Hôm sau Giản Ngôn vừa rời giường A Từ đã biết ngay. Mặc dù cậu đã tỉnh nhưng thân thể không nghe theo, cảm giác như hai mí mắt dính chặt vào nhau, làm sao cũng không mở ra được.

Đêm qua khi bàn luận vụ án xong, A Từ thoáng nhìn thấy đồng hồ trên tường đã điểm năm giờ.

Khi đấy cậu vẫn chưa thấy mệt, thậm chí lúc Giản Ngôn bắt đi ngủ cậu còn không muốn.

Lúc này lại có cảm giác như đã mấy đời rồi chưa được ngủ, cả người quá đỗi buồn ngủ.

Tự bản thân A Từ cũng thấy lạ, mơ màng nghĩ tới lúc trước giúp Thượng Tỉnh đi bắt người suốt bảy ngày không chợp mắt, vậy mà tinh thần vẫn phấn chấn, không thấy mệt chút nào.

Vì sao bây giờ chỉ một buổi tối không ngủ đã mệt như vậy? Vả lại, rõ ràng đêm qua cậu ngủ trước một giấc rồi. Hiện tại Giản Ngôn cũng đã dậy, vậy mà cậu còn nằm ì trên giường.

Giản Ngôn rửa mặt đi ra liền thấy dáng vẻ nhắm mắt đấu tranh với cái gối của A Từ, trông vừa đáng thương vừa buồn cười, nhịn không được bật cười.

A Từ trước nay không ngủ nướng, dù cho có mệt đến mức nào, cũng chỉ cần có công việc là cậu lại trở nên sung mãn ngay. Bình thường A Từ rất trầm ổn nội liễm, không hề giống người ở độ tuổi hai mươi. Tuy A Từ đã sống lại, nhưng theo như cậu nói thì tuổi đời trước của cậu cũng không quá hai mươi lăm tuổi. Giản Ngôn không hiểu vì sao cậu lại luôn tỏ ra già dặn? Dù đôi khi bị mình giỡn ác cũng sẽ xấu hổ đỏ mặt, nhưng điều này vẫn không liên quan đến tuổi tác, nguyên nhân hoàn toàn là do tính cách.

Thật ra Giản Ngôn rất đau lòng mỗi khi trông thấy dáng vẻ trầm ổn nội liễm của A Từ. Chính hắn rất rõ vì sao bản thân trở nên trầm ổn, cho nên hắn không muốn A Từ quá ổn trọng. Hắn đau lòng vì A Từ hoàn toàn không có được sự phóng khoáng tự do nên có ở độ tuổi này. Bình thường Giản Ngôn rất hay chọc A Từ, một mặt là do kìm lòng không đặn, mặt khác là hy vọng A Từ có thể sống tự do thoải mái hơn.

Nhưng kể từ đêm qua trở đi, A Từ dường như bất chợt sẽ có những hành động đúng tuổi, Giản Ngôn rất vui mừng.

Nghe thấy tiếng Giản Ngôn cười, A Từ miễn cưỡng mở mắt nhìn hắn một cái rồi lại nhắm mắt, lẩm bẩm: "Bộ anh không biết mệt sao?"

"Đêm qua bảo em đi ngủ em còn không chịu, ưa cậy mạnh..." Giản Ngôn buồn cười ngồi xuống giường, xoa xoa đầu tóc mềm mượt của cậu, nói: "Vẫn còn thời gian, em ngủ thêm tí nữa đi. Anh đi ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi về."

"Không chịu." A Từ không nghĩ đã vội giữ chặt Giản Ngôn, giống như sợ hắn cứ thế mà đi mất.

Thấy hành động trẻ con này của cậu, trái tim Giản Ngôn mềm nhũn ra, càng thêm dịu dàng: "Vậy em muốn làm sao?"

A Từ vươn hai tay ra, nhắm mắt lại hướng về phía Giản Ngôn: "Ôm."

"Hả?" Giản Ngôn ngạc nhiên, trong phút chốc không dám tin, lập tức híp mắt nguy hiểm nhìn A Từ.

Nhưng A Từ chưa mở mắt hẳn, nên cũng không thấy ánh mắt của Giản Ngôn. Lúc này cậu còn chưa tỉnh táo, xấu tính nói: "Bế em đi rửa mặt."

Giản Ngôn hít sâu. Tốt lắm, đúng là trò giỏi hơn thầy mà, lúc trước hắn nằm ườn cũng chỉ lừa được một nụ hôn của A Từ thôi. Hiện tại A Từ vừa đến đã thân thể trần truồng ôm ấp yêu thương. Em ấy thật sự không biết vào buổi sáng rất dễ va chạm cướp cò sao?

Nhưng sau một giây do dự Giản Ngôn vẫn nghe theo cúi người vén chăn, bế A Từ vào trong toilet.

A Từ được Giản Ngôn bế riết quen, hoàn toàn không tỉnh lại, đã vậy còn nhắm mắt gác tay lên vai Giản Ngôn, mơ màng ngủ bù.

Giản Ngôn cắn răng kiềm nén xúc động trong lòng, chơi xấu thả A Từ lên bồn rửa mặt.

A Từ không mặc gì, vừa chạm vào bồn rửa mặt lạnh buốt đã tỉnh liền.

"Gì vậy..." Cậu mở choàng mắt, vừa khéo nhìn thấy bản thân trong gương không một mảnh vải che thân, và Giản Ngôn đứng bên cạnh với ánh mắt xấu xa.

"A..." A Từ hét lên, tiện tay giựt lấy cái khăn ở gần bên để che lại bộ vị trọng yếu.

Giản Ngôn nín cười, mắt nhìn lung tung khắp người cậu: "Lúc nãy bế em vào đã thấy hết rồi, còn che làm chi nữa?"

"Anh... lưu manh!" Mặt A Từ đỏ lên, cảm thấy mình sắp điên luôn rồi. Mới sáng sớm đừng có kích thích như vậy chứ!

"Là tự em muốn anh bế mà, mới đó đã không cần anh nữa?" Giản Ngôn rốt cuộc phải bật cười.

"Xấu xa!" A Từ cắn răng, bất chấp xấu hổ nhảy xuống từ bồn rửa mặt. Cậu đẩy Giản Ngôn ra khỏi toilet, rồi đóng cửa lại một cái "Rầm".

"Ha ha ha..." Giản Ngôn cười gập cả người, tâm trạng nặng nề vì những chuyện nghe được tối qua bỗng chốc nhẹ xuống.

Có A Từ ở đây, cuộc sống mỗi giờ mỗi khắc đều rất tốt đẹp, còn có khó khăn nào không giải quyết được?

Nghe tiếng Giản Ngôn cười ở bên ngoài, A Từ càng thêm tức giận. Cậu cũng không hiểu nổi, có thể vì chưa tỉnh ngủ nên đầu óc bị trì độn? Nếu không, sao có thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy chứ? Lại còn bắt Giản Ngôn bế mình đi rửa mặt?

A Từ chôn mặt dưới vòi nước, nước lạnh tạt vào mặt rất lâu mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, cố nén xấu hổ rửa mặt cho xong.

Nhưng lúc này cậu lại phát hiện ra một vấn đề.

Không mặc quần áo làm sao ra ngoài?

"Sư ca..." A Từ chần chừ một hồi mới quyết định xin Giản Ngôn giúp đỡ.

"Sao nào?" Giản Ngôn dù bận vẫn ung dung hỏi, hắn vẫn luôn chờ đợi ở bên ngoài, biết trước sẽ có cảnh này.

"Chuyện là... Anh có thể đưa giúp em bộ đồ ngủ được không?" A Từ lắp ba lắp bắp hỏi.

Hỏi như vậy chẳng khác nào khẳng định một lần nữa mình đang không mặc gì, sao mà không xấu hổ cho được?

"Nhưng mới rồi em còn đuổi anh ra ngoài." Giản Ngôn cố ý nói một cách uất ức.

"Anh..." A Từ cố nhịn, thầm nghĩ đại trượng phu co được duỗi được, thế là lại hạ giọng nhận sai, "Em xin lỗi mà."

A Từ chưa bao giờ dùng giọng điệu mềm nhẹ như thế, Giản Ngôn nghe xong muốn khụy chân, xém chút té ngã.

Dừng một lúc, Giản Ngôn mới lại khó tính nói: "Nhưng làm sao anh biết, sau khi giúp em rồi, em có trở mặt không nhận nữa hay không?"

A Từ vội cam đoan: "Không đâu, tuyệt đối không."

Giản Ngôn cũng biết đùa như vậy là đủ rồi, đồng ý ngay: "Được, anh sẽ tin em một lần này."

Sau đó đi tới cạnh cửa, nói: "Mở cửa đi."

A Từ mở ra một khe nhỏ, đưa một tay và nửa gương mặt ra: "Anh đưa cho em."

"Em đang phòng trộm đấy à?" Giản Ngôn để tay ở sau lưng, không vui nói.

"..." A Từ bất đắc dĩ phải mở cửa lớn hơn, "Bây giờ được rồi chứ?"

"Ừ." Giản Ngôn gật đầu, đột nhiên bất ngờ xong vào toilet.

"Này..." Thấy hai tay hắn trống trơn, A Từ cả giận nói: "Đồ em đâu?"

"Anh chỉ nói sẽ giúp em, chứ có nói lấy đồ cho em đâu." Giản Ngôn cúi người trực tiếp bế A Từ lên, nói: "Từ trước đến nay anh luôn làm việc đến nơi đến chốn, anh bế em vào nên cũng phải có trách nhiệm đưa em ra ngoài."

A Từ rất tức giận, nhưng vì sợ ngã cũng không dám giẫy quá mạnh. Nhưng ngại Giản Ngôn nhìn nên trái lại phải cố ép người vào Giản Ngôn, ý muốn che giấu bộ vị ẩn mật.

Giản Ngôn thấy buồn cười: "Miệng thì nói không muốn, nhưng thân thể vẫn rất thành thật..."

A Từ xém tức học máu, hoàn toàn sụp đổ. Người này sao có thể lưu manh như vậy!

A Từ giận dỗi đập mạnh vào ngực Giản Ngôn một cái, lực đánh quả thật không nhẹ.

"A..." Giản Ngôn kêu lên, đứng bất động tại chỗ.

"Sao vậy?" A Từ nghĩ hắn giả bộ, nhưng ít nhiều vẫn hơi lo lắng, nhịn không được hỏi.

Giản Ngôn nhíu mày, vẻ mặt đau đớn: "Tim anh đau quá..."

"Không phải chứ?" Mặt mũi A Từ trắng bệch, giãy dụa muốn đi xuống.

Giản Ngôn giữ chặt tay không cho A Từ giãy lung tung, nói: "Hôn một cái là hết."

A Từ hồi thần, biết quả nhiên mình bị đùa giỡn, giận tới nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không đánh Giản Ngôn nữa.

Vừa rồi thấy mặt A Từ tái nhợt Giản Ngôn cũng hơi hối hận, hắn không đùa nữa mà ôm cậu đi về giường, đoạn sáp tới hôn cậu một cái, nói: "Bây giờ không còn buồn ngủ nữa đúng không?"

A Từ tức giận ném cái gối qua, hiện tại tinh thần cậu rất tốt, có thể trực tiếp đánh một trận!

Giản Ngôn nhẹ nhàng né tránh cái gối, đoạn lấy ra hai bộ đồ tương tự từ trong tủ ra, đưa cho A Từ một bộ: "Hôm nay mặc bộ này."

Sau đó bắt đầu cởi áo ngay trước mặt A Từ: "Đừng có ngại, anh cũng trần trụi giống em nè."

A Từ: "..."

Thế này càng xấu hổ hơn đó trời!

Chờ hai người vui vẻ nhốn nháo mặc xong quần áo thì đã sắp một giờ.

"Trễ mất." A Từ ảo não trừng Giản Ngôn, "Tại anh hết đó."

Hoàn toàn không nghĩ đến việc nằm ỳ không dậy của mình.

Giản Ngôn vội cầm chìa khóa xe, buồn cười nói: "Được, đều là lỗi của anh... Giờ chỉ có thể mua vài món đem vào cục ăn. Yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để em đi trễ."

Hai người mua bữa sáng ngay trên đường, tới được cục cảnh sát vừa lúc còn năm phút mới đến giờ làm việc.

"Sao hả? Thấy anh giỏi không?" Giản Ngôn đắc ý cười, đoạn sáp tới trước mặt A Từ, mặt dày mày dạn hỏi, "Có gì thưởng cho anh không?"

A Từ bật cười, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn một cái, rồi lại bị Giản Ngôn đè xuống, cuồng nhiệt hôn lên môi cậu, hôn thỏa mới tách nhau ra đi xuống xe.

Đi chừng hai bước, Giản Ngôn chợt dừng lại.

Một chiếc xe Porsche sang chảnh được đậu ở gần đó, hai người đàn ông áo quần bảnh bao tỏ vẻ phong lưu phóng khoáng đang tựa vào đầu xe. Thỉnh thoảng có cảnh sát đi ngang qua mà bọn họ cũng không thèm để ý.

Giản Ngôn hừ một tiếng, chợt nổi lên cơn giận.

Đêm qua A Từ buồn khổ như vậy, nếu lúc ấy Cát Quả có mặt thì ắt hẳn hắn đã đánh tên này một trận rồi. Đương nhiên, Hứa Thư Hòa có ý đồ với A Từ thì càng không thể bỏ qua.

Ai mà ngờ, hai cái người này vậy mà biết chọn thời gian ghê, mới sáng ra đã dâng tới cửa.

Giản Ngôn nảy ra vài thủ đoạn, trực tiếp đi về phía bọn họ.

A Từ thấy hai người này chờ ở đây cũng hơi bất ngờ. Khi cậu thấy hành động của Giản Ngôn thì càng lo lắng hơn, lập tức đuổi theo.

Qua hành động của Giản Ngôn tối qua, lúc này mặc dù vẫn không vui khi trông thấy Cát Quả, nhưng A Từ đã không còn những cảm xúc phức tạp như trước. Chuyện đã qua rồi, hiện tại câu tin tưởng Giản Ngôn trăm phần trăm, một tên Cát Quả đã không còn nghĩa lý gì nữa. Cậu cũng không muốn đi báo thù, dù sao người giết cậu vẫn không phải Cát Quả. Hơn nữa, cậu đã làm cảnh sát hai đời, nếu Cát Quả không làm chuyện gì trái với pháp luật kỷ cương, thì cậu tuyệt đối sẽ không biết pháp mà phạm pháp.

Hiện tại A Từ càng không muốn Giản Ngôn vì một người không quan trọng mà chọc phải một đống rắc rối. Dù sao hai người có thân phận đặc biệt, ở đây lại là đồn cảnh sát, có rất nhiều chuyện tuyệt đối không thể làm.

"Ơ, Giản đội trưởng giàu có như vậy mà vẫn sống cần kiệm nhỉ?" Hứa Thư Hòa thấy hai người đi tới, tựa như không biết có nguy hiểm, hoặc giả hắn ta chắn chắn Giản Ngôn không dám làm gì bọn hắn ở ngay tại đây. Hắn ta nhìn bữa sáng trong tay A Từ, nói toạc ra, "Sao mà keo vậy? Chỉ mời cậu ăn quán ven đường?"

Cát Quả thấy hai người mặc quần áo giống nhau, trong lòng tê tái, ngược lại làm thinh không nói.

"Quả Tử!" Hứa Thư Hòa gọi cậu ta, "Bữa sáng cậu mua cho Giản đội trưởng không phải đã tới rồi sao?"

"A." Cát Quả lên tiếng, từ trong xe lấy ra hai hộp điểm tâm tinh xảo, đưa cho Giản Ngôn, "Bữa sáng phải ăn ngon một chút."

Sau đó lại lanh chanh bồi thêm: "Cảnh sát A Từ cũng có phần."

Giản Ngôn nhìn hộp điểm tâm này, bỗng chợt nghĩ tới thức ăn đêm qua, dừng lại hỏi một câu: "Đồ ăn đêm qua không phải cũng do hai người đưa tới đó chứ?"

Cát Quả không ngờ hắn có thể đoán được, vui mừng hỏi: "Ăn có ngon không?"

A Từ âm thầm thở dài. Mặc dù Cát Quả không được xem là thông minh, nhưng cậu ta thân là trợ lý của Doãn Trí Viễn, lăn lộn trong một công ty lớn như Doãn thị, thì sao có thể khờ dại được? Cậu ta vốn dĩ cố ý! Hai người này có chủ ý muốn chia rẻ cậu và Giản Ngôn. Có điều, quan hệ của cậu và Giản Ngôn sao có thể bị chia rẻ chỉ vì ba cái chiêu trò nhỏ nhặt được?

A Từ không hiểu lắm, nếu như nói hai người này là hung thủ, thì không có lý nào lại tự dâng tới của tìm sự chú ý. Mà nếu như nói hai người này không phải hung thủ, thì lại càng không có lý do phải khăng khăng đeo bám bọn họ.

Hai người này rốt cuộc muốn làm cái gì?

Nghe Cát Quả hỏi, Giản Ngôn chợt mỉm cười, đáp: "Ngon lắm."

Cát Quả sững sốt, mặt cười đắc ý.

Giản Ngôn mở bóp, từ bên trong rút ra một sấp tiền, quơ quơ trước mặt Cát Quả, nói: "Bữa tối và bữa sáng đều là của Trân Điểm Trai. Thức ăn đêm qua là 81 hộp, bữa sáng nay là 51 phần. Ở đây là một ngàn, không cần thối, cảm ơn hai người đã mua giúp."

Sau đó cầm bữa sáng Cát Quả đưa, xoay người nắm tay A Từ đi lên lầu.

Sắc mặt Cát Quả vô cùng khó coi. Hứa Thư Hòa híp mắt, toan mở miệng thì chợt nghe thấy hai tiếng vỗ tay đơn điệu ở đằng sau.

Giản Ngôn và A Từ đang đi cũng phải quay lại nhìn.

Người đó mặc đồ tây đen bình thường, dáng người bình thường, tướng mạo bình thường, trông còn bình thường hơn cả những người bình thường khác.

Thấy được người tới, A Từ khẽ giật mình. Sao người nào cũng chạy tới đây giúp vui vậy?

Người nọ thấy A Từ lập tức nhoẻn miệng cười, tràn đầy sức sống: "Giản đội trưởng quả nhiên xa hoa, shipper giao bữa sáng mà cũng phải chạy Porsche, thảo nào A Từ vừa mở miệng đã đòi trực thăng."

Sắc mặt Cát Quả càng khó coi hơn. Giản Ngôn sỉ nhục người khác thì thôi, cái tên không biết ở đâu ra này là chuyện gì đây? Còn cố ý nói ra mấy lời này.

Giản Ngôn thì lại không hiểu lắm, cái gì mà "A Từ vừa mở miệng đã đòi trực thăng"?

A Từ ngăn Giản Ngôn đang muốn thốt lời, nói với Thượng Tỉnh: "Có thể qua kia nói chuyện một chút được không?"

"Đương nhiên là được." Thượng Tỉnh mỉm cười cùng A Từ đi qua bên kia.

"Thượng ban, sao ngài lại tới đây?" A Từ vô cùng khách sáo hỏi.

"Cậu không phải mới vừa trọng sinh nữa đó chứ?" Thượng Tỉnh nhìn A Từ, kinh ngạc không thôi, "Sao vừa rời khỏi Nhị Xử đã khách sao với tôi như vậy hả?"

"Sao có thể không khách sáo được?" A Từ cười cười, nói: "Bây giờ không giống như trước, tôi không dám đắc tội ngài."

"Sao lại không giống?" Thượng Tỉnh không hiểu.

A Từ bật cười, cũng không giải thích, chỉ hỏi: "Rốt cuộc ngài tới đây để làm gì?"

"Cậu còn lo tôi sẽ gây hại cho Giản Ngôn?" Thượng Tỉnh bất mãn hừ một tiếng.

"Vậy thì không có, từ trước đến nay ngài luôn giữ chữ tín, sao có thể nuốt lời?" A Từ tâng bốc trước rồi mới nói tiếp, "Ngài xem, tuy là quan hệ hợp tác giữa chúng ta đã kết thúc, nhưng chúng ta vẫn có bí mật chung. Với lại, ngài còn thiếu tôi món đồ mà, đúng không?"

Vẻ mặt Thượng Tỉnh hơi đổi, lại cười: "Cậu yên trí, đồ tôi hứa cho cậu nhất định sẽ cho. Cậu không cần phải gợi ý, lời tôi nói chắc như đinh đóng cột."

Dừng một chút, y lại nói: "Cậu cũng biết tôi đang tra vụ nào rồi? Chuyện của Doãn gia, nước rất sâu, tôi cho cậu biết như vậy là quá nhiều rồi."

A Từ gật đầu: "Tôi hiểu, cảm ơn Thượng ban."

Dừng một chút, cậu hất cằm chỉ về phía Hứa Thư Hòa, nói: "Có qua có lại, tôi nghĩ ngài sẽ có hứng thú với người kia."

Thượng Tỉnh nhìn Hứa Thư Hòa đã trở lại vẻ chính trực, không chắc nói: "Dáng dấp không tệ, nhưng vẫn chưa đẹp bằng cậu. Hơn nữa, cậu chắc chắn tôi sẽ thấy hứng thú với hắn ta?"

A Từ cười: "Ngài thử qua sẽ biết."

Nói xong cũng mặc kệ Thượng Tỉnh như đang suy ngẫm, A Từ trở về nắm tay Giản Ngôn đi lên lầu, vẫn không quên gật đầu chào Cát Quả và Hứa Thư Hòa, nói: "Cảm ơn hai vị đã đưa bữa sáng tới."

Đi khỏi mấy bước, A Từ thấp giọng hỏi Giản Ngôn: "Anh vậy mà không nổi lên tranh chấp với bọn họ."

"Ý em là sao?" Giản Ngôn hừ một tiếng, nhéo ngón tay A Từ một cái, nói: "Anh trẻ trâu như thế à?"

"Không có..." A Từ buồn cười nhìn hắn.

"Được rồi, em ngẩng đầu lên nhìn một cái đi." Giản Ngôn bất đắc dĩ thở dài.

A Từ ngầng đầu nhìn lên, Trâu Hồng Thạc đang nghiêm túc nhìn hai người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện