Hai người từ bệnh viện đi ra đã thấy Lão Mã dựa vào xe nói chuyện điện thoại, thấy bọn họ ra bèn vội vàng nói vài câu rồi tắt máy.
"Sao rồi? Không nghiêm trọng chứ?" Lão Mã nhìn cánh tay Giản Ngôn hỏi.
Giản Ngôn không đáp, hỏi lại: "Anh đang nói điện thoại với ai đấy?"
Lão Mã mấp máy môi, không nói lời nào.
Giản Ngôn không bỏ cuộc, vẫn nhìn anh đăm đăm.
Lão Mã cúi đầu không nhìn Giản Ngôn, nhưng cũng không nói.
Hai người giằng co một hồi, A Từ bèn kéo tay Giản Ngôn.
Giản Ngôn nhìn cậu, rốt cuộc thở dài, nói: "Lão Mã, tôi hiểu tâm trạng của anh. Nhưng anh đừng quên đã hứa với tôi điều gì."
"Cậu yên tâm đi." Lão Mã rốt cuộc nói, "Tự tôi hiểu rõ, sẽ không làm bậy."
Giản Ngôn tức giận nói: "Tôi không yên tâm chút nào hết... Nhưng ai bảo anh là anh em của tôi chứ, muốn bắt anh cũng không được."
Lão Mã dừng lại, toan nói chuyện thì có một chiếc xe cứu thương inh ỏi chạy tới cổng bệnh viện.
Rất nhiều bác sĩ y tá chạy ào ra, mặt ai cũng đầy vẻ khẩn cấp, ba người vội tránh chỗ, cũng không còn hứng thú trò chuyện nữa, bèn cùng nhau đi tới xe Giản Ngôn.
Lúc đi ngang qua xe cứu thương, A Từ theo bản năng dừng lại, đúng lúc nhìn thấy một người toàn thân đầy máu được đưa xuống, đẩy vào trong bệnh viện. Người này bị đám người che nên không nhìn rõ mặt, trông sắc mặt của các bác sĩ thì phỏng chừng hắn ta bị thương rất nặng.
A Từ định đi tiếp thì lại thấy một dáng người nhỏ gầy từ trên xe cứu thương nhảy xuống, nghiêng ngã lảo đảo chạy vào trong bệnh viện.
A Từ sửng sốt, vội kêu lên: "Đầu Gỗ!"
Đàm Mộc dường như không nghe thấy tiếng A Từ gọi, không quay đầu lại mà tiếp tục chạy vào trong, A Từ vội vàng đi theo.
Nghe thấy tiếng A Từ kêu, Giản Ngôn quay lại nhìn, rồi cũng vội vã chạy theo vào.
Lão Mã không hiểu cho lắm, cũng đi vào theo.
Đàm Mộc bám dính theo bác sĩ đến cửa phòng phẩu thuật, lại bị y tá đẩy trở ra. Một mình hắn thất hồn lạc phách đứng trước cửa, trên người cũng toàn là máu, trông rất chật vật, nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm tới mình.
A Từ bước tới kéo hắn qua một bên, lại gọi: "Đầu Gỗ, đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này Đàm Mộc mới nhận ra sự có mặt của A Từ, ngay lập tức như được gặp người thân, nhào vào lòng cậu gào khóc.
A Từ không ngờ Đàm Mộc sẽ khóc, hơi sửng sốt vỗ vỗ lưng hắn.
"Được rồi, anh nói tôi nghe trước đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh có bị thương không?" Thấy người hắn cũng toàn là máu, A Từ hơi lo lắng.
Nhưng Đàm Mộc giống như bị đè nén đã lâu, đột nhiên được phát tiết ra ngoài, thành ra khóc tới khó thở, căn bản không để tâm trả lời, chỉ lắc đầu.
A Từ bất đắc dĩ ôm hắn chặt hơn một chút, thấp giọng nói: "Vậy thì khóc đi, khóc xong mới nói."
Giản Ngôn đi tới nhìn hai người, xoa xoa đầu Đàm Mộc, đi theo y tá làm thủ tục.
"Người bị thương ban nãy là Thạch Diễm à?" Thấy Đàm Mộc có vẻ đã khóc xong, A Từ tiếp tục hỏi.
Tuy không thấy rõ mặt của người nọ, song nhìn Đàm Mộc thành ra thế này, người đầu tiên A Từ nghĩ đến chính là Thạch Diễm.
Khó khăn lắm Đàm Mộc mới tạm ngưng giờ lại khóc nữa, có điều lần này hắn khẽ gật đầu một cái.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" A Từ nhắm hai mắt lại, hỏi.
"Tôi, tôi gặp lưu manh... ở trong quán bar..." Rốt cuộc Đàm Mộc cũng ngẩng đầu lên, lắp ba lắp bắp nói, "Thạch Diễm đến tìm tôi, rồi đánh nhau với mấy người đó, kết quả, kết quả..."
Đàm Mộc nói không nổi nữa.
A Từ giật mình, cậu nhớ rất rõ kiếp trước Đàm Mộc đã bị người ta hại chết ở trong quán bar.
Nhưng lúc đó Đàm Mộc đến quán bar là để bắt kẻ tình nghi, hơn nữa thời gian cũng không khớp với hiện tại.
Từ sau khi Doãn Trí Viễn chết, A Từ vẫn luôn cảm thấy bất an, dường như rất nhiều chuyện trong trí nhớ đã không còn chính xác. Thậm chí có đôi khi cậu còn nghĩ, phải chăng thế giới này và thế giới cũ vốn cũng không phải một thế giới.
Nhưng A Từ vẫn luôn rất quan tâm đến Đàm Mộc. Cậu đã định sẵn, cho dù có thể sẽ gây ra biến cố lớn hơn nữa, cậu cũng không thể nào trơ mắt nhìn Đàm Mộc đi chết. Đến lúc vụ án kia xảy ra, cậu nhất định sẽ tìm cách để Đàm Mộc tránh đi.
Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, Đàm Mộc lại gặp nguy hiểm nhanh như vậy.
Bây giờ A Từ cũng không dám chắc, Đàm Mộc tránh thoát được kiếp nạn lần này có phải đã an toàn hay không.
Thạch Diễm này rốt cuộc là cứu tinh, hay là kiếp nạn lớn hơn nữa của Đàm Mộc?
Nhưng hiện tại Thạch Diễm sống chết không rõ, hắn chịu liều mạng để cứu Đàm Mộc, có lẽ hắn đối với Đàm Mộc cũng là thật lòng?
Những bất mãn vốn có đối với Thạch Diễm cũng tan biến, bây giờ nhìn bộ dạng của Đàm Mộc thôi đã thấy đau lòng.
"A Từ, cậu nói xem Thạch Diễm có thể..." Đàm Mộc đầy mong đợi nhìn A Từ, giống như chỉ cần A Từ gật đầu thì Thạch Diễm sẽ không sao nữa.
A Từ hơi chần chừ, không biết phải trả lời thế nào.
"Cậu yên tâm đi, hắn ta cường hãn như vậy sẽ không dễ chết đâu." Giản Ngôn đúng lúc đi tới, vỗ vỗ lên vai Đàm Mộc.
Không biết có phải do nhìn thấy Giản Ngôn mà Đàm Mộc đã tỉnh táo hơn nhiều.
Thấy dáng vẻ chật vật của Giản Ngôn, hắn còn hỏi một câu: "Sếp bị sao thế ạ?"
"Không có gì." Giản Ngôn lắc đầu, lại hỏi, "Sao lúc này không ở nhà mà chạy tới quán bar làm chi?"
Đàm Mộc là bé ngoan, ngoại trừ đi với đồng nghiệp, bình thường sẽ không tới quán bar, đừng nói chi là ngay lúc này. Thời gian này ở quán bar đa phần là muốn chơi suốt đêm, điều này không giống phong cách Đàm Mộc.
"Tôi đi... A, đúng rồi..." Đàm Mộc vội kéo tay Giản Ngôn, nói, "Tôi đã điều tra được tên hacker kia, đây là thông tin về cậu ta."
Đàm Mộc kín đáo đưa một tờ giấy cho Giản Ngôn: "Tôi tra được cậu ta vẫn còn là sinh viên, chưa từng phạm pháp. Có lẽ vì tiền mà lần đầu tiên làm việc này."
Không ngờ lại có tin tức nhanh như vậy, Giản Ngôn A Từ vội vàng mở tờ giấy ra xem. Hacker này là sinh viên khoa máy tính đại học Khê Lăng, tên là Trần Hạo Bác.
Cầm tờ giấy này, Giản Ngôn hơi chần chừ. Vừa nãy hắn đã hỏi thăm, vết thương của Thạch Diễm rất nghiêm trọng, giải phẫu cũng phải tốn chừng mấy tiếng. Hắn muốn đi tìm tên hacker này trước, nhưng hiện tại vẫn bận tâm tới tình hình của Thạch Diễm.
Nhận ra hắn khó xử, Đàm Mộc nói: "Sếp, hai người cứ đi làm chính sự trước đi. Tôi, tôi ở đây chờ, kết quả... Thạch Diễm qua được tôi sẽ thông báo với hai người."
Giản Ngôn ôm Đàm Mộc một cái, nói: "Chúng tôi đi tìm người trước, cậu chớ suy nghĩ nhiều. Thạch Diễm rất kiên cường, nhất định có thể vượt qua... Có tin tức phải báo với chúng tôi ngay."
"Được." Đàm Mộc gật đầu.
A Từ lái xe rời khỏi bệnh viện, trước tiên về nhà một chuyến để thay quần áo. Mặc dù thời gian rất khẩn cấp, nhưng bọn họ ra ngoài với bộ dạng này sẽ hù người khác.
Lão Mã không phải cảnh sát, cũng không muốn đi gặp hacker với bọn họ, nên sẽ ở lại nhà A Từ.
Giản Ngôn không yên lòng, lại dặn dò: "Đừng làm bậy, tôi đã báo cho cảnh sát và bạn bè riêng, chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm được tin tức của chị dâu."
Lão Mã gật đầu đồng ý.
A Từ Giản Ngôn lập tức đi tới đại học Khê Lăng, bọn hắn tới đúng lúc sinh viên bắt đầu lên lớp.
Giản Ngôn trực tiếp tìm người đứng lớp của Trần Hạo Bác, rất nhanh đã đưa người tới.
Trần Hạo Bác là một cậu chàng ngây ngô, hay ngại ngùng, ngược lại có phần hơi giống Đàm Mộc, thấy cảnh sát tìm tới liền sợ hãi. Mới đầu cậu ta còn không chịu thừa nhận, nhưng cậu ta chột dạ nên cả nói chuyện cũng cà lăm, câu nào cũng lộ ra sơ hở.
Cuối cùng, dưới uy thế tra hỏi của Giản Ngôn, cậu ta cũng nói ra chân tướng. Ông cậu ta bị bệnh nặng, vì muốn chữa bệnh cho ông mà nhận "công việc" này.
Nhưng cậu ta chỉ biết cố chủ là người của công ty Doãn thị, không biết thông tin cụ thể.
"Cậu miêu tả tướng mạo của hắn xem, hay là trên người hắn có điểm nào đặc biệt không?" A Từ hỏi.
"Hắn..." Quả nhiên Trần Hạo Bác không rành việc này, lắp bắp cũng nói không rõ tướng mạo người đó.
Giản Ngôn hơi mất kiên nhẫn, còn định trực tiếp đưa Trần Hạo Bác đến công ty Doãn thị để nhận người.
Nhưng ngay lúc này, Trần Hạo Bác nhớ ra một điểm đặc biệt: "Tay trái của hắn có tới sáu ngón tay."
A Từ giật mình nhớ tới một người, bấy giờ bèn gọi điện cho Hứa Thư Hòa.
Rất nhanh A Từ đã nhận được một tấm hình, cậu đưa cho Trần Hạo Bác xem: "Là hắn sao?"
"Phải, phải." Trần Hạo Bác vội gật đầu.
Ra khỏi ký túc xá, Giản Ngôn mới hỏi A Từ: "Người đó là ai?"
"Trợ lý của Doãn Thái." A Từ nói.
"Doãn Thái?" Giản Ngôn nhíu mày, sao lại kéo thêm một người nữa?
A Từ ngược lại thở dài một cái: "Bây giờ rốt cuộc Doãn Thái cũng có liên quan đến vụ án này."
Giản Ngôn giật mình, hiểu được ý A Từ. A Từ vẫn luôn nghĩ vụ án Doãn Trí Viễn và Doãn Thái có liên quan với nhau. Nhưng trong vụ án Doãn Trí Viễn, Doãn Thái cho tới nay cũng chưa từng xuất hiện, nên Từ vẫn luôn bất an và hoài nghi. Hiện tại Doãn Thái đã xuất hiện, ngược lại A Từ thấy vững tâm hơn.
"Bây giờ chúng ta sẽ đi gặp Doãn Thái." Giản Ngôn không nói thêm gì nữa, xưa nay hắn không sợ phiền phức khi phá án, có manh mối gì sẽ đi tra ngay, kiểu gì cũng tra ra chân tướng.
Hai người lên xe, A Từ toan khởi động xe thì bỗng dưng điện thoại run lên một cái. A Từ lấy ra xem, là tin nhắn Lão Mã gửi tới.
A Từ ấn mở ra xem, tức thì cảm thấy vô cùng phiền não. Lão Mã nói sẽ đi tìm Doãn Qua.
A Từ nhìn Giản Ngôn, không biết làm sao mở lời.
"Sao vậy?" Giản Ngôn vội hỏi.
A Từ đành phải đưa di động cho Giản Ngôn, để hắn tự mình xem.
Xem xong, vượt khỏi suy nghĩ của A Từ, Giản Ngôn không hề tức giận, chỉ thở dài, nói: "Thiệt may là chàng ta chỉ đi tìm Doãn Qua."
A Từ nghe hiểu điều Giản Ngôn đang ám chỉ, Giản Ngôn lo ngại nhất chính là Lão Mã sẽ liên hệ với những người trước kia. Quan hệ hắc đạo cũng không tốt đến vậy, một khi có liên hệ sẽ rất khó thoát ra. Trước đây bọn họ phải phí hết mọi tâm sức mới thoát khỏi những người này.
Lão Mã đi tìm Doãn Qua, chí ít Doãn Qua sẽ nể mặt Doãn Đồng mà không làm gì quá đáng với Lão Mã. Chuyện này tốt hơn rất nhiều so với việc liên hệ với những người kia.
Chằng qua Lão Mã và Doãn Qua đã giằng co nhiều năm như vậy, bây giờ lại phải cúi đầu trước Doãn Qua, đối với Lão Mã cũng là một lựa chọn rất gian nan. Giản Ngôn biết rõ chuyện Doãn Qua đã làm với Lão Mã năm đó, cho nên sau khi vui mừng vì Lão Mã không kích động, lại càng thấy xót cho Lão Mã. Chỉ riêng tính tình của Lão Mã mà nói, anh thà đi tìm người trong hắc đạo chứ không muốn cúi đầu trước Doãn Qua.Vì lo sẽ liên lụy tới Doãn Đồng, tới Giản Ngôn, mà anh đã lựa chọn làm như vậy.
"Chúng ta có nên qua đó thăm dò không?" A Từ hỏi, cậu không rõ tình hình giữa Lão Mã và Doãn Qua, thấy hơi lo cho Lão Mã.
"Không cần." Giản Ngôn lắc đầu, "Dì Lưu ở với họ nhiều năm như vậy, mà Doãn Qua vẫn chưa từng làm ra chuyện gì, thật ra đã ngầm chấp nhận quan hệ của hai người. Hơn nữa, với tình trạng hiện nay của chị dâu... Doãn Qua sẽ không làm gì Lão Mã đâu."
A Từ ngẫm lại thấy cũng có lý, tiếp theo bèn lái xe đi tới công ty Doãn thị. Hiện tại vẫn chưa bắt được hung thủ giết Mao Lôi, Thạch Diễm sống chết không rõ, đột nhiên lại xuất hiện thêm một Doãn Thái, bọn họ thật sự không còn sức để quan tâm Lão Mã. Dù sao Lão Mã cũng là một người đàn ông, không dễ bị ức hiếp. Huống chi, đây cũng là chuyện trong nhà, người ngoài đúng là không tiện nhúng tay.
Hai người đến công ty Doãn thị, lúc đợi thang máy thì vừa khéo đụng mặt Hứa Thư Hòa.
"Ơ, cảnh sát A Từ, cậu vừa gọi điện cho tôi xong đã muốn gặp tôi ngay à?" Hứa Thư Hòa cười tủm tỉm chào A Từ, vừa thấy Giản Ngôn càng tỏ ra khoa trương hơn hẳn, "Chao ôi, Giản đội trưởng làm sao thế này? Bị thương vì đánh lưu manh đấy à? Thật khiến cho người ta cảm động quá đi, nhất định phải dành cho ngài một tràng pháo tay."
Nói rồi còn làm như thật mà vỗ tay mấy cái, chẳng qua A Từ Giản Ngôn đều nghe được giọng điệu hả hê của hắn.
Giản Ngôn hoạt động cổ tay trái, nói: "Hứa tổng không cần khách sáo, chút thương tổn có là cái gì? Mấy cái chuyện đánh lưu manh này, dù cho tôi chỉ còn một tay cũng vẫn điêu luyện thành thạo như thường."
Hứa Thư Hòa còn toan nói gì đó, lại nghe thấy một giọng nói ở phía sau: "A Từ, sao tay cậu bị thương vậy?"
Mặt Hứa Thư Hòa cứng đờ, ánh mắt trầm xuống.
A Từ thấy thú vị, nhìn Thượng Tỉnh đi tới bèn cười nói: "Thì ra Hứa tổng tới đón Thượng xử?"
Thượng Tỉnh nhìn cậu, cố chấp hỏi: "Tay cậu bị làm sao?"
"Thượng xử trưởng, anh nên quan tâm đến chính mình thì hơn." Giản Ngôn cường thế ngắt lời Thượng Tỉnh, "Cố ý bao che cho kẻ cản trở cảnh sát phá án, không phải là việc mà một nhân viên chấp pháp nên làm."
Quả thật tay A Từ đã bị thương, nhưng Giản Ngôn bị thương càng rõ hơn nhiều. Vừa rồi cả Hứa Thư Hòa cũng không thấy A Từ bị thương, còn Thượng Tỉnh đã thấy từ đằng xa. Rõ ràng y có sự quan tâm không bình thường đối với A Từ, sao Giản Ngôn có thể không tức giận cho được?
Lúc này Thưởng Tỉnh mới nhìn qua Giản Ngôn một cái, toan mở miệng lại nghe thấy Hứa Thư Hòa nói: "Giản đội trưởng, đồ có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy. Chuyện không có chứng cứ sẽ được coi là vu khống, đừng nói anh không biết."
Hiếm có khi Hứa Thư Hòa đứng đắn, A Từ thấy hơi kinh ngạc. Cái tên Hứa Thư Hòa này không phải đang nghiêm túc đó chứ?
Giản Ngôn lại không nghĩ nhiều như vậy, lạnh mặt nói: "Chính miệng Hứa tổng nói mà, mới đó đã quên rồi?"
"Sao quên được." Hứa Thư Hòa nói, "Có khi nào tôi nhắc tới... tên?"
Giản Ngôn sửng sốt, hắn nhớ ra lúc đó Hứa Thư Hòa nói là người nào đấy, không có nói thẳng là Thượng Tỉnh.
"Thang máy tới rồi, chúng ta đi thôi." A Từ kéo Giản Ngôn vào thang máy, đoạn quay lại nói với Hứa Thư Hòa một câu, "Hứa tổng không cần chột dạ."
"Sao tôi phải chột dạ?" Hứa Thư Hòa bất mãn, A Từ mặc kệ hắn, trực tiếp đóng cửa thang máy.
"Tôi..." Hứa Thư Hòa phẫn nộ quay đầu, vừa vặn đối mặt với ánh mắt thâm ý của Thượng Tỉnh, đoạn nghiêng đầu xoay người rời đi.
Trong thang máy, thấy dáng vẻ không cam lòng của Giản Ngôn, A Từ nói: "Anh có thấy hình như Hứa Thư Hòa đang nghiêm túc không?"
Giản Ngôn nhìn cậu, hỏi lại: "Em có thấy hình như Thượng Tỉnh vẫn còn ý với em không?"
A Từ lườm Giản Ngôn một cái, nói: "Chẳng lẽ anh không nhận ra hắn ta cố ý chọc giận anh?"
Giản Ngôn sửng sốt, hơi không rõ lời A Từ nói rốt cuộc có thật hay không.
Đúng lúc thang máy đến nơi, hai người đi ra, điện thoại đột nhiên run lên một cái. A Từ lấy ra xem, lại là tin nhắn Thượng Tỉnh gửi tới.
"Sao rồi? Không nghiêm trọng chứ?" Lão Mã nhìn cánh tay Giản Ngôn hỏi.
Giản Ngôn không đáp, hỏi lại: "Anh đang nói điện thoại với ai đấy?"
Lão Mã mấp máy môi, không nói lời nào.
Giản Ngôn không bỏ cuộc, vẫn nhìn anh đăm đăm.
Lão Mã cúi đầu không nhìn Giản Ngôn, nhưng cũng không nói.
Hai người giằng co một hồi, A Từ bèn kéo tay Giản Ngôn.
Giản Ngôn nhìn cậu, rốt cuộc thở dài, nói: "Lão Mã, tôi hiểu tâm trạng của anh. Nhưng anh đừng quên đã hứa với tôi điều gì."
"Cậu yên tâm đi." Lão Mã rốt cuộc nói, "Tự tôi hiểu rõ, sẽ không làm bậy."
Giản Ngôn tức giận nói: "Tôi không yên tâm chút nào hết... Nhưng ai bảo anh là anh em của tôi chứ, muốn bắt anh cũng không được."
Lão Mã dừng lại, toan nói chuyện thì có một chiếc xe cứu thương inh ỏi chạy tới cổng bệnh viện.
Rất nhiều bác sĩ y tá chạy ào ra, mặt ai cũng đầy vẻ khẩn cấp, ba người vội tránh chỗ, cũng không còn hứng thú trò chuyện nữa, bèn cùng nhau đi tới xe Giản Ngôn.
Lúc đi ngang qua xe cứu thương, A Từ theo bản năng dừng lại, đúng lúc nhìn thấy một người toàn thân đầy máu được đưa xuống, đẩy vào trong bệnh viện. Người này bị đám người che nên không nhìn rõ mặt, trông sắc mặt của các bác sĩ thì phỏng chừng hắn ta bị thương rất nặng.
A Từ định đi tiếp thì lại thấy một dáng người nhỏ gầy từ trên xe cứu thương nhảy xuống, nghiêng ngã lảo đảo chạy vào trong bệnh viện.
A Từ sửng sốt, vội kêu lên: "Đầu Gỗ!"
Đàm Mộc dường như không nghe thấy tiếng A Từ gọi, không quay đầu lại mà tiếp tục chạy vào trong, A Từ vội vàng đi theo.
Nghe thấy tiếng A Từ kêu, Giản Ngôn quay lại nhìn, rồi cũng vội vã chạy theo vào.
Lão Mã không hiểu cho lắm, cũng đi vào theo.
Đàm Mộc bám dính theo bác sĩ đến cửa phòng phẩu thuật, lại bị y tá đẩy trở ra. Một mình hắn thất hồn lạc phách đứng trước cửa, trên người cũng toàn là máu, trông rất chật vật, nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm tới mình.
A Từ bước tới kéo hắn qua một bên, lại gọi: "Đầu Gỗ, đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này Đàm Mộc mới nhận ra sự có mặt của A Từ, ngay lập tức như được gặp người thân, nhào vào lòng cậu gào khóc.
A Từ không ngờ Đàm Mộc sẽ khóc, hơi sửng sốt vỗ vỗ lưng hắn.
"Được rồi, anh nói tôi nghe trước đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh có bị thương không?" Thấy người hắn cũng toàn là máu, A Từ hơi lo lắng.
Nhưng Đàm Mộc giống như bị đè nén đã lâu, đột nhiên được phát tiết ra ngoài, thành ra khóc tới khó thở, căn bản không để tâm trả lời, chỉ lắc đầu.
A Từ bất đắc dĩ ôm hắn chặt hơn một chút, thấp giọng nói: "Vậy thì khóc đi, khóc xong mới nói."
Giản Ngôn đi tới nhìn hai người, xoa xoa đầu Đàm Mộc, đi theo y tá làm thủ tục.
"Người bị thương ban nãy là Thạch Diễm à?" Thấy Đàm Mộc có vẻ đã khóc xong, A Từ tiếp tục hỏi.
Tuy không thấy rõ mặt của người nọ, song nhìn Đàm Mộc thành ra thế này, người đầu tiên A Từ nghĩ đến chính là Thạch Diễm.
Khó khăn lắm Đàm Mộc mới tạm ngưng giờ lại khóc nữa, có điều lần này hắn khẽ gật đầu một cái.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" A Từ nhắm hai mắt lại, hỏi.
"Tôi, tôi gặp lưu manh... ở trong quán bar..." Rốt cuộc Đàm Mộc cũng ngẩng đầu lên, lắp ba lắp bắp nói, "Thạch Diễm đến tìm tôi, rồi đánh nhau với mấy người đó, kết quả, kết quả..."
Đàm Mộc nói không nổi nữa.
A Từ giật mình, cậu nhớ rất rõ kiếp trước Đàm Mộc đã bị người ta hại chết ở trong quán bar.
Nhưng lúc đó Đàm Mộc đến quán bar là để bắt kẻ tình nghi, hơn nữa thời gian cũng không khớp với hiện tại.
Từ sau khi Doãn Trí Viễn chết, A Từ vẫn luôn cảm thấy bất an, dường như rất nhiều chuyện trong trí nhớ đã không còn chính xác. Thậm chí có đôi khi cậu còn nghĩ, phải chăng thế giới này và thế giới cũ vốn cũng không phải một thế giới.
Nhưng A Từ vẫn luôn rất quan tâm đến Đàm Mộc. Cậu đã định sẵn, cho dù có thể sẽ gây ra biến cố lớn hơn nữa, cậu cũng không thể nào trơ mắt nhìn Đàm Mộc đi chết. Đến lúc vụ án kia xảy ra, cậu nhất định sẽ tìm cách để Đàm Mộc tránh đi.
Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, Đàm Mộc lại gặp nguy hiểm nhanh như vậy.
Bây giờ A Từ cũng không dám chắc, Đàm Mộc tránh thoát được kiếp nạn lần này có phải đã an toàn hay không.
Thạch Diễm này rốt cuộc là cứu tinh, hay là kiếp nạn lớn hơn nữa của Đàm Mộc?
Nhưng hiện tại Thạch Diễm sống chết không rõ, hắn chịu liều mạng để cứu Đàm Mộc, có lẽ hắn đối với Đàm Mộc cũng là thật lòng?
Những bất mãn vốn có đối với Thạch Diễm cũng tan biến, bây giờ nhìn bộ dạng của Đàm Mộc thôi đã thấy đau lòng.
"A Từ, cậu nói xem Thạch Diễm có thể..." Đàm Mộc đầy mong đợi nhìn A Từ, giống như chỉ cần A Từ gật đầu thì Thạch Diễm sẽ không sao nữa.
A Từ hơi chần chừ, không biết phải trả lời thế nào.
"Cậu yên tâm đi, hắn ta cường hãn như vậy sẽ không dễ chết đâu." Giản Ngôn đúng lúc đi tới, vỗ vỗ lên vai Đàm Mộc.
Không biết có phải do nhìn thấy Giản Ngôn mà Đàm Mộc đã tỉnh táo hơn nhiều.
Thấy dáng vẻ chật vật của Giản Ngôn, hắn còn hỏi một câu: "Sếp bị sao thế ạ?"
"Không có gì." Giản Ngôn lắc đầu, lại hỏi, "Sao lúc này không ở nhà mà chạy tới quán bar làm chi?"
Đàm Mộc là bé ngoan, ngoại trừ đi với đồng nghiệp, bình thường sẽ không tới quán bar, đừng nói chi là ngay lúc này. Thời gian này ở quán bar đa phần là muốn chơi suốt đêm, điều này không giống phong cách Đàm Mộc.
"Tôi đi... A, đúng rồi..." Đàm Mộc vội kéo tay Giản Ngôn, nói, "Tôi đã điều tra được tên hacker kia, đây là thông tin về cậu ta."
Đàm Mộc kín đáo đưa một tờ giấy cho Giản Ngôn: "Tôi tra được cậu ta vẫn còn là sinh viên, chưa từng phạm pháp. Có lẽ vì tiền mà lần đầu tiên làm việc này."
Không ngờ lại có tin tức nhanh như vậy, Giản Ngôn A Từ vội vàng mở tờ giấy ra xem. Hacker này là sinh viên khoa máy tính đại học Khê Lăng, tên là Trần Hạo Bác.
Cầm tờ giấy này, Giản Ngôn hơi chần chừ. Vừa nãy hắn đã hỏi thăm, vết thương của Thạch Diễm rất nghiêm trọng, giải phẫu cũng phải tốn chừng mấy tiếng. Hắn muốn đi tìm tên hacker này trước, nhưng hiện tại vẫn bận tâm tới tình hình của Thạch Diễm.
Nhận ra hắn khó xử, Đàm Mộc nói: "Sếp, hai người cứ đi làm chính sự trước đi. Tôi, tôi ở đây chờ, kết quả... Thạch Diễm qua được tôi sẽ thông báo với hai người."
Giản Ngôn ôm Đàm Mộc một cái, nói: "Chúng tôi đi tìm người trước, cậu chớ suy nghĩ nhiều. Thạch Diễm rất kiên cường, nhất định có thể vượt qua... Có tin tức phải báo với chúng tôi ngay."
"Được." Đàm Mộc gật đầu.
A Từ lái xe rời khỏi bệnh viện, trước tiên về nhà một chuyến để thay quần áo. Mặc dù thời gian rất khẩn cấp, nhưng bọn họ ra ngoài với bộ dạng này sẽ hù người khác.
Lão Mã không phải cảnh sát, cũng không muốn đi gặp hacker với bọn họ, nên sẽ ở lại nhà A Từ.
Giản Ngôn không yên lòng, lại dặn dò: "Đừng làm bậy, tôi đã báo cho cảnh sát và bạn bè riêng, chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm được tin tức của chị dâu."
Lão Mã gật đầu đồng ý.
A Từ Giản Ngôn lập tức đi tới đại học Khê Lăng, bọn hắn tới đúng lúc sinh viên bắt đầu lên lớp.
Giản Ngôn trực tiếp tìm người đứng lớp của Trần Hạo Bác, rất nhanh đã đưa người tới.
Trần Hạo Bác là một cậu chàng ngây ngô, hay ngại ngùng, ngược lại có phần hơi giống Đàm Mộc, thấy cảnh sát tìm tới liền sợ hãi. Mới đầu cậu ta còn không chịu thừa nhận, nhưng cậu ta chột dạ nên cả nói chuyện cũng cà lăm, câu nào cũng lộ ra sơ hở.
Cuối cùng, dưới uy thế tra hỏi của Giản Ngôn, cậu ta cũng nói ra chân tướng. Ông cậu ta bị bệnh nặng, vì muốn chữa bệnh cho ông mà nhận "công việc" này.
Nhưng cậu ta chỉ biết cố chủ là người của công ty Doãn thị, không biết thông tin cụ thể.
"Cậu miêu tả tướng mạo của hắn xem, hay là trên người hắn có điểm nào đặc biệt không?" A Từ hỏi.
"Hắn..." Quả nhiên Trần Hạo Bác không rành việc này, lắp bắp cũng nói không rõ tướng mạo người đó.
Giản Ngôn hơi mất kiên nhẫn, còn định trực tiếp đưa Trần Hạo Bác đến công ty Doãn thị để nhận người.
Nhưng ngay lúc này, Trần Hạo Bác nhớ ra một điểm đặc biệt: "Tay trái của hắn có tới sáu ngón tay."
A Từ giật mình nhớ tới một người, bấy giờ bèn gọi điện cho Hứa Thư Hòa.
Rất nhanh A Từ đã nhận được một tấm hình, cậu đưa cho Trần Hạo Bác xem: "Là hắn sao?"
"Phải, phải." Trần Hạo Bác vội gật đầu.
Ra khỏi ký túc xá, Giản Ngôn mới hỏi A Từ: "Người đó là ai?"
"Trợ lý của Doãn Thái." A Từ nói.
"Doãn Thái?" Giản Ngôn nhíu mày, sao lại kéo thêm một người nữa?
A Từ ngược lại thở dài một cái: "Bây giờ rốt cuộc Doãn Thái cũng có liên quan đến vụ án này."
Giản Ngôn giật mình, hiểu được ý A Từ. A Từ vẫn luôn nghĩ vụ án Doãn Trí Viễn và Doãn Thái có liên quan với nhau. Nhưng trong vụ án Doãn Trí Viễn, Doãn Thái cho tới nay cũng chưa từng xuất hiện, nên Từ vẫn luôn bất an và hoài nghi. Hiện tại Doãn Thái đã xuất hiện, ngược lại A Từ thấy vững tâm hơn.
"Bây giờ chúng ta sẽ đi gặp Doãn Thái." Giản Ngôn không nói thêm gì nữa, xưa nay hắn không sợ phiền phức khi phá án, có manh mối gì sẽ đi tra ngay, kiểu gì cũng tra ra chân tướng.
Hai người lên xe, A Từ toan khởi động xe thì bỗng dưng điện thoại run lên một cái. A Từ lấy ra xem, là tin nhắn Lão Mã gửi tới.
A Từ ấn mở ra xem, tức thì cảm thấy vô cùng phiền não. Lão Mã nói sẽ đi tìm Doãn Qua.
A Từ nhìn Giản Ngôn, không biết làm sao mở lời.
"Sao vậy?" Giản Ngôn vội hỏi.
A Từ đành phải đưa di động cho Giản Ngôn, để hắn tự mình xem.
Xem xong, vượt khỏi suy nghĩ của A Từ, Giản Ngôn không hề tức giận, chỉ thở dài, nói: "Thiệt may là chàng ta chỉ đi tìm Doãn Qua."
A Từ nghe hiểu điều Giản Ngôn đang ám chỉ, Giản Ngôn lo ngại nhất chính là Lão Mã sẽ liên hệ với những người trước kia. Quan hệ hắc đạo cũng không tốt đến vậy, một khi có liên hệ sẽ rất khó thoát ra. Trước đây bọn họ phải phí hết mọi tâm sức mới thoát khỏi những người này.
Lão Mã đi tìm Doãn Qua, chí ít Doãn Qua sẽ nể mặt Doãn Đồng mà không làm gì quá đáng với Lão Mã. Chuyện này tốt hơn rất nhiều so với việc liên hệ với những người kia.
Chằng qua Lão Mã và Doãn Qua đã giằng co nhiều năm như vậy, bây giờ lại phải cúi đầu trước Doãn Qua, đối với Lão Mã cũng là một lựa chọn rất gian nan. Giản Ngôn biết rõ chuyện Doãn Qua đã làm với Lão Mã năm đó, cho nên sau khi vui mừng vì Lão Mã không kích động, lại càng thấy xót cho Lão Mã. Chỉ riêng tính tình của Lão Mã mà nói, anh thà đi tìm người trong hắc đạo chứ không muốn cúi đầu trước Doãn Qua.Vì lo sẽ liên lụy tới Doãn Đồng, tới Giản Ngôn, mà anh đã lựa chọn làm như vậy.
"Chúng ta có nên qua đó thăm dò không?" A Từ hỏi, cậu không rõ tình hình giữa Lão Mã và Doãn Qua, thấy hơi lo cho Lão Mã.
"Không cần." Giản Ngôn lắc đầu, "Dì Lưu ở với họ nhiều năm như vậy, mà Doãn Qua vẫn chưa từng làm ra chuyện gì, thật ra đã ngầm chấp nhận quan hệ của hai người. Hơn nữa, với tình trạng hiện nay của chị dâu... Doãn Qua sẽ không làm gì Lão Mã đâu."
A Từ ngẫm lại thấy cũng có lý, tiếp theo bèn lái xe đi tới công ty Doãn thị. Hiện tại vẫn chưa bắt được hung thủ giết Mao Lôi, Thạch Diễm sống chết không rõ, đột nhiên lại xuất hiện thêm một Doãn Thái, bọn họ thật sự không còn sức để quan tâm Lão Mã. Dù sao Lão Mã cũng là một người đàn ông, không dễ bị ức hiếp. Huống chi, đây cũng là chuyện trong nhà, người ngoài đúng là không tiện nhúng tay.
Hai người đến công ty Doãn thị, lúc đợi thang máy thì vừa khéo đụng mặt Hứa Thư Hòa.
"Ơ, cảnh sát A Từ, cậu vừa gọi điện cho tôi xong đã muốn gặp tôi ngay à?" Hứa Thư Hòa cười tủm tỉm chào A Từ, vừa thấy Giản Ngôn càng tỏ ra khoa trương hơn hẳn, "Chao ôi, Giản đội trưởng làm sao thế này? Bị thương vì đánh lưu manh đấy à? Thật khiến cho người ta cảm động quá đi, nhất định phải dành cho ngài một tràng pháo tay."
Nói rồi còn làm như thật mà vỗ tay mấy cái, chẳng qua A Từ Giản Ngôn đều nghe được giọng điệu hả hê của hắn.
Giản Ngôn hoạt động cổ tay trái, nói: "Hứa tổng không cần khách sáo, chút thương tổn có là cái gì? Mấy cái chuyện đánh lưu manh này, dù cho tôi chỉ còn một tay cũng vẫn điêu luyện thành thạo như thường."
Hứa Thư Hòa còn toan nói gì đó, lại nghe thấy một giọng nói ở phía sau: "A Từ, sao tay cậu bị thương vậy?"
Mặt Hứa Thư Hòa cứng đờ, ánh mắt trầm xuống.
A Từ thấy thú vị, nhìn Thượng Tỉnh đi tới bèn cười nói: "Thì ra Hứa tổng tới đón Thượng xử?"
Thượng Tỉnh nhìn cậu, cố chấp hỏi: "Tay cậu bị làm sao?"
"Thượng xử trưởng, anh nên quan tâm đến chính mình thì hơn." Giản Ngôn cường thế ngắt lời Thượng Tỉnh, "Cố ý bao che cho kẻ cản trở cảnh sát phá án, không phải là việc mà một nhân viên chấp pháp nên làm."
Quả thật tay A Từ đã bị thương, nhưng Giản Ngôn bị thương càng rõ hơn nhiều. Vừa rồi cả Hứa Thư Hòa cũng không thấy A Từ bị thương, còn Thượng Tỉnh đã thấy từ đằng xa. Rõ ràng y có sự quan tâm không bình thường đối với A Từ, sao Giản Ngôn có thể không tức giận cho được?
Lúc này Thưởng Tỉnh mới nhìn qua Giản Ngôn một cái, toan mở miệng lại nghe thấy Hứa Thư Hòa nói: "Giản đội trưởng, đồ có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy. Chuyện không có chứng cứ sẽ được coi là vu khống, đừng nói anh không biết."
Hiếm có khi Hứa Thư Hòa đứng đắn, A Từ thấy hơi kinh ngạc. Cái tên Hứa Thư Hòa này không phải đang nghiêm túc đó chứ?
Giản Ngôn lại không nghĩ nhiều như vậy, lạnh mặt nói: "Chính miệng Hứa tổng nói mà, mới đó đã quên rồi?"
"Sao quên được." Hứa Thư Hòa nói, "Có khi nào tôi nhắc tới... tên?"
Giản Ngôn sửng sốt, hắn nhớ ra lúc đó Hứa Thư Hòa nói là người nào đấy, không có nói thẳng là Thượng Tỉnh.
"Thang máy tới rồi, chúng ta đi thôi." A Từ kéo Giản Ngôn vào thang máy, đoạn quay lại nói với Hứa Thư Hòa một câu, "Hứa tổng không cần chột dạ."
"Sao tôi phải chột dạ?" Hứa Thư Hòa bất mãn, A Từ mặc kệ hắn, trực tiếp đóng cửa thang máy.
"Tôi..." Hứa Thư Hòa phẫn nộ quay đầu, vừa vặn đối mặt với ánh mắt thâm ý của Thượng Tỉnh, đoạn nghiêng đầu xoay người rời đi.
Trong thang máy, thấy dáng vẻ không cam lòng của Giản Ngôn, A Từ nói: "Anh có thấy hình như Hứa Thư Hòa đang nghiêm túc không?"
Giản Ngôn nhìn cậu, hỏi lại: "Em có thấy hình như Thượng Tỉnh vẫn còn ý với em không?"
A Từ lườm Giản Ngôn một cái, nói: "Chẳng lẽ anh không nhận ra hắn ta cố ý chọc giận anh?"
Giản Ngôn sửng sốt, hơi không rõ lời A Từ nói rốt cuộc có thật hay không.
Đúng lúc thang máy đến nơi, hai người đi ra, điện thoại đột nhiên run lên một cái. A Từ lấy ra xem, lại là tin nhắn Thượng Tỉnh gửi tới.
Danh sách chương