A Từ ngồi yên tại chỗ, chỉ thận trọng gật đầu, giống như không nhìn thấy Cát Quả vươn tay ra.

Sắc mặt Cát Quả vô cùng khó coi, hơi hơi tủi thân nhìn Giản Ngôn.

Giản Ngôn lại không quan tâm tới Cát Quả, cuối cùng hắn cũng biết A Từ có địch ý với cậu ta. Trước giờ A Từ luôn ôn hòa trước mặt người ngoài, chưa từng thấy cậu khó chịu với ai, vì sao cậu lại không chào đón Cát Quả?

Giản Ngôn không biết vì chuyện đời trước, hay vì vừa rồi Cát Quả quá nhiệt tình.

Nhưng dù có thế nào, hắn cũng sẽ không cho Cát Quả cơ hội công kích A Từ.

Vậy nên trước khi Cát Quả kịp nói chuyện, Giản Ngôn đã giành trước, nói: "Đang trong thời gian làm việc, chúng ta cứ bàn về vụ án trước đi. Ngài Cát, đêm qua..."

"Giản Tiểu Ngôn!" Cát Quả đã bình tĩnh lại, song khi nghe Giản Ngôn gọi mình là "ngài Cát", cậu ta liền trừng mắt với Giản Ngôn, "Chúng ta có thể bàn công việc, nhưng nếu anh cứ nói chuyện với tôi xa lạ như vậy, chúng ta tuyệt giao!"

Giản Ngôn hơi nhíu mày, vào hai mươi năm trước hắn còn chưa được mười tuổi. Dù trước đây có là bạn bè thân thiết thế nào, đã hai mươi năm trời không gặp, hắn cũng không thể xem người trước mặt là người năm xưa, rồi liền lập tức quay trở lại trạng thái tuổi thơ. Huống chi, đối phương còn dùng thái độ quá mức thân mật nói chuyện với hắn. Cho dù A Từ không ghen, Giản Ngôn vẫn cảm thấy khó chịu.

"Được rồi, Quả..." Giản Ngôn hơi chần chừ, vẫn nhịn cậu ta một bước, song lại bồi thêm một câu, "Nhưng tôi vẫn không thích cách xưng hô Giản Tiểu Ngôn chút nào."

Cát Quả vừa mỉm cười đã sượng mặt, nhưng hắn điều chỉnh rất nhanh, vẫn cười nói: "Tiếc là tôi không thể sửa lại ngay được, anh vẫn nên tập quen trước đi. Tôi tìm anh nhiều năm như vậy, không ngờ lại được gặp ở đây, lần này anh đừng hòng chạy thoát."

Khóe miệng Giản Ngôn giật giật, sao hắn lại cảm thấy cái mấy lời này quái quái kiểu gì?

"Thật ra thì..." Giản Ngôn khẽ cắn môi, nói, "Tôi thấy so với khi bé cậu đã thay đổi rất nhiều, thật sự hơi khó nhận ra cậu."

Vẻ mặt Cát Quả hơi biến đổi, nhưng rất nhanh lại cười lên: "Chúng ta đã hai mươi năm không gặp, dung mạo có thay đổi cũng bình thường mà. Anh xem dáng vẻ của anh kìa, cái bộ mặt thối đó làm gì còn đáng yêu như hồi bé? Anh nói xem, anh cũng thiệt là, trước đây sao không nói một lời đã bỏ đi vậy? Tôi đi tìm anh khắp nơi, từ trung học cho tới đại học, rồi kết hôn... Cứ thế mà vẫn không tìm được anh..."

Giản Ngôn nhanh chóng bắt được thông tin mấu chốt: "Cậu kết hôn?"

"Tôi đã ba mươi tuổi rồi, kết hôn cũng bình thường mà..." Cát Quả lườm hắn một cái, lại nghi ngờ hỏi, "Anh, không phải anh còn chưa kết hôn đó chứ?"

"Tôi cũng kết hôn rồi." Giản Ngôn vui vẻ trở lại, thở phào một cái thật dài.

Cát Quả đã kết hôn rồi, A Từ sẽ không ghen nữa nhỉ?

"À..." Nhìn mười ngón tay trống trơn của Giản Ngôn, Cát Quả có vẻ không tin cho lắm.

"Sếp, hai người mải ôn chuyện như thế, tôi với A Từ đành phải đi ăn trước." Thấy Cát Quả cứ dời sang chuyện riêng tư, A Từ thì vẫn luôn yên lặng, Tiếu Tiếu không nhịn được nói.

"Là lỗi của tôi." Biết được Cát Quả đã kết hôn, sẽ không thể có ý gì với mình, đoán chừng đó là tính cách của cậu ta, tâm tình Giản Ngôn liền tốt lên rất nhiều, "Quả, đêm hôm qua cậu đã ở đấy hả?"

"Đúng vậy." Cát Quả gật đầu, lại nhìn bọn họ nói, "Có điều, mới nãy cảnh sát Tiêu nói cũng rất có lý. Đã tới giữa trưa rồi, tôi mời mọi người ăn cơm nhé? Chuyện đêm qua nói ra rất dài dòng, chúng ta có thể vừa ăn cơm vừa trò chuyện, mọi người làm việc cũng không thể không ăn cơm nhỉ?"

Giản Ngôn nhíu mày, nhưng Cát Quả nói vậy cũng là có ý tốt, đang định lịch sự từ chối, thì lại nghe A Từ nói: "Như vầy đi, làm phiền ngài Cát liệt kê ra danh sách những nhân viên đã tham gia party đêm qua. Chúng tôi đi ăn cơm trước, đến chiều sẽ tới đây tìm ngài Cát, ngài thấy thế nào?"

Cát Quả sầm mặt, đang tính nói chuyện thì A Từ lại nói: "Ngài Cát thân là trợ lý của Doãn tồng, chắc sẽ biết rất rõ quan hệ giữa những người đó và Doãn tổng, nếu như có thể bổ sung thêm phần quan hệ thì tốt quá. Với năng lực của ngài Cát, hẳn sẽ không khó nhỉ?"

Cát Quả ngẩn ra, Giản Ngôn lại tiếp lời A Từ: "A Từ nói rất đúng, đây là biện pháp mau lẹ nhất. Quả, làm phiền cậu rồi, có vấn đề gì không?"

Cát Quả miễn cưỡng cười: "Không có..."

Dừng một chút, cậu ta lại nói: "Nhưng dù gì anh cũng tới công ty của tôi rồi, làm gì làm phải để tôi mời anh một bữa chứ? Sao có thể bắt mọi người ra bên ngoài ăn được?"

"Không cần đâu." Giản Ngôn bật cười, nói, "Chuyện này không tiện lắm, vụ danh sách làm phiền cậu."

Dừng một chút, hắn đi tới nắm tay A Từ, nói với Cát Quả: "Bây giờ xem như đã hết thời gian làm việc, giới thiệu với cậu một chút, đây chính là người yêu của tôi, A Từ."

"Hả?" Rõ ràng Cát Quả không nghĩ tới hai người có quan hệ này. Vừa rồi A Từ cứ tỏ ra không thích mình, cậu ta còn thấy không hiểu ra sao.

Hiện tại nghe xong lời này, cậu ta liền trợn tròn mắt.

"Sao vậy? Không chúc phúc chúng tôi?" Giản Ngôn cười hỏi.

"Đương nhiên, đương nhiên chúc phúc..." Cát Quả cố tỏ ra bình tĩnh, duy sắc mặt lại hơi tái nhợt, "Anh, anh là... Mới nãy tôi chỉ hơi bất ngờ, hai người chớ để ý."

"Không đâu, cảm ơn anh đã chúc phúc." A Từ nói, "Vậy chúng tôi đi trước, chiều nay sẽ tới lấy danh sách."

Lần này Cát Quả không cố giữ lại nữa, lịch sự đưa ba người ra ngoài.

Lúc đi tới cửa phòng họp, A Từ liền tránh khỏi tay Giản Ngôn.

Giản Ngôn hơi ngơ ngác, nghĩ tới bên ngoài người tới người đi, bọn họ thân là cảnh sát cũng không nên quá lộ liễu, bèn không làm gì nữa.

Ba người ra khỏi đại môn Doãn thị, tùy tiện tìm một tiệm cơm ở gần đó.

Lúc này là giờ cao điểm, bọn họ gọi đồ ăn phải chờ một hồi.

Tiếu Tiếu luôn cảm thấy không khí rất ngột ngạt, có lòng muốn để lại chút không gian cho hai người, nhưng lúc này đi ra thì trắng trợn quá, bèn tìm đề tài: "Hai người nói xem, cái tên Cát Quả kia... có khi nào chính là hung thủ hay không? Anh ta thân là trợ lý của Doãn Trí Viễn, chắc chắn biết rất rõ những người thân quen với Doãn Trí Viễn. Nếu anh ta muốn ra tay, nhất định khá dễ dàng. Hơn nữa, tôi thấy vừa rồi anh ta cứ luôn cố gắng bẻ câu chuyện đi, không muốn bàn về chuyện đêm qua cho lắm."

Vừa mở miệng nhắc tới Cát Quả, Tiếu Tiếu đã âm thầm mắng rủa mình một trận. Biết bao nhiêu chuyện không nói, lại nói tới người này? Nhưng dù gì cũng đã lỡ lời, cô bèn dứt khoát nói thẳng nghi ngờ của mình. Tuy bề ngoài Cát Quả có vẻ nhã nhặn, cư xử cũng lịch sự hào phóng, song có lẽ vì A Từ mà Tiếu Tiếu không thể có hảo cảm nổi.

A Từ hôm nay vẫn luôn rất trầm mặc lại mở miệng nói trước: "Tôi cảm thấy anh ta không giống hung thủ."

Nghe thấy A Từ nói chuyện bình thường, Giản Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Tiếu Tiếu đã cướp lời: " Tại sao?"

"Cát Quả là người Doãn Trí Viễn tín nhiệm nhất. Thật ra năng lực anh ta không cao, nhưng địa vị ở công lại không thấp, đó đều là nhờ vào Doãn Trí Viễn. Không có Doãn Trí Viễn, anh ta sẽ không là cái gì hết, không có lý do nào để giết Doãn Trí Viễn." A Từ giải thích.

Tiếu Tiếu kinh ngạc nhìn A Từ: "Bộ trước đây cậu có quen Cát Quả hả? Còn hiểu rõ anh ta như vậy?"

A Từ giật mình, thầm ảo não, nhưng vẫn nhanh chóng nói: "Cũng không thể nói là quen, chẳng qua trước kia có nhận một vụ án hơi dính líu tới Doãn thị, cho nên ít nhiều cũng biết được chút chuyện ở đó."

Tiếu Tiếu không hề hoài nghi A Từ, hiện tại cô càng thêm nể phục cậu. Rõ ràng A Từ rất không thích Cát Quả, nhưng tới lúc suy luận phá án lại rất công chính, cũng không vì cảm giác của riêng mình mà có thành kiến với Cát Quả.

Hai chữ công chính này nói thì rất dễ, song thực tế lại rất khó làm. Cho dù là cảnh sát thì bọn họ vẫn có vui hận của chính mình. Vào những lúc không có chứng cứ xác thực, theo bản năng sẽ hoài nghi người mà mình không thích, có khi chính bản thân mình cũng không tự nhận ra. Giống như vụ án "Thái giám", Thẩm Băng Niệm rõ ràng vì có địch ý mà hoài nghi A Từ. Sau này khi nghĩ lại, chính cô ấy cũng nói lúc đó cô ấy không biết mình đã dựa theo cảm xúc riêng, cổ thấy mình rất là công chính.

Nhưng rõ ràng A Từ đã làm rất tốt hai chữ "công chính" này.

Giản Ngôn lại nói: "Tuy Cát Quả không có động cơ, nhưng cũng không thể hoàn hoàn loại bỏ. Trên thế gian này, người vong ân phụ nghĩa quá nhiều. Chắc chắn sẽ có một số người vì lợi ích trước mắt mà đi làm những chuyện ngu xuẩn. Dù sao cậu ta cũng là người Doãn Trí Viễn tín nhiệm, vẫn là trọng điểm phải điều tra."

Tiếu Tiếu lại hơi kinh ngạc, Cát Quả đã kết hôn, hẳn nhiên không có ý gì đối với Giản Ngôn. Như vậy, nguyên nhân anh ta mừng rỡ có khi chỉ là vì được gặp lại một người bạn cũ. Nhưng lời nói vừa rồi của Giản Ngôn cho thấy hắn không hề có tình nghĩa "bạn bè cũ" gì với Cát Quả. Nghe thì có vẻ công chính, song nghĩ kỹ lại, vẫn cảm thấy có chút lạnh nhạt vô tình.

Dường như Giản Ngôn hiểu được sự kinh ngạc của Tiếu Tiếu, hoặc có lẽ hắn muốn giải thích cho A Từ nghe: "Hồi nhỏ tôi với Cát Quả thật sự khá thân, nhưng đó đã là chuyện của năm xưa. Hơn nữa, năm đó tôi mới mười tuổi, đã vậy còn cầm đầu một đám trẻ con, gặp ai cũng muốn bảo vệ."

Vẻ mặt Giản Ngôn có chút hoài niệm, nhưng chỉ thoáng qua đã biến mất, chốc lát hắn lại nói: "Sau năm mười tuổi, tôi không còn liên lạc với đám bạn đó nữa. Cũng đã hai mươi năm không gặp Cát Quả, làm sao biết được hiện nay cậu ta có phẩm hạnh gì? Hơn nữa, tôi còn cảm thấy khuôn mặt cậu ta rất khác với hồi ức, tính cách dường như cũng thay đổi không ít, tôi đang nghi cậu ta rốt cuộc có phải Cát Quả hay không. Cho dù con người lớn lên tướng mạo sẽ thay đổi, nhưng ít ra cũng phải hơi quen quen chứ?"

Nghe Giản Ngôn nói, A Từ bỗng nhiên cười khẽ một tiếng. Hôm nay từ khi bắt đầu vụ án A Từ đã không yên lòng, cậu luôn có vẻ khác thường, Giản Ngôn vẫn cứ lo lắng không thôi. Lúc này trông thấy cậu mỉm cười, Giản Ngôn liền thư thái trong lòng, nhìn cậu tới xuất thần.

Trông vẻ mặt "si hán" này của Giản Ngôn, Tiếu Tiếu cảm thấy vô cùng cay mắt, bèn nói: "Sếp, anh có biết tại sao anh thấy anh ta không quen chút nào không?"

Giản Ngôn hoàn hồn, nghi hoặc lắc đầu: "Tôi không biết, cô biết hả?"

"Đương nhiên tôi biết." Tiếu Tiếu cười đắc ý, lại nói, "A Từ cũng biết."

Nghĩ tới vừa rồi A Từ bật cười, Giản Ngôn khó hiểu nhìn hai người, khiêm tốn thỉnh giáo: "Rốt cuộc là tại sao hả?"

Tiếu Tiếu lại không nói lời nào, nhất định phải chờ A Từ nói trước. A Từ bất đắc dĩ, đành phải trả lời: "Khuôn mặt hắn có động qua dao kéo."

Chốc lát sau Giản Ngôn mới bình tĩnh lại: "Phẫu thuật thẩm mỹ?"

A Từ gật đầu.

Giản Ngôn cảm thấy cả người điên đảo, hiện tại có không ít người đi phẫu thuật thẩm mỹ. Ai mà không ham thích cái đẹp, người ta làm cũng là mặt của người ta, chỉ cần người ta cam lòng, căn bản không cần người ngoài xen vào.

Giản Ngôn không phải loại người thích xoi mói người khác, cũng không ghét chuyện phẫu thuật thẩm mỹ. Nhưng bên cạnh Giản Ngôn không có ai làm chuyện này. Hơn nữa, Giản Ngôn chỉ biết có nhiều phụ nữ đi phẫu thuật thẩm mỹ, đây là lần đầu tiên hắn thấy đàn ông cũng đi làm.

Không phải Giản Ngôn trọng nữ khinh nam, hắn chỉ nghĩ điều quan trọng nhất đối với đàn ông là năng lực chứ không phải nhan sắc. Đàn ông thì có trăm phương ngàn cách để làm tăng sức hấp dẫn của mình, nhưng trong suy nghĩ của Giản Ngôn, không có cách nào gọi là phẫu thuật thẩm mỹ cả.

Giản Ngôn bất giác rùng mình, vốn tình nghĩa đối với Cát Quả đã không nhiều, hiện tại trong lòng càng thêm khó chịu.

Tiếu Tiếu nói: "Mắt và mũi của anh ta đều có dao kéo. Thật ra thành quả cũng coi như không tệ, Sếp nhìn không ra cũng phải."

Giản Ngôn nhìn A Từ một cái, nói: "Nhưng cậu ta vẫn không đẹp, sao phải chỉnh sửa làm gì?"

"Phụt!" Tiếu Tiếu cảm thấy vô cùng may mắn là mình chưa ăn cơm hay uống nước. Vì lấy lòng vợ mà Giản Ngôn có thể dùng mọi thủ đoạn, ngay cả bạn nối khố cũng bị đạp vào ngõ cụt.

Nhìn khóe miệng A Từ cong lên, mặc dù cảm thấy rất hả giận, song Tiếu Tiếu vẫn không khỏi thầm thương cho mình, bị chọi thức ăn cho chó đến không kịp ngáp, hoàn toàn không tránh được. Tiếu Tiếu bèn nhân tiện nói: "Sếp, anh không thể gặp người nào cũng so sánh với A Từ, nếu mà so được thì còn mấy ai?"

"Không còn ai cả." Giản Ngôn thành thật trả lời.

Tiếu Tiếu: "..."

A Từ: "..."

Sau khi cơm nước xong xuôi, bọn họ lại đi tới Doãn thị.

Lần này thái độ của Cát Quả đã khác trước rất nhiều, không tiếp tục lôi kéo làm thân với Giản Ngôn nữa. Danh sách A Từ cần, cậu ta cũng đã sửa lại theo yêu cầu, rồi còn chủ động kể lại chuyện đêm qua.

Doãn Trí Viễn rất thích chơi đùa, hôm qua là 520, hắn ta liền nhân dịp này tổ chức party, mời một đám nam nữ còn độc thân, gọi là buổi tiệc "làm quen", nhưng thực tế đó là một buổi "dâm loạn". Vì kích thích, hắn ta còn cố ý bắt Cát Quả đi mời một vài "tiểu thư" tới.

"Bản thân tôi là người đã có gia đình, cũng không muốn đi tới mấy chỗ đó. Nhưng mà... đành chịu thôi, đây chính là công việc của tôi. Có điều, sau khi mọi chuyện ổn thỏa, tôi liền lên phòng khách lầu hai để nghỉ ngơi. Trước đây cũng như vậy, khi nào có chuyện Doãn tổng mới lại gọi tôi xuống. Vào hai giờ sáng tôi có xuống nhìn một lần, khi đó Doãn tổng vẫn còn thức, nhưng uống hơi nhiều. Tôi có hỏi ngài ấy, ngài ấy nói không có chuyện của tôi, tôi mới lại đi ngủ tiếp." Cát Quả nói, "Sau thì tôi ngủ luôn, cho tới khi Doãn phu nhân tới rồi phát hiện Doãn tổng xảy ra chuyện, mọi người đều bị đánh thức, tôi cũng bị dựng dậy. Tỉnh dậy tôi mới biết Doãn tổng đã... Nhưng Doãn phu nhân cứ khăng khăng Doãn tổng còn cứu được, tôi không thể làm gì khác là giúp phu nhân đưa người lên xe, sau đó tôi ở lại trấn an đám người hỗn loạn."

Cát Quả xoa xoa trán, thở dài, dường như nhớ lại những chuyện này cũng khiến cậu ta mệt mỏi.

Dừng một chút, cậu ta nhìn Giản Ngôn, thành khẩn nói: "Giản... Ngôn, tuy rằng Doãn tổng không mấy đàng hoàng, nhưng đối xử với tôi rất tốt. Bình thường ngài ấy cũng rất hào phòng với mọi người, những người được mời đêm qua đều không tệ. Không ngờ lại bị người ta giết, thật sự cũng quá oan uổn. Làm phiền mọi người hao tâm tổn trí, nhất định phải bắt được hung thủ đưa ra công lý, được không?"

Lúc đầu cậu ta còn né tránh, bây giờ thì lại sốt sắng như vậy, thái độ trước sau thay đổi quá lớn.

"Đây là chức trách của chúng tôi. Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng phá án." Giản Ngôn nhìn Cát Quả, lại hỏi, "Căn phòng cậu nghỉ ngơi, cách phòng Doãn Trí Viễn bao xa?"

"Ở ngay sát vách, không xa." Cát Quả đáp.

"Vậy cậu có nghe được động tĩnh gì từ phòng của Doãn Trí Viễn không?" Giản Ngôn hỏi, ngẫm nghĩ, lại hỏi thêm một câu, "Một người đàn ông như hắn, cho dù bị đâm cũng không thể chết ngay được, đáng lý ra phải có chút tiếng động chứ?"

Cát Quả lắc đầu, dáng vẻ hơi xấu hổ: "Bọn họ mở nhạc lớn hết cỡ suốt cả đêm, tôi không thể nghe được gì cả."

"Ngài Cát ngủ ngon thật nha, nhạc mở lớn như vậy mà còn có thể ngủ cả đêm." Tiếu Tiếu đột nhiên nói.

Cát Quả hơi ngơ ngác, sắc mặt thoáng có vẻ mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, giải thích: "Đó là chuyện bất đắc dĩ, tập mãi cũng thành quen. Tôi chỉ là một nhân viên quèn, buổi tối dù có chuyện gì thì hôm sau vẫn phải đi làm. Nếu đi ngủ còn phải chọn hoàn cảnh, thì còn sống làm sao được..."

Nói rồi cười khổ một tiếng, lại nhìn qua Giản Ngôn.

Giản Ngôn không nhìn Cát Quả, hắn chỉ đang nhìn A Từ, không biết hai người dùng ánh mắt trao đổi chuyện gì. A Từ đột nhiên hỏi: "Thuốc lắc ở đâu ra?"

"Chuyện này tuyệt đối không phải do tôi làm." Cát Quả cũng biết thứ này không thể động vào, vội giải thích: "Là mấy cô "tiểu thư" kia đem tới..."

Dừng một chút, cậu ta lại nhìn Giản Ngôn, oan ức nói: "Tôi cũng biết những chuyện này không tốt... Nhưng tôi cũng chỉ bất đắc dĩ, tôi cam đoan tôi không có làm chuyện gì trái với phát luật."

Giản Ngôn không cho ý kiến, chỉ hỏi ngược lại: "Cậu nói cậu ngủ ở phòng khách cả đêm, vậy có ai làm chứng không?"

Cát Quả bị xoay xoành xoạch tới choáng váng mặt mày, dường như không ngờ được Giản Ngôn sẽ không nể mặt mũi như thế, dừng một chút mới trả lời: "Có."

"Là ai?"

"Phó tổng giám đốc phòng kinh doanh của công ty chúng tôi, Hứa Thư Hòa, Hứa tổng." Cát Quả hơi cúi thấp đầu, nói, "Đêm qua Hứa tổng cũng có mặt, sau đó anh ấy thấy mệt, nhưng không tìm được phòng ngủ nên mới ở cùng phòng với tôi. Hơn hai giờ sáng anh ấy mới lên phòng, từ đó trở đi chúng tôi đều không ra ngoài, mãi cho đến khi Doãn phu nhân tới."

Tiếu Tiếu lập tức nói: "Không phải anh nói, anh đã ngủ say suốt đêm sao? Vậy làm sao anh dám chắc, vị Hứa tổng đó cũng không rời phòng?"

Cát Quả hơi sững sờ, ngẫm nghĩ mới trả lời: "Chúng tôi ngủ chung một giường, thật ra tôi là người khá dễ bị đánh thức, nếu anh ta có rời giường thì chắc chắn tôi sẽ nhận ra ngay. Hơn nữa, sáng nay khi thức dậy, tôi thấy anh ta cũng vừa mới tỉnh... chắc là không có đi đâu. Tôi, tuy rằng tôi thể hoàn toàn xác định, nhưng chắc là không có rời giường..."

Thật ra lời trước và lời sau của Cát Quả có mâu thuẫn. Trước thì cậu ta nói có thể ngủ ở bất cứ hoàn cảnh nào, sau lại nói mình đễ bị đánh thức.

Nhưng Giản Ngôn không vì điều này mà nghi ngờ Cát Quả. Nếu như Cát Quả thật sự giết người, cậu ta muốn nói dối cũng sẽ không để lộ ra mâu thuẫn kiểu này. Trái lại, trong những lời cậu ta nói, có vẻ như rất bao che cho Hứa Thư Hòa.

Vậy nên, Giản Ngôn hỏi: "Hứa tổng bây giờ có mặt tại công ty không? Chúng tôi có thể gặp anh ta một lát không?"

"Anh ấy đang ở đây..." Cát Quả nói, "Tôi, để tôi đi liên hệ."

Cát Quả đang định rời đi thì A Từ lại hỏi: "Mấy cô "tiểu thư" đó, anh tìm ở đâu ra vậy?"

Cát Quả cắn môi, báo ra danh tự của một câu lạc bộ giải trí.

Giản Ngôn cau mày, lập tức lấy điện thoại ra trước mặt Cát Quả, gọi điện cho Trâu Hồng Thạc. Báo cho ông biết câu lạc bộ này có thuốc, để cho ông phái người đi điều tra, rồi lại đặc biệt liệt kê tên tuổi của mấy cô "tiểu thư" để đưa người về cục.

Cúp điện thoại, Giản Ngôn liền thấy sắc mặt Cát Quả càng khó coi hơn, hắn chỉ làm như không thấy, hỏi: "Làm phiền cậu liên hệ với vị Hứa tổng kia một chút."

Cát Quả lấy lại bình tĩnh gọi điện thoại, nghe vào như đang nói chuyện với trợ lý hoặc thư ký của Hứa tổng.

Bên kia rất nhanh đã có câu trả lời, nói là sẽ tới gặp bọn họ ngay.

Cát Quả mời mọi người ngồi xuống, không còn vẻ phấn kích ban đầu khi gặp Giản Ngôn nữa, lúc này cậu ta ít nói tới đáng thương.

Ngược lại, A Từ là người phá vỡ sự trầm mặc: "Hôm nay không phải cuối tuần sao? Công ty các anh cũng không được nghỉ?"

"Nghề bất động sản này khá đặc biệt, có vài bộ phận không được nghỉ cuối tuần. Kiểu như chúng tôi thì càng không có ngày nghỉ, không có tan ca..." Nói được một nửa, thấy Giản Ngôn không có phản ứng gì, cậu ta liền ngậm miệng.

Giản Ngôn thản nhiên nói: "Bây giờ chúng tôi cũng đâu có ngày cuối tuần, vậy nên tôi vô cùng ghét mấy cái loại người làm trái pháp luật."

Cát Quả không nói gì.

Cũng may Hứa Thư Hòa đã tới rất nhanh, trông anh ta chẳng qua cũng chỉ hơn 35 36 tuổi, cao to tuấn tú, rất khác so với hình tượng "phó tổng giám đốc" trong tưởng tượng của Giản Ngôn.

"Xin lỗi, đã để các vị chờ lâu." Vẻ mặt áy náy và dáng vẻ khiêm tốn của Hứa Thư Hòa không phù hợp chút nào với ngoại hình của anh ta.

Cát Quả vội vã giới thiệu bọn họ với nhau. Khi nhìn đến A Từ, mắt Hứa Thư Hòa đột nhiên sáng lên, cười nói: "Bây giờ trong đội ngũ cảnh sát có thể có được nhân vật xuất chúng như các vị, thật là khiến người ta mừng rỡ..."

Giản Ngôn thấy anh ta nhìn A Từ chằm chằm đã rất tức giận, lại còn nghe được mấy lời này, mặt hắn hơi sầm xuống, hỏi: "Có phải Hứa tổng đã có hiểu lầm gì đó đối với hình tượng cảnh sát?"

Bông: mấy thím có thấy hai vợ chồng mỗi người một chương chia đều làm khổ độc giả không =.,=
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện