ấy rất tốt với anh, còn từng âm thầm giúp anh không ít việc."

Giản Ngôn tất nhiên không tin: "Hại chết cha mẹ tôi cũng được coi là rất tốt với tôi?"

Hạ Dự lắc đầu, không đáp.

Giản Ngôn lại hỏi: "Vậy anh có biết phần di chúc kia của cha tôi là chuyện gì không?"

"Không biết." Hạ Dự nói, "Nhưng có thể khi đó cha mẹ anh đã nhận ra chuyện gì đó. Cha anh là một người rất thông minh, có lẽ ông ta đã nghĩ lỡ như có một ngày mình xảy ra chuyện, anh còn nhỏ như vậy, nhất định không gánh nổi công ty. Nếu đem bán công ty thì ngược lại anh sẽ an toàn hơn. Do vậy, tôi đoán đây chính là nguyên nhân cha anh để lại di chúc."

Chuyện đã đến nước này, Giả Đình hiển nhiên không thể lật lọng, trong cùng ngày đã bị giam giữ để thẩm vấn.

Sau đó Giản Ngôn phải bỏ rất nhiều công sức mới gặp được Giả Đình một lần, A Từ luôn quấn chặt hắn cũng vội vã đi theo.

Lần này gặp lại, nghĩ đến tình cảnh ăn cơm chung lần trước, và khoảng thời gian khi còn bé, trong lòng Giản Ngôn không mấy dễ chịu. Cuối cùng, hắn chỉ hỏi Giả Đình một chuyện: "Vì sao ông phải tha cho tôi? Còn không ngăn tôi làm cảnh sát?"

Giả Đình nhìn A Từ một cái, rốt cuộc mỉm cười một cách kỳ quái, nói: "Chẳng qua ta không đề cao cậu mà thôi, ta không nghĩ cậu có thể tra được chuyện ta làm."

A từ thở phào một cái.

"Có điều, sự thật cho thấy ta đã hơi quá tự phụ." Giả Đình thở dài, "Cả đời này của ta, toàn thua vì tự phụ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện